• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Tử Kim đại đế (1 Viewer)

  • Chương 5

Chương 5: Đồ vật từ bố mẹ

Thực ra khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên, trong lòng anh liền cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.


"Để bác hai phải lo rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng".


Ngô Vũ cau mày vì đau, nói với vẻ kiềm chế.


Ông nội của anh hiện là gia chủ của nhà họ Ngô, ông có tổng cộng chín người con trai. Bởi vì thường xuyên sống ẩn dật nên cả chín người con của ông căn bản đều quán xuyến hết mọi việc trong nhà.


Con trai cả Ngô Kiến Hoa, con trai thứ hai Ngô Kiến Lâm, con trai thứ ba Ngô Kiến Hào, và con trai thứ tư Ngô Kiến Phong.



vietwriter.vn



Cha anh là con trai thứ ba, cũng là người con có thiên phú nhất. Ông nội vẫn luôn dùng hết tâm tư vào người con này.


Một nửa tài nguyên của gia tộc căn bản đều đã tiêu vào Ngô Kiến Hào, như vậy mới giúp ông trở nên mạnh mẽ được. Nếu không, cho dù thiên phú có tốt đến đâu thì cũng sẽ vô dụng.


Nhưng cái chết lần này của con trai đã mang lại nỗi đau vô cùng tận cho ông cụ. Nên ông cụ chỉ có thể giao hết việc trong nhà lại cho người con cả lo liệu, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ.


Bởi vì lý do thiên phú nên ông nội mới không để ý đến Ngô Vũ, điều này cũng dẫn đến việc anh thường xuyên bị bắt nạt. Bây giờ ngay cả một kẻ ở dòng thứ cũng dám lên mặt với Ngô Vũ.


Mỗi lần cha mẹ Ngô Vũ ra ngoài đều giao anh cho bác hai chăm sóc, vậy nên quan hệ của anh và Ngô Kiến Lâm vô cùng tốt. Nhìn thấy bác hai đang lo lắng cho mình, anh cũng chỉ đành nói bản thân không sao, để cho bác hai yên tâm hơn.



vietwriter.vn



Nhìn thấy vẻ kiên cường của đứa cháu trai này, Ngô Kiến Lâm chỉ đành bất lực lắc đầu nói:


"Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cứ để bác xử lý, để xem kẻ nào dám ra tay với cháu!"


Ngô Kiến Lâm nói xong liền tức giận bỏ đi, thật ra ông cũng thừa sức biết ai làm, nói như vậy chỉ để an ủi Ngô Vũ mà thôi.


Nhìn thấy bác rời đi, Ngô Vũ không thể nhịn thêm được nữa, bèn phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lên giường, sắc mặt tái nhợt.


Nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc chăn bông, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất lực, nếu lần này Ngô Kiến Lâm không đến kịp, e rằng đã xảy ra chuyện!


Ngô Quân tuy chỉ là một võ sĩ tam tầng cỏn con, nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Vũ rất nhiều, hơn nữa đối phương cũng không hề nương tay chút nào, hoàn toàn muốn đánh anh đến mức tàn phế.


Thậm chí nếu lúc đó Ngô Quân có muốn giết mình, thì anh cũng không thể phản kháng!


Dù gì võ sĩ và người bình thường sẽ có sự chênh lệch rất lớn, đó là lý do tại sao Ngô Vũ được xem là phế vật trong mắt người khác.


Ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vết máu trên giường, Lâm Hạo lập tức sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra ngoài gọi Ngô Kiến Lâm giúp đỡ.


Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy, anh đã lập tức ngăn cản, không để cho Lâm Hạo đi.


Người khác có thể không biết, nhưng anh biết rất rõ, chan người con trai của ông nội vốn chia làm hai phe, cha và bác hai cùng phe, còn bác cả và chú tư một phe.


Trước đây cha còn sống thì trấn áp được bên phía bác cả, nhưng hiện tại cha đã không còn, vậy nên một mình bác hai phải gánh, cuộc sống của ông cũng đã đủ khó khăn rồi.


Ngô Vũ thực sự không muốn gây phiền phức cho bác hai nữa, có thể Ngô Kiến Lâm không quan tâm, nhưng bản thân anh phải tự biết rõ.


Nhìn thấy cơ thể không có chút sức lực, anh lo lắng nói với Lâm Hạo:


"Tiểu Hạo, đi lấy hộp gỗ kim nam đó qua đây”.


Gỗ kim nam là thứ mà chú Trương mang về, anh vẫn luôn giữ nó rất kĩ, cũng chỉ có Lâm Hạo và anh biết chuyện này.


Lâm Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Vũ, sau đó vội vàng chạy đi lấy hộp gỗ kim nam.


Lúc quay trở lại, trên tay cậu đã cầm một chiếc hộp gỗ, trên hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ, nếu ngửi phải thì có thể khiến người ta thư thái đầu óc.


Ngô Vũ nhận lấy hộp gỗ từ tay Lâm Hạo, không khỏi thở dài một hơi.


Chính vì những thứ trong đó đã làm tổn hại đến gia đình vốn dĩ rất đẹp đẽ của anh trở nên tan nát thế này.


Gỗ kim nam là một loại cây độc nhất vô nhị ở Lục địa Huyền Vũ, nó cực kỳ cứng, điều quan trọng nhất chính là gỗ kim nam có thể giữ cho huyền khí của huyền dược không bị mất đi.


Đó là lựa chọn đầu tiên của mọi người trên đại lục để cất giữ thuốc, đương nhiên đây cũng chỉ là do thực lực của bọn họ mà thôi, vậy nên gỗ kim nam cũng là một dược liệu quý giá, người bình thường không thể dùng nổi.


Ngay khi mở nắp hộp gỗ kim nam ra, bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một loại quả màu vàng đất to bằng nắm tay em bé, nhìn thấy hai đồ vật cô độc bên trong, anh biết rằng đây là những món đồ quan trọng mà cha mẹ để lại cho mình.







Chương 5: Đồ vật từ bố mẹ

Thực ra khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên, trong lòng anh liền cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.


"Để bác hai phải lo rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng".


Ngô Vũ cau mày vì đau, nói với vẻ kiềm chế.


Ông nội của anh hiện là gia chủ của nhà họ Ngô, ông có tổng cộng chín người con trai. Bởi vì thường xuyên sống ẩn dật nên cả chín người con của ông căn bản đều quán xuyến hết mọi việc trong nhà.


Con trai cả Ngô Kiến Hoa, con trai thứ hai Ngô Kiến Lâm, con trai thứ ba Ngô Kiến Hào, và con trai thứ tư Ngô Kiến Phong.



vietwriter.vn



Cha anh là con trai thứ ba, cũng là người con có thiên phú nhất. Ông nội vẫn luôn dùng hết tâm tư vào người con này.


Một nửa tài nguyên của gia tộc căn bản đều đã tiêu vào Ngô Kiến Hào, như vậy mới giúp ông trở nên mạnh mẽ được. Nếu không, cho dù thiên phú có tốt đến đâu thì cũng sẽ vô dụng.


Nhưng cái chết lần này của con trai đã mang lại nỗi đau vô cùng tận cho ông cụ. Nên ông cụ chỉ có thể giao hết việc trong nhà lại cho người con cả lo liệu, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ.


Bởi vì lý do thiên phú nên ông nội mới không để ý đến Ngô Vũ, điều này cũng dẫn đến việc anh thường xuyên bị bắt nạt. Bây giờ ngay cả một kẻ ở dòng thứ cũng dám lên mặt với Ngô Vũ.


Mỗi lần cha mẹ Ngô Vũ ra ngoài đều giao anh cho bác hai chăm sóc, vậy nên quan hệ của anh và Ngô Kiến Lâm vô cùng tốt. Nhìn thấy bác hai đang lo lắng cho mình, anh cũng chỉ đành nói bản thân không sao, để cho bác hai yên tâm hơn.



vietwriter.vn



Nhìn thấy vẻ kiên cường của đứa cháu trai này, Ngô Kiến Lâm chỉ đành bất lực lắc đầu nói:


"Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cứ để bác xử lý, để xem kẻ nào dám ra tay với cháu!"


Ngô Kiến Lâm nói xong liền tức giận bỏ đi, thật ra ông cũng thừa sức biết ai làm, nói như vậy chỉ để an ủi Ngô Vũ mà thôi.


Nhìn thấy bác rời đi, Ngô Vũ không thể nhịn thêm được nữa, bèn phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lên giường, sắc mặt tái nhợt.


Nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc chăn bông, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất lực, nếu lần này Ngô Kiến Lâm không đến kịp, e rằng đã xảy ra chuyện!


Ngô Quân tuy chỉ là một võ sĩ tam tầng cỏn con, nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Vũ rất nhiều, hơn nữa đối phương cũng không hề nương tay chút nào, hoàn toàn muốn đánh anh đến mức tàn phế.


Thậm chí nếu lúc đó Ngô Quân có muốn giết mình, thì anh cũng không thể phản kháng!


Dù gì võ sĩ và người bình thường sẽ có sự chênh lệch rất lớn, đó là lý do tại sao Ngô Vũ được xem là phế vật trong mắt người khác.


Ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vết máu trên giường, Lâm Hạo lập tức sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra ngoài gọi Ngô Kiến Lâm giúp đỡ.


Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy, anh đã lập tức ngăn cản, không để cho Lâm Hạo đi.


Người khác có thể không biết, nhưng anh biết rất rõ, chan người con trai của ông nội vốn chia làm hai phe, cha và bác hai cùng phe, còn bác cả và chú tư một phe.


Trước đây cha còn sống thì trấn áp được bên phía bác cả, nhưng hiện tại cha đã không còn, vậy nên một mình bác hai phải gánh, cuộc sống của ông cũng đã đủ khó khăn rồi.


Ngô Vũ thực sự không muốn gây phiền phức cho bác hai nữa, có thể Ngô Kiến Lâm không quan tâm, nhưng bản thân anh phải tự biết rõ.


Nhìn thấy cơ thể không có chút sức lực, anh lo lắng nói với Lâm Hạo:


"Tiểu Hạo, đi lấy hộp gỗ kim nam đó qua đây”.


Gỗ kim nam là thứ mà chú Trương mang về, anh vẫn luôn giữ nó rất kĩ, cũng chỉ có Lâm Hạo và anh biết chuyện này.


Lâm Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Vũ, sau đó vội vàng chạy đi lấy hộp gỗ kim nam.


Lúc quay trở lại, trên tay cậu đã cầm một chiếc hộp gỗ, trên hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ, nếu ngửi phải thì có thể khiến người ta thư thái đầu óc.


Ngô Vũ nhận lấy hộp gỗ từ tay Lâm Hạo, không khỏi thở dài một hơi.


Chính vì những thứ trong đó đã làm tổn hại đến gia đình vốn dĩ rất đẹp đẽ của anh trở nên tan nát thế này.


Gỗ kim nam là một loại cây độc nhất vô nhị ở Lục địa Huyền Vũ, nó cực kỳ cứng, điều quan trọng nhất chính là gỗ kim nam có thể giữ cho huyền khí của huyền dược không bị mất đi.


Đó là lựa chọn đầu tiên của mọi người trên đại lục để cất giữ thuốc, đương nhiên đây cũng chỉ là do thực lực của bọn họ mà thôi, vậy nên gỗ kim nam cũng là một dược liệu quý giá, người bình thường không thể dùng nổi.


Ngay khi mở nắp hộp gỗ kim nam ra, bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một loại quả màu vàng đất to bằng nắm tay em bé, nhìn thấy hai đồ vật cô độc bên trong, anh biết rằng đây là những món đồ quan trọng mà cha mẹ để lại cho mình.



vietwriter.vn vietwriter.vn









Chương 5: Đồ vật từ bố mẹ

Thực ra khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên, trong lòng anh liền cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.


"Để bác hai phải lo rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng".


Ngô Vũ cau mày vì đau, nói với vẻ kiềm chế.


Ông nội của anh hiện là gia chủ của nhà họ Ngô, ông có tổng cộng chín người con trai. Bởi vì thường xuyên sống ẩn dật nên cả chín người con của ông căn bản đều quán xuyến hết mọi việc trong nhà.


Con trai cả Ngô Kiến Hoa, con trai thứ hai Ngô Kiến Lâm, con trai thứ ba Ngô Kiến Hào, và con trai thứ tư Ngô Kiến Phong.



vietwriter.vn



Cha anh là con trai thứ ba, cũng là người con có thiên phú nhất. Ông nội vẫn luôn dùng hết tâm tư vào người con này.


Một nửa tài nguyên của gia tộc căn bản đều đã tiêu vào Ngô Kiến Hào, như vậy mới giúp ông trở nên mạnh mẽ được. Nếu không, cho dù thiên phú có tốt đến đâu thì cũng sẽ vô dụng.


Nhưng cái chết lần này của con trai đã mang lại nỗi đau vô cùng tận cho ông cụ. Nên ông cụ chỉ có thể giao hết việc trong nhà lại cho người con cả lo liệu, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ.


Bởi vì lý do thiên phú nên ông nội mới không để ý đến Ngô Vũ, điều này cũng dẫn đến việc anh thường xuyên bị bắt nạt. Bây giờ ngay cả một kẻ ở dòng thứ cũng dám lên mặt với Ngô Vũ.


Mỗi lần cha mẹ Ngô Vũ ra ngoài đều giao anh cho bác hai chăm sóc, vậy nên quan hệ của anh và Ngô Kiến Lâm vô cùng tốt. Nhìn thấy bác hai đang lo lắng cho mình, anh cũng chỉ đành nói bản thân không sao, để cho bác hai yên tâm hơn.



vietwriter.vn



Nhìn thấy vẻ kiên cường của đứa cháu trai này, Ngô Kiến Lâm chỉ đành bất lực lắc đầu nói:


"Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cứ để bác xử lý, để xem kẻ nào dám ra tay với cháu!"


Ngô Kiến Lâm nói xong liền tức giận bỏ đi, thật ra ông cũng thừa sức biết ai làm, nói như vậy chỉ để an ủi Ngô Vũ mà thôi.


Nhìn thấy bác rời đi, Ngô Vũ không thể nhịn thêm được nữa, bèn phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lên giường, sắc mặt tái nhợt.


Nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc chăn bông, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất lực, nếu lần này Ngô Kiến Lâm không đến kịp, e rằng đã xảy ra chuyện!


Ngô Quân tuy chỉ là một võ sĩ tam tầng cỏn con, nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Vũ rất nhiều, hơn nữa đối phương cũng không hề nương tay chút nào, hoàn toàn muốn đánh anh đến mức tàn phế.


Thậm chí nếu lúc đó Ngô Quân có muốn giết mình, thì anh cũng không thể phản kháng!


Dù gì võ sĩ và người bình thường sẽ có sự chênh lệch rất lớn, đó là lý do tại sao Ngô Vũ được xem là phế vật trong mắt người khác.


Ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vết máu trên giường, Lâm Hạo lập tức sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra ngoài gọi Ngô Kiến Lâm giúp đỡ.


Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy, anh đã lập tức ngăn cản, không để cho Lâm Hạo đi.


Người khác có thể không biết, nhưng anh biết rất rõ, chan người con trai của ông nội vốn chia làm hai phe, cha và bác hai cùng phe, còn bác cả và chú tư một phe.


Trước đây cha còn sống thì trấn áp được bên phía bác cả, nhưng hiện tại cha đã không còn, vậy nên một mình bác hai phải gánh, cuộc sống của ông cũng đã đủ khó khăn rồi.


Ngô Vũ thực sự không muốn gây phiền phức cho bác hai nữa, có thể Ngô Kiến Lâm không quan tâm, nhưng bản thân anh phải tự biết rõ.


Nhìn thấy cơ thể không có chút sức lực, anh lo lắng nói với Lâm Hạo:


"Tiểu Hạo, đi lấy hộp gỗ kim nam đó qua đây”.


Gỗ kim nam là thứ mà chú Trương mang về, anh vẫn luôn giữ nó rất kĩ, cũng chỉ có Lâm Hạo và anh biết chuyện này.


Lâm Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Vũ, sau đó vội vàng chạy đi lấy hộp gỗ kim nam.


Lúc quay trở lại, trên tay cậu đã cầm một chiếc hộp gỗ, trên hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ, nếu ngửi phải thì có thể khiến người ta thư thái đầu óc.


Ngô Vũ nhận lấy hộp gỗ từ tay Lâm Hạo, không khỏi thở dài một hơi.


Chính vì những thứ trong đó đã làm tổn hại đến gia đình vốn dĩ rất đẹp đẽ của anh trở nên tan nát thế này.


Gỗ kim nam là một loại cây độc nhất vô nhị ở Lục địa Huyền Vũ, nó cực kỳ cứng, điều quan trọng nhất chính là gỗ kim nam có thể giữ cho huyền khí của huyền dược không bị mất đi.


Đó là lựa chọn đầu tiên của mọi người trên đại lục để cất giữ thuốc, đương nhiên đây cũng chỉ là do thực lực của bọn họ mà thôi, vậy nên gỗ kim nam cũng là một dược liệu quý giá, người bình thường không thể dùng nổi.


Ngay khi mở nắp hộp gỗ kim nam ra, bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một loại quả màu vàng đất to bằng nắm tay em bé, nhìn thấy hai đồ vật cô độc bên trong, anh biết rằng đây là những món đồ quan trọng mà cha mẹ để lại cho mình.







Chương 5: Đồ vật từ bố mẹ

Thực ra khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên, trong lòng anh liền cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.


"Để bác hai phải lo rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng".


Ngô Vũ cau mày vì đau, nói với vẻ kiềm chế.


Ông nội của anh hiện là gia chủ của nhà họ Ngô, ông có tổng cộng chín người con trai. Bởi vì thường xuyên sống ẩn dật nên cả chín người con của ông căn bản đều quán xuyến hết mọi việc trong nhà.


Con trai cả Ngô Kiến Hoa, con trai thứ hai Ngô Kiến Lâm, con trai thứ ba Ngô Kiến Hào, và con trai thứ tư Ngô Kiến Phong.



vietwriter.vn



Cha anh là con trai thứ ba, cũng là người con có thiên phú nhất. Ông nội vẫn luôn dùng hết tâm tư vào người con này.


Một nửa tài nguyên của gia tộc căn bản đều đã tiêu vào Ngô Kiến Hào, như vậy mới giúp ông trở nên mạnh mẽ được. Nếu không, cho dù thiên phú có tốt đến đâu thì cũng sẽ vô dụng.


Nhưng cái chết lần này của con trai đã mang lại nỗi đau vô cùng tận cho ông cụ. Nên ông cụ chỉ có thể giao hết việc trong nhà lại cho người con cả lo liệu, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ.


Bởi vì lý do thiên phú nên ông nội mới không để ý đến Ngô Vũ, điều này cũng dẫn đến việc anh thường xuyên bị bắt nạt. Bây giờ ngay cả một kẻ ở dòng thứ cũng dám lên mặt với Ngô Vũ.


Mỗi lần cha mẹ Ngô Vũ ra ngoài đều giao anh cho bác hai chăm sóc, vậy nên quan hệ của anh và Ngô Kiến Lâm vô cùng tốt. Nhìn thấy bác hai đang lo lắng cho mình, anh cũng chỉ đành nói bản thân không sao, để cho bác hai yên tâm hơn.



vietwriter.vn



Nhìn thấy vẻ kiên cường của đứa cháu trai này, Ngô Kiến Lâm chỉ đành bất lực lắc đầu nói:


"Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cứ để bác xử lý, để xem kẻ nào dám ra tay với cháu!"


Ngô Kiến Lâm nói xong liền tức giận bỏ đi, thật ra ông cũng thừa sức biết ai làm, nói như vậy chỉ để an ủi Ngô Vũ mà thôi.


Nhìn thấy bác rời đi, Ngô Vũ không thể nhịn thêm được nữa, bèn phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lên giường, sắc mặt tái nhợt.


Nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc chăn bông, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất lực, nếu lần này Ngô Kiến Lâm không đến kịp, e rằng đã xảy ra chuyện!


Ngô Quân tuy chỉ là một võ sĩ tam tầng cỏn con, nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Vũ rất nhiều, hơn nữa đối phương cũng không hề nương tay chút nào, hoàn toàn muốn đánh anh đến mức tàn phế.


Thậm chí nếu lúc đó Ngô Quân có muốn giết mình, thì anh cũng không thể phản kháng!


Dù gì võ sĩ và người bình thường sẽ có sự chênh lệch rất lớn, đó là lý do tại sao Ngô Vũ được xem là phế vật trong mắt người khác.


Ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vết máu trên giường, Lâm Hạo lập tức sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra ngoài gọi Ngô Kiến Lâm giúp đỡ.


Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy, anh đã lập tức ngăn cản, không để cho Lâm Hạo đi.


Người khác có thể không biết, nhưng anh biết rất rõ, chan người con trai của ông nội vốn chia làm hai phe, cha và bác hai cùng phe, còn bác cả và chú tư một phe.


Trước đây cha còn sống thì trấn áp được bên phía bác cả, nhưng hiện tại cha đã không còn, vậy nên một mình bác hai phải gánh, cuộc sống của ông cũng đã đủ khó khăn rồi.


Ngô Vũ thực sự không muốn gây phiền phức cho bác hai nữa, có thể Ngô Kiến Lâm không quan tâm, nhưng bản thân anh phải tự biết rõ.


Nhìn thấy cơ thể không có chút sức lực, anh lo lắng nói với Lâm Hạo:


"Tiểu Hạo, đi lấy hộp gỗ kim nam đó qua đây”.


Gỗ kim nam là thứ mà chú Trương mang về, anh vẫn luôn giữ nó rất kĩ, cũng chỉ có Lâm Hạo và anh biết chuyện này.


Lâm Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Vũ, sau đó vội vàng chạy đi lấy hộp gỗ kim nam.


Lúc quay trở lại, trên tay cậu đã cầm một chiếc hộp gỗ, trên hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ, nếu ngửi phải thì có thể khiến người ta thư thái đầu óc.


Ngô Vũ nhận lấy hộp gỗ từ tay Lâm Hạo, không khỏi thở dài một hơi.


Chính vì những thứ trong đó đã làm tổn hại đến gia đình vốn dĩ rất đẹp đẽ của anh trở nên tan nát thế này.


Gỗ kim nam là một loại cây độc nhất vô nhị ở Lục địa Huyền Vũ, nó cực kỳ cứng, điều quan trọng nhất chính là gỗ kim nam có thể giữ cho huyền khí của huyền dược không bị mất đi.


Đó là lựa chọn đầu tiên của mọi người trên đại lục để cất giữ thuốc, đương nhiên đây cũng chỉ là do thực lực của bọn họ mà thôi, vậy nên gỗ kim nam cũng là một dược liệu quý giá, người bình thường không thể dùng nổi.


Ngay khi mở nắp hộp gỗ kim nam ra, bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một loại quả màu vàng đất to bằng nắm tay em bé, nhìn thấy hai đồ vật cô độc bên trong, anh biết rằng đây là những món đồ quan trọng mà cha mẹ để lại cho mình.



vietwriter.vn vietwriter.vn









Chương 5: Đồ vật từ bố mẹ

Thực ra khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên, trong lòng anh liền cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.


"Để bác hai phải lo rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng".


Ngô Vũ cau mày vì đau, nói với vẻ kiềm chế.


Ông nội của anh hiện là gia chủ của nhà họ Ngô, ông có tổng cộng chín người con trai. Bởi vì thường xuyên sống ẩn dật nên cả chín người con của ông căn bản đều quán xuyến hết mọi việc trong nhà.


Con trai cả Ngô Kiến Hoa, con trai thứ hai Ngô Kiến Lâm, con trai thứ ba Ngô Kiến Hào, và con trai thứ tư Ngô Kiến Phong.



vietwriter.vn



Cha anh là con trai thứ ba, cũng là người con có thiên phú nhất. Ông nội vẫn luôn dùng hết tâm tư vào người con này.


Một nửa tài nguyên của gia tộc căn bản đều đã tiêu vào Ngô Kiến Hào, như vậy mới giúp ông trở nên mạnh mẽ được. Nếu không, cho dù thiên phú có tốt đến đâu thì cũng sẽ vô dụng.


Nhưng cái chết lần này của con trai đã mang lại nỗi đau vô cùng tận cho ông cụ. Nên ông cụ chỉ có thể giao hết việc trong nhà lại cho người con cả lo liệu, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ.


Bởi vì lý do thiên phú nên ông nội mới không để ý đến Ngô Vũ, điều này cũng dẫn đến việc anh thường xuyên bị bắt nạt. Bây giờ ngay cả một kẻ ở dòng thứ cũng dám lên mặt với Ngô Vũ.


Mỗi lần cha mẹ Ngô Vũ ra ngoài đều giao anh cho bác hai chăm sóc, vậy nên quan hệ của anh và Ngô Kiến Lâm vô cùng tốt. Nhìn thấy bác hai đang lo lắng cho mình, anh cũng chỉ đành nói bản thân không sao, để cho bác hai yên tâm hơn.



vietwriter.vn



Nhìn thấy vẻ kiên cường của đứa cháu trai này, Ngô Kiến Lâm chỉ đành bất lực lắc đầu nói:


"Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cứ để bác xử lý, để xem kẻ nào dám ra tay với cháu!"


Ngô Kiến Lâm nói xong liền tức giận bỏ đi, thật ra ông cũng thừa sức biết ai làm, nói như vậy chỉ để an ủi Ngô Vũ mà thôi.


Nhìn thấy bác rời đi, Ngô Vũ không thể nhịn thêm được nữa, bèn phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lên giường, sắc mặt tái nhợt.


Nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc chăn bông, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất lực, nếu lần này Ngô Kiến Lâm không đến kịp, e rằng đã xảy ra chuyện!


Ngô Quân tuy chỉ là một võ sĩ tam tầng cỏn con, nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Vũ rất nhiều, hơn nữa đối phương cũng không hề nương tay chút nào, hoàn toàn muốn đánh anh đến mức tàn phế.


Thậm chí nếu lúc đó Ngô Quân có muốn giết mình, thì anh cũng không thể phản kháng!


Dù gì võ sĩ và người bình thường sẽ có sự chênh lệch rất lớn, đó là lý do tại sao Ngô Vũ được xem là phế vật trong mắt người khác.


Ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vết máu trên giường, Lâm Hạo lập tức sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra ngoài gọi Ngô Kiến Lâm giúp đỡ.


Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy, anh đã lập tức ngăn cản, không để cho Lâm Hạo đi.


Người khác có thể không biết, nhưng anh biết rất rõ, chan người con trai của ông nội vốn chia làm hai phe, cha và bác hai cùng phe, còn bác cả và chú tư một phe.


Trước đây cha còn sống thì trấn áp được bên phía bác cả, nhưng hiện tại cha đã không còn, vậy nên một mình bác hai phải gánh, cuộc sống của ông cũng đã đủ khó khăn rồi.


Ngô Vũ thực sự không muốn gây phiền phức cho bác hai nữa, có thể Ngô Kiến Lâm không quan tâm, nhưng bản thân anh phải tự biết rõ.


Nhìn thấy cơ thể không có chút sức lực, anh lo lắng nói với Lâm Hạo:


"Tiểu Hạo, đi lấy hộp gỗ kim nam đó qua đây”.


Gỗ kim nam là thứ mà chú Trương mang về, anh vẫn luôn giữ nó rất kĩ, cũng chỉ có Lâm Hạo và anh biết chuyện này.


Lâm Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Vũ, sau đó vội vàng chạy đi lấy hộp gỗ kim nam.


Lúc quay trở lại, trên tay cậu đã cầm một chiếc hộp gỗ, trên hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ, nếu ngửi phải thì có thể khiến người ta thư thái đầu óc.


Ngô Vũ nhận lấy hộp gỗ từ tay Lâm Hạo, không khỏi thở dài một hơi.


Chính vì những thứ trong đó đã làm tổn hại đến gia đình vốn dĩ rất đẹp đẽ của anh trở nên tan nát thế này.


Gỗ kim nam là một loại cây độc nhất vô nhị ở Lục địa Huyền Vũ, nó cực kỳ cứng, điều quan trọng nhất chính là gỗ kim nam có thể giữ cho huyền khí của huyền dược không bị mất đi.


Đó là lựa chọn đầu tiên của mọi người trên đại lục để cất giữ thuốc, đương nhiên đây cũng chỉ là do thực lực của bọn họ mà thôi, vậy nên gỗ kim nam cũng là một dược liệu quý giá, người bình thường không thể dùng nổi.


Ngay khi mở nắp hộp gỗ kim nam ra, bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một loại quả màu vàng đất to bằng nắm tay em bé, nhìn thấy hai đồ vật cô độc bên trong, anh biết rằng đây là những món đồ quan trọng mà cha mẹ để lại cho mình.







Chương 5: Đồ vật từ bố mẹ

Thực ra khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên, trong lòng anh liền cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.


"Để bác hai phải lo rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng".


Ngô Vũ cau mày vì đau, nói với vẻ kiềm chế.


Ông nội của anh hiện là gia chủ của nhà họ Ngô, ông có tổng cộng chín người con trai. Bởi vì thường xuyên sống ẩn dật nên cả chín người con của ông căn bản đều quán xuyến hết mọi việc trong nhà.


Con trai cả Ngô Kiến Hoa, con trai thứ hai Ngô Kiến Lâm, con trai thứ ba Ngô Kiến Hào, và con trai thứ tư Ngô Kiến Phong.



vietwriter.vn



Cha anh là con trai thứ ba, cũng là người con có thiên phú nhất. Ông nội vẫn luôn dùng hết tâm tư vào người con này.


Một nửa tài nguyên của gia tộc căn bản đều đã tiêu vào Ngô Kiến Hào, như vậy mới giúp ông trở nên mạnh mẽ được. Nếu không, cho dù thiên phú có tốt đến đâu thì cũng sẽ vô dụng.


Nhưng cái chết lần này của con trai đã mang lại nỗi đau vô cùng tận cho ông cụ. Nên ông cụ chỉ có thể giao hết việc trong nhà lại cho người con cả lo liệu, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ.


Bởi vì lý do thiên phú nên ông nội mới không để ý đến Ngô Vũ, điều này cũng dẫn đến việc anh thường xuyên bị bắt nạt. Bây giờ ngay cả một kẻ ở dòng thứ cũng dám lên mặt với Ngô Vũ.


Mỗi lần cha mẹ Ngô Vũ ra ngoài đều giao anh cho bác hai chăm sóc, vậy nên quan hệ của anh và Ngô Kiến Lâm vô cùng tốt. Nhìn thấy bác hai đang lo lắng cho mình, anh cũng chỉ đành nói bản thân không sao, để cho bác hai yên tâm hơn.



vietwriter.vn



Nhìn thấy vẻ kiên cường của đứa cháu trai này, Ngô Kiến Lâm chỉ đành bất lực lắc đầu nói:


"Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cứ để bác xử lý, để xem kẻ nào dám ra tay với cháu!"


Ngô Kiến Lâm nói xong liền tức giận bỏ đi, thật ra ông cũng thừa sức biết ai làm, nói như vậy chỉ để an ủi Ngô Vũ mà thôi.


Nhìn thấy bác rời đi, Ngô Vũ không thể nhịn thêm được nữa, bèn phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lên giường, sắc mặt tái nhợt.


Nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc chăn bông, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất lực, nếu lần này Ngô Kiến Lâm không đến kịp, e rằng đã xảy ra chuyện!


Ngô Quân tuy chỉ là một võ sĩ tam tầng cỏn con, nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Vũ rất nhiều, hơn nữa đối phương cũng không hề nương tay chút nào, hoàn toàn muốn đánh anh đến mức tàn phế.


Thậm chí nếu lúc đó Ngô Quân có muốn giết mình, thì anh cũng không thể phản kháng!


Dù gì võ sĩ và người bình thường sẽ có sự chênh lệch rất lớn, đó là lý do tại sao Ngô Vũ được xem là phế vật trong mắt người khác.


Ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vết máu trên giường, Lâm Hạo lập tức sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra ngoài gọi Ngô Kiến Lâm giúp đỡ.


Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy, anh đã lập tức ngăn cản, không để cho Lâm Hạo đi.


Người khác có thể không biết, nhưng anh biết rất rõ, chan người con trai của ông nội vốn chia làm hai phe, cha và bác hai cùng phe, còn bác cả và chú tư một phe.


Trước đây cha còn sống thì trấn áp được bên phía bác cả, nhưng hiện tại cha đã không còn, vậy nên một mình bác hai phải gánh, cuộc sống của ông cũng đã đủ khó khăn rồi.


Ngô Vũ thực sự không muốn gây phiền phức cho bác hai nữa, có thể Ngô Kiến Lâm không quan tâm, nhưng bản thân anh phải tự biết rõ.


Nhìn thấy cơ thể không có chút sức lực, anh lo lắng nói với Lâm Hạo:


"Tiểu Hạo, đi lấy hộp gỗ kim nam đó qua đây”.


Gỗ kim nam là thứ mà chú Trương mang về, anh vẫn luôn giữ nó rất kĩ, cũng chỉ có Lâm Hạo và anh biết chuyện này.


Lâm Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Vũ, sau đó vội vàng chạy đi lấy hộp gỗ kim nam.


Lúc quay trở lại, trên tay cậu đã cầm một chiếc hộp gỗ, trên hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ, nếu ngửi phải thì có thể khiến người ta thư thái đầu óc.


Ngô Vũ nhận lấy hộp gỗ từ tay Lâm Hạo, không khỏi thở dài một hơi.


Chính vì những thứ trong đó đã làm tổn hại đến gia đình vốn dĩ rất đẹp đẽ của anh trở nên tan nát thế này.


Gỗ kim nam là một loại cây độc nhất vô nhị ở Lục địa Huyền Vũ, nó cực kỳ cứng, điều quan trọng nhất chính là gỗ kim nam có thể giữ cho huyền khí của huyền dược không bị mất đi.


Đó là lựa chọn đầu tiên của mọi người trên đại lục để cất giữ thuốc, đương nhiên đây cũng chỉ là do thực lực của bọn họ mà thôi, vậy nên gỗ kim nam cũng là một dược liệu quý giá, người bình thường không thể dùng nổi.


Ngay khi mở nắp hộp gỗ kim nam ra, bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một loại quả màu vàng đất to bằng nắm tay em bé, nhìn thấy hai đồ vật cô độc bên trong, anh biết rằng đây là những món đồ quan trọng mà cha mẹ để lại cho mình.



vietwriter.vn vietwriter.vn









Chương 5: Đồ vật từ bố mẹ

Thực ra khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên, trong lòng anh liền cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.


"Để bác hai phải lo rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng".


Ngô Vũ cau mày vì đau, nói với vẻ kiềm chế.


Ông nội của anh hiện là gia chủ của nhà họ Ngô, ông có tổng cộng chín người con trai. Bởi vì thường xuyên sống ẩn dật nên cả chín người con của ông căn bản đều quán xuyến hết mọi việc trong nhà.


Con trai cả Ngô Kiến Hoa, con trai thứ hai Ngô Kiến Lâm, con trai thứ ba Ngô Kiến Hào, và con trai thứ tư Ngô Kiến Phong.



vietwriter.vn



Cha anh là con trai thứ ba, cũng là người con có thiên phú nhất. Ông nội vẫn luôn dùng hết tâm tư vào người con này.


Một nửa tài nguyên của gia tộc căn bản đều đã tiêu vào Ngô Kiến Hào, như vậy mới giúp ông trở nên mạnh mẽ được. Nếu không, cho dù thiên phú có tốt đến đâu thì cũng sẽ vô dụng.


Nhưng cái chết lần này của con trai đã mang lại nỗi đau vô cùng tận cho ông cụ. Nên ông cụ chỉ có thể giao hết việc trong nhà lại cho người con cả lo liệu, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ.


Bởi vì lý do thiên phú nên ông nội mới không để ý đến Ngô Vũ, điều này cũng dẫn đến việc anh thường xuyên bị bắt nạt. Bây giờ ngay cả một kẻ ở dòng thứ cũng dám lên mặt với Ngô Vũ.


Mỗi lần cha mẹ Ngô Vũ ra ngoài đều giao anh cho bác hai chăm sóc, vậy nên quan hệ của anh và Ngô Kiến Lâm vô cùng tốt. Nhìn thấy bác hai đang lo lắng cho mình, anh cũng chỉ đành nói bản thân không sao, để cho bác hai yên tâm hơn.



vietwriter.vn



Nhìn thấy vẻ kiên cường của đứa cháu trai này, Ngô Kiến Lâm chỉ đành bất lực lắc đầu nói:


"Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cứ để bác xử lý, để xem kẻ nào dám ra tay với cháu!"


Ngô Kiến Lâm nói xong liền tức giận bỏ đi, thật ra ông cũng thừa sức biết ai làm, nói như vậy chỉ để an ủi Ngô Vũ mà thôi.


Nhìn thấy bác rời đi, Ngô Vũ không thể nhịn thêm được nữa, bèn phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lên giường, sắc mặt tái nhợt.


Nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc chăn bông, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất lực, nếu lần này Ngô Kiến Lâm không đến kịp, e rằng đã xảy ra chuyện!


Ngô Quân tuy chỉ là một võ sĩ tam tầng cỏn con, nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Vũ rất nhiều, hơn nữa đối phương cũng không hề nương tay chút nào, hoàn toàn muốn đánh anh đến mức tàn phế.


Thậm chí nếu lúc đó Ngô Quân có muốn giết mình, thì anh cũng không thể phản kháng!


Dù gì võ sĩ và người bình thường sẽ có sự chênh lệch rất lớn, đó là lý do tại sao Ngô Vũ được xem là phế vật trong mắt người khác.


Ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vết máu trên giường, Lâm Hạo lập tức sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra ngoài gọi Ngô Kiến Lâm giúp đỡ.


Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy, anh đã lập tức ngăn cản, không để cho Lâm Hạo đi.


Người khác có thể không biết, nhưng anh biết rất rõ, chan người con trai của ông nội vốn chia làm hai phe, cha và bác hai cùng phe, còn bác cả và chú tư một phe.


Trước đây cha còn sống thì trấn áp được bên phía bác cả, nhưng hiện tại cha đã không còn, vậy nên một mình bác hai phải gánh, cuộc sống của ông cũng đã đủ khó khăn rồi.


Ngô Vũ thực sự không muốn gây phiền phức cho bác hai nữa, có thể Ngô Kiến Lâm không quan tâm, nhưng bản thân anh phải tự biết rõ.


Nhìn thấy cơ thể không có chút sức lực, anh lo lắng nói với Lâm Hạo:


"Tiểu Hạo, đi lấy hộp gỗ kim nam đó qua đây”.


Gỗ kim nam là thứ mà chú Trương mang về, anh vẫn luôn giữ nó rất kĩ, cũng chỉ có Lâm Hạo và anh biết chuyện này.


Lâm Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Vũ, sau đó vội vàng chạy đi lấy hộp gỗ kim nam.


Lúc quay trở lại, trên tay cậu đã cầm một chiếc hộp gỗ, trên hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ, nếu ngửi phải thì có thể khiến người ta thư thái đầu óc.


Ngô Vũ nhận lấy hộp gỗ từ tay Lâm Hạo, không khỏi thở dài một hơi.


Chính vì những thứ trong đó đã làm tổn hại đến gia đình vốn dĩ rất đẹp đẽ của anh trở nên tan nát thế này.


Gỗ kim nam là một loại cây độc nhất vô nhị ở Lục địa Huyền Vũ, nó cực kỳ cứng, điều quan trọng nhất chính là gỗ kim nam có thể giữ cho huyền khí của huyền dược không bị mất đi.


Đó là lựa chọn đầu tiên của mọi người trên đại lục để cất giữ thuốc, đương nhiên đây cũng chỉ là do thực lực của bọn họ mà thôi, vậy nên gỗ kim nam cũng là một dược liệu quý giá, người bình thường không thể dùng nổi.


Ngay khi mở nắp hộp gỗ kim nam ra, bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một loại quả màu vàng đất to bằng nắm tay em bé, nhìn thấy hai đồ vật cô độc bên trong, anh biết rằng đây là những món đồ quan trọng mà cha mẹ để lại cho mình.







Chương 5: Đồ vật từ bố mẹ

Thực ra khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên, trong lòng anh liền cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.


"Để bác hai phải lo rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng".


Ngô Vũ cau mày vì đau, nói với vẻ kiềm chế.


Ông nội của anh hiện là gia chủ của nhà họ Ngô, ông có tổng cộng chín người con trai. Bởi vì thường xuyên sống ẩn dật nên cả chín người con của ông căn bản đều quán xuyến hết mọi việc trong nhà.


Con trai cả Ngô Kiến Hoa, con trai thứ hai Ngô Kiến Lâm, con trai thứ ba Ngô Kiến Hào, và con trai thứ tư Ngô Kiến Phong.



vietwriter.vn



Cha anh là con trai thứ ba, cũng là người con có thiên phú nhất. Ông nội vẫn luôn dùng hết tâm tư vào người con này.


Một nửa tài nguyên của gia tộc căn bản đều đã tiêu vào Ngô Kiến Hào, như vậy mới giúp ông trở nên mạnh mẽ được. Nếu không, cho dù thiên phú có tốt đến đâu thì cũng sẽ vô dụng.


Nhưng cái chết lần này của con trai đã mang lại nỗi đau vô cùng tận cho ông cụ. Nên ông cụ chỉ có thể giao hết việc trong nhà lại cho người con cả lo liệu, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ.


Bởi vì lý do thiên phú nên ông nội mới không để ý đến Ngô Vũ, điều này cũng dẫn đến việc anh thường xuyên bị bắt nạt. Bây giờ ngay cả một kẻ ở dòng thứ cũng dám lên mặt với Ngô Vũ.


Mỗi lần cha mẹ Ngô Vũ ra ngoài đều giao anh cho bác hai chăm sóc, vậy nên quan hệ của anh và Ngô Kiến Lâm vô cùng tốt. Nhìn thấy bác hai đang lo lắng cho mình, anh cũng chỉ đành nói bản thân không sao, để cho bác hai yên tâm hơn.



vietwriter.vn



Nhìn thấy vẻ kiên cường của đứa cháu trai này, Ngô Kiến Lâm chỉ đành bất lực lắc đầu nói:


"Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cứ để bác xử lý, để xem kẻ nào dám ra tay với cháu!"


Ngô Kiến Lâm nói xong liền tức giận bỏ đi, thật ra ông cũng thừa sức biết ai làm, nói như vậy chỉ để an ủi Ngô Vũ mà thôi.


Nhìn thấy bác rời đi, Ngô Vũ không thể nhịn thêm được nữa, bèn phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lên giường, sắc mặt tái nhợt.


Nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc chăn bông, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất lực, nếu lần này Ngô Kiến Lâm không đến kịp, e rằng đã xảy ra chuyện!


Ngô Quân tuy chỉ là một võ sĩ tam tầng cỏn con, nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Vũ rất nhiều, hơn nữa đối phương cũng không hề nương tay chút nào, hoàn toàn muốn đánh anh đến mức tàn phế.


Thậm chí nếu lúc đó Ngô Quân có muốn giết mình, thì anh cũng không thể phản kháng!


Dù gì võ sĩ và người bình thường sẽ có sự chênh lệch rất lớn, đó là lý do tại sao Ngô Vũ được xem là phế vật trong mắt người khác.


Ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vết máu trên giường, Lâm Hạo lập tức sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra ngoài gọi Ngô Kiến Lâm giúp đỡ.


Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy, anh đã lập tức ngăn cản, không để cho Lâm Hạo đi.


Người khác có thể không biết, nhưng anh biết rất rõ, chan người con trai của ông nội vốn chia làm hai phe, cha và bác hai cùng phe, còn bác cả và chú tư một phe.


Trước đây cha còn sống thì trấn áp được bên phía bác cả, nhưng hiện tại cha đã không còn, vậy nên một mình bác hai phải gánh, cuộc sống của ông cũng đã đủ khó khăn rồi.


Ngô Vũ thực sự không muốn gây phiền phức cho bác hai nữa, có thể Ngô Kiến Lâm không quan tâm, nhưng bản thân anh phải tự biết rõ.


Nhìn thấy cơ thể không có chút sức lực, anh lo lắng nói với Lâm Hạo:


"Tiểu Hạo, đi lấy hộp gỗ kim nam đó qua đây”.


Gỗ kim nam là thứ mà chú Trương mang về, anh vẫn luôn giữ nó rất kĩ, cũng chỉ có Lâm Hạo và anh biết chuyện này.


Lâm Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Vũ, sau đó vội vàng chạy đi lấy hộp gỗ kim nam.


Lúc quay trở lại, trên tay cậu đã cầm một chiếc hộp gỗ, trên hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ, nếu ngửi phải thì có thể khiến người ta thư thái đầu óc.


Ngô Vũ nhận lấy hộp gỗ từ tay Lâm Hạo, không khỏi thở dài một hơi.


Chính vì những thứ trong đó đã làm tổn hại đến gia đình vốn dĩ rất đẹp đẽ của anh trở nên tan nát thế này.


Gỗ kim nam là một loại cây độc nhất vô nhị ở Lục địa Huyền Vũ, nó cực kỳ cứng, điều quan trọng nhất chính là gỗ kim nam có thể giữ cho huyền khí của huyền dược không bị mất đi.


Đó là lựa chọn đầu tiên của mọi người trên đại lục để cất giữ thuốc, đương nhiên đây cũng chỉ là do thực lực của bọn họ mà thôi, vậy nên gỗ kim nam cũng là một dược liệu quý giá, người bình thường không thể dùng nổi.


Ngay khi mở nắp hộp gỗ kim nam ra, bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một loại quả màu vàng đất to bằng nắm tay em bé, nhìn thấy hai đồ vật cô độc bên trong, anh biết rằng đây là những món đồ quan trọng mà cha mẹ để lại cho mình.



vietwriter.vn vietwriter.vn









Chương 5: Đồ vật từ bố mẹ

Thực ra khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên, trong lòng anh liền cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.


"Để bác hai phải lo rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng".


Ngô Vũ cau mày vì đau, nói với vẻ kiềm chế.


Ông nội của anh hiện là gia chủ của nhà họ Ngô, ông có tổng cộng chín người con trai. Bởi vì thường xuyên sống ẩn dật nên cả chín người con của ông căn bản đều quán xuyến hết mọi việc trong nhà.


Con trai cả Ngô Kiến Hoa, con trai thứ hai Ngô Kiến Lâm, con trai thứ ba Ngô Kiến Hào, và con trai thứ tư Ngô Kiến Phong.



vietwriter.vn



Cha anh là con trai thứ ba, cũng là người con có thiên phú nhất. Ông nội vẫn luôn dùng hết tâm tư vào người con này.


Một nửa tài nguyên của gia tộc căn bản đều đã tiêu vào Ngô Kiến Hào, như vậy mới giúp ông trở nên mạnh mẽ được. Nếu không, cho dù thiên phú có tốt đến đâu thì cũng sẽ vô dụng.


Nhưng cái chết lần này của con trai đã mang lại nỗi đau vô cùng tận cho ông cụ. Nên ông cụ chỉ có thể giao hết việc trong nhà lại cho người con cả lo liệu, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ.


Bởi vì lý do thiên phú nên ông nội mới không để ý đến Ngô Vũ, điều này cũng dẫn đến việc anh thường xuyên bị bắt nạt. Bây giờ ngay cả một kẻ ở dòng thứ cũng dám lên mặt với Ngô Vũ.


Mỗi lần cha mẹ Ngô Vũ ra ngoài đều giao anh cho bác hai chăm sóc, vậy nên quan hệ của anh và Ngô Kiến Lâm vô cùng tốt. Nhìn thấy bác hai đang lo lắng cho mình, anh cũng chỉ đành nói bản thân không sao, để cho bác hai yên tâm hơn.



vietwriter.vn



Nhìn thấy vẻ kiên cường của đứa cháu trai này, Ngô Kiến Lâm chỉ đành bất lực lắc đầu nói:


"Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cứ để bác xử lý, để xem kẻ nào dám ra tay với cháu!"


Ngô Kiến Lâm nói xong liền tức giận bỏ đi, thật ra ông cũng thừa sức biết ai làm, nói như vậy chỉ để an ủi Ngô Vũ mà thôi.


Nhìn thấy bác rời đi, Ngô Vũ không thể nhịn thêm được nữa, bèn phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lên giường, sắc mặt tái nhợt.


Nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc chăn bông, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất lực, nếu lần này Ngô Kiến Lâm không đến kịp, e rằng đã xảy ra chuyện!


Ngô Quân tuy chỉ là một võ sĩ tam tầng cỏn con, nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Vũ rất nhiều, hơn nữa đối phương cũng không hề nương tay chút nào, hoàn toàn muốn đánh anh đến mức tàn phế.


Thậm chí nếu lúc đó Ngô Quân có muốn giết mình, thì anh cũng không thể phản kháng!


Dù gì võ sĩ và người bình thường sẽ có sự chênh lệch rất lớn, đó là lý do tại sao Ngô Vũ được xem là phế vật trong mắt người khác.


Ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vết máu trên giường, Lâm Hạo lập tức sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra ngoài gọi Ngô Kiến Lâm giúp đỡ.


Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy, anh đã lập tức ngăn cản, không để cho Lâm Hạo đi.


Người khác có thể không biết, nhưng anh biết rất rõ, chan người con trai của ông nội vốn chia làm hai phe, cha và bác hai cùng phe, còn bác cả và chú tư một phe.


Trước đây cha còn sống thì trấn áp được bên phía bác cả, nhưng hiện tại cha đã không còn, vậy nên một mình bác hai phải gánh, cuộc sống của ông cũng đã đủ khó khăn rồi.


Ngô Vũ thực sự không muốn gây phiền phức cho bác hai nữa, có thể Ngô Kiến Lâm không quan tâm, nhưng bản thân anh phải tự biết rõ.


Nhìn thấy cơ thể không có chút sức lực, anh lo lắng nói với Lâm Hạo:


"Tiểu Hạo, đi lấy hộp gỗ kim nam đó qua đây”.


Gỗ kim nam là thứ mà chú Trương mang về, anh vẫn luôn giữ nó rất kĩ, cũng chỉ có Lâm Hạo và anh biết chuyện này.


Lâm Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Vũ, sau đó vội vàng chạy đi lấy hộp gỗ kim nam.


Lúc quay trở lại, trên tay cậu đã cầm một chiếc hộp gỗ, trên hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ, nếu ngửi phải thì có thể khiến người ta thư thái đầu óc.


Ngô Vũ nhận lấy hộp gỗ từ tay Lâm Hạo, không khỏi thở dài một hơi.


Chính vì những thứ trong đó đã làm tổn hại đến gia đình vốn dĩ rất đẹp đẽ của anh trở nên tan nát thế này.


Gỗ kim nam là một loại cây độc nhất vô nhị ở Lục địa Huyền Vũ, nó cực kỳ cứng, điều quan trọng nhất chính là gỗ kim nam có thể giữ cho huyền khí của huyền dược không bị mất đi.


Đó là lựa chọn đầu tiên của mọi người trên đại lục để cất giữ thuốc, đương nhiên đây cũng chỉ là do thực lực của bọn họ mà thôi, vậy nên gỗ kim nam cũng là một dược liệu quý giá, người bình thường không thể dùng nổi.


Ngay khi mở nắp hộp gỗ kim nam ra, bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một loại quả màu vàng đất to bằng nắm tay em bé, nhìn thấy hai đồ vật cô độc bên trong, anh biết rằng đây là những món đồ quan trọng mà cha mẹ để lại cho mình.







Chương 5: Đồ vật từ bố mẹ

Thực ra khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên, trong lòng anh liền cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.


"Để bác hai phải lo rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng".


Ngô Vũ cau mày vì đau, nói với vẻ kiềm chế.


Ông nội của anh hiện là gia chủ của nhà họ Ngô, ông có tổng cộng chín người con trai. Bởi vì thường xuyên sống ẩn dật nên cả chín người con của ông căn bản đều quán xuyến hết mọi việc trong nhà.


Con trai cả Ngô Kiến Hoa, con trai thứ hai Ngô Kiến Lâm, con trai thứ ba Ngô Kiến Hào, và con trai thứ tư Ngô Kiến Phong.



vietwriter.vn



Cha anh là con trai thứ ba, cũng là người con có thiên phú nhất. Ông nội vẫn luôn dùng hết tâm tư vào người con này.


Một nửa tài nguyên của gia tộc căn bản đều đã tiêu vào Ngô Kiến Hào, như vậy mới giúp ông trở nên mạnh mẽ được. Nếu không, cho dù thiên phú có tốt đến đâu thì cũng sẽ vô dụng.


Nhưng cái chết lần này của con trai đã mang lại nỗi đau vô cùng tận cho ông cụ. Nên ông cụ chỉ có thể giao hết việc trong nhà lại cho người con cả lo liệu, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ.


Bởi vì lý do thiên phú nên ông nội mới không để ý đến Ngô Vũ, điều này cũng dẫn đến việc anh thường xuyên bị bắt nạt. Bây giờ ngay cả một kẻ ở dòng thứ cũng dám lên mặt với Ngô Vũ.


Mỗi lần cha mẹ Ngô Vũ ra ngoài đều giao anh cho bác hai chăm sóc, vậy nên quan hệ của anh và Ngô Kiến Lâm vô cùng tốt. Nhìn thấy bác hai đang lo lắng cho mình, anh cũng chỉ đành nói bản thân không sao, để cho bác hai yên tâm hơn.



vietwriter.vn



Nhìn thấy vẻ kiên cường của đứa cháu trai này, Ngô Kiến Lâm chỉ đành bất lực lắc đầu nói:


"Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cứ để bác xử lý, để xem kẻ nào dám ra tay với cháu!"


Ngô Kiến Lâm nói xong liền tức giận bỏ đi, thật ra ông cũng thừa sức biết ai làm, nói như vậy chỉ để an ủi Ngô Vũ mà thôi.


Nhìn thấy bác rời đi, Ngô Vũ không thể nhịn thêm được nữa, bèn phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lên giường, sắc mặt tái nhợt.


Nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc chăn bông, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất lực, nếu lần này Ngô Kiến Lâm không đến kịp, e rằng đã xảy ra chuyện!


Ngô Quân tuy chỉ là một võ sĩ tam tầng cỏn con, nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Vũ rất nhiều, hơn nữa đối phương cũng không hề nương tay chút nào, hoàn toàn muốn đánh anh đến mức tàn phế.


Thậm chí nếu lúc đó Ngô Quân có muốn giết mình, thì anh cũng không thể phản kháng!


Dù gì võ sĩ và người bình thường sẽ có sự chênh lệch rất lớn, đó là lý do tại sao Ngô Vũ được xem là phế vật trong mắt người khác.


Ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vết máu trên giường, Lâm Hạo lập tức sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra ngoài gọi Ngô Kiến Lâm giúp đỡ.


Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy, anh đã lập tức ngăn cản, không để cho Lâm Hạo đi.


Người khác có thể không biết, nhưng anh biết rất rõ, chan người con trai của ông nội vốn chia làm hai phe, cha và bác hai cùng phe, còn bác cả và chú tư một phe.


Trước đây cha còn sống thì trấn áp được bên phía bác cả, nhưng hiện tại cha đã không còn, vậy nên một mình bác hai phải gánh, cuộc sống của ông cũng đã đủ khó khăn rồi.


Ngô Vũ thực sự không muốn gây phiền phức cho bác hai nữa, có thể Ngô Kiến Lâm không quan tâm, nhưng bản thân anh phải tự biết rõ.


Nhìn thấy cơ thể không có chút sức lực, anh lo lắng nói với Lâm Hạo:


"Tiểu Hạo, đi lấy hộp gỗ kim nam đó qua đây”.


Gỗ kim nam là thứ mà chú Trương mang về, anh vẫn luôn giữ nó rất kĩ, cũng chỉ có Lâm Hạo và anh biết chuyện này.


Lâm Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Vũ, sau đó vội vàng chạy đi lấy hộp gỗ kim nam.


Lúc quay trở lại, trên tay cậu đã cầm một chiếc hộp gỗ, trên hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ, nếu ngửi phải thì có thể khiến người ta thư thái đầu óc.


Ngô Vũ nhận lấy hộp gỗ từ tay Lâm Hạo, không khỏi thở dài một hơi.


Chính vì những thứ trong đó đã làm tổn hại đến gia đình vốn dĩ rất đẹp đẽ của anh trở nên tan nát thế này.


Gỗ kim nam là một loại cây độc nhất vô nhị ở Lục địa Huyền Vũ, nó cực kỳ cứng, điều quan trọng nhất chính là gỗ kim nam có thể giữ cho huyền khí của huyền dược không bị mất đi.


Đó là lựa chọn đầu tiên của mọi người trên đại lục để cất giữ thuốc, đương nhiên đây cũng chỉ là do thực lực của bọn họ mà thôi, vậy nên gỗ kim nam cũng là một dược liệu quý giá, người bình thường không thể dùng nổi.


Ngay khi mở nắp hộp gỗ kim nam ra, bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một loại quả màu vàng đất to bằng nắm tay em bé, nhìn thấy hai đồ vật cô độc bên trong, anh biết rằng đây là những món đồ quan trọng mà cha mẹ để lại cho mình.



vietwriter.vn vietwriter.vn









Chương 5: Đồ vật từ bố mẹ

Thực ra khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên, trong lòng anh liền cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.


"Để bác hai phải lo rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng".


Ngô Vũ cau mày vì đau, nói với vẻ kiềm chế.


Ông nội của anh hiện là gia chủ của nhà họ Ngô, ông có tổng cộng chín người con trai. Bởi vì thường xuyên sống ẩn dật nên cả chín người con của ông căn bản đều quán xuyến hết mọi việc trong nhà.


Con trai cả Ngô Kiến Hoa, con trai thứ hai Ngô Kiến Lâm, con trai thứ ba Ngô Kiến Hào, và con trai thứ tư Ngô Kiến Phong.



vietwriter.vn



Cha anh là con trai thứ ba, cũng là người con có thiên phú nhất. Ông nội vẫn luôn dùng hết tâm tư vào người con này.


Một nửa tài nguyên của gia tộc căn bản đều đã tiêu vào Ngô Kiến Hào, như vậy mới giúp ông trở nên mạnh mẽ được. Nếu không, cho dù thiên phú có tốt đến đâu thì cũng sẽ vô dụng.


Nhưng cái chết lần này của con trai đã mang lại nỗi đau vô cùng tận cho ông cụ. Nên ông cụ chỉ có thể giao hết việc trong nhà lại cho người con cả lo liệu, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ.


Bởi vì lý do thiên phú nên ông nội mới không để ý đến Ngô Vũ, điều này cũng dẫn đến việc anh thường xuyên bị bắt nạt. Bây giờ ngay cả một kẻ ở dòng thứ cũng dám lên mặt với Ngô Vũ.


Mỗi lần cha mẹ Ngô Vũ ra ngoài đều giao anh cho bác hai chăm sóc, vậy nên quan hệ của anh và Ngô Kiến Lâm vô cùng tốt. Nhìn thấy bác hai đang lo lắng cho mình, anh cũng chỉ đành nói bản thân không sao, để cho bác hai yên tâm hơn.



vietwriter.vn



Nhìn thấy vẻ kiên cường của đứa cháu trai này, Ngô Kiến Lâm chỉ đành bất lực lắc đầu nói:


"Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cứ để bác xử lý, để xem kẻ nào dám ra tay với cháu!"


Ngô Kiến Lâm nói xong liền tức giận bỏ đi, thật ra ông cũng thừa sức biết ai làm, nói như vậy chỉ để an ủi Ngô Vũ mà thôi.


Nhìn thấy bác rời đi, Ngô Vũ không thể nhịn thêm được nữa, bèn phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lên giường, sắc mặt tái nhợt.


Nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc chăn bông, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất lực, nếu lần này Ngô Kiến Lâm không đến kịp, e rằng đã xảy ra chuyện!


Ngô Quân tuy chỉ là một võ sĩ tam tầng cỏn con, nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Vũ rất nhiều, hơn nữa đối phương cũng không hề nương tay chút nào, hoàn toàn muốn đánh anh đến mức tàn phế.


Thậm chí nếu lúc đó Ngô Quân có muốn giết mình, thì anh cũng không thể phản kháng!


Dù gì võ sĩ và người bình thường sẽ có sự chênh lệch rất lớn, đó là lý do tại sao Ngô Vũ được xem là phế vật trong mắt người khác.


Ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vết máu trên giường, Lâm Hạo lập tức sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra ngoài gọi Ngô Kiến Lâm giúp đỡ.


Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy, anh đã lập tức ngăn cản, không để cho Lâm Hạo đi.


Người khác có thể không biết, nhưng anh biết rất rõ, chan người con trai của ông nội vốn chia làm hai phe, cha và bác hai cùng phe, còn bác cả và chú tư một phe.


Trước đây cha còn sống thì trấn áp được bên phía bác cả, nhưng hiện tại cha đã không còn, vậy nên một mình bác hai phải gánh, cuộc sống của ông cũng đã đủ khó khăn rồi.


Ngô Vũ thực sự không muốn gây phiền phức cho bác hai nữa, có thể Ngô Kiến Lâm không quan tâm, nhưng bản thân anh phải tự biết rõ.


Nhìn thấy cơ thể không có chút sức lực, anh lo lắng nói với Lâm Hạo:


"Tiểu Hạo, đi lấy hộp gỗ kim nam đó qua đây”.


Gỗ kim nam là thứ mà chú Trương mang về, anh vẫn luôn giữ nó rất kĩ, cũng chỉ có Lâm Hạo và anh biết chuyện này.


Lâm Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Vũ, sau đó vội vàng chạy đi lấy hộp gỗ kim nam.


Lúc quay trở lại, trên tay cậu đã cầm một chiếc hộp gỗ, trên hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ, nếu ngửi phải thì có thể khiến người ta thư thái đầu óc.


Ngô Vũ nhận lấy hộp gỗ từ tay Lâm Hạo, không khỏi thở dài một hơi.


Chính vì những thứ trong đó đã làm tổn hại đến gia đình vốn dĩ rất đẹp đẽ của anh trở nên tan nát thế này.


Gỗ kim nam là một loại cây độc nhất vô nhị ở Lục địa Huyền Vũ, nó cực kỳ cứng, điều quan trọng nhất chính là gỗ kim nam có thể giữ cho huyền khí của huyền dược không bị mất đi.


Đó là lựa chọn đầu tiên của mọi người trên đại lục để cất giữ thuốc, đương nhiên đây cũng chỉ là do thực lực của bọn họ mà thôi, vậy nên gỗ kim nam cũng là một dược liệu quý giá, người bình thường không thể dùng nổi.


Ngay khi mở nắp hộp gỗ kim nam ra, bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một loại quả màu vàng đất to bằng nắm tay em bé, nhìn thấy hai đồ vật cô độc bên trong, anh biết rằng đây là những món đồ quan trọng mà cha mẹ để lại cho mình.







Chương 5: Đồ vật từ bố mẹ

Thực ra khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên, trong lòng anh liền cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.


"Để bác hai phải lo rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng".


Ngô Vũ cau mày vì đau, nói với vẻ kiềm chế.


Ông nội của anh hiện là gia chủ của nhà họ Ngô, ông có tổng cộng chín người con trai. Bởi vì thường xuyên sống ẩn dật nên cả chín người con của ông căn bản đều quán xuyến hết mọi việc trong nhà.


Con trai cả Ngô Kiến Hoa, con trai thứ hai Ngô Kiến Lâm, con trai thứ ba Ngô Kiến Hào, và con trai thứ tư Ngô Kiến Phong.



vietwriter.vn



Cha anh là con trai thứ ba, cũng là người con có thiên phú nhất. Ông nội vẫn luôn dùng hết tâm tư vào người con này.


Một nửa tài nguyên của gia tộc căn bản đều đã tiêu vào Ngô Kiến Hào, như vậy mới giúp ông trở nên mạnh mẽ được. Nếu không, cho dù thiên phú có tốt đến đâu thì cũng sẽ vô dụng.


Nhưng cái chết lần này của con trai đã mang lại nỗi đau vô cùng tận cho ông cụ. Nên ông cụ chỉ có thể giao hết việc trong nhà lại cho người con cả lo liệu, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ.


Bởi vì lý do thiên phú nên ông nội mới không để ý đến Ngô Vũ, điều này cũng dẫn đến việc anh thường xuyên bị bắt nạt. Bây giờ ngay cả một kẻ ở dòng thứ cũng dám lên mặt với Ngô Vũ.


Mỗi lần cha mẹ Ngô Vũ ra ngoài đều giao anh cho bác hai chăm sóc, vậy nên quan hệ của anh và Ngô Kiến Lâm vô cùng tốt. Nhìn thấy bác hai đang lo lắng cho mình, anh cũng chỉ đành nói bản thân không sao, để cho bác hai yên tâm hơn.



vietwriter.vn



Nhìn thấy vẻ kiên cường của đứa cháu trai này, Ngô Kiến Lâm chỉ đành bất lực lắc đầu nói:


"Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cứ để bác xử lý, để xem kẻ nào dám ra tay với cháu!"


Ngô Kiến Lâm nói xong liền tức giận bỏ đi, thật ra ông cũng thừa sức biết ai làm, nói như vậy chỉ để an ủi Ngô Vũ mà thôi.


Nhìn thấy bác rời đi, Ngô Vũ không thể nhịn thêm được nữa, bèn phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lên giường, sắc mặt tái nhợt.


Nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc chăn bông, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất lực, nếu lần này Ngô Kiến Lâm không đến kịp, e rằng đã xảy ra chuyện!


Ngô Quân tuy chỉ là một võ sĩ tam tầng cỏn con, nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Vũ rất nhiều, hơn nữa đối phương cũng không hề nương tay chút nào, hoàn toàn muốn đánh anh đến mức tàn phế.


Thậm chí nếu lúc đó Ngô Quân có muốn giết mình, thì anh cũng không thể phản kháng!


Dù gì võ sĩ và người bình thường sẽ có sự chênh lệch rất lớn, đó là lý do tại sao Ngô Vũ được xem là phế vật trong mắt người khác.


Ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vết máu trên giường, Lâm Hạo lập tức sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra ngoài gọi Ngô Kiến Lâm giúp đỡ.


Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy, anh đã lập tức ngăn cản, không để cho Lâm Hạo đi.


Người khác có thể không biết, nhưng anh biết rất rõ, chan người con trai của ông nội vốn chia làm hai phe, cha và bác hai cùng phe, còn bác cả và chú tư một phe.


Trước đây cha còn sống thì trấn áp được bên phía bác cả, nhưng hiện tại cha đã không còn, vậy nên một mình bác hai phải gánh, cuộc sống của ông cũng đã đủ khó khăn rồi.


Ngô Vũ thực sự không muốn gây phiền phức cho bác hai nữa, có thể Ngô Kiến Lâm không quan tâm, nhưng bản thân anh phải tự biết rõ.


Nhìn thấy cơ thể không có chút sức lực, anh lo lắng nói với Lâm Hạo:


"Tiểu Hạo, đi lấy hộp gỗ kim nam đó qua đây”.


Gỗ kim nam là thứ mà chú Trương mang về, anh vẫn luôn giữ nó rất kĩ, cũng chỉ có Lâm Hạo và anh biết chuyện này.


Lâm Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Vũ, sau đó vội vàng chạy đi lấy hộp gỗ kim nam.


Lúc quay trở lại, trên tay cậu đã cầm một chiếc hộp gỗ, trên hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ, nếu ngửi phải thì có thể khiến người ta thư thái đầu óc.


Ngô Vũ nhận lấy hộp gỗ từ tay Lâm Hạo, không khỏi thở dài một hơi.


Chính vì những thứ trong đó đã làm tổn hại đến gia đình vốn dĩ rất đẹp đẽ của anh trở nên tan nát thế này.


Gỗ kim nam là một loại cây độc nhất vô nhị ở Lục địa Huyền Vũ, nó cực kỳ cứng, điều quan trọng nhất chính là gỗ kim nam có thể giữ cho huyền khí của huyền dược không bị mất đi.


Đó là lựa chọn đầu tiên của mọi người trên đại lục để cất giữ thuốc, đương nhiên đây cũng chỉ là do thực lực của bọn họ mà thôi, vậy nên gỗ kim nam cũng là một dược liệu quý giá, người bình thường không thể dùng nổi.


Ngay khi mở nắp hộp gỗ kim nam ra, bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một loại quả màu vàng đất to bằng nắm tay em bé, nhìn thấy hai đồ vật cô độc bên trong, anh biết rằng đây là những món đồ quan trọng mà cha mẹ để lại cho mình.



vietwriter.vn vietwriter.vn









Chương 5: Đồ vật từ bố mẹ

Thực ra khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên, trong lòng anh liền cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.


"Để bác hai phải lo rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng".


Ngô Vũ cau mày vì đau, nói với vẻ kiềm chế.


Ông nội của anh hiện là gia chủ của nhà họ Ngô, ông có tổng cộng chín người con trai. Bởi vì thường xuyên sống ẩn dật nên cả chín người con của ông căn bản đều quán xuyến hết mọi việc trong nhà.


Con trai cả Ngô Kiến Hoa, con trai thứ hai Ngô Kiến Lâm, con trai thứ ba Ngô Kiến Hào, và con trai thứ tư Ngô Kiến Phong.



vietwriter.vn



Cha anh là con trai thứ ba, cũng là người con có thiên phú nhất. Ông nội vẫn luôn dùng hết tâm tư vào người con này.


Một nửa tài nguyên của gia tộc căn bản đều đã tiêu vào Ngô Kiến Hào, như vậy mới giúp ông trở nên mạnh mẽ được. Nếu không, cho dù thiên phú có tốt đến đâu thì cũng sẽ vô dụng.


Nhưng cái chết lần này của con trai đã mang lại nỗi đau vô cùng tận cho ông cụ. Nên ông cụ chỉ có thể giao hết việc trong nhà lại cho người con cả lo liệu, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ.


Bởi vì lý do thiên phú nên ông nội mới không để ý đến Ngô Vũ, điều này cũng dẫn đến việc anh thường xuyên bị bắt nạt. Bây giờ ngay cả một kẻ ở dòng thứ cũng dám lên mặt với Ngô Vũ.


Mỗi lần cha mẹ Ngô Vũ ra ngoài đều giao anh cho bác hai chăm sóc, vậy nên quan hệ của anh và Ngô Kiến Lâm vô cùng tốt. Nhìn thấy bác hai đang lo lắng cho mình, anh cũng chỉ đành nói bản thân không sao, để cho bác hai yên tâm hơn.



vietwriter.vn



Nhìn thấy vẻ kiên cường của đứa cháu trai này, Ngô Kiến Lâm chỉ đành bất lực lắc đầu nói:


"Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cứ để bác xử lý, để xem kẻ nào dám ra tay với cháu!"


Ngô Kiến Lâm nói xong liền tức giận bỏ đi, thật ra ông cũng thừa sức biết ai làm, nói như vậy chỉ để an ủi Ngô Vũ mà thôi.


Nhìn thấy bác rời đi, Ngô Vũ không thể nhịn thêm được nữa, bèn phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lên giường, sắc mặt tái nhợt.


Nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc chăn bông, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất lực, nếu lần này Ngô Kiến Lâm không đến kịp, e rằng đã xảy ra chuyện!


Ngô Quân tuy chỉ là một võ sĩ tam tầng cỏn con, nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Vũ rất nhiều, hơn nữa đối phương cũng không hề nương tay chút nào, hoàn toàn muốn đánh anh đến mức tàn phế.


Thậm chí nếu lúc đó Ngô Quân có muốn giết mình, thì anh cũng không thể phản kháng!


Dù gì võ sĩ và người bình thường sẽ có sự chênh lệch rất lớn, đó là lý do tại sao Ngô Vũ được xem là phế vật trong mắt người khác.


Ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vết máu trên giường, Lâm Hạo lập tức sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra ngoài gọi Ngô Kiến Lâm giúp đỡ.


Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy, anh đã lập tức ngăn cản, không để cho Lâm Hạo đi.


Người khác có thể không biết, nhưng anh biết rất rõ, chan người con trai của ông nội vốn chia làm hai phe, cha và bác hai cùng phe, còn bác cả và chú tư một phe.


Trước đây cha còn sống thì trấn áp được bên phía bác cả, nhưng hiện tại cha đã không còn, vậy nên một mình bác hai phải gánh, cuộc sống của ông cũng đã đủ khó khăn rồi.


Ngô Vũ thực sự không muốn gây phiền phức cho bác hai nữa, có thể Ngô Kiến Lâm không quan tâm, nhưng bản thân anh phải tự biết rõ.


Nhìn thấy cơ thể không có chút sức lực, anh lo lắng nói với Lâm Hạo:


"Tiểu Hạo, đi lấy hộp gỗ kim nam đó qua đây”.


Gỗ kim nam là thứ mà chú Trương mang về, anh vẫn luôn giữ nó rất kĩ, cũng chỉ có Lâm Hạo và anh biết chuyện này.


Lâm Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Vũ, sau đó vội vàng chạy đi lấy hộp gỗ kim nam.


Lúc quay trở lại, trên tay cậu đã cầm một chiếc hộp gỗ, trên hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ, nếu ngửi phải thì có thể khiến người ta thư thái đầu óc.


Ngô Vũ nhận lấy hộp gỗ từ tay Lâm Hạo, không khỏi thở dài một hơi.


Chính vì những thứ trong đó đã làm tổn hại đến gia đình vốn dĩ rất đẹp đẽ của anh trở nên tan nát thế này.


Gỗ kim nam là một loại cây độc nhất vô nhị ở Lục địa Huyền Vũ, nó cực kỳ cứng, điều quan trọng nhất chính là gỗ kim nam có thể giữ cho huyền khí của huyền dược không bị mất đi.


Đó là lựa chọn đầu tiên của mọi người trên đại lục để cất giữ thuốc, đương nhiên đây cũng chỉ là do thực lực của bọn họ mà thôi, vậy nên gỗ kim nam cũng là một dược liệu quý giá, người bình thường không thể dùng nổi.


Ngay khi mở nắp hộp gỗ kim nam ra, bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một loại quả màu vàng đất to bằng nắm tay em bé, nhìn thấy hai đồ vật cô độc bên trong, anh biết rằng đây là những món đồ quan trọng mà cha mẹ để lại cho mình.







Chương 5: Đồ vật từ bố mẹ

Thực ra khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên, trong lòng anh liền cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.


"Để bác hai phải lo rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng".


Ngô Vũ cau mày vì đau, nói với vẻ kiềm chế.


Ông nội của anh hiện là gia chủ của nhà họ Ngô, ông có tổng cộng chín người con trai. Bởi vì thường xuyên sống ẩn dật nên cả chín người con của ông căn bản đều quán xuyến hết mọi việc trong nhà.


Con trai cả Ngô Kiến Hoa, con trai thứ hai Ngô Kiến Lâm, con trai thứ ba Ngô Kiến Hào, và con trai thứ tư Ngô Kiến Phong.



vietwriter.vn



Cha anh là con trai thứ ba, cũng là người con có thiên phú nhất. Ông nội vẫn luôn dùng hết tâm tư vào người con này.


Một nửa tài nguyên của gia tộc căn bản đều đã tiêu vào Ngô Kiến Hào, như vậy mới giúp ông trở nên mạnh mẽ được. Nếu không, cho dù thiên phú có tốt đến đâu thì cũng sẽ vô dụng.


Nhưng cái chết lần này của con trai đã mang lại nỗi đau vô cùng tận cho ông cụ. Nên ông cụ chỉ có thể giao hết việc trong nhà lại cho người con cả lo liệu, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ.


Bởi vì lý do thiên phú nên ông nội mới không để ý đến Ngô Vũ, điều này cũng dẫn đến việc anh thường xuyên bị bắt nạt. Bây giờ ngay cả một kẻ ở dòng thứ cũng dám lên mặt với Ngô Vũ.


Mỗi lần cha mẹ Ngô Vũ ra ngoài đều giao anh cho bác hai chăm sóc, vậy nên quan hệ của anh và Ngô Kiến Lâm vô cùng tốt. Nhìn thấy bác hai đang lo lắng cho mình, anh cũng chỉ đành nói bản thân không sao, để cho bác hai yên tâm hơn.



vietwriter.vn



Nhìn thấy vẻ kiên cường của đứa cháu trai này, Ngô Kiến Lâm chỉ đành bất lực lắc đầu nói:


"Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cứ để bác xử lý, để xem kẻ nào dám ra tay với cháu!"


Ngô Kiến Lâm nói xong liền tức giận bỏ đi, thật ra ông cũng thừa sức biết ai làm, nói như vậy chỉ để an ủi Ngô Vũ mà thôi.


Nhìn thấy bác rời đi, Ngô Vũ không thể nhịn thêm được nữa, bèn phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lên giường, sắc mặt tái nhợt.


Nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc chăn bông, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất lực, nếu lần này Ngô Kiến Lâm không đến kịp, e rằng đã xảy ra chuyện!


Ngô Quân tuy chỉ là một võ sĩ tam tầng cỏn con, nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Vũ rất nhiều, hơn nữa đối phương cũng không hề nương tay chút nào, hoàn toàn muốn đánh anh đến mức tàn phế.


Thậm chí nếu lúc đó Ngô Quân có muốn giết mình, thì anh cũng không thể phản kháng!


Dù gì võ sĩ và người bình thường sẽ có sự chênh lệch rất lớn, đó là lý do tại sao Ngô Vũ được xem là phế vật trong mắt người khác.


Ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vết máu trên giường, Lâm Hạo lập tức sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra ngoài gọi Ngô Kiến Lâm giúp đỡ.


Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy, anh đã lập tức ngăn cản, không để cho Lâm Hạo đi.


Người khác có thể không biết, nhưng anh biết rất rõ, chan người con trai của ông nội vốn chia làm hai phe, cha và bác hai cùng phe, còn bác cả và chú tư một phe.


Trước đây cha còn sống thì trấn áp được bên phía bác cả, nhưng hiện tại cha đã không còn, vậy nên một mình bác hai phải gánh, cuộc sống của ông cũng đã đủ khó khăn rồi.


Ngô Vũ thực sự không muốn gây phiền phức cho bác hai nữa, có thể Ngô Kiến Lâm không quan tâm, nhưng bản thân anh phải tự biết rõ.


Nhìn thấy cơ thể không có chút sức lực, anh lo lắng nói với Lâm Hạo:


"Tiểu Hạo, đi lấy hộp gỗ kim nam đó qua đây”.


Gỗ kim nam là thứ mà chú Trương mang về, anh vẫn luôn giữ nó rất kĩ, cũng chỉ có Lâm Hạo và anh biết chuyện này.


Lâm Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Vũ, sau đó vội vàng chạy đi lấy hộp gỗ kim nam.


Lúc quay trở lại, trên tay cậu đã cầm một chiếc hộp gỗ, trên hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ, nếu ngửi phải thì có thể khiến người ta thư thái đầu óc.


Ngô Vũ nhận lấy hộp gỗ từ tay Lâm Hạo, không khỏi thở dài một hơi.


Chính vì những thứ trong đó đã làm tổn hại đến gia đình vốn dĩ rất đẹp đẽ của anh trở nên tan nát thế này.


Gỗ kim nam là một loại cây độc nhất vô nhị ở Lục địa Huyền Vũ, nó cực kỳ cứng, điều quan trọng nhất chính là gỗ kim nam có thể giữ cho huyền khí của huyền dược không bị mất đi.


Đó là lựa chọn đầu tiên của mọi người trên đại lục để cất giữ thuốc, đương nhiên đây cũng chỉ là do thực lực của bọn họ mà thôi, vậy nên gỗ kim nam cũng là một dược liệu quý giá, người bình thường không thể dùng nổi.


Ngay khi mở nắp hộp gỗ kim nam ra, bên trong chỉ có hai món đồ, một phong thư và một loại quả màu vàng đất to bằng nắm tay em bé, nhìn thấy hai đồ vật cô độc bên trong, anh biết rằng đây là những món đồ quan trọng mà cha mẹ để lại cho mình.



vietwriter.vn vietwriter.vn
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom