• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (24 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1152

Chương 1152: Cha mẹ có đứa con nghịch ngợm nhất định là vất vả lắm (3)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81176.png

Xem ảnh 2
81176_2.png
4àng nháy mắt ra hiệu một hồi, Doanh Tần đương nhiên cũng hiểu ý của nàng, tâm trạng đột nhiên tốt hơn nhiều. Điều này chứng minh đối với Lạc Tử Dạ, hắn được xem như là người nhà, cho nên có chuyện nàng sẽ nhờ mình giúp đỡ. Còn Bách Lý Cẩn Thần thì khác, Bách Lý Cẩn Thần là người ngoài, cho nên nàng không nhờ vả hắn ta.



Hắn khẽ gật đầu rồi nhìn Thượng Quan Ngự, ra hiệu cho đối phương đuổi theo.



Thượng Quan Ngự đối mắt với Doanh Tần, nhìn khuôn mặt vô cùng cuốn hút của đối phương, sau đó lập tức đỏ mặt. Thái tử bảo mình đi cùng Doanh Tần, vậy thì còn có thể làm việc được sao? Hắn nghi ngờ có khi toàn bộ đội ngũ sẽ đều không nhịn được giữa đường có suy3nghĩ lung tung với Doanh Tần ấy chứ, mà người cầm đầu chuyện này lại là hắn.



Mặc dù trong lòng rất không muốn nhưng hắn không hề dừng bước, nhanh chóng đuổi theo bước chân của đối phương.




Sau đó, trên nóc nhà chỉ còn lại Lạc Tử Dạ và Bách Lý Cẩn Thần và cả thuộc hạ của Bách Lý Cẩn Thần, Hiên Viên Vô. Lạc Tử Dạ nhanh chóng đưa mắt nhìn Bách Lý Cẩn Thần, nhớ tới chuyện mình vẫn luôn hy vọng đối phương giúp đỡ, nàng mở miệng nói: “Việc ấy, dưới quyền của ta có người bị thương, hắn...”

Nàng còn chưa dứt lời, hắn đã nhắm mắt, tỏ thái độ không muốn nghe.

Khóe miệng của Lạc Tử Dạ giật giật, thật sự không hiểu trên đời này tại sao lại có người kiêu ngạo lạnh lùng đến2nhường này! Thôi vậy, tạm thời không nói chuyện này nữa, sau đó ánh mắt thì dừng lại trên cánh tay của đối phương, nàng mở miệng nói: “Cánh tay của ngươi thế nào rồi?”

Cánh tay kia còn dùng nẹp để cố định, có vẻ trong thời gian ngắn khó mà lành được.

Nghe nàng hỏi vậy, đôi mắt như ánh trăng làm say lòng người của hắn chậm rãi mở ra. Dưới ánh trăng, dường như đôi mắt đó có chút mông lung, tựa như không hề có tiêu cự, giống như đang suy nghĩ gì đó lại giống như không chẳng để tâm đến điều gì. Đối với câu hỏi của Lạc Tử Dạ, hắn lựa chọn không đếm xỉa, cũng không lên tiếng.

Lạc Tử Dạ thở dài một hơi, trong lòng lặng lẽ cảm thấy có một đứa con trong nóng2ngoài lạnh như vậy, cha mẹ của hắn chắc chắn sống phải mệt mỏi lắm. Hỏi gì cũng không nói, hỏi tình trạng vết thương cũng không lên tiếng. Trong sự im lặng, nàng đi thẳng đến kéo lấy cánh tay của hắn, tự mình quan sát, đồng thời nói: “Ta thật sự nghi ngờ ngươi đã lớn lên như thế nào đấy, khi cha mẹ ngươi hỏi ngươi có bị thương hay không, có phải ngươi luôn phớt lờ không?”

Lúc hỏi câu này, nàng cũng không hy vọng hắn sẽ trả lời mình. Nàng đột nhiên nhớ tới Phượng Vô Trù. Xem chừng cái tên Phượng Vô Trù kia hồi nhỏ cũng rất tùy tiện, nói chuyện với Phượng Thiên Hàn không hề lễ độ chút nào, lần này khóe miệng cũng không nhịn được lại giật giật, có đứa con bướng bỉnh9như vậy, bậc cha mẹ nhất định sống rất vất vả.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom