• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Truyền Thuyết Đô Thị (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 6 Khách Không Mời Mà Đến

Nhà, đối với chúng ta mà nói là gì?

Đáp án nhất định vô cùng đa dạng, nhưng với tôi mà nói lại rất đơn giản, là nơi khiến tôi thoải mái, một nơi mà tôi có thể hoàn toàn thả lỏng mình.

Nhưng một nơi giống như vậy, lại khiến tôi gặp được một nhóm khách không mời mà đến.

Yên Giao, vùng kinh tế mở rộng của Hà Bắc, cách Bắc Kinh một con sông, nơi này cũng là một ngôi nhà khác của tôi, lúc nhỏ tôi được bà ngoại nuôi dưỡng, đến năm 3 tuổi cha đón tôi đến Bắc Kinh, sau đó bà bà ngoại cùng ông ngoại của tôi cũng đến định cư ở Yên Giao, cách Bắc Kinh không xa lắm.

Năm ngoái, bởi vì mẹ bận bịu công việc ở công ty không có thời gian đến Yên Giao thăm bà ngoại, tôi cũng bận việc học, chỉ có thể ở lại Bắc Kinh học hành. Hai ông bà lão bởi vì những chuyện này mà ông ngoại đã trở về vùng quan ngoại, bà ngoại mỗi ngày đều theo đoàn du lịch người cao tuổi, chính vì vậy mà căn nhà ở Yên Giao không có người ở, đã để trống hơn nửa năm.

Một ngày nọ, trường học được nghỉ lễ, tôi nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn chuẩn bị đến căn nhà ở Yên Giao xem thử, tôi dẫn theo bạn gái bắt taxi đến Yên Giao, lòng thầm nghĩ đến một thế giới ngọt ngào chỉ có hai người, không bị ai làm phiền, nào ngờ cơn ác mộng cũng bắt đầu từ đó.

Sau khi đến nhà, tất cả đều bình thường, bởi vì có người định kỳ sẽ đến dọn dẹp, cho nên cũng xem như khá sạch sẽ. Vậy nhưng sau khi bước vào nhà, tôi liền cảm thấy có gì đó không ổn, đầu tiên là bốn phía trong nhà đều có tiếng vang, tôi nghĩ rằng do lực tĩnh điện, cũng không xem là chuyện gì quá quan trọng.

Nhà cửa cũng không tính là lớn lắm, có hai phòng ngủ. Điều đầu tiên tôi làm đó là bật hết đèn trong nhà lên, nhưng tôi vẫn cảm giác trong không khí phảng phất một mùi ảm đạm, loại cảm giác mà cả căn nhà ngập trong ánh đèn vẫn rất u ám.

Thời gian trôi đi, sắc trời cũng dần tối, tôi bèn đi sang phòng ngủ đối diện lấy thêm gối và chăn, trong ấn tượng của tôi, lấy xong những thứ đó tôi liền tắt đèn trở về phòng mình.

Nhưng nửa đêm tôi tỉnh dậy uống nước, lại thấy đèn trong phòng đối diện bật sáng, trong cơn lờ mờ tôi lại bước vào tắt đèn, quay về phòng tôi không tài nào chợp mắt được nữa, cứ nghĩ tới nghĩ lui xem lúc chiều tôi đã tắt đèn hay chưa, nếu tắt rồi vậy thì ai đã bật nó lên chứ?

Kế đó tôi lại nhớ đến lúc mới vào nhà bốn phía đều có tiếng vang, trong phòng âm khí rất nặng, tôi càng lúc càng sợ hãi, vội vàng khoá cửa phòng mình lại, trong đầu cứ nói đi nói lại với bản thân là vừa nãy chỉ là tôi quên tắt đèn thôi, hoàn toàn không có chuyện gì bất thường cả.

Dần dà tôi cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi, sau đó tôi lại mơ thấy phòng khách trong nhà chật nít người già và trẻ con, bọn họ ở đó nhảy những điệu nhảy kì quặc, đồng thời có người còn đứng ở trước cửa phòng ngủ nhìn tôi chăm chăm, như thể muốn nói rằng họ mới chính là chủ nhân của căn nhà này vậy.

Trong lúc đang mơ mơ màng màng, tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo trắng lướt đến trước mặt mình, cúi người hỏi tôi: “Sao cậu lại tìm mẹ của cậu?”

Lúc đó tôi mơ hồ nói: “Mẹ, mẹ.”

Sau này nghĩ lại, có lẽ bọn họ biết mẹ của tôi rất lợi hại, sợ mẹ của tôi bắt họ, thứ 2 là trong tiềm thức của tôi mẹ lúc nào cũng là một người rất đáng tin cậy, cho nên gặp phải chuyện gì tôi cũng sẽ vô thức gọi mẹ.

Sau đó tôi bị đánh thức, đến gần sáng tôi cũng không nói chuyện này với bạn gái mình, nhưng tôi lại thấy sắc mặt cô ấy không được tốt lắm, bèn hỏi có phải hôm qua cô ấy ngủ không được ngon không?

Cô ấy liền nói với tôi: “Tối qua em mơ thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng, cô ta từ dưới lầu từng bước từng bước tiến vào nhà anh, em còn mơ thấy em đi vệ sinh trong nhà, nhưng tấm gương trong nhà vệ sinh lại phản chiếu rất nhiều hồn ma, bọn họ bắt ép em làm bạn của họ.”

Tôi hỏi lại: “Em làm bạn với họ rồi?”

Gương mặt của bạn gái tràn ngập vẻ kinh hãi nói với tôi: “Chắc chắn rồi, nếu không họ sẽ không để em đi, lúc đó em khẳng định bọn họ là ma.”

Đến 8 giờ sáng, tôi vội vã dẫn bạn gái đến một khách sạn khác, bỏ lại căn nhà trống không để trốn những thứ vô hình cũng không có gì quá đáng phải không?

Trên đường đi, tôi gọi cho mẹ kể lại chuyện này, mẹ nói: “Mẹ nhìn thấy rồi, mẹ biết, con không cần sợ, chỉ là trong nhà đã lâu không có người ở, đợi bà ngoại con đi du lịch về là sẽ không có gì, dù sao căn nhà đó cũng có người thường xuyên đến dọn dẹp, không sao đâu.”

Nói điện thoại xong, chúng tôi cũng vừa tới khách sạn, sau khi vào phòng, trong lòng tôi và bạn gái đều nhẹ nhõm hẳn ra, loại cảm giác này khác hẳn với cảm giác lúc ở căn nhà kia. Tóm lại tôi đã ở trong căn nhà ma một lần, hơn nữa lại còn là nhà của tôi.

Sau khi chuyện này qua đi, bà ngoại tôi không bao lâu sau cũng trở về Yên Giao, mấy tháng sau tôi cũng quay lại, dự định ở cùng với bà. Lúc đến nơi, tôi cảm nhận được căn nhà đã có hơi ấm, tất cả đều rất thân thuộc, không hề giống với lần trước, bước vào cửa cũng không cảm nhận được không khí u ám và khó chịu như trước kia nữa.

Đám ma quỷ này nhất định là khách không mời mà đến, nhưng sau khi bà ngoại trở về, căn nhà đã bắt đầu có hơi người trở lại, bọn họ cũng đã rời đi, mãi cho đến hôm nay mỗi lần về lại Yên Giao, tôi vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của họ nữa. Năm tới, cả toà nhà này đều sẽ bị bán đi, hi vọng căn nhà mới ở Yên Giao sẽ không khiến tôi phải gặp thêm một nỗi sợ mới nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom