• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • nu-vuong-thoi-thuong-387

Chương 387: Nhìn thấy gì




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85602.png

Xem ảnh 2
85602_2.png
Có một hôm em uống say, cưỡng hôn anh, còn nói với em rằng thích anh.



Cưỡng hôn...



Lúc nghe được lời này, Thịnh Kiều Dương thật sự không thể tin nổi, đó là việc cô sẽ làm sao.



Yêu thích đến cỡ nào mới đi cưỡng hôn một người đàn ông chứ? Tuy nhiên, có tiền để “uống say”, hình như cô cũng có thể hiểu được rồi.



Thịnh Kiều Dương nuốt nước bọt, miệng khô khốc: “Sau đó thì sao?” Thẩm Trí Ninh rũ mắt khẽ cười, “Em đã hôn anh rồi, đương nhiên em phải chịu trách nhiệm chứ.” “...” Lời này thật sự không giống những lời Thẩm Trí Ninh sẽ nói ra.



Thịnh Kiều Dương cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, lần đầu phát hiện giọng nói của anh trầm thấp êm tại như vậy, khiến cô từ một người nhan khống biến thành thanh không rồi.



“Sau này em thấy Lâm Diễn đính hôn, liền ở bên cạnh anh.” “Chờ một chút, Lâm Diễn đính hôn? Với ai?” Giây trước còn có chút ngượng ngùng, giây sau Thịnh Kiều Dương đã bị anh hấp dẫn sự chú ý rồi.



Thẩm Trí Ninh không nhịn được giơ tay xoa, nhéo khuôn mặt của cô, “Em có thể đừng chú ý đến việc của anh ta không?” Thịnh Kiều Dương “giải cứu” khuôn mặt của mình, trừng mắt nhìn anh, “Anh đã nói rồi, còn không cho phép em hỏi sao?” Thẩm Trí Ninh nhướng mày, yên lặng nhìn cô vài giây, gật đầu: “Được, anh cho em một cơ hội, để em hỏi rõ ràng một lần.



Hỏi đi!” “Đó là câu hỏi em vừa nói, còn nữa anh ấy đã đính hôn với người khác rồi, vì sao còn trêu chọc em?” Thịnh Kiều Dương hỏi thẳng.



“Đối tượng đính hôn của anh ta là người của gia tộc Goodrichs, về phần tại sao muốn tới trêu chọc em,“ Thẩm Trí Ninh hơi dừng lại, “Anh ta có bệnh!”



Thịnh Kiều Dương yếu ớt nói: “Có thể đừng nói đùa không?” “Không nói đùa.” Vẻ mặt Thẩm Trí Ninh rất nghiêm túc.



Thịnh Kiều Dương bĩu môi, không hề tin tưởng câu nói này.



Thấy biểu cảm nhỏ bé của cô, Thẩm Trí Ninh lại gần hôn cô một cái.



Thịnh Kiều Dương lập tức sợ hãi lùi lại, và phải thành ghế sofa, giơ tay che miệng, rầu rĩ nói: “Nói chuyện thì nói cho tử tế, đừng dùng hành động.” Thẩm Trí Ninh buồn cười, từ sau khi xác định tình cảm, anh chưa từng thấy cô ngượng ngùng như vậy.



Thấy cổ tức giận, anh họ nhẹ: “Lâm Diễn mắc chứng mơ tưởng hão huyền, luôn mơ tưởng đến thứ không thuộc về anh ta, không biết trân trọng thứ ngay trước mắt, người như anh ta có thể làm được cái gì?” “Em thích anh ta ở điểm gì chứ?” “Đẹp trai.” Thịnh Kiều Dương không nghĩ đã nói.



Biểu cảm của Thẩm Trí Ninh đột nhiên trở nên khó miêu tả nổi, anh chưa từng thấy ai có hiểu biết nông cạn với người mình thích tận mấy năm trời như vậy.



Anh lại gần, “Vậy anh thì sao?” “Anh muốn nghe nói thật hay nói dối?” “Quên đi.” Thẩm Trí Ninh tự dừng lại trước, đỡ phải nghe những lời mình không muốn nghe, “Ngoại trừ dáng vẻ đẹp trai, anh ta còn điểm nào đáng giá được em thích như vậy chứ?” Thịnh Kiều Dương nhớ lại một chút, hình như lần đầu tiên cô coi trọng Lâm Diễn cũng là vì vẻ ngoài và dáng vẻ của anh ta lúc đánh dương cầm.



“Thích đâu cần lý do gì chứ, nhìn thấy thích là được rồi.



Không phải anh cũng thích em như vậy sao?” “Không phải.” Hả? Thịnh Kiều Dương tò mò nhìn anh, “Vậy bởi vì cái gì?” Thẩm Trí Ninh nhìn cô, trong mắt là tình cảm lắng đọng theo thời gian: “Bởi vì em ngốc.”



Thịnh Kiều Dương ngây ngốc, hai người họ còn có thể nói chuyện tử tế không! Cô thẹn quá thành giận đứng lên, không muốn nghe anh nói gì nữa, nhưng vừa mới đứng lên, chân còn chưa bước đi, tay đã bị tóm lại.



Bàn tay kia hơi dùng sức, cả người cô đã bị kéo về, ngồi lên đùi của Thẩm Trí Ninh, bị anh giam



trong ngực.



“Làm gì vậy?” Thịnh Kiều Dương nhìn anh chằm chằm.



“Không phải muốn nghe anh nói về quá khứ của chúng ta sao?” Khoé môi Thẩm Trí Ninh cong lên thành nụ cười.



“Anh không nói tử tế, em không muốn nghe.” Thẩm Trí Ninh nhướng mày, “Không muốn nghe, vậy chúng ta làm chuyện khác?” Vừa dứt lời anh đã tiếp cận, giả vờ muốn hôn cô.



Thịnh Kiều Dương híp mắt, vội vàng đưa tay ra ngăn lại, “Anh nói tiếp đi.” Thẩm Trí Ninh khẽ cười.



“Đừng cười, nói chuyện tử tế đi.” Thịnh Kiều Dương muốn che tai lại, tiếng cười kia quá quyến rũ.



Thẩm Trí Ninh nghiệm mặt: “Em cùng đoàn làm phim đi quay phim, trên đường gặp thiên tai, bị chặn trên đường núi, đúng lúc anh đến tìm em, nên cứu được mọi người.” “Quay phim? Bây giờ em là diễn viên à?” Thịnh Kiều Dương đột nhiên nghĩ đến ở sân bay, đầu tiên là nữ tiếp viên hàng không tìm cô chụp ảnh chung, sau đó là người xa lạ vây quanh cô xin ký tên chụp ảnh, khi đó cô đã cảm thấy không bình thường, bây giờ nghe Thẩm Trí Ninh nói quay phim, cô mới cảm thấy giật mình.



“Nói đúng ra, em là một ngôi sao, từ giới người mẫu đến giới diễn viên, còn làm bà chủ, bây giờ lại có thêm một thân phận.”



“Cái gì?” “Nhà sản xuất.” Thịnh Kiều Dương hơi hoảng hốt, hai năm qua cô quá lợi hại rồi, trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã làm nhiều chuyện như vậy, hơn nữa còn có thời gian nói chuyện yêu đương, cô sợ cho người ta mười năm tám năm cũng không làm xong được một việc.



“Anh tiếp tục đi, sau khi cứu em thì thế nào.” “Em nói cho anh biết em là Thịnh Kiều Dương, bí mật được hé mở, giữa chúng ta không còn khoảng cách, lúc Lâm Na và George kết hôn, chúng ta đã đính hôn ở trong giáo đường.” Mỹ Nữu và George đã kết hôn? Thịnh Kiều Dương hoảng sợ, “Không phải Mỹ Nữu đang ở bên anh Greek kia sao?” Thẩm Trí Ninh chỉ nhìn cô, không trả lời.



Thịnh Kiều Dương đột nhiên có cảm giác xấu, cô suy nghĩ lại phản ứng của Lâm Na, thật sự không thấy được chút vui vẻ nào, nói cách khác Lâm Na cũng không tự nguyện ở bên cạnh Greek.



Có một tia sáng loé lên trong đầu cô, “Có phải lúc em tới tìm Lâm Na đã bị bọn họ kéo vào không?” “Không sai.” Vẻ mặt Thịnh Kiều Dương trở nên nghiêm túc, “Khó trách Lâm Na lại bảo em đừng tin Lâm Diễn, cô ấy còn muốn nói cho em biết chuyện của anh, nhưng bị bọn họ cắt ngang.” Thẩm Trí Ninh híp mắt, đừng nhìn vẻ ngoài anh không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng của anh đã ghi hận rồi, trước kia không có qua lại gì với Greek, tất cả mọi người nước sông không phạm nước giếng, lần này Greek dám làm đồng phạm, đừng trách anh ra tay.



“Em không cần quan tâm đến việc của Lâm Na.” “Không được, sao em có thể mặc kệ được.” Lúc này Thịnh Kiều Dương nhíu mày.



“Anh sẽ giúp em cứu Lâm Na ra.” “Thật sao?” “Anh đã hứa thì chắc chắn sẽ thực hiện.” Nghe vậy Thịnh Kiều Dương lập tức dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, nói thầm: “Anh từng đồng ý sẽ nhanh chóng trở về tìm em, nhưng không thấy anh thực hiện.” Cô đang nói đến việc khoảng mười năm trước, lúc Thẩm Trí Ninh bị ông nội Thẩm đón khỏi nhà cô, khi đó anh nói sẽ nhanh chóng trở về, nhưng cô đợi hai năm, cũng không thấy anh trở về, sau đó cô theo ông ngoại đến biệt thự Quể Kim cũng không gặp anh.



Có lẽ cô sẽ không nhớ rõ những việc khác, nhưng lại nhớ như in chuyện này, cô đã từng vì chuyện này mà thất vọng rất lâu.



Vẻ mặt Thẩm Trí Ninh hơi cứng lại, bàn tay đang ôm cô siết chặt: “Sau này sẽ không vậy nữa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom