• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-248

Chương 248: Quà mừng thọ




80401.png

80401_2.png
Cho dù bọn họ không thích cô, ít nhất cũng có thể giữ được thái độ như hôm nay, như vậy cũng đủ rồi, dù sao Thẩm Trí Ninh là họ Thẩm không phải họ Ninh



“Sắp đến sinh nhật của anh rồi.” Đột nhiên nghe thấy Thẩm Trí Ninh nói như vậy



Cô chớp mắt, ngày 12 tháng 4, hình như không tới vài ngày nữa



“Em định tặng quà gì cho anh?” “ y..



Bây giờ nói cho anh biết, sẽ không bất ngờ nữa?” Thẩm Trí Ninh bình tĩnh nhìn cô, bỗng nhiên vẻ mặt giãn ra: “Được, vậy anh chờ sự bất ngờ của em.” Ánh đèn đường mờ sáng, anh nhẹ nhàng cười như vậy, cả người như đang phát sáng, chói sáng đến mức làm Thịnh Kiêu Dương không thể3rời mắt



Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, Thịnh Kiêu Dương rùng mình, buổi tối vẫn khá lạnh



Thẩm Trí Ninh ôm cô vào lòng, “Đi thôi, về nghỉ đi.” Ngửi được mùi hương cơ thể chỉ thuộc về anh, Thịnh Kiêu Dương cảm thấy ấm áp



Tuy Thẩm Trí Ninh không thường xuyên đến đây, nhưng Ninh gia vẫn luôn giữ lại một căn phòng cho anh, lúc trước căn phòng này là của mẹ anh, về sau là của anh.



Thịnh Kiêu Dương cầm khung ảnh ở trên bàn lên, phía trên là bức ảnh gia đình một nhà ba người, từ người đàn ông vô cùng đẹp trai đến người phụ nữ thanh tú dịu dàng cùng với cậu bé mỉm cười rạng rỡ, cậu bé này tất nhiên là Thẩm2Trí Ninh rồi



“Chỉ là một bức ảnh thôi, cần nhìn lâu như vậy sao?” Một bàn tay đưa ra từ phía sau, ôm eo của cô



“Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy họ.” Cô nói họ là đang chỉ cha mẹ của anh, cũng chính là cặp vợ chồng trẻ trong bức ảnh này



Tuy ông ngoại của Thịnh Kiêu Dương và ông nội của Thẩm Trí Ninh là bạn tốt, nhưng trên thực tế, trước khi cha mẹ Thẩm Trí Ninh xảy ra chuyện, Thịnh Kiêu Dương chưa từng gặp bọn họ



Thẩm Trí Ninh chỉ ôm cô không nói gì, ánh mắt của anh rơi xuống bức ảnh, hơi ảm đạm



Thịnh Kiêu Dương không cần nhìn nét mặt của anh, cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của anh suy1sụp trong giây lát, cô nói sang chuyện khác: “Anh Trí Ninh, không ngờ anh cũng có lúc vui vẻ như vậy.” “Ý của em là,“ Thẩm Trí Ninh ghé sát vào tai của cô, “Bây giờ anh không vui vẻ sao?” Thịnh Kiêu Dương cảm thấy hơi ngứa nên rụt cổ lại, nghiêng qua nhìn Thẩm Trí Ninh: “Em có thể nói thật không?” “Chẳng lẽ em muốn nói dối?” Thẩm Trí Ninh hơi nhướng mày



Thịnh Kiêu Dương cười toe toét, có lẽ bởi vì đã làm việc thân mật nhất, lúc cô đối mặt với anh cũng không còn chút cảm giác xa cách như lúc trước, người thả lỏng, như một con mèo nhỏ đã quen với chủ nhân, không hề để phòng bày ra móng vuốt, mà mềm1mại nằm ngửa lộ ra cái bụng



“Em cảm thấy bây giờ anh không có chút liên quan nào với vui vẻ.” Cô nói với giọng điệu trêu chọc



“Vậy em cảm thấy bây giờ anh thế nào?” Suy nghĩ một chút, Thịnh Kiêu Dương đảo mắt, hùng hồn nói: “Em không nói ra được.” Thẩm Trí Ninh cười khẽ, giơ tay nâng cằm của cô lên, xích lại gần: “Xem ra em vẫn chưa hiểu rõ anh, chúng ta...” “Khụ!” Một tiếng ho làm mất hứng vang lên ở cửa



Ninh Tiểu Nguyễn nắm tay nắm cửa, đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt lúng túng nhìn bọn họ



“Không phải em nhìn trộm, là do hai người không đóng cửa.” Ninh Tiểu Nguyễn vội giải thích



“Mời đóng cửa lại, cảm ơn.” Thẩm Trí Ninh1trực tiếp đuổi người



Da đầu của Ninh Tiểu Nguyễn tê dại: “Cha mẹ bảo em đến hỏi anh, ngày mai chúng ta phải đến khách sạn sớm để tiếp đón khách, hai người tự đi qua đó, hay là đi cùng với bọn em?” “Cùng đi.” Thẩm Trí Ninh lạnh nhạt đảo mắt qua, còn không đi? “Vậy, vậy,“ Ninh Tiểu Nguyễn gãi cổ, “Hai người nghỉ ngơi đi, đừng làm quá muộn, ngủ ngon.” Anh ta nói xong vội vàng đóng cửa lại



Nhìn thấy Ninh Tiểu Nguyễn cứ như chuột thấy mèo, Thịnh Kiêu Dương cảm thấy buồn cười, lúc trước nhất định Ninh Tiểu Nguyễn đã bị Thẩm Trí Ninh trừng trị rất tàn nhẫn, nếu không cũng không sợ đến vậy



“Đúng rồi, em còn chưa chuẩn bị quà đấu, anh Trí Ninh, ở đây có giấy bút nghiên mực không?” Thịnh Kiêu Dương nhớ tới một chuyện khác, vội nói



“Trong phòng sách có.” “Vậy anh có thấy lấy giúp em một bộ tới không?” “Đi thẳng đến phòng sách là được.”



“Như vậy có tốt không?” Thịnh Kiêu Dương lại do dự, chỗ như phòng sách, chắc chắn không cho phép người khác tùy tiện đi vào



“Em không phải người ngoài.” Thẩm Trí Ninh dẫn cô đến phòng sách



Vừa vào phòng sách, Thịnh Kiêu Dương đã bị hấp dẫn bởi hai bức tường đầy sách, làm nổi bật lên nét gia giáo, truyền thống sách vở của nhà họ Ninh



Lúc giúp cô bày biện giấy bút nghiên mực, Thẩm Trí Ninh hỏi cô: “Em định vẽ tranh sơn dầu?” “Chỗ này của anh cũng không có nguyên liệu tranh sơn dầu, muốn đi mua cũng cần thời gian, hơn nữa vẽ tranh sơn dầu xong còn phải phơi một thời gian, về mặt thời gian thật sự không kịp.” “Vậy em định vẽ tranh thủy mặc à?” “Ừ, em nghĩ chắc ông ngoại càng yêu thích những thứ của đất nước chúng ta hơn.” “Em học lúc nào vậy?” Thẩm Trí Ninh nhìn cô, trong ấn tượng của anh, cô chưa từng học vẽ tranh thủy mặc



“Em học sau khi về nước, thời gian quá ngắn, em chỉ học được chút da lông, có lẽ sẽ vụng về lắm



Tuy nhiên, dù sao đó cũng là lòng thành của em, chắc ông ngoại sẽ không vứt đi nhỉ?” Thịnh Kiêu Dương nói đùa



Trong mắt Thẩm Trí Ninh hàm chứa ý cười, “Nếu ông muốn vứt đi, vậy thật là tốt, anh có thể nhặt về cất giấu cẩn thận.” Là cất giấu, không phải là cất giữ..



Thịnh Kiêu Dương mím môi, trong lòng rất vui vẻ, ngọt cứ như mật ong vậy



Bày biện giây bút nghiên mực tốt nhất, mài xong mực nước



Thịnh Kiêu Dương đứng trước bàn làm việc thu lại tất cả các cảm xúc, bước vào trạng thái tập trung



Tranh thủy mặc không giống tranh sơn dầu, tranh sơn dầu chú trong sự phân lớp của màu sắc, chú trọng chân thực, còn tranh thủy mặc vì toàn bộ hình ảnh chỉ có màu trắng đen, chú trọng ý cảnh hơn



Trong đầu Thịnh Kiêu Dương đã có cấu tứ của một bức tranh, cô im lặng một lúc rồi cầm bút lên



Trên tờ giấy trắng nhanh chóng có nét khái quát



Sau khi dùng bút ngòi mảnh thêm chi tiết, một cây tùng bách kiêu ngạo cắm rễ trên giấy vẽ



Ngay sau đó, ở dưới bóng cây có khá nhiều hình vẽ, những hình vẽ này đều nhỏ nhắn xinh xắn, tổng thể bức tranh rất hài hòa



Vẽ xong nét cuối cùng, Thịnh Kiêu Dương đang định đặt bút xuống, lại nghe thấy Thẩm Trí Ninh đang đứng bên cạnh giúp cô mài mực nói: “Em không kí tên à?” Thịnh Kiêu Dương đặt bút xuống, nhìn Thẩm Trí Ninh, thấy anh đang thưởng thức bức tranh của mình, đột nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa: “Em không thể kí tên, có người đã bỏ ra khoản tiền lớn mua bút danh của em rồi.” Nói đến đây, cô hơi dừng lại, cao giọng nói tiếp: “Còn nói nếu thấy em dùng bút danh này, sẽ khiến em sống, không, bằng, chết.” Vẻ mặt của Thẩm Trí Ninh hơi cứng lại, anh suýt nữa quên mất việc này



Thịnh Kiêu Dương nhìn thấy vẻ mặt của anh, cảm thấy chơi rất vui, cố ý nói: “Em rất sợ đó, sau đó em cũng không dám để tên của mình nữa, lại không muốn dùng tên khác, nên dứt khoát không viết gì hết cho xong chuyện.” “Em đang trách anh sao?” Thẩm Trí Ninh nhìn cô



Thịnh Kiêu Dương cúi đầu, yếu ớt nói: “Em đâu dám.” “Chẳng may anh không vui một cái, nhốt em trong phòng tối thì làm sao bây giờ?” Cô lẩm bẩm.



“Anh đã nghe thấy rồi.” Thẩm Trí Ninh đã vòng qua cạnh bàn, đi tới bên cạnh Thịnh Kiêu Dương



Anh dùng hai tay nâng mặt của cô lên, nhìn thẳng vào cô, nhỏ giọng nói: “Vì tất cả những việc khốn kiếp mà anh đã làm khi đó, anh muốn nói với em một câu, thật xin lỗi.” Lúc đầu cũng chỉ là nói đùa thôi, nhưng thấy anh nghiêm túc như vậy, Thịnh Kiêu Dương lại thấy không quen, vội nói: “Không sao, việc này đã qua rồi, hơn nữa khi đó anh không nhận ra em, phản ứng như vậy cũng rất bình thường Thẩm Trí Ninh im lặng một lúc, ánh mắt của anh rất sâu, rất nghiêm túc nói: “Bây giờ anh cảm thấy, khi đó không nhận ra em lại là một chuyện tốt.” “Vì sao?” Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ khó hiểu



Thẩm Trí Ninh vuốt ve khuôn mặt của cô, ôm cô đi ra ngoài, “Đi thôi, về phòng nghỉ ngơi.” “Chờ một chút, anh còn chưa nói với em, vì sao lúc đó anh không nhận ra em lại là chuyện tốt.” “Chờ đến lúc nhận được món quà bất ngờ của em, anh sẽ nói cho em biết.” “Này này, điều này có gì không thể nói sao?” “Để lại chút lo lắng, để lúc em chuẩn bị quà cho anh sẽ để tâm hơn chút.” Cửa phòng sách được đóng lại, tất cả mọi thứ ở trong phòng tính cả bức tranh này đều yên lặng ở trong bóng tối



Ngày hôm sau, lúc ăn bữa sáng, nhiều lần cảm nhận được ánh mắt ở chỗ ngồi chủ nhà, Thịnh Kiêu Dương ngước mắt lên, nhận lấy ánh mắt của ông cụ



“Ông ngoại, ông có việc gì sao?” Thịnh Kiêu Dương gọi rất thân thiết



“Ông nghe nói cháu biết vẽ tranh.” Ông cụ Ninh nói



“Vâng ạ.” Biết đây chỉ là lời mở đầu của ông cụ, Thịnh Kiêu Dương nhìn ông cụ, cẩn thận lắng nghe.



Ông cụ Ninh ho nhẹ, hỏi thẳng vào vấn đề: “Bức tranh ở trong phòng sách là cháu vẽ sao?” “Ông thấy rồi ạ?” Thịnh Kiêu Dương hơi ngạc nhiên



Thẩm Trí Ninh ngồi bên cạnh nói: “Sáng nào ông ngoại cũng phải đọc sách ở phòng sách.” Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn anh, trong lòng nghĩ, anh đã biết rồi, thì sao tối hôm qua không nhắc em cất bức tranh hả



Cô lập tức nói với ông cụ Ninh: “Ông ngoại, đây là chút tấm lòng của cháu, vẽ không được đẹp lắm, hy vọng ông không ghét bỏ.” “Ừ.” Ông cụ Ninh không nặng không nhẹ đáp lời.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom