• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên (1 Viewer)

  • Chương 273-277

Chương 273: Ra tay với kẻ nào cũng như nhau

Nhà họ Kim.

Kim Hạo vừa về đến nhà đã vội vã lên tầng hai tìm Kim Thất Lạc, hớt hải nói: "Bố, có chuyện rồi!"

Kim Thất Lạc quay lại vẻ không hiểu: "Ở nơi này thì hôm nào mà chẳng có chuyện, hôm nay có tình hình gì đặc biệt à? Vẫn là chuyện ở chỗ Tôn Hàn đó sao?"

Hiện giờ trọng tâm mà Kim Thất Lạc quan tâm nhất chỉ có Tôn Hàn. Ông ta muốn biết Tôn Hàn rốt cuộc đang định làm gì, định đi nước cờ gì để thâu tóm tập đoàn Cửu Thành.

Không chỉ phía Tôn Hàn mà ngay cả phía Ám Bộ của Thẩm Vấn cũng không có bất cứ thông tin gì.

Điều đó càng khiến Kim Thất Lạc cảm thấy vô cùng nghi hoặc, Tôn Hàn rốt cuộc đang định làm gì?

"Không phải là Tôn Hàn, nhưng cũng có liên quan đến cậu ta, là một người bạn cũ của bố!"

"Ai?"

"Tề Thiên Tại!"

Sau khi nghe Kim Hạo nói ra cái tên này, Kim Thất Lạc lại càng hoang mang không hiểu hỏi lại: "Ông ấy... làm sao?"

Tề Thiên Tại, cái tên này đã lắng xuống cùng với biến cố Thiên Cửu Môn phân tranh từ mười năm về trước, đến giờ đã không còn nhiều người nhớ tới cái tên này.

Nhưng những thế hệ già hơn một chút, không ai quên được người đàn ông có tật ở chân này.

Kim Thất Lạc cũng không phải ngoại lệ.

Mười năm về trước, thân phận và địa vị của Kim Thất Lạc mà đem ra so sánh với Tề Thiên Tại thì còn chênh lệch không ít.

"Thuộc hạ của Tô Vấn Long dám ức hiếp Tề Thiên Tại, kết quả chọc cho ông ấy nổi giận nên khiêu chiến với Tô Vấn Long. Tô Vấn Long đã nhận lời!", Kim Hạo kể lại ngắn gọn.

Kim Thất Lạc sau khi ngộ ra thì đột nhiên cảm thấy rất hứng thú, hỏi lại: "Quả là thú vị, là do Tôn Hàn kia giật dây sao?"

"Về cơ bản là vậy. Có điều Tô Vấn Long cũng không phải tên ngốc, đồng ý thì đồng ý rồi nhưng ông ta chỉ đồng ý tham chiến với một điều kiện".

"Điều kiện gì?"

"Phải giao đấu ở câu lạc bộ Thiên Thai của Lý Hắc Tử!"

Một mầm họa!

Kim Thất Lạc nghe xong thì lập tức nghĩ tới điều này, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì cũng hiểu được Tôn Hàn đang muốn làm gì.

Đánh ngoài để dẹp trong!

Thảo nào Tôn Hàn chẳng thèm đả động gì tới ông ta và Thẩm Vấn.

Kẻ địch ở bên ngoài chưa chắc đã khó xử lý bằng kẻ địch ở bên trong!

"Bố, ý đồ của Tôn Hàn đã rất rõ ràng. Hơn nữa giờ còn có bậc bô lão có thực lực như Tề Thiên Tại ủng hộ thì nói không chừng sẽ làm nên trò trống gì đó. Nếu muốn liên hôn thì con nghĩ chúng ta phải tranh thủ càng sớm càng tốt mới phải chứ?"

"Vẽ hoa trên gấm cũng không bằng đưa than nóng trong ngày tuyết rơi mà!"

Trong lúc Kim Thất Lạc còn đang suy nghĩ thì Kim Hạo đã đề xuất.

Thông qua việc để Tề Thiên Tại khiêu chiến với Tô Vấn Long, ý đồ của Tôn Hàn đã rõ. Anh định đối phó với thế lực của Tam Vương đang phân tán trước rồi mới chỉnh đốn nội bộ Thiên Cửu Môn.

Trong đó, Tả Vương Tả Quân ở Tề Bắc mặc dù đã cúi đầu nhưng giờ vẫn ở dịt đó như con rùa rụt cổ. Dù có hàng phục thì ông ta cũng không có ý định tới giúp Tôn Hàn.

Tôn Hàn đúng là không còn biết trông cậy vào ai.

Theo cách nghĩ của Kim Hạo, nếu còn tiếp tục không làm gì thì sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để kết giao tình với Tôn Hàn.

Thà rằng cứ nhân lúc này tìm Tôn Hàn bàn chuyện liên hôn, hai bên nhất trí rồi nhà họ Kim sẽ dùng sức mạnh của mình ra mặt giúp đỡ Tôn Hàn.

Nhà họ Kim không thể đơn độc đối phó Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử.

Nhưng nếu nhà họ Kim phò trợ Tôn Hàn thì Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử chắc chắn sẽ phải kiêng dè.

Nói thẳng ra thì Kim Thất Lạc - người chống đỡ tập đoàn Cửu Thành suốt mười năm cũng không phải dạng vừa đâu.

Vấn đề khác không nói, nhưng nếu nói về tiền thì cả Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử gộp lại cũng không giàu bằng một mình Kim Thất Lạc.

Có được sự ủng hộ của Kim Thất Lạc thì Tôn Hàn chẳng khác nào thỉnh được một ông thần tài. Đúng là như hổ thêm cánh!

Kim Thất Lạc cũng bắt đầu do dự, trước khi tới tỉnh Tây thì khiến Tả Quân hàng phục, sau đó lại thuyết phục được Tề Thiên Tại giúp đỡ mình. Điều đó chứng tỏ năng lực của Tôn Hàn không phải dạng vừa.

Giờ lại có thêm Hàn Hướng Đông, Tôn Hàn lại có thêm trợ thủ đắc lực.

Nếu có thêm nhà họ Kim giúp đỡ thì nói không chừng sẽ thành đại sự.

"Đợi thêm hai ngày đi".

Có điều, mỗi khi ra quyết định quan trọng Kim Thất Lạc đều vô cùng thận trọng. Ông ta sẽ không hạ quyết tâm dễ như vậy.

Kim Thất Lạc nhìn con trai mình nói: "Ván cờ này, Tôn Hàn thắng được Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử vẫn chưa đủ, cậu ta còn một đối thủ mạnh nhất nữa. Nếu ở ải cuối cùng thua thì kết cục vẫn là hỏng bét!"

"Cho nên, chúng ta vẫn phải thận trọng"

Giang Lệ!

Hiện giờ nơi này đã có nhiều biến động.

Nhưng những người thuộc giới thượng lưu có mắt nhìn một chút đều cảm nhận được một trận bão táp còn kinh khủng hơn sắp ập tới

Những người trong cuộc đều biết rằng, những biến động trước mắt chỉ là món khai vị mà thôi.

Cơn sóng gió lớn nhất vẫn là khi Giang Lệ xuống phía Nam.

Sự kiện này sẽ quyết định miền Tây Nam sau này sẽ thuộc về ai, cũng liên quan đến tồn vong của Thiên Cửu Môn.

Kim Thất Lạc giờ đã tin Tôn Hàn đủ tư cách đối phó với Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử. Nhưng nếu là Giang Lệ thì, ông ta vẫn chưa tự tin lắm.

Ván bài này một khi đặt cược là sẽ không có đường lui.

Cho nên đến giờ Kim Thất Lạc vẫn chưa thể đưa ra quyết định có nên đặt cược tương lai nhà họ Kim vào tay Tôn Hàn hay không.

...

Trong khách sạn.

Tôn Hàn ung dung thưởng thức loại trà do chính tay mình pha, nghe Từ Khang Niên báo cáo tình hình.

Đột nhiên anh bật cười, nói: "Điểm lợi hại nhất của Tô Vấn Long này chính là túc trí đa mưu. Cho dù bị Tề Thiên Tại ép đến nước đường cùng thì cũng phải gieo cho đối thủ của mình một mầm họa".

"Muốn tỷ võ ở câu lạc bộ Thiên Thai của Lý Hắc Tử chính là đang nói với tôi. Trước tiên tôi phải ăn được Lý Hắc Tử thì mới nói đến những chuyện khác. Có lẽ giờ này Lý Hắc Tử đã nổi trận lôi đình rồi!"

Không điên lên mới là lạ.

Vốn Tề Thiên Tại khiêu chiến với Tô Vấn Long là việc do thuộc hạ của Tô Vấn Long tự chuốc lấy, chẳng liên quan quái gì đến Lý Hắc Tử.

Kết quả là vì một câu nói của Tô Vấn Long, muốn tỷ võ ở câu lạc bộ Thiên Thai của Lý Hắc Tử.

Đây chẳng khác nào giật dây cho Tôn Hàn đi đối phó với Lý Hắc Tử.

Lý Hắc Tử có thể không oán được hay sao?

Nhưng Lý Hắc Tử cũng chỉ đành nuốt cục tức này vào trong, không thể lật mặt với Tô Vấn Long.

"Tây Nam Tam Vương làm gì có ai là đơn giản? Nếu không phải do Tả Quân có điểm yếu thì lần đó cậu chủ đi Tề Bắc cũng chưa chắc đã thành công", Từ Khang Niên cười khổ nói.

Lúc đối phó với Tả Quân, tất cả các phương pháp uy hiếp, dụ dỗ, dọa dẫm anh đều dùng tới cả.

Nếu không phải Tả Quân lo sợ hậu quả về sau thì việc đâu có dễ dàng như vậy.

"Nếu ông ta đã muốn tôi toàn tâm toàn ý đi đối phó Lý Hắc Tử, vậy thì chúng ta cũng không nên khiến ông ta thất vọng. Chúng ta sẽ ra tay với Lý Hắc Tử trước! Đợi khi Lý Hắc Tử bại rồi xem ông ta trốn kiểu gì?"

Tôn Hàn lại cảm thấy chuyện này không hề khó xử lý. Dù gì trước mắt anh cũng có hai kẻ thù cần đối phó, một là Tô Vấn Long, một là Lý Hắc Tử.

Đánh ai mà chẳng là đánh, chẳng khác gì nhau!
Chương 274: Lý Hắc Tử đang giở trò

Ba ngày tiếp theo trôi qua, tình hình vẫn sóng yên biển lặng.

Bất kể là Tô Vấn Long hay là Lý Hắc Tử đều không có động tĩnh gì, thậm chí là cả đám thuộc hạ của hai người đó cũng bớt bớt lại, không ra ngoài gây chuyện thị phi nữa.

Thoạt nhìn thì có vẻ như là sợ Tôn Hàn.

Tôn Hàn như thể cũng chẳng hề vội vã, vui vẻ ung dung ở khách sạn chờ đợi, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo chứ cũng chẳng có động thái gì đặc biệt.

Còn về phía tập đoàn Cửu Thành, Tôn Hàn không tới đó thêm một lần nào kể từ hôm đầu tiên khi anh tới đây nữa.

Nói trắng ra thì có đến cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, tập đoàn Kim Thành vẫn thuộc quyền kiểm soát của Kim Thất Lạc. Mặc dù trên danh nghĩa Tôn Hàn là chủ tịch, nhưng đó chỉ là cái danh không hơn không kém.

Đa phần số cổ phần của tập đoàn Cửu Thành cũng thuộc về Thiên Cửu Môn chứ chẳng liên quan gì đến cá nhân anh.

Đã vậy thì anh còn tới đó làm gì?

Nhưng điều khiến Tôn Hàn cảm thấy ngạc nhiên là lại có người chủ động đến tìm mình.

Người đứng đầu Ám Bộ - Thẩm Vấn!

Thẩm Vấn hẹn gặp anh ở một quán cà phê lịch sự và tao nhã.

Khi anh tới nơi là chín giờ tối. Đúng ra, đây phải là khung giờ vàng mà các quán cà phê làm ăn được nhất.

Nhưng quán cà phê này lại không như vậy.

Quán cà phê rộng chừng ba trăm mét vuông này bên trong chỉ có mình Thẩm Vấn và một người phục vụ, ngoài ra không có một ai.

Chỉ có một mình Thẩm Vấn đang ngồi ở bàn chính giữa.

"Anh Thẩm!"

Tôn Hàn đi tới, ngồi xuống phía đối diện Thẩm Vấn.

Thẩm Vấn đeo một cặp kính, tuổi chừng ba mươi, trông vô cùng nho nhã.

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Tôn Hàn hỏi: "Anh muốn uống gì?"

"Gì cũng được, tôi không rành mấy món này lắm", Tôn Hàn bâng quơ đáp.

"Blue Mountain".

Thẩm Vấn quyết định thay Tôn Hàn, sau đó anh ta nhìn xung quanh quán cà phê rộng thênh thang mà không có lấy một bóng người rồi nói: "Tôi thích yên tĩnh, cho nên đã bao cả quán".

Tôn Hàn mỉm cười gật đầu đáp: "Tôi có thể nhận ra".

Con người ai nấy đều không tránh khỏi có vài điểm quái dị, mà đặc biệt là những người có tài năng lại thường dị hơn nữa.

Để mà nói thì Thẩm Vấn có thể coi là đồng trang lứa với Tôn Hàn.

Trong hồ sơ ghi lại, Thẩm Vấn năm nay mới ba mươi lăm tuổi, nhưng mười năm trước khi Phó Văn Húc vào tù, anh ta đã là người đứng thứ hai trong Ám Bộ. Thậm chí, khi đó Thẩm Vấn thực ra đã âm thầm nắm được quyền điều khiển Ám Bộ.

Sau này anh ta tiếp quản vị trí người đứng đầu Ám Bộ cũng là lẽ thường tình.

Quả thực là một nhân vật rất lợi hại!

Nếu đất Tây Nam sau này sóng yên biển lặng, đợi đám người Lý Hắc Tử bị hất cẳng thì rất có thể Thẩm Vấn trong tương lai sẽ thành ông trùm lớn nhất ở đây.

Thậm chí trước khi Phó Văn Húc tìm được truyền nhân đích thực, không ít người cho rằng Thẩm Vấn rất có khả năng sẽ trở thành người kế nhiệm của ông cụ.

Còn trẻ nhưng tài trí và mưu lược thì không thua bất cứ bậc tiền bối nào. Nhìn thế nào cũng thấy Thẩm Vấn có tư cách kế thừa Thiên Cửu Môn.

Từ góc độ này mà nói, Thẩm Vấn không thích Tôn Hàn cũng là có lý do.

"Anh Thẩm tìm tôi có chuyện gì vậy?", Tôn Hàn không để ý đến những chuyện khác mà hỏi thẳng vào vấn đề luôn.

Trước đây Tôn Hàn chỉ gặp Thẩm Vấn đúng một lần ở đám tang của Phó Văn Húc nhưng lúc đó ai cũng vội vã, đương nhiên cũng chẳng thể coi là quen biết hay có giao tình gì với nhau.

"Dựa vào phán đoán của tôi, anh định đối phó với Lý Hắc Tử trước, sau đó thuận đà tiêu diệt Tô Vấn Long. Đợi sau khi đã diệt được toàn bộ Tây Nam Tam Vương thì mới đến lượt tôi và Kim Thất Lạc phải không?"

Thẩm Vấn có vẻ cũng không thích vòng vo nên nói rất thẳng.

Các ông lớn trong Thiên Cửu Môn ai mà chẳng xưng bá một vùng, chắc chắn họ không thích cảm giác bị kiểm soát. Vậy mà giờ Tôn Hàn lại muốn thâu tóm quyền lực, vậy thì khác nào tuyên chiến với tất cả bọn họ.

Từng người một không chừa một ai.

"Cơ bản là vậy", Tôn Hàn không phủ định.

Ván cờ này của anh bố cục chưa rõ ràng bởi thế lực của anh ở nơi này rất mỏng nên không thể nào dàn trận được. Tôn Hàn giờ chỉ có thể dùng cách thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Đến bước đường này thì ý định đối đầu với Lý Hắc Tử của anh đã quá rõ, có phủ nhận cũng vô ích.

Thẩm Vấn nói tiếp: "Anh định đối phó với ông ta thế nào?"

"Lý Hắc Tử có nhiều cơ sở kinh doanh không trong sạch, hơn nữa lại phân tán khắp nơi, không dễ dàng tấn công diệt gọn. Còn phía tôi thì tài lực cũng có hạn, muốn dùng kinh tế để thắng ông ta e rằng không có cửa. Vậy thì tôi đành dùng cách của các bậc tiền bối vậy!", Tôn Hàn không hề phủ nhận.

Giải quyết bằng vũ lực!

"Có Hàn Hướng Đông ủng hộ, anh có cơ hội thắng. Có điều hiện giờ Lý Hắc Tử đang tìm cách tránh anh, ông ta sẽ không để anh có cơ hội, vậy anh có làm được không? Phải biết rằng, Giang Lệ sẽ không cho anh nhiều thời gian đâu".

Thẩm Vấn nói ra một vấn đề chí mạng.

Thời gian từ giờ đến khi Giang Lệ xuống phía Nam cứ ngày càng ngắn lại, Tôn Hàn cũng chỉ có nhiêu đó thời gian để chỉnh đốn Thiên Cửu Môn. Tính toán kiểu gì cũng không tới hai tháng.

Lúc này Lý Hắc Tử chỉ cần tìm cách kéo dài thời gian thì Tôn Hàn sẽ bó tay.

Có điều.

Tôn Hàn lại không nghĩ như vậy, anh tự tin đáp: "Nếu là người khác thì có khi tôi sẽ lo tới vấn đề này, trì hoãn đến khi Giang Lệ xuống phía Nam thì tôi sẽ bị phân tâm rồi không đủ lực để đối phó".

"Nhưng nếu là Lý Hắc Tử thì tôi sẽ có cơ hội".

Thẩm Vấn nheo mắt lại hỏi: "Anh tự tin đến vậy sao?"

"Anh Thẩm có muốn đặt cược không? Tôi cá rằng trong vòng một tuần, kiểu gì Lý Hắc Tử cũng có động tĩnh!", Tôn Hàn mắt như phát sáng, đủ biết anh tự tin thế nào.

"Cược cái gì?"

"Nếu tôi thắng, Ám Bộ sẽ phải quy phục, thế nào?"

Thẩm Vấn bỏ kính xuống, lấy giấy lau nhẹ mắt kính rồi chậm rãi nói: "Tôi không phải một kẻ nghiện cá cược, cá cược vui vui thì được nhưng đặt cược thứ lớn như vậy thì tôi không có hứng thú. Hơn nữa, thứ đem ra cược lớn như vậy, dù tôi và anh tham gia cược thì người thua cũng chưa chắc đã phục".

"Thế này đi, chúng ta đặt cược thứ gì thực tế hơn nhé. Nếu như tôi thắng thì trước khi anh giải quyết xong những kẻ khác thì đừng gây phiền phức cho tôi. Còn về tôi... chỉ cần anh thắng thì người của anh ở Giang Châu tôi sẽ lo, đảm bảo anh không phải lo lắng về sau!"

"Cược thôi!"

Tôn Hàn hơi do dự một chút nhưng sau đó ung dung nhận lời.

Theo quy tắc, bất luận Tôn Hàn ở nơi đây đấu đá với người khác ra sao thì Liễu Y Y và Đồng Đồng đều không liên quan.

Nhưng chỉ sợ sẽ có kẻ không chịu tôn trọng quy tắc này.

Nếu thực sự có kẻ rắp tâm hại họ thì một mình ông Sáu Chu chưa chắc đã bảo vệ được họ.

Nếu có Thẩm Vấn bảo vệ thì quả thực Tôn Hàn không cần lo lắng gì cả.

"Vậy tôi sẽ chống mắt chờ. Nếu anh thực sự có năng lực dẫn dắt Thiên Cửu Môn thì Thẩm Vấn tôi không thể không phục. Uống cà phê đi!"

Sau cùng, Thẩm Vấn nâng ly cà phê trong tay lên, nói bằng giọng trong và lạnh lùng vốn có.

Nhưng đó là cách biểu đạt tình hữu nghị tốt nhất mà Thẩm Vấn có thể làm được rồi.

Ý tại ngôn ngoại, muốn anh ta nghe lời thì đầu tiên phải làm anh ta nể phục mới được.

...

Ngày hôm sau.

Trang đầu các tờ báo sôi sùng sục.

Là scandal của Thẩm Tri Thu.

Không chỉ ở tỉnh Tây mà với tốc độ lan truyền chóng mặt của truyền thông, thông tin này đã sốt sình sịch trên toàn bộ mạng xã hội.

Thẩm Tri Thu sau khi ở ẩn năm mười tám tuổi hiện tại muốn quay lại làng giải trí nên không từ thủ đoạn ra vào quán rượu và khách sạn với nhiều người đàn ông có máu mặt. Vô số bức ảnh chụp cảnh cô ra vào những nơi đó với đàn ông xuất hiện tràn lan trên các diễn đàn.

Có nhiều bức trông còn vô cùng lộ liễu.

Những bức ảnh này vừa tung ra, toàn bộ cõi mạng sốt sình sịch.

Rất nhiều fan trước đây ủng hộ cô cũng bình luận rất khó nghe, mắng chửi Thẩm Tri Thu làm dơ bẩn hình tượng "Tiểu Yên" trong lòng họ.

Hơn mười năm trước Thẩm Tri Thu nổi đình nổi đám như thế nào thì giờ có nhiều người chửi mắng cô thế đó.

Tôn Hàn tắt TV trong khách sạn đi, cau mày tự hỏi: "Lý Hắc Tử đang giở trò sao?"
Chương 275: Kẻ chủ mưu

Công ty Văn hóa Thắng Thiên.

Hai cha con Cung Hướng Độ, Cung Ngạo và Thẩm Tri Thu đang ở trong văn phòng.

Mặt mũi ai nấy đều vô cùng lo lắng.

Bộ phim Đại Đô Chi Thành không bao lâu nữa sẽ khai máy, Thẩm Tri Thu định mượn tác phẩm này để quay trở lại. Vốn Thẩm Tri Thu ở ẩn nhiều năm nhưng trước kia cô là ngôi sao nhí đình đám mà người người nhà nhà đều biết tới. Bởi vậy, dù mười năm đã trôi qua nhưng cô vẫn sống trong lòng của không ít khán giả.

Chỉ cần Đại Đô Chi Thành gây được tiếng vang nhất định thì cô có thể dựa vào bộ phim này vươn lên thành minh tinh hàng đầu.

Đến lúc đó, nước lên thì thuyền lên, công ty Văn hóa Thắng Thiên cũng sẽ phất theo.

Có thể nói, ban đầu Cung Hướng Độ bỏ ra số tiền lớn ký hợp đồng bằng được với Thẩm Tri Thu. Sau đó lại đổ vốn đầu tư cho cô quay Đại Đô Chi Thành, đây cũng coi như là dốc toàn lực vì "gà nhà".

Tất cả đều đặt cược vào việc Thẩm Tri Thu sẽ hot trở lại.

Vốn dĩ ban đầu Cung Hướng Độ rất tự tin bởi Thẩm Tri Thu từng là ngôi sao đình đám kia mà.

Vậy mà giờ lại nổ ra scandal này, đúng là tai họa.

Thường xuyên ra vào club với đàn ông, lại thêm những tin đồn thất thiệt thêm mắm dặm muối trên mạng thì chẳng khác nào hủy đi danh dự của Thẩm Tri Thu, cũng tiệt luôn đường quay lại làng giải trí của cô.

Nếu việc này không được xử lý thỏa đáng thì Đại Đô Chi Thành đừng nói đến việc thu hồi vốn, thậm chí được phát sóng đã là khó khăn.

"Đây đều là ảnh ghép, có người muốn hại Thẩm Tri Thu!", Cung Ngạo vẻ mặt giận dữ nói lớn.

Lời này nói ra cũng như không, những ngày gần đây Thẩm Tri Thu đều bận bịu phối hợp với đoàn làm phim, tuyên truyền cho phim mới. Có thể nói cô không ra khỏi tầm quan sát của Cung Hướng Độ, vậy thì lấy đâu ra thời gian vào quán rượu, club với đàn ông cơ chứ?

Thực ra trên mạng cũng có rất nhiều người tinh ý nhận ra những đoạn video này được cắt ghép dựng thành, nhưng đại đa số những người khác thì đều cho đây là thât.

"Không cần nói nữa, đây là tác phẩm của Thân An Hoa. Bố đã cho người xác nhận rồi, tất cả là do cậu ta dàn dựng nên!"

Cung Hướng Độ bỗng chốc như già đi hàng chục tuổi. Ông ta nhìn Thẩm Tri Thu nói: "Tri Thu, cơn giông bão này muốn qua đi thì vẫn cần cô ra mặt mới được".

"Vậy giờ tôi phải làm gì?", Thẩm Tri Thu hỏi.

Việc này liên quan đến danh dự của cô, hơn nữa cũng quyết định sự tồn vong của công ty Thắng Thiên nên Thẩm Tri Thu không thể khoanh tay đứng nhìn.

"Cậu chủ Thân muốn cô tối nay tới câu lạc bộ Bác Nạp tìm cậu ta. Chỉ cần cô tới đó thì những tin đồn thất thiệt về cô sáng mai sẽ biến mất".

Đột nhiên, Thẩm Tri Thu đã hiểu ra. Vẻ mặt cô đầy vẻ khinh bỉ và nực cười đáp: "Anh ta vẫn không chịu tha cho tôi sao?"

Đột nhiên Thẩm Tri Thu cảm thấy làm người trong giới giải trí này thật là mệt mỏi.

Nếu trong trường hợp khác thì Cung Hướng Độ căn bản không cần xem xét tới thái độ của Thẩm Tri Thu mà có thể trực tiếp ra lệnh ép cô đi.

Chẳng qua chỉ là qua đêm với người ta, nếu nhờ đó mà vượt qua được kiếp nạn này thì không đáng sao?

Có điều Cung Hướng Độ biết Thẩm Tri Thu có người chống lưng, là người mà công ty Thắng Thiên của ông ta không thể đắc tội cho nên ông ta mới không dám ép cô làm vậy.

"Tri Thu, không giấu gì cô khi scandal này nổ ra tôi đã liên lạc với Thân An Hoa. Cậu ta không chỉ muốn cô mà còn muốn báo thù nữa! Cậu ta nói nếu tối nay cô không đến thì sẽ xử cả người cứu cô hôm trước!"

Cung Ngạo không có quyền lên tiếng mà chỉ có thể đứng nghe.

Thẩm Tri Thu lập tức nghĩ tới Tôn Hàn, tối đó là anh cho người cứu cô.

Nhưng lần này Thân An Hoa tới đã có chuẩn bị kỹ càng từ trước, hơn nữa câu lạc bộ Bác Nạp kia là nơi như thế nào không phải cô không biết.

Là địa bàn của Lý Hắc Tử!

Lý Hắc Tử là một trong những ông trùm có máu mặt nhất ở tỉnh Tây, ông ta là trắng hay là đen khó phân biệt.

Chỉ sợ Thân An Hoa có ông ta làm bệ đỡ!

Tôn Hàn có đấu lại nổi không?

Hơn nữa, đây là việc của Thẩm Tri Thu, dựa vào cái gì mà đòi Tôn Hàn giúp cô?

Lòng Thẩm Tri Thu rối như tơ vò.

"Tri Thu, việc này không chỉ liên quan tới tiền đồ của cô, mà còn liên quan đến sự tồn vong của Thắng Thiên. Cô không thể khoanh tay đứng nhìn!"

Cung Hướng Độ sợ rằng trong lúc phẫn nộ Thẩm Tri Thu sẽ bỏ mặc mọi thứ nên đổi giọng khẩn thiết van nài.

Đến bước đường này rồi thì dù ông ta có là chủ tịch cũng không thể tiếp tục làm giá được nữa.

Bất luận thế nào Thẩm Tri Thu cũng phải đi giải quyết rắc rối này mới được.

Nếu không, Đại Đô Chi Thành không bán được, chưa tới một tháng công ty Văn hóa Thắng Thiên sẽ phải tuyên bố phá sản.

"Tối nay tôi sẽ đi!"

Thẩm Tri Thu do dự chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng đành hạ quyết tâm.

Cô không muốn làm liên lụy đến Tôn Hàn.

Cung Ngạo dường như đang suy nghĩ gì đó, muốn nói ra nhưng lại thôi.

Căn phòng rơi vào im lặng.

Reng reng!

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại trong văn phòng vang lên.

Cung Hướng Độ nhấc điện thoại lên hỏi: "Có chuyện gì?"

Trong điện thoại vọng ra giọng cô lễ tân: "Thưa chủ tịch, ông Từ Khang Niên của tập đoàn Cửu Thành muốn gặp chủ tịch!"

Từ Khang Niên là người thế nào, Cung Hướng Độ chưa chắc đã biết nhưng tập đoàn Cửu Thành thì chắc chắn biết.

Ông ta chẳng buồn suy nghĩ xem vị khách này tới làm gì mà vội vã nói: "Mau mời vào!"

Thẩm Tri Thu thì đột nhiên như thể nhớ ra điều gì, đôi mắt xinh đẹp bất giác chớp chớp.

Hình như người hôm đó lái xe đưa cô về nhà tên là Từ Khang Niên!

Vài phút sau.

Tôn Hàn và Từ Khang Niên người trước người sau bước vào.

Thẩm Tri Thu nhìn thấy Tôn Hàn thì đứng ngẩn ra như trời trồng, Cung Ngạo cũng trợn tròn mắt.

Vị khách này... lại đến tận đây!

"Tôn, Tôn..."

Cung Ngạo định gọi tên anh nhưng chợt nhớ đến cảnh Tả Quân bị anh đánh bại ở Tề Bắc nên vội vã ngậm miệng lại.

"Ông Từ?", Cung Hướng Độ chưa từng gặp Tôn Hàn nên đành hỏi với vẻ thăm dò.

"Tôi là Từ Khang Niên, còn đây là cậu chủ của tôi!', Từ Khang Niên đứng ra giới thiệu.

"Hóa ra là cậu chủ Tôn, mời ngồi, mời ngồi!", Cung Hướng Độ lập tức trở nên vô cùng khách sáo.

Tôn Hàn khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó ánh mắt anh khẽ lướt qua Thẩm Tri Thu. Anh bước thêm hai bước rồi ngồi xuống ghế sô pha.

Từ anh toát ra khí chất khác hẳn với người bình thường.

"Không mời mà tự đến là do muốn giúp chủ tịch Cung giải quyết rắc rối lần này", Tôn Hàn không vòng vo mà vào đề luôn.

Vốn Cung Hướng Độ còn thắc mắc cậu chủ Tôn mình chưa từng gặp mặt này tự dưng chạy tới công ty mình là có mục đích gì nhưng nghe xong lời Tôn Hàn nói, cộng thêm việc quan sát nét mặt Thẩm Tri Thu là ông ta đã rõ mười mươi.

Vị khách này chính là người tối hôm đó đã cứu Thẩm Tri Thu, cũng chính là quý nhân âm thầm bảo vệ cô ấy.

Ông ta cảm thấy đây không hẳn là chuyện tốt, nhưng cũng chẳng phải chuyện xấu.

Nói trắng ra, lần này Thẩm Tri Thu và công ty Thắng Thiên phải chịu trận cũng là do hai thế lực lớn này mâu thuẫn với nhau nên bị vạ lây.

"Sao vậy, không phải tôi đã nói nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi. Giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không liên lạc với tôi?', Tôn Hàn nhìn Thẩm Tri Thu hỏi.

"Tôi sợ sẽ làm phiền đến cậu", Thẩm Tri Thu hậm hực đáp.

Thực ra không phải sợ phiền anh mà là sợ anh đấu không lại với người ta.

Tôn Hàn nhếch môi đáp: "Thực ra trong chuyện này cô cũng chỉ là con cừu thế mạng. Mục đích của bọn họ là tôi. Thậm chí có thể nói Thân An Hoa cũng chỉ là một con tốt, còn kẻ dàn dựng nên màn kịch này không phải hắn!"

Xẹt!

Đột nhiên ba người trong văn phòng ban nãy đưa mắt nhìn nhau.

Kẻ đứng sau giật dây không phải Thân An Hoa?

"Vậy đó là ai?"

"Là Lý Hắc Tử!", Từ Khang Niên đang đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng.
Chương 276: Mưu hèn kế bẩn

Bầu không khí trong văn phòng trùng xuống.

Vốn cha con Cung Hướng Độ đều cho rằng việc này là do Thân An Hoa có Lý Hắc Tử chống lưng nên tác oai tác quái.

Nhưng họ chưa từng nghĩ rằng việc này là do chính tay Lý Hắc Tử dàn dựng.

Hai việc này tính chất hoàn toàn khác nhau.

Vừa nghe việc này có liên quan đến Tây Nam Tam Vương Lý Hắc Tử là Cung Hướng Độ đã run như cầy sấy.

Nếu Lý Hắc Tử đã muốn hủy hoại Thẩm Tri Thu thì ai cứu cho nổi?

Chỉ sợ là cậu chủ trước mặt này cũng bó tay.

"Chủ tịch Cung, chắc chắn ông đã liên lạc với Thân An Hoa để hỏi hắn có mục đích gì phải không?", Tôn Hàn không quan tâm nét mặt những người khác ra sao mà quay sang hỏi Cung Hướng Độ.

"Thân An Hoa muốn Thẩm Tri Thu tối nay đến câu lạc bộ Bác Nạp..."

Cung Hướng Độ thành thật trả lời. Việc đã đến nước này ông ta không thể làm cho việc rắc rối thêm.

Nghe xong, Tôn Hàn và Từ Khang Niên đưa mắt nhìn nhau. Trước đó họ mới chỉ đoán chừng nhưng giờ thì đã hoàn toàn chắc chắn.

Chính là Lý Hắc Tử.

Câu lạc bộ Bác Nạp là địa bàn của Lý Hắc Tử.

Muốn Thẩm Tri Thu đến đó thì chẳng khác nào dụ Tôn Hàn tới đó.

Đây là muốn mượn tên Thân An Hoa để mở một buổi tiệc Hồng Môn!

"Tôn Hàn, cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều, không có lý gì tôi lại lôi cậu vào chuyện này", Thẩm Tri Thu đột nhiên lên tiếng, định sẽ tự mình cáng đáng việc này.

Người có tên, cây có bóng.

Lý Hắc Tử cái tên này ở cả Tây Nam này có quyền lực vô đối, Thẩm Tri Thu sợ nếu Tôn Hàn đi cùng thì sẽ gặp nguy hiểm.

"Tôi đã nói rồi, mục tiêu của Lý Hắc Tử là tôi, cô chỉ là người không may bị liên lụy. Nếu Lý Hắc Tử đã muốn chơi như vậy thì tôi làm gì có lý do mà không tiếp ông ta. Đến lúc đó, tôi sẽ tới đón cô".

Tôn Hàn nở nụ cười tươi như gió xuân, sau đó đứng dậy tạm biệt những người ở đó.

Trong văn phòng, vẻ mặt Cung Hướng Độ vô cùng hoài nghi.

Sao nghe có vẻ như cậu chủ này không hề sợ Lý Hắc Tử?

Ông ta cảm thấy vô cùng hoang mang, rốt cuộc cậu chủ này có thân thế như thế nào?

"Bố, nói không chừng lần này Thân An Hoa thực sự bị lợi dụng, mục tiêu chính của Lý Hắc Tử là cậu chủ Tôn kia!", Cung Ngạo phỏng đoán.

Cung Hướng Độ liếc nhìn con trai hỏi: "Con có ý gì? Con biết thân phận của cậu chủ kia sao?"

"Người đó..."

Cung Ngạo nuốt nước bọt nói: "Là cậu chủ của Thiên Cửu Môn!"

"..."

Đoàng!

Cung Hướng Độ như thể bị sét đánh, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Xem ra, lần này bất luận là Thẩm Tri Thu hay công ty Thắng Thiên đều gặp phải tai bay vạ gió, đang yên đang lành bị cuốn vào những cuộc đấu đá của Thiên Cửu Môn.

"Thiên Cửu Môn là gì?", Thẩm Tri Thu chưa từng nghe nói nên nghi hoặc hỏi lại.

"Việc này tốt nhất cô nên tự đi hỏi cậu chủ Tôn!"

Đối với nhiều người, Thiên Cửu Môn là một chủ đề kiêng kỵ nên Cung Hướng Độ cũng không dám nhiều lời.

...

Sau khi vào xe, Tôn Hàn không vội vã bảo Từ Khang Niên lái xe đi mà day day lông mày nói: "Lý Hắc Tử này hành sự đúng là rất thú vị. Bản thân ông ta không dám ra mặt trực tiếp va chạm với tôi, thế nhưng lại mượn tay một tên tôm tép để ra tay".

"Xem ra, lần đó khi ông ta nhắc tôi Thẩm Tri Thu đang ở khách sạn Kim An, ông ta đã định làm vậy rồi. Nhưng cũng tội nghiệp Thân An Hoa tự nhiên trở thành con rối của ông ta".

Đến đây thì Tôn Hàn về cơ bản đã hiểu được ý đồ của Lý Hắc Tử.

Lần trước đụng độ, Lý Hắc Tử cố tình nói rằng Thân An Hoa đang định quấy rối Thẩm Tri Thu ở khách sạn Kim An là để Tôn Hàn đi xử lý Thân An Hoa, gây thù hận giữa hai người họ.

Sau đó Lý Hắc Tử lại đứng ra chống lưng cho Thân An Hoa, giúp hắn bày một buổi tiệc Hồng Môn ở câu lạc bộ Bác Nạp.

Nếu Tôn Hàn đi vào đó mà không ra được hoặc bị lăng nhục cho mất hết thể diện thì đều là do Thân An Hoa.

Còn Lý Hắc Tử lại không dính líu tới chuyện này, đứng ngoài làm kẻ xem tuồng.

Nói một cách đơn giản, Lý Hắc Tử không dám trực tiếp ra tay với Tôn Hàn mà mượn tay một kẻ khác để làm việc đó.

Mặc dù ông ta đã cố bưng bít nhưng cũng không tránh khỏi bị phát hiện.

"Dù gì lần này Lý Hắc Tử đã nhắm tới cậu chủ, bất luận là đi hay không thì đều không dễ xử lý!", Từ Khang Niên cũng cảm thấy việc này rất phiền phức.

Nếu đi thì Lý Hắc Tử sẽ không nể mặt, chuyện gì có thể xảy ra không ai đoán được.

Nhưng nếu không đi, đến một cô gái còn không bảo vệ nổi thì Tôn Hàn dựa vào đâu mà làm người đứng đầu Thiên Cửu Môn?

"Vậy ông cảm thấy tôi có nên đi hay không?", Tôn Hàn hỏi lại.

"Không phải trong lòng cậu đã ra quyết định rồi sao?", Từ Khang Niên đáp.

Nói cũng phải.

Tôn Hàn chậm rãi gật đầu, sau đó lôi điện thoại ra gọi một cuộc.

"Giúp tôi hẹn một người ăn trưa".

...

Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt Tôn Hàn đầy suy tư. Anh nói: "Đi, tới nhà hàng Thế Mậu!"

...

Sáu giờ chiều.

Tôn Hàn tới đón Thẩm Tri Thu rất đúng giờ.

Sau khi ngồi lên xe Tôn Hàn, Thẩm Tri Thu tỏ ra vô cùng cảnh giác. Cô cúi đầu lén nhìn Tôn Hàn vẫn đang vô cùng ung dung thư thái kia mà cảm thấy anh thật thâm sâu khó lường.

Trong lòng cô còn rất nhiều hoài nghi bởi tổ chức tên Thiên Cửu Môn kia không thể tìm thấy thông tin gì trên mạng.

Nhưng cuối cùng cô cũng nén lại sự tò mò không đi hỏi Tôn Hàn.

Thế nhưng trực giác nói với cô, tổ chức này không hề đơn giản.

"Yên tâm, tôi đưa cô đi an toàn, lúc về cũng sẽ đưa cô về nguyên vẹn!", Tôn Hàn bình tĩnh bảo đảm.

Lần thứ hai Tôn Hàn đến câu lạc bộ Bác Nạp, bên ngoài vẫn có bảy tám tên bảo vệ như cũ.

Chỉ khác là, lần này Tôn Hàn vừa xuống xe thì đã có người ra đón.

"Cậu chủ Tôn, cô Thẩm, mời!"

Rõ ràng bọn họ đã chờ hai người Tôn Hàn từ lâu.

Tôn Hàn thờ ơ đáp: "Dẫn đường đi".

Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu được tay vệ sĩ nọ dẫn lên tầng sáu.

Có một điều rất thú vị, vẫn là gian phòng lần trước.

Chỉ khác là lúc này trong phòng có thêm một người nữa, đương nhiên là Thân An Hoa lúc này vẫn còn đang băng bó.

"Ông Lý, chính là hắn, hắn chính là Tôn Hàn!"

Nhìn thấy Tôn Hàn, Thân An Hoa giận dữ tột độ.

Không chỉ cướp người phụ nữ của gã mà còn đánh gã đến mức này.

"Oan có đầu nợ có chủ. Nếu cậu ta đã đắc tội với cậu thì cứ trả lại như vậy, không cần nể mặt tôi", Lý Hắc Tử tay cầm một ly rượu vang, trong lòng ôm một cô gái, không kiềm chế nổi sự đắc ý mà bật cười.

Ở trên hành lang có rất nhiều thuộc hạ của ông ta.

Có câu này của Lý Hắc Tử, Thân An Hoa vô cùng yên tâm. Gã đứng bật dậy đánh giá Tôn Hàn một lượt rồi quát: "Họ Tôn kia, lần này mày đúng tự dẫn xác vào chỗ chết!"

"Ở trong câu lạc bộ Bác Nạp này, mày có tin kể cả tao giết mày ở đây thì thần không biết quỷ không hay không?"

Thẩm Tri Thu thấy đám thuộc hạ kia dàn trận như vậy thì sợ đến nỗi mặt tái xanh đi, toàn thân run bần bật.

Tôn Hàn đứng bên cạnh cửa, khinh bỉ lắc đầu đáp: "Thân An Hoa, nếu mày nói lão già đang chống lưng cho mày dám giết tao thì may ra tao mới hơi tin một chút. Còn mày, có cho hai lá gan cũng không dám động vào tao".

"Tao..."

Thân An Hoa bị chặn họng, gã thực sự không có cái gan đó nhưng cũng không thể tỏ ra mình yếu thế được nên gã hống hách đáp: "Cho dù tao không giết mày thì cũng phải đánh cho mày tàn phế! Giờ cho mày một cơ hội, quỳ xuống dập đầu cầu xin tao tha mạng, chủ động đưa Thẩm Tri Thu đến cho tao thì tao sẽ nhẹ tay với mày một chút!"

Nói thật, Thân An Hoa chỉ muốn dạy cho Tôn Hàn một bài học. Còn việc đánh gãy chân gãy tay thì gã cũng không có gan.

Còn Thẩm Tri Thu thì gã quyết phải giành lấy bằng được.

Thân An Hoa cho rằng, đã bày trận ra thế này rồi thì Tôn Hàn không thể không sợ.

Có điều, trên mặt Tôn Hàn chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Đối với đám thuộc hạ của Lý Hắc Tử đang bu kín bên ngoài, anh coi chẳng khác gì không khí.

Thậm chí, Tôn Hàn còn chẳng có hứng đếm xỉa đến Thân An Hoa. Anh nhìn sang Lý Hắc Tử với vẻ đùa cợt nói: "Đường đường là một trong ba Tây Nam Tam Vương mà lại giở thủ đoạn hạ lưu này sao? Quả là khiến người ta phải thất vọng".
Chương 277: Hồ đồ ngu xuẩn

Thấy Tôn Hàn đứng trước Lý Hắc Tử mà vẫn bình tĩnh như vậy, Thân An Hoa cảm thấy có chút hoang mang.

"Cậu chủ Tôn, người ta đã có câu thế này: dù là mèo trắng hay mèo đen thì con mèo nào bắt được chuột mới là con mèo tốt. Cậu không cần bận tâm tôi dùng thủ đoạn gì, có điều hôm nay xem ra kết cục của cậu sẽ không có hậu rồi".

Sợ còn dài dòng thì đêm dài lắm mộng nên Lý Hắc Tử nhìn về phía Thân An Hoa, nói: "Thân An Hoa, không phải cậu muốn báo thù sao? Không phải cậu thích cô gái kia sao? Thế nào, có tôi chống lưng mà vẫn không dám ra tay sao?"

Sự việc đến nước này thì ý đồ của Lý Hắc Tử đã quá rõ, chính là muốn mượn tay Thân An Hoa đối phó với Tôn Hàn.

Nếu Lý Hắc Tử dám động tới một sợi tóc của Tôn Hàn, làm mất mặt Thiên Cửu Môn thì chắc chắn Thiên Cửu Môn sẽ tới gây rắc rối cho ông ta.

Nhưng nếu Tôn Hàn vì tranh giành phụ nữ với một tên công tử bột mà bị người ta xử lý thì dù Thiên Cửu Môn có mất mặt đến mấy cũng chỉ đành bấm bụng bỏ qua.

Cho nên, Lý Hắc Tử sẽ đạt được mục đích của mình.

Thân An Hoa nghĩ ngợi một lúc, lấy hết can đảm. Lý Hắc Tử nói đúng, có ông ta chống lưng rồi mà gã còn phải sợ Tôn Hàn hay sao?

"Chuẩn bị...."

Thân An Hoa đang chuẩn bị lệnh cho người của mình ra tay thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.

Là chiếc điện thoại mà Lý Hắc Tử đang đặt trên bàn uống trà.

"Không phải cậu chủ Tôn lại giở trò gì đấy chứ?", Lý Hắc Tử không vội vã nhấc điện thoại ngay mà hỏi lại.

Tôn Hàn lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh khiến Lý Hắc Tử cảm thấy có chút lo lắng.

Lẽ nào Tôn Hàn đang định giở trò?

Không thể nào!

Câu lạc bộ Bác Nạp là địa bàn của ông ta, bên dưới cũng không báo có việc gì bất thường. Điều đó có nghĩa Tôn Hàn không đưa người tới đây.

Vậy thì là chuyện gì?

"Cứ nhấc máy đi rồi ông sẽ biết. Ông Lý, lẽ nào ông nghĩ tôi dẫn xác tới đây để nạp mạng cho ông? Cứ nhận điện thoại đi, nói không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ", Tôn Hàn tỏ vẻ thần bí cười đáp.

"Ông Lý!", Thân An Hoa lo lắng gọi.

"Để tôi nghe máy xem, để xem cậu chủ Tôn còn có chiêu trò gì!"

Lý Hắc Tử vẫn chưa tin, ông ta cầm điện thoại lên và bắt máy.

Đầu tiên nét mặt ông ta vẫn còn đang vui vẻ nhưng càng ngày càng tối sầm lại.

Vẻ mặt này khiến Thân An Hoa trong lòng không khỏi lo sợ.

Hình như có biến rồi!

Cạch!

Lý Hắc Tử cúp máy, nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt phức tạp, những nếp nhăn trên mặt co rúm lại. Ông ta hỏi: "Sao cậu làm được?"

Tôn Hàn tỏ vẻ ngây thơ vô tội đáp: "Ông Lý, ý ông là việc công ty Lâm Phong của ông bị điều tra và phong tỏa, các bãi cát và bến cảng gần sông của ông bị điều tra sao? Việc này thì thật ngại quá, trưa nay tôi có mời Bộ trưởng Lâm của Bộ Thương mại ăn một bữa cơm".

Người nói vô tình mà người nghe hữu ý.

Tim Thân An Hoa lúc này đập liên hồi như trống trận, Tôn Hàn này mời được cả Bộ trưởng Lâm, lại còn nhờ được ông ấy điều tra các cơ sở kinh doanh của Lý Hắc Tử sao?

Lợi hại đến vậy ư?

Tài kinh doanh của Lý Hắc Tử thì chẳng đâu vào đâu. Ông ta kiếm tiền chủ yếu dựa vào quan hệ và khai thác tài nguyên. Dưới tên ông ta có một công ty vận chuyển, còn những nguồn lợi lớn khác chủ yếu từ khai thác cát và đá.

Muốn kinh doanh mảng này chỉ cần có chút quan hệ là tài lộc sẽ tự ùn ùn kéo đến.

Ở tỉnh Tây này, Lý Hắc Tử là ông trùm khai thác cát và đá, làm gì có ai dám tranh?

Nhờ thân thế hiển hách mà việc làm ăn của ông ta trước nay thuận buồm xuôi gió, tiền vào như nước sông.

Đây là lần đầu tiên cơ sở kinh doanh của ông ta bị điều tra và phong tỏa.

Chẳng trách mặt Lý Hắc Tử lại sa sầm lại như vậy.

"Đừng có nói láo, cậu dựa vào cái gì để Bộ trưởng Lâm giúp mình cơ chứ?", Lý Hắc Tử không tin Bộ trưởng Lâm sẽ giúp Tôn Hàn sờ gáy ông ta.

Bộ Thương mại phụ trách việc phát triển bền vững của thương mại trong vùng, đồng thời điều tra những cơ sở kinh doanh có dấu hiệu vi phạm. Người kinh doanh ở đây thì kiểu gì cũng phải quen biết người của Bộ Thương mại.

Còn Bộ trưởng Lâm là người điều hành Bộ Thương mại, có quyền lực rất lớn.

Tôn Hàn bật cười đáp: "Ông Lý, thực ra Bộ trưởng Lâm không ưa gì kiểu thương nhân đen không ra đen trắng không ra trắng như ông. Chỉ chăm chăm kiếm tiền mà không đóng góp chút gì cho tỉnh. Còn về lý do ông ấy giúp tôi thì..."

Tôn Hàn ung dung mỉm cười, biết mình đã giành lại thế chủ động, anh dùng giọng mỉa mai nói tiếp: "Rất đơn giản, bởi vì tôi nói với ông ấy chỉ cần ông ấy kết giao với tôi thì sau này tôi sẽ đóng góp cho Bộ Thương mại".

"Cái danh chủ tịch tập đoàn Cửu Thành cũng có ích ra phết, ít nhất thì thái độ của Bộ trưởng Lâm đối với tôi cũng không tệ".

Đoàng!

Chủ tịch tập đoàn Cửu Thành!

Một tiếng sấm nổ rền vang bên tai Thẩm Tri Thu và Thân An Hoa.

Nếu bỏ đi cái mác minh tinh thì Thẩm Tri Thu chẳng khác nào người bình thường, không biết Thiên Cửu Môn là gì.

Nhưng cô không thể không biết tập đoàn Cửu Thành, một trong những tập đoàn lớn nhất cả nước.

Tôn Hàn lại là chủ tịch của một tập đoàn siêu cường như vậy!

Thân An Hoa lúc này run như cầy sấy.

Đối tượng mà Lý Hắc Tử xúi giục gã trả thù lại có thân thế hiển hách đến vậy sao?

Là tập đoàn Cửu Thành cơ mà!

Nếu đem ra so sánh thì khi đứng cạnh tập đoàn Cửu Thành, công ty truyền thông của bố Thân An Hoa chỉ bằng con châu chấu.

Nếu hôm nay gã thực sự ra tay với Tôn Hàn thì ngày tàn của công ty gia đình hắn có lẽ cũng đã đến rồi.

Bây giờ Thân An Hoa không dám làm càn nữa.

Tôn Hàn dường như đã quen với việc danh tính của mình khiến những người xung quanh kinh ngạc nên cũng chẳng bận tâm đến phản ứng của họ. Anh ung dung đi tới, ngồi xuống ghế sô pha rồi vỗ vỗ xuống ghế nói: "Quả là rất thoải mái".

Sau đó, anh cười híp mắt nhìn Lý Hắc Tử lúc này mặt đã tối sầm lại, nói: "Ông Lý, nói thật ông cũng không đơn thuần chỉ là người kinh doanh nên dựa vào thủ đoạn thương trường đối phó với ông cũng thật phiền phức. Nhưng, thực ra cũng không phải là tôi không làm được".

"Để tôi phân tích cho ông nghe. Chỉ cần phía Bộ trưởng Lâm không nới lỏng, nghiêm khắc điều tra các cơ sở kinh doanh của ông thì nhiều nhất chỉ hai tháng, e là ông sẽ trắng tay. Thậm chí còn không cần tới hai tháng ấy chứ!"

"Đến lúc đó, ông không có tiền, các anh em đi theo ông cơm không đủ no, áo không đủ mặc thì việc gì họ phải bán mạng cho ông nữa?"

"Ông Lý, xem ra tôi đã nắn được cái xương sườn của ông rồi!"

Vẻ mặt Lý Hắc Tử chưa bao giờ hung hiểm đến vậy. Ông ta không thể ngờ Tôn Hàn lại có thể nắm được điểm yếu chí mạng của mình.

Không hẳn là không thể ngờ, mà là không nghĩ rằng Tôn Hàn có thể khiến Bộ trưởng Lâm giúp mình như vậy.

Với tính cách của Bộ trưởng Lâm trước giờ sẽ không can thiệp vào những tranh chấp trên giang hồ.

Vậy mà giờ ông ấy lại nhúng tay vào.

"Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi", Lý Hắc Tử nói.

Người mà Phó Văn Húc chọn để kế nghiệp mình, sao có thể là người đơn giản cơ chứ? Quả thực Lý Hắc Tử đã quá khinh địch.

"Cho nên?", Tôn Hàn chậm rãi nhả ra hai chữ.

Cục diện đã thay đổi đến nước này, Tôn Hàn đã nắm giữ đại cục trong tay. Tiếp theo, chỉ còn đợi Lý Hắc Tử đưa ra lựa chọn.

Lý Hắc Tử giận dữ trừng mắt nhìn Tôn Hàn, sau đó lại đột nhiên bật cười đáp: "Tôn Hàn, ban nãy cậu nói tôi sẽ không qua nổi hai tháng, nhưng chính cậu mới là người không qua nổi hai tháng. Cho nên, tôi vẫn không phục!"

Lý Hắc Tử đã cắm rễ ở đây nhiều năm như vậy, cho dù việc làm ăn có bị phong tỏa thì việc tồn tại thêm hai tháng nữa cũng không thành vấn đề.

Nhưng chưa đầy hai tháng nữa, Giang Lệ sẽ xuống phía Nam.

Chỉ cần kéo dài được đến khi Tôn Hàn bị xử lý là được!

"Hồ đồ ngu xuẩn".

Trong đôi mắt Tôn Hàn thoáng hiện lên vẻ tàn độc.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom