• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • nu-vuong-thoi-thuong-121

Chương 121: Đính hôn




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
76230.png

Xem ảnh 2
76230_2.png
Thịnh Kiêu Dương nhếch môi, nhìn người mà cô thích đang tự tay đeo nhẫn vào ngón tay của người khác



Lúc này cô đang tự khuyên nhủ bản thân, đến đây là được rồi.



“Kiều Kiều?” Giọng nói lo lắng của Lâm Na xen lẫn với tiếng vỗ tay vang lên bên tai.



Thịnh Kiêu Dương quay lại nhìn Lâm Na nhẹ nhàng mỉm cười, làm nũng: “Mỹ Nữu, mình đói rồi.” “Đi thôi, chúng ta qua bên kia ăn gì đó.” Ởlễ đính hôn có đủ loại điểm tâm kiểu Tây, Thịnh Kiều Dương nhìn thấy những món ăn này, nhất thời có khẩu vị, chọn đẩy một đĩa



“Cậu không ăn gì trên máy bay sao?” Lâm Na thấy dáng vẻ này của cô, giật nảy mình.



“Lúc ấy vết thương còn chưa kết vảy, nào dám ăn cái gì.”



Lâm Na nhìn vết thương trên môi3Thịnh Kiêu Dương, nghĩ đến là do Thẩm ma vương cắn, rất muốn cười, cô cắn tôi, tôi cắn cô



Người có tính cách như Thẩm ma vương lại làm ra được loại chuyện này, thật sự khiến người ta thấy ngoài ý muốn



Cô lại nhìn vẻ mặt Thịnh Kiều Dương, vốn cô rất lo lắng, nhưng xem ra bây giờ có thể yên tâm rồi.



“Na Na.” Một giọng nói dịu dàng vang lên.



Một người phụ nữ mặc sườn xám được thêu tay, mái tóc được búi lên vô cùng đoan trang dịu dàng



Thịnh Kiêu Dương ngẩn ngơ, lấy tay đẩy Lâm Na một cái, cảm thán: “Hôm nay dì Lâm đẹp quá.” “Mẹ, chuyện gì vậy?” Lâm Na hỏi.



“Con đi theo mẹ, cha con nói muốn giới thiệu mấy người cho con làm quen.”



Lâm Tuyết Quân lại nhìn Thịnh Kiều Dương, mỉm cười với1cô: “Di đưa Na Na đi một chút, cháu từ từ ăn đi.”



“Vâng, không cần để ý đến cháu đâu ạ.” Thịnh Kiêu Dương cầm nĩa quơ quơ.



Nhìn Lâm Na đi theo dì Lâm vào bên trong, Thịnh Kiều Dương cầm đĩa tìm một hàng ghế dài ở đại sảnh ngồi xuống, chậm rãi ăn điểm tâm, ngẫu nhiên chạm phải vết thương mà hít một hơi



So với những người mặc quần áo xa hoa nói cười trong bữa tiệc, cô rác ở trong góc ăn uống trông vô cùng khác biệt.



“Cô cũng tới à!” Giọng nói du dương vang lên theo tiếng bước chân cực nhẹ.



Thịnh Kiêu Dương nghiêng đầu nhìn lại, thấy là Lâm Dục, cô thu mắt, tiếp tục ăn đồ ăn.



“Cô không nhớ tôi sao?”



“Trí nhớ của tôi không kém như vậy.”



Lâm Dục mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh, nhìn6cô tiêu diệt số điểm tâm trong đĩa từng chút một



Chờ cô ăn xong, anh ta mới hỏi: “Cô có biết tình huống gần đây của Kiều Dương không?”



Thịnh Kiêu Dương đặt nĩa xuống, đôi mắt vô hồn không biết đang nhìn đâu, qua một lúc lâu mới nói: “Anh vẫn đang đợi cô ấy?” “Ừ.” Lâm Dục trả lời rất chắc chắn cũng rất kiên định.



Thịnh Kiều Dương quay lại, khuôn mặt của Lâm Dục khá giống với Lâm Diễn, cô đột nhiên bật cười.



“Vì sao cô cười?”



“Cô ấy không thích anh.” Thịnh Kiêu Dương dừng cười, dùng giọng điệu tàn nhẫn để nói ra.



Vẻ mặt Lâm Dục u ám, anh ta im lặng một lát, đáp lại: “Tôi biết.” Thịnh Kiều Dương nhướng mày: “Vậy anh còn đợi cô ấy làm gì? Dù cô ấy có tỉnh lại cũng không ở bên4anh đâu.” “Bởi vì tôi thích cô ấy.” “Tôi nghe nói bạn bè của anh đều phản đối việc anh ở bên cô ấy, bọn họ cảm thấy Kiểu Dương là một người ác độc, vì sao anh còn thích cô ấy? Rốt cuộc anh thích cô ấy ở điểm nào?” Cuối cùng Thịnh Kiều Dương vẫn hỏi vấn đề mà cô muốn biết.



“Mặc kệ người khác nói thế nào, tôi tin tưởng trực giác của mình, cô ấy không phải loại người như người khác nói



Tôi biết cô ấy, xinh đẹp hào phóng rất rộng lượng, linh hồn cao quý, cô ấy khinh thường những chuyện thâm độc



kia.”



Cao quý? Thịnh Kiêu Dương cười nhạo: “Anh nghĩ về tôi..



nghĩ về Kiêu Dương nhà tôi quá tốt rồi.” “Đây không phải là tôi nghĩ ra, mà là tôi cảm nhận được, cô là bạn tốt3của cô ấy, cô không nên nghi ngờ nhân cách của cô ấy như vậy.” Lâm Dục nhíu mày, rất nghiêm túc nói.



Đây là lần đầu có người bảo vệ cô ở trước mặt cô như thế, Thịnh Kiều Dương cảm thấy mới lạ, nhưng cũng hơi áy náy, càng không muốn để Lâm Dục đau khổ chờ đợi như vậy



Cô lạnh lùng nói: “Trước đó cô ấy ở bên cạnh anh đơn thuần là lợi dụng anh, bởi vì Thịnh Thị Vân thích anh, cô ấy lại chán ghét Thịnh Thi Vận, vả lại..



vẻ ngoài của anh rất giống Lâm Diễn.”



“Dáng vẻ của tôi rất giống anh họ?” Lúc đầu Lâm Dục không hiểu cô nói câu này là có ý gì, đột nhiên một suy nghĩ hiện ra trong đầu, anh ta mở to hai mắt



“Không sai, như anh đang nghĩ, người Thịnh Kiều Dương thích chính là Lâm Diễn!” Lâm Dục bị đả kích lớn, nếu nói Kiều Dương ở bên anh ta là vì chọc tức Thịnh Thị Vân, anh ta sẽ không để bụng



Nhưng nếu có coi mình là một thể thân, thì anh ta không chấp nhận được.



“Bây giờ anh đã biết cô ấy thật sự là người như thế nào, tôi khuyên anh nên sớm quay đầu, anh sẽ gặp được người tốt hơn.” “Không, tôi muốn nghe cô ấy tự nói với tôi.” Thịnh Kiêu Dương kinh ngạc, cô đã nói thẳng ra như vậy, Lâm Dục còn chưa hết hi vọng sao?



“Nếu cô ấy không tỉnh lại thì sao?”



Lâm Dục mím môi, không trả lời vấn đề này.



Khúc nhạc trong yến tiệc thay đổi, mọi người tản ra hai bên, để trống không gian ở giữa



Nhân vật chính của hôm nay, cặp đôi vừa đính hôn nắm tay nhau cũng nhảy điệu mở màn.



Thịnh Kiêu Dương lại muốn uống rượu, cô vừa có suy nghĩ đi lấy rượu, thì lại nhớ tới lúc mình say rượu đã cả gan làm loạn



Cô rất lo lắng một khi mình chạm vào rượu sẽ uống không ngừng, nếu uống say thì không biết bản thân sẽ làm ra việc gì nữa.



Mắt không thấy tim không phiền, Thịnh Kiêu Dương đứng dậy đi nhà vệ sinh



Cô rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, bây giờ cô đã quen với dáng vẻ này, không còn cảm giác khác lạ như trước đó



Chỉ là vết thương rất dễ thấy trên môi, khiến tâm trạng phiền muộn của cô chuyển sang hướng khác.



“Kiều Kiều.”



Thịnh Kiêu Dương quay lại nhìn, thấy Lâm Na đang đứng ở cửa phòng rửa tay.



“Làm mình sợ muốn chết, mình tưởng cậu về rồi.” Lâm Na thở ra một hơi



“Vali của mình còn ở trong xe của cậu, tất cả đều để ở bên trong, cậu bảo mình về đâu đây?” Thịnh Kiều Dương dở khóc dở cười.



Lâm Na mỉm cười, đi tới: “Cậu còn đói không, chúng ta ra ngoài ăn tiệc.”



“Được rồi, mình không còn tâm trạng ăn nữa



Bây giờ cậu có thể đi chưa?” “Đương nhiên được rồi, mình cũng không phải nhân vật chính.” “Vậy đưa mình đi hóng gió đi!” “Được.” Lâm Na lập tức đồng ý



Lâm Na không chào hỏi người nhà, dẫn theo Thịnh Kiêu Dương chuồn đi, cô lái chiếc xe thể thao còn chưa được kéo đi để sửa phần đầu, đi hóng gió trong thời tiết rét lạnh của tháng Mười một



Thịnh Kiêu Dương ngồi bên ghế phụ, gió lạnh thổi vào cổ, nhiệt độ cả người đều bị gió cuốn đi, khuôn mặt cũng bị gió thổi đến đỏ rừng rực, cô lạnh đến phát run, lại cười rất vui vẻ.



“Nhất định người ta sẽ cảm thấy bọn mình có bệnh, trời lạnh thế này còn đi hóng gió.” Thịnh Kiêu Dương hét lên, cũng chỉ có như vậy Lâm Na mới có thể nghe được.



“Cậu vui vẻ là được rồi!” Lâm Na cũng hét lên.



Đã bắt đầu có tuyết rơi, đi hóng gió trong nhiệt độ này đúng là đủ mất hồn.



Thịnh Kiêu Dương rụt cổ lại, hét lên: “Chúng ta về nghỉ ngơi đi!”



Sắc trời đã tối hẳn, hơi thở đều biến thành sương mù, quay lại nhà Lâm Na, hai người đều thấy vui vẻ khi nhìn dáng vẻ lạnh công của đối phương.



“Mỹ Nữu, cảm ơn cậu đã đi cùng mình.” Thịnh Kiêu Dương giơ tay ôm Lâm Na



“Được rồi, cậu nhanh đi ngâm nước nóng đi, cẩn thận lại bị cảm lạnh.” Lâm Na vỗ lưng Thịnh Kiêu Dương.



“Cùng đi đi!”



Thịnh Kiêu Dương và Lâm Na nhìn nhau cười.



Hai người như quay lại lúc trước, cùng học bơi cùng chơi, cùng khóc cùng cười



Giữa hai người không có bí mật nào, đối với bọn họ việc cùng nhau ngâm bồn tắm cũng không phải là lần đầu tiên, đương nhiên đó là lúc trước



Sau khi tắm xong, Thịnh Kiều Dưỡng tóc ngắn, nên nhanh chóng sấy khô tóc rời khỏi phòng tắm trước, cô nói một câu với Lâm Na rồi đi xuống dưới đun hai cốc nước nóng.



Đun nước xong vừa cầm cốc lên, cô liền nghe thấy một số âm thanh vang lên bên ngoài phòng khách



“Em yêu, hôm nay em rất đẹp!” Một giọng nam trầm ấm lại êm tai, nói tiếng Ý chính gốc



“Đừng..



Ưm..



Đừng ở đây...” Thịnh Kiều Dương đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt hơi mơ hồ nhìn cảnh tượng rất ngọt ngào ở trước mắt



Cho dù cô ngâm bồn nên phải lấy kính xuống, không nhìn rõ cái gì, nhưng nhà bếp ở sát cầu thang, hiển nhiên hai người này muốn đi lên lầu, cách không xa lắm, khoảng chừng hai mét.



Người đàn ông cao lớn ôm người phụ nữ dáng người mảnh khảnh, một tay đặt ở sau gáy người phụ nữ, hồn người phụ nữ, một tay khác đang nhào nặn trên người đối phương, chiếc sườn xám xinh đẹp tinh xảo bị xoa đến nhăn lại



Người phụ nữ giả vờ từ chối, bị hôn đến ý loạn tình mê.



Hai người vừa hôn nhau vừa đi lên lầu, nhanh chóng biến mất trước mặt Thịnh Kiêu Dương



Thịnh Kiêu Dương thấy miệng đắng lưỡi khô, cô uống ừng ực hết một cốc nước nóng, cảm thấy chưa đủ, lại uống hết cốc nước còn lại



Thật không ngờ lúc không có ai cha mẹ Lâm Na lại như keo như sơn, còn nóng bỏng hơn cả những người vừa yêu đương



Lại đun thêm hai cốc nước nữa, Thịnh Kiêu Dương nhẹ bước về phòng



Lâm Na sấy khô tóc đi ra từ phòng tắm nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của cô, cảm thấy kỳ quái: “Cậu rất nóng sao?” “Đúng vậy, ha ha, mình ra ban công hóng gió.” Thịnh Kiều Dương đưa một chiếc cốc cho Lâm Na, cầm lấy chiếc cốc còn lại đi ra ban công.



Vừa bước qua cửa ban công, một cơn gió lạnh thổi vào mặt, Thịnh Kiều Dương rùng mình, nhưng cô không thấy quá lạnh, có lẽ trong lòng đang nóng rực



Trong đầu cô không phải hình ảnh vừa mới nhìn thấy, mà là giấc mơ đêm qua.



Trong mơ cô ôm một người đàn ông không thấy rõ dáng vẻ, chóp mũi kề nhau, mỗi lưỡi quấn quít...



Buổi sáng tỉnh lại, cô chỉ nghĩ là một giấc mơ quá xấu hổ, cũng không để trong lòng



Nhưng ngay vừa rồi, nhìn thấy hình ảnh thân mật của dì Lâm cùng cha Lâm Na, trong đầu Thịnh Kiêu Dương xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom