• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (3 Viewers)

  • chap-209

Chương 209: Theo dõi ngược lại




79855.png

79855_2.png
“Tần Nghiệp, chuyện gì vậy?”



“Ông chủ, người của chúng ta bị tấn công trên đường lên xe, bốn người anh em đã qua đời, còn có ba người bị thương nặng.”



Khuôn mặt Thẩm Trí Ninh lạnh lùng đến đáng sợ, như bị bao phủ bởi băng lạnh ngàn năm, bầu không khí xung quanh cũng bị đè nén.



Thịnh Kiêu Dương đang nhấm nháp đồ uống, lúc liếc nhìn biểu cảm của Thẩm Trí Ninh thì giật nảy mình, đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy nét mặt này của anh, cứ như muốn nghiền xương của người ta thành tro vậy.



“Biết là ai làm không?” Giọng Thẩm Trí Ninh lạnh lẽo.



“Tạm thời còn chưa điều tra ra, đối phương mời lính đánh3thuê của địa phương, tên thủ lĩnh biết tin đã chạy trốn.”



“Trước tiên trấn an người nhà, đưa người bị thương nặng đến bệnh viện tốt nhất để cứu chữa, về phần... người đã chết, an táng cho tử tế.” Thẩm Trí Ninh nói.



Nghe được lời nói của anh, trong mắt Thịnh Kiêu Dương lướt qua một tia kinh ngạc, lại còn có người chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Chờ Thẩm Trí Ninh nghe điện thoại xong, cô chủ động hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”



Thẩm Trí Ninh vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị, nhỏ giọng nói: “Công ty con ở châu Phi xảy ra chút việc.”



Đã xảy ra mạng người, đâu phải chút việc chứ. Thịnh Kiêu Dương nói: “Anh2đi xử lý đi, hình như đó không phải là việc nhỏ, về sau chúng ta còn có rất nhiều thời gian để đi chơi.”



“Hơn nữa, hôm nay trượt tuyết rất vui, cũng không phí công.” Cô khẽ cười.



Thẩm Trí Ninh lẳng lặng nhìn cô, qua một hồi lâu mới nói: “Anh đưa em về nhà trước.”



“Không cần, em không phải trẻ con.”



Cuối cùng Thẩm Trí Ninh để Mãn Quân ở lại với.



Sau khi Thẩm Trí Ninh rời đi, Thịnh Kiêu Dương cũng không vội trở về, cô nghỉ lại ở khách sạn một đêm.



Lúc thức dậy vào ngày hôm sau, cả người cô đau nhức, bước đi cũng tốn sức.



Đây là di chứng sau khi trượt tuyết.



Lúc chơi có thể rất vui1vẻ, nhưng hậu quả đến cũng nhanh, bình thường cô ít rèn luyện nên cảm thấy mình đã là một kẻ tàn phế.



Thế là cô chạy tới bãi tắm suối nước nóng để tắm suối nước nóng.



Mãn Quân đi theo phía sau, mặt không biểu cảm, ngẫu nhiên mới lộ ra một ánh mắt khác thường.



Anh chưa bao giờ nghĩ ông chủ sẽ tìm một người bạn gái như vậy, cũng không thể hiểu nổi vì sao ông chủ lại thích kiểu con gái này, tuổi còn trẻ ham chơi lại không thể giúp đỡ chia sẻ bất cứ chuyện gì, hoàn toàn vô dụng, lại còn phải tốn thời gian tốn sức lực dỗ dành cưng chiều.



Thậm chí ông chủ không ở1đây, cô còn chơi nhiều hơn.



Không phải chứ, lại đã trò chuyện với người đàn ông khác rồi.



Thịnh Kiêu Dương không biết Mãn Quân đang suy nghĩ gì, chỉ là lúc cô đi vào hồ tắm không cẩn thận va phải một người, khi cô nói xin lỗi đối phương cũng đáp lời, lại còn là một anh chàng đẹp trai mắt sâu mũi cao tràn đầy sức sống như ánh nắng, dĩ nhiên cô cũng sẽ trò chuyện.



Nhưng sau khi nói vài câu, Thịnh Kiêu Dương liền phát hiện anh chàng đẹp trai nước ngoài này bắt đầu vô tình hay cố ý hỏi thăm tin tức của cô. Phải biết rằng Thịnh Kiêu Dương không phải là một cô gái nhỏ,1cô cũng không phải bông hoa lớn lên trong nhà kính, đối mặt với thủ đoạn này cô chỉ tùy tiện thử vài câu đã phát hiện vấn đề.



Đương nhiên, cũng vì đối phương hoàn toàn coi cô như một cô bé chưa hiểu việc đời, mới không đề phòng, không chút để ý bị cô moi được một số tin tức.



Lúc anh ta giới thiệu mình đến từ nước Pháp, cô còn như vô ý nói anh ta lớn lên giống người Đức, khi đó rõ ràng đối phương hơi ngạc nhiên, tuy đã che giấu đi nhưng vẫn không thoát khỏi sự quan sát của cô.



Nếu chỉ là người qua đường, cần gì phải nói dối cả quốc tịch của bản thân chứ?



Đây chỉ là một chi tiết rất nhỏ, còn có mục đích anh ta đến đây cũng không đơn thuần, nói là đến du lịch nhưng ngày đầu tiên đã đến thẳng hồ tắm thật sự rất kỳ lạ. Những người khác tới đây, đều đi trượt tuyết trước rồi mới tắm suối nước nóng, dù sao có rất nhiều nơi có thị trấn suối nước nóng, nước Pháp cũng có, anh ta nói mình là người nước Pháp lại đặc biệt chạy đến Thụy Sĩ để tắm, có kỳ lạ không chứ?



Ngoài ra, còn có chi tiết không đồng nhất với nhau.



“Quen được em là may mắn lớn nhất trong chuyến đi của tôi, chúng ta cùng đi tắm suối nước nóng nhé?” Anh chàng đẹp trai dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Thịnh Kiêu Dương, nói bằng tiếng Anh.



“Thật xin lỗi, bạn trai của tôi không cho tôi tắm ở hồ tắm hỗn hợp. Tạm biệt!” Thịnh Kiêu Dương nói xong liền đi thẳng.



Sau khi đi xa, Thịnh Kiêu Dương tìm một nhân viên, nhét tiền cho cô ta để cô ta đi để ý một người cho cô, thật ra chính là theo dõi. Cũng nói nếu như có thể chụp ảnh lại, cô ta sẽ nhận được nhiều tiền hơn, ít nhất là gấp đôi.



Cô nhân viên cầm số tiền tương đương với tiền lương ba ngày, nghĩ đến sau đó sẽ có nhiều tiền hơn, không buồn quan tâm đến công việc này, chạy đi theo dõi người được chỉ định.



Mãn Quân không giỏi ngoại ngữ, chỉ có thể nghe hiểu cơ bản, cho nên anh chỉ thấy người anh phải bảo vệ không đi ngâm suối nước nóng, lại túm lấy một cô nhân viên ở đây vừa đưa tiền vừa khoa tay múa chân, bởi vì hai người họ nói rất nhanh, nên anh nghe không hiểu.



Lại nói, cô nhân viên kia vì phần tiền thưởng còn lại cũng bất chấp tất cả, bởi vì là lần đầu làm chuyện này, cô ta vừa lo lắng vừa hưng phấn đi theo người được chỉ định theo dõi. Thấy người này đi dạo một vòng rồi đi tụ họp với một người khác, đôi mắt của cô ta lập tức sáng lên, cầm điện thoại chụp ảnh.



“Cô đang làm gì vậy?” Hành động của cô ta đã bị phát hiện.



Cô ta thấy hơi lo lắng, lại nhanh trí ứng biến đi qua đó, nói với người bị theo dõi kia: “Anh có phải là ngôi sao không?” Cô ta lập tức nói tên một ngôi sao có dáng người gần giống, giả vờ si mê cầu xin được chụp ảnh chung.



“Cô nhận nhầm người rồi.”



“Nhưng dáng người của anh giống như vậy, có thể chụp với tôi một kiểu ảnh được không? Cầu xin anh đó.” Cô ta nói xong còn tỏ vẻ đáng thương cầu xin.



Dáng vẻ của cô nhân viên cũng không kém, được một người đẹp cầu xin như thế, anh chàng đẹp trai nước ngoài không ngờ mình bị theo dõi ngược lại nên đồng ý với cô ta.



Lúc chụp ảnh cô ta cũng thuận tiện chụp luôn cả người bên cạnh, sau khi nói cảm ơn liền chạy đi.



Chỉ với mấy bức ảnh này, đã để cô ta đặc biệt nhận được số tiền lương của một tuần.



“Lần sau còn có chuyện như vậy cứ việc tìm tôi nhé!” Lúc cô nhân viên rời đi còn nhắc nhở như thế.



Thịnh Kiêu Dương vẫy tay tỏ vẻ đáp lại, rồi lập tức gửi số ảnh của cô nhân viên đã chụp cho Thẩm Trí Ninh, hỏi anh có biết hai người kia hay không, cô cảm thấy việc hai người kia xuất hiện bên cạnh cô và việc Thẩm Trí Ninh rời đi chắc chắn có liên quan.



Đúng như dự đoán, Thẩm Trí Ninh đáp lại bốn chữ: “Nhanh chóng về nước!”



Cô còn muốn hỏi hai người kia là ai, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, dù có hỏi hai người kia là ai thì cô cũng không biết, vẽ vời thêm chuyện làm gì.



Tuy nhiên, trong bốn chữ ngắn ngủi của Thẩm Trí Ninh có thể nhận ra hai kẻ kia không phải người tốt.



Thịnh Kiêu Dương cũng không ngâm suối nước nóng nữa mà gọi Mãn Quân dẹp đường hồi phủ.



Sau khi về khách sạn cô liền lấy vali liền chạy thẳng đến sân bay, vội vã trở về nhà.



“Cháu về sớm thế à?” Ông cụ Dương hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.



“Cháu gặp chút chuyện ở trên đường.”



“Trí Ninh không đưa cháu về à?”



“Hình như công ty con của anh ấy ở châu Phi gặp rắc rối lớn, anh ấy để vệ sĩ của anh ấy đưa cháu về.”



Ông cụ Dương thở dài: “Lợi nhuận cao đi kèm với rủi ro cao.”



“Cháu về phòng nghỉ ngơi trước đây.”



“Đi đi.”



Sau khi gửi một tin nhắn báo đã về nhà an toàn cho Thẩm Trí Ninh, Thịnh Kiêu Dương liền ném điện thoại đi vào phòng tắm ngâm bồn.



Chẳng mấy chốc, bộ phim mới của Đạo diễn Sầm Kim đã tiến hành nghi thức bấm máy.



Nghi thức bấm máy cũng mang ý nghĩa bộ phim sắp bắt đầu quay.



Gần như tất cả các diễn viên chính đều đến tham gia lễ bấm máy.



“Diễn viên nam số hai Thanh Phong Dịch còn chưa tới à?” Cố Châu nhìn quanh một vòng sau đó hỏi đạo diễn, dù sao anh ấy không chỉ là nam chính của bộ phim mà còn là nhà sản xuất, nên biết rõ dàn diễn viên chính có những ai.



Vẻ mặt Sầm Kim hơi khó coi, anh ta nói: “Sáng hôm nay cậu ta mới nói cho tôi biết có việc bận đột xuất.”



“Vậy thì mặc kệ cậu ta, đẩy phần diễn của nam số hai ra sau đi.”



Thịnh Kiêu Dương đứng bên cạnh nhìn hai người nói chuyện cũng không xen vào, chỉ cảm thấy người đóng vai nam số hai này rất chảnh chọe không thèm nể mặt Đạo diễn Sầm Kim, chỉ sợ về sau người này sẽ vào sổ đen của anh ta rồi.



Sau khi bày xong heo sữa quay và các loại đồ cúng, máy quay phim cũng được một tấm lụa đỏ che kín, chỉ còn chờ đến giờ lành sẽ bắt đầu tiến hành nghi thức bấm máy.



“Em có lạnh không?” Cố Châu xoay người lại hỏi thăm Thịnh Kiêu Dương.



“Không lạnh, em có dán miếng giữ nhiệt.” Thịnh Kiêu Dương nói.



Cố Châu giơ tay nhìn đồng hồ: “Vẫn còn nửa tiếng nữa.”



“Không sao, nửa tiếng thôi mà, trôi qua nhanh lắm.”



Lúc nắng ấm lên đến đỉnh đầu, tiếng pháo nổ vang.



Sau đó là thắp hương, cắt heo sữa quay, cuối cùng là nhấc tấm lụa đỏ lên. Sau khi máy quay phim lộ ra, tất cả mọi người đều vỗ tay, lễ bấm máy hoàn thành một cách đơn giản.



“Sau khi chụp lại tạo hình, chúng ta sẽ phải vào núi, đến lúc đó không phải tình huống đặc biệt thì không được phép xin nghỉ, cho nên mọi người còn có chuyện gì chưa giải quyết thì nhân dịp hai ngày tới giải quyết cho hết đi.” Đạo diễn Sầm lạnh lùng nói.



Đạo diễn Sầm lại cố ý nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Đám người trẻ tuổi các cô chắc chắn có rất nhiều chuyện, tôi phải nhắc nhở cô trước, cô là nữ chính có nhiều phần diễn nhất, phải đi theo chúng tôi ở lại trong núi khoảng một hoặc hai tháng.”



“Tôi biết, tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ không xin nghỉ phép.” Thịnh Kiêu Dương nói.



Sầm Kim gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng.



“Được rồi, nam nữ chính đi chụp tạo hình trước đi, những người khác đợi chút.”



Thịnh Kiêu Dương và Cố Châu nhìn nhau mỉm cười, cùng Sầm Kim đi vào phòng chụp ảnh.







Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom