• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên (5 Viewers)

  • Chương 825

CHƯƠNG 825: LÀM ÔNG VUA ĂN BÁM


“Lần này em bị thương cũng coi như trong hoạ có phúc nhỉ, mũi gần bằng chó săn rồi đấy.”


Bắc Minh Thiện đặt bó hoa hồng trong tay lên bàn cạnh giường cô.


Cố Hạnh Nguyên lườm anh: “Anh đang khen hay là đang mắng em thế hả? Hôm nay tâm trạng anh rất tốt, có phải lại đến quán bar của lão Bạch chơi bời không?”


“Bà Bắc Minh, xin em hãy để ý đến cách dùng từ của mình. ‘Lại đến quán bar của lão Bạch’ là thế nào? Anh với họ đã mấy tháng không gặp nhau rồi được không hả? Còn nữa ‘chơi bời’, nghe em nói câu này là biết lúc ở một mình em đã suy nghĩ đến những chuyện xấu.”


“Anh này, em vẫn chưa đồng ý lấy anh đâu, em không nhận nổi cái danh bà Bắc Minh này. Vừa nãy em chỉ nói vậy thôi, xem dáng vẻ nhỏ mọn của anh kìa. Nói một câu mà bị anh đáp lại những chín câu.”


Bắc Minh Thiện chọn một quả táo đã rửa sạch từ giỏi trái cây, sau đó dùng chân móc ghế lên, ngồi xuống cạnh giường bệnh của cô.


Anh lấy con dao nhỏ ra bắt đầu gọt táo: “Lúc đầu anh đã cho em nửa ngày để hối hận, là em không nỡ tháo nhẫn ra.”


“Anh nhìn xem em đã thế này rồi còn làm được gì? Cho dù muốn tháo thì tay cũng phải nghe lệnh chứ. Hơn nữa, lúc ấy em không có sức nên mới để cho anh được như ý. Nói cho anh biết, khi nào tay em cử động được, việc đầu tiên em làm sẽ là tháo thứ này xuống rồi ném vào bồn cầu.”


Bắc Minh Thiện nhìn cô, nở nụ cười khẽ, dùng mũi dao thuần thục khứa một miếng táo nhỏ đưa đến bên miệng cô: “Há miệng.”


Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại ngậm chặt miệng, không nghe anh chỉ huy.


“Nói em một câu mà em đã thế này. Chẳng phải vừa rồi miệng lưỡi rất linh hoạt sao? Bây giờ lại không hoạt động được nữa à? Xem ra anh phải thông báo cho Hình Uy mang máy ép trái cây đến đây thôi.” Anh biết cô đang cố ý làm vậy với mình.


Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Bắc Minh Thiện đâu phải người để cho cô dễ dàng gây khó dễ.


Sau đó anh vừa ra hiệu trước mặt cô vừa nói: “Ép trái cây thành nước, em không ăn thì có thể đổ thẳng vào miệng.”


Nói xong anh lại liếc nhìn, thấy miệng cô còn mím chặt hơn.


“Em ngậm chặt miệng cũng vô ích thôi. Anh nghe nói một số người như vậy, miệng ngậm chặt không thể mở ra, em đoán xem người ta đưa thức ăn vào bằng cách nào? Miệng với mũi thông nhau, lấy một cái ống luồn vào từ mũi, đến cổ họng thì dừng lại, sau đó dùng kim hay thứ gì đó để cho thức ăn lỏng vào ống…” Nói xong anh nhíu chặt lông mày, lắc đầu liên tục.


Nhìn dáng vẻ này của anh, dường như Cố Hạnh Nguyên cũng cảm nhận được sự “chua xót” khi ống quản truyền qua lỗ mũi.


“Chưa thấy ai xấu xa như anh.” Cuối cùng cô cũng không kìm được lên tiếng.


“Anh làm vậy cũng đều vì tốt cho em thôi, em không cảm kích thì thôi còn mắng anh. Đúng là không biết người có lòng.” Bắc Minh Thiện thở dài.


*** Chiêu này của Bắc Minh Thiện thật sự khiến Cố Hạnh Nguyên phải ngoan ngoãn há miệng.


Anh cẩn thận đưa một miếng táo nhỏ vào miệng cô.


Sau khi ăn vài miếng, Cố Hạnh Nguyên lắc đầu ý bảo mình không muốn ăn nữa. Bắc Minh Thiện cũng không ép cô, anh ăn nốt hơn nửa còn lại.


“Em biết hôm nay anh uống rượu vì chuyện gì.” Cố Hạnh Nguyên nhìn anh, dáng vẻ như nhìn thấu lòng anh qua đôi mắt.


“Vậy sao? Thế em nói đi, anh đã nghĩ gì?” Bắc Minh Thiện lấy khăn giấy lau con dao rồi cất đi, vui vẻ nhìn cô.


“Anh chúc mừng mình đã là người tự do, cuối cùng cũng được thoát khỏi bể khổ.”


“Xem ra em đã biết hết rồi, không ngờ em nằm ở đây mà tin tức cũng nhanh đó chứ. Nói đi, ai là gián điệp của em, có phải Hình Uy không?”


Nhìn dáng vẻ bí ẩn của Bắc Minh Thiện, giống như đang thẩm vấn các điệp viên quân đội quốc gia của đảng ngầm trong cuộc nội chiến.


Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi buồn cười: “Em không giàu như anh, không đủ khả năng thuê gián điệp. Nhưng nếu có thì cũng sẽ chỉ là thứ đó.” Nói xong cô lấy điều khiển từ xa trên bàn cạnh giường, bật TV lên.


Lúc này, đài địa phương đang không ngừng chạy chữ phụ để ở cuối màn hình. Nội dung là Bắc Minh Thiện đã không còn giữ chức vụ gì trong tập đoàn Bắc Minh thị nữa, chuyển nhượng toàn bộ cổ phần mình nắm giữ cho tổng giám đốc mới là Bắc Minh Diệp Long.


“Không ngờ anh lại can đảm thế đó, giống như ‘ra đi tay trắng’ vậy. Haiz, em rất muốn phỏng vấn anh: Trong tay không còn gì nữa, anh không cảm thấy hoang mang sao? Hay là nói anh có tự tin từ nay về sau sẽ không chết đói?”


Đây không phải lời trêu chọc anh mà là câu hỏi chân thành cô muốn hỏi anh. Nhưng vì thời gian cô ở bên anh không quá ngắn, cách thể hiện không cần quá ‘chân tình’ với anh cũng đã thành thói quen từ lâu.


Mà cô biết Bắc Minh Thiện sẽ không tức giận.


Quả nhiên anh không hề tức giận chút nào, dường như chính anh cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.


Anh cau mày: “Mặc dù anh không còn tiền nhưng ngoài tiền ra anh vẫn có tất cả mọi thứ. Người thân, bạn bè, con cái, đương nhiên còn có cả em. Chỉ có em mới là người anh cần bảo vệ.”


Mặc dù Cố Hạnh Nguyên vẫn có chút “phản kháng” và một chút “nổi loạn” với anh, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ.


Dù trước đây Bắc Minh Thiện có khiến cô tức điên đến thế nào, nhưng bây giờ không thể phủ nhận rằng sau một loạt thay đổi, anh đã được coi là một người đàn ông tốt.


Nhận được lời khen, đặc biệt là lời khen từ một người đàn ông tốt, có cô gái nào không vui chứ? Đương nhiên trong lòng cô cũng rất vui.


Nhưng sự vui vẻ của cô không được bao lâu đã bị chậu “nước lạnh” của Bắc Minh Thiện làm cho đóng băng.


Bắc Minh Thiện có thể thấy cô bắt đầu nổi điên, khoé miệng anh nở một nụ cười ranh mãnh: “Tuy rằng em không nổi tiếng lắm, nhưng dù sao cũng là nhà văn. Hơn nữa em còn có thương hiệu luật sư. Nếu làm thêm thì dù kiếm được chút ít nhưng để nuôi anh và ba đứa con, cùng với vài chiếc xe… chắc cũng vẫn đủ nhỉ.”


Câu hỏi này của anh thật sự khiến Cố Hạnh Nguyên tức muốn hộc máu: “Bắc Minh Thiện, anh đang định ăn bám đấy à?”


*** Ăn bám… Từ này dùng để mô tả Bắc Minh Thiện thì thật sự cực kỳ mỉa mai.


Trước đây tuy anh không phải là kim cương vương lão ngũ ‘tiêu tiền như nước’, nhưng cũng không khác nhau là bao.


Bây giờ lại bị Cố Hạnh Nguyên hình dung thành vua ăn bám, đây gọi là khoảng cách giữa trời và đất.


Cô cứ nghĩ lời nói buột miệng này của mình sẽ khiến Bắc Minh Thiện không vui.


Nhưng lại phát hiện anh không hề không vui, ngược lại còn rất thản nhiên.


Bắc Minh Thiện đưa ra lý lẽ của mình: “Đây không gọi là ăn bám, mà là vất vả làm việc bao nhiêu, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi mà thôi.”


Tuy nhiên lời giải thích của anh đã bị Cố Hạnh Nguyên phản bác lại một cách phũ phàng: “Em nuôi ba con là bổn phận của một người mẹ. Nhưng sao em còn phải nuôi anh và xe của anh? Nếu anh không nuôi được thì có thể bán. Nếu bán đi không quen cuộc sống không có xe thì có thể mua một chiếc Honda hay Alto gì đó, vẫn có thể che gió che mưa cho anh.”


Bắc Minh Thiện đặt hai tay lên vai cô, gần như toàn bộ cơ thể đều áp sát vào cô.


Mùi hương bạc hà the mát thoang thoảng khiến lòng Cố Hạnh Nguyên cảm thấy thấp thỏm bất an.


“Anh, anh đừng làm bừa ở đây. Em nói cho anh biết, bây giờ em vẫn là bệnh nhân đấy. Nếu xảy ra chuyện gì, phải ở lại đây thêm một ngày thì anh sẽ phải trả thêm một ngày tiền viện phí đấy.”


Lúc này cô đã bắt đầu nói năng lộn xộn.


Mặt Bắc Minh Thiện dừng lại cách mặt cô chưa đến 250px, khoé miệng anh vẫn nở nụ cười: “Lẽ nào em đã quên, anh không còn là Tổng giám đốc của Bắc Minh thị, toàn bộ cổ phần đều đã chia cho phía anh cả. Bây giờ anh là một người ‘tay trắng’, sau này còn phải trông chờ em lo chuyện ăn uống, tiền viện phí sau này sao anh có thể chi trả được? Không chỉ sau này mà mấy ngày nay cũng đều do em trả.”


Cố Hạnh Nguyên nghe vậy thì chỉ muốn lại gần anh thêm chút nữa, đây là lần đầu tiên cô có suy nghĩ như vậy.


Đương nhiên múc đích của cô là muốn há miệng cắn anh thật mạnh.


Chưa bao giờ cô gặp tên nào như thế này.


Tiếc là nẹp cổ vẫn chưa được tháo, vậy nên cô chỉ có thể nghĩ vậy, sau đó nặn ra mấy chữ: “Cút đi cho em!”


“Ưm…”


Vừa dứt lời, môi cô đã bị Bắc Minh Thiện hôn.


Cô muôn vùng vẫy, muốn phản kháng nhưng cổ và toàn thân hầu như không thể nhúc nhích, chỉ một tay có thể xử động, nhưng đáng buồn là nó cũng đã bị anh kiểm soát.


Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Lạc Kiều và Anna vội vàng từ bên ngoài bước vào.


“Hạnh Nguyên, cậu đã đọc tin hôm nay chưa, Bắc Minh Thiện…” Lạc Kiều mới nói được một nửa thì nhìn thấy cảnh trong phòng bệnh.


Đột nhiên mặt cô ấy và Anna đỏ bừng: “Hai người làm gì thì làm đi, chúng tớ ra ngoài chờ một lát.” Nói xong cô ấy vội xoay người, kéo Anna đi ra ngoài.


Đương nhiên Anna cũng đã thấy, cô ấy cũng cúi đầu muốn nhanh chóng đi ra ngoài.


Đương nhiên mọi người đều đã là người lớn, cũng đã trải qua những chuyện thế này, hơn nữa hai người bên trong không làm chuyện gì xấu hổ, cho nên không cần chạy trốn.


Nhưng nếu ở đây mở to mắt nhìn thì cũng hơi kỳ cục, hơn nữa các cô ấy cũng sẽ nghĩ rằng mình là hạt cát phá huỷ bầu không khí ‘hoà hợp’ này.


*** Cố Hạnh Nguyên bị bắt tại trận, nếu tìm được cái lỗ cô sẽ không chút do dự chui vào, ẩn mình thật sâu.


Nhưng cái lỗ lại không tồn tại.


Mặc dù đều là bạn thân, cho dù bị bắt gặp chuyện này thì cũng không phải vấn đề to tát.


Nhưng trong quan niệm của cô, cô và Bắc Minh Thiện vẫn chưa đi tới bước đó, nếu chưa tới bước đó thì dù làm gì cũng là “danh không chính, ngôn không thuận”.


“Mau cút ra cho em!” Cô đành chuyển sự xấu hổ của mình trút sang cho Bắc Minh Thiện.


Lạc Kiều và Anna đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn nhau bật cười.


“Anna, cậu nghĩ họ đã trải qua nhiều chuyện vậy rồi, liệu có đến được với nhau không?”


Cô ấy chép miệng, ngoài mặt không có vẻ gì là lạc quan cho lắm, tràn đầy yếu tố không chắc chắn: “Điều này cũng khó nói, mặc dù tớ với Hạnh Nguyên đã tiếp xúc với nhau rất lâu, cũng chính vì vậy nên khá hiểu cô ấy. Nếu là trước đây thì cô ấy sẽ không đến với Bắc Minh Thiện đâu.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom