• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Truyền Thuyết Đô Thị (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 7 Tôi Thật Sự Nhìn Thấy Rồi

“Làm một cái hộ chiếu, đi đến Phuket thôi.”

Đây là tin nhắn mà A Vân đã nhắn cho nhóm chúng tôi trên wechat sau kì thi.

Sau khi thi xong về nhà, tôi cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, nhìn thấy tin nhắn của A Vân tôi liền nhắn tin riêng cho cậu ấy.

Sau khi quyết định thời gian ổn thoả xong, hai người nữa trong nhóm là Tiểu Khải và Tiểu Phong cũng tham gia cùng chúng tôi.

Có được hộ chiếu trong tay, chúng tôi ngồi máy bay đến Thái Lan, trên đường đi ngoại trừ được thưởng thức các món ăn đường phố và dịch vụ mát-xa đặc sắc ra, chúng tôi còn được trải nghiệm việc tự tay đánh bắt hải sản, vốn cho rằng sẽ có thể thuận lợi kết thúc chuyến đi Thái vào ngày mốt, nhưng chúng tôi đã nghĩ quá tốt rồi.

Trước khi sang đây chơi, quan điểm của tôi đối với các nước Đông Nam Á là có rất nhiều trường hợp chơi ngải và nuôi tiểu quỷ, cho nên lúc sắp đến Thái tôi đã dặn đi dặn lại mọi người là không được bất kính với quỷ thần được thờ cúng ở nơi đây. Cho nên suốt đường đi, tôi chẳng khác nào một nhân viên giám sát, vậy mà lúc sắp rời đi chúng tôi vẫn phạm phải một sai lầm.

A Vân luôn là một người có lòng hiếu kì rất lớn, hơn nữa còn có khí lực tràn trề dùng mãi không hết, đêm trước ngày chúng tôi về lại Trung Quốc là ngày thứ 4, mọi người bàn với nhau sẽ đi chợ đêm chơi, vốn dĩ đêm đó tôi không muốn đi, ở nơi đất khách quê người, tôi lúc nào cũng cảm thấy buổi tối ra ngoài không tốt lắm, nhưng ba người còn lại thì rất nhiệt tình, vậy nên tôi đành đi cùng họ.

Chợ đêm này là khu chợ nằm bên cạnh khách sạn của chúng tôi, không giống như những nơi khác, ở đây có rất ít người Trung Quốc, khách du lịch người da trắng cũng ít, điểm này rất khác những chỗ chúng tôi từng đi qua, ví như ban ngày chúng tôi đi đến các địa điểm tham quan, chợ hải sản hay khu vui chơi giải trí, khắp nơi đều có thể nhìn thấy người da trắng cũng như các đoàn du lịch người Trung Quốc, còn có một số cửa hàng có chủ là người Hoa, nhưng chợ đêm này thì lại không hề nhìn thấy.

Từ khi bước vào khu chợ này, tôi vẫn luôn cảm thấy không thoải mái. Một là bởi vì chúng tôi đi đến đâu cũng bị người Thái nhìn chằm chằm, hai là nơi đây vừa bẩn vừa lộn xộn, hơn nữa khắp nơi đều có tượng khỉ, bên dưới những bức tượng này đặt rất nhiều đồ uống màu đỏ.

Bao bì vô cùng giống với chai Mirinda.

Dưới sự dẫn dắt của A Vân, chúng tôi một nhóm bốn người cùng nhau đi dạo, ngay lúc này Tiểu Khải đột nhiên đi sang bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói vào tai tôi: “Bách Tùng, tôi nhìn thấy trong vườn cây phía xa kia có bóng đen cao bằng một người đang nhìn tôi.”

Cậu ấy nói xong câu này, tôi lập tức liền thấy sợ hãi, vốn dĩ tôi cũng đã cảm nhận được, cho nên tôi nhỏ giọng nhắc nhở cậu ấy: “Tuyệt đối đừng làm ầm lên, đừng nhìn qua đó cũng đừng nghĩ gì nữa.”

Tại sao chứ? Mục đích tôi làm như thế là muốn gia tăng dương khí trên người chúng tôi, tôi bảo cậu ấy đừng nghĩ đến nữa là hi vọng trong lòng cậu ấy không tồn tại sự sợ hãi, trong lòng đủ mạnh thì dĩ nhiên dương khí trên người cũng đủ.

Đừng nhìn qua đó là vì sợ cậu ấy nhìn thấy thứ gì đó khiến bản thân bị doạ thì sẽ tiêu đời ngay, linh hồn có thể bị bắt đi, gọi hồn một người trở về nếu làm ở nơi đất khách quê người thì rất khó khăn, 3 hồn 6 vía thiếu 1 vía thì người này sẽ chẳng khác gì kẻ ngốc cả.

Nói xong, Tiểu Khải người đứng đầu cả một nhóm người lái motor phô trương ở thủ đô cả ngày lại đưa tay ra nắm lấy cánh tay tôi, giục tôi mau chóng đi khỏi chỗ này.

A Vân và Tiểu Phong thấy cậu ấy như vậy, nghĩ rằng Tiểu Khải không được khoẻ bèn đồng ý quay về, lúc đến thì chẳng sao nhưng đến lúc quay về mọi thứ lại rất gian nan, tôi cứ luôn cảm giác như khoảng cách từ khu chợ về nhà như được tăng thêm gấp bội, hệt như có thứ gì không muốn để chúng tôi ra khỏi đây vậy.

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đã là 10 giờ rồi, càng nghĩ đến thứ vừa nãy Tiểu Khải nhìn thấy tôi lại càng tăng tốc bước nhanh hơn, đồng thời dẫn mấy người bọn họ nhanh chóng rời khỏi. Lúc này trước mặt đột nhiên xuất hiện một nhóm buôn bán người Thái, bọn họ muốn cúng bái, một nhóm người vây quanh một người, những người xung quanh đều ôm tượng khỉ, một nhóm khác đang hát những bài hát mà chúng tôi nghe không hiểu. Dưới ánh đèn trong chợ đêm, nhóm người kì lạ ấy chậm rãi tiến về phía chúng tôi.

Nhìn thấy bức tượng khỉ, Tiểu Khải sợ hãi kéo chúng tôi sang một bên, muốn để nhóm người này đi qua trước, có điều hành động này của chúng tôi đã khiến đám người buôn bán ở xung quanh không vừa ý.

Nghe bọn họ nói tiếng Thái đồng thời thể hiện nét mặt vô cùng bất mãn, bốn người chúng tôi chỉ có thể không ngừng dùng tiếng anh nói với họ xin lỗi, xin lỗi.

Kế đó chúng tôi chen qua đám đông nhanh chóng bỏ chạy, nhưng trên con đường này vẫn còn rất nhiều tượng khỉ, Tiểu Khải rõ ràng đã bị doạ cho chết khiếp, bắt đầu chạy đi, ngay lúc cậu ấy không chú ý sắp đá ngã một chiếc bình có nước màu đỏ thì đã bị tôi bắt được.

Tôi nói: “Đây là đồ thờ cúng, cậu mà đụng đến thì xem như xong đời.” Nghe vậy Tiểu Khải liền mở miệng nói: “Vừa nãy tôi lại nhìn thấy khỉ rồi, không phải một con mà là rất nhiều con, ở trong khu vườn phía bên trái chúng ta, cao bằng người, ít nhất cũng cao hơn một mét, rất nhiều bóng đen đang nhìn chằm chằm chúng ta.”

A Vân và Tiểu Phong tưởng rằng cậu ấy đang trêu chọc chúng tôi, liền bảo cậu ấy đừng diễn nữa.

Tiểu Khải nghe xong lại kích động nói: “Tôi thật sự đã nhìn thấy rồi.”

Nghe xong tôi bảo bọn họ đừng lo lắng những chuyện này nữa, mong chóng rời khỏi đây thôi, ánh sáng ở cửa chợ đêm càng lúc càng gần, sau cùng chúng tôi cũng ra được khỏi đó. Bước ra khỏi chợ đêm đập vào mắt chúng tôi là một con đường sầm uất, có tiệm bán gà rán, còn có mấy cửa hàng của người Hoa chuyên bán hải sản, đủ loại khách du lịch nam thanh nữ tú. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng chúng tôi cũng dần bình tĩnh lại.

Cảm giác ở đây mới chính là thế giới loài người, lúc quay đầu nhìn lại hướng chợ đêm, chúng tôi mới phát hiện lối vào chợ tối đen như mực, cũng chính là nếu muốn vào được chợ đêm ít nhất từ cổng cũng phải đi bộ mấy trăm mét.

Về đến khách sạn, bởi vì ngày mai phải đi chuyến bay sớm về nước nên Tiểu Khải và Tiểu Phong liền đi ngủ sớm. Tôi ngồi lại tán gẫu với A Vân.

Cùng nhau ăn bữa khuya, nghe tiếng các dì người Hoa ở phòng bên cạnh cười nói rôm rả, còn có tiếng cuộc gọi trên wechat.

A Vân vui vẻ nói: “Xem ra ở đâu cũng có người Trung Quốc cả, nghe các dì bên cạnh cười nói như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng thân thiết.”

Thấy tôi có vẻ lơ là, A Vân liền hỏi: “Sao vậy, Bách Tùng?”

Tôi ngồi trên giường nghiêm túc nói với cậu ấy: “Tiểu Khải không nhìn nhầm đâu, thật sự có khỉ, cao giống người vậy.”

Kế đó tôi lại nói tiếp: “Trong khu vườn phía bên trái cách chúng ta không xa cũng không gần, tôi đã nhìn thấy một nhóm người đen kịt, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện bọn họ còn có đuôi nữa, không phải bọn họ mà là bọn chúng mới đúng, bọn chúng là khỉ, có điều sao khỉ lại có thể cao như người được? Tôi thấy chúng đứng với nhau thành hàng, đồng loạt hướng mắt nhìn vào trong chợ đêm, hơn nữa trên người chúng còn có mùi chết chóc.”

A Vân nghe xong thì vỗ vai tôi nói: “Ra ngoài đi chơi, đừng nghĩ lung tung như vậy.”

Sau đó cậu ấy đứng lên tắt đèn rồi nằm xuống giường bấm điện thoại, tôi cũng không nghĩ đến những chuyện này nữa, dù sao ngày mai cũng về rồi.

Đêm đó tôi ngủ rất ngon.

Chuyện này cũng đã qua được hai năm rồi, nếu như lại đến Đông Nam Á du lịch, tôi sẽ không đến những nơi thờ tượng khỉ và chỗ đặt đồ uống màu đỏ nữa đâu, có lẽ ở nước bạn có nhiều nơi mà mình không nên đặt chân tới thì hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom