• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (5 Viewers)

  • nu-vuong-thoi-thuong-266

Chương 266: Quay phim




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81155.png

Xem ảnh 2
81155_2.png
Đến thời gian nghỉ ngơi, Thịnh Kiêu Dương liền nghe thấy có người đến thăm, cô nghe là một người đàn ông trung niên, liền biết rõ người này nhất định là ông Tằng kia nên để Tằng Hoan đi đón người.



“Cô Tằng, cô xem chúng ta đều là họ Tằng, nói không chừng năm trăm năm trước còn là người một nhà, nhờ cô nói vài lời tốt trước mặt cô Từ, thằng nhãi hư hỏng nhà tôi...”



“Ông vẫn nên tự nói đi, đứa con trai kia của ông chửi Kiều Kiều nhà chúng tôi ở ngay trước mặt mọi người, đoán chừng bây giờ đã có một số người đăng lên mạng rồi. Những người hiểu lý lẽ sẽ tin Kiều Kiều nhà tôi trong sạch, còn không biết những kẻ ngu dốt lại đa nghi sẽ YY* đến mức nào nữa.” Tằng Hoan ngắt3lời Tằng Đại Nhân.



(*) Ý là tự sướng.




“Ông Tằng rất có lòng.” Thịnh Kiêu Dương cười như không cười nói.

Tằng Đại Nhân chỉ cảm thấy mặt nóng lên, mặt mũi bị thằng nhãi hư hỏng kia ném hết rồi.

“Thật xin lỗi, cô Từ, là tôi không để ý thằng con ngu ngốc nhà tôi, để nó chạy đến đây gây rối, lần này trở về tôi nhất định sẽ nghiêm trị không tha.”

“Không phải ông đã nhốt anh ta vào trong phòng rồi à? Sao nào, nhìn thấy anh ta thê thảm lại không nỡ rồi à?”

“Đều là mẹ của nó... Ôi, Tằng Nguyên bị bọn họ làm hư rồi, bây giờ tôi cảm thấy có lòng mà bất lực.” Tằng Đại Nhân rất uể oải, giống như bạn đang làm một việc có lợi cho gia đình có lợi cho đời sau, nhưng mọi2người trong nhà lại cản chân bạn.

“Nếu bây giờ không thể quyết tâm, chờ đến lúc hối hận thì đã quá muộn.” Thịnh Kiêu Dương uống nước khoáng, chậm rãi nói.

“Cô Từ, mặc kệ như thế nào, tôi thay thằng nhãi hư hỏng nhà tôi xin lỗi cô trước,“ Thái độ của Tằng Đại Nhân rất tốt, ông còn khom lưng cúi đầu với Thịnh Kiêu Dương đang ngồi, “Tôi biết điều này không thể nhận được sự thông cảm của cô, tôi chỉ lấy thân phận một người cha, một người cha không thể dạy dỗ tốt con trai của mình xin lỗi cô.”

Nói thật, nếu không phải bởi vì Tằng Đại Nhân có thái độ tốt, Thịnh Kiêu Dương đâu có nhịn đến bây giờ. Lúc trước anh ta chỉ sỉ nhục tranh của cô, coi thường tác phẩm của cô, hôm nay lại2công kích con người của cô, dù Tằng Đại Nhân có xin lỗi cô một trăm lần cũng không xóa bỏ được sự khó chịu trong lòng cô.

Gần đây cuộc sống quá thoải mái, khiến cô biến thành một con thỏ mà ai cũng có thể nhào nặn rồi.

“Con của ông bị vệ sĩ của tôi tạm nhốt lại, tôi sẽ bảo Tằng Hoan đưa ông đi gặp bọn họ,“ Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn Tằng Đại Nhân bằng ánh mắt sâu xa, “Sau này đưa người về thì phải trông chừng, lần sau... xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”

“Thật sự xin lỗi.” Tằng Đại Nhân bất lực vì cả nhà chỉ có một mình ông hiểu chuyện.

Mặt ngoài thằng nhãi hư hỏng kia chỉ là đắc tội một ngôi sao nữ vừa mới nổi tiếng, nhưng thế lực sau lưng rắc9rối khó gỡ, cũng không thể suy nghĩ sâu vào bên trong, thật sự càng nghĩ càng hoảng sợ.

Thằng nhãi hư hỏng có một câu rất đúng, ngàn vạn lần không thể đắc tội phụ nữ, nhưng thằng nhãi hư hỏng này viết xong đảo mắt lại quên mất, còn tự nhảy vào trong hố.

“Đến rồi, có lời gì thì ông tự nói đi.” Tằng Hoan đưa người tới trước mặt Thịnh Kiêu Dương.

“Cô Từ, tôi biết mọi người quay phim rất vất vả, tôi mua chút đồ uống có tác dụng giảm bớt mệt mỏi.” Tằng Đại Nhân đặt một thùng đồ uống xuống.

“Cô Từ, mặc kệ như thế nào, tôi thay thằng nhãi hư hỏng nhà tôi xin lỗi cô trước,“ Thái độ của Tằng Đại Nhân rất tốt, ông còn khom lưng cúi đầu với Thịnh Kiêu Dương đang ngồi, “Tôi biết điều này4không thể nhận được sự thông cảm của cô, tôi chỉ lấy thân phận một người cha, một người cha không thể dạy dỗ tốt con trai của mình xin lỗi cô.”



Nói thật, nếu không phải bởi vì Tằng Đại Nhân có thái độ tốt, Thịnh Kiêu Dương đâu có nhịn đến bây giờ. Lúc trước anh ta chỉ sỉ nhục tranh của cô, coi thường tác phẩm của cô, hôm nay lại công kích con người của cô, dù Tằng Đại Nhân có xin lỗi cô một trăm lần cũng không xóa bỏ được sự khó chịu trong lòng cô.



Gần đây cuộc sống quá thoải mái, khiến cô biến thành một con thỏ mà ai cũng có thể nhào nặn rồi.



“Con của ông bị vệ sĩ của tôi tạm nhốt lại, tôi sẽ bảo Tằng Hoan đưa ông đi gặp bọn họ,“ Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn Tằng Đại Nhân bằng ánh mắt sâu xa, “Sau này đưa người về thì phải trông chừng, lần sau... xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”



Tằng Đại Nhân cho rằng cô sợ thằng nhãi hư hỏng lại chạy đến gây rắc rối, vội cam kết: “Chắc chắn chắc chắn, lần này dù thế nào tôi cũng dạy dỗ nó tử tế.”



Thịnh Kiêu Dương gọi Tằng Hoan đưa ông ta đến chỗ xe bảo mẫu.



Ở bên này, đạo diễn cũng đang gọi cô qua để nói về cảnh quay, cảnh tiếp theo có không ít người ra sân, Vũ Thanh Hà làm chủ dẫn đám tần phi đi thưởng ngoạn trong Ngự Hoa Viên, bắt gặp Mục Cẩn Du đang một mình ở trong lương đình đánh cờ với Hoàng đế, đợi sau khi Hoàng đế rời đi vì chính sự, Vũ Thanh Hà lấy lý do bất kính muốn dạy dỗ Mục Cẩn Du, còn tát Mục Cẩn Du một cái.



Đạo diễn nói về hướng di chuyển một lần, trước tiên quay cảnh Vũ Thanh Hà dẫn các phi tần khác xuất hiện.



Một nhóm người đông đúc đi vào Ngự Hoa Viên, người dẫn đầu là Quý phi nương nương dáng người thon thả, môi đỏ như lửa, một bộ váy hoa lệ cũng không lấn át được vẻ đẹp của cô, cô rất xinh đẹp, dù trang điểm đậm, nhưng hàng lông mày cương nghị và dáng người thẳng tắp khiến cô không hề dung tục, trái lại vô cùng đoan trang.



“Thần thiếp thấy, không cần tới Ngự Hoa Viên ngắm hoa, chỉ nhìn dung mạo của nương nương thôi, những bông hoa khác cũng không lọt được vào mắt.” Một phi tần đi phía sau bên tay phải Vũ Thành Hà vừa cười duyên vừa nói.



“Tuy Lệ muội muội rất giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng hôm nay ta cũng phải đồng ý với lời nói của Lệ muội muội, hoa có đẹp hơn nữa cũng không sánh được với vẻ đẹp của nương nương.” Phi tần bên tay trái cũng nói.



Những người đi phía sau rối rít hùa theo.



Vũ Thanh Hà đứng trước một đóa hoa màu trắng, bàn tay lướt nhẹ qua cánh hoa, hờ hững nói: “Gần đâu khẩu vị của Hoàng thượng rất kỳ lạ, hàng ngày chỉ thích ăn cháo trắng cải xanh.”



“Cái này...” Những người khác đưa mắt nhìn nhau.



“Thôi, Hoàng thượng đã thích, vậy thì tạm thời để ngài ấy ăn thêm mấy ngày đi.” Bàn tay của Vũ Thanh Hà vốn đã bóp lấy cánh hoa lại thu về.



“Cắt!” Đạo diễn kêu dừng.



Đạo diễn phát lại cảnh vừa mới quay, xem đi xem lại hai lần thấy không có lỗi gì mới cho tiếp tục.



Những người trong cảnh này đều giữ vững tinh thần đứng nguyên tại chỗ chờ lệnh, tiếp tục đi theo con đường mà đạo diễn đã sắp xếp trước đó.



“Ôi! Trong lương đình phía trước...” Người đang kêu lên đột nhiên dừng lại.



Lúc này mọi người cũng đã nhìn thấy hai người ngồi đối diện trong lương đình phía trước.



Một người là quý nhân Mục Cẩn Du gần đây rất được sủng ái, một người khác là Hoàng đế mặc thường phục.



Lúc đang quay lương đình, đạo diễn bảo dừng lại.



“Cắt! Làm lại, Mục Cẩn Du để ý biểu cảm một chút, lúc cô quay đầu, độ cong đừng quá lớn, chỉ hơi quay lại, tỏ vẻ liếc mắt nhìn thấy là được rồi, lúc này cảm xúc nên là thận trọng.”



Khúc Mân là người đã quay phim nhiều năm, rất nhanh đã điều chỉnh xong.



Từng cảnh một được quay xong, giờ đã đến cảnh Mục Cẩn Du bị đánh rồi.



Vũ Thanh Hà đứng trước mặt Mục Cẩn Du, đầu tiên dùng ưu thế chiều cao nhìn xuống Mục Cẩn Du, mang đến cảm giác áp lực cực lớn cho người sau.



“Dáng vẻ này của ngươi,“ Vũ Thanh Hà đưa tay nắm cằm Mục Cẩn Du, “Đúng là có chút sắc đẹp, nhưng đám tỷ muội ở đây có ai kém ngươi chứ, nói cho bản cung biết, rốt cuộc ngươi đã quyến rũ Hoàng thượng như thế nào!”



Ống kính được đẩy tới gần, gần tới mức có thể nhìn rõ lỗ chân lông trên mặt của hai người.



Mục Cẩn Du chỉ nhìn Vũ Thanh Hà, bởi vì móng tay ấn vào làn da của cô ta, cô ta đau đến mức nhíu mày.



Chính vào lúc này, Vũ Thanh Hà lại đột nhiên nâng một bàn tay khác lên hung hăng tát Mục Cẩn Du, “Chát” tiếng động khiến tất cả những người ở đây ngây ngẩn cả người.



Khuôn mặt của Mục Cẩn Du bị tát đến mức nghiêng qua một bên.



“Quý phi nương nương, chủ nhân nhà nô tỳ đã phạm lỗi gì? Vì sao nương nương lại đánh chủ nhân của nô tỳ.” Thị nữ thiếp thân của Mục Cẩn Du tiến lên một bước, vẻ mặt tức giận bất bình.



Vũ Thanh Hà híp mắt, không trả lời.



Đại cung nữ bên cạnh cô đã tiến lên một bước, quát: “Có ai không, kéo con nha đầu to gan dám dĩ hạ phạm thượng dám chất vấn nương nương xuống phạt trượng đánh chết cho ta!”



“Nương nương, tội gì vì một câu nói mà lấy mạng người?” Mục Cẩn Du ngẩng đầu dùng ánh mắt không chịu khuất phục nhìn Vũ Thanh Hà.



Vũ Thanh Hà chậm rãi nhếch khóe môi, “Giữ lại một người không có quy củ để làm gì? Lãng phí lương thực trong cung.”



“Hồi cung!” Vũ Thanh Hà xoay người, vì động tác xoay người tiêu sái của cô mà làn váy cũng tung bay.



Đương nhiên, làn váy cũng không có khả năng tự mình bay lên, toàn bộ đều dựa vào quạt gió ở ngoài sân.



“Cắt! Mọi người nghỉ ngơi một chút.” Đạo diễn bảo dừng.



Trợ lý của Khúc Mân vội vàng lao tới, vô cùng lo lắng hỏi: “Chị Mân, mặt có bị thương không?”



Giọng của cô ta cũng không nhỏ, người ở đây đều nhìn lại, vừa nãy nghe được một tiếng “Chát”, mọi người đều ngây ngẩn cả người, nếu không phải người diễn vai nha đầu bia đỡ đạn bị trượng đánh chết đứng bên cạnh Mục Cẩn Du thông minh kịp thời tiếp nối, cảnh quay này sẽ bị gián đoạn.



Cố Châu đang đi đến bên cạnh đạo diễn, cùng đạo diễn xem chiếu lại nghe thấy vậy, vừa cười vừa nói: “Không cần lo lắng, Kiều Kiều dùng kỹ thuật mượn góc, cô ấy tự đánh tay của mình.”



Lại nói, chiêu này là do Cố Châu dạy, lúc đang quay “Phá tan màn sương” có một cảnh tát vào mặt, Cố Châu thuận tiện dạy một số cách mượn góc tát vào mặt. Vừa nãy Kiều Kiều đã dùng một chiêu này, chính là bàn tay của cô nắm cằm Khúc Mân, lúc một bàn tay khác đánh tới thì ngón tay sẽ duỗi ra che nửa khuôn mặt, sau đó bàn tay kia sẽ đánh lên mu bàn tay vẫn còn ở trên mặt Khúc Mân.



Người xung quanh cũng nhìn thấy, trên mặt Khúc Mân không có dấu bàn tay, còn người đang đi đến bên cạnh uống nước lại đang xoa mu bàn tay bị đánh đau.



Trợ lý của Khúc Mân ngậm miệng lại.



Khúc Mân liếc nhìn trợ lý, sau đó vừa cười vừa nói: “Thật sự khiến người ta thấy bất ngờ, lúc Kiều Kiều quay phim không hề bật cười, không biết sao lại làm được như vậy.”



“Điều này thì tôi có thể làm chứng, lúc Kiều Kiều quay phim chưa bao giờ vì cười mà bị NG.” Cố Châu nói.



Thịnh Kiêu Dương uống nước xong, mới nói: “Chỉ là thói quen thôi, lúc làm việc gì tôi đều dặn bản thân phải toàn tâm toàn ý làm điều nó.”



“Nhập vai nhanh thì sẽ không dễ bật cười.” Lúc đạo diễn nói, trong mắt tràn đầy sự khen ngợi.



 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom