• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên (10 Viewers)

  • Chương 824

CHƯƠNG 824: HỌP BÁO


Vân Chi Lâm mang vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn giờ tay nhìn đồng hồ: “Mười hai giờ kém một phút, sao vậy? Lẽ nào anh đã thế này rồi vẫn còn định đi làm? Anh không cần phải kính nghiệp vậy đâu. Anh nhìn tôi xem, vì mang cơm trưa cho hai người mà tôi còn lén chuồn sớm đấy.”


Bắc Minh Thiện quay đầu lại nhìn Cố Hạnh Nguyên, nháy mắt với cô.


Lúc này đương nhiên Cố Hạnh Nguyên đã hiểu.


Thật ra từ lúc anh hỏi giờ là cô đã biết anh có ý gì rồi.


Sau khi ước lượng thời gian, Bắc Minh Thiện nói như một đứa trẻ: “Bây giờ có thể đếm ngược được rồi, mười, chín, tám…”


“Này, anh bị sao vậy? Không phải bị thương ở eo à? Sao lại chuyển lên đầu rồi? Có cần thông báo cho chuyên gia khoa não đến khám cho anh không?”


Tất nhiên Vân Chi Lâm không thể hiểu được hành vi kỳ lạ này của Bắc Minh Thiện.


Chỉ có mặt của Cố Hạnh Nguyên vẫn luôn đỏ bừng.


Cô muốn tháo chiếc nhẫn trên ngón tay ra nhưng lại bất lực.


“Ba, hai, một. Được rồi, thời gian đã đến, thoả thuận chính thức bắt đầu có hiệu lực từ bây giờ.” Bắc Minh Thiện nói xong còn nhìn Cố Hạnh Nguyên đầy ẩn ý, giống như đang nhìn cô dâu của mình.


“Này, anh làm gì đấy? Ăn cơm cho đàng hoàng đi còn làm cái trò gì thế hả? Mau ăn đi, lát nữa tôi còn phải mang trả Anna nữa.” Vân Chi Lâm đã bắt đầu mất kiên nhẫn.


Tâm trạng Bắc Minh Thiện đang rất tốt, anh còn bất giác ngâm nga một bài hát nhỏ.


Tiếp tục đút cho Cố Hạnh Nguyên ăn từng chút một.


Ban đầu Cố Hạnh Nguyên muốn từ chối, nhưng sao cô có thể làm trái được ý anh, cuối cùng vẫn lấp đầy bụng.


* Khi hai người đang nghỉ ngơi buổi chiều, điện thoại di động của Cố Hạnh Nguyên chợt đổ chuông.


Bắc Minh Thiện đưa điện thoại cho cô: “Lạc Hàn gọi cho em đó, có cần anh nghe giúp em không?”


Cố Hạnh Nguyên biết Lạc Hàn gọi cho mình làm gì, nhưng bây giờ cô thật sự không tiện trả lời, nhưng lại không muốn kéo dài mọi chuyện.


Thực ra Bắc Minh Thiện có quyền được biết điều này, vì vậy cô nhẹ nhàng gật đầu.


“Alo?”


Lạc Hàn gọi cho Cố Hạnh Nguyên, nhưng không ngờ người nghe máy lại là đàn ông.


“Xin chào, mời anh bảo cô Cố nghe máy.”


“Lạc Hàn, anh cứ nói với tôi đi, bây giờ cô ấy không trả lời được.”


“Ồ… Anh là?” Lạc Hàn dường như không nghe ra giọng của Bắc Minh Thiện.


“Tôi là Bắc Minh Thiện.”


“Chào cậu Bắc Minh. Thật ra tôi tìm cô Cố cũng không có chuyện gì khác, nói với cậu cũng được. Về chuyện của Đường Thiên Trạch, chúng tôi đã điều tra và có kết quả nhất định rồi…”


Lạc Hàn đang định nói tiếp thì bị Bắc Minh Thiện ngắt lời.


Anh không biết sao Lạc Hàn cũng biết chuyện của Đường Thiên Trạch, hơn nữa ông ta còn điều tra Đường Thiên Trạch, mà chuyện này Cố Hạnh Nguyên cũng biết, chỉ có anh là không biết.


“Chờ đã… Ông nói đến Đường Thiên Trạch? Anh ta có quan hệ gì với ông?”


Lạc Hàn vừa nghe là biết đến giờ Bắc Minh Thiện vẫn chưa biết gì.


Anh ta nói rõ cho Bắc Minh Thiện thân phận của mình, kể sơ cho anh chuyện giữa mình và Cố Hạnh Nguyên.


Không chỉ Đường Thiên Trạch, mà ngay cả Lý Thâm, quan hệ giữa họ với cô thế nào, Lạc Hàn cũng nói rất rõ ràng.


Hoá ra đằng sau chuyện của cục trưởng Quách còn ẩn giấu một manh mối thế này. Mà manh mối này có vẻ như định tiến hành một cách bí mật đằng sau lưng anh.


*** Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên đang nằm trên giường bệnh.


Anh cảm thấy những chuyện thế này không nên để cô, một người con gái phải đối mặt.


Đây không phải là phân biệt đối xử, mà anh cảm thấy rằng cô cần được bảo vệ nhiều hơn nữa. Mặc dù bây giờ chuyện của Lý Thâm khá nghiêm trọng, nhưng ít nhiều gì cô với ông ta cũng vẫn còn mối quan hệ cha con.


Kẻ xấu này đương nhiên để anh làm thì hợp lý hơn.


“Chuyện này tôi sẽ thay cô ấy lo liệu, về phần tiếp theo cần phải phối hợp gì, anh cứ nói cho tôi biết là được.” Việc anh phải làm bây giờ là bảo vệ cô thật tốt.


“Ừm…” Lạc Hàn suy nghĩ một chút: “Vì lý do bảo mật, hiện tại chúng tôi không thể nói cho cậu biết hành động hiện tại của mình. Đến khi nào cần cậu giúp, tôi sẽ gọi lại cho cậu.” Nói xong ông ta cúp máy.


Bắc Minh Thiện đưa điện thoại cho Cố Hạnh Nguyên, anh nhìn cô: “Xem ra em đã làm rất nhiều chuyện sau lưng anh. Dù anh không đồng ý với việc em nhúng tay vào, nhưng anh vẫn muốn cảm ơn em. Bây giờ em có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi, chuyện còn lại anh sẽ thay em giải quyết.”


* Từ khi Cố Hạnh Nguyên nhập viện, anh luôn cảm thấy mình đã nợ cô rất nhiều. Ban đầu quen cô không phải vì muốn chờ cơ hội để tiếp cận Bắc Minh Thiện sao?


Bây giờ những chuyện cần làm hầu như đã xong. Đương nhiên kết quả cuối cùng với mục đích ban đầu chênh lệch khá lớn.


Mặc dù Bắc Minh Thiện bị thương nhẹ nhưng không đến mức bị dồn vào chỗ chết.


Còn sự thật sau này thì chỉ có thể để sau này nói.


* Bắc Minh Thiện nghỉ ngơi hơn mười ngày trong bệnh viện thì xuất viện, mà Cố Hạnh Nguyên vẫn phải tiếp tục ở lại đây.


Sau khi ra khỏi phòng bệnh, anh đã tổ chức một chuộc họp báo chính thức ở tập đoàn Bắc Minh thị.


Giới truyền thông chính của thành phố A đều tới tham dự cuộc họp báo này.


Trong cuộc họp, anh giải thích đơn giản với phóng viên một số chuyện xảy ra với Bắc Minh thị lúc trước.


Sau khi giải quyết hết những vấn đề này là tới vấn đề chính của buổi họp báo.


Ngồi bên cạnh Bắc Minh Thiện là các thành viên khác của nhà Bắc Minh, Bắc Minh Triều Lâm, Bắc Minh Đông và Bắc Minh Diệp Long.


“Tập đoàn Bắc Minh Thiện đã trải qua hơn mười năm thăng trầm, đi được tới ngày hôm nay cũng không dễ dàng. Sau này chúng tôi sẽ tiếp tục bước đi vài chục năm, thậm chí là vài trăm năm nữa… Một công ty không thể không có sự mới mẻ, nếu không sẽ không thể tiến xa hơn. Vì vậy, tôi trịnh trọng tuyên bố với mọi người, Tổng giám đốc mới của tập đoàn Bắc Minh thị sẽ là cậu Bắc Minh Diệp Long ngồi bên cạnh tôi đây.” Bắc Minh Thiện nói xong thì quay đầu nhìn sang Bắc Minh Diệp Long.


“Có lẽ nhiều phóng viên vẫn còn nhớ: Cách đây không lâu cũng trong một cuộc họp báo, tôi đã tuyên bố chuyện Tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị. Đương nhiên cô Cố cũng được coi là nhận nhiệm vụ ngay lúc lâm nguy, và cô ấy đã làm rất tốt. Nhưng vì nhiều nguyên nhân nên cô ấy đã xin rút khỏi vị trí này, tôi cảm thấy rất lấy làm tiếc. Nhưng tôi rất may mắn vì tìm được người phù hợp với vị trí này hơn, chính là cậu Bắc Minh Diệp Long đây, cậu ấy sẽ dẫn dắt Bắc Minh thị đi lên một tầm cao mới!”


Nói đến đây anh bắt đầu vỗ tay trước tiên.


Những người tham gia cũng bắt đầu vô tay.


Mặc dù Bắc Minh Diệp Long cũng đã nếm trải cảm giác làm Tổng giám đốc là như thế nào, nhưng không như hôm nay, lúc này cậu càng cảm thấy kích động hơn.


Nếu lần trước là “kiếm đi thiên phong”, vậy thì lần này là cảm giác tuyên bố mình với cả thế giới.


Đột nhiên cậu cảm thấy sứ mệnh trên vai mình càng nặng hơn.


*** Tập đoàn Bắc Minh thị đã trải qua rất nhiều biến động vào năm ngoái, năm mới cuối cùng cũng đã mở ra một khởi đầu mới.


Sau khi Bắc Minh Thiện thông báo quyết định của mình, gánh nặng của anh cuối cùng cũng được giải toả.


Còn ba anh, ông đã đưa Bắc Minh thị lên một tầm cao mới, đồng thời cũng chuyển nguy thành an khi Bắc Minh thị gặp khủng hoảng.


Bây giờ đã đến lúc dòng nước chảy xiết phải dừng lại.


Lĩnh vực kinh doanh có lẽ không còn cần đến ông nữa, nhưng gia tộc và gia đình thì vẫn cần ông nhiều.


Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vai Bắc Minh Diệp Long: “Làm cho tốt nhé, anh biết em có năng lực, chỉ là thiếu cơ hội thôi. Trải qua bao nhiêu rèn luyện, bây giờ đã đến lúc. Còn anh cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi.”


Bắc Minh Thiện nói xong thì đứng dậy, quay người rời khỏi nơi tổ chức cuộc họp báo trong tràng pháo tay kéo dài.


* “Đi.”


Sở Dung Triết cụng ly với lão Bạch và Bắc Minh Thiện.


Sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch cả chai.


“Bắc Minh Nhị, lần này cậu làm thật chứ? Sẽ không “buông rèm chấp chánh” giống lần trước đâu đúng không?”


Bắc Minh Thiện đặt chai rượu đã cạn của mình lên bàn, rất trịnh trọng gật đầu: “Từ nay về sau tớ với tập đoàn Bắc Minh thị không còn liên quan gì nữa. Bây giờ cuối cùng tớ cũng được tự do rồi.”


Nói xong anh ngửa đầu, tựa vào lưng ghế sofa vô cùng hưởng thụ, còn duỗi tay đặt ra sau lưng ghế nữa.


“Đi khỏi đó cũng tốt, như tớ đây này, mở một quán bar nhỏ cũng thấy rất vui. Nếu vui thì mở cả đêm, không vui thì đóng cửa cũng chẳng sao.” Bạch Điệp Quý rất đồng ý với quyết định này của Bắc Minh Thiện.


Sở Dung Triết uống nguyên một chai rượu cũng bắt đầu nhiều lời hơn: “Đúng là như vậy, công ty gia đình là cái gì? Là nơi cậu vốn không muốn làm ngay từ đâu, nhưng vì người khác mà buộc phải làm. Tớ rất hâm mộ cậu, nói bỏ là bỏ, thật sự không làm. Ở nhà còn có rất nhiều người cho cậu lựa chọn, có rất nhiều người kế tục. Nhưng tớ thì không, nhìn từ trên xuống dưới toàn là phụ nữ, tớ không làm thì không ai có thể làm được chức Tổng giám đốc này.”


“Sở Nhị, ai bảo ba cậu chỉ sinh một mình cậu là con trai chứ? Nếu cậu muốn thoát khỏi biển khổ sớm hơn thì mau chóng tìm một người phụ nữ tốt rồi sinh cho cậu một người thừa kế nhỏ. Như vậy cậu chỉ cần phấn đấu hai mươi năm nữa là có thể vinh quang nghỉ hưu rồi.”


Bạch Điệp Quý vắt chéo chân, hai vai nhẹ nhàng đung đưa theo điệu nhạc.


“Lão Bạch, phụ nữ thì dễ tìm nhưng người thích hợp thì không dễ. Ai có thể ngờ Bắc Minh Nhị lại may mắn như vậy, tìm một người đẻ thuê nhưng lại mèo mù vớ cá rán.”


“Ai là mèo mù, ai là cá rán hả?” Bắc Minh Thiện trừng mắt nhìn Sở Dung Triết.


“Tớ chỉ lấy ví dụ thôi mà, làm gì mà nghiêm túc thế? Hơn nữa lẽ nào không phải vậy? Vận may của cậu cực kỳ tốt, vợ đẹp con khôn.”


Bạch Điệp Quý lại uống thêm một ngụm bia: “Mà này, chuyện tốt như thế sao Hạnh Nguyên không đi ăn mừng với cậu?”


“Đúng thế, hai người suốt ngày lúc gần lúc xa, chúng tớ ở ngoài nhìn mà còn thấy phiền. Nhanh gọn dứt khoát một chút, tìm ngày tốt rồi giải quyết luôn cho xong, hai bên đường đường chính chính tốt biết mấy.”


Bắc Minh Thiện khẽ thở dài: “Sợ rằng thời gian này không được rồi. Cô ấy đang bị thương.”


“Bị thương? Có phải cậu mạnh mẽ quá không? Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đối xử với phụ nữ phải dịu dàng.”


*** “Bớt ở đây nói nhảm đi, cô ấy bị thương sao có thể là do tớ gây ra được!” Bắc Minh Thiện nói rồi vẻ mặt lại trở nên trầm xuống: “Nhưng cũng là vì tớ mà bị thương.”


“Anh đi uống rượu à?”


Cố Hạnh Nguyên nằm trên giường bệnh, vai bị bó bột không thể cử động bình thường, nhưng cô đã hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa hồi phục rất tốt.


Bắc Minh Thiện vừa bước vào cửa, cô đã ngửi thấy mùi rượu rõ ràng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom