• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Chương 817
Ba luồng sáng cực mạnh bỗng chiếu tới, Dạ Vị Ương nhíu mày, toàn thân cô đau nhức, chẳng biết đã bị trói bao lâu.

Cô cố gắng làm quen với ánh sáng, nhìn quanh bốn phía mãi mới nhận ra đây là một nhà máy bỏ hoang. Bây giờ là ban đêm, ngoài trời vẫn tối đen như mực.

Phía sau đèn có vài người đang ngồi, cô không nhìn rõ họ nên cất tiếng:

- Là ai bắt tôi đi? Các người muốn gì, tôi đều có thể đáp ứng.

- Sắp chết rồi còn mạnh miệng! Hôm nay anh em tao phải dạy dỗ mày thật cẩn thận!

- Không có lý do à? Thế thì oan uổng cho tôi quá.

Dạ Vị Ương thản nhiên nói, cô không hề sợ hãi vì dù ngữ khí của họ có căm phẫn nhưng lại không có vẻ hận thù, hẳn là không phải giết người cướp sắc rồi.

Một người bước ra, giận dữ nói:

- Dạ Vị Ương, dạo này chắc mày vui vẻ lắm nhỉ? Chuẩn bị cho lễ đính hôn, tìm được người chồng tốt, đúng là đáng mừng, mấy anh em bọn tao cũng đưa mày vài món quà được chứ?

Gã móc một con dao găm Thụy Sĩ ra, xoay tròn trên tay, có vẻ khống chế dao rất tốt.

Lưỡi dao lạnh băng kề trên má cô, chỉ cần ấn nhẹ xuống, cô sẽ hủy dung.

Người kia nheo mắt, có vẻ rất căm hận cô.

- Muốn giết thì cũng cho tôi chết rõ ràng chứ?

Cô bất đắc dĩ nói.

- Hừ! Đối phó với con đàn bà hại người như mày thì cần gì lý do! Tao muốn xem mày làm cô dâu thế nào đây!

Người kia quyết tâm rạch xuống.

- Dừng tay!

Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, có người quát lên một tiếng, đồng thời còn có tiếng súng nổ.

Đạn bắn vào cánh tay người kia, trong nháy mắt, da tróc thịt bong.

Là đạn cao su, không trí mạng nhưng rất đau.

Người kia ôm chặt tay, nhìn về phía người mới tới, khó hiểu hỏi:

- Quản gia Charles, vì sao lại cản tôi? Chẳng lẽ ông không muốn cho cô ta một bài học à?

Dạ Vị Ương mở mắt ra, cô nhìn về phía quản gia Charles đằng xa, nheo mắt.

Là quản gia của Norman.

Nói cách khác, đây là người của Norman.

Đang làm gì thế?

Quản gia bước tới, nheo mắt nói:

- Nếu thiếu gia biết, chắc chắn sẽ xử lý theo quân pháp.

- Ngài ấy đã bị cưỡng chế giáng cấp, tước quân hàm, còn trừng phạt thế nào được nữa?

Người kia bĩu môi không cam tâm.

Cưỡng chế giáng cấp, tước quân hàm?

Có ý gì?

Charles nghe thế thì trừng mắt:

- Lắm miệng, về sẽ phạt cậu, còn không mau về đi, những người tham dự việc này đều sẽ bị phạt!

- Vâng!

Họ đứng thẳng, chào theo kiểu nhà binh rồi bất đắc dĩ quay người đi.

Quản gia Charles bước tới cởi trói cho cô, áy náy nói:

- Xin lỗi, để cô hoảng sợ rồi, không bị thương chứ?

- Không, người kia có ý gì? Norman xảy ra chuyện ư?

Cô kích động nắm chặt tay ông, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra giọng mình run rẩy đến thế nào.

Đôi mắt quản gia đục ngầu nhìn thẳng vào cô, giọng nói lành lạnh:

- Cô Dạ đã quyết định đính hôn, bây giờ còn quan tâm tới thiếu gia nhà chúng tôi liệu có thích hợp không? Thiếu gia đã không có quan hệ gì với cô nữa rồi, mong cô buông tha cậu ấy!

Lời này xé rách tai cô, khiến cô giật mình.

Buông tha anh ta là sao?

Cô đã làm gì khiến Norman tổn thương ư?

- Tôi không hiểu ông nói gì.

Cô nhíu mày đáp.

- Cô không cần hiểu, chỉ sợ thiếu gia sẽ không tham dự được lễ đính hôn của cô, tôi thay cậu ấy chúc cô và cậu Dạ Dương trăm năm hòa hợp.

Quản gia có vẻ có địch ý, giọng nói cũng lạnh băng.

- Có phải xảy ra chuyện không? Tôi gặp Norman được chứ?

- Xin lỗi, bây giờ cậu ấy không muốn gặp cô. Bên ngoài đã có xe, mời cô về, tôi đi trước.

Nói xong, quản gia quay người, sải bước đi thẳng.

Chờ Dạ Vị Ương đuổi theo ra thì đã không thấy bóng người nữa.

Ngoài cửa có một chiếc xe, chìa khóa treo ở cửa sổ.

Cầm điện thoại lên xem mới thấy đã mười hai giờ, Dạ Dương cũng gọi cho cô mấy lần.

Cô không gọi lại là mà định gọi cho Norman nhưng tìm một lượt mới nhận ra mình không có số anh ta.

Quen nhau lâu như vậy mà cô không có số của anh ta.

Đoạn tuyệt như vậy chẳng phải thứ mình hi vọng sao?

Trong bóng đêm, cô cười tự giễu, bóng dáng cô trong gió đêm mùa xuân có vẻ gầy yếu.

Cô đứng ngoài cửa xe thật lâu, cuối cùng bỏ chìa khóa xuống, quay đi.

Đoạn tuyệt rồi thì đừng dây dưa thêm gì cả.

Phía xa trong một bụi cỏ, có một chiếc xe hòa vào bóng tối.

Norman thấy tất cả, nhìn cô rời đi thì cảm thấy tim đau thắt, chỉ muốn mở cửa xe rồi lao xuống.

Quản gia thấy vậy thì vội vàng khóa xe lại.

- Thiếu gia, ba ngày nữa cô Dạ sẽ đính hôn với người khác, cậu nên từ bỏ thôi.

Lời này như một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân khiến Norman của thấy đau thấu tim.

Hắn cười khổ, buông thõng người xuống ghế xe.

- Ông không nói thì tôi cũng quên mất.

Quản gia ít khi thấy cậu chủ mình chật vật như vậy, nhất là khi thất tình, ông đau lòng khôn nguôi, nói:

- Nếu thực sự cậu không buông được thì hãy đưa cô ấy về đi, nếu không ba ngày sau mọi chuyện khó mà thay đổi được.

- Thôi, tôi chúc cô ấy hạnh phúc.

Anh ta khẽ lắc đầu, giọng trầm buồn.

- Chính phủ đã ra điều kiện mong cậu hồi phục chức vị ban đầu, kế hoạch Tham Lang đã bắt đầu chuẩn bị, các anh em đều mong cậu tham gia, cậu về quân ngũ chứ?

- Không, chuyện này tôi quyết rồi.

- Thiếu gia, cậu đã không cưới cô Dạ, cũng từ bỏ quân ngũ, lão gia sẽ trừng phạt cậu mất!

- Phạt thì phạt, tôi đã chẳng còn gì phải sợ cả.

Anh ta từ từ nhắm mắt, thân thể chịu gió lạnh mà ho khan.

Norman cứ ho như không ngừng được, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán thi nhau rơi xuống.

- Đi... bệnh viện!

Anh ta chỉ đứt quãng hô lên được ba chữ này, quản gia biến sắc, vội khởi động xe.

Trên đường đi, Norman đã rơi vào hôn mê, tới lúc vào phòng cấp cứu, mặt anh ta đã trắng bệch không còn giọt máu.

Quản gia ở ngoài chờ mà lòng như lửa đốt.

Ông nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, do dự một lát rồi bấm số của Dạ Vị Ương.

- Cô Dạ, cô đã về tới nhà chưa?

- Đang trên đường, sao vậy?

- Tôi muốn... muốn nói chuyện với cô, chuyện liên quan tới thiếu gia.

Mấy chữ cuối nặng nề vang lên trong lòng Dạ Vị Ương, khiến hô hấp của cô như ngừng lại.
Chương 818
Cô bình tĩnh đứng trong gió đêm, toàn thân run rẩy, cánh môi mấp máy một lát cô mới nghe thấy giọng của chính mình:

- Được, ông ở đâu, tôi sẽ tới ngay.

- Không cần, tôi đón cô, tôi biết cô ở đâu.

Quản gia vội cúp máy rồi lái xe đi đón Dạ Vị Ương.

Ông yên lặng suốt quãng đường, không nói sẽ đưa cô đi đâu, cuối cùng, xe dừng lại trước cổng bệnh viện.

- Tại sao lại tới đây?

- Vì thiếu gia ở trong đó.

Tim Dạ Vị Ương đập thình thịch, con ngươi co lại, kinh ngạc nhìn ông:

- Vì sao?

- Từ khi thiếu gia chọn theo đuổi cô, cậu ấy đã bắt đầu xin từ chức nhưng vì thân phận đặc biệt, biết được nhiều việc cơ mật của Chính phủ nên các nghị viên không đồng ý. Nhưng cậu ấy khăng khăng như vậy, thậm chí dùng cả sức mạnh của gia tộc mà việc từ chức cũng không thuận lợi. Không lâu sau khi tới thành phố A, cậu ấy bị tập kích, trúng hai phát đạn, suýt mất mạng.

Dạ Vị Ương nghe thế thì tim như ngừng đập.

Hóa ra hai vết thương kia là vì thế mà ra.

Quản gia nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô bằng cái nhìn đầy ẩn ý, nếu Dạ Vị Ương thờ ơ thì câu sau ông không cần nói nữa.

Ông có thể nhận ra cô có lòng với thiếu gia nhưng do trở ngại là gia tộc nên mới không đồng ý ở bên cậu ấy, làm sao cô biết được thiếu gia vì vượt qua cửa ải này đã phải trả giá thê thảm và đau đớn tới đâu.

Ông mấp máy bờ môi khô héo, tiếp tục:

- Thật ra trong thời gian vừa qua, gia tộc Capet đã dần thoát ly khỏi Chính phủ, vì không muốn cuộc hôn nhân này có bất cứ hậu họa nào, thái độ của cậu ấy rất kiên quyết, chính vì vậy mới khiến Chính phủ bất mãn. Họ không dám động tới LN nhưng gia tộc Capet thì khác, chúng tôi đã theo Chính phủ nhiều đời, có sự phụ thuộc nhất định nên họ có thể ra tay không kiêng nể gì. Hơn nữa, thiếu gia không chỉ từ bỏ chức vị trong quân đội mà cũng đã từ bỏ cả gia tộc, sau này, cậu ấy sẽ không có bất cứ thực quyền gì trong gia tộc. Có thể nói hiện nay cậu ấy đã một thân một mình.

- Vì sao anh ấy phải làm như thế? Từ bỏ chức vị tôi có thể hiểu được nhưng vì sao lại bỏ cả gia tộc Capet?

- Vì cô!

Quản gia nói, cười khổ:

- Cậu ấy biết cô thông minh, chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung xem lần thông gia này có phải một âm mưu không. Cậu ấy cố gắng để cuộc hôn nhân này là một cuộc hôn nhân thuần túy, cậu ấy cưới cô chỉ vì yêu cô mà thôi.

Lời này như tiếng sấm nổ vang trong đầu Dạ Vị Ương.

Cô lảo đảo suýt ngã.

- Vì sao anh ấy không nói cho tôi biết?

- Thiếu gia là quân nhân, không thích nói nhiều, hơn nữa cậu ấy lo cô sẽ suy nghĩ rằng đây có phải khổ nhục kế không. Tôi hiểu người ngồi ở vị trí cao như cô Dạ sẽ phải suy nghĩ cho tập đoàn và gia tộc, cô hoài nghi mục đích của thiếu gia nhưng cậu ấy thực sự một lòng say mê cô. Lần này cậu ấy quyết đánh đổi tất cả, nếu không thể ở bên cô, lại mất đi địa vị, vậy cậu ấy không thể tránh khỏi sự trừng phạt của gia tộc. Cậu ấy chưa khỏe, lại nhận thêm trừng phạt thì...

Câu tiếp theo không cần nói, cô cũng hiểu.

Cách giáo dục đời kế tiếp của các gia tộc lớn luôn là chính sách thiết huyết, cô là con gái, ngọt miệng một chút là người lớn có thể khoan nhượng, nhưng các bé trai sẽ không được như vậy.

Cô từng tận mắt thấy Dạ Đình Sâm và Anjoye trưởng thành trong huấn luyện, trải qua nhiều đau khổ. Norman còn là một quân nhân, có thể hiểu được anh ta đã trải qua những gì.

- Bây giờ anh ấy ở đâu, tôi muốn gặp Norman ngay!

Cô vội nói, bây giờ Dạ Vị Ương chỉ muốn trông thấy Norman mà thôi.

Quản gia đưa cô tới cửa phòng bệnh, nói:

- Thiếu gia ở trong đó, cô vào thăm cậu ấy đi.

Đứng trước cửa, Dạ Vị Ương không có dũng khí đối mặt với người đàn ông kia.

Cô hít sâu lấy tinh thần rồi mới vặn nắm cửa.

Trong phòng bệnh trắng xóa, anh ta nằm đó như đang ngủ.

Mày anh ta cau lại, dường như rất đau, đôi môi mỏng mím chặt khiến khuôn mặt càng thêm cứng rắn và cương nghị.

Trán anh ta lấm tấm mồi hôi, cô nhìn mà không đành lòng, muốn giúp anh ta lau đi.

Chẳng ngờ chưa đụng tới, Norman đã mở mắt, tốc độ của anh ta rất nhanh, chớp mắt đã bóp chặt tay cô, dường như có thể tháo cả khớp tay của cô vậy.

- Đau!

Dạ Vị Ương kêu lên.

Lúc này, Norman mới nhận ra ai tới, anh ta lập tức buông tay định ngồi dậy xem tình hình của Dạ Vị Ương nhưng vừa mới cử động thì đau đớn đã ập tới khiến anh ta hít sâu, nhíu mày.

Cô vội vàng đè anh ta lại, nói:

- Anh đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm.

- Sao lại là em? Anh còn tưởng là kẻ nào có mưu đồ bất chính!

- Sao, có nhiều người muốn giết anh lắm à?

Cô tức giận trợn mắt.

- Đúng thế, luôn có rất nhiều nội gián xinh đẹp trà trộn vào quân đội để đánh cắp cơ mật, nhưng cuối cùng đều ham mê mỹ mạo của anh mà bỏ tà theo chính.

Lúc này anh ta còn có tâm tư nói đùa, khóe miệng khẽ nhếch, cười rất thoải mái.

Dạ Vị Ương chẳng biết nên khóc hay cười.

- Còn buồn ngủ không, sắp sáng rồi, anh ngủ đi, bệnh nhân phải ngủ đủ giấc.

Cô dịu dàng nói.

Cô giúp anh ta đắp chăn nhưng bị anh ta giữ tay lại.

Lần này anh ta rất dịu dàng nhưng vẫn khó mà vùng ra được.

- Sao em lại ở đây?

Ánh mắt anh ta sáng rực, không cười nữa mà hỏi thật cẩn thận.

Dạ Vị Ương nghe thế, lại thêm đang nhìn thẳng vào mắt anh ta, cô chần chừ một lát.

- Có phải em đã biết gì rồi không? Tới đây là vì thấy anh đáng thương?

Anh ta cười lạnh rồi hất tay cô ra.

Bị hất ra như vậy, trái tim cô cảm thấy thật lạnh lẽo.

- Nếu anh nhớ không lầm thì ba ngày nữa em sẽ đính hôn, bây giờ không về thì hôn phu của em không lo lắng sao?

Giọng Norman có chút lạnh nhạt.

- Em...

Dạ Vị Ương hé miệng muốn nói nhưng bị Norman lạnh lùng cắt ngang:

- Quản gia, đưa cô Dạ về đi.

Charles đứng ngoài cửa nghe thấy thế thì hơi chần chừ:

- Thiếu gia, để cô Dạ ở đây với cậu đêm nay đi.

- Nếu ông không tiễn thì tôi tự tiễn.

Mắt anh ta tối xuống, thái độ rất kiên quyết.

- Các người không cần tiễn, tôi tự đi.

Dạ Vị Ương đứng lên rồi đi thẳng, Norman cũng không nhìn thêm.

Tiếng bước chân xa dần, mãi cho tới khi không thấy được cô nữa, Norman mới quay lại, ánh mắt u ám.

Quản gia thở dài:

- Thiếu gia, tôi khó khăn lắm mới đưa được cô ấy tới đây, cậu cũng muốn nói chuyện với cô ấy mà, sao phải từ chối như vậy?

- Có phải ông nói tất cả cho cô ấy biết rồi không?

Norman lạnh lùng hỏi.

- Vâng, thiếu gia làm mọi thứ vì cô ấy, cô ấy nên biết.

- Cút!

Anh ta nheo đôi mắt ưng lại, lạnh giọng quát.

Quản gia bất đắc dĩ rời đi.

Phòng bệnh chìm vào im ắng.
 
Advertisement
Last edited:
  • Chương 807

Dạ Vị Ương vội vàng mở ra xem. Là chữ của Dạ Dương.

"Vị Ương, khi em đọc được bức thư này, anh đã ngồi trên máy bay đi châu Phi rồi. Anh xin cha nuôi cho mình đi thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài. Sẽ phải đi châu Phi hai năm. Mong là hai năm sau khi anh về sẽ thấy em và Norman hạnh phúc bên nhau. Cô chủ của anh, phải hạnh phúc nhé. Hạnh phúc cho anh thấy, anh mới không hối hận vì quyết định hôm nay".

Dạ Dương đi rồi?

Dạ Vị Ương không kịp phản ứng.

Anh ấy gọi mình là cô chủ.

Cô lao ra khỏi phòng, cha mẹ đã ngồi dưới nhà. Một người đọc báo, một người uống sữa.

Mẹ nhướng mày nhìn cô rồi nói:

- Vị Ương, con phải chú ý thân phận của mình chứ. Nếu trong nhà đang có khách mà người ta thấy con thế này thì sao?

- Vợ, con gái chúng ta không có ngực cũng chẳng có mông, kể cả bị nhìn cũng không lỗ gì. Sandwich vừa làm xong đây, em ăn đi.

- Con gái thế này là tại ai?

- Tất nhiên là tại anh rồi, vợ.

Dạ Tu nịnh nọt cười rồi ân cần đưa cho vợ một miêng sandwich.

Dạ Vị Ương thấy thế thì suýt nổi điên:

- Dạ Dương đi rồi, ba mẹ biết không?

- Biết chứ. Thằng nhóc đó hai hôm trước đã xin đi làm nhiệm vụ ở nước ngoài rồi.

- Hả? Hai ngày trước, vậy việc đính hôn của con...

Dạ Vị Ương ngẩn ra.

- Chúc mừng con gái nhé, con đã dọa cho người duy nhất chịu cưới con chạy mất rồi. Con sẽ phải độc thân và ở với ba mẹ cả đời.

Mẹ cô thản nhiên nói.

- Rốt cuộc là thế nào?

- Có gì mà phải hỏi? Dạ Dương biết con không thích nó nên không định đính hôn với con.

- Nhưng con tin đính hôn đã thông báo, người trong gia tộc biết cả rồi, hai ngày nữa phải làm sao?

Dạ Vị Ương bất đắc dĩ.

- Mọi việc cứ để ba giải quyết. Nhất định sẽ không khiến con gái mất mặt.

Dạ Tu cười như hồ ly rồi lại nhìn vợ:

- Vợ, anh thấy ly sữa của em ngon đấy! A, em thay màu son hả? Màu này hợp với em lắm!

- Chỉ thay màu son thôi á?

Mẹ cô đưa cốc sữa ra.

- Mới đổi kiểu tóc! Quần áo mới mua! Đôi giày này đi lần thứ hai! Chiếc nhẫn kia là mẹ em để lại, hai năm rồi em không đeo. Ôi trời! Sao lại mẻ mất móng tay rồi? Anh đi làm móng với em nhé!

- Có cố gắng, vậy cho anh đi cùng em đấy.

Dạ Vị Ương phát điên nhìn cha mẹ mình, cô đỡ trán, vô cùng hoài nghi liệu mình có phải là con nhặt được không. Cuối cùng, cô chỉ đành về phòng.

Nằm dài trên giường, suy nghĩ của cô rối bời.

Mình phải làm gì bây giờ?

Ngày thứ hai, tin tức về lễ đính hôn vẫn không thay đổi, thậm chí còn được truyền tới tất cả các nhà rằng lễ đính hôn cô ba của LN đã gần trong gang tấc.

Thiệp mời đã phát cũng không thu hồi lại, mỗi lần Dạ Vị Ương ra ngoài là sẽ có nhiều người tranh nhau chúc mừng cô, cô chỉ có thể tươi cười đáp lại.

Cô tới bệnh viện nhưng Norman không muốn gặp cô, anh ta để mặc cô đứng ngoài cửa.

Ngày thứ ba, cũng là lễ đính hôn. Địa điểm được chọn là một nhà hàng nổi tiếng ở London.

Buổi sáng, mẹ cô đã đứng cạnh giường, bày ra khí thế của một phu nhân Anh quốc, bắt đầu ra lệnh từ phối hợp quần áo, nước hoa, hoa tươi, mọi chi tiết, bà muốn con mình là cô gái hoàn mỹ nhất.

Đúng lúc này, di động của bà đổ chuông, hẳn là Dạ Tu đang ở nhà hàng gọi về.

- Vợ, hoa hồng vàng hết rồi, thay bằng đỏ được không?

- Không! Tục lắm!

- Thế hồng trắng?

- Lễ tang của con gái anh à?

- Được, anh hiểu rồi, anh cho người chuẩn bị ngay, kiểu gì cũng phải tìm được hồng vàng.

- Nếu anh dám làm phiền em với mấy cái chuyện nhỏ này thì tối nay khỏi phải về nhà.

- Vâng, thưa bà xã đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi!

Bà cúp máy, nhìn lướt qua Dạ Vị Ương:

- Ba con giống con như đúc, cứ hay lải nhải, không im lặng được phút nào.

- Mẹ, mẹ đang khoe chồng đấy hả? Mẹ không bắt nạt con gái mẹ thật chứ?

- Khoe chồng rõ thế cơ à?

- Con không hiểu, vị hôn phu chạy rồi thì con đến đây làm gì?

- Thiệp mời phát rồi, nếu để người ngoài biết vị hôn phu vứt bỏ con, tin này truyền ra thì mất mặt đến đâu hả? Mẹ với ba con quyết định rồi, lễ đính hôn sẽ là buổi trình diễn thời trang của mình con, tuyên bố con sẽ độc thân cả đời, làm bạn với ba mẹ đến già.

- À, cả đời không cưới ha.

Dạ Vị Ương hờ hững tiếp lời nhưng vừa nói xong thì cô nhận ra bất ổn rồi sặc nước miếng.

Cô ho khan liên tục.

- Đưa cho cô chủ chén nước đi.

- Khục khục... mẹ, ý mẹ là gì? Buổi trình diễn thời trang, không cưới? Mẹ có nhầm không?

- Đúng thế, con phải nhấn mạnh ở buổi trình diễn là con đã quyết định độc thân cả đời vậy nên lễ đính hôn không thể tiếp tục được chứ không phải vì con bị bỏ. Con còn phải nhấn mạnh là ba mẹ đã hao tổn tâm tư cho chuyện kết hôn của con lắm, nhưng con từ chối ý tốt của chúng ta. Tuyệt đối đừng có nói đó là lỗi của ba mẹ, phải để người lớn trong nhà chứng kiến mới được. Miễn cho đến lúc con không lấy được chồng thì người ngoài lại bảo là tại chúng ta hết.

Dạ Vị Ương nghe thế thì suýt hộc máu.

Mẹ cô quá độc, có thể nghĩ ra chiêu này, mình tuyệt đối không phải con ruột!

- Mẹ có cần ác thế không?

Cô cắn răng nói.

Mẹ cô khinh bỉ lườm:

- Lúc trước mẹ sắp xếp cho con bao nhiêu là đàn ông ưu tú thì con ngứa mắt, cứ dây dưa nhiều năm như thế. Giờ con hai bảy rồi, không cưới nữa là ba mươi đấy. Ba mẹ quyết định mặc kệ con, sang năm sẽ đi du lịch thế giới, ít nhất là ba năm, thế nên con có lấy chồng không thì ba mẹ cũng chẳng quan tâm. Giáo dục con thành mạnh mẹ thế này là lỗi của ba mẹ, cho nên chúng ta định tự trừng phạt chính mình!

- Du lịch vòng quanh thế giới mà là trừng phạt hả? Tiền ai bỏ?

Hiện giờ ba mẹ cô đã từ chức, trở thành người ăn không ngồi rồi. Chuyện vòng quanh thế giới ba năm sẽ tốn một khoản chi phí không nhỏ, cô đã ngửi thấy mùi âm mưu rồi.

- Tất nhiên là con rồi. Mẹ nuôi báo cô con bao nhiêu năm như thế, sắp chết có khi cũng chưa được nhìn thấy cháu ngoại. Con phải áy náy với ba mẹ dần đi, phải đền bù tổn thất biết chưa? Ba mẹ còn định mua một căn biệt thự bờ biển để dưỡng già, con chuẩn bị đi.

Dạ Vị Ương ôm ngực, cô cảm thấy sắp ngạt thở vì tức giận rồi.

Sao mình lại khổ thế này, sao lại có một đôi cha mẹ dở hơi thế này?

Được, buổi diễn thời trang thì buổi diễn thời trang, dù sao cô cũng không định lập gia đình, tranh thủ lúc này để chặt đứt mộng tưởng của bản thân cũng được.

Tám giờ đúng, họ tới nhà hàng sang trọng nhất London. Bên trong đã được trang hoàng rực rỡ, mười hai cổng vòm kiểu Rome đã được bày ra, bên trên quấn hồng vàng.

Trên mặt đất là thảm đỏ rất dài, cô mặc váy trắng, tay cầm hoa, cảm giác như đang bước trên thảm đỏ kết hôn vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom