• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-168

Chương 168: Ghen




78233.png

78233_2.png
“Đúng, là tôi, tôi còn tưởng rằng anh không còn nhớ tôi nữa.” “Tôi và cô không có gì để nói.” George đứng lên định bỏ đi.



Thịnh Kiêu Dương cũng không vội, thảnh thơi nhếch môi nói: “Thật sao? Hôm qua tôi mới nói chuyện cả đêm với Lâm Na, anh không muốn biết cô ấy nói gì với tôi sao?”



George đã bước được mấy bước liền khựng lại, sau đó yên lặng xoay người quay về chỗ ngồi, lạnh lùng nhìn cô



Thịnh Kiêu Dương búng tay, gọi một nhân viên cửa hàng đến, chọn một tách cà phê



Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của George, Thịnh Kiêu Dương không hề hoang mang còn tỏ ra rất bình tĩnh



“Cô muốn nói gì với tôi?”3George không nhìn thấy người anh muốn gặp, đã rất không vui, đối phương còn như anh như thế, nếu không phải liên quan đến Lâm Na, anh đã sớm bỏ đi rồi.



“Vội gì chứ, dù sao hai người cũng đã chia tay lâu như vậy, còn quan tâm nhiều hơn mấy phút đồng hồ này sao?”



George im lặng



Thịnh Kiêu Dương chờ đến lúc cà phê được mang lên, chậm rãi uống một ngụm, mới mở miệng: “Anh có biết tại sao hai người lại có ngày hôm nay không?” “Tôi tới đây không phải để nghe cô dạy dỗ.” “Dạy dỗ? Ha, nếu không phải vì Mỹ Nữu nhà tôi, tôi mới không thèm quan tâm đến anh.”



Thịnh Kiêu Dương bĩu môi: “Mỹ Nữu1có thể nhìn rõ ràng chuyện của người khác, nhưng cô ấy lại không quyết đoán với vấn đề của mình



Lúc trước là tôi cổ vũ cô ấy chủ động đi tỏ tình với anh, lần này tôi sẽ không khuyến cô ấy cúi đầu trước anh, bởi vì cô ấy không làm gì sai.”



“Ý của cô đây là lỗi của tôi sao?” George hơi tức giận.



“Đúng là anh không làm gì sai, nhưng...”



Thịnh Kiêu Dương hơi dừng lại, rồi bất chợt nói một tràng dài: “Người đàn ông như anh có phải quá hẹp hòi không, thời gian trước Lâm Na gặp nhiều chuyện như vậy, anh không quan tâm cô ấy thì thôi đi, còn trách cô ấy ở bên cạnh anh quá8ít? Anh thích cô ấy không phải vì sự độc lập và cá tính của cô ấy à, nếu anh chỉ muốn một người bạn gái suốt ngày ở bên cạnh, vậy bây giờ anh có thể đi rồi.”



George nhíu mày, “Tôi không trách cô ấy ở bên tôi quá ít, tôi chỉ muốn có thêm một chút địa vị trong trái tim của cô ấy.”



Hóa ra là lý do này, George quả nhiên là chúa ghen tuông! Thịnh Kiêu Dương cảm thấy buồn cười, cô nghiêng người về phía trước, một tay chống cằm, tò mò nói: “Lâm Na không có quan hệ vô cùng tốt với người bạn khác giới nào, anh là mối tình đầu của cô ấy, ai có thể so9sánh với địa vị của anh?”



George mím môi



“Mỹ Nữu nhà tôi chịu oan ức, chỉ vì một lý do vớ vẩn như thế mà bị chia tay, anh chắc chắn không phải đang nói đùa chứ?” Thịnh Kiêu Dương nói



“Cô thì biết cái gì chứ! Tôi ở trong lòng cô ấy còn không bằng người vừa mới quen biết như cô



Nếu như là Thịnh Kiêu Dương thì tôi cũng chấp nhận, hai người họ đã ở bên nhau rất nhiều năm, nhưng cô là cái gì chứ?” George kích động hét lên câu cuối cùng.



Các vị khách và nhân viên trong quán cà phê đều nhìn về phía này, nhưng thấy một trong số họ là người nước ngoài, mọi người cũng bỏ qua, chỉ7hơi tò mò không biết bên này đang xảy ra chuyện gì



Lúc này, Thịnh Kiêu Dương đã không biết phải dùng từ gì để hình dung tâm trạng của cô.



Người anh em à, cái anh đang ăn là lọ giấm ngàn năm đó! “Trong suy nghĩ của Mỹ Nữu, tôi và Thịnh Kiêu Dương có địa vị giống nhau, anh lại để ý cái này, vậy tôi thật sự không giúp được, bởi vì tôi sẽ ở bên Mỹ Nữu của mình cả đời.” Thịnh Kiêu Dương kéo cao cổ áo che mặt rồi đứng lên.



Trước khi đi, cô nhìn George nói: “Thế nhưng, anh phải suy nghĩ kỹ, tôi và Mỹ Nữu có tốt hơn nữa cũng chỉ là bạn bè người thân, người thật sự ở chung sớm chiều thậm chí được chôn cất chung một chỗ chỉ có người yêu của cô ấy.” George bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn vào vị trí đối diện đã trống không, suy nghĩ gì đó.



Trên đường về nhà, Thịnh Kiêu Dương vừa nghĩ đến chúa ghen tuông George ghen với mình, liền cảm thấy buồn cười, lần thất tình này, Mỹ Nữu quá vô tội rồi.



y một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa, chỉ huy một số người dọn nhà, “Chờ một chút.” Cô bảo tài xế dừng xe Cô kéo cửa sổ xe xuống, gọi người kia: “Felix.” Không sai, người nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ kia chính là Felix, lão quản gia của Thẩm Trí Ninh



Felix nghe thấy tiếng gọi, nhìn qua, vừa nhìn thấy cô liền bước tới chào hỏi: “Cô Từ.”



“Chú đang dọn nhà à?”



“Đúng vậy, ông chủ đã mua lại nơi này rồi.” Hả? Dù Thịnh Kiêu Dương đã nhận ra điều đó, nhưng lúc thật sự nghe thấy vẫn hoảng sợ



“Ông chủ nói như vậy sẽ thuận tiện cho việc chúng tôi chăm sóc Tiểu An.” Felix nói thêm



Thịnh Kiêu Dương gật đầu, bảo Felix đi làm việc, còn mình thì quay về nhà.



Ở trong nhà, ông cụ Dương và An Cảnh đang nói chuyện công việc, Tiểu An thì ngoan ngoãn ngồi một bên cầm máy tính bảng xem hoạt hình



“Tiểu An!” Thịnh Kiêu Dương gọi



Tiểu An nghe được giọng nói lập tức ngẩng đầu lên, vừa thấy cô liền xấu hổ mỉm cười



“Về rồi à, vậy cháu cũng đến đây xem đi.” Ông cụ Dương vẫy Thịnh Kiêu Dương



Đầu tiên Thịnh Kiêu Dương xoa đầu Tiểu An, sau đó mới đi đến chỗ ông cụ, chỉ nhìn lướt qua màn hình máy tính, cô liền nhìn ra bọn họ đang xem bản phân tích tình hình kinh doanh của công ty mới



“Kiều Kiều, cháu cũng học quản trị kinh doanh, cháu xem bản phân tích này trước rồi nói quan điểm của mình đi.



Thịnh Kiêu Dương chuyển cái ghế bên cạnh sang rồi ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc lật xem số liệu trên bản phân tích này



Đến giờ cơm, người giúp việc đến hỏi thời gian ăn cơm, bọn họ mới ngừng thảo luận.



Lúc ăn cơm, ông cụ Dương nhìn Thịnh Kiêu Dương đang gắp thức ăn cho Tiểu An: “Kiều Kiều, lý thuyết của cháu rất vững, cháu thật sự muốn tiếp tục con đường đóng phim sao? Nghe nói quay phim rất vất vả.” “Bây giờ cháu rất thích việc diễn xuất, cứ thử trước đã, nếu không được lại quay về dưới tay ông ngoại.”



Cô đã nói như vậy, ông cụ Dương đành phải gật đầu



“Cháu đã biết việc Trí Ninh muốn chuyển đến nhà bên cạnh chưa?” Ăn cơm xong, ông cụ Dương hỏi Thịnh Kiêu Dương



“Lúc cháu trở về có nhìn thấy Felix, nghe Felix nói anh ta muốn chuyển đến gần đây để chăm sóc Tiểu An.” Ông cụ Dương mỉm cười, “Chỉ sợ chăm sóc Tiểu An là cái cớ, xem ra thằng nhóc này đã quyết tâm quấn lấy cháu rồi.” “Ông ngoại,“ Thịnh Kiêu Dương đột nhiên nghiêm túc, “Nếu cháu thật sự nói chuyện yêu đương với Thẩm Trí Ninh, ông có để ý không?” “Đứa bé ngốc, chuyện tình cảm vốn không phải do con người kiểm soát, bọn cháu muốn nói chuyện yêu đương, sao ông lại để ý, chỉ cần bản thân cháu muốn là được.” Ông cụ Dương lắc đầu thở dài



Thịnh Kiêu Dương còn muốn nói gì đó, đột nhiên chuông điện thoại kêu lên, cô nhìn thấy là Từ Bình gọi tới, liền nghe điện thoại



“Chị Bình, có việc gì sao?” “Chị xem thời khóa biểu của em rồi, sáng mai em không có tiết học, vậy đến công ty một chuyến đi, chị đã sắp xếp buổi phỏng vấn vào sáng mai, em còn có việc gì khác không? “Được, ngày mai em sẽ tự đến, chị không cần tới đón em đâu.” Tắt điện thoại, Thịnh Kiêu Dương thấy ông ngoại đang nhìn cô, liền giải thích: “Là người đại diện của cháu, nói sáng mai có một cuộc phỏng vấn.” “Ông cũng không quan tâm chuyện công việc của cháu, dù sao cháu cũng là người có chủ kiến.” Ông cụ Dương nói



“Vậy cháu dẫn Tiểu An đến phòng vẽ của cháu chơi một lát.” “Chờ một chút,“ Ông cụ Dương nói, “Trí Ninh còn chưa biết sao?”



Thịnh Kiêu Dương nghe xong liền biết ông cụ Dương đang ám chỉ chuyện gì, cô lắc đầu.



“Cháu không nói cho cậu ấy biết sao?”



Thịnh Kiêu Dương chu môi: “Nói cho anh ta biết làm gì, để anh ta tự đoán đi.”



“Nếu cậu ấy không đoán ra được thì sao?”



“Vậy thì dẹp đi!” Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ lạnh lùng nhưng thật ra bên trong lại đang xấu hổ



Cô vẫy tay với Tiểu An, “Tiểu An lại đây, mẹ dạy con vẽ tranh.” Tiểu An lập tức nhảy xuống từ ghế sofa, chạy đến bên cạnh nắm tay cô, cùng đi lên lầu.



Tại văn phòng nào đó, Kinh Vị Nam cao lớn đang cầm một phong thư gõ cửa bước vào.



“Ông chủ, có người để ở quầy lễ tân, nói phải giao cho anh, còn nói là có liên quan đến bạn gái của anh.” Thẩm Trí Ninh nhìn phong thư trên tay Kinh Vị Nam, hơi hất cằm lên, ra hiệu báo Kinh Vị Nam mở phong thư ra.



Kinh Vị Nam mở phong thư, đổ ra mấy bức ảnh, còn có một tờ giấy



Nhìn thấy những bức ảnh này, Kinh Vị Nam đột nhiên cảm thấy bản thân đã biết quá nhiều



Bức ảnh trên cùng được chụp từ bên ngoài một cửa kính pha lê, cô gái đeo mắt kính gọng đen chống cằm chăm chú nhìn anh chàng ngoại quốc đẹp trai ở đối diện, thời gian trên bức ảnh cho thấy, số ảnh này được chụp vào hôm nay



Thẩm Trí Ninh cầm số ảnh này lên, lật xem từng bức ảnh một, xem hai lần mới cầm tờ giấy kia lên, trên đó viết một câu “Bạn gái của anh giấu anh đi hẹn hò với một người đàn ông khác“.



Anh xem xong liền đặt tờ giấy ở dưới mấy bức ảnh, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở trên bàn, vẻ mặt lạnh bằng.



Hẹn hò?



“Cái này do ai gửi tới?” Thẩm Trí Ninh ngước mắt nhìn Kinh Vị Nam.



“Vẫn đang điều tra.”



Thẩm Trí Ninh giơ tay lên, nhìn thời gian, đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài, “Không còn sớm nữa, về nhà thôi.”



Kinh Vị Nam quay lại nhìn chồng tài liệu ở trên bàn, yên lặng đi theo Thẩm Trí Ninh



Ở trên xe, Thẩm Trí Ninh gọi một cuộc điện thoại



“Felix, nhà đã xong chưa?” “Ông chủ, phòng của cậu còn chưa sắp xếp xong, phải mất hai ngày nữa.” “Ù.”



Thẩm Trí Ninh bảo Mãn Quân lái xe đến hoa viên Kim Hoà.



Kinh Vị Nam nhìn vào kính chiếu hậu, vừa nãy rõ ràng anh ta nghe thấy giọng Felix vang lên trong điện thoại, nói nhà còn chưa chuẩn bị xong, xem ra anh định đến nhà của ông cụ Dương ở bên cạnh.



Thịnh Kiêu Dương không biết Đại ma vương đang tới nên vẫn kiên nhẫn dạy Tiểu An vẽ tranh, có lẽ cuộc sống khó khăn và đả kích khi cha mẹ qua đời đã rèn luyện cho cậu bé, so với những đứa trẻ cùng tuổi thì suy nghĩ của Tiểu An trưởng thành hơn nhiều, rất chịu khó đi theo Thịnh Kiêu Dương học.



Lúc hai người hoàn thành một bức tranh đơn giản, đã là một tiếng sau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom