• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (17 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1153

Chương 1153: Cha mẹ có đứa con nghịch ngợm nhất định là vất vả lắm (4)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81177.png

Xem ảnh 2
81177_2.png
Nàng nói đến đó bèn nghiêng đầu nhìn hắn, hắn nghe vậy, hàng lông mi dài khẽ run lên, nhưng không mở miệng.



Lạc Tử Dạ nói tiếp: “Tính cách của ngươi trong nóng ngoài lạnh lại kiêu ngạo, nói chuyện thì luôn luôn nói một đằng nghĩ một nẻo. Trên đời cho dù có người hiểu ngươi, nhưng có hiểu đến đâu thì cũng khó tránh khỏi có lúc sơ sót, không thể hiểu ý của ngươi. Cho nên là, có việc gì thì ngươi cứ nói ra, cho dù có nói ra vẫn không nhận được sự quan tâm từ cha mẹ ngươi thì ít nhất ngươi cũng đã cố gắng vì mình, đúng không nào?”



Nàng vừa nói như vậy, hắn3liền khựng lại, mở mắt ra, quay đầu nhìn nàng. Trên mặt hắn vẫn không có chút cảm xúc nào, mái tóc đen bị gió hất lên, ngăn cách ánh nhìn giữa hắn và nàng. Giờ khắc này rất đẹp, nàng rực rỡ thẳng thắn, hắn lạnh lùng ít lời... Dường như tính cách, cũng rất phù hợp.



Hắn dời mắt đi, không nói gì nữa.




Lạc Tử Dạ thấy hắn không lên tiếng bèn sờ lên mũi, thật ra nàng có biết chuyện này hay không thì nó cũng không liên quan gì đến nàng. Nhưng Bách Lý Cẩn Thần không phải người rất lương thiện, thích giúp đỡ tất cả mọi người trị thương, giải độc. Do đó nàng thật2sự hiếu kỳ, thế là nói tiếp: “Hay là ngươi muốn thu thập tất cả, đợi đến...” Nàng chuẩn bị nói ra tất cả nghi hoặc trong lòng mình, xem mình có thể đoán đúng hay không. Bởi vì người như Bách Lý Cẩn Thần thật ra không phải là một hòn đá không có kẽ hở, bốn chữ “kiên trì không ngừng” này rất hữu dụng để đối phó với hắn. Phần lớn thời gian, nàng chỉ cần hỏi nhiều mấy lần là hắn sẽ nói. Quả nhiên, để tránh nàng tiếp tục ồn ào, hắn đứng lên.

Nhưng hắn chỉ đáp hai chữ: “Chuộc tội.”

Hắn nói xong bèn xoay người, đi ra một đoạn, giống như chỉ muốn yên tĩnh một2chút, không muốn nghe nàng nói nữa.

Nghe hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ liền ngây người. Chuộc tội? Hắn đã làm rất nhiều chuyện điên cuồng mất trí, cần phải đền tội sao? Nhưng nhìn dáng vẻ hời hợt của hắn, không giống như kẻ đã làm điều phi pháp. Nàng quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Vô, vẻ mặt của Hiên Viên Vô cũng hơi nặng nề, đuổi theo bước chân của Bách Lý Cẩn Thần.

Lạc Tử Dạ chau mày, không nói thêm gì nữa.

Hắn không trả lời câu hỏi này, nhưng Hiên Viên Vô ở phía sau hắn thì không nhịn được, đáp: “Chủ thượng muốn tìm bất cứ vị thuốc nào, nhất là thuốc có thể giải9một số cổ độc đặc biệt khó giải và thuốc có thể trị nội thương, ngài đều tìm hết.”

“Tìm nhiều thuốc như vậy làm gì? Bên cạnh ngươi thường xuyên có người bị thương trúng độc sao? Hay là chỉ vì nghiên cứu y học?” Lạc Tử Dạ hỏi theo phản xạ tự nhiên.

Đương nhiên Bách Lý Cẩn Thần không trả lời. Hiên Viên Vô đã bép xép một câu nên hắn không dám tiếp tục nhiều chuyện nữa, đặc biệt là những chuyện riêng tư như thế này.

Thật ra thì không phải bên cạnh chủ thượng thường xuyên có người bị thương, nhưng lại có một người như vậy, thỉnh thoảng sẽ bị thương, thậm chí là trúng cổ độc. Tình4trạng vết thương và cổ trùng đó đều rất khó giải, chủ thượng chỉ muốn ngộ nhỡ khi đối phương xảy ra chuyện gì, ngài ấy đều có thể giúp đối phương giải quyết mà thôi. Mà người kia chính là Quân Kinh Lan, cũng là huynh trưởng của chủ tử. Người nọ mặc dù rất mạnh mẽ, nhưng từ lúc yêu Đạm Đài Hoàng thì thường xuyên không để ý đến tính mạng của mình, mọi thứ đều lấy người phụ nữ kia làm hàng đầu, lấy tính mạng của bản thân hắn ra đùa giỡn. Hắn không bận tâm, nhưng chủ thượng thì lại không thể không bận tâm.

Cho nên trong khoảng thời gian này, chủ thượng sẽ thu thập tất cả các dược liệu có thể dùng tới, nói không chừng lúc nào đó sẽ dùng tới.

Khi Lạc Tử Dạ tưởng rằng hắn sẽ không nói chuyện, đột nhiên nàng nghe được giọng nói hờ hững của hắn truyền tới từ bên cạnh: “Ngươi nói đúng.”

Giọng nói rất khẽ, nếu như không nghe kỹ, căn bản không nghe thấy. Nàng nói quả thật không sai, mười tám năm qua, hắn vẫn luôn cho rằng ánh mắt của mẹ đặt vào một người khác, sẽ không để ý đến hắn, cũng sẽ không quan tâm đến hắn. Nhưng trước đó không lâu, hắn mới biết nhiều năm qua mình đã nghĩ sai, cũng đã làm sai.

Có lẽ thật sự giống như Lạc Tử Dạ nói, năm đó hắn nên nói ra chuyện mình bị thương, cũng nên nói ra chuyện năm đó hắn bị dị ứng với thuốc.

Nếu vậy thì sẽ không hiểu lầm mẹ và huynh trưởng nhiều năm đến thế, cũng sẽ không làm ra những chuyện sai suýt nữa thì không thể cứu vãn được!

Nghe hắn nói một câu như vậy, Lạc Tử Dạ sờ lên mũi của mình, trong lòng vừa mừng vừa lo, không ngờ lời của mình lại có thể nhận được sự tán thành của đối phương. Nàng chợt hỏi: “Ngươi đến núi Huyết Thù là để tìm thuốc gì sao?”

Nhưng hắn chỉ đáp hai chữ: “Chuộc tội.”



Hắn nói xong bèn xoay người, đi ra một đoạn, giống như chỉ muốn yên tĩnh một chút, không muốn nghe nàng nói nữa.



Nghe hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ liền ngây người. Chuộc tội? Hắn đã làm rất nhiều chuyện điên cuồng mất trí, cần phải đền tội sao? Nhưng nhìn dáng vẻ hời hợt của hắn, không giống như kẻ đã làm điều phi pháp. Nàng quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Vô, vẻ mặt của Hiên Viên Vô cũng hơi nặng nề, đuổi theo bước chân của Bách Lý Cẩn Thần.



Lạc Tử Dạ chau mày, không nói thêm gì nữa.



Đúng lúc này, một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, phía cổng thành hình như có vật gì đó phát nổ! Lạc Tử Dạ thu hồi ánh mắt nhìn chủ tớ bọn họ, mỉm cười. Trận chiến này đã bắt đầu rồi!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom