• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Dạ Đình Sâm đang ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy quản gia Thẩm nói vậy, bàn tay đang
lật tài liệu của hắn liền dừng lại.
Không gặp được mình, em ấy sẽ thất vọng sao?
Chỉ sợ đó là ảo giác của quản gia Thẩm mà thôi.
Hôm qua em ấy còn nói không hy vọng mình can thiệp vào chuyện riêng của em, sợ rằng em
cũng không mong ngóng gì việc trông thấy mình đâu.
Nhưng trong lòng hắn lại có chút chờ mong mơ hồ vì câu nói ấy.
- Thiếu gia?
Quản gia Thẩm tưởng rằng tín hiệu không tốt nên gọi thêm một câu.
- Tôi biết rồi.
Dạ Đình Sâm thản nhiên trả lời một câu rồi cúp điện thoại.
Mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy, thế nhưng bầu không khí xung quanh hắn đã không
còn áp lực như trước nữa.
Dạ Đình Sâm khép kẹp tài liệu lại, đứng lên, lấy chiếc vest treo trên giá xuống, vắt lên tay rồi lập
tức bước ra ngoài.
Liền kề với phòng làm việc của chủ tịch là văn phòng trợ lý, sau khi Dạ Đình Sâm mở cửa ra,
Trần Lạc cũng gần như ngay lập tức đứng lên.
- Chủ tịch.
Dạ Đình Sâm vừa đi vừa giao việc:
- Hôm nay nghỉ sớm đi, cậu cũng về được rồi đấy.
Trước đây thì chuyện thế này Trần Lạc mong cũng chẳng được, thế nhưng bây giờ trên khuôn
mặt cậu ta chẳng hề vui mừng mà còn có vẻ do dự, giống như có lời muốn nói nhưng lại không
biết có nên nói ra hay không.
- Chủ tịch, nhưng mà… có lẽ là đã xảy ra vài chuyện...
Dạ Đình Sâm không để ý lắm:
- Là chuyện hợp tác với Quốc tế Truyền Thừa à? Sáu mươi triệu thôi mà, mai rồi nói sau, bây giờ
tôi có việc phải về nhà.
Trần Lạc vội lắc đầu:
- Không phải chuyện của công ty, là về phu nhân chủ tịch...
Nghe thấy mấy chữ "phu nhân chủ tịch", Dạ Đình Sâm cuối cùng cũng dừng bước, hắn nhíu
chặt mày, nhìn Trần Lạc:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vừa nghe thấy chuyện liên quan tới Nhạc Yên Nhi, ánh mắt Dạ Đình Sâm lập tức sắc bén hẳn
lên, Trần Lạc bị ánh mắt đó nhìn thì không chịu được, chẳng dám mở miệng nói gì, chỉ đưa một
chiếc máy tính bảng ra, bảo:
- Chủ tịch, ngài tự mình xem là hơn.
Dạ Đình Sâm nhận máy tính bảng, vừa thấy tag #Nhạc Yên Nhi cút khỏi giới giải trí# trên màn
hình, mấy bài đăng trên top đầu của weibo cũng đều là những bài nói về những thứ gọi là "quá
khứ xấu xa" của Nhạc Yên Nhi, không chỉ có blogger chuyên mua bán tin tức chia sẻ về chuyện
Nhạc Yên Nhi ngáng chân cùng với những bê bối thật thật giả giả mà đến cả bạn đại học của
cô cũng lên tiếng, họ nói rằng danh tiếng cô từ thời đại học đã chẳng ra gì, từng phá thai tới ba
lần.
Mục bình luận thì càng ở trong tình trạng quần chúng trào dâng phẫn nộ, lời khó nghe thế nào
cũng mắng ra được, có vẻ họ đều đồng lòng muốn đem Nhạc Yên Nhi thành sự sỉ nhục lớn
nhất của giới giải trí, dùng để răn dạy đời sau.
Dư luận muốn phá hủy thanh danh của một người chỉ cần thời gian một ngày mà thôi.
Dạ Đình Sâm yên lặng đọc hết những nội dung này, vẻ mặt hắn vẫn không có gì thay đổi nhưng
Trần Lạc lập tức cảm nhận được nhiệt độ xung quanh chủ tịch đã giảm xuống, còn giảm không
chỉ một độ.
Vừa rồi còn rất ổn mà, bây giờ Trần Lạc chỉ đứng cạnh chủ tịch thôi cũng đã thấy sống lưng lạnh
toát.
Trần Lạc âm thầm kêu khổ, phu nhân chủ tịch xảy ra chuyện mà mình thì không thể không báo
cáo, nhưng mà báo cáo chuyện này thì làm sao chủ tịch có thể không giận được cơ chứ.
Trần Lạc cả gan lên tiếng:
  • Chủ tịch, ngài xem...
  • Thông báo phòng IT, đêm nay tăng ca.
  • ?
Trần Lạc không phản ứng kịp, chẳng phải vừa mới nói là nghỉ sớm à?
- Thông báo đến phòng PR và phòng tuyên truyền họp khẩn cấp, trong vòng một giờ phải đưa
ra được phương án.
Dạ Đình Sâm thầm phân tích rồi lập tức tỉnh táo ra lệnh.
Trần Lạc hiểu chủ tịch đang muốn xử lý những thông tin trên mạng cho phu nhân.
Phòng IT sẽ xóa những topic bóc phốt, khống chế dư luận, sau đó phòng PR đưa ra phương án
giảm thiểu ảnh hưởng, phòng tuyên truyền bắt tay vào thực hiện để chuyển biến hình tượng.
Tất cả bọn họ đều là những nhân tài với mức lương hàng năm lên tới trăm vạn, chuyên xử lý
việc trên thương trường, bây giờ lại phải tăng ca vì một diễn viên, đã thế diễn viên này còn là
người của công ty khác.
Tâm tình của Trần Lạc thực sự rất phức tạp, thế nhưng cậu ta tuyệt đối không dám lộ ra mảy
may trước mặt Dạ Đình Sâm, chỉ có thể lập tức đáp:
- Vâng, chủ tịch, tôi sẽ đi thông báo ngay lập tức.
Dạ Đình Sâm lại quay về văn phòng, ngồi xuống rồi lấy di động ra nhìn, hắn nhớ tới những lời
quản gia Thẩm vừa nói, ánh mắt lóe lên nhưng cuối cùng vẫn bật máy vi tính trên bàn, bắt đầu
chuẩn bị cho cuộc họp sau đó.
Nhạc Yên Nhi đột ngột trở về khiến mợ Trương và mợ Trần rất vui. Khi thiếu phu nhân không ở
đây trong nhà lúc nào cũng lạnh như băng, chỉ khi nào thiếu phu nhân về thì biệt thự mới có
chút sức sống.
Để bày tỏ sự hoan nghênh của họ, hai người còn đặc biệt chuẩn bị một bàn thức ăn lớn.
Nhưng Nhạc Yên Nhi chẳng có tâm trạng nào mà ăn uống, tới giờ cơm tối, Dạ Đình Sâm vẫn
chưa về, cô không vui lắm, hỏi quản gia Thẩm:
- Tối nay Dạ Đình Sâm không về ăn cơm ạ?
Quản gia Thẩm nhìn ra vẻ thất vọng trên gương mặt cô, bản thân ông cũng rất cuống, đôi vợ
chồng mới này ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, khó khăn lắm thiếu phu nhân mới về, tại sao
thiếu gia còn tăng ca cơ chứ? Việc gì mà có thể quan trọng hơn chuyện ở bên thiếu phu nhân?
Việc gì mà có thể quan trọng hơn chuyện sinh một người thừa kế cho bọn họ đây?
Nhưng tất nhiên quản gia Thẩm không thể nói những lời này với thiếu phu nhân rồi.
- Thưa thiếu phu nhân, tôi cũng vừa hỏi qua, thiếu gia đang ở công ty, hôm nay có lẽ ngài ấy
phải tăng ca.
Nhạc Yên Nhi buồn bã gật đầu.
Không sao, chẳng phải là về muộn một chút thôi à, mình đợi được, ai bảo mình đuối lý.
Ăn cơm xong, Nhạc Yên Nhi ngồi trên salon phòng khách xem TV, đáng tiếc là cô xem nhưng
không tập trung, ánh mắt cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía chiếc đồng hồ treo trên tường.
Tám giờ, vẫn chưa thấy về. Chín giờ, cũng chưa thấy về.
Cho tới mười giờ, Nhạc Yên Nhi cũng đã xem hết hai tập phim, vậy mà bên ngoài biệt thự vẫn
cứ yên lặng như vậy.
Nhạc Yên Nhi thấy quản gia Thẩm luôn một mực ở bên cạnh mình không dám đi đâu thì cũng
không đành lòng, cô lên tiếng:
- Quản gia Thẩm, bác cứ đi nghỉ trước đi.
Quản gia Thẩm đã lớn tuổi nên rất dễ buồn ngủ, khi nãy vốn đã ngủ gà ngủ gật rồi, thế nhưng
vừa nghe thấy Nhạc Yên Nhi gọi mình, mặc dù ông không nghe rõ cô nói gì nhưng đã lập tức
đứng thẳng lưng, rất có dáng quản gia nhà quý tộc:
  • Thiếu phu nhân, có tôi đây, cô cần dặn dò gì không?
  • Tôi không có gì cần dặn dò cả, bác cứ đi nghỉ trước đi.
Quản gia Thẩm lắc đầu ngay:
- Không được, chuẩn mực của quản gia quý tộc Anh quốc là tuyệt đối không nghỉ ngơi trước
khi chủ nhân đi nghỉ.
- Bác xem, đã hơn mười giờ rồi, một lát nữa tôi cũng sẽ đi ngủ ngay, tôi cũng không cần bác
giúp gì cả, bác cứ đứng đây suốt thế làm tôi cũng không được tự nhiên.
Cô không thể để một ông lão lớn tuổi như vậy thức đêm cùng mình được.
Quản gia Thẩm nghe vậy thì sợ mình ở đây sẽ khiến Nhạc Yên Nhi mất tự nhiên thật, ông do dự
một lát rồi nói:
- Vậy tôi về phòng trước, nếu như thiếu phu nhân cần gì thì cứ gọi tôi là được.
Nhạc Yên Nhi gật đầu:
- Được ạ.
Chẳng biết chờ đã bao lâu, Nhạc Yên Nhi ôm gối ôm, mơ mơ màng màng ngủ trên ghế.
Dạ Đình Sâm trở về là khi màn đêm đã buông xuống, thấy phòng khách vẫn sáng đèn hắn hơi
ngẩn ra. Cho tới khi thấy cô gái bé nhỏ nằm trên ghế salon, hắn thực sự sửng sốt.
Trời cũng đã rạng sáng rồi, vì sao em ấy còn chưa về phòng mà lại ngủ trên salon thế này?
Mặc kệ chuyện đã làm việc mệt mỏi suốt một ngày, Dạ Đình Sâm bước tới bên salon, thấy
khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ của Nhạc Yên Nhi, ánh mắt hắn dịu dàng hẳn nhưng chính hắn
cũng không nhận ra.
Dạ Đình Sâm cúi xuống, lấy chiếc gối ôm trong lòng Nhạc Yên Nhi ra, sau đó nhẹ nhàng bế cô
lên, đi về phía phòng ngủ trên tầng hai.
 
Advertisement
  • Chương 93

Nhạc Yên Nhi quay lại xe, việc đầu tiên cô làm là bấm số điện thoại của biệt thự Hoàng Đình.

Quản gia Thẩm rất nhanh đã nghe máy:
  • Alo, xin chào.
  • Quản gia Thẩm, tôi đây.
  • Thiếu phu nhân, chào cô.

    Cô quên không mang thứ gì theo à?
  • Không không.
Nhạc Yên Nhi có chút lo lắng, khẽ hỏi:
  • Chỉ là...

    Dạ Đình Sâm bây giờ có còn ở nhà không?
  • Thiếu gia đã tới công ty rồi.
Quản gia Thẩm nhớ tới trận cãi vã khi nãy của hai người mà vẫn toát mồ hôi lạnh, ông nhìn xung quanh một lát, thấy không có ai ở gần thì nhỏ giọng gợi ý một câu:

- Lúc ra ngoài, sắc mặt thiếu gia rất khó coi.

Dạ Đình Sâm giận mình thật rồi.

Nhận ra điều này, sắc mặt Nhạc Yên Nhi trắng hơn, cô thật sự không biết phải làm gì bây giờ, chỉ có thể hỏi quản gia Thẩm:

- Lúc sáng, tôi...

tôi có hơi kích động, anh ấy giận cũng phải, quản gia Thẩm, ông xem tôi nên nói xin lỗi với anh ấy thế nào? Vừa nghĩ tới Dạ Đình Sâm sẽ nhìn mình bằng ánh mắt lạnh băng vô tình, Nhạc Yên Nhi liền cảm thấy khó chịu.

Thiếu phu nhân chủ động lấy lòng thiếu gia, đây tuyệt đối là tin tức tốt! Quản gia Thẩm hết sức bày mưu tính kế:

- Thiếu phu nhân, thật ra trong lòng thiếu gia rất quan tâm cô, chỉ cần cô tỏ thái độ yếu đuối một chút trước mặt ngài ấy, thiếu gia nhất định sẽ tha thứ cho cô.

- Vậy giờ tôi phải tới công ty tìm anh ấy à? Cô vợ nhỏ mới cưới tới công ty để gặp người chồng đang cáu kỉnh, hình ảnh đáng yêu biết bao!

- Tất nhiên là phải đi rồi! Quản gia Thẩm vừa dứt lời đã thấy mình vội vàng quá, ông sờ mũi, tiếp tục:

- Ừm, nếu cô đồng ý tới là tốt nhất rồi, loại chuyện như vậy thì sớm tốt hơn muộn.

Lát nữa cũng tới giờ cơm trưa, cô có thể mang cơm cho thiếu gia, thiếu gia cảm động thì chắc chắn sẽ không giận nữa.

Nhạc Yên Nhi suy nghĩ một lát, quả thực không còn cách nào tốt hơn, cô mang đồ tới thì hẳn Dạ Đình Sâm sẽ không vứt đi.

  • Dạ Đình Sâm thích ăn gì ạ?
  • Thiếu gia thích nhất là sashimi của Thần Mộc Cuisine, cô có thể tới đó mua một phần.
  • Được, tôi sẽ đi ngay.
Gác máy, Nhạc Yên Nhi lập tức nhấn chân ga, lái xe về phía Thần Mộc Cuisine.

Thần Mộc Cuisine là nhà hàng Nhật Bản hàng đầu của thành phố A, trung bình giá cho một người ăn ở đây ít nhất cũng lên tới bốn chữ số, Nhạc Yên Nhi tuyệt đối không nỡ bước chân vào nơi thế này, nhưng để đưa cơm cho Dạ Đình Sâm, cô thực sự không dám qua loa.

Gọi hai phần sashimi, hai phần sushi, chờ đến khi phục vụ mang hóa đơn lên, Nhạc Yên Nhi vẫn khẽ hít sâu.

Bốn nghìn tám trăm tệ...

Quả nhiên, đồ Dạ Đình Sâm thích ăn làm sao có thể bình thường cho được.

Nhạc Yên Nhi nhịn đau thanh toán, cô tự nhủ với mình rằng đừng chọc tới Dạ Đình Sâm, nếu không đây chính là cái giá đau đớn phải trả.

Nhận lấy đồ ăn xong xuôi, Nhạc Yên Nhi lái xe về phía cao ốc Empire State, trụ sở của LN.

Cao ốc Empire State của LN là tòa nhà cao nhất thành phố A, tràn ngập phong cách hiện đại, cũng có thể coi như một cảnh đẹp của thành phố.

Dừng xe xong, Nhạc Yên Nhi cầm đồ ăn bước vào bên trong.

Vừa đi vào cửa, cô đã nhận được nụ cười tiêu chuẩn của lễ tân.

  • Xin chào, xin hỏi cô tìm ai ạ?
  • Tôi tìm Dạ Đình Sâm.
Lời vừa dứt, nụ cười chuyên nghiệp của lễ tân cũng cứng lại.

Cô đã làm lễ tân ở trụ sở LN tới ba năm, đây là lần đầu tiên thấy có người chỉ mặt gọi tên muốn tìm chủ tịch.

Lễ tân kín đáo quan sát Nhạc Yên Nhi.

Ừm, đẹp thì đẹp đấy nhưng nghe đâu chủ tịch cũng chẳng thích phụ nữ, hẳn đây không phải vị hôn thê hoặc bạn gái của chủ tịch, mà khí chất của Nhạc Yên Nhi cũng không giống tiểu thư quý tộc hay giới thượng lưu, hẳn cũng không phải người nhà chủ tịch.

  • Xin hỏi cô là?
  • Tôi là Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi? Chưa từng nghe qua, chắc chắn chưa bao giờ có lịch hẹn được ghi chép lại.

  • Xin hỏi đây là cuộc gặp tư nhân hay cuộc gặp đại diện công ty ạ?
  • Gặp gỡ tư nhân.
Hỏi đến đây, ánh mắt lễ tân đã khác hẳn.

Hừ, chẳng biết con nhóc chưa trải mùi đời này ở đâu ra, đoán chừng thân phận của chủ tịch là gì cũng không biết, thế mà cũng dám tới trụ sở của LN chỉ mặt gọi tên đòi gặp chủ tịch, đúng là không biết trời cao đất rộng.

Nghĩ tới đây, thái độ của lễ tân không tốt như khi nãy nữa, trong mắt cũng có vẻ khinh thường.

- Xin lỗi, lịch hẹn của chủ tịch chúng tôi đã kín cho tới sáu tháng sau, nếu như cô muốn hẹn trước, vậy hãy đưa lý do muốn gặp mặt để đội trợ lý của chủ tịch xét duyệt, sau khi được thông qua, yêu cầu này sẽ đưa tới phòng thư ký phúc thẩm.

Sau lần thông qua thứ hai này sẽ sắp xếp cô vào danh sách hẹn gặp.

Nói tới đây, lễ tân nở một nụ cười giễu cợt:

- Xin hỏi cô có còn câu hỏi nào không? Một quá trình dài ngoằng, Nhạc Yên Nhi nghe xong đầu liền quay quay.

Để gặp Dạ Đình Sâm phải phiền phức thế à? Dưới cái nhìn chăm chú của lễ tân, Nhạc Yên Nhi miễn cưỡng gật đầu:

- Không có gì nữa, tôi biết rồi.

Sau đó, cô xoay người, định rời đi khỏi khu vực lễ tân.

Được rồi, thôi thì về chờ Dạ Đình Sâm đi, không nên quấy rầy công việc của hắn.

Nhạc Yên Nhi chưa đi được hai bước đã nghe thấy giọng lễ tân nói rất rõ ràng, cô ta hừ lạnh một tiếng:

- Thật là không biết tự lượng sức mình, nhà quê chưa thấy việc đời.

Nhạc Yên Nhi vốn định đi rồi nhưng nghe thấy thế thì nổi giận, cô ngừng chân, quay lại phía bàn lễ tân.

Lễ tân không ngờ Nhạc Yên Nhi lại quay về, thái độ lần này không còn tốt như khi nãy nữa, ngay cả nụ cười chuyên nghiệp cũng không buồn giữ lại mà chỉ giương mắt nhìn Nhạc Yên Nhi:

- Còn có việc gì? Nếu như không có việc gì thì đừng chắn ở đây, những người ra vào sảnh chính của Tập đoàn LN chúng tôi đều là người có tiếng tại thành phố A, hạng người như cô ở đây sẽ ảnh hưởng tới hình tượng công ty chúng tôi.

Trào phúng lạnh lẽo rơi vào tai, Nhạc Yên Nhi không thèm nhìn cô ta mà rút di động ra, bấm số của Trần Lạc.

Có thể Trần Lạc đang làm việc, điện thoại mãi không kết nối được.

Lễ tân cảm thấy Nhạc Yên Nhi đang cố ra vẻ, gọi điện thoại còn phải quay lại bàn lễ tân để gọi, cô ta liền trợn ngược mắt, vươn tay định gọi số nội bộ cho bảo an để đưa cô gái này ra ngoài.

Lúc này, điện thoại có người nghe.

Nhạc Yên Nhi lập tức nói:

- A lô, Trần Lạc, tôi là Nhạc Yên Nhi.

Bàn tay đang giơ lên của lễ tân cứng đờ.

Trần Lạc? Trần Lạc nào? Danh sách nhân viên trung tầng trở lên của toàn bộ công ty lễ tân đều có thể đọc trôi chảy, đây là kiến thức cơ bản phải có của một lễ tân, thế nhưng cô ta lục tung ký ức của mình chỉ ra duy nhất một người tên Trần Lạc.

Thư ký đặc biệt của chủ tịch, Trần Lạc.

Hẳn sẽ không phải chứ? Cô ta nếu thật sự quen Trần Lạc thì còn đến gặp lễ tân làm cái quái gì? Để Trần Lạc xuống đây đón chẳng phải hơn à? Chắc chắn là cố tình làm màu! Sắc mặt lễ tân càng khó nhìn, cô nhấn mạnh xuống nút nội tuyến.

  • Phòng an ninh đây, mời nói.
  • Có một cô gái ở quầy lễ tân đang yêu cầu gặp chủ tịch, nhất định không chịu đi, tôi sợ cô ấy ở
lại sảnh chính sẽ gây sự, mọi người mau tới xử lý.

- Được.

Cúp máy, ánh mắt lễ tân hiện lên vẻ lạnh lùng đắc ý, chuẩn bị xem trò cười của Nhạc Yên Nhi.

Cô ta thẳng lưng, cố ý lờ Nhạc Yên Nhi đi, tập trung soạn lại tài liệu trong tay mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom