• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full BA VẠN DÒNG THƯ TÌNH (1 Viewer)

  • Chương 59-60

Dư luận xoay chiều, nhiệt độ lại nóng lên.


Buổi chiều ngày hôm sau, tổ chuyên mục gián tiếp liên hệ đến Lục Thành, dò hỏi chân tướng sự tình.


Không thể nghi ngờ, cuộc điện thoại này hẳn là có ghi âm.


Lục Thành liền nói cho bọn họ: “Tôi chịu trách nhiệm trước pháp luật cho mỗi một chữ tôi chia sẻ trên mạng.”


Đối phương lại dò hỏi, có nguyện ý xuất hiện trên chương trình nói lại sự tình một cách rõ ràng, chấp nhận hòa giải.


Lục Thành: “Những gì nên nói rõ ràng tôi cũng đã nói rõ ràng. Còn chuyện hòa giải thì nói bọn họ chờ ra tòa đi.”


Quả nhiên toàn bộ cuộc trò chuyện qua điện thoại đều bị đăng lên Weibo chính thức của tổ tiết mục.


So với giải thích lúc trước của Lục Thành cùng thông cáo của Tạ Thanh, số người chú ý của Weibo này không tính là lớn, nhưng mà từ bình luận có thể nhìn ra được phản hồi mọi người với Lục Thành vẫn là tích cực.


Những bình luận hot đều là: [233333333, rất cương quyết!]


Tiếp theo, nhiệt độ tiếp tục lên cao, lên cao tới một mức tương đối nghiêm trọng —- tìm kiếm thịt người.


Người biết chuyện tuồn ra tin tức khách sạn nơi các chú bác đang ở tại Bắc Kinh, chính xác đến số phòng, ngay cả bản photocopy của chứng minh nhân dân cũng bị đăng lên.


Trong lúc cảm xúc kích động, không thiếu người đến cửa khách sạn náo loạn, mấy cái video nhóm chú bác bị ngăn vào cửa nhục mạ cũng nhanh chóng xuất hiện trên hot search.


Bình luận cùng chia sẻ đều nói vừa lòng hả dạ, nhưng Lục Thành cũng không muốn sự tình phát triển đến mức này, Tạ Thanh càng không muốn.


Cô đã trải nghiệm qua cái gọi là thương tổn do dư luận trên internet, cho nên trên phương diện này cực kỳ mẫn cảm. Dưới cái nhìn của cô, thật tốt khi có thể tạo nên sự chú ý cũng như đánh thức dư luận, nhưng vẫn nên duy trì một chừng mực hợp lý.


Không thể nghi ngờ gì, tìm kiếm thịt người đã vượt qua cái chừng mực này. Trong bất kỳ tình huống nào, tìm kiếm thị người đều không nên được ủng hộ.


Lộ ra tin tức riêng tư của công dân là phạm pháp.


Cho nên sau khi thương lượng qua với Lục Thành, bọn họ thay nhóm chú bác báo Cảnh sát.


Cảnh sát tận chức tận trách, nửa tiếng sau gọi điện thoại cho bọn họ, nói đương sự đã trả phòng rời khỏi khách sạn.


– —- thời điểm nghe thấy phản hồi này, Tạ Thanh lại có chút mừng thầm.


Cô lựa chọn tôn trọng pháp luật, nhưng nhìn đến những người thân thích bất lương kia bị người ta đến tận nơi đòi đánh, vẫn là rất thích thú!


Những người thân thích bất lương kia từ xa xôi ngàn dặm chạy đến Bắc Kinh, cái gì cũng chưa đạt được, còn bị ăn mắng.


Kết quả này đối với Tạ Thanh mà nói thực là vừa lòng.


Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lục Thành dẫn cô đến ăn cơm tại một nhà hàng Tây thực lãng mạn.


n cần đến mức hận không thể cắt bò bít tết ra giúp cô.


Bình thường hắn cũng là người rất biết chăm sóc người khác, nhưng hôm nay loại ân cần này vẫn là khoa trương hơn một chút.


Tạ Thanh vừa uống rượu vang đỏ vừa đánh giá hắn: “Có phải là anh đang có chuyện gì không?”


“Không có.” Lục Thành lắc đầu, thấy cô còn nhìn, hắn ho khan một tiếng: “Thực sự không có việc gì.”


Tạ Thanh nhướng mày, ngón tay hắn co quắp mà cọ cọ ngay mũi: “Nếu có việc chắc chắn sẽ nói với em.”


Thật ra là cũng có việc.


Buổi sáng hôm nay, hắn lôi kéo Tống Mặc lén lút hàn huyên một chút nên cầu hôn như thế nào.


Nhưng mà nói chuyện còn chưa ra được kết quả, cho nên cho dù đầu óc một mực đang nghĩ đến vấn đề này nhưng không có cách nào đề cập chuyện này với cô.


Tạ Thanh hỏi nhưng không ra được kết quả, giật nhẹ khóe miệng ăn bò bít tết, không nói.


Hắn lại nhanh chóng tìm một đề tài khác: “Cái kia… Chuyện quỹ công ích gì đó, chuyện đó là như thế nào?”


Cô trừng mắt với hắn một cái: “Em không nói cho anh.”


Lục Thành ấm ức mà uống một ngụm rượu vang đỏ.


******


Thời gian trôi qua nhanh thấm thoát đã đến cuối tháng.


Thời điểm giao mùa, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm dần lớn lên. Dọc đường đi ở Bắc Kinh bạn có thể thấy người ta mặc đủ loại quần áo, có thể có người mặc áo ngắn váy ngắn, cũng có người mặc áo khoác dày.


Vào lúc này Lục Thành hỏi Tạ Thanh: “Em có muốn về phía Nam một chuyến không?”


Chỉ nhìn góc độ thời tiết, Tạ Thanh nguyện ý đi, nhưng nhìn qua Lục Thành có điểm cẩn thận.


Cô liền hỏi anh: “Có chuyện gì vậy?”


Hắn đưa cho cô một phong bì có thư mời.


Tiểu thuyết cô viết đề tài hiện thực về quê nhà<tiêu tương=”” ngâm=””>nhận được giải thưởng.


Giải thưởng này mới thành lập, nhưng có nền tảng rất chắc chắn. Nó được liên kết trực tiếp với Hội Nhà văn Trung Quốc, những tác phẩm được chọn đều hoặc là có chiều sâu hoặc có danh tiếng.


Cùng tham gia ứng tuyển còn có một số tác phẩm văn học truyền thống nghiêm chỉnh, cho nên ngay từ đầu Lục Thành chỉ mang thái độ thử một chút nói qua với cô một tiếng. Thế nhưng cô có thể vượt năm ải, chém sáu tướng [1], vẫn một mực ‘chém giết’ để lọt vào trận chung kết.


[1] 过五关, 斩六将 – Câu nói dùng để chỉ những khó khăn mà nhân vật Quan Vũ phải trải qua trong trận chiến tại Cổ Thành, trong tác phẩm Tam quốc diễn nghĩa của nhà văn La Quán Trung.


Nhưng mà người đứng đầu cái giải thưởng này cũng quá gian xảo — đến bây giờ tất cả mọi người chỉ biết tổng cộng có 8 tác phẩm lọt vào chung kết, hoàn toàn không biết cuối cùng ai được giải gì.


Bên ban tổ chức khăng khăng muốn những tác giả được lọt vào chung kết có mặt tại hiện trường, giải thưởng sẽ được công bố tại hiện trường. T


Cái quá trình này nếu đặt trong ngành điện ảnh cũng không hề có chút kỳ quái, các loại giải thưởng lớn nhỏ trong ngoài nước đều thích chọn dùng cái phương thức này. Làm như vậy, quá trình trao thưởng càng thêm kích thích, lấy ví dụ như giải Oscar, mỗi một lần trao giải truyền thông đều thích đem camera quay đến bốn người được đề cử, quay lại phản ứng của bọn họ khi kết quả kia được công bố.


Nhưng trong ngành văn học, đặc biệt là ngành văn học mạng, chuyện này cũng không thấy nhiều.


Trong ngành này, cơ bản bên phía tổ chức giải thưởng có liên quan trước lễ trao giải đều đã công bố người đoạt giải, tất cả những tác giả đi nhận thưởng đều thật là đi “lãnh thưởng”, sẽ không có tình huống tay không mà về.


Đi tay không về, tác giả có khả năng cảm thấy mất mặt.


Càng là đại thần càng có khả năng cảm thấy mất mặt.


Lục Thành suy xét đến điểm này, nói với Tạ Thanh: “Không đi cũng không sao.”


Nếu vốn dĩ có thể nhận thưởng, không đi cũng không ảnh hưởng việc có đến tay cô hay không. Bên tổ chức tại hiện trường sẽ nói người nhận thưởng không thể tới, kế tiếp gửi cúp cùng giấy chứng nhận qua đường bưu điện là được rồi.


Ngược lại Tạ Thanh thấy không sao cả: “Đi chứ sao không.”


Cô cảm thấy lấy không được cũng bình thường, không có gì mà không tiếp thu được.


Lục Thành cẩn thận mà nhắc nhở cô một chút: “Lực cạnh tranh của tác phẩm<lũng nam=”” thư=”” thanh=””>rất mạnh.”


Bộ tác phẩm này Lục Thành có xem qua mấy chương, về dạy học tình nguyện, để có thể viết ra tác giả thật sự đi Lũng Nam, Cam Túc dạy tình nguyện trong hai năm.


Hơn nữa, vị tác giả tuy rằng tên tuổi chưa nổi danh nhưng trình độ sáng tác không thể xem thường.


Khởi, thừa, chuyển, hợp [2] cùng với tiết tấu đều được nắm bắt cực kỳ tốt. Đại đa số độ dài của tác phẩm bất quá chỉ nói về cuộc sống hàng ngày của giáo viên tình nguyện, nhưng quả thực được tác giả viết đến mức ý vị tuyệt vời.


[2] 起承转合 – Thành ngữ Trung Quốc; là một cấu trúc phổ biến thường được dùng trong sáng tác nghệ thuật. Bắt nguồn từ<thơ>của tác giả Phạm Đức Cơ thời nhà Nguyên. (Theo Baidu)


Có một đoạn giáo viên và học sinh cùng nhau đào rau dại làm rau dưa trộn, làm cho Lục Thành đói bụng theo.


Đêm đó Tạ Thanh cũng đọc qua áng văn này, sau khi xem xong nói cùng Lục Thành: “Em muốn quyên tiền cho hạng mục dạy học tình nguyện… Nếu nhận được giải thưởng này, em lấy thêm ít tiền cộng thêm tiền thưởng sau đó quyên góp.”


Lục Thành buồn cười gật đầu: “Một vị đại đại nghiêm túc làm từ thiện.”


Nói xong Tạ Thanh cúi đầu nhắc tới: “Tiền thưởng hai vạn đúng không, em góp thêm tám vạn rồi quyên góp?” Mới nói vừa xong, lại lắc đầu: “Quá ít. Lấy thêm chín mươi tám vạn đi, quyên một trăm.”


Lục Thành: “…”


Đại Đại à, khả năng lý giải của em về “làm tròn” cùng người khác cũng không hề giống nhau nha.


Sau đó anh lại nghĩ tới nói: “Nói đến cái quỹ công ích kia…”


Tạ Thanh lập tức nói: “Không nói cho anh!”


“Hứ.” Lục Thành cười lạnh, “Xem em có thể giấu được bao lâu.”


“Hừ!” Tạ Thanh cùng xem thường mà đáp lại.


Đến cả áo cưới cũng nói qua với cô rồi, cô nhớ rõ ràng.


Nhưng mà, hắn còn chưa cầu hôn cô!


Cho nên cô tức giận!


Nếu hắn ngấm ngầm thừa nhận cô nhất định sẽ gả cho anh, tính toán một ngày nào đó thuận nước đẩy thuyền mà bắt đầu sắp xếp hôn lễ, không có cửa đâu!


Hắn không cầu hôn, cô không nói cho không.


Nhưng mà nếu hắn vẫn không cầu hôn…


Cô trái lại sẽ cầu hôn hắn, cũng có thể mà.


Hừ.


*****


Lễ trao giải ngày hôm đó, Lục Thành đi cùng Tạ Thanh tới hiện trường.


Vì những phong ba dư luận trên mạng lúc trước, lúc này Lục Thành còn hấp dẫn sự chú ý hơn Tạ Thanh, những người đồng hành trong hội trường sôi nổi tỏ vẻ đồng tình.


Còn có một là bạn đồng hành lại là bạn cùng trường lén hỏi anh: “Bản thảo kia là cậu viết sao?”


Lục Thành: “Nhìn thấu không nói toạc.”


Vẻ mặt của đối phương trưng ra biểu tình “Tôi biết rồi”.


Buổi lễ bắt đầu đúng thời gian quy định, ban đầu theo thường lệ là những loại diễn văn dài lòng nhạt nhẽo. Đọc diễn văn xong sẽ có hai tiết mục ca hát nhảy múa đơn giản, tiết mục văn nghệ kết thúc mới bắt đầu trao giải.


Mấy giải thưởng vòng đầu không có liên quan gì đến Tạ Thanh nhưng thật ra nhìn thấy được một vài người quen.


Bạn gái Mộc Tử Nam của Sở Tụng được đề cử ở một giải thưởng ngắn, đáng tiếc cuối cùng lại không nhận được.


Một bạn học của Viện Lỗ Tấn Văn Học nhận được một giải thưởng “Đề tài kinh điển của Văn học mạng – Trọng sinh xuyên không”.


Đề tài hiện thực được Ban tổ chức coi trọng nhất được sắp xếp xuống cuối cùng, MC lên sân khấu, bìa của tám tác phẩm chỉnh tề xuất hiện trên màn hình lớn.


“Sáng tác văn học không rời đi hiện thực, tác phẩm viết về đề tài hiện thực càng có thể tạo ra cộng hưởng.”


Lời nói của MC không thể nói là mới mẻ độc đáo, những từ ngữ này cơ hồ có thể nghe được trong những giải thưởng dành cho đề tài hiện thực.


Sau đó, MC đầy nhịp điệu mà theo thứ tự đọc ra tên của tác phẩm cùng tên của tác giả.


Tiếp theo lại nói: “Theo tôi được biết, trong quá trình bình chọn nhóm giám khảo có chút khó xử. Vì những giải thưởng trao trước đó có thể lấy số liệu trên internet để tham khảo, nhưng đối với đề tại hiện thực này số liệu của những tác phẩm này…không ra gì.”


Bên trong hội trường đều cười rộ lên.


MC cũng cười, nhanh chóng nói tiếp: “Đồng thời, chất lượng văn chương đều vượt qua được tiêu chuẩn.”


“Cho nên, sau khi nhóm giám khảo thảo luận kịch liệt xong, cuối cùng chúng tôi quyết định giải thưởng này sẽ có thêm một cái hạn ngạch, sẽ có hai vị đồng thời đoạt huy chương.”


Hắn nhìn tấm card trong tay, dồn khí đan điền, giọng nói to lớn vang dội: “Tác phẩm đoạt giải,<tiêu tương=”” ngâm=””>, tác giả Ngọc Ly.”


Trong hội trường tiếng vỗ tay của mọi người vang lên, trong tiếng vỗ tay vang dội MC tiếp tục thì thầm: “Tác phẩm<tiêu tương=”” ngâm=””>, lấy Vĩnh Châu Hồ Nam làm bối cảnh, mang Vĩnh Châu gắn liền với quá trình phát triển kinh tế xuyên suốt Trường Giang. Tình tiết chân thật, động lòng người, văn phong tinh diệu sạch sẽ. Sau khi thảo luận với Ủy ban giải thưởng, trao tặng thưởng cho đề tài hiện thực.”


Ngừng lại một chút, ông lại công bố tác phẩm tiếp theo nhận được giải thưởng: “Tác phẩm đoạt giải,<lũng nam=”” thư=”” thanh=””>, tác giả Lại Chấp Bút.”


Tạ Thanh vừa lúc mới vừa ổn định trên sân khấu, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn đến một người đàn ông đang đứng lên đi lên sân khấu nhận thưởng.


Trong chốc lát, đầu óc cô ngốc nghếch, ngay cả khi MC nói nên tóm tắt cũng chưa chú ý nghe.


Người này cô biết, là trợ lý của Tứ Ngôn, Lương An.


Lương An bình tĩnh mà bước lên sân khấu, bởi vì chỗ Tạ Thanh đứng gần bậc thang bước lên hơn MC, xuất phát từ lễ phép, hắn bắt tay với Tạ Thanh trước.


Tạ Thanh vừa cùng hắn bắt tay nhịn không được hỏi: “Đây là.. tác phẩm của anh?”


“Sao có thể.” Lương An cười ra tiếng, chỉnh chỉnh lại kính mắt, thở dài, “Lúc tôi cho rằng anh ta muốn mở lại bút danh một lần nữa, anh ta chạy đi dạy học tình nguyện; thời điểm tôi cho rằng anh ta đã hoàn toàn từ bỏ sáng tác, anh ta lại bắt đầu viết.”


Dứt lời, hắn lại tóm lại bằng một câu nói: “Tôi thực sự không thể hiểu nổi những người viết tiểu thuyết.”


“…” Tạ Thanh thành khẩn gật đầu: “Trong chốc lát có nhiều ý tưởng rất dọa người.”


Nhưng mà Lương An nhướng mày: “Cô có dọa người chỗ nào đâu.”


Lúc Tứ Ngôn biết được người viết thay cho anh ta là Ngọc Ly, thiếu chút nữa ngất xỉu. T


Tạ Thành phì cười, Lương An cũng cười.


Trong khi đó MC cùng những khán giả đang ở đây, hai vị khách quý này như thế nào lại bắt tay không dứt.




Tứ Ngôn bắt đầu cuộc sống mới, khiến cho Tạ Thanh vui vẻ mấy ngày liền, ngồi nhà phát ngốc cũng ngẫu nhiên mà cười hai tiếng.


Trong lòng Lục Thành ghen tuông tràn lan nhưng đồng thời cũng cao hứng như cô.


Văn học mạng phát triển nhiều năm như vậy, vòng luẩn quẩn đã trở nên thật phức tạp, ngày sau có thể còn phức tạp hơn. Rất nhiều trang web cùng tác giả từ từ mất đi cái tâm ban đầu, bắt đầu hám lợi, bắt đầu phá bỏ ranh giới cuối cùng. Viết hộ, vay mượn ý tưởng hay đạo văn phát sinh làm cho người ta phẫn nộ lại bất lực.


Sự tồn tại của Tứ Ngôn làm cho tâm tình của người ta tốt hơn một chút, ít nhất cả thể làm cho tâm tình của Tạ Thanh, Lục Thành những người làm trong nghề tốt một chút.


Biển văn chương không có biên giới, cảm xúc là thuyền.


Quả thật chỉ có cảm xúc chưa chắc có thể làm cho cái vòng luẩn quẩn này phát triển tốt hơn được, nhưng nếu cảm xúc không còn, đi đến cùng đường là lẽ tất nhiên.


Nếu như ngay cả tác giả cũng mất đi tình cảm mãnh liệt đối với con chữ dưới ngòi bút, độc giả làm sao có thể yêu thích được?


Tạ Thanh cũng thật sự “góp chỉnh” một trăm vạn giao cho Tứ Ngôn để hắn thay mặt quyên góp cho hạng mục từ thiện có liên quan. Tứ Ngôn nghĩ nghĩ chính mình của bỏ thêm một trăm vạn cùng nhau quyên góp.


Ngụy Bình nghe nói xong nhắc tới chuyện phải dùng Weibo chính thức tuyên truyền một chút, Lục Thành liền hỏi Tạ Thanh có giấy tờ gì chứng minh không. Hôm nay Tạ Thanh đi dạo phố, không đến công ty, nói anh mở máy tính cô ra xem.


“Ngay trên màn hình desktop, có cái ‘Giấy chứng nhận quyên góp’, là một từ chứng nhận điện tử.” Cô nói.


Lục Thành theo lời nói tìm được, gửi đến email của chính mình. Tắt đi trang web, ngẫu nhiên chú ý trên desktop có một cái văn bản: Thư tình.docx. T


A.


Hắn sửng sốt ba giây.


Thư tình, khẳng định là cho hắn.


Khẳng định là cho hắn … đi?


Trái tim hắn đập nhanh lên.


Quay đầu đi định thần một lát, ánh mắt lại giống như bị một sức mạnh huyền bí nào đó kéo lại, từng chút từng chút dời đến chỗ vị trí của icon.


Xem một chút?


Không tốt lắm.


Khẳng định là cho hắn, xem một cái cũng không có gì.


Đạo đức cùng tò mò đang đánh nhau kịch liệt trong lòng Lục Thành.


Hắn còn chưa từng thấy cô viết qua thư tình.


Chữ nghĩa của cô tinh xảo tinh diệu, hắn thực sự rất muốn nhìn xem cô viết thư tình ra bộ dáng gì.


“Liền xem một cái.” Giọng nói cất lên từ đáy lòng nói.


“Cô ấy dễ dàng thẹn thùng như vậy, viết xong không gửi cho mày thì sao bây giờ.” Giọng nói thực sự có sức hấp dẫn.


Lục Thành đứng ngồi không yên trước máy tính, sau một lúc lâu nói với bản thân: “Liền xem ba giây đi.”


Ba giây, đại khái cũng đủ để liếc mắt qua một cái, sau đó lập tức tắt đi.


Xoa xoa tay, hắn duỗi tay đặt lên chuột.


Con trỏ dịch đến icon, hít sâu, nhấp đôi.


Word liền mở ra, chữ nghĩa văn lên trước mắt. Nhưng mà hắn không hề kéo đi xuống, liền đóng nó ngay.


Hắn nhìn thấy tiêu đề thật to:


Kế hoạch cho quỹ công ích “Thư tình”.


Nửa phút sau, Lục Thành ủ rũ cụp đuôi mà rời văn phòng của cô.


Không phải thư tình cho hắn, không phải.


Một cái quỹ công ích vì sao lại đặt một cái tên như vậy cơ chứ QAQ.


******


Trung tâm thương mại, Tạ Thanh đã mua đồ xong, tìm một quán cà phê ngồi xuống, ngồi vào một góc hẻo lánh không quấy rầy người khác, gọi điện thoại cho từng người bạn của mình.


“A lô, Tiểu Doanh? Thứ bảy tuần sau tớ có một cuộc họp báo về một cái quỹ công ích, muốn tụ tập vào buổi chiều sau khi báo, cậu có rảnh tham gia không?”


“A lô, Tử Nam thứ bảy tuần sau nữa em có rảnh không?”


“A lô, Tống ca, thứ bảy tuần sau nữa…”


“A lô, Tứ Đại… Tốt rồi tốt rồi, chấp đại chấp đại [1], cái này không phải chỉ là tôi thuận miệng thôi sao! Thứ bảy tuần sau nữa anh có thời gian không?”


[1] Chơi chữ của tên Tứ Đại, Chấp Đại và Tứ Đại có pinyin như nhau.


“A lô, Lưu Cẩm, cậu xem thứ bảy tuần sau nữa..”


“Liên hoan sau khi họp báo quỹ công ích?” Lưu Cẩm cảm thấy nghi hoặc, “Ngay cả chuyển thể phim cậu cũng chưa tìm bọn tôi liên hoan.”


Tạ Thanh: “..”


Lưu Cẩm hỏi tiếp: “Có phải là có cái kinh hỉ gì khác không?”


Tạ Thanh chần chờ một chút, không phủ nhận, nhưng cũng không nói: “Không nói cho cậu! Cậu cứ đến là được, tôi gửi địa chỉ qua cho cậu!”


Lưu Cẩm bất đắc dĩ: “Được rồi, được rồi.”


Cúp điện thoại, Tạ Thanh âm thầm chép miệng.


Đúng vậy, cô có chút sốt ruột. Cô vội vã muốn một gia đình, là loại gia đình vẫn luôn xuất hiện trong mộng tưởng của bản thân.


Vào tối đó, cô đem chuyện này nói cho Lục Thành.


“Liên hoan?” Lục Thành giật mình, thuận miệng hỏi: “Có những ai?”


Tạ Thanh dường như không có việc gì mà liệt kê cho anh: “Trâu Tiểu Doanh, Mộc Tử Nam, Tống Mặc, Tứ Ngôn, Lưu Cẩm, em còn tính mời Ngụy tổng cùng với chị Ngô Mẫn, nếu anh có bạn bè nào cũng gọi tới đi.”


Nói cách khác, đều là bạn bè thân thiết.


Lục Thành nghĩ nghĩ: “Được, anh sẽ gọi thêm hai người anh em nữa, rồi gọi cả Sở Tụng.”


“Được.” Tạ Thanh gật gật đầu, đại kháo đếm số lượng người, gọi điện thoại đặt bàn nhà hàng.


Hai tuần lễ này, Lục Thành giống như có việc gì đó rất bận rộn, hầu như lúc nào cũng chạy ra ngoài, cơ bản mỗi ngày đều là sáng sớm đi đến công ty cùng Tạ Thanh, giữa trưa cơm nước xong liền vội đi, buổi tối lại trở về một chuyến, cùng cô về nhà.


Tạ Thanh hỏi hắn bận gì, hắn nói gần đây có một hạng mục bản quyền rất lớn đang thảo luận, cô cũng không có truy vấn nhiều vì cô cũng rất bận.


Tự mình làm mới biết được, thì ra trình tự thành lập quỹ công ích lại rườm rà như thế.


Phần lớn ở những hạng mục công việc đều có cô bạn Trương Mịch Nhã giúp cô trấn cửa ải, nhưng cô vẫn bận như cũ.


******


Thứ bảy của hai tuần sau, tất cả mọi người đều tới nhà hàng đúng giờ, nhưng Lục Thành không có tới.


Tất cả mọi người đều biết đây là chuyện Tạ Thanh để ý, Lục Thành vắng mặt làm cho bầu không khí trở nên xấu hổ.


Vì thế trong vòng không chỉ có Tạ Thanh mười phút lại gọi điện thoại giục, Ngô Mẫn thân là thư ký của Lục Thành cũng không ngừng gọi. Mấy cuộc gọi ban đầu, Lục Thành nhận máy, lúc sau đơn giản không liên lạc được.


Sắc mặt Tạ Thanh trở nên không quá đẹp, hơi dừng lại, nâng ly cùng với mọi người: “Thôi thôi, không cần đợi anh ấy đến nữa, chúng ta chúc mừng trước đi.”


Chạm cốc, ăn cơm, mỗi người đều hướng về Tạ Thanh chúc mừng. Nhưng hắn không ở bên cạnh cô cảm thấy thiếu thiếu.


Rượu qua ba tuần, Lục Thành rốt cuộc chủ động gọi điện thoại đến.


“A lô?” Tạ Thanh bắt máy, giọng nói của hắn có chút nôn nóng: “Xin lỗi anh đến trễ… Ở phòng nào?”


Tạ Thanh: “Hoán Khê Sa.”


Lục Thành: “Ở chỗ nào?”


Tạ Thanh: “Anh hỏi phục vụ một chút đi, để phục vụ dẫn anh vào.”


“Chỗ này bọn họ bận quá…” Lục Thành nói, “Anh không thấy người phục vụ nào cả, em ra trước sảnh đón anh được không?”


Tạ Thanh nhíu nhíu mi: “Được, anh đợi em chút.”


Dứt lời cúp điện thoại, giải thích với mọi người một chút, rời tiệc đi ra ngoài.


Sau khi cửa đóng lại, Tống Mặc làm một cái tư thế im lặng, nói mọi người đứng lên, lặng lẽ đẩy cửa ra, đuổi theo cô.


Trâu Tiểu Doanh khó hiểu: “Làm gì vậy..”


“Đi theo tôi là được.” Tống Mặc rón ra rón rén, mọi người cũng theo đó mà rón ra rón rén.


Cấu trúc của nhà hàng này kỳ thực cũng không hẳn là theo vòng tròn, các phòng đều được sắp xếp xung quanh, tiếp tân tại cổng chính, rất dễ tìm.


Lòng Tạ Thanh tràn đầy oán khí đi về phía cổng lớn, cũng không ngẩng đầu lên nhìn đường. Khoảnh khắc đi ra đến sảnh, pháo hoa hai bên nổ tung, dọa cô nhảy dựng.


Ngơ ngẩn ngẩng đầu, cô nhìn thấy Lục Thành tây trang phẳng phiu đứng cách cô vài bước, cười như không cười nhìn cô.


Nhất thời cô không kịp lấy lại tinh thần, cứ để hắn chờ đợi, chờ đến khi những người theo chân cô cũng đã đuổi kịp,


Sau đó, hắn mở ra một hộp đỏ nho nhỏ mặt trên bằng nhung.


Quỳ một gối xuống đất: “Thanh Thanh.”


Cảnh tượng mình chờ mong đã xuất hiện, Tạ Thanh không tiền đồ mà sững sờ ngay tại chỗ.


Lục Thành nhẹ nhẹ giọng nói, một lần nữa mở miệng: “Nhà văn thế hệ mới trứ danh của Trung Hoa – Tốt nghiệp Học viện Văn học Lỗ Tấn ngành Nghiên cứu văn học mạng – Đoạt huy chương giải thưởng Mao Thuẫn Văn học dành cho văn học mạng – Quán quân của chương trình<văn thải=”” phong=”” lưu=””>- Kẻ thần bí của Thành Thư Văn Hóa – Tác giả Ngọc Ly đại đại củacùng<tố phong=”” nguyệt=””>.”


“Người đại diện của em, Lục Thành muốn có được quyền lợi được cùng em sáng tác cùng với … đồ long.”


“Em có đồng ý trao quyền mã không?”


Tim Tạ Thanh đập càng lúc càng nhanh, nhưng ở giây cuối cùng, lại bình tĩnh trở lại.


Cô bỗng nhiên lại dùng giọng điệu ngày thường nhẹ nhàng đùa hắn, sóng mắt lưu chuyển nói: “Em đem quyền lợi mỗi ngày làm bữa sáng cho em đáp lại, anh thấy thế nào?”


Tựa như bán bản quyền chuyển thể thành phim hay xây dựng trò chơi hoặc là xuất bản.


Mặt hắn lộ vẻ kinh hỉ: “Thật vậy chăng?”


Tạ Thanh nhịn không được, tươi cười ngập tràn, chạy tới một phen nhào về phía hắn.


Lục Thành đang quỳ gối dưới đất, cuống quýt đỡ eo cô, trong tiếng ồn ào của bạn bè và quần chúng vây xem, trọng tâm hai người không vững mà ngã quỵ xuống.


Cô ghé vào ngực hắn, nghe được hắn cười nhạo biểu đạt bất mãn: “Anh còn có ý định cho em một cái ôm công chúa nữa kìa.”


Cô không để ý tới, hôn môi hắn một cái, liền giống như một con mèo nhỏ đang bị giấu đi đồ chơi, lay lay tay hắn: “Nhẫn cho em!”


Lục Thành cười hai tiếng, cứ như vậy nằm trên đất, cầm lấy nhẫn, cầm lấy cái móng mèo không an phận, trịnh trọng đeo vào cho cô.


Mua chiếc nhẫn này thập phần gian nan, cơ bản hắn cho là chọn nhẫn kim cương không khác mấy, nhưng sau khi đi vào cửa hàng chọn liền hoảng sợ. Trong vòng một tuần sau đó, cơ hồ không có một cửa tiệm kim hoàn nào có bán nhẫn kim cương nào ở Bắc Kinh mà hắn chưa từng đi qua, rốt cuộc cũng chọn được một chiếc vừa ý.


Sau khi chọn xong lại biết được: “Nhẫn mà thôi, thế còn số đo thì sao?”


Người bị bắt làm tham mưu đương nhiệm cho hắn, Tống Mặc dùng ánh mắt của một tên ngốc nhìn hắn ba phút.


Vì thế kế tiếp, hắn không thể không về nhà một chuyến, nhìn đến hộp trang sức của Tạ Thanh nghiên cứu vấn đề số đo.


Từ trong nhà ra tới, hắn lại bị Tống Mặn tiếp tục nhìn ít nhất ba phút.


“Nói thật, Lục Thành.” Tống Mặc cũng vỗ vỗ đầu vai anh, “Về sau nếu cậu nói với người khác cái chuyện ngu xuẩn này, cậu có thể nói thẳng cậu sống sát bên Q Đại (*).”


Cuối cùng Tạ Thanh cùng Lục Thành cũng bò dậy từ trên mặt đất tiếp nhận chúc phúc từ bạn bè.


Rồi sau đó mọi người cùng nhau về lại phòng bao, vừa mới ngồi xuống, Lưu Cẩm nhớ tới: “Cho nên đây là kinh hỉ do Lục tổng mang lại… Thanh Thanh, cậu vốn dĩ của không biết đúng không? Vậy kinh hỉ mà cậu chuẩn bị là gì?”


“…” Tạ Thanh hơi cứng người, tất cả mọi người tò mò mà nhìn về phía cô, bao gồm cả Lục Thành.


Hắn nắm chặt tay cô: “Cái kinh hỉ gì cơ?”


“Em..” Cô thẹn thùng mà quay đầu đi, vùi mặt vào vai anh, ồm ồm: “Em vốn dĩ muốn cầu hôn anh.”


“Hả?!” Giọng cười của Lục Thành phức tạp, lại một tay đem cô ôm chặt lại, “Xin lỗi xin lỗi, anh giành trước.”


******


Ngày hôm sau, Tạ Thanh mang nhẫn đính hôn, bước lên sân khấu cuộc họp báo.


Cuộc họp báo lựa chọn livestream (phát sóng trực tiếp trên internet), quyền phát tin tức giao cho Pineapple TV, Đài truyền hình đã hợp tác trước đó, cơ bản ở hiện trường chỉ xuất hiện các đơn vị truyền thông, tác giả và độc giả vây xem trên internet.


Cô nhìn thẳng vào ống kính trước mặt, nói rõ ràng từng chữ: “Trong quá trình sáng tác, tôi đã từng trải qua rất nhiều chuyện rất kịch tích, đả kích mang tính hủy diệt.”


“Hôm nay để có thể có cơ hội lấy thân phận Ngọc Ly mà đối mặt với mọi người, có sự giúp đỡ rất lớn từ người chồng chưa cưới của tôi là Lục Thành.”


“Đây là một phần may mắn, tôi biết, không phải tác giả nào gặp trắc trở như tôi cũng có được may mắn như vậy.”


“Cho nên từ ngày nhận được sự may mắn này, tôi liền có suy nghĩ, nếu tôi thực sự thành công lần nữa, tôi có thể làm gì cho cái ngành này, đem phần may mắn này truyền đi.”


“Cuối cùng, tôi quyết định thành lập quỹ công ích này.”


“Ngân sách của quỹ này sẽ lấy phí bản quyền điện ảnh của<tố phong=”” nguyệt=””>làm ngân sách mở đầu của quỹ. Toàn văn của<tố phong=”” nguyệt=””>nhiều hơn năm mươi vạn chữ, cuối cùng trong văn bản Word khoảng ba vạn dòng.”


“Đây chính là khởi điểm của tôi khi tôi bắt đầu lại một lần nữa, do đó tôi chọn nó làm quỹ khởi điểm, chọn nó thành tình yêu của tôi dành cho ngành văn học mạng, chọn nó gửi đến cho ngàn ngàn vạn vạn tác giả cũng nỗ lực kể những câu chuyện trong lòng mình như tôi.”


“Người bạn luật sư của tôi người cùng tôi thảo luận hạng mục này từng đề nghị tôi dùng cái ‘Mồi lửa’ làm tên cho quỹ công ích này, nhưng cuối cùng tôi lại chọn tên ‘Thư tình’.”


“Bức thư tình này, gửi đến mỗi một vị đồng nghiệp làm trong ngành nghề này.”


“Nếu bạn bị đạo văn, bị sao chép, nhưng không có tiền hoặc phải trải qua kiện tụng, tôi ở chỗ này chờ bạn.”


“Nếu bạn bị lừa bịp, bị lừa gạt, lại không biết làm cách nào đoạt lại quyền lợi của chính mình, tôi ở chỗ này chờ bạn.”


“Nếu bạn bị phỉ báng, bị vu cáo, lại không có khả năng khiếu kiện, thậm chí cũng bị ép gác bút như tôi, tôi ở chỗ này chờ bạn.”


“Hy vọng bạn vĩnh viễn chỉ cần an tâm sáng tác, tinh lực chỉ cần nhập vào thế giới bên trong ngòi bút.”


“Hy vọng mỗi một người dụng tâm xây dựng giấc mơ đều không bị thất vọng.”


“Hy vọng văn học mạng huy hoàng sáng lạn.”


“Bức thư tình này, chính là viết cho bạn.”


—–Hết—-
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom