• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (5 Viewers)

  • nu-vuong-thoi-thuong-325

Chương 325: Cậu là heo sao




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82212.png

Xem ảnh 2
82212_2.png
Ỗ, còn có Tào Kiện - trợ lý đắc lực đang thay Thịnh Huấn quản lý công ty.



Tào Kiện đã gặp cha mẹ Thịnh Huân, vừa đến nơi cũng là thăm hai người già Thịnh gia, để bọn họ bớt đau buồn.



Sau đó ông ấy vừa nhìn người đang đứng phía vị trí của người nhà thân thuộc nhất sắp xếp tang lễ, lúc nhìn rõ liền ngạc nhiên không thôi, ông ấy biết người đứng ở nơi đó, nhưng không phải bất kì ai mà ông ấy đã nghĩ, đó là một người từng nhìn thấy ở trên tivi.



“Đây là...” Tào Kiện nhìn hai người già Thịnh gia, muốn hai người già giới thiệu một chút, ngôi sao lớn đứng ở vị trí kia là có ý gì.




Ông ấy3biết Thịnh Huân bị bệnh ung thư, sau khi Thịnh Huân biết được đã nói với ông ấy trước tiên, sau đó Thịnh Huân đến bệnh viện trị liệu cũng ra lệnh không cho bọn họ đến thăm, cho nên ông ấy không biết Thịnh Huân đã gây thành như thế.

“Người anh em, tạm biệt!” Mắt ông ấy ửng đỏ.

Không đành lòng nhìn lại, Tào Kiện vội vàng đi ra ngoài, ông ta nhìn thấy Luật sư Tống là luật sư cố vấn của công ty, liền đi đến trước mặt Luật sư Tổng.

“Lão Tổng, ông cũng đến rồi.” Tào Kiện chào hỏi, quen biết nhiều năm, tất cả mọi người đã không chỉ là quan hệ đồng nghiệp nữa rồi.

Luật sư Tống gật đầu.

Thịnh Kiêu Dương nhìn người đàn ông2trung niên trước mắt, khẽ gật đầu đáp lại: “Chú Tào, chú đã đến rồi.” Cô biết Tào Kiện, người này không chỉ là bạn học của Thịnh Huân, hơn nữa còn là người đi theo Thịnh Huân làm giàu, lúc nhỏ cô còn được Tào Kiện tặng mấy con búp bê vải nhung.

Tào Kiện rất ngạc nhiên, ngạc nhiên với cách xưng hô của đối phương, ông ấy rất chắc chắn mình chưa bao giờ gặp mặt đối phương, như vậy đối phương đã điều tra rõ ràng những người bên cạnh Thịnh Huân rồi.

Thật sự là con gái riêng?

“Kính mong cô Từ hãy bớt đau buồn.” Ông ấy khách sáo nói.

Thịnh Kiêu Dương nhìn ông ấy, sau đó nhìn sang chiếc quan tài: “Chú là cấp dưới đắc lực lại2là bạn học nhiều năm, đi nhìn ông ấy một lần cuối cùng đi.” Tào Kiện đi đến bên cạnh quan tài, lúc nhìn thấy thi thể của Thịnh Huân, ông ấy cũng giật mình, không ngờ Thịnh Huân sẽ biến thành dáng vẻ này.

Hai người già Thịnh gia trừng mắt nhìn phía đối diện, cũng không mở miệng nói chuyện.

Tào Kiện thấy khó hiểu, không biết là thân phận gì, ông ấy không dễ nói chuyện.

“Nó chỉ là một đứa con gái riêng không biết xấu hổ!” Chị dâu Cả Thịnh gia nhỏ giọng mắng.

Tào Kiện đứng gần, đúng lúc nghe được, thể là ông ấy càng ngạc nhiên hơn, Từ Kiều Kiều đang nổi tiếng gần đây lại là con gái riêng của Thịnh Huân? Mặc kệ như thế9nào, ông ấy vẫn phải bước tới mở miệng chào hỏi.

“Cô Từ, chào cô! Tôi là cấp dưới của Thịnh tổng.” Tào Kiện đi qua rồi nói.

“Người anh em, tạm biệt!” Mắt ông ấy ửng đỏ.



Không đành lòng nhìn lại, Tào Kiện vội vàng đi ra ngoài, ông ta nhìn thấy Luật sư Tống là luật sư cố vấn của công ty, liền đi đến trước mặt Luật sư Tổng.



“Lão Tổng, ông cũng đến rồi.” Tào Kiện chào hỏi, quen biết nhiều năm, tất cả mọi người đã không chỉ là quan hệ đồng nghiệp nữa rồi.



Luật sư Tống gật đầu.



Tào Kiện đứng bên cạnh luật sự Tống, nhìn di ảnh của Thịnh Huân ở xa xa, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Không ngờ cậu ấy lại đi vội vàng như thế.”4“Đã sớm biết trước việc này rồi.” Trong mắt Luật sư Tống cũng có cảm xúc phức tạp.



“Đúng vậy, đã sớm biết trước việc này rồi.



Năm đó...



Ôi!” Tào Kiện thở dài.



“Điều này đối với cậu ấy lại là một chuyện tốt, được giải thoát rồi.” Luật sư Tống bình tĩnh nói.



Tào Kiện không thể không thừa nhận Luật sư Tống nói rất đúng, dù biết Thịnh Huân được giải thoát, nhưng với tình cảm bạn bè nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn không bỏ xuống được.



Lúc này lại có người đi vào, Tào Kiện mở to hai mắt nhìn, “Người này...” Ông ấy vô cùng ngạc nhiên, nhìn thấy một người đã chết lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt.



“Cô ta là Thịnh Thị Vân.” Luật sư Tống liếc nhìn Tào Kiện.



So với Tào Kiện luôn bận rộn xử lý chuyện lớn chuyện nhỏ của công ty, hiển nhiên Luật sư Tống biết nhiều hơn.



“Thịnh Thi Vận? Sao cô ta, sao...” Lớn lên lại thành như vậy hả? “Lúc trước đã phẫu thuật thẩm mỹ.” Luật sư Tống rất bình tĩnh nói tiếp.



Lúc này Tào Kiện mới chợt hiểu ra.



Thịnh Thi Vận đi theo sau một người xa lạ, sau khi cô ta đi vào lại đi thẳng đến bên cạnh quan tài, ghé vào nắp quan tài bằng kính trong suốt, khóc lóc nói: “Cha, cha đừng bỏ lại con!” “Hôm qua không thấy cô ta khóc, hôm nay la hét ồn ào là kiểu gì chứ?” Thịnh Giai nói thầm với mẹ của cô ta.



Chị dâu thứ hai Thịnh gia là Chu Hồng nhìn Thịnh Thi Vận giả vờ giả vịt, nhỏ giọng nói: “Đoán chừng là muốn tỏ vẻ trước mặt ông bà nội của con, để được ông bà nội của con chia cho chút tiền.” Thịnh Giai nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của người đối diện, hơi đảo mắt, cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt để thể hiện bản thân, liền xông tới muốn lôi Thịnh Thi Vận đi.



“Cô thả tôi ra, chẳng lẽ tôi không thể gặp cha tôi lần cuối cùng sao?” Thịnh Thi Vận hất tay Thịnh Giai ra, tiếp tục ghé vào quan tài khóc lóc.



Thịnh Giai tiếp tục kéo, vừa kéo Thịnh Thị Vân vừa nói: “Lúc chủ bị bệnh thì không thấy cô ở bên cạnh chăm sóc, bây giờ khóc nhiều hơn cũng vô ích, hãy để chú ra đi thanh thản, cô khóc lóc như thế là muốn làm ồn ào khiến chú không được an yên sao?” Thịnh Thi Vận khóc một lúc, cô ta thật sự muốn đánh chết Thịnh Giai, lúc này xen vào việc của người khác làm gì? “Cha của tôi qua đời còn không cho phép tôi khóc sao? Ai đối mặt với sự qua đời của người thân cũng sẽ khóc, chỉ có những con tiện nhân tâm cơ nhắm vào tài sản của cha tôi mới giả vờ khóc cũng không làm được!” Nói đến câu cuối, tất nhiên là Thịnh Thị Vân nhìn Thịnh Kiêu Dương rồi.



So sánh với đôi mắt sưng đỏ của Thịnh Thi Vận, Thịnh Kiêu Dương có vẻ không hề đau lòng, vẻ mặt cô bình tĩnh.



“Cô đang nói bậy bạ gì đó, cô cho rằng mỗi người đau khổ nhất định sẽ biểu hiện ra mặt sao? Có đôi khi không biểu hiện ra không có nghĩa không đau khổ, chỉ là quá mức kiềm chế nên không khóc được.” Thịnh Giai lớn tiếng nói.



Thịnh Thị Vân thật sự muốn xé nát cái miệng này của Thịnh Giai, cô ta đẩy Thịnh Giai ra: “Cô không có tư cách nói lời này với tôi, tôi muốn cô ta tự đến nói với tôi!” Cô ta chỉ thẳng vào Thịnh Kiêu Dương.



“Cô...” Thịnh Giai vừa mở miệng, một giọng nói khác đã vang lên.



“Nếu cô còn muốn làm ồn ào ở đây, tôi đành phải gọi người đuổi cô ra thôi.”



Cuối cùng cũng đợi được người này mở miệng, Thịnh Thi Vận bước tới, căm hận nói: “Bây giờ cô rất đắc ý à? Đắc ý vì cha không để lại tài sản cho tôi và mẹ, mà để lại hết cho một đứa con gái riêng như cô.” Thịnh Kiêu Dương chỉ nghiêng đầu gọi người kéo Thịnh Thi Vận ra ngoài.



“Từ từ đã.” Tào Kiện bước lên trước.



“Chú Tào có điều gì muốn chỉ bảo?” Thịnh Kiêu Dương ngước mắt nhìn Tào Kiện.



Tào Kiện liếc nhìn Thịnh Thi Vận: “Cô ấy là con gái của Thịnh Huân, cô ấy có quyền ở lại đây đưa tang cho Thịnh Huân.” Lúc nhìn thấy Tào Kiện lao ra, Luật sư Tổng đã cảm thấy mí mắt giật mạnh, thầy Tào Kiện muốn nói giúp cho Thịnh Thị Vân, ông ấy cũng đứng ngồi không yên, vội vàng đi đến cạnh Tào Kiện, muốn kéo người đi.



“Anh kéo tôi làm gì?” Tào Kiện nhìn Luật sư Tống.



“Đây là việc nhà của người ta, anh muốn quản cái gì.” Luật sư Tống nói.



Tào Kiện nhíu mày, “Cô ấy mới là con gái trên danh nghĩa của Thịnh Huân, về mặt pháp luật cô ấy mới có tư cách sắp xếp tang lễ của Thịnh Huân, anh là người của ngành luật chắc cũng biết rõ chuyện ấy.” Mí mắt của Luật sư Tống liên tục giật giật, ông vội nói: “Thịnh Huân để lại di chúc, nói rõ chỉ cần cô Từ tổ chức tang lễ.” “...” Tào Kiện cứng ngắc, quay lại nhìn Luật sư Tống, “Anh nói cái gì?” “Thịnh Huân đã để lại gần hết tài sản cho cô Từ, bây giờ tất cả cổ phần của công ty thuộc về Thịnh Huân cũng đã thuộc về cô Từ rồi.” Luật sư Tổng nói.



“Cái gì?” Tào Kiện hoảng sợ, ông ấy nhìn luật sư Tống, thấy Luật sư Tống gật đầu khẳng định, đột nhiên không biết phải kết thúc thế nào.



“Đi thôi, chuyện riêng của nhà người ta, anh đừng xen vào nữa.” Luật sư Tống kéo Tào Kiện đi ra ngoài.



Tào Kiện cảm thấy mình đúng là đã xen vào việc của người khác nên để Luật sư Tổng lôi đi.



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Thịnh Huấn lại muốn để lại tài sản cho Từ Kiều Kiều?” Tào Kiện vừa đi vừa hỏi.



Sau khi Luật sư Tống kéo người ra xa một chút, sau đó mới thả lỏng nói: “Tôi không phải Thịnh Huân, sao tôi biết cậu ấy nghĩ như thế nào.” “Tôi cũng không biết cậu ấy còn có một đứa con gái riêng, đúng là giấu kỹ thật!” Tào Kiện sâu sa nói.



“Tôi không biết có phải con gái riêng hay không, tôi chỉ biết sau này cô ấy là bà chủ của anh đấy.” Tào Kiện đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn bốn phía.



Luật sư Tống liếc nhìn ông ấy, “Sao thế? Đừng có quay lại tham gia vào việc nhà người ta nữa.” “Sao lại không thấy Thịnh Dật?”



“Anh tìm cậu ta làm gì?” “Thằng nhóc này luôn tự cho mình là ông chủ, hôm qua còn chạy tới công ty nói Thịnh Huân đã qua đời, sau này công ty sẽ do nó tiếp quản, lúc ấy tôi còn tin nó.” Tào Kiện nói.



Luật sư Tống khinh bỉ liếc nhìn Tào Kiện, “Thịnh Huân chưa từng có ý để Thịnh Dật tiếp nhận vị trí của cậu ấy, anh cũng không phải không biết Thịnh Dật có bao nhiêu bản lĩnh, với cái đức hạnh nói như rồng leo làm như mèo mưa đó, Thịnh Huấn đấu để cậu ta kế nhiệm chứ.”



“Nhưng trước kia Thịnh Dật tỏ vẻ là Thịnh tổng tương lai, Thịnh Huân cũng không phản đối mà! Không phải cha mẹ của cậu ấy cũng muốn để Thịnh Dật đến kế thừa gia nghiệp của cậu ấy à!” Tào Kiện cảm thấy bản thân rất oan ức.



Luật sư Tống lười nói chuyện với Tào Kiện, chỉ nhìn sự việc bên kia phát triển thế nào, Thịnh Thi Vận đột nhiên làm ầm ĩ như thế, chắc chắn muốn làm điều gì đó.



“Không xong!” Tào Kiện đột nhiên hoảng sợ nói.



“Sao thế?” Luật sư Tống quay lại nhìn Tào Kiện.



Vẻ mặt Tào Kiện thay đổi: “Hôm qua Thịnh Dật đã lấy con dấu của công ty đi, nói sau này sẽ do cậu ta cất giữ.” “..” Luật sư Tổng hít một hơi thật sâu, mắng, “Anh là heo à?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom