• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (44 Viewers)

  • Chương 1309-1314

Chương 1309

Cô gái cười nói: “Quý khách, đã kiểm tra xong. Những đan dược đúng thật là hàng thật, với lại linh khí đồi dào, đủ mua đao pháp này rồi”



Vốn dĩ anh còn muốn đến lầu ba xem các thần khí khác, nhưng nghe nói giá cả còn cao hơn rất nhiều, linh tệ anh đã tiêu gần hết, cũng chỉ có thể lần sau tính tiếp.



Khi Tân Trạm vừa bước ra, phía sau có một người đàn ông chạy đến ngăn cản anh và Lãnh Uyên Thư.



Người này nói: “Người anh em này, tôi thấy anh vừa nãy đã đến khu vực bán ma công dạo rất lâu, phải chăng muốn mua một ít thư tịch công pháp, hoặc là bí thuật luyện đan.”



“Anh theo dõi tôi?” Tân Trạm cau mày hỏi.



1309-truyen-ky.jpg




“Được rồi, anh đi trước dân đường đi.”



Tân Trạm có chút lay động, muốn đi xem thử rốt cuộc có thứ gì hữu dụng.



Đôi mắt của người đàn ông này sáng lên, anh ta bước nhanh về phía trước.



“Tân Trạm, cẩn thận một chút, những người này đa phần đều không trung thực, đừng để bị lừa” Trái lại Lãnh Uyên Thư cảm thấy có chút bất an, truyền âm đến nói.



“Yên tâm đi” Tân Trạm biết Lãnh Uyên Thư là có ý tốt, vì vậy cũng gật gật đầu với cô.



Cửa hàng của người này quả thật không lớn, nằm ở một góc bên đường so với Tụ Bảo Các.



Tân Trạm bước vào, phát hiện có một bảo kiếm phát ra ánh vàng lấp lánh đang treo ở trước mắt, vẻ mặt anh hiện lên sự thích thú.



“Haha, người anh em, đây là bảo vật trấn tiệm của cửa hàng chúng tôi, giá năm mươi triệu linh tệ, nhìn không tệ đúng không.”



Người đàn ông mỉm cười, tiến thẳng vào bên trong tiệm, thần thần bí bí lấy ra không ít ngọc giản mang nét cổ xưa, có vài cái phía trên còn dính một chút máu.



“Người anh em, đây đều là những thứ mà Tụ Bảo Các cấm bán, tuyệt đối là đồ tốt” Người đàn ông này nói một cách thần bí.



Nhìn các loại ma thuật công pháp mà người đàn ông này lấy ra, Tân Trạm liếc mắt vài cái, thiếu chút nữa cười lạnh ra.



Người này tám phần là đang xem Tân Trạm anh là kẻ ngốc, cha anh để lại vô số thư tịch, Tân Trạm từ nhỏ đã tiếp xúc không ít nên ánh mắt quan sát cũng tinh tường hơn các văn sĩ Cảnh Xuất Khiếu bình thường kia nhiều.



Những món đồ mà người đàn ông này lấy ra, Tân Trạm nhìn lướt qua một chút là biết chúng là hàng giả.



Nếu đã như vậy, Tân Trạm cũng không có hứng thú mua, xoay người rời khỏi.



“Người anh em đừng gấp gáp, đây đều là những món đồ tầm thường, tôi chỉ muốn cho anh xem thử một chút, bây giờ tôi sẽ cho anh xem xem đồ tốt thực sự là như thế nào”



Thấy mối làm ăn sắp bị tuột khỏi tay, người này chợt lo lắng, lập tức vỗ túi trữ vật, lấy ra một chiếc hộp sắt rồi mở ra.



“Trong đây đều là những công pháp trân bảo của tôi, tất cả đều là hàng cực phẩm”



Lúc người đàn ông này mở hộp sắt ra, một luồng sáng kỳ dị đột nhiên bắn ra.



Vù!



“Tân Trạm, bên trong có thứ gì đó kì quái” Phù Ma cũng lên tiếng, nói.



“Ừm, tôi cũng nhìn thấy rồi”



Tân Trạm liếc mắt nhìn người đàn ông này một cái: “ Tôi có thể dùng thần thức xem thử không?”



“Đương nhiên là được, Tụ Bảo Các không cho phép nhưng chỗ chúng tôi thì có thể” Người này cười nói.
Chương 1310



Ánh mắt người này hiện lên một tia hưng phấn, chiêu này của anh đúng là lần nào cũng linh nghiệm. Mắt thấy có một con cừu béo bở sắp lọt bẫy rồi.



Tân Trạm dùng thần thức nhìn lướt qua mấy miếng ngọc giản trong hộp sắt, anh suy nghỉ trong chốc lát đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.



“Mấy món này của anh không tệ, không biết bán thế nào?”



Thu hồi ánh mắt khỏi hộp sắt, Tân Trạm cười nói.



“Giá rẻ vô cùng, chỉ có mười triệu linh tệ”



“Mấy miếng ngọc giản mà giá mười triệu?”



Lãnh Uyên Thư cau mày, ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng.



“Không, những thứ tốt này mười triệu cũng đáng giá.”



Nhưng thứ làm cho Lãnh Uyên Thư ngạc nhiên là Tân Trạm lại lắc đầu, vẻ mặt đờ đẫn, thật sự sờ vào chiếc nhãn chứa đồ.



“Đúng vậy, vẫn là người anh em này có mắt nhìn” Người đàn ông này mỉm cười, đưa tay ra lấy linh tệ.



“Anh đã làm gì anh ấy!”



Lãnh Uyên Thư lập tức thay đổi sắc mặt, cô rút ra một thanh kiếm dài và chĩa vào người đàn ông. Cô cảm thấy dường như Tân Trạm đã bị trúng một một loại phép thuật nào đó.



“Cô gái, nếu không muốn có thêm phiền phức, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút”



Ngay lúc này, từ bên trong cửa tiệm có hai người đàn ông bước ra, cả hai đều là tu vi Cảnh thân phó phân nhất phẩm.



Ánh mắt bọn họ hiểm ác, mang theo sự uy hiếp.



“Nếu cô không muốn nhóc con này bị thương, tốt nhất nên ngoan ngoãn giao tiền ra, nếu không tôi không đảm bảo thần trí của anh có bị tổn thương vì việc này hay không” Người đàn ông cười lạnh nói.



“Các người!”



Lãnh Uyên Thư vừa tức giận vừa sợ hãi, đám người này quả nhiên là mở hắc điếm, còn dùng thủ đoạn để tập kích Tân Trạm.



Nhưng Tân Trạm lúc này đang bị đối phương khống chế, bản thân nếu hấp tấp ra tay, thật sự sẽ khiến Tân Trạm bị thương, như vậy thì phiền phức rồi.



“Anh không lo tôi đi tìm Tụ Bảo Các?” Lãnh Uyên Thư uy hiếp nói.



“Ha ha, ai có thể chứng minh anh ta bị trúng độc ở chỗ tôi, hơn nữa không có thuốc giải của tôi, đồng nghiệp của anh có thể sẽ bị thương”



Người đàn ông đắc ý nói.



Sắc mặt Lãnh Uyên Thư bỗng chốc thay đổi.



“Tiền linh thạch này các anh cầm lấy đi” Biểu cảm của Tân Trạm đờ đẫn, lấy ra chục tấm tiền linh thạch màu vàng kim.



Trong đám tu sĩ, không có ai mang nhiều tiền linh thạch phổ thông thì ra ngoài, giống như loại tiền linh thạch màu vàng kim này, một đồng có giá trị bằng một trăm đồng linh thạch phổ thông.



“Đúng rồi, những báu vật bên trong hộp sắt này, cũng tặng hết cho.



các người.”



Người đàn ông nở nụ cười tham lam, đưa tay đón lấy tiền linh thạch “Những thứ này đều là ông đây đem ra từ trong Ngôi mộ cổ, nói không chừng thật sự có bảo bối đó”



Anh ta nói xong, hai người đàn ông ở đằng sau đều bật cười lớn.



“Đây là viên hoàn đan giúp anh ta phục hồi lại trạng thái, một lúc nữa mày đưa cho anh ta uống, nhóc con này sẽ không bị làm sao nữa”



Lãnh Uyên Thư nhận lấy viên hoàn đan, tức tới nỗi nghiến răng run người, cô ấy kéo Tân Trạm chuẩn bị rời đi.
Chương 1311



“Còn thanh kiếm này, có thể cho tôi không?”



Đúng lúc này, bỗng nhiên Tân Trạm mở miệng, chỉ vào thanh kiếm trên tường nói.



“Tất nhiên là được, chỉ là một thanh kiếm sắt gỉ, tặng cho anh đó”



Người đàn ông cười lạnh một tiếng, giơ tay vẫy một cái, bỗng chốc thanh kiếm phát ra ánh sáng màu vàng rơi vào trong tay Tân Trạm.



“Cảm ơn nhé, tạm biệt”



Tân Trạm nhận lấy trường kiếm, đi ra ngoài cùng với Lãnh Uyên Thư.



“Đi nhanh!”



Vừa đi ra khỏi cửa hàng không lâu, Tân Trạm đột nhiên hướng về phía Lãnh Uyên Thư nói một câu.



“Tân Trạm, anh không sao đấy chứ?” Lãnh Uyên Thư kinh ngạc nói.



Lúc này ánh mắt Tân Trạm trong suốt, không còn vẻ đờ đẫn như lúc trước nữa.



“Chỉ là một chút thuật gây ảo giác, không có tác dụng với tôi” Tân Trạm cười nhạt nói.



“Vậy thanh kiếm kia?”



Lãnh Uyên Thư trừng to mắt, cuối cùng mới có phản ứng trở lại, kinh ngạc nói: “Vậy là anh đã đánh lừa bọn họ.”



Tân Trạm không bị mắc lừa, mà ngược lại còn lấy được báu vật trong cửa hàng của người đàn ông kia.



Bản thân còn đang có chút phiền muộn, tưởng rằng Tân Trạm bị trúng thuật.



Lãnh Uyên Thư vừa khâm phục anh vừa buồn cười.



“Không sai, có điều một lúc nữa bọn họ sẽ nhận ra, nếu bọn họ chịu nhịn thì không sao, còn nếu bọn họ đuổi theo ra ngoài, vậy thì đừng trách tôi không khách khí”



Tân Trạm cười lạnh một tiếng, ánh mắt xẹt qua một tia sát khí.



Mười triệu tiền linh thạch để mua thanh kiếm này, coi như cho bọn họ một bài học, nếu đối phương ngoan cố cứng đầu, thì không thể trách mình được.



“Tôi đi cùng cô”



Lãnh Uyên Thư nhảy lên nóng lòng muốn thử.



Mấy tên vừa rồi mới uy hiếp mình, nên cô cũng đang rất tức giận.



Nói về thực lực của hai bên, ngay cả Hỏa Quỷ cảnh thần hóa phân tam phẩm Tân Trạm cũng có thể đánh bại, thì đối với hai loại cảnh giới nhất phẩm này, Lãnh Uyên Thư hoàn toàn không bao giờ nghĩ Tân Trạm có thể thua được.



“Lão Nhạc, ông làm sao vậy, sao lại tặng vật báu của cửa hàng cho.



người ta, hay đây lại là một trong những cái bẫy của ông?”



Ở bên kia, sau khi Tân Trạm rời khỏi cửa hàng, hai người đàn ông đứng đăng sau chau mày đi đến.



Mặc dù tu vi của Lão Nhạc này mới chỉ qua Cảnh Xuất Khiếu cửu phẩm, nhưng thông minh xảo quyệt, có thể nói đạo lý, và lại là người đáng tin cậy trong ba bọn họ.



Vì vậy khi nhìn thấy Tân Trạm lấy đi trường kiếm, bọn họ nhất thời không có phản ứng gì, bây giờ mới lên tiếng hỏi.



Thân thể người đàn ông họ Nhạc cũng hốt hoảng ngẩn ngơ một lúc, sau đó mới hồi thần lại được.



“Báu vật gì của cửa hàng cơ?” Nhạc Đồng sững người nói.



“Chính là thứ chúng ta lấy ra từ trong mộ đó, là thanh trường kiếm mà chúng ta thập tử nhất sinh mới lấy được, sao anh lại tặng cho tên ngốc đó?”



Hai người đàn ông trong lòng rối bời, đột nhiên có chút gấp gáp.



Cảm thấy sự việc có gì đó không đúng, bọn họ mới đem sự việc vừa rồi kể lại một lần.



“Tôi, tôi bị anh ta lừa rồi!”



Nhạc Đồng chết lặng người, nửa ngày sau mới tỉnh ngộ trở lại.
Chương 1312



“Trong chiếc hộp sắt đó không phải là có bẫy huyễn thuật bên dưới tấm vải sao, làm sao mà lại là ông bị trúng thuật” Hai người đều cảm thấy kinh ngạc.



“Anh ta cũng bị trúng thuật, không sai! Tên khốn đó không bị trúng thuật của chúng ta, ngược lại lại làm cho tôi bị rơi vào đó” Nhạc Đồng phẫn nộ nói.



“Vậy là anh dùng có một ngàn tiền linh thạch để mua đứt bảo bối của cửa hàng chúng ta?” Một người trong bọn họ suýt chút nữa thì hộc máu vì tức.



Đấy là vật báu tốt nhất họ sống chết lấy được từ trong Ngôi mộ cổ ra.



“Mẹ nó chứ, đúng là khốn nạn”



Nhạc Đồng gần như phát điên vì tức giận.

1312-truyen-ky.jpg


Tân Trạm mua được với giá rẻ xong muốn chạy đi.



“Vậy thì đến giúp anh ta vậy”



Bên ngoài Tụ Bảo Các, là một mảnh đất hoang vắng hiu quạnh, lúc này Tân Trạm ngồi trên một đồi cát, nhàn nhạt nói.



Ở bên cạnh, Lãnh Uyên Thư cũng gật gật đầu, rút thanh trường kiếm ra.



“Tên nhóc kia, trộm đồ của bọn tôi còn muốn chạy!”



Từ trên trời, ba luông sáng vụt qua, sau đó hạ xuống bao vây lấy Tân Trạm và Lãnh Uyên Thư.



“Ô! Anh đang chờ chúng tôi sao”



Nhạc Đồng nhìn thấy hai người bọn họ thì không chút ngạc nhiên, tim đập nhanh, đầu mày chau lại nhìn xung quanh.



“Đừng nhìn nữa, ở đây không có mai phục đâu, chỉ có hai người chúng tôi thôi” Tân Trạm nhàn nhạt nói.



“Chỉ có hai người thôi sao?” Ba người bọn Nhạc Đồng quét mắt một vòng, cũng không phát hiện ra có người nào khác, có chút hồ nghi.



“Giết các người, chỉ cần hai chúng tôi là đủ” Lãnh Uyên Thư nói.



“Ha ha, cô gái nhỏ trông không tồi nhỉ, đáng tiếc là đầu óc không được tốt lắm, dựa vào các người, cũng xứng để giết bọn tôi sao?” Nhạc Đồng nghe xong lên tiếng, không nhịn được bật cười lớn.



“Cô em trông thật xinh đẹp, đợi giết xong tên nhóc con này, chúng ta nhất định chúng tôi sẽ tiếc thương cô em xong mới giết” Một người đàn ông lên tiếng.



“Muốn chết!”



Lãnh Uyên Thư với ánh mắt lạnh lùng, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, xông thẳng về phía bọn chúng.



“Giết chúng đi”



Sắc mặt Nhạc Đồng trầm xuống, cả ba người bọn họ cùng xông lên.



“Ba người các người cũng thật là ngu xuẩn, tôi nói ở đây không có người, lẽ nào là không có mai phục khác sao?”



Tân Trạm đứng lên từ trên đồi cát, ánh mắt chế giễu nhìn.



Anh ta vung mạnh tay, mặt đất bỗng chốc rung chuyển dữ dội, một quầng ánh sáng từ trong lòng đất bay ra, bao trùm lấy ba người vào bên trong.



“Anh là luyện đan sư sao?”



Nhạc Đồng một đấm đánh mạnh vào quầng sáng của trận pháp, nhưng không thể phá vỡ được, điều này làm anh ta không khỏi bị sốc.



“Tôi là luyện đan sư thì không thể là trận pháp sư được sao”
Chương 1313



Tân Trạm cười lạnh một tiếng, đồng thời tay vung tay ra, từ trong trận pháp đánh vào một đường linh khí.



Âm!



Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, và ngay sau đó trong ánh mắt còn đang kinh ngạc của Nhạc Đồng, một ngọn lửa mãnh liệt lúc đen kịt lúc.



xanh thẫm bùng lên dọc theo khe nứt trên mặt đất, nuốt chửng cả một khu vực chỗ bọn họ đang đứng.



“Âm, muốn dùng ngọn lửa này làm tổn thương bọn tôi sao, nực cười.”



Một người trong bọn họ cười khinh thường, anh ta một quyền đánh ra linh khí, muốn dựa vào linh khí này để dập tắt ngọn lửa, nhưng ngọn lửa đó khi gặp được linh khí, không những không suy yếu mà ngược lại còn nuốt chứng linh khí vào trong.



Rít lên một tiếng, ngọn lửa u ám bùng cháy dữ dội hơn, vút bay lên trời.



“Aaaal”



Những người này không lường trước được ngọn lửa lại lợi hại đến vậy, cánh tay đã bị nó đốt cháy bỏng, đau đớn gào thét, dập thế nào cũng không dập được.



“Đáng chết, là thiên địa chí hỏa, một nhóc con Cảnh xuất khiếu như nhà mày, làm sao lại biết được Thiên địa chí hỏa?” Một người khác trong bọn chúng hét lên kinh ngạc.



“Là hai loại chí hỏa, mày rốt cuộc là loại người gì?”



Bọn họ cũng được coi là biết nhiều hiểu rộng, tất nhiên biết đến sự tồn tại của thiên địa chí hỏa, nó được sinh ra giữa đất và trời, con người không thể tạo ra được, hơn nữa lại vô cùng hiếm có.



Nếu tu sĩ vận khí bùng nổ, đạt được một loại thôi cũng đã cực kỳ hiếm rồi, thế mà Tân Trạm lại có cả hai loại, đây tuyệt đối không phải một tu sĩ mình thường có thể làm được.



Vốn dĩ cho rằng Tân Trạm chỉ là một Cảnh Xuất Khiếu bát phẩm, có thể xử lý tùy ý, không nghĩ rằng lại dẫm phải đinh như thế này.



Hai loại chí hỏa không ngừng tiếp cận, khiến cho hai người bọn họ đều sợ tới nỗi hồn bay phách tán.



Nếu bị dính một tia lửa chí hỏa thôi, nếu không có pháp công đặc biệt thì rất khó để dập tắt, huống hồ lại là xung thiên chí hỏa.



“Tiền bối xin tha mạng, chúng tôi đầu hàng”



Đồng tử Nhạc Đồng co rút, vội vàng xin tha mạng.



Hai người kia cũng khổ sở van xin.



Trước thì bị trúng trận pháp, sau lại bị chí hỏa bao vây, cho dù tu vi bọn họ có cao thế nào đi chăng nữa, thì hiện tại cũng chẳng có tác dụng gì.



Nhưng Tân Trạm lại không hề để ý đến bọn họ, trong khoảnh khắc, toàn bộ trận pháp đã bị bao trùm bởi hai loại chí hỏa.



Nhìn thấy Tân Trạm không có ý bỏ qua cho bọn họ, lời cầu xin của hai con người cảnh thần phó phân Nhất phẩm liền trở thành tiếng chửi mắng nguyền rủa.



Bọn họ đã tuyệt vọng rồi, bốn xung quanh đều đã bị trận pháp của Tân Trạm bịt kín, ngọn lửa chí hỏa ngày càng lan rộng vô tận, bọn họ thực sự đang hối tiếc không quay lại được lúc đầu.



Hai người cảnh thần phó phân Nhất phẩm đều là cường giả, không chống đỡ được mấy hồi, đã bị ngọn lửa thiêu rụi thành tro, đến hồn vía cũng không thoát ra được.



Chỉ có Nhạc Đồng, được Tân Trạm đặc biệt tha mạng, mới không bị thiêu chết.



Nhưng khi nhìn thấy cái chết của đồng bọn, sắc mặt anh ta trắng bệch, toàn thân cũng vì sợ hãi mà run cầm cập.



Tân Trạm hất tay một cái, trận pháp được hóa giải, hai chân Nhạc Đồng mềm nhũn, ùm một cái ngã nhào trên mặt đất.



Hai ngọn lửa lớn giờ đây đã được thu nhỏ thành hai đốm lửa to bằng nắm tay, vây xung quanh Nhạc Đồng, và có thể nuốt chứng anh ta bất kỳ lúc nào.
Chương 1314



“Tiền bối tha mạng, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn”



Nhạc Đồng quỳ trên đất, không ngừng van xin.



“Trong cái hộp kia của mày là huyễn trận nhỉ” Tân Trạm nói.



“Vâng, đó cũng là một thứ vãn bối nhặt được trong Ngôi mộ cổ, vốn dĩ muốn bán đổi lấy tiền, nhưng phát hiện ra vật đó có thể dùng để đi lừa gạt người khác, nên giữ lại để dùn: Nhạc Đồng vội vội vàng vàng mò lấy ngọc giản từ trong người ra, đưa cho Tân Trạm.



“Tiền bối, mấy người chúng tôi thật sự chưa có làm ra chuyện gì xấu xa cả, thủ đoạn lừa gạt này cũng là mới học được từ tháng trước, chưa dùng được mấy lần”



Nhạc Đồng thực sự sợ chết, không ngừng dập đầu liên hồi.



Loại người như anh ta, Tân Trạm chỉ cần động tâm một chút, thì ngọn lửa kia sẽ ngay lập tức thiêu chết anh ta.



“Cửa hàng của anh, là anh thuê đó à” Tân Trạm hỏi “Là cửa hàng của tôi, tôi dùng một số đồ vật tốt mang theo ra từ trong mộ cổ, hối lộ cho trưởng lão Tụ Bảo Các ở đây, thuê tầm ba trăm năm, năm nay mới là năm đầu tiên mà thôi”



Nhạc Đồng hối hận vô cùng vì điều đó.



Vốn cho rằng ba người sau khi rời khỏi mộ cổ, có thể ung dung vài trăm năm, không ngờ rằng mới năm đầu tiên đã gặp phải tên sát tinh Tân Trạm này, đến mạng cũng có thể không giữ nổi.



“Anh chết rồi, vậy thì cửa tiệm sẽ ra sao nhỉ?” Tân Trạm nhướng đầu mày nói.



Như nhìn thấy cơ hội sống sót, Nhạc Đồng lập tức nói: “Nếu tôi chết, thì cửa tiệm này sẽ bị Tụ Bảo gác lấy lại ngay lập tức, cho dù có lệnh bài của cửa hàng”



“Đây là thứ được thiết lập đặc biệt để ngăn chặn những người có ý định giết chủ cửa hàng và cướp tiệm. Tôi sẵn sàng điều hành tiệm cho các tiền bối, có thể giao cả sinh mạng và linh hồn của mình”



“Anh cũng là người khôn khéo, nhưng mệnh hồn của anh tôi không cần. Sống chết của anh đều là tùy thuộc vào cô.”



Tân Trạm gật đầu nhìn về phía Lãnh Uyên Thư.



“Tân Trạm, cửa hàng này nên thuộc về anh. Tôi không giúp gì nhiều”



Lãnh Uyên Thư sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng từ chối.



Cô đã nợ Tân Trạm quá nhiều rồi, vậy mà đòi mở cửa hàng ở thành phố đắt giá này thì thật là hổ thẹn.



Đừng nhìn những cửa hàng nhỏ ở các vị trí bên lề, nếu cho thuê ba trăm năm, sẽ thu về không ít tiền linh thạch.



“Tôi đã rất lâu không trở lại đây rồi, không có thời gian kinh doanh”



Tân Trạm lắc đầu.



“Hơn nữa tôi cũng chẳng có gì để giúp cho việc làm ăn buôn bán nhỏ lẻ này, ngược lại Hỏa Vũ Tông của các cô có rất nhiều người và đồ vật. Có cửa hàng này, cô có thể kiếm thêm chút tiền linh thạch” Tân Trạm nói đoạn.



“Nếu không, thu nhập từ cửa tiệm này sẽ được chia đều cho anh và tôi, trước tiên cô sẽ giữ lại phần của tôi ” Tân Trạm nhìn thấy vẻ khó xử của Lãnh Uyên Thư bèn nói.



“Vậy thì…được rồi”



Lãnh Uyên Thư gật đầu với ánh mắt biết ơn sâu sắc.



Cô không ngờ rằng mình lại mắc nợ Tân Trạm.



“Tiền bối, tôi nguyện ý kinh doanh cửa hàng cho anh, cho nên giao toàn bộ số tiền linh thạch thu hoạch được, chỉ là để duy trì tính mạng”



Nhạc Đồng không biết nội dung truyền âm của Tân Trạm, vội vàng nhìn Lãnh Uyên Thư cầu xin.



Lãnh Uyên Thư giả vờ suy nghĩ một lúc, và cuối cùng đồng ý để Nhạc Đồng sống sót.



Nhạc Đồng nếu nhận được ân xá, lập tức giao nộp mạng sống và linh hồn của mình, đồng thời cảm ơn rất nhiều.



So với hai bằng hữu của mình, anh thật may mắn khi còn sống.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom