• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • nu-vuong-thoi-thuong-388

Chương 388: Hình như đã từng quen biết




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85603.png

Xem ảnh 2
85603_2.png
“Cướp?” Nghe Phan Minh Nguyệt nói xong, Thịnh Kiêu Dương cười nhạo, “Cha của cô là báu vật của nhà cô, nhưng ở nhà tôi không đáng một đồng nào



Đầu óc chúng tôi bị úng nước mới muốn nhặt đồ bỏ đi về.”



Phan Minh Nguyệt yên lòng, đồng thời rất không hài lòng vì cô chê bai cha của cô ta như vậy, cô ta lẩm bẩm: “Tôi không cho phép cô nói cha của tôi như vậy, cha của tôi là người cha tốt nhất trên thế giới.” “Vậy tôi thu lại lời nói của tôi, mặc dù cha cô là đồ bỏ đi, nhưng vẫn có chút giá trị để nhặt về.”



“Cô đổi ý hả?” Phan Minh Nguyệt cảnh giác nhìn cô.



Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ rất nghiêm túc nói: “Tôi chỉ nghĩ, mười mấy năm qua cha của cô chưa đưa cho tôi một đồng tiền nuôi dưỡng nào.”



“Bây giờ cô còn thiếu tiền sao?” Phan Minh Nguyệt nghi ngờ nhìn Thịnh Kiêu Dương



“Có ai lại đi chê tiền sao?”



“Vậy cô muốn bao nhiêu?” Nhìn dáng vẻ muốn cò kè mặc cả của Phan Minh Nguyệt, Thịnh Kiêu Dương mỉm cười, “Tôi đùa cô thôi, lúc chúng tôi khó khăn nhất cũng không tìm ông ta đòi tiền nuôi dưỡng, bây giờ càng không thể nào



Cô yên tâm, ông ta là cha của mình cô, tôi và mẹ tôi không muốn liên quan gì đến ông ta.”



“Được rồi, về sau đừng tìm tôi vì loại chuyện nhàm chán này nữa.” Thịnh Kiêu Dương xoay người muốn lên xe, ánh mắt lơ đãng liếc thấy một cô gái vẻ mặt dữ tợn cầm một bình thủy tinh lao đến.



Trong thoáng chốc, Thịnh Kiêu Dương không suy nghĩ nhiều, xoay tay kéo Phan Minh Nguyệt chui vào trong xe, đóng cửa xe lại



“Cạch” trong nháy mắt cửa xe đóng lại, một số chất lỏng không giống nước đổ vào cửa sổ xe



Trong quá trình chất lỏng chảy xuống còn phát ra âm thanh ăn mòn “Xèo xèo”



Có thể gần đây quá thoải mái, lại thêm đang ở trong khuôn viên trường nên vệ sĩ buông lỏng cảnh giác, mãi đến bây giờ họ mới phản ứng lại, đi lên tóm lấy cô gái kia



Mấy người xung quanh để ý bên này cũng hét lên, không ngờ một màn này lại xảy ra ở trong khuôn viên trường.



Phan Minh Nguyệt gần như là bị Thịnh Kiêu Dương kéo lên xe, cả người đều nằm nhoài trên người Thịnh Kiêu Dương, đầu còn va vào thành ghế, cô ta vẫn còn trong trạng thái hồ đồ, cho đến khi nghe thấy tiếng hét chói tai ở bên ngoài, mới lấy lại tinh thần.



“Cô kéo tôi lên làm gì? Muốn bắt cóc tối sao?” Phan Minh Nguyệt căm tức nhìn Thịnh Kiêu Dương



Thịnh Kiêu Dương lại đẩy cô ta ra, xuống xe từ một bên khác.



Phan Minh Nguyệt cũng muốn đẩy cửa xuống xe, lại bị quát: “Đừng động vào bên kia! Cô xuống từ bên này đi.”



Giọng điệu của cô rất nghiêm túc, Phan Minh Nguyệt không hiểu ra sao, lại vô thức làm theo lời của cô, xuống xe từ cửa xe bên này.



“Thả tôi ra!” Cô gái bị bắt lại kia đang dùng sức giãy giụa



Thịnh Kiêu Dương đi sang đó, đầu tiên cô nhìn của xe bị ăn mòn đến hơi khó coi, mới lạnh lùng nhìn cô gái kia: “Cô muốn hắt tôi sao?” “Con khốn, con khốn!” Cô gái điên cuồng gào lên với Thịnh Kiêu Dương



Nhìn dáng vẻ của cô gái này không giống người bình thường.



“Mẹ ơi!” Phan Minh Nguyệt giật nảy mình, chờ cô ta nhìn thấy cánh cửa xe ở phía sau, vẫn còn sợ hãi vỗ ngực



“Từ Kiều Kiều, cậu không sao chứ?” Mấy người xung quanh quan tâm hỏi thăm.



“Mình không sao, cảm ơn mọi người đã quan tâm



Có ai có thể giúp mình báo cảnh sát để nói rõ tình hình không? Ngoài ra mình còn phải mời mọi người giúp một chút, những bạn học tận mắt nhìn thấy tình cảnh vừa rồi hãy ở lại làm nhân chứng.” Từ Kiểu Kiều nói đầu ra đấy.



“Mình nhìn thấy.”



“Mình cũng nhìn thấy.“..



Có mười mấy bạn học nhìn thấy toàn bộ quá trình, có hai người nói còn nhìn thấy một người nữa đứng bên cạnh cô gái hắt chất lỏng có tính ăn mòn này, sau khi cô gái bị bắt thì người kia mới chạy mất



Bảo vệ của trường học nhanh chóng chạy tới, bọn họ đứng xung quanh giữ gìn trật tự



Sau đó tiếng còi xe cảnh sát vang lên, cảnh sát đã đến, cùng lúc đó, có mấy phóng viên nghe tin chạy đến hiện trường



Lần đầu tiên Phan Minh Nguyệt chính mắt nhìn thấy người chị cùng cha khác mẹ này bình tĩnh tự nhiên xử lý mọi chuyện như thế nào, nhìn cô trả lời các câu hỏi của cảnh sát, lại trả lời đủ loại câu hỏi của mỗi phóng viên, thỉnh thoảng còn trấn an các bạn học xung quanh, năng lực này thật sự làm cô ta mở rộng tầm mắt.



Đặc biệt là vừa rồi tình hình nguy hiểm ập đến, đối phương còn kéo cô ta vào trong xe, rõ ràng tỏ vẻ rất không thích cô ta, gặp phải nguy hiểm lại không quên cô ta, điểm này khiến thái độ của cô ta với người chị này thay đổi rất nhiều.



Người bị hại vừa là nhân vật công chúng vừa là sinh viên, hơn nữa còn bị “hoảng sợ”, cảnh sát chỉ lấy chứng cứ ở hiện trường, không gọi Thịnh Kiêu Dương theo về đồn lấy lời khai, bảo cô trở về nghỉ ngơi thật tốt, nói điều tra được manh mối sẽ thông báo, sau đó liền đưa cô gái kia và số chứng cứ thu thập được rời đi.



“Tất cả mọi người giải tán đi, cảm ơn mọi người đã phối hợp.” Thịnh Kiêu Dương chuẩn bị lên xe, nhìn thấy Phan Minh Nguyệt còn chưa đi, cô nói: “Cô cũng thấy rồi đấy, về sau đừng đến gần tôi, kẻo gặp xui xẻo cha mẹ cô lại đẩy trách nhiệm lên trên đầu tôi.” Nói xong, cô lên xe



“Ai sợ chứ!” Phan Minh Nguyệt nhìn chiếc xe rời đi, lẩm bẩm một câu, nhớ đến cửa xe bị ăn mòn, sợ run cả người.



Phan Minh Nguyệt về đến nhà phát hiện lúc này mẹ cô ta không ở nhà, ngược lại ngày thường cho hay về trễ lại ngồi trên sofa nhìn điện thoại.



“Cha, mẹ con đâu?” Cô ta dựa vào bên cạnh Phan Tử Huy.



“Mẹ con nói đi làm đẹp, phải tối nay mới trở về.” “Ô,“ Phan Minh Nguyệt nhìn màn hình điện thoại của ông ta, “Cha đang xem cái gì vậy?”



Phan Tử Huy đưa điện thoại cho cô ta nhìn.



“Oa, tin tức đã được đưa lên rồi hả? Nhanh thật đấy!” Phan Minh Nguyệt trượt màn hình, nhìn nội dung tin tức ở phía trên, thấy rất ngạc nhiên.



“Minh Nguyệt, cha nhìn thấy con cũng ở đó, con có bị thương không?” Phan Tử Huy lo lắng hỏi thăm.



Phan Minh Nguyệt liếc cha mình, “Thật ra cha muốn biết Từ Kiều Kiều có sao không chứ gì?” Phan Tử Huy xấu hổ mỉm cười, ôm bả vai Phan Minh Nguyệt, dỗ dành: “Tất nhiên người cha quan tâm nhất vẫn là bảo bối của cha có bị thương hay không.” Phan Minh Nguyệt lập tức hớn hở: “Bọn con đều không sao, nhờ có cô ta nhanh tay nhanh mắt kéo con lên xe



Tuy người điên kia không nhằm vào con, nhưng nếu bị văng một chút vào mặt thì nhan sắc sẽ bị hủy hoại!” “Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi.”



“Không ngờ làm ngôi sao lại nguy hiểm như vậy, cô ta còn chưa nổi tiếng mấy, đã có người muốn hắt đồ lên người cô ta rồi, chờ cô ta hoàn toàn nổi tiếng, còn không biết những kẻ ghen tị kia sẽ làm ra chuyện gì!” Phan Minh Nguyệt than thở.



Phan Tử Huy cảm thấy hơi khó chịu



lúc trước ông ta nhìn thấy bài viết phân tích về Từ Kiều Kiều



Nói lúc đầu Từ Kiều Kiều đi tham gia thi Siêu mẫu cũng vì gia đình nghèo khó, tiền thưởng lại nhiều, nếu có thể vào vòng chung kết cũng có thể giảm bớt áp lực tài chính trong nhà



Cùng là con gái của ông ta, vậy mà mỗi ngày Minh Nguyệt đều sống không buồn không lo, muốn cái gì có cái đó, căn bản không cần lo lắng vấn đề tiền nong.



“Minh Nguyệt, con có thấy phiền khi cha nhận chị con về không?” Phan Tử Huy cẩn trọng hỏi.



“Con không sao, nhưng...” Phan Minh Nguyệt đảo mắt, “Người ta cũng không cần cha, con đã chính tai nghe cô ta nói, cô ta và mẹ mình không muốn có bất kì liên quan gì với cha, cha đừng đi quấy rầy bọn họ



Bây giờ người ta có núi dựa lớn, lại tìm được người bạn trai có tiền, cuộc sống không biết thoải mái đến mức nào đâu.” Phan Tử Huy im lặng, ông ta biết bây giờ bọn họ sống rất tốt, nhưng đó là con gái của ông ta, không nhận lại trong lòng sẽ thấy rất không cam tâm



Sau khi Thịnh Kiêu Dương có cuộc sống thoải mái” về đến nhà, cô bị ông cụ Dương liên tục hỏi thăm, ông cụ Dương khá lo sợ



Sau khi chắc chắn Thịnh Kiêu Dương không hề bị thương, đầu tiên ông cụ phê bình đám vệ sĩ bảo vệ sự an toàn của Thịnh Kiêu Dương, khá không hài lòng vì bọn họ không kịp thời giải quyết nguy hiểm, sau đó cho người đi điều tra kẻ chủ mưu đứng phía sau việc này.



Thịnh Kiêu Dương cảm thấy kỳ quái, có một người khác cũng nên quan tâm cô, nhưng cho đến khi cô sắp đi ngủ anh ta lại không gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại nào.



Cô chủ động gọi đi, bên kia nhanh chóng nhấc máy.



“Anh đã ngủ chưa?” Cô hỏi.



“Chưa, anh đang xử lý chút chuyện.” “Đã trễ thế nào mà còn đang xử lý sao? Không thể để ngày mai làm sao?”



Người ở đầu bên kia hơi khựng lại, mang theo sự vui vẻ hỏi: “Em đang quan tâm anh sao?”



Thịnh Kiêu Dương lập tức thấy mất tự nhiên, nhưng cô nhanh chóng giả vờ bình tĩnh đáp lời: “Tất nhiên em phải quan tâm anh rồi, nếu anh còn trẻ đã lão hóa, vậy chẳng phải em sẽ phải đi tìm bạn trai khác sao?”



“Còn trẻ đã lão hóa?” Bên kia lặp lại cụm từ này của cô một lần



Thịnh Kiêu Dương chột dạ ho khan: “Em chỉ nhắc nhở anh thôi, phải nghỉ ngơi sớm một chút.” Thẩm Trí Ninh ở đầu bên kia điện thoại còn chưa lên tiếng, đã có một giọng nói khác vang lên.



“Ông chủ, đã xác minh rồi, người đưa người kia ra khỏi khoa tâm thần và người gửi thư đến công ty là cùng một người.” Nghe giọng nói, chắc là Kinh Vị Nam đang nói chuyện.



Sau đó cô nghe được giọng của Thẩm Trí Ninh: “Tìm ra người này trước đi.” “Đang tìm rồi.”



“Hôm nay đến đây đã, về nhà thôi.” Sau khi dùng một chút, Thịnh Kiêu Dương nghe thấy Thẩm Trí Ninh ở đầu bên kia điện thoại nói với cô: “Em nghe được rồi sao?” “Hai người đang tìm ai vậy?” Thịnh Kiêu Dương hơi tò mò



“Không phải hôm nay em bị tấn công à? Anh nghi ngờ kẻ chủ mưu đứng phía sau và người trước đó gửi thư là cùng một người.” “Vừa nãy hai người đang nói chuyện này sao? Cho nên sự thật đã chứng minh sự nghi ngờ của anh là đúng, rốt cuộc là ai lại căm thù em như vậy



Nếu nói như vậy, vậy người luôn mua thủy quân bôi nhọ em có thể cũng là cùng một người không?” “Được rồi, anh sẽ cho người đi điều tra những chuyện này, hôm nay cứ dừng lại ở đây đã



Vì không để có người nói anh già trước tuổi, bây giờ anh quyết định về nhà nghỉ ngơi.” ..



Thịnh Kiêu Dương đổ mồ hôi! Nói tới nói lui lại quay về bốn chữ “Già trước tuổi” này.



“Em buồn ngủ rồi, ngủ trước đây, ngủ ngon!” Thịnh Kiêu Dương vội vàng tắt máy.



Cô nhìn màn hình điện thoại, nghĩ đến tính cách có thù phải báo của Thẩm Trí Ninh, không phải sẽ anh sẽ nhớ bốn chữ này của cô cả đời chứ?



Ngày hôm sau, Thịnh Kiêu Dương lại nhìn thấy Thẩm Trí Ninh ăn mặc chỉnh tề ngồi trên bàn cơm nhà mình, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ



Ăn sáng xong, Thịnh Kiêu Dương lại phải đến trường, hôm nay cô tham gia buổi tổng duyệt của dạ hội mừng năm mới.



“Anh đưa em đi.” Thẩm Trí Ninh cũng đứng dậy theo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom