• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Chương 819
Norman đau khổ nhắm nghiền hai mắt, cứ để cho bóng tối dần dần gặm nhấm mình. Cô độc, bóng tối, đau đớn anh ta đã sớm quen, vốn cho là mình có thể chịu đựng được nhiều năm như vậy rồi, chẳng ngờ lúc này anh ta không chịu nổi nữa.

Trái tim trống rỗng.

Trước kia, anh ta không biết mình phải theo đuổi cái gì, vì gia tộc, vì Arthur mà phải dũng cảm tiến lên.

Nhưng bỗng có một ngày, anh ta không còn vì những điều đó nữa mà vì bản thân mình, kẻ luôn tỉnh táo và cố chấp như anh ta lại biến thành con ruồi không đầu.

Lần đầu tiên anh ta thua thảm hại.

Thua chật vật.

- Norman, có phải ngoại trừ việc làm quân nhân thì mày chẳng làm được gì khác không? Không xứng làm anh, không xứng làm cháu, bây giờ cũng chẳng xứng làm chồng, dạng người như mày thì làm sao có thể cho người ta hạnh phúc, quả là nằm mơ!

Anh ta cười tự giễu.

Dạ Vị Ương về đến nhà đã là một rưỡi sáng, cô sợ quấy rầy người nhà nên chỉ bật đèn hành lang, đổi giày, thay quần áo rồi rón rén vào trong, chẳng ngờ đèn phòng khách bỗng sáng lên.

Ánh sáng chói mắt giúp cô thấy trước cửa có một người đang đứng.

Là Dạ Dương.

Sắc mặt anh bình tĩnh đến đáng sợ, đôi mắt cũng trở nên sâu vô cùng, cô biết anh đang giận.

Dạ Dương luôn dễ dàng tha thứ cho cô, rất ít khi tức giận, thế nhưng lần này anh đã nổi giận thực sự.

- Không ngủ à?

Cô hỏi, muốn dùng phương thức hòa hoãn để nói chuyện.

- Đi đâu? Muộn thế rồi em còn đi đâu? Vì sao không nghe điện thoại của anh, em có biết anh lo cho em thế nào không?

Anh hùng hổ hỏi.

- Xin lỗi, có chút việc ngoài ý muốn nên tới bệnh viện thăm một người bạn. Muộn rồi, ngủ sớm đi, mai em có chuyện muốn nói.

Cô mím môi, dùng lý trí phân tích và thấy hai người đều không ở trạng thái có thể nói chuyện, có gì rồi mai nói sau.

Nhưng cô vừa quay đi đã bị Dạ Dương túm tay lại.

Dạ Vị Ương bị kéo đột ngột nên lảo đảo suýt ngã.

- Anh hỏi em, có phải em đi gặp anh ta không? Có phải em giấu anh, lén đi gặp Norman không?

- Phải, em đi gặp anh ấy..

Cô không giấu giếm vì không giỏi nói dối.

Dạ Dương nghe cô trả lời thẳng thừng như vậy thì rất giận, bàn tay anh siết lại rồi đẩy cô ra ngoài.

Cô không kịp chuẩn bị, người đâm thẳng vào tường, trán đập vào tường, đỏ lên.

- Ôi.

Cô kêu đau.

Dạ Dương nghe thấy cô rên rỉ thì vội vàng lao tới, giữ chặt người cô.

- Xin lỗi, anh không cố ý, anh tức giận quá! Em ngồi xuống, anh lấy thuốc cho em.

Dạ Dương như đứa trẻ gây ra lỗi, anh xin lỗi liên tục rồi dìu cô ra ngồi trên ghế còn mình thì đi tìm thuốc.

Nhưng anh bị cô kéo lại.

- Dạ Dương, em không buông tay nổi, em vẫn còn yêu anh ấy, làm sao bây giờ...

Dạ Vị Ương đau khổ nói, cô thực sự không thể lừa mình dối người được.

Trước đây, cô luôn thuyết phục bản thân, nhưng bây giờ đến chính mình cô cũng không lừa được nữa, làm sao lừa người khác được.

Dạ Dương run rẩy, thân thể cao lớn lúc này trông thật yếu ớt.

Anh cứng ngắc quay lại, nở một nụ cười mất tự nhiên.

- Việc này... việc này không sao mà, chỉ cần anh tốt với em là được, thế nào rồi em cũng sẽ quên anh ta, chúng ta không cần đính hôn mà kết hôn luôn đi.

- Dạ Dương, xin lỗi.

Dạ Vị Ương không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô chẳng cần nhìn cũng đoán ra anh đang kinh ngạc và đau đớn thế nào. Cô cảm thấy mình là một người xấu xa, lừa gạt tình cảm của Dạ Dương, cũng phụ lòng Norman.

Một người lý trí như cô sao lại liên tiếp sai lầm trên phương diện tình cảm như thế?

Cô sắp không tha thứ nổi cho chính mình nữa rồi.

- Vị Ương, anh thấy khó chịu, anh đi nghỉ trước đây, em cũng nghỉ sớm đi, chuyện chúng ta thì mai lại nói.

Dạ Dương không muốn đối mặt, giọng anh run run.

Trong chuyện này, anh mới là người bị tổn thương nhất.

Một giây trước, anh còn cho rằng mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian, cô gái mình thầm yêu cuối cùng cũng sẽ cưới mình, nhưng bây giờ anh thấy mình là người khốn khổ nhất, dù có ngu xuẩn muốn tự lừa dối bản thân nhưng cô đã không cho anh cơ hội nữa rồi.

Dạ Vị Ương nhìn bóng dáng anh lảo đảo rời đi, cô cũng đỏ mắt.

Cô muốn khóc, rất muốn.

Cuộn mình trên salon, tự ôm chặt lấy mình, nước mắt lã chã rơi từ lúc nào.

Lát sau cô vào phòng, tắm rửa rồi đi nằm, nhưng nhắm mắt thế nào cũng không ngủ được.

Đúng lúc này, cô nghe thấy cửa phòng mình mở ra, tiếng bước chân của người đi vào khá nặng nề, là Dạ Dương.

Anh đặt gì đó xuống tủ đầu giường, sau đó, cô cảm thấy trán mình man mát.

Anh giúp cô bôi thuốc.

Dạ Vị Ương run lên, cô cảm thấy mình thật khốn kiếp, đã lừa gạt tình cảm của Dạ Dương.

Những năm tháng qua, anh luôn bên cô, chăm lo cô như một người anh trai. Vậy mà cô lại nhẫn tâm làm tổn thương anh.

Cô không dám mở mắt vì sợ sẽ đánh vỡ sự bình tĩnh này.

Cảm giác đau đã giảm hẳn.

Bôi thuốc xong, Dạ Dương không rời đi mà ngồi ở một bên giường, nhẹ nhàng cầm tay cô, dịu dàng nói:

- Vị Ương, thật ra anh luôn muốn chăm sóc em như thế. Nhớ khi anh vừa mới về nhà họ Dạ, em bước từng bước từ trên gác xuống, mặc quần áo xinh đẹp, cười tươi như một nụ hoa hồng chớm nở. Nụ cười khi ấy của em, anh còn nhớ đến tận bây giờ. Cũng từ giây phút ấy, anh đã thề sẽ bảo vệ em.

- Thật ra anh không hề muốn làm anh trai em, anh muốn ở bên em, bảo vệ em. Nhưng cuối cùng anh yếu đuối quá, mà em vẫn rực rỡ như vậy, có lẽ là anh không xứng với em.

Những lời này, dường như Dạ Dương đã phải dùng hết dũng khí để nói ra. Chúng nặng nề khiến Dạ Vị Ương cảm thấy buồn kinh khủng.

Lời này có ý gì?

Dường như Dạ Dương đang ngắm cô, ánh mắt ấy như đang bao vây lấy cô.

Cuối cùng, hơi thở của anh tới gần, tim cô cũng như sắp vọt khỏi họng.

Dạ Dương muốn làm gì?

Tim cô đập thình thịch.

Bờ môi ấm áp kia rơi xuống trán Dạ Vị Ương, trái tim cô cũng bình tĩnh lại.

Cô đã không thể chấp nhận được nụ hôn bất cứ một ai khác ngoài Norman.

Nụ hôn của Dạ Dương dừng lại rất lâu, mãi anh mới dừng lại rồi quay người đi.

Cửa đóng lại, cô từ từ mở mắt, cảm giác đau đớn ập tới.

Cô sờ lên trán theo bản năng, lại nhắm mắt lại, đêm nay là một đêm không ngủ.

Dạ Vị Ương thức trắng cho tới khi ánh bình minh dần xuất hiện. Lúc này, cô mới mở mắt.

Cô ngồi dậy, chẳng ngờ dưới bình thuốc lại có một trang giấy.

Tối qua Dạ Dương để lại?

Tối qua luôn tắt đèn, cô không biết.

Dạ Vị Ương có linh cảm xấu.
Chương 820
Dạ Vị Ương vội vàng mở ra xem. Là chữ của Dạ Dương.

"Vị Ương, khi em đọc được bức thư này, anh đã ngồi trên máy bay đi châu Phi rồi. Anh xin cha nuôi cho mình đi thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài. Sẽ phải đi châu Phi hai năm. Mong là hai năm sau khi anh về sẽ thấy em và Norman hạnh phúc bên nhau. Cô chủ của anh, phải hạnh phúc nhé. Hạnh phúc cho anh thấy, anh mới không hối hận vì quyết định hôm nay".

Dạ Dương đi rồi?

Dạ Vị Ương không kịp phản ứng.

Anh ấy gọi mình là cô chủ.

Cô lao ra khỏi phòng, cha mẹ đã ngồi dưới nhà. Một người đọc báo, một người uống sữa.

Mẹ nhướng mày nhìn cô rồi nói:

- Vị Ương, con phải chú ý thân phận của mình chứ. Nếu trong nhà đang có khách mà người ta thấy con thế này thì sao?

- Vợ, con gái chúng ta không có ngực cũng chẳng có mông, kể cả bị nhìn cũng không lỗ gì. Sandwich vừa làm xong đây, em ăn đi.

- Con gái thế này là tại ai?

- Tất nhiên là tại anh rồi, vợ.

Dạ Tu nịnh nọt cười rồi ân cần đưa cho vợ một miêng sandwich.

Dạ Vị Ương thấy thế thì suýt nổi điên:

- Dạ Dương đi rồi, ba mẹ biết không?

- Biết chứ. Thằng nhóc đó hai hôm trước đã xin đi làm nhiệm vụ ở nước ngoài rồi.

- Hả? Hai ngày trước, vậy việc đính hôn của con...

Dạ Vị Ương ngẩn ra.

- Chúc mừng con gái nhé, con đã dọa cho người duy nhất chịu cưới con chạy mất rồi. Con sẽ phải độc thân và ở với ba mẹ cả đời.

Mẹ cô thản nhiên nói.

- Rốt cuộc là thế nào?

- Có gì mà phải hỏi? Dạ Dương biết con không thích nó nên không định đính hôn với con.

- Nhưng con tin đính hôn đã thông báo, người trong gia tộc biết cả rồi, hai ngày nữa phải làm sao?

Dạ Vị Ương bất đắc dĩ.

- Mọi việc cứ để ba giải quyết. Nhất định sẽ không khiến con gái mất mặt.

Dạ Tu cười như hồ ly rồi lại nhìn vợ:

- Vợ, anh thấy ly sữa của em ngon đấy! A, em thay màu son hả? Màu này hợp với em lắm!

- Chỉ thay màu son thôi á?

Mẹ cô đưa cốc sữa ra.

- Mới đổi kiểu tóc! Quần áo mới mua! Đôi giày này đi lần thứ hai! Chiếc nhẫn kia là mẹ em để lại, hai năm rồi em không đeo. Ôi trời! Sao lại mẻ mất móng tay rồi? Anh đi làm móng với em nhé!

- Có cố gắng, vậy cho anh đi cùng em đấy.

Dạ Vị Ương phát điên nhìn cha mẹ mình, cô đỡ trán, vô cùng hoài nghi liệu mình có phải là con nhặt được không. Cuối cùng, cô chỉ đành về phòng.

Nằm dài trên giường, suy nghĩ của cô rối bời.

Mình phải làm gì bây giờ?

Ngày thứ hai, tin tức về lễ đính hôn vẫn không thay đổi, thậm chí còn được truyền tới tất cả các nhà rằng lễ đính hôn cô ba của LN đã gần trong gang tấc.

Thiệp mời đã phát cũng không thu hồi lại, mỗi lần Dạ Vị Ương ra ngoài là sẽ có nhiều người tranh nhau chúc mừng cô, cô chỉ có thể tươi cười đáp lại.

Cô tới bệnh viện nhưng Norman không muốn gặp cô, anh ta để mặc cô đứng ngoài cửa.

Ngày thứ ba, cũng là lễ đính hôn. Địa điểm được chọn là một nhà hàng nổi tiếng ở London.

Buổi sáng, mẹ cô đã đứng cạnh giường, bày ra khí thế của một phu nhân Anh quốc, bắt đầu ra lệnh từ phối hợp quần áo, nước hoa, hoa tươi, mọi chi tiết, bà muốn con mình là cô gái hoàn mỹ nhất.

Đúng lúc này, di động của bà đổ chuông, hẳn là Dạ Tu đang ở nhà hàng gọi về.

- Vợ, hoa hồng vàng hết rồi, thay bằng đỏ được không?

- Không! Tục lắm!

- Thế hồng trắng?

- Lễ tang của con gái anh à?

- Được, anh hiểu rồi, anh cho người chuẩn bị ngay, kiểu gì cũng phải tìm được hồng vàng.

- Nếu anh dám làm phiền em với mấy cái chuyện nhỏ này thì tối nay khỏi phải về nhà.

- Vâng, thưa bà xã đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi!

Bà cúp máy, nhìn lướt qua Dạ Vị Ương:

- Ba con giống con như đúc, cứ hay lải nhải, không im lặng được phút nào.

- Mẹ, mẹ đang khoe chồng đấy hả? Mẹ không bắt nạt con gái mẹ thật chứ?

- Khoe chồng rõ thế cơ à?

- Con không hiểu, vị hôn phu chạy rồi thì con đến đây làm gì?

- Thiệp mời phát rồi, nếu để người ngoài biết vị hôn phu vứt bỏ con, tin này truyền ra thì mất mặt đến đâu hả? Mẹ với ba con quyết định rồi, lễ đính hôn sẽ là buổi trình diễn thời trang của mình con, tuyên bố con sẽ độc thân cả đời, làm bạn với ba mẹ đến già.

- À, cả đời không cưới ha.

Dạ Vị Ương hờ hững tiếp lời nhưng vừa nói xong thì cô nhận ra bất ổn rồi sặc nước miếng.

Cô ho khan liên tục.

- Đưa cho cô chủ chén nước đi.

- Khục khục... mẹ, ý mẹ là gì? Buổi trình diễn thời trang, không cưới? Mẹ có nhầm không?

- Đúng thế, con phải nhấn mạnh ở buổi trình diễn là con đã quyết định độc thân cả đời vậy nên lễ đính hôn không thể tiếp tục được chứ không phải vì con bị bỏ. Con còn phải nhấn mạnh là ba mẹ đã hao tổn tâm tư cho chuyện kết hôn của con lắm, nhưng con từ chối ý tốt của chúng ta. Tuyệt đối đừng có nói đó là lỗi của ba mẹ, phải để người lớn trong nhà chứng kiến mới được. Miễn cho đến lúc con không lấy được chồng thì người ngoài lại bảo là tại chúng ta hết.

Dạ Vị Ương nghe thế thì suýt hộc máu.

Mẹ cô quá độc, có thể nghĩ ra chiêu này, mình tuyệt đối không phải con ruột!

- Mẹ có cần ác thế không?

Cô cắn răng nói.

Mẹ cô khinh bỉ lườm:

- Lúc trước mẹ sắp xếp cho con bao nhiêu là đàn ông ưu tú thì con ngứa mắt, cứ dây dưa nhiều năm như thế. Giờ con hai bảy rồi, không cưới nữa là ba mươi đấy. Ba mẹ quyết định mặc kệ con, sang năm sẽ đi du lịch thế giới, ít nhất là ba năm, thế nên con có lấy chồng không thì ba mẹ cũng chẳng quan tâm. Giáo dục con thành mạnh mẹ thế này là lỗi của ba mẹ, cho nên chúng ta định tự trừng phạt chính mình!

- Du lịch vòng quanh thế giới mà là trừng phạt hả? Tiền ai bỏ?

Hiện giờ ba mẹ cô đã từ chức, trở thành người ăn không ngồi rồi. Chuyện vòng quanh thế giới ba năm sẽ tốn một khoản chi phí không nhỏ, cô đã ngửi thấy mùi âm mưu rồi.

- Tất nhiên là con rồi. Mẹ nuôi báo cô con bao nhiêu năm như thế, sắp chết có khi cũng chưa được nhìn thấy cháu ngoại. Con phải áy náy với ba mẹ dần đi, phải đền bù tổn thất biết chưa? Ba mẹ còn định mua một căn biệt thự bờ biển để dưỡng già, con chuẩn bị đi.

Dạ Vị Ương ôm ngực, cô cảm thấy sắp ngạt thở vì tức giận rồi.

Sao mình lại khổ thế này, sao lại có một đôi cha mẹ dở hơi thế này?

Được, buổi diễn thời trang thì buổi diễn thời trang, dù sao cô cũng không định lập gia đình, tranh thủ lúc này để chặt đứt mộng tưởng của bản thân cũng được.

Tám giờ đúng, họ tới nhà hàng sang trọng nhất London. Bên trong đã được trang hoàng rực rỡ, mười hai cổng vòm kiểu Rome đã được bày ra, bên trên quấn hồng vàng.

Trên mặt đất là thảm đỏ rất dài, cô mặc váy trắng, tay cầm hoa, cảm giác như đang bước trên thảm đỏ kết hôn vậy.
 
Advertisement
Last edited:
  • Chương 808

Dạ Vị Ương hỏi:

- Sao bảo là buổi trình diễn thời trang tuyên bố độc thân cơ mà? Bày biện lãng mạn thế làm gì?

- Ba con bảo cả đời chỉ sợ con cũng chẳng được bước vào điện phủ hôn nhân đâu, cho nên để con trải nghiệm một lần.

Nghe thế, Dạ Vị Ương khóc không ra nước mắt.

Vào hội trường, nơi nơi đều là hoa hồng, từng bó từng bó một. Hai bên thảm đỏ là vị trí của khách mời, giờ này đã không còn chỗ trống, cô vừa bước vào, mọi người đã nhiệt liệt vỗ tay, thậm chí có cả hoa đồng xuất hiện xung quanh, liên tục rắc cánh hoa.

Hoa khói mông lung, cô thấy ha mình mặc áo đuôi tôm đứng trên sân khấu, sửa soạn rất đẹp trai. Ông mỉm cười với cô, nói:

- Hoan nghênh sự xuất hiện của con gái chúng tôi, Dạ Vị Ương!

Tiếng vỗ tay càng lớn hơn.

Đi thẳng tới sân khấu, cha cô hiền hòa vươn tay, dù bình thường ông luôn lừa cô nhưng lúc này, cô cảm thấy mình vẫn giống một cô dâu sắp về nhà chồng, sắp phải chia xa người nhà nên nước mắt đã rưng rưng.

Chẳng ngờ tay vừa vươn ra đã bị Dạ Tu đập một phát:

- Giơ cái gì, ba đang định đỡ mẹ con, con khỏe chân thì tự lên đi.

Mình không phải con ruột!

Cô trơ mắt nhìn ba mình cười nịnh nọt, nắm tay mẹ mình dìu lên sân khấu.

Mắt Dạ Tu rưng rưng:

- Không dám giấu mọi người, hôm nay là kỷ niệm hai mươi tám năm ngày vợ chồng tôi kết hôn. Tôi muốn mọi người ở đây làm người chứng kiến cho tôi: Hera Hutt, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại của mình để yêu em nhiều hơn!

Dạ Tu trịnh trọng tuyên bố, nhìn sang vợ đầy tình cảm.

Vậy là cha mẹ cô ôm chặt lấy nhau, mọi người bên dưới cũng vỗ tay ầm ầm.

Dạ Vị Ương đỡ trán, bây giờ mình có nên rút lui không?

Thế này mà là buổi trình diễn thời trang tuyên bố độc thân của mình à? Rõ ràng là buổi khoe ân ái của ba mẹ mà, hai người cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi, sao lại không biết xấu hổ thế cơ chứ?

Dạ Vị Ương lắc đầu, cô quyết định rút lui, buổi trình diễn của mình để sau đi.

Mọi người đều tập trung lên sân khấu, không một ai chú ý tới cô cả.

Dạ Vị Ương giẫm trên thảm đỏ, cảm giác không hề chân thật.

Cô bước từng bước về phía cổng.

Nhưng trước mặt lại xuất hiện một người.

Cô sững lại. Người kia đứng ngược sáng, cô không thể nhìn rõ dung mạo nhưng vẫn nhận ra thấp thoáng đó là một bóng dáng quen thuộc.

Anh ta mặc vest trắng, cao gần mét chín, một sự tồn tại đủ để khiến người ta ngước nhìn.

Từng bước tới gần, giày da giẫm trên thảm đỏ vang lên tiếng nho nhỏ lại nặng nề, từng tiếng như gõ vào lòng cô.

Cô dần nhìn rõ anh ta, khuôn mặt anh tuấn, đôi mày kiếm, sống mũi thẳng và bờ môi mỏng.

Sắc mặt anh ta vẫn tái nhợt nhưng đã tốt hơn so với mấy ngày trước, ít nhiều gì cũng hồng hào hơn.

Đôi mắt anh ta rất sâu, hệt như ánh mắt chim ưng đang khóa chặt con mồi.

Cuối cùng, anh ta đứng trước mặt cô, hé môi, trầm giọng nói:

- Sao thế? Còn chưa bắt đầu đã hoảng sợ chạy trốn à?

- Anh... sao anh lại ở đây?

Cô kinh ngạc không nói thành lời, chỉ biết trừng to mắt nhìn anh ta.

- Anh đến cưới em.

Anh ta nói từng chữ.

Sau đó, anh ta cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ đang khẽ run của cô.

Chẳng biết từ lúc nào, cánh tay anh ta đã ôm lấy cô, một tay đặt lên eo cô, một tay thì đặt sau gáy cô. Dạ Vị Ương bị khóa chặt trong lòng anh ta, cô không thể trốn thoát, chỉ có thể để mặc anh ta muốn làm gì thì làm.

Nụ hôn này vẫn bá đạo như vậy, không để cô có chỗ trống suy nghĩ, hơi thở của cô quấn quýt với hơi thở của người đàn ông này, ngay cả nhịp tim cũng loạn lên.

Mỗi một nhịp đập đều dựa theo tiết tấu của anh ta.

Hội trường đã an tĩnh lại từ lâu, tất cả mọi người đều nhìn về phía họ.

Dạ Tu cầm mic lên, nói:

- Hoan nghênh cô dâu chú rể! Cảm ơn mọi người dù trăm công ngàn việc cũng dành thời gian tới tham dự hôn lễ của con gái tôi.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Dạ Vị Ương nghe thế thì trợn mắt, cô mau chóng suy nghĩ, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chết tiệt, lại bị người nhà lừa rồi!

Một lúc lâu sau, bốn cánh môi mới rời nhau ra.

Dạ Vị Ương thở hồng hộc nói:

- Hôm nay là hôn lễ của em với anh?

- Phải.

- Sao anh không chịu gặp em?

- Vì muốn cho em bất ngờ, là do ba em quyết định đấy.

- Bất ngờ cái con khỉ, đây là kinh hãi!

Dạ Vị ương suýt thì nổi điên nhưng Norman đã ôm chặt lấy cô.

Tai cô áp sát vào ngực anh ta, thật ấm áp.

- Nghe thấy không? Trái tim anh đang nói em đừng đi, nó yêu em, muốn mãi mãi bên em, ở lại đi, cùng anh kết thúc hôn lễ này, hôn lễ thuộc về chúng ta.

Dạ Vị Ương cứng người lại, khóe mắt ươn ướt.

Cô còn chưa lấy lại bình tĩnh thì anh ta đã trả lời thay:

- Không nói gì thì anh coi như em đồng ý rồi.

Nói xong, anh ta bế cô lên, cô giật mình kêu lên, hai tay ôm lấy cổ anh ta theo bản năng.

- Thân thể của em thành thật đấy.

Norman trêu chọc rồi bế cô đi về phía thảm đỏ.

Dạ Vị Ương đỏ bừng mặt, cô muốn hét lên nhưng không được.

Đúng là cô không thể từ chối hôn lễ này, vì cô yêu anh ta.

Nhưng cô cũng không dễ lừa như vậy, ai muốn lừa cô sẽ phải trả giá đắt.

Lên sân khấu, Dạ Tu bắt đầu giới thiệu cô dâu chú rể rồi định bước xuống, chẳng ngờ Dạ Vị Ương lại giữ chặt áo ông.

- Màn hình laptop của con có một file ghi rõ ngày tháng, đó là quà con đưa cho Norman, ba đừng có mà nhìn lén, con muốn chiếu nó lên màn hình lớn để mọi người cùng vui.

Dạ Tu không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của con gái cưng.

Mục sư mau chóng xuất hiện, đọc lời thề mà mọi người mong chờ nhất.

- Anh Norman, anh có đồng ý cưới cô Dạ Vị Ương làm vợ, dựa theo giáo huấn của thánh kinh mà bên cô ấy, cùng cô ấy kết hợp làm một, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy như yêu chính bản thân mình, dù cô ấy khỏe mạnh hay ốm yếu, giàu có hay nghèo khó, luôn chung thủy với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế gian không?

Norman nghe vậy thì nhìn sang Dạ Vị Ương, ánh mắt sáng rực lên, anh ta nắm chặt tay cô, nói từng chữ:

- Tôi đồng ý.

Dạ Vị Ương nghe thấy ba chữ này thì tim khẽ run lên, cô cảm thấy hạnh phúc khó nói thành lời đang tràn ngập lồng ngực mình.

- Cô Dạ Vị Ương, cô có đồng ý trở thành vợ anh Norman, dựa theo giáo huấn của thánh kinh mà bên anh ấy, cùng anh ấy kết hợp làm một, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, yêu anh ấy như yêu chính bản thân mình, dù anh ấy khỏe mạnh hay ốm yếu, giàu có hay nghèo khó, luôn chung thủy với anh ấy cho đến khi rời khỏi thế gian không?

Chương 822

- Tôi cũng đồng ý.

Dạ Vị Ương thấy Norman cười tươi, trong những ngày gần đây, chỉ có nụ cười này là chân thật.

- Bây giờ bắt đầu trao nhẫn làm tín vật kết hôn. Nhẫn làm bằng vàng, biểu thị cho hai người sẽ đem thứ mình trân trọng nhất giao cho đối phương. Vàng không bao giờ phai màu, biểu thị cho tình yêu hai người sẽ bền bỉ vĩnh viễn. Nhẫn hình tròn biểu thị cho có điểm bắt đầu mà không có điểm kết thúc, mãi mãi không tan vỡ.

Anh Norman, mời anh nói theo tôi: Đây là tín vật kết hôn mà anh dành cho em, anh muốn cưới em, yêu em, bảo vệ em, bất kể giàu nghèo, bất kể hoàn cảnh tốt hay xấu, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, anh đều sẽ là một người chồng chung thủy.

Cô Dạ Vị Ương, mời cô nói theo tôi: Đây là tín vật kết hôn mà em dành cho anh, em muốn lấy anh, yêu anh, bảo vệ anh, bất kể giàu nghèo, bất kể hoàn cảnh tốt hay xấu, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, em đều sẽ là một người vợ chung thủy.

Norman đã chuẩn bị nhẫn từ trước, dưới ánh nhìn của mọi người, trước sự chứng kiến của thánh kinh, anh ta đeo nhẫn lên cho cô, mà Dạ Vị Ương cũng trân trọng đeo nhẫn cho người đàn ông trước mặt.

Giờ phút trao nhẫn này như có một sợi dây thừng vô hình đã trói chặt họ lại với nhau.

Cuối cùng, mục sư nói:

- Mời hai người nói theo tôi: Người đi đâu, tôi đi đấy, người ở đâu, tôi ở đấy, Tổ quốc của người là Tổ quốc của tôi, thần của người cũng là thần của tôi.

Hai tay họ đan chặt, lòng bàn tay Norman đổ mồ hôi, có thể thấy anh ta đang rất hồi hộp. Dạ Vị Ương cũng vậy, lần đầu tiên này cô mong là lần duy nhất, cô đã đi từ hoảng sợ tới kinh ngạc, vui mừng, tâm tình như được ngồi xe cáp treo, chập chùng lên xuống đến chóng cả mặt.

Họ nhìn nhau, trong mắt chỉ có đối phương, cùng nhau đọc lời thề.

- Người đi đâu, tôi đi đấy, người ở đâu, tôi ở đấy, Tổ quốc của người là Tổ quốc của tôi, thần của người cũng là thần của tôi.

Tổ quốc của người cũng là Tổ quốc của tôi, đây hẳn là lời thề đẹp nhất mà Dạ Vị Ương từng nghe thấy.

Mục sư tuyên bố câu cuối cùng:

- Căn cứ theo quyền hành mà thánh kinh thần thánh đã trao cho tôi, tôi tuyên bố hai người là vợ chồng. Sự kết hợp được thần đồng ý, hai người không thể chia lìa!

Mục sự chậm rãi lùi xuống, trên thảm đỏ chỉ còn lại hai người. Ngay khi họ đang hạnh phúc kề sát bên nhau thì thứ Dạ Vị Ương cần đã được mang tới.

Dạ Tu không hề suy nghĩ mà mở lên, đầu tiên là một vài bức ảnh mờ có thể thấy loáng thoáng bóng dáng Norman.

Ôi chao, con gái tôi si tình quá, đã giữ lại ảnh thế này rồi cơ.

Dạ Tu không xem phần sau mà tiếp tục nhấn chạy.

Vậy là màn hình lớn liên tục xuất hiện các bức ảnh.

Mẹ Dạ Vị ương nói:

- Đây không phải ảnh chụp.

- Vợ à, vợ quan tâm có phải nó chụp hay không làm gì, nhìn đã thấy ngọt ngào rồi.

- Thật à?

Bà hồ nghi hỏi, cứ cảm giác chuyện sẽ không thuận lợi như vậy. Dạ Vị Ương luôn ít bày tỏ tình cảm, làm sao hôm nay nó lại gióng trống khua chiêng khoe ân ái thế này?

Mọi người nhìn những tấm ảnh này thì không hiểu lắm vì chẳng có bất cứ một tấm chụp chung nào của hai người cả.

Norman nhìn màn hình, đen mặt.

Toàn hình cá nhân, làm sao Dạ Vị Ương có được?

Ảnh chụp qua từng bức, cuối cùng có cả ảnh nửa thân trần của Norman.

Sau nữa, có cả... ảnh khỏa thân.

Mặt Norman đen xì.

Ảnh có vài tấm khác góc độ, khác thế đứng được liên tiếp chiếu lên, người xem hô to:

- Dáng đẹp lắm!

Lúc này, Dạ Tu mới nhận ra mình đã gây họa, ông vội vàng tắt máy chiếu.

Màn hình tối xuống, bầu không khí trong nháy mắt đông cứng lại.

Ánh mắt quan khách đều đổ dồn về phía Norman, nhìn trên nhìn dưới như muốn nhìn được dáng người sau lớp quần áo kia. Nhất là các khách mời nữ trẻ tuổi, ánh mắt họ như lang như hổ vậy.

Norman lạnh nhạt đảo mắt nhìn khiến họ lập tức sợ hãi rụt cổ lại, không dám nghĩ lung tung nữa.

Cuối cùng, anh ta nhìn Dạ Vị ương, khuôn mặt nhỏ kia đang cười như hoa, đôi mắt đẹp giảo hoạt như hồ ly.

Anh ta lừa mình thì cô sẽ lấy sát chiêu ra, ai sợ ai?

- Vợ, em không sợ người khác nhìn anh rồi có ý xấu à? Chiếu hình riêng tư thế này làm anh khó xử quá đấy.

- Vốn đây là lễ đính hôn của em, tự nhiên trở thành lễ kết hôn, làm em rơi vào trạng thái ván đã đóng thuyền, chẳng nhẽ không nên trả giá một chút à?

- Đúng là nên, chút giá thế này đã có thể ôm mỹ nhân về thì đây là vinh hạnh của anh!

Anh ta bước lên, ôm chặt lấy eo cô, Dạ Vị Ương lập tức nhào vào lòng anh ta.

Lễ kết hôn này xảy ra quá nhiều chuyện, cũng không chính thức, hơn nữa trong buổi tiệc quá nửa là bạn bè và người thân phía nhà Dạ Vị Ương, còn Anjoye và Dạ Đình Sâm lại không kịp thông báo, vậy nên họ dự định khi về gia tộc Capet sẽ tổ chức long trọng một lần.

Tối về, Dạ Vị Ương mới nghĩ hôn lễ chưa đủ chính thức, cô còn chưa tới gặp người lớn nhà Norman.

Kể cũng lạ, người ta là gặp người lớn rồi kết hôn, cô thì ngược lại, kết hôn rồi mới gặp người lớn.

Cha mẹ Norman đã mất trong một cuộc chính biến do bị ám sát, vậy nên anh ta được ông nội nuôi dưỡng, ở nhà có một đứa em trai là Arthur.

Arthur thì dễ đối phó nhưng còn ông nội trong truyền thuyết đã ở ẩn nhưng uy nghiêm còn như sấm bên tai, là hùng sư có tiếng, nghe đâu người khác chỉ nhìn thôi cũng đủ sợ tè ra quần thì cô không muốn gặp.

Dạ Vị Ương chuẩn bi đuổi Norman ai về nhà nấy, ai về tìm mẹ người ấy, chẳng ngờ vừa về nhà đã thấy cha mẹ mình chuẩn bị hết đồ đạc của mình đặt ở ngoài cổng, thậm chí không cho cô vào cửa.

Cô lấy chìa khóa ra, cửa đã thay khóa.

Ác độc! Thật ác độc!

- Này này, ông Dạ ơi, bà Hera ơi, ra ngoài cho con! Con biết ba mẹ ở đâu, hai người mà không mở cửa thì chi phí du lịch vòng quanh trái đất với biệt thự bãi biển con sẽ không phê chuẩn đâu!

Tiếng người giúp việc Eddie vang lên:

- Cô ơi, mọi thứ đã được cậu thanh toán rồi ạ.

Dạ Vị Ương hóa đá, cô cứng ngắc quay về sau. Norman đứng cách đó không xa, dáng người thẳng tắp, tay đặt bên hông theo thói quen, là tư thế quân nhâm tiêu chuẩn.

Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Dạ Vị Ương, anh ta cười cười:

- Làm sĩ quan nhiều năm như vậy cũng phải có chút tiền tiết kiệm chứ, cha mẹ em cũng là cha mẹ anh mà, anh sẽ đối xử tử tế với họ, họ muốn gì sẽ có nấy.

- Mẹ nó!

- Lại đây nào, dựa vào anh đi, từ nay về sau anh nuôi em!

- Đệt!

- Chữ này anh thích!

Cuối cùng, Dạ Vị Ương ngậm miệng, so với một sĩ quan nước ngoài còn lưu loát tiếng Trung hơn cả mình, cô còn non lắm, vậy nên cô đành nuốt hết mắng chửi xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom