• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-207

Chương 207: Có nhớ anh không




79853.png

79853_2.png
Cô lại nói với ống kính: “Anh Trí Ninh, em tắt video đây.”



Suốt cả cuộc gọi, cô không nói được với Thẩm Trí Ninh mấy câu, thậm chí còn chưa chúc mừng năm mới anh.



Tuy nhiên, cô đã dùng điện thoại quay một đoạn video ngắn, dùng chức năng làm đẹp và chức năng thay đổi giọng nói, sau đó gửi cho một mình Thẩm Trí Ninh.



Thẩm Trí Ninh đang ăn cơm ở bên kia nghe thấy âm báo, cầm điện thoại trượt mở.



Ông cụ Thẩm bĩu môi hất về phía Thẩm Trí Ninh, Freile nhìn theo hướng mà ông cụ ra hiệu, mỉm cười nhìn Thẩm Trí Ninh đang cúi đầu nhìn điện thoại



“Anh Trí Ninh, chúc mừng năm mới, meo ~~”3Giọng nói bi bô vang lên trong điện thoại, nhất là tiếng mèo kêu đáng yêu ở cuối cùng thật sự khiến trái tim người ta tan chảy.



Cặp vợ chồng già ông cụ Thẩm và Freile nhìn nhau, mấy người trẻ tuổi này đúng là nhiều trò.



Thẩm Trí Ninh ngẩng đầu nhìn ông bà, bình tĩnh đứng lên: “Cháu ăn no rồi, cháu còn có chút việc phải xử lý, cháu đến phòng sách trước.”



Còn có thể có chuyện gì nữa! Ông cụ Thẩm bĩu môi.



“Đi đi, không ai tới quấy rầy cháu đâu.” Freile rất hiểu lòng người.



Thẩm Trí Ninh cầm điện thoại đi vào phòng sách.



Anh không vội gọi lại, mà xem lại video ngắn này nhiều lần.



“Anh Trí Ninh, chúc2mừng năm mới, meo ~~” Giọng nói bi bô đã được chỉnh sửa lại vang lên.



Cô gái xuất hiện trong video có tai mèo và mũi mèo, chu môi giả vờ đáng yêu.



Lúc anh nhìn thấy người khác giả vờ đáng yêu sẽ cảm thấy giả tạo, nhưng bây giờ đổi lại là cô thì cảm giác lại khác hẳn.



Hơn nữa, cô chưa bao giờ giả vờ đáng yêu ở trước mặt anh, nhiều nhất chỉ là nũng nịu gọi anh một tiếng “Anh Trí Ninh”, phần lớn thời gian cô đều là một “Đồ nói dối” xảo quyệt, chỉ nghĩ đủ cách để lừa anh. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy video giả vờ đáng yêu như này, sự vui vẻ của1anh đã không cách nào đè nén được.



Anh giơ tay che ở trước miệng, tiếng cười trầm thấp tràn ra ngoài.



Anh gọi video cho cô.



Cuối cùng bọn họ đã có thể nói chuyện riêng rồi.



“Anh ăn xong rồi sao?” Cô mở to mắt, để lộ mấy phần tò mò và ngạc nhiên.



“Ừ.” Anh rất bình tĩnh đáp lời.



Nói xong anh lại cảm thấy quá hời hợt nên hỏi tiếp: “Hôm nay em làm gì vậy?”



“Thì ăn cơm, chơi, lại ăn cơm, hình như cũng không làm gì. Nhưng bộ phim mới của em sắp bấm máy rồi, em sắp phải bận rộn rồi. Anh Trí Ninh, anh thì sao?”



“Ăn cơm, trả lời mail, lại ăn cơm.” Anh cũng nói chuyện theo cách của1cô.



Cũng như đang nói việc nhà, hai người nói tới một số việc thường ngày.



Đến lúc phải tắt máy, hai người đột nhiên nhìn đối phương, không ai nói gì.



“Vậy em tắt trước...”



“Em muốn nói bí mật gì với anh?”



Hai người nói cùng lúc.



“Đến lúc gặp mặt sẽ nói cho anh biết.”



Anh nhướng mày, “Chẳng lẽ bây giờ không phải gặp mặt à?”



“Sao lại giống được, vẫn cách màn hình mà.”



“Thật ra em nói có bí mật, chỉ vì muốn anh về sớm một chút chứ gì?”



Ở bên này, Thịnh Kiêu Dương suýt sặc, cô nhìn khuôn mặt của Thẩm Trí Ninh ở trên màn hình điện thoại, là đầu năm mới nên không cãi lại anh: “Anh có thể nghĩ như vậy.”



“Em1định đi tắm, anh Trí Ninh, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”



“Em hy vọng lần sau của chúng ta là ngày nào?”



Nghe thấy anh hỏi như vậy, Thịnh Kiêu Dương đang định tắt điện thoại lại dừng lại, không thể không trả lời câu hỏi của anh: “Đương nhiên là sớm rồi, không biết anh Trí Ninh bận lúc nào rảnh rỗi lúc nào.”



“Lúc nào cũng được.”



Trong mắt hiện ra một tia gian xảo, Thịnh Kiêu Dương nói đùa: “Nếu mới sáng sớm em đã gọi anh, anh còn đang ngủ cũng không sao à.”



Thẩm Trí Ninh khẽ cười một tiếng, trả lời cô: “Em có thể thử xem.”



“Anh tự nói đó, đừng trách em làm phiền anh nghỉ ngơi.”



Đêm đó, Thịnh Kiêu Dương đã suy nghĩ xong một ý tưởng chỉnh người.



Ngày hôm sau, sau khi tính toán thời gian, Thịnh Kiêu Dương liền gửi đoạn tin nhắn mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho Thẩm Trí Ninh, còn kèm theo một cuộc gọi làm phiền.



Cô cầm điện thoại vùi vào trong ghế sofa âm thầm vui vẻ.



Một lúc sau đầu bên kia gọi điện tới.



Cô cười đến mi mắt cong cong, nghe điện thoại, vô cùng hào hứng hỏi: “Anh có bị dọa sợ không?”



“Nghịch ngợm.” Trong giọng nói của anh xen lẫn mấy phần lười biếng.



Thịnh Kiêu Dương vội lấy điện thoại ra khỏi tai, cảm thấy màng nhĩ cũng đã tê dại rồi.



“Là anh nói lúc nào cũng được.”



“Ngoan, anh biết tâm ý của em rồi.”



Sao cô lại không biết mình có tâm ý gì nhỉ? Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, hơi mơ hồ.



Ngoại trừ việc cô đùa dai gửi cho anh một đoạn video đáng sợ, còn có thể có tâm ý gì chứ?



“Anh sẽ nhanh chóng xử lý xong việc ở bên này.” Cô chỉ nghe thấy anh nói như vậy.



Thịnh Kiêu Dương lập tức hiểu rõ, cái anh gọi là “Tâm ý” cũng là chỉ cô đang thục giục anh về sớm một chút.



“Không cần vội đâu.” Cô vội nói.



“Nói một đằng nghĩ một nẻo.”



“...” Thật sự là anh suy nghĩ nhiều mà.



“Nếu em thật sự nhớ anh như vậy, anh sẽ sắp xếp một chiếc máy bay đến đón em.” Trong giọng nói của Thẩm Trí Ninh xen lẫn sự vui vẻ.



“Ầy... Em sợ em tới đó, anh sẽ không quan tâm đến công việc nữa.”



“Dù sao làm việc cũng là chuyện cả đời, nếu em tới đây, anh sẽ dẫn em đi núi Alpes chơi trượt tuyết.”



Đôi mắt Thịnh Kiêu Dương lập tức sáng lên, điều này thật sự hấp dẫn cô.



“Còn có thể chơi dù lượn.” Anh lại dụ dỗ.



Nếu như Thịnh Kiêu Dương là một con thỏ, nhất định lúc này đã dựng thẳng lỗ tai rồi.



“Mấy ngày tới em còn có chuyện gì sao?”



“Không có.” Mới đầu năm mới thì có chuyện gì chứ.



“Vậy hãy tới đây đi.”



“Được.” Thịnh Kiêu Dương vẫn không thể chịu đựng được sức hấp dẫn của những trò chơi kích thích kia.



Thẩm Trí Ninh sắp xếp một máy bay tư nhân tới đón cô.



Khi máy bay đáp xuống sân bay, Thịnh Kiêu Dương lên xe để đến biệt thự Quế Kim, trời mới vừa tối.



Cửa xe được mở ra.



Thịnh Kiêu Dương vừa ngước nhìn đã thấy Thẩm Trí Ninh mặc phong phanh đứng bên ngoài xe, có lẽ anh nghe thấy tiếng động nên đi thẳng từ trong nhà ra.



Anh đưa một tay về phía cô.



Cô cong khóe môi, giơ tay đặt vào tay anh, khom người xuống xe.



“Nếu ông nội Thẩm biết anh không làm việc đàng hoàng mà đưa em đi chơi, có phải sẽ muốn chém em không?” Bởi vì chiều cao của hai người không kém quá nhiều, cô vừa nghiêng người liền dễ dàng lại gần bên tai anh.



Thẩm Trí Ninh nắm chặt tay của cô, hỏi lại: “Em cảm thấy thế nào?”



“Vì không để ông cụ tức giận, anh đừng nói cho ông biết thì tốt hơn.”



“Hai đứa đang thì thầm cái gì đó?” Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.



Ông cụ Thẩm đứng trên lối đi cách đó không xa nhìn hai người bọn họ.



“Ông nội Thẩm.” Thịnh Kiêu Dương lập tức ngoan ngoãn gọi.



Ông cụ Thẩm kiêu ngạo gật đầu tỏ vẻ đáp lại.



“Đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, chúng ta vào ngồi thôi.” Giọng Freile vang lên ở bên cạnh.



Ông cụ Thẩm không hỏi tiếp nữa, chắp tay ở sau lưng chậm rãi đi vào nhà ăn.



Thịnh Kiêu Dương cởi áo khoác trước, sau đó mới theo Thẩm Trí Ninh đi vào nhà ăn, lại ngồi xuống chiếc ghế anh đã kéo ra cho mình.



“Bà nghe A Ninh nói cháu muốn tới, bà rất vui.” Freile nhìn Thịnh Kiêu Dương, chân thành nói.



“Cháu cũng rất vui khi nhanh như vậy đã có thể gặp bà nội Andy và ông nội Thẩm.” Thịnh Kiêu Dương lập tức đáp lời.



Ông nội Thẩm lườm cô một cái, đồ nịnh bợ!



“A Ninh, Kiều Kiều đã tới rồi, cháu phải đưa Kiều Kiều đi chơi mấy ngày đấy.” Freile dặn dò Thẩm Trí Ninh.



Thẩm Trí Ninh gật đầu.



Thịnh Kiêu Dương liếc Thẩm Trí Ninh một cái, không ngờ anh đã nói với hai người già, nhớ lại những lời mình ghé tai anh nói lúc mới vào cửa, cô cảm thấy nóng phát sợ.



“Sức khỏe của lão Dương còn tốt chứ?” Ông cụ Thẩm hỏi.



“Sức khỏe của ông ngoại vẫn ổn ạ, gần đây cũng không đau ốm, mỗi ngày đều có người đến giúp ông xoa bóp kinh mạch.”



Ông cụ Thẩm cũng thấy yên tâm.



Ăn xong bữa tối, Freile nói với Thịnh Kiêu Dương: “Phòng của cháu vẫn là căn phòng lúc trước, nếu cháu mệt mỏi có thể đi nghỉ ngơi sớm một chút.”



“Cảm ơn bà nội Andy.”



“Cháu đừng khách sáo, cần gì thì cứ tìm A Ninh.” Freile vẫn khéo hiểu lòng người.



Sau đó, Thịnh Kiêu Dương liền bị Thẩm Trí Ninh lôi đi.



Vừa vào trong phòng, anh xoay tay đóng cửa, vội vàng đẩy cô dựa vào trên cửa, rồi hôn xuống.



Thịnh Kiêu Dương thấy hơi mơ hồ, cho đến khi nếm được vị rượu vang đỏ nhàn nhạt, cô mới nhận ra bọn họ đang làm cái gì.



Cô đột nhiên cảm thấy mình là con cừu chui vào miệng cọp, lại còn là loại chủ động đưa tới cửa.



Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa.



Trong người anh như có một ngọn lửa, trêu chọc cả người khô nóng.



Cô đặt tay lên vai, nắm chặt quần áo anh, muốn phản kháng lần cuối. Nhưng thực tế lại trái ngược, cô đã hoàn toàn lạc lối dưới thế công được một tấc lại muốn tiến một thước của anh.



Không giống như lúc trước, hôm nay anh vô cùng dịu dàng, dụ dỗ cô cùng nhau rơi xuống, để cô tự nguyện chìm đắm.



Có nhiều lúc, tình cảm và ham muốn hỗ trợ lẫn nhau. Người có tình cảm tất nhiên sẽ có dục vọng về thể xác, mà sự gần gũi của cơ thể lại thúc đẩy sự phát triển của tình cảm.



Hai người quấn quýt với nhau, hơi thở đan xen.



Không biết có phải vì buổi tối đã uống một chút rượu vang hay không, Thịnh Kiêu Dương cảm thấy mình hơi say. Cô nhìn Thẩm Trí Ninh, bởi vì mắt kính vướng víu đã bị lấy xuống, hàng mi dài như cánh bướm rũ xuống một nửa trên mắt, vẻ mặt hơi mơ màng, dáng vẻ như say rượu.



Có lẽ cô thật sự say, nếu không sao lại không kìm nén được trái tim của mình đập rộn lên chứ...



“Có nhớ anh không?” Giọng của anh hơi trầm khàn.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom