• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New [Tuyết Bạc Đầu] Chàng thiếu niên có hôn ước với ta tử trận ngoài sa trường rồi (1 Viewer)

  • NGOẠI TRUYỆN: VỆ YẾN

Ta không ngờ mình sẽ chết như vậy, chết trong chính tay người mình tín nhiệm. Khi quyết định ra trận, ta sẵn sàng đối mặt với cảnh da ngựa bọc thây, xác phơi sa trường. Song, ta thà chết dưới tay quân địch còn hơn chết vì bị quân mình đâm sau lưng.

Chỉ một chút nữa thôi là ta đã có thể quay về cưới cô nương ta thương. Nhưng bây giờ tất cả đều hóa hư vô.

Trước lúc nhắm mắt, trong đầu hiện lên đầy chuyện cũ như hình ảnh chạy trên chiếc đèn kéo quân. Điều hối hận duy nhất là ta đã hẹn ước sẽ cưới A Chước. Từ nhỏ, tính A Chước đã bướng bỉnh, ta sợ khi biết chuyện nàng sẽ làm chuyện dại dột.

2.
Vốn nghĩ chết là hết, thật không ngờ trên đời này thực sự tồn tại thứ gọi là linh hồn. Ta không sợ mặt trời, cứ thế bay thẳng về kinh thành. Ta trông thấy A Chước khóc sưng mắt, trông thấy mẫu thân khóc đến lịm đi mấy lần, trông thấy đệ đệ nước mắt lưng tròng đang thì thào gì đó với chính mình.

Ta ở ngay bên cạnh nhưng lại không thể chạm vào. Ta chứng kiến những người mình thương đau khổ khôn xiết nhưng lại chẳng thể nói với họ thực ra ta đã về rồi.

Bàn tay ta xuyên qua người họ, chỉ ôm được không khí. Ta cũng muốn khóc cho vơi bớt nỗi lòng, không quan tâm đến luận điệu "bậc trượng phu cần chi rơi lệ". Ấy vậy, hồn ma chẳng thể khóc.

Ta tự an ủi mình, còn được ở trong trạng thái linh hồn thế này, ít nhất ta cũng được thấy cảnh A Chước thành hôn, được thấy ngày mẫu thân bạc đầu giai lão, được thấy đệ đệ thành gia lập thất. Theo một nghĩa nào đó, thì đây cũng là một cái kết viên mãn, cho dù, ta không thực sự được ở bên họ.

3.
Ta chẳng ngờ được A Chước khăng khăng gả vào phủ. Ai nấy đều hết lòng khuyên nàng. Phụ mẫu nàng giảng giải hết nước hết cái. mẫu thân ta cũng tự lấy mình làm gương khuyên lơn, những tỷ muội thân thiết với nàng cũng đến. Nhưng nàng vẫn nhất quyết làm theo ý mình.

Nhìn nàng ôm bài vị của ta bước vào phủ, không hề có tiếng vui mừng đáng lẽ phải có trong tiệc thành hôn. Không gian lặng ngắt đến rợn người. Gánh nặng đổ dồn lên đôi vai mảnh khảnh của nàng, ta chẳng nỡ lòng nào, nhưng cũng không làm gì được.

Ta thực sự hi vọng có ai đó đánh thức được nàng. Khi còn sống, tất nhiên ta mong có thể cưới nàng, cùng nàng sống đến đầu bạc răng long. Nhưng ta chết rồi, ta hi vọng tiểu cô nương ta thương sẽ quên ta đi và cưới một người khác.

Nếu đã không thể ở bên nhau, vậy mong nàng hãy tìm một người đối đãi với nhau thật lòng và sống ấm yên đến khi ngày đầu bạc. Mà A Chước rất giỏi giang, có biết bao nhiêu người mến mộ nàng. Cớ gì phải lựa chọn con đường tăm tối này!

Nàng được hạnh phúc, như thế là đủ rồi.

4.
Năm tháng trôi qua, những lòng nàng chẳng đổi. Càng ngày mẫu thân càng yếu, may có nàng tận tình chăm sóc. Và cũng vẫn là nàng săn sóc đệ đệ học hành. Nàng gầy đi nhiều. Thường ngày nàng còn hay chép kinh Phật. Đó không phải là dáng vẻ của một cô nương ở độ tuổi hoa!

Nếu như ta còn sống, nàng sẽ chẳng phải học những thứ này. Mỗi ngày, nàng chỉ cần sống vui vẻ, tô điểm cho bản thân, sống như lúc nàng chưa xuất giá.

Tận đáy lòng, ta mong một ngày kia nàng thấy mệt và từ bỏ. Mặc dù có nàng mẫu thân và đệ đệ sẽ có chỗ dựa. Nhưng mà, đó vốn không phải là trách nhiệm của nàng. Nàng phải được sống cuộc đời của chính mình, chứ không phải là lãng phí thời gian tươi đẹp của mình chỉ vì ta.

Như vậy không công bằng với nàng.

5.
Mẫu thân mất rồi. Màu trắng tang thương lại lần nữa bao trùm phủ tướng quân.

Thực ra mẫu thân đã mang bệnh từ lâu, từ lúc phụ thân qua đời người cũng yếu hẳn đi, chẳng qua vì nghĩ cho con cho cái nên mới cố gắng gượng.

Sau này, khi ta xuất chinh, mẫu thân dặn dò ta nhớ phải trở về bình an. Những lời dặn ấy cũng giống như khi phụ thân đi đánh trận cũng vậy. Không ngờ, cuối cùng lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Bởi vậy, mẫu thân mất ta cũng có trách nhiệm.

6.
Từ vương đăng cơ, ngài ban thưởng cho ta rất hậu. Nếu ta còn sống, chắc giờ A Chước phải vui biết mấy. Nhưng, ta không còn, nàng chỉ nhìn những phần thưởng kia với ánh mắt lạnh nhạt, rồi bảo người đổi biển phủ mới.

Từ nay về sau, Vệ gia không còn tướng quân nữa.

7.
Thời gian thấm thoắt trôi, ta vẫn luôn ở bên dõi theo nàng. Ta trông cảnh nàng và Lý thị xảy ra xích mích, chứng kiến phụ mẫu nàng qua đời, thấy nàng nhận lời chăm sóc Vệ Kí, nhìn nàng đối xử với Huệ An như con gái mình, nhìn nàng đưa tiễn hoàng hậu...

Cả chặng đường ấy chỉ nhuốm màu cái chết, không thấy màu sự sống.

A Chước khổ quá! Tất cả đều là tại ta! Tại ta quá kiêu ngạo, cho rằng chỉ cần học võ nghệ, hiểu binh pháp là có thể giành được thắng lợi. Sau đó, ta sẽ rước nàng về phủ trong tiếng hoan hô ngợp trời. Và nàng sẽ trở thành cô nương được ngưỡng mộ nhất chốn kinh thành.

Chưa bao giờ ta nghĩ mình lại bại vì lòng người, bại vì nguyên nhân ta không ngờ nhất. Đến tận bây giờ ta vẫn thấy khó tin. Đó là vệ binh phụ thân đích thân chọn cho ta. Mấy đời nhà hắn đều đi theo Vệ gia. Vậy tại sao hắn lại phản bội ta, phản bội đất nước, làm vậy hắn nhận được lợi ích gì?

Nếu như ta không vội vàng, từ từ lập nghiệp, vậy thì ít nhất ta vẫn còn tương lai, trong tương lai ấy ta ở bên A Chước với con cháu sum vầy. Chứ không phải là để lại mình nàng cô độc giữa cõi đời, đau đáu nhớ về mười mấy năm hai ta bên nhau. Nàng chầm chậm đi qua cuộc đời đằng đẵng với vỏn vẹn nguồn sống là đoạn tình cảm ngắn ngủi thời niên thiếu.

8.
Nàng tìm đến hoàng đế, làm ầm cả lên vì chuyện con cháu Vệ Thanh.

Bây giờ, hoàng đế không còn là vị Từ vương trong kí ức của ta nữa, không còn là tri kỷ khiến ta sẵn sàng hy sinh. Ngài giống hoàng đế hơn. Ấy là một người sẽ chọn hi sinh những người vốn dĩ có thể không cần hi sinh chỉ vì đại cục. Ta không biết vậy là sai hay đúng, chỉ biết sự cách biệt giữa hai ta đó là thời gian.

Ta chết khi còn trẻ, bao năm nay cũng chỉ là một người quan sát, nên tuổi trẻ vẫn nồng nhiệt, không thể bắt cùng nhịp suy nghĩ với ngài ấy. Giữa những mưu kế, ngài dần trưởng thành, lãnh đạm có lẽ cũng chẳng phải sai hay đúng.

Cuối cùng, ngài vẫn tha cho Phương gia, có lẽ là vì vẫn nhớ đến tình nghĩa xưa. Nhưng ta biết chắc chắn sẽ không có lần sau. Vệ gia từ đây chính thức lụi tàn, nghĩ lại mới chỉ mấy chục năm.

Năm xưa phụ thân phó thác trách nhiệm cho ta, cuối cùng ta vẫn phụ tấm lòng người. Vệ Thanh cố gắng hết sức nhưng, quan văn tướng võ xưa nay con đường chẳng giống nhau. Đệ ấy không có ai giúp, từng bước đi đến ngày hôm nay thực sự là đã phải bỏ ra rất nhiều sức lực.

Nếu như ta còn sống, ta có thể giúp đệ ấy, để con đường đệ ấy đi sẽ dễ dàng hơn. Nhưng không có nếu như.

9.
A Chước già rồi. Không biết tự bao giờ tóc mai đã nhuốm màu gió sương, song đôi mắt vẫn trong và sáng như năm xưa. Trong trái tim, ta nàng mãi mãi là cô nương xinh đẹp nhất.

Qua một thời gian, hoàng đế băng hà. Nghe tin, trên gương mặt nàng hiện lên một cảm giác mất mát trước dòng chảy thời gian. Cố nhân ai nấy đều ra đi, câu chuyện của chúng ta rồi một ngày cũng đến hồi kết.

Năm mới vừa sang, ta thấy A Chước đi nghỉ sớm. Nhưng ta chẳng ngờ, lần này A Chước chìm vào giấc ngủ ngàn thu.

Tiểu cô nương của ta ơi, sống sao mà khổ quá!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom