• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 11-15

Chương 11: Xin tự giới thiệu

“Khụ khụ, theo tôi vào đây!”

Vương Bách Xuyên cũng không quan tâm tới lai lịch của Liễu Y Y, chỉ ho khan vài tiếng rồi mở cửa phòng làm việc và dặn dò.

Lúc này đây Liễu Y Y cũng không hiểu gì, sao tự dưng cô ấy lại biến thành người có quan hệ? Chẳng lẽ việc cô ấy được tuyển vào làm có ẩn tình nào khác?

Nhưng ngẫm nghĩ trong chốc lát, cô ấy vẫn tiến vào văn phòng của tổng giám đốc.

Rốt cuộc là có chuyện gì, cứ hỏi tổng giám đốc sẽ biết ngay thôi.

Vả lại, cô ấy thực sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Đợi khi cánh cửa của phòng làm việc đóng lại, mấy nhân viên nữ lập tức tới gần Trần Hương, líu ra líu ríu.

“Chị Hương, cô gái kia có lai lịch thế nào vậy?’

“Đúng vậy, người của giám đốc Vương hả?”

Trần Hương cười khà khà bĩu môi: “Chuyện thế nào cơ? Các cô không biết à?”

“Ôi, e là lại giống với mấy người trước đó thôi, đồng ý với “yêu cầu” kia của Vương Bách Xuyên rồi mới tiến vào. Chắc đợi khi Vương Bách Xuyên chơi chán rồi sẽ tìm một cái cớ để đuổi đi thôi”.

“Chỉ vì một chức vụ, đúng là ngốc thật!”

“Ôi, chẳng lẽ Vương Bách Xuyên thực sự được thăng chức lên tổng giám đốc? Tên háo sắc đó lên nắm quyền thì sau này chúng ta phải cẩn thận đấy!”

“Ai bảo người ta biết nịnh, tổng giám đốc Lý lúc nào cũng được nịnh cho sướng rơn lên, suýt nữa chỉ điểm để hắn ta làm người kế nhiệm, làm sao mà sai được?”

Có “vết xe đổ” của những người đi trước, mấy nhân viên nữ không ai cảm thấy Liễu Y Y sẽ ở lại trong thời gian dài.

Mà khi nhắc tới vị trí tổng giám đốc mới, ai cũng tỏ ra bất đắc dĩ. Vương Bách Xuyên là con sâu mọt của công ty này, vốn dĩ không nên giữ lại.

Bây giờ thì hay rồi, ngược lại người ta còn sắp thăng chức lên tổng giám đốc.

Những người có chút tư sắc như họ, ai cũng cảm thấy nguy hiểm.

“Được rồi, ai làm việc của người nấy đi, quyết định của cấp trên không phải chuyện mà chúng ta đàm tiếu được!”

Trần Hương thấy mấy cô nhân viên này càng nói càng khó tin nên vội vàng lên tiếng ngắt lời.

Bên trong phòng làm việc.

Vương Bách Xuyên mở tài liệu của Liễu Y Y ra xem hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên đánh giá Liễu Y Y, cười khà khà: “Tôi biết cô mà, cô con gái bị nhà họ Liễu đuổi ra khỏi cửa! Nhưng không sao, công ty thời trang Sâm Uy của chúng tôi không sợ nhà họ Liễu”.

Nghe vậy, Liễu Y Y rất mừng, khẽ cúi người cảm ơn: “Cảm ơn giám đốc Vương đã cho tôi cơ hội!”

Vương Bách Xuyên giơ tay lên ngắt lời: “Đừng vội, công ty chúng tôi có thể không để tâm tới vấn đề về thân phận của cô, nhưng cô có biết rằng thời trang Sâm Uy là công ty lớn nổi tiếng quốc tế, người có thể tiến vào công ty thời trang Sâm Uy toàn là nhân tài kiệt xuất trên thế giới, cùng lắm cũng tốt nghiệp từ các trường đại học hàng đầu!”

“Mà học lực của cô... chỉ có thể tính tới bậc trung học phổ thông! Mà học lực của cô không đủ tư cách tiến vào công ty của chúng tôi!”

Nghe thấy câu này, Liễu Y Y lập tức hoảng hồn, vội vàng nói: “Giám đốc Vương, bản thân tôi đã học hết toàn bộ các môn trong thời gian Đại học, có năng lực sánh ngang với sinh viên đến từ trường danh tiếng”.

“Nếu không tin, anh có thể xem các bản thiết kế thời trang được đính kèm trong CV của tôi, nhất định sẽ khiến giám đốc Vương hài lòng!”

Vương Bách Xuyên cười khà khà đứng dậy khỏi ghế, bước tới bên cạnh Liễu Y Y.

Bản chất của hắn ta lúc này đã lộ ra, Vương Bách Xuyên giơ tay định chạm vào chiếc cằm trắng nõn của Liễu Y Y, giọng điệu ngả ngớn: “Thực ra học lực hay gì đó không quá quan trọng với tôi, chỉ cần cô đồng ý một yêu cầu của tôi, tôi sẽ để cô vào công ty làm thư ký của tôi, thế nào hả?”

Liễu Y Y né tránh theo bản năng, khiến bàn tay của Vương Bách Xuyên tóm hụt: “Giám đốc Vương, xin hãy tôn trọng tôi một chút!”

Nụ cười của Vương Bách Xuyên càng không kiêng dè, lần này hắn ta giơ tay định chạm tới bả vai thơm tho của Liễu Y Y.

“Tôn trọng ư? Khà khà, Liễu Y Y, cô thực sự tưởng ông đây không biết cô đã lụn bại đến mức phải đi bán cá ngoài chợ sao! Ông đây cho cô một cơ hội thay đổi vận mệnh, cô nên cảm kích mới phải!”

“Chỉ cần cô chịu theo tôi...”

Đùng!

Đột nhiên, Liễu Y Y đá vào đũng quần Vương Bách Xuyên như một phản xạ có điều kiện, khiến hắn ta phải ôm háng bằng hai tay, kêu lên oai oái.

Biết chuyện xin việc đã hỏng hẳn rồi, Liễu Y Y cũng không quan tâm quá nhiều nữa, vội vàng mở cửa phòng làm việc, hoảng loạn chạy ra ngoài.

“Bắt lấy người phụ nữ đó cho tôi, mau lên, người đâu bắt lấy người phụ nữ đó cho tôi!”, bên trong phòng làm việc vang lên tiếng gào thét của Vương Bách Xuyên.

Nghe thấy mệnh lệnh từ Vương Bách Xuyên, mấy tên muốn lấy lòng hắn ta chỉ loáng một cái đã chế ngự được Liễu Y Y.

Lúc này đây, mọi đôi mắt trong khu làm việc đồng loạt hướng về phía cô với vẻ tò mò và khó hiểu.

Không phải cô gái này có quan hệ với giám đốc Vương à, sao lại thành ra thế này?

Vương Bách Xuyên nhịn đỏ cả mặt, trong tình trạng đũng quần vẫn còn đau rát, dáng đi của hắn ta cứ cà nhắc cà nhắc.

“Phụt...”

Một vài nhân viên đoán được chuyện gì đã xảy ra nên không nén được tiếng cười.

“Cười gì mà cười? Có gì đáng cười à?”

Vương Bách Xuyên quát ầm lên, sau đó bước tới bên cạnh Liễu Y Y đang chật vật, dùng giọng điệu rất nghiêm chỉnh để chửi rủa cô: “Loại phụ nữ như cô đúng là không biết trời cao đất dày!”

“Rõ ràng tôi đã nói rõ rồi, học lực của cô không đủ tư cách tiến vào công ty chúng tôi, cô còn mặt dày đeo bám, định dùng sắc đẹp quyến rũ tôi!”

“Bị tôi từ chối, cô thẹn quá hóa giận, còn ra tay với tôi!”

“Loại phụ nữ không biết liêm sỉ như cô đáng được dạy dỗ một trận rồi đưa tới đồn cảnh sát để giáo dục lại, còn phải đăng tải lên mạng xã hội, chấn chỉnh lại tác phong!”

Những lời nói của hắn ta toàn là vu oan giá họa cho Liễu Y Y.

Cho dù các nhân viên có thể đoán được bản tính của Vương Bách Xuyên, e là chuyện không phải như thế.

Nhưng không ai muốn đứng ra nói vài câu bênh vực cho một cô gái mà họ không hề quen biết để đắc tội với người sắp thăng chức lên tổng giám đốc như Vương Bách Xuyên.

Ngược lại, họ hùa theo lời nói của Vương Bách Xuyên, chửi mắng cô.

“Thói đời ngày càng đồi bại mà, loại phụ nữ này đáng bị dạy dỗ theo ý muốn của giám đốc Vương!”

“Chứ còn gì nữa, đúng là không biết liêm sỉ, nếu tuyển hạng người này vào, khác nào vết nhơ của công ty thời trang Sâm Uy!”

“...”

“Tôi không hề như thế, là giám đốc Vương định quấy rối tôi, tôi mới đáp trả, tôi...”

Liễu Y Y giãy giụa trong bất lực, nước mắt chảy dài.

Thế nhưng cô chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, làm sao thoát được gọng kìm của mấy người đàn ông?

Cô thực sự không hiểu, cô chẳng làm sai gì cả, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Chẳng lẽ thế giới này cứ phải bất công với cô như vậy sao?

“Còn cứng miệng!”

Vương Bách Xuyên sa sầm mặt mũi, giơ tay lên định giáng cho cô một cái tát để hả cơn giận trong lòng!

Dám không phục tùng hắn ta, còn ra tay chống trả, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!

Liễu Y Y nhắm tịt hai mắt, không có cách nào tránh khỏi cái tát dồn hết toàn lực này.

Chát chát!

Hai tiếng bạt tai vang dội cất lên, nhưng Liễu Y Y không hề cảm thấy đau đớn.

Cô mở mắt ra đầy nghi hoặc, nhưng lại nhìn thấy người đàn ông mà cô không muốn gặp đang đứng chắn trước mặt, một bàn tay tóm chặt cổ tay Vương Bách Xuyên.

Mà trên mặt hắn ta có thêm hai dấu tay còn đỏ ửng.

“Mày là thằng nào? Công ty thời trang Sâm Uy không phải nơi để loại người như mày làm càn! Thằng nhãi kia, mày sẽ phải trả giá!”

Vì cơn đau bỏng rát này mà cơn giận của Vương Bách Xuyên hoàn toàn bị khơi dậy.

“Xin được tự giới thiệu, tôi là Tôn Hàn, kể từ giờ phút này, tôi là tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy, chi nhánh Giang Châu”.

“Chẳng lẽ là, Lý Tông Đạo chưa thông báo với anh à?”

Giọng nói của Tôn Hàn cực kỳ lạnh lẽo.
Chương 12: Không có tiền sẽ rất đau đầu đấy

Lý Tông Đạo là tên của tổng giám đốc trước đó.

Nghe thấy lời nói của Tôn Hàn, tất cả nhân viên quay ra nhìn nhau.

Chẳng lẽ tổng giám đốc mới nhậm chức của chi nhánh này không phải Vương Bách Xuyên mà là chàng thanh niên trước mắt họ?

Ánh mắt của Tôn Hàn hướng tới mấy người đàn ông đang kiềm giữ Liễu Y Y, bị ánh mắt như chim ưng này nhắm tới, lại nhớ tới hai cái bạt tai mà Vương Bách Xuyên phải nhận, đám người kia khiếp hãi, lập tức buông Liễu Y Y ra.

“Mày, tổng giám đốc á? Thằng nhãi này đầu óc có vấn đề à, mày biết phải là nhân tài cỡ nào mới đủ tư cách ngồi vào vị trí tổng giám đốc chi nhánh của công ty thời trang Sâm Uy không? Cỡ như mày, lông đã mọc hết chưa?”

Vương Bách Xuyên không bao giờ tin rằng chàng thanh niên từ đâu trồi ra này “nẫng” mất vị trí tổng giám đốc thuộc về hắn ta.

Tôn Hàn không thừa hơi nói nhảm, lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “A lô, tôi là Tôn Hàn, trong công ty có người không tin tôi là tổng giám đốc mới, làm phiền ông giải thích đôi câu!”

Tôn Hàn nhanh chóng đưa điện thoại cho Vương Bách Xuyên.

Vương Bách Xuyên bán tín bán nghi cầm lấy điện thoại, nghe được giọng nói truyền ra, sắc mặt càng lúc càng khó coi, sau cùng biến thành tái nhợt.

Sau khi cúp máy, hắn ta đập mạnh chiếc điện thoại vào tay Tôn Hàn, nhanh chóng chạy về phía phòng họp.

Cả công ty bỗng chốc nổ tung.

Nhìn bộ dạng của Vương Bách Xuyên kìa, lẽ nào vị trí tổng giám đốc mà hắn ta cầm chắc mười mươi thực sự bị người này “nhảy dù” xuống cướp mất?

Tất cả mọi người bàn tán xôn xao.

Tôn Hàn không để tâm tới điều này, quay người sang Liễu Y Y đang nhìn anh chằm chằm, giọng nói lãnh đạm: “Tới phòng làm việc của tôi!”

...

Bên trong phòng họp.

Vương Bách Xuyên tức đến mức đi qua đi lại: “Tổng giám đốc Lý, chúng ta đã giao kèo trước rồi, anh thăng tiến lên tổng bộ, tôi chính là tổng giám đốc chi nhánh! Bây giờ cả công ty đều biết tôi sắp thăng chức lên làm tổng giám đốc, đúng lúc này anh bỗng nuốt lời, anh định để người trong công ty nghĩ gì về tôi?”

Lý Tông Đạo khoảng chừng năm mươi tuổi, biểu cảm trông khá bất lực: “Tôi có cách gì được chứ, đây là mệnh lệnh do tổng giám đốc đích thân đưa ra”.

“Bách Xuyên, tên Tôn Hàn này là cậu ấm từ bên trên xuống đây để đánh bóng tên tuổi, không ở lại lâu đâu, cậu cố chịu đựng đi!”

“Chịu? Được thôi, anh trả hết đống đồ mà tôi “cúng” cho anh hằng năm đây, tôi sẽ cắn răng chịu đựng!”, Vương Bách Xuyên đã mất hết lý trí, câu gì cũng dám nói.

Nếu không thể đuổi được tên Tôn Hàn kia đi, không trả được mối thù này, hắn ta không còn mặt mũi nào ở công ty nữa!

Lý Tông Đạo cũng giận tím mặt, quát ầm lên: “Vương Bách Xuyên, cậu hồ đồ rồi phải không? Bao nhiêu năm qua, nếu không có tôi che chở, cậu có thể thăng quan tiến chức nhanh như thế chắc? Nếu không có tôi, chỉ với những chuyện đời tư ê chề kia, cậu đã bị đuổi cổ từ lâu rồi!”

“Hờ hờ, bây giờ tôi sắp đi rồi, cậu định trở mặt chứ gì?”

Vương Bách Xuyên chẳng buồn kiêng dè gì nữa: “Tôi không cần biết, nếu anh không thể giúp tôi ngồi lên vị trí tổng giám đốc thì anh cũng đừng hòng thăng chức! Tôi sẽ báo cáo việc anh nhận hối lộ trong những năm qua lên tổng bộ của công ty!”

“Cùng lắm thì tôi không làm ở đây nữa, còn anh sẽ phải ngồi tù đấy!”

Lý Tông Đạo: “...”

Ông ta tuyệt nhiên không nghĩ rằng Vương Bách Xuyên có thể nói ra mấy câu này, đúng là cái thứ vô ơn, uổng công ông ta chăm bẵm bao năm nay.

Nhưng ông ta cũng không dám đặt cược, một khi Vương Bách Xuyên bóc trần ông ta, chắc chắn không thoát được cảnh bóc lịch rồi.

Giọng điệu của Lý Tông Đạo đành hòa hoãn hơn, an ủi cơn giận của Vương Bách Xuyên: “Bách Xuyên, vị trí tổng giám đốc không phải trò đùa của con trẻ. Cho dù Tôn Hàn này có chống lưng to cũng chưa chắc đã ngồi vững được. Hay là, chúng ta tính thử xem?”

“Tính thế nào?”, Vương Bách Xuyên nới lỏng cà vạt trên cổ.

Bị nắm thóp nên dù có căm hận Vương Bách Xuyên tới cỡ nào thì Lý Tông Đạo vẫn phải giúp hắn ta nghĩ cách, bèn nói: “KPI!”

“Thay đổi vị trí tổng giám đốc của chi nhánh không phải chuyện nhỏ, cho dù đã thăng chức, tôi vẫn điều khiển chi nhánh Giang Châu từ xa trong một thời gian”.

“Bây giờ vụ mùa thu đã qua được một nửa, thành phố Giang Châu vẫn còn KPI khoảng năm mươi triệu chưa hoàn thành. Chỉ cần cậu đạt được trên bốn mươi triệu, khi cân nhắc đôi bên, tôi có thể nói đôi câu với tổng công ty, đổi cho tên Tôn Hàn này xuống”.

“Tôn Hàn từ bên ngoài nhảy vào, không có bất kỳ quan hệ gì. Ekip kinh doanh trong công ty toàn là người của cậu, không đến mức chỉ có tí việc này mà cậu không làm được chứ?”

“Chuyện này...”

Vương Bách Xuyên nghiền ngẫm trong chốc lát rồi giở giọng nham hiểm: “Thế được rồi, tôi sẽ cho nó một “khởi đầu thuận lợi”. Tôi có thể đánh tiếng với giám đốc thu mua bên bách hóa thời trang Near, để họ hủy đơn hàng trị giá mười triệu tệ với công ty ta!”

“Vừa mới nhậm chức đã gặp cảnh khách hàng cũ hủy đơn, tôi muốn xem thử tên Tôn Hàn này ăn nói thế nào với người trong công ty!”

“Ngoài ra, tôi bị ốm, cần phải xin nghỉ ngơi vài ngày!”

Chỉ cần hắn ta không ở công ty, công ty xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến hắn ta. Tất cả thất trách sẽ do tên Tôn Hàn kia gánh vác.

“Cũng được”.

Vương Bách Xuyên hầm hừ: “Không đuổi được thằng Tôn Hàn và con nhỏ ti tiện Liễu Y Y kia ra khỏi công ty, ông đây không mang họ Vương nữa!”

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Tôn Hàn rót một cốc nước lọc từ máy lọc nước đặt lên bàn rồi mới ngồi xuống ghế, nhìn Liễu Y Y.

“Thực ra tôi đã đến công ty từ lâu rồi, chỉ là đến cuối cùng với xuất hiện”.

Liễu Y Y căm phẫn nói: “Thế nên thư mời tuyển dụng của tôi là do anh gửi đi, vì cố ý để tôi tới công ty mà hôm nay anh được thăng chức làm tổng giám đốc, làm trò cười cho mọi người!”

“Chúc mừng anh, anh đã thành công giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi thêm lần nữa!”

Đến lúc này rồi, làm sao Liễu Y Y còn chưa hiểu rõ thư mời tuyển dụng của cô từ đâu mà có?

Tôn Hàn thoáng cụp mắt, vừa cười khổ vừa lắc đầu: “Sở dĩ tôi chậm trễ không chịu xuất hiện là vì muốn cô nhìn thấy được diện mạo tàn khốc nhưng thực tế nhất của xã hội này”.

“Cô cảm thấy bán cá rất khổ cực, nhưng xã hội ở tầng lớp trên còn khổ cực hơn!”

“Liễu Y Y, thư mời tuyển dụng của cô do tôi gửi đi, nhưng nguyên nhân không phức tạp như cô nghĩ. Tôi chỉ muốn bù đắp cho cô thôi”.

Bù đắp?

Liễu Y Y bật cười chế nhạo, chính tay người đàn ông này hủy hoại cô, bây giờ lại nói là muốn bù đắp?

Cô cười mỉa: “Tôn Hàn, có phải anh cảm thấy cứ có tiền thì muốn sao cũng được không?”

“Không có tiền sẽ rất đau đầu đấy, ví dụ như tình trạng của cô hiện giờ”.

Lời nói của Tôn Hàn lại một lần nữa giống như mũi dao nhọn đâm thẳng vào nội tâm Liễu Y Y.

“Tôi không cần anh bù đắp, Tôn Hàn, cảm phiền anh đừng đến tìm tôi nữa!”

Liễu Y Y tức giận quay đi, muốn chạy trốn khỏi công ty này.

Cho dù bộ âu phục mặc trên người Tôn Hàn chính là bộ đồ của tối hôm qua, cho dù Liễu Y Y biết tối hôm qua người đối phó với Trương Bát Bì là Tôn Hàn.

Nhưng những thứ này chưa đủ để bù đắp một phần vạn tổn thương mà Tôn Hàn gây ra cho cô!

Cô thảm hại tới mức độ như ngày hôm nay toàn là công lao của Tôn Hàn hết!

“Hôm qua tôi có thể coi như cô tức giận lỡ lời, nhưng bây giờ tốt nhất cô hãy nghĩ cho rõ ràng. Bước ra khỏi cánh cửa này cũng dễ thôi, nhưng cả đời này cô chỉ có thể sống ở chợ”.

“Vả lại, bệnh suy tim của mẹ cô sẽ không có ai chữa trị nữa. Nếu may mắn có lẽ sẽ trụ được qua năm nay, nếu kém may mắn hơn có lẽ chỉ hôm nay hoặc ngày mai là mất mạng”.

“Ngoài ra, trong tay tôi còn có một tờ giấy vay nợ với lãi suất cao, cô không muốn lấy à?”

Sau lưng Liễu Y Y vang lên giọng nói lãnh đạm của Tôn Hàn khiến hai chân cô như bị đổ chì, không thể nào cất bước được nữa.

Liễu Y Y dừng bước, bi phẫn quay người lại, giận dữ hỏi: “Thế anh nói xem, anh định bù đắp cho tôi thế nào?”
Chương 13: Cứ chờ bị đuổi ra khỏi cửa đi

Tôn Hàn bật cười.

Bất kể dùng cách thức gì, cuối cùng cũng đã tiến được một bước.

“Cô muốn sự bù đắp như thế nào?”

Tôn Hàn nhún vai, nhìn quanh phòng làm việc, không hề khách sáo: “Bất kể cô muốn thừa nhận hay không, sau khi ra tù, cuộc sống của tôi tốt hơn tưởng tượng của cô rất nhiều”.

“Ví dụ như vị trí tổng giám đốc của công ty này, không tốn một tí sức lực nào đã lấy được rồi. Nếu tôi muốn, mua cả công ty này cũng không thành vấn đề”.

“Chỉ cần cô đưa ra phương thức bù đắp, tôi có thể làm được hết!”

Giọng điệu của Tôn Hàn rất thong dong và tự tin khiến người ta không nghe ra được một chút khoác lác nào.

“Thật sao? Bù đắp thế nào cũng có thể làm được?”, Liễu Y Y bắt đầu nhìn nhận vấn đề này một cách nghiêm túc, cô hỏi với vẻ bán tín bán nghi.

“Chí ít thì ở Giang Châu này, chuyện gì tôi không làm được, người khác cũng không làm được!”

Do dự hồi lâu, Liễu Y Y mới cất giọng đầy kiên định: “Được, tôi có một cô con gái, khi con bé mới đầy tháng đã bị đám buôn người bắt cóc mất. Chỉ cần anh có cách giúp tôi tìm được con gái về, tôi sẽ tha thứ cho anh!”

Chuyện của con gái vẫn là khúc mắc trong lòng Liễu Y Y, nhưng giữa biển người mênh mang, chỉ dựa vào sức lực của mình cô, làm sao tìm được con gái về?

“Cô kết hôn rồi?”, Tôn Hàn im lặng trong chốc lát rồi mới hỏi.

Những tin tức này, Từ Khang Niên không nói với anh.

Giọng nói của Liễu Y Y trở nên lạnh nhạt: “Việc này không liên quan gì đến anh, anh cứ trả lời đi, có thể giúp tôi tìm con gái hay không?”

“Bao nhiêu tuổi rồi?”, Tôn Hàn không trả lời thẳng vào vấn đề.

Liễu Y Y suy ngẫm trong chốc lát rồi nói: “Mới được năm tuổi!”

Tôn Hàn lẩm nhẩm trong lòng, năm tuổi chắc không có quan hệ quá nhiều với mình, chắc hẳn là đứa trẻ của Liễu Y Y với người khác.

“Chuyện này tôi sẽ cố gắng, việc khác thì sao? Ví dụ như cứu mẹ cô?”

“Cứ làm xong chuyện thứ nhất đi rồi hẵng nói”.

Giọng điệu của Liễu Y Y rất lạnh lùng. Nhờ Tôn Hàn giúp cô tìm con gái cũng coi như ôm lấy hi vọng cuối cùng.

Vả lại, anh có trách nhiệm phải đi tìm!

Tôn Hàn gật đầu, bưng tách trà lên nhấp một ngụm: “Chuyện bù đắp tạm thời đến đây đã, bây giờ tôi sẽ nói đến yêu cầu của tôi với cô”.

“Anh còn có yêu cầu?”

Tôn Hàn đáp: “Tất nhiên là phải có rồi. Bất kể năm đó tôi gây ra tổn thương lớn đến đâu cho cô thì xét từ góc độ pháp luật, tôi đã thi hành án sáu năm rưỡi, không cần bồi thường gì nữa. Tôi muốn bù đắp cho lỗi lầm đã qua coi như xuất phát từ lương tâm. Vậy thì, tôi đưa ra một chút yêu cầu với cô cũng không quá đáng chứ?”

Nụ cười của Liễu Y Y càng thêm lạnh lùng vì tưởng rằng Tôn Hàn có mưu đồ gì đó với cô: “Cuối cùng cũng lòi đuôi cáo rồi! Hờ, tôi nói cho anh biết, đừng hòng tôi đồng ý với đòi hỏi quá đáng gì của anh!”

Tôn Hàn lắc đầu: “Không thể tính là đòi hỏi gì quá đáng được, cũng chỉ là hai yêu cầu liên quan đến công việc của cô”.

“Thứ nhất, cô cần phải đi làm ở công ty thời trang Sâm Uy, nhưng không phải là chuyên viên thiết kế thời trang mà là một nhân viên nghiệp vụ. Chỉ cần cô trở thành nhân viên kinh doanh với sản lượng đứng đầu trong ba tháng, tôi sẽ đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào mà cô đưa ra”.

“Bao gồm cả việc yêu cầu tôi rời khỏi thành phố này!”

“Anh đang làm khó tôi đấy à? Tôi học thiết kế thời trang, không phải là bán hàng! Bộ phận bán lẻ của thời trang Sâm Uy toàn là tinh anh được chọn tới chọn lui, tôi dùng cái gì để cạnh tranh với người ta?”

Bảo cô làm nhân viên kinh doanh giỏi nhất trong ba tháng, đúng là chuyện mơ tưởng hão huyền!

Trên gương mặt Tôn Hàn lộ ra vẻ khinh thường: “Đó là cô không tự tin thôi. Thời đại nào cũng không thiếu những người trẻ tuổi tài giỏi khiến người ta phải bất ngờ. Chỉ cần cô có lòng, chưa chắc không làm được! Sao hả, chỉ một yêu cầu nhỏ như thế cô đã sợ sao?”

“Hay là, cô bán cá ở chợ đến mức nghiện luôn cảm giác ấy rồi?”

Thỉnh tướng không bằng khích tướng!

Liễu Y Y ghét nhất là giọng điệu cao cao tại thượng này của Tôn Hàn, bèn hạ quyết tâm: “Được, tôi đồng ý với anh. Nếu tôi đạt thành tích kinh doanh đứng đầu trong ba tháng, cảm phiền anh cút hẳn ra khỏi thành phố này!”

Bây giờ cô đã đủ hèn mọn lắm rồi, còn sợ thua thê thảm hơn nữa sao?

Tôn Hàn gật đầu với vẻ hờ hững: “Chỉ cần cô làm được, tôi cũng có thể làm được. Việc thứ hai, để báo đáp tôi vì đã cho cô công việc này, kể từ ngày hôm nay, cô cần phải đưa đón con gái tôi đi học không công, đồng thời phải hướng dẫn bài vở cho nó!”

“Cô phải biết rằng, học sinh bây giờ khác xưa nhiều lắm, nhất là khi con gái tôi đã lên lớp lớn ở trường mẫu giáo, sắp vào lớp một rồi. Nếu không chuẩn bị tốt căn bản thì sau này khó lòng theo kịp”.

“Tôi cũng đang phiền lo lắm, không tìm được giáo viên hướng dẫn tốt. Tất nhiên, nói cho dễ nghe là giáo viên hướng dẫn, nói khó nghe một tí thì là bảo mẫu”.

Nghe thấy câu này, Liễu Y Y tức hộc máu: “Anh nói gì cơ? Bắt tôi đưa đón con gái anh đi học, làm giáo viên hướng dẫn kiêm bảo mẫu?”

“Có vấn đề gì sao?”, Tôn Hàn mỉm cười hỏi lại.

“Tôi không đồng ý!”

Liễu Y Y chẳng buồn nghĩ ngợi gì đã từ chối. Bảo cô chăm sóc con gái của kẻ thù, chuyện này cô không làm được!

“Không sao, nếu cô không đồng ý chuyện này thì bất kỳ chuyện gì mà tôi đã hứa với cô trước đó, tôi cũng không đồng ý, bao gồm cả việc giúp cô tìm con gái”.

Tôn Hàn lạnh lùng nói, đột nhiên vỗ đầu một cái: “Ồ, còn cả tờ giấy vay nợ hai trăm nghìn tệ với lãi suất cao đang ở trong tay tôi nữa. Nếu cô không đồng ý, tin tôi đi, tờ giấy này sẽ biến thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà”.

“Cô sẽ rất tuyệt vọng đấy!”

Cảm giác bị sỉ nhục mãnh liệt bỗng chốc trào lên trong lòng, Liễu Y Y giận dữ nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh.

“Tên ác ma này!”

Cô bị Tôn Hàn hại thành thế này, anh còn không chịu buông tha!

Trên gương mặt Tôn Hàn không có bất kỳ biểu cảm nào, lặng lẽ chờ đợi đáp án từ Liễu Y Y.

“Tôi, tôi đồng ý với anh!”, cuối cùng, Liễu Y Y đành đồng ý trong khuất nhục.

Cô đâu còn sự lựa chọn!

Tôn Hàn lãnh đạm: “Tới bộ phận kinh doanh báo danh đi, ba giờ chiều tan ca sớm, cùng tôi đi đón con gái tôi”.

Đùng!

Cánh cửa phòng làm việc bị đóng rất mạnh, Tôn Hàn cảm nhận được sự giận dữ từ Liễu Y Y.

Anh cũng cảm thấy mình làm hơi quá đà, nhưng biết làm sao được?

Anh hi vọng sự bù đắp cho Liễu Y Y không chỉ dừng lại ở mặt vật chất.

Anh càng hi vọng rằng, cô gái này có thể một lần nữa bước lên sân khấu thuộc về cô ấy, bung tỏa thứ hào quang của riêng cô ấy.

“Con gái?”

Tôn hàn sững người hồi lâu, lấy điện thoại ra gọi cho Từ Khang Niên, nhờ Từ Khang Niên điều tra chuyện về con gái của Liễu Y Y.

Sau khi cúp máy, Tôn Hàn tới phòng họp, mở cuộc họp bất thường với các lãnh đạo cấp cao của công ty thời trang Sâm Uy, nội dung cuộc họp tất nhiên là về vấn đề thay đổi của vị trí tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc Tôn, đợt này sức khỏe của tôi không tốt lắm, cần phải xin nghỉ mấy ngày. Ban nãy tôi đã báo cáo với tổng giám đốc Lý rồi, anh sẽ không đến mức không đồng ý chứ?”

Sau khi hai đời tổng giám đốc tiến hành bàn giao xong, Vương Bách Xuyên bỗng đứng lên, tỏ thái độ bỡn cợt.

Tuy những người khác không biết Vương Bách Xuyên đang nghĩ cái gì mà lại xin nghỉ vào lúc này, nhưng có thể đoán ra được, với “cá tính” của Vương Bách Xuyên, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.

“Tổng giám đốc Tôn, hai ngày trước phó giám đốc Vương đã nói với tôi về chuyện sức khỏe rồi, bị ốm thật, cậu không cần cả nghĩ!”, Lý Tông Đạo cũng đứng lên nói đỡ cho Vương Bách Xuyên.

Tôn Hàn cười cười, trong giọng nói phảng phất thâm ý: “Được thôi, giám đốc Vương muốn nghỉ ngơi bao lâu thì cứ nghỉ bấy lâu”.

Có bị ốm hay không, Tôn Hàn phân biệt được chứ, chỉ không muốn để tâm thôi.

“Thế thì tôi yên tâm dưỡng bệnh được rồi, nhưng mà Tôn Hàn, vận hành công ty không phải trò chơi con nít, đừng để mới vài ngày đã cầu xin tôi quay về nhé!”

Vương Bách Xuyên không ngừng cười khẩy, hắn ta đã nghĩ tới viễn cảnh Tôn Hàn bị đuổi khỏi công ty rồi.

Ra khỏi tòa nhà công ty, Vương Bách Xuyên lập tức gọi điện thoại cho Châu Kỳ Hoa, cười ha hả nói: “Giám đốc Châu, tối nay không có việc gì chứ, tôi mời anh đi massage tí được không?”

“Được, không gặp không về nhé!”

Cúp điện thoại, Vương Bách Xuyên mỉm cười dữ tợn, lầm bầm: “Tôn Hàn, cái thằng nhãi vừa mới mọc lông này, dựa vào cái gì mà đòi tranh chức tổng giám đốc với tao? Cứ chờ bị đuổi ra khỏi cửa đi!”
Chương 14: Vu oan giá họa

Ba giờ chiều, Tôn Hàn dẫn theo Liễu Y Y rời khỏi công ty.

Nội bộ công ty thời trang Sâm Uy bỗng chốc lại nổi lên vô số tiếng xì xào.

Nội dung bên trong về cơ bản chỉ là ‘chẳng trách cô Liễu Y Y này được tuyển vào, hóa ra là đi từ cửa lách của tổng giám đốc mới’.

Thậm chí họ còn tan ca sớm cùng nhau, nếu nói hai người này không có vấn đề gì mới là chuyện lạ đấy.

Nhưng những người ghen tị và ganh ghét có phần nhiều, bởi vẻ ngoài của tổng giám đốc Tôn này quá đẹp trai.

“Đây là xe của anh?”

Liễu Y Y nhìn một chiếc xe Mercedes Benz S class màu đen đang đỗ trong hầm để xe của công ty mà thoáng kinh ngạc.

Giá lăn bánh dù thế nào cũng phải hơn hai triệu tệ nhỉ.

“Không thích phô trương lắm nên lái tạm thôi, lên xe đi!”, Tôn Hàn buột miệng nói rồi mở cửa xe.

Vẻ mặt của Liễu Y Y càng thêm mất tự nhiên, cứ cảm thấy Tôn Hàn giả bộ quá đà.

Lái một chiếc Mercedes S class đa dụng mà tự nhận mình không thích phô trương?

Sau khi lên xe, Tôn Hàn lái thẳng về phía trường mầm non Đồng Thiên.

Trường mầm non Đồng Thiên do Từ Khang Niên tìm giúp Tôn Hàn. Theo yêu cầu của anh, ngôi trường này không phải trường mẫu giáo “quý tộc”, chỉ được xếp vào mức khá ở thành phố Giang Châu.

Thế lực của người lớn, con nít cũng học hỏi ít nhiều.

Trẻ con ở trường mẫu giáo cao cấp đứa nào cũng kiêu ngạo tự phụ. Người làm cha như Tôn Hàn cảm thấy mình nợ con gái, nhưng anh không hi vọng Đồng Đồng mắc “bệnh công chúa”, vì thế mới nhờ Từ Khang Niên tìm đến trường mẫu giáo như vậy.

Đợi khi hai người đỗ xe bên ngoài cổng trường mẫu giáo, đã có không ít phụ huynh đang đợi.

“Anh rể!”, đúng lúc này, một bóng người đột nhiên vọt ra.

Tôn Hàn nhìn sang thì thấy một cậu thanh niên với bề ngoài khó coi đang bước tới, gương mặt thoáng chốc lạnh đi: “Cậu tới đây làm gì?”

Năm đó anh vào tù là nhờ cậu em vợ Lâm Hạo này.

Sau khi ra tù anh lại bị Lâm Mỹ Quyên cắm sừng lên đầu, bắt anh ra đi tay trắng, nên dù Tôn Hàn tốt tính đến đâu cũng không thể nào tươi tỉnh với cậu em vợ này được.

“Biết Đồng Đồng đi học mẫu giáo ở đây nên em qua, anh rể, cô ấy là…”

Sau khi nhìn rõ dung mạo của Liễu Y Y, Lâm Hạo đột nhiên sững người như gặp ma giữa ban ngày, gương mặt lộ vẻ khiếp hãi.

Hắn ta khẳng định rằng cô gái này chính là đóa hoa nhài mà năm đó hắn ta muốn xâm hại nhưng không dám.

Nếu không vì bắt ép chị của hắn ta ép Tôn Hàn chịu tội thay, chắc chắn Lâm Hạo không thoát nổi liên đới!

Thế nhưng hắn ta nhanh chóng trấn tĩnh, dù có là hoa nhài thì đã sao chứ? Bây giờ cô ấy bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi, thậm chí còn sa sút đến độ phải bán cá ngoài chợ.

Những chuyện này đã trở thành trò cười của đất Giang Châu.

Gương mặt hắn ta dần chuyển sang vẻ tà ác, năm đó hời cho tên Tôn Hàn kia, bây giờ con ả này chẳng còn là cái thá gì nữa, há chẳng phải Lâm Hạo này có cơ hội hưởng tí hoa thơm hay sao.

“Xin chào, tôi là Lâm Hạo, là giám đốc tài vụ của công ty kiến trúc Phong Quyên!”

Vì có mưu đồ riêng, Lâm Hạo lập tức kiêu ngạo giới thiệu bản thân.

Công ty kiến trúc Phong Quyên chính là cái tên mà Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên đã đổi sau khi chiếm được công ty từ Tôn Hàn.

Một chữ “Phong”, một chữ “Quyên”, đúng là tình chàng ý thiếp!

“Tôi là Liễu Y Y”, Liễu Y Y lạnh nhạt đáp.

Ánh mắt Lâm Hạo nhìn cô, cô từng thấy trên người rất nhiều đàn ông khác, giả bộ lịch sự mấy câu, tùy tiện đối phó với hắn ta rồi quay mặt sang chỗ khác.

Cô cảm thấy tên Lâm Hạo này khá là quen, nhưng không nhớ nổi đã từng gặp hắn ở chỗ nào.

Đúng là chó không bỏ được thói ăn phân!

Thừa biết bản chất của Lâm Hạo, Tôn Hàn lên tiếng nhắc nhở: “Liễu Y Y là bảo mẫu của con gái tôi, cũng là nhân viên trong công ty tôi!”

Gương mặt Lâm Hạo lộ vẻ không vui, nhưng cũng kinh ngạc: “Anh rể, anh lại lập công ty à?”

Tôn Hạo mới quay về được vài ngày mà, sao có thể mở công ty được?

“Tiếp nhận lời mời đi làm tại một công ty thôi. Nói thử xem, cậu đến đây làm gì? Vì muốn chị cậu ly hôn cùng tôi à?”

Tôn Hàn không có ý định trò chuyện sâu hơn, chỉ qua quýt một câu rồi hỏi ý đồ của Lâm Hạo.

Ly Hôn!

Liễu Y Y ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, nhưng chỉ cảm thấy hả giận.

Tên cặn bã Tôn Hàn này, không thể có người phụ nữ nào ưa anh ta được!

Lâm Hạo cũng mới chợt ngộ ra, hóa ra chỉ là tìm một công ty khác để đi làm thôi.

Bấy giờ hắn ta mới nhớ đến mục đích của mình, lập tức nở nụ cười, lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp tinh xảo.

“Anh rể, anh nói gì thế chứ, chuyện của anh với chị em, em không liên quan gì hết. Em tới đây là để tặng chút quà mọn cho Đồng Đồng, dù sao em cũng là cậu nó mà. Bao lâu nay chưa tặng Đồng Đồng được món quà nào ra hồn, thế nên mới mua một cái khóa trường mệnh, tặng cho Đồng Đồng!”

“Quà?”

Ánh mắt Tôn Hàn liếc tới một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng đặc trong chiếc hộp, gia công tinh xảo, giọng nói cũng lộ vẻ chế nhạo: “E là không rẻ nhỉ?”

Lâm Hạo trở nên tốt bụng như thế từ bao giờ chứ, nỡ lòng tặng một món quà chí ít cũng phải hai trăm nghìn tệ cho Đồng Đồng?

“Không đắt, không đắt, cũng mới mười nghìn tệ thôi! Anh rể, món quà này anh nhất định phải nhận lấy, nếu không em không đồng ý đâu!”, Lâm Hạo vội vàng nói rồi nhét hộp quà vào tay Tôn Hàn.

“Mới mười nghìn? Cậu lừa tôi à? Đồ của Hoa Nghệ Kim Hàng e rằng không phải thứ mà mười nghìn tệ có thể mua được”.

Tôn Hàn không nhận, trên chiếc hộp này khắc logo của Hoa Nghệ Kim Hàng. Với tư cách là cửa hàng kim hoàn xa xỉ nhất trong nước, đồ do Hoa Nghệ Kim Hàng làm ra không có món nào thấp hơn năm mươi nghìn tệ.

Lâm Hạo mua với giá mười nghìn tệ, e là có vấn đề.

“Ôi, anh rể, đây là hàng nhái thôi! Thật sự không đắt đâu, nếu là hàng thật, em cũng không mua nổi”.

Lâm Hạo nóng lòng muốn đưa chiếc khóa trường mệnh cho Tôn Hàn, khiến anh càng thấy lạ, càng không muốn cầm: “Được rồi, Lâm Hạo, con người cậu thế nào, tôi tự biết hết. Mang món quà của cậu đi đi, Đồng Đồng không cần đâu!”

Con ngươi của Lâm Hạo đảo liên tục vì sốt ruột, thấy có người bắt đầu nhìn về phía này, hắn ta vội vàng đưa mắt ra hiệu cho một người phụ nữ trung niên cách đó không xa, đồng thời cố nhét hộp quà vào tay Tôn Hàn.

“Á, cái khóa trường mệnh tôi vừa mới mua ở Hoa Nghệ Kim Hàng bị trộm mất rồi! Hai trăm sáu mươi nghìn tệ của tôi đấy!!”

Người phụ nữ trung niên đẫy đà bỗng hét ầm lên, lập tức xác định mục tiêu là Tôn Hàn, chạy tới kéo cánh tay anh: “Mọi người mau xem này, bắt tên trộm đi. Chính là nó đấy, trộm chiếc khóa trường mệnh mà tôi mua!”

“Ai báo cảnh sát giúp tôi với, nhất định phải bắt tên trộm này lại, bắt cả người cả tang vật luôn!”

Liễu Y Y trợn trừng hai mắt, bởi cô nhìn rõ rành rành mọi chuyện diễn ra thế nào: chiếc khóa trường mệnh này là do cậu em vợ của Tôn Hàn cố tình nhét cho anh.

Tuy hận Tôn Hàn thấu xương, nhưng Liễu Y Y không muốn nhìn thấy anh bị oan bèn chủ động giải thích: “Bà chị ơi, có phải chị nhìn nhầm không, chiếc khóa trường mệnh này là do người khác tặng cho anh ấy, là tên Lâm Hạo này này!”

Nào ngờ, Lâm Hạo nói trở mặt là trở mặt được ngay, mở miệng phủ nhận chiếc khóa trường mệnh là do hắn ta đưa.

“Cái gì mà tôi tặng? Tôi tặng gì cơ?”

“Tôn Hàn, cái tên tội phạm cưỡng dâm này, không ngờ anh vừa mới ra tù đã không ngoan ngoãn, hành vi đầu trộm đuôi cướp như thế mà cũng làm ra được”.

“Loại người như anh xứng đáng ở trong tù đến hết đời!”

Bên ngoài trường mầm non bỗng chốc nổi lên một hồi xì xào, ai nấy chỉ trỏ vào Tôn Hàn với ánh mắt kỳ lạ.

“Tội phạm cưỡng hiếp kìa!”

“Lại còn trộm cướp, đúng là hạng cặn bã của xã hội! Mau kiểm tra xem đồ đạc của chúng ta có thiếu gì không?”

Người phụ nữ kia ra sức kéo cánh tay của Tôn Hàn, gương mặt lộ vẻ đắc ý: “Bắt được cả người lẫn tang vật rồi nhé, mày còn vấn đề gì thì nói với cảnh sát đi!”

Biểu cảm của Lâm Hạo có phần gian ác, có tang vật trị giá hơn hai trăm nghìn tệ định tội, phen này lại đủ cho mày ngồi tù mấy năm đấy Tôn Hàn!

Muốn giành lại gia sản ư, cứ nằm mơ đi!
Chương 15: Bà từng gặp tên trộm nào kiếm được cả triệu tệ mỗi năm chưa?

“Mau nhìn kìa, bắt được tên trộm rồi!”

“Tên trộm này thật vô liêm sỉ, tới tận bên ngoài trường mẫu giáo để trộm đồ”.

“…”

Tin đồn phong thanh rằng ai đó bắt được tên trộm vặt nhanh chóng truyền đi, không ít người vây kín cổng trường.

Tôn Hàn cũng thấy đau đầu, không ngờ rằng người làm cha này lần đầu tới đón con gái tan học lại gặp phải chuyện như thế.

Anh nhìn Lâm Hạo với vẻ giận dữ: “Có câu chó không sửa được thói ăn phân, đúng là dành riêng cho chị em hai người. Nóng lòng muốn vu oan cho tôi ngồi tù đến thế cơ à?”

Tôn Hàn biết rất rõ người phụ nữ này chỉ là diễn viên được mời tới, Lâm Hạo với Lâm Mỹ Quyên mới là chủ mưu.

“Chỉ biết nói linh tinh, có chuyện gì đợi cảnh sát tới rồi nói! Tôn Hàn, chính anh không chịu sửa tính sửa nết, còn trách người khác sao?!”

Lâm Hạo sẵng giọng đáp trả rồi nhìn về phía Liễu Y Y với vẻ uy hiếp: “Cô Liễu, cô muốn bị coi như kẻ tòng phạm và cùng bị đưa đến đồn cảnh sát, hay là tự mình rời đi đây?”

Thêm một người là có thêm một cái miệng.

Lâm Hạo không muốn có thêm ai đó nói đỡ cho Tôn Hàn ở đồn cảnh sát.

Liễu Y Y thoáng biến sắc trong một chốc lát nhưng vẫn kiên định đáp: “Chiếc khóa trường mệnh này là do anh đưa cho Tôn Hàn, không phải Tôn Hàn lấy trộm, tôi phải giúp anh ta làm chứng!”

Cô căm hận Tôn Hàn là thật, nhưng không biết tại sao, cô cũng không muốn anh phải chịu cảnh oan ức này.

Có lẽ vì không thể chấp nhận nổi hành vi vu oan giá họa của em vợ Tôn Hàn, cũng có thể vì cô còn trông chờ anh tìm con gái giúp mình.

“Hóa đơn vẫn còn ở chỗ tôi đây, sáng nay tôi mới mua cái khóa trường mệnh này ở Hoa Nghệ Kim Hàng, trên hóa đơn có ngày tháng!”

“Mà khóa trường mệnh ở trong tay thằng ranh này, thế mà cô bảo là nó không lấy trộm? Ai tin?”

“Mọi người có tin không?”

Người đàn bà kia rất biết cách đánh vào tâm lý của người xung quanh, sau vài câu nói, dường như anh cũng đinh ninh Tôn Hàn là kẻ lấy trộm.

Tôn Hàn giơ tay nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là Đồng Đồng tan học rồi. Cơn giận bùng lên trong lòng, anh rút chìa khóa xe đưa cho Liễu Y Y: “Lái xe của tôi qua đây!”

“Anh muốn làm gì hả? Định chạy? Không dễ thế đâu!”, Lâm Hạo sợ Tôn Hàn sẽ chạy nên vội vàng đứng chắn trước mặt anh.

“Tôi đứng sờ sờ ở đây, không chạy!”

Tôn Hàn lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hạo rồi ánh mắt đảo về phía Liễu Y Y: “Còn không mau đi lấy xe!”

“Ồ ồ!”

Liễu Y Y có vẻ hiểu ý của Tôn Hàn, đón lấy chìa khóa rồi đi lái xe.

“Tít tít…”

Một chiếc Mercedes Benz S class màu đen nhanh chóng bấm còi thu hút sự chú ý của mọi người.

Dù sao thì nó cũng là siêu xe với giá lăn bánh trên hai triệu tệ, tất nhiên là rất thu hút rồi.

“Có tiền là không có phép tắc gì được hả, bên ngoài trường mẫu giáo ai cho lái xe tới thế”.

“Chứ còn gì nữa, xe tiền triệu ở thành phố Giang Châu này nhiều như lá me ấy, chẳng qua cũng chỉ là Mercedes thôi mà, vênh váo gì chứ!”

Những tiếng chửi bới vang lên trong đám đông.

Lâm Hạo cũng không nghĩ nhiều, dù sao bây giờ việc của hắn ta là đợi cảnh sát tới bắt Tôn Hàn rồi hắn ta sẽ đón Đồng Đồng đi.

Đường Minh Phong đã nói rồi, chỉ cần tống Tôn Hàn vào tù thêm lần nữa là có thể bán lại Đồng Đồng với giá năm mươi triệu, hắn ta cũng sẽ được chia kha khá tiền!

Nghĩ tới năm mươi triệu tệ, Lâm Hạo càng túm Tôn Hàn chặt hơn.

“Không phải tôi không biết phép tắc, mà chỉ khi nào lái chiếc xe này tới đây mới khiến mọi người tin rằng tôi không phải trộm”, đúng lúc này, Tôn Hàn đột nhiên lên tiếng.

Xí!

Không ai tin.

Lâm Hạo cũng không tin, hắn ta chỉ vào chiếc Mercedes Benz màu đen: “Đây là xe của anh? Anh mới ra tù được mấy ngày mà?”

Nhưng không tin cũng không được.

Liễu Y Y đỗ xe trước cổng trường mẫu giáo rồi bước xuống.

Đây chính là chứng cứ chắc chắn nhất!

Nhất thời, tất cả mọi người xôn xao hẳn lên.

Lái hẳn chiếc Mercedes Benz S class làm sao lại là một tên trộm được?

Người đàn bà trung niên đẫy đà cũng hoảng loạn, lúc Lâm Mỹ Quyên tới tìm bà ta đã khẳng định rằng tên này nghèo rớt mồng tơi, rất dễ đổ vạ.

Nhưng bà ta vẫn cố cãi: “Hờ hờ, bây giờ trộm đạo huênh hoang ghê, sợ xảy ra vấn đề, còn thua hẳn một chiếc Mercedes để kim thiền thoát xác!”

“Mày nói đây là xe của mày, thế tao hỏi mày, mày có phải chủ xe không?”

Lâm Hạo cũng giật mình, Tôn Hàn mới được thả ra ba ngày, làm sao có thể mua xe được. Cho dù muốn mua cũng không thể nào bấm biển nhanh đến thế được.

Chiếc xe này căn bản không phải của Tôn Hàn.

“Đúng vậy, Tôn Hàn, nếu anh là chủ xe, tôi sẽ tin rằng xe này là của anh đấy”.

Tôn Hàn cười khẩy, rút một tấm danh thiếp ra: “Lâm Hạo, cậu chưa đạt được mục đích thì không chịu thôi chứ gì”.

“À phải rồi, ban nãy tôi quên không nói với cậu, bây giờ tôi là tổng giám đốc chi nhánh Giang Châu của công ty thời trang Sâm Uy, đây là danh thiếp của tôi”.

“Tất nhiên, cậu cũng có thể không tin, nhưng cậu có thể gọi điện thoại cho công ty thời trang Sâm Uy hỏi xem tên của tổng giám đốc có phải là Tôn Hàn hay không”.

Danh thiếp đã được đặt sẵn sau khi Từ Khang Niên lấy được vị trí này giúp anh.

Vốn dĩ Tôn Hàn không định lấy ra, nhưng bây giờ không lấy ra cũng không được.

Đùng!

Đầu óc Lâm Hạo như bị sét đánh trúng.

Sao lại thế được?

Công ty thời trang Sâm Uy là thương hiệu nổi tiếng quốc tế, cho dù chỉ là tổng giám đốc của một chi nhánh cũng không dễ leo lên đâu.

Sao anh ta có thể làm được?

Không cần Lâm Hạo gọi điện, đã có người đứng hóng chuyện gọi rồi.

Đường dây điện thoại chăm sóc khách hàng của công ty thời trang Sâm Uy có thể dễ dàng tìm được, không quá phiền phức.

“Là thật đấy, hôm nay tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy mới đổi người, tổng giám đốc mới tên Tôn Hàn”.

“Cháu ngoại tôi làm việc ở đó mà, khẳng định luôn rồi”.

“Nghe nói tổng giám đốc của công ty này mỗi năm kiếm tới bốn năm triệu tệ, làm sao là quân đầu trộm đuôi cướp được?”

Trong thoáng chốc, dư luận đảo chiều.

Mặt mũi Lâm Hạo trắng bệch, hoảng loạn thất thố: “Làm sao mày có thể là tổng giám đốc công ty thời trang Sâm Uy được?!”

Kẻ vô dụng trở mình cũng đâu thể nhanh đến thế?

Tôn Hàn liếc mắt đánh giá Lâm Hạo với vẻ khinh miệt: “Lâm Hạo, cậu vẫn ngu xuẩn y như lúc trước, chẳng nghe ngóng được điều gì. Muốn vu oan giá họa cho người khác, không sợ khiến bản thân lún vào sao?”

“Bây giờ cậu cảm thấy cảnh sát đến đây sẽ tin các người hay tin tôi?”

Tất nhiên là tin Tôn Hàn rồi!

Lái Mercedes Benz S class, đương nhiệm tổng giám đốc công ty lớn với mức lương triệu tệ mỗi năm, làm sao có thể trộm cắp được?

Khi Tôn Hàn đang nói thì người phụ nữ kia nhanh chóng chen vào giữa đám đông, lủi mất.

Chỉ chớp mắt, chân tướng đã rõ rành.

“Anh, anh rể, anh nghe em giải thích. Khóa trường mệnh do một thằng đầu gấu bán cho em, em cũng không biết nó là hàng ăn trộm, thực sự chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi!”

Câu nói của Lâm Hạo không hề có sức thuyết phục, đến người ngoài còn chẳng tin nữa là Tôn Hàn.

“Ồ, hiểu nhầm à. Người phụ nữ đó bị bắt rồi, nếu bà ta khai ra không có tòng phạm thì tôi sẽ tin rằng đây chỉ là hiểu nhầm”.

Tôn Hàn cười khẩy, sau đó đanh giọng quát: “Cầm theo cái khóa trường mệnh của cậu, cút ngay!”

Lâm Hạo không dám nấn ná thêm, vội vàng chạy mất dép.

Lúc này đây, Liễu Y Y bước tới bên cạnh Tôn Hàn, có vẻ không hiểu: “Hắn ta đối xử với anh như thế, anh cứ thả hắn ta đi vậy à?”

“Tôi sẽ cho người báo cảnh sát”, Tôn Hàn hờ hững đáp.

Bỏ qua ư, chắc chắn không thể bỏ qua rồi. Nếu anh thực sự là người vừa mới ra tù, không có gì trong tay, chưa biết chừng đã trúng kế của Lâm Hạo rồi.

Anh không tiếp tục truy cứu chẳng qua là vì Đồng Đồng sắp tan học, không muốn dính vào phiền phức thôi.

“Báo cảnh sát còn phải nhờ người khác, anh ngạo mạn quá đấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom