• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (18 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1173

Chương 1173: Phượng vô trù, đưa cây sáo của chàng cho gia (4)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81809.png

Xem ảnh 2
81809_2.png
Nhất là, Doanh Tần cũng coi như hiểu Lạc Tử Dạ, với tính cách không thích nói chuyện của Bách Lý Cẩn Thần, người gặp chuyện luôn kiên nhẫn không chịu bỏ qua như Lạc Tử Dạ nhất định sẽ không nhịn được đi chọc hắn nói chuyện, cứ như vậy, sợ là thật sự đã chẳng nên cơm cháo gì với Phượng Vô Trù.



Người ta thường nói, chuyện yêu đương không phân biệt tới trước tới sau. Nhưng trên thực tế, ở rất nhiều thời điểm, chuyện đó cũng phân biệt.



Giống như lòng tin kiên định không thay đổi của hắn, nếu Bách Lý Cẩn Thần xuất hiện sớm hơn một chút, ở bên cạnh Lạc Tử Dạ, với mình mà nói hắn chắc chắn là một tình địch mạnh hơn Phượng Vô Trù nhiều. Chỉ bằng3bụng dạ đen tối của đối phương thôi, sợ là ở phương diện tình cảm này không dễ ứng phó.



Bách Lý Cẩn Thần nghe xong cũng không nói gì. Hắn chỉ im lặng đứng tại chỗ mấy giây, móc từ trong tay áo ra một bình sứ, không quay đầu lại mà vẫn ném chuẩn xác về phía Doanh Tần: “Uống nó, nếu như ngươi không muốn chết.”




Vì vậy cũng chỉ có một vài binh lính Lâu Lan không rõ tình hình ở bên ngoài nói chuyện này thành thần kỳ như thế, nói Thần Cơ doanh trong tay Thái tử Thiên Diệu xuất quỷ nhập thần, có thể đồng thời xuất hiện ở những nơi khác nhau trong thời gian khác nhau, giỏi thuật Ảnh phân thân.

Tin tức này khiến không ít quốc gia và2không ít thủ lĩnh, người đứng đầu các thế lực bị dọa sửng sốt một phen, sợ hãi quá mức. Nhất là sau khi đã từng được thấy uy lực của đội súng ống trước đó của Thái tử Thiên Diệu, bọn họ càng không nghi ngờ gì về chuyện này. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, danh tiếng của Lạc Tử Dạ và Thần Cơ doanh đã truyền đi rộng khắp, nhất thời ngoài Phượng Vô Trù ra, không có ai có thể lấn át được danh tiếng của nàng.

Đây cũng chính là một trong những mục đích của Lạc Tử Dạ, nàng không bận tâm lúc nào Bách Lý Cẩn Thần và Doanh Tần đuổi kịp.

Nàng dẫn người chạy không ngủ không nghỉ một ngày một đêm, tới biên thành Thiên Diệu. Vừa mới đến nơi2đó, nàng lập tức cảm thấy một hơi thở ma quỷ bức người ùn ùn kéo đến, không cần nói nhiều, nàng cũng biết nhất định hắn đã tới trước. Quả nhiên, nàng đưa mắt nhìn ra xa, lập tức nhìn thấy hắn đứng cách đó không xa. Hắn mặc một bộ cẩm bào màu đen thêu hoa văn chìm bằng chỉ vàng, khí thế khiến vạn vật trên thế gian phải cúi đầu, đôi mày rậm nhíu lại theo thói quen, còn cả đôi mắt ma mị uy nghiêm khí phách kia nữa.

Hắn chắp tay sau lưng, khí thế cả người ngạo mạn mà bễ nghễ.

Lạc Tử Dạ dẫn người ra khỏi Lâu Lan dưới sự hộ tống của Hách Đề Tự.

Trận chiến này, phàm là những người có tham dự mưu hại hay tính kế9Phượng Vô Trù đều chết hết, Hách Đề Tự thờ ơ đứng nhìn cũng nhận được bài học nhất định. Đáng nhắc tới nhất là Thần Cơ doanh từ một trận đánh này mà thành danh, một trận chiến của mấy trăm nghìn người, bởi vì hai ngàn người của Thần Cơ doanh tham dự vào mà khiến cuộc chiến này kết thúc trong vòng một ngày.

Tin tức này truyền ra ngoài ngay trong đêm khuya, oanh tạc toàn bộ đại mạc, thậm chí toàn bộ thiên hạ.

Trừ Hách Đề Tự, Gia Luật A Kỳ và Nguyên Dã, ai cũng không biết thật ra là đã xảy ra chuyện gì! Gia Luật A Kỳ và Nguyên Dã vì để tránh bị Phượng Vô Trù xử trí, đương nhiên sẽ không trở về tuyên truyền rằng mình tham dự4vào cuộc chiến đấu này, hơn nữa sẽ còn bảo binh lính thuộc hạ của mình không thể để lộ ra ngoài một chữ nào. Mà ở trong trận chiến này, Hách Đề Tự coi như nước thua trận và bên thua cuộc, trong hiệp ước bất bình đẳng được ký kết cũng bao gồm phải giữ bí mật tuyệt đối về chuyện này.

Nếu không đừng nói Lạc Tử Dạ sẽ không bỏ qua cho hắn, ngay cả Khoa Nhĩ Tẩm và Hách Đề cũng sẽ không chịu để yên cho hắn.

Doanh Tần đưa tay nhận lấy, hơi ngẩn ra.

Hắn nhướng mày cười, biết đối phương ném thuốc này cho mình là vì mình đụng tới rượu. Môi mỏng khẽ cong lên, cũng hơi không hiểu nổi người trước mặt này, cất giọng hỏi: “Bách Lý Cẩn Thần, đây coi như là ngươi quan tâm tới tình địch?”

“Ngươi có thể không uống.” Lạnh nhạt nói xong câu này, hắn lập tức cất bước đi. Bước đi nhẹ nhàng như bước trên ánh trăng, tựa như giấc mộng bay theo làn gió.

Doanh Tần cũng không lạ gì với sự lạnh lùng của người này, hắn mở bình sứ ra, lấy viên thuốc bên trong ra nuốt xuống. Với hắn mà nói, rượu là độc xuyên tràng, tình yêu cũng giống như vậy, đều không cai được. Nhưng mạng này lại không thể không luyến tiếc, bởi vì quan tâm tới Tiểu Dạ Nhi...

***

Tin tức này khiến không ít quốc gia và không ít thủ lĩnh, người đứng đầu các thế lực bị dọa sửng sốt một phen, sợ hãi quá mức. Nhất là sau khi đã từng được thấy uy lực của đội súng ống trước đó của Thái tử Thiên Diệu, bọn họ càng không nghi ngờ gì về chuyện này. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, danh tiếng của Lạc Tử Dạ và Thần Cơ doanh đã truyền đi rộng khắp, nhất thời ngoài Phượng Vô Trù ra, không có ai có thể lấn át được danh tiếng của nàng.



Đây cũng chính là một trong những mục đích của Lạc Tử Dạ, nàng không bận tâm lúc nào Bách Lý Cẩn Thần và Doanh Tần đuổi kịp.



Nàng dẫn người chạy không ngủ không nghỉ một ngày một đêm, tới biên thành Thiên Diệu. Vừa mới đến nơi đó, nàng lập tức cảm thấy một hơi thở ma quỷ bức người ùn ùn kéo đến, không cần nói nhiều, nàng cũng biết nhất định hắn đã tới trước. Quả nhiên, nàng đưa mắt nhìn ra xa, lập tức nhìn thấy hắn đứng cách đó không xa. Hắn mặc một bộ cẩm bào màu đen thêu hoa văn chìm bằng chỉ vàng, khí thế khiến vạn vật trên thế gian phải cúi đầu, đôi mày rậm nhíu lại theo thói quen, còn cả đôi mắt ma mị uy nghiêm khí phách kia nữa.



Hắn chắp tay sau lưng, khí thế cả người ngạo mạn mà bễ nghễ.



Lạc Tử Dạ lập tức bật cười, tung người xuống ngựa, chạy như bay về phía hắn. Đôi mắt ma mị của hắn nhanh chóng khóa chặt vào nàng, mang theo chút áp lực quen thuộc, vết nhăn giữa chân mày trong khoảnh khắc này hơi giãn ra, khóe miệng khẽ cong lên, dường như chờ nàng đến. Sau khi Lạc Tử Dạ chạy băng băng mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm sáo ngọc đen hắn nắm trong tay, mở miệng nói: “Phượng Vô Trù, gần đây ta muốn học thổi nhạc cụ!”



Theo ánh mắt nàng, đôi mắt của hắn nhìn về phía cây sáo. Đôi mắt ma mị mang ý cười, bỗng nhiên nhìn về phía nàng, giọng nói ma mị lạnh lùng trầm thấp vang lên: “Thế nên, nàng muốn thứ trong tay Cô?”



“Không sai!” Lạc Tử Dạ thẳng thắn gật đầu, hai tay khoanh lại: “Nếu chàng tặng nó cho ta, gia sẽ lập tức cho chàng một cái ôm thật lớn!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom