• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Anjoye đứng lặng tại chỗ, cả phòng khách rộng rãi giờ chỉ còn lại một mình anh ta, bóng lưng của anh ta tràn đầy vẻ cô độc.



Thực ra, anh ta đã mệt rồi.



Anh ta thích Mạnh Y Bạch, không giành được, ngược lại còn làm hại người ta.



Anh ta yêu Nhạc Yên Nhi, không giành được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rơi vào nguy hiểm.



Là một người đàn ông nhưng chẳng làm được gì, anh ta đột nhiên thấy sợ hãi.



Anjoye cảm thấy tình yêu đáng sợ như một con thú dữ, nếu như có thể tìm một người cùng sống nốt quang đời còn lại cũng không phải là chuyện xấu, nhưng anh ta lại bị từ chối.



Làm thế là vì áy náy hay vì tự tội nghiệp bản thân mình, chính bản thân anh ta cũng không rõ.



Cuối cùng, anh ta chỉ đành thở dài một hơi, nghĩ tới Nhạc Yên Nhi, anh ta không nhịn được lẩm bẩm:



- Nếu như chị ở đây, chắc chắn em sẽ hỏi chị, tình yêu rốt cuộc là gì mà khiến chị và anh cả có thể yêu thương lưu luyến đối phương đến thế. Tình yêu… rốt cuộc mày là thứ quái gì?



Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, Nhạc Yên Nhi bị sốt cao, nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.



Cô mơ mơ màng màng cảm nhận được sự tồn tại của Dạ Đình Sâm, hắn đang ở bên cạnh chăm sóc cho cô, đo nhiệt độ cho cô, dùng khăn ấm lau mặt cho cô, cẩn thận chà lau cơ thể cô thật cẩn thận.



Cảm giác này rất mãnh liệt, nhưng cô không mở nổi mắt, hai mí mắt cứ như bị dính vào với nhau.



Dạ Đình Sâm…



Cô liều mạng muốn nắm lấy hơi thở của hắn nhưng không được, rõ ràng rất gần, nhưng cô lại thấy xa xôi quá.







Dạ Đình Sâm nhìn ngắm cô gái bé nhỏ đang nằm trên giường, tuy rằng đã hạ sốt nhưng khuôn mặt cô vẫn đỏ ửng.



Cô đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi.



Hôm đó hắn đợi cả một ngày nhưng Nhạc Yên Nhi không đến, thế nên biết ngay cô xảy ra chuyện rồi.



Mà sự thật đúng là như thế.



Hắn như một con thú phát điên, đánh nhau với vệ sĩ ở ngoài cửa, thậm chí suýt chút nữa là giết người, nhưng chìa khóa còng tay không ở chỗ hắn mà ở trong tay Julia.



Hắn đợi cho đến khi cô ta đến, ném hai tên vệ sĩ chỉ còn thoi thóp xuống dưới đẫt rồi cầm xích sắt quấn vào cổ cô ta.



Cuối cùng Julia chỉ đành bất đắc dĩ tháo còng tay, để hắn đi gặp Nhạc Yên Nhi.



Mấy ngày nay hắn chăm sóc cho Nhạc Yên Nhi suốt cả ngày lẫn đêm, chưa từng chợp mắt.



Nhìn thấy Nhạc Yên Nhi nằm trên giường bệnh, thậm chí hắn quên đi tính mạng của Julia, quên phải rời đi, quên hết tất cả mọi thứ, chỉ mong… cô có thể tỉnh lại, gọi tên hắn, mỉm cười ngọt ngào với hắn.



Buổi tối ngày thứ ba, Dạ Đình Sâm bê nước ấm đến để lau người cho cô. Lúc hắn đang giặt khăn thì góc áo bị kéo nhẹ một cái, hắn liền quay sang nhìn.



Không ngờ…



Nhạc Yên Nhi tỉnh rồi!



Khoảng khắc đó, hắn ngẩn ra.



- Dạ Đình Sâm… sao anh lại ở đây?



Cổ họng cô khô khốc, vào lúc nhìn thấy Dạ Đình Sâm,cô còn ngỡ như mình đang nằm mơ, có phải vì quá nhớ nhung nên cuối cùng hắn cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô hay không?



Sau đó cô lại mỉm cười, tự giễu cợt mình:



- Đây là giấc mơ của em, sao có thể hỏi anh được, cuối cùng thì em cũng mơ thấy anh rồi, cảm giác này thật tốt. Bất luận ở trong hoàn cảnh nào, chỉ cần anh ở bên cạnh em, để em có thể cảm nhận được hơi ấm của anh là tốt lắm rồi…



Cô khó nhọc giơ tay lên, từ từ nắm lấy tay của Dạ Đình Sâm, tiếp xúc với nhiệt độ nơi lòng bàn tay hắn, đột nhiên cô cảm thấy dù đang ở trong hoàn cảnh cam go thế này, cô vẫn rất vui vẻ.



Nghe thấy lời thủ thỉ của cô, cả người Dạ Đình Sâm run lên, hắn như một đứa trẻ ngốc nghếch, không biết an ủi cô thế nào mà chỉ quay lại một cách cứng ngắc.



Hắn lật tay, nắm chặt lấy tay cô rồi nhấn mạnh từng từ một:



- Đây không phải mơ, anh đang ở trước mặt em, anh là Dạ Đình Sâm, em là Nhạc Yên Nhi.



- Hả? Không phải mơ? Đây… đều là thật ư?



Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô mở to đôi mắt nhìn lại hắn với vẻ nghi hoặc.



Nếu như là thật, Julia sao lại đồng ý để hắn qua đây thăm cô?



Chẳng lẽ, người trong mơ cũng biết nói dối ư?



Nhạc Yên Nhi mỉm cười yếu đuối như bông hoa đã héo tàn, phai phôi hương sắc, gương mặt trắng bệch của cô khiến lòng người xót xa, chỉ hận không thể ôm cô vào lòng, che chở cẩn thận.



- Anh đừng trêu em, đây nhất định là mơ, nếu không sao anh lại xuất hiện trước mặt em được. Anh thử nói xem nếu như mỗi ngày em đều nhớ anh ấy thì anh ấy có cảm nhận được không? Buổi tối lúc đi ngủ anh ấy có cảm thấy em phiền phức không?



- Sao thế được, em không phiền phức chút nào, anh thích tất cả mọi chuyện em làm. Được em làm phiền chính là vinh hạnh của anh.



Dạ Đình Sâm đã tự nhiên hơn, hắn cúi người xuống, dịu dàng ôm cô vào lòng, những lời nói ấm áp thốt ra từ đôi môi của hắn quanh quẩn bên tai cô.



- Vết thương trên người có đau không? Hai ngày nay anh đã bôi thuốc rất nhẹ, nhưng dù đã hôn mê em vẫn nhíu mày suốt, đau lắm đúng không?



Câu nói chứa đầy sự quyến rũ của hắn làm đầu óc cô nổ tung.



Đầu của Nhạc Yên Nhi ù cả đi, cái ôm chân thực giống như suối nước ấm áp của hắn khiến cho mỗi một dây thần kinh trong người cô đều ấm lên.



Tất cả… đều là thật ư?



Cô không dám tin, ngơ ngác không biết nên làm gì.



Những lời nói dịu dàng của hắn giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng cô.



- Tại sao không nói gì, có phải lại đau không, nếu như đau thì em nói ra đi, đừng cố chịu, anh sẽ đau lòng lắm.



Hắn từ từ hướng dẫn, dụ cô nói ra nỗi đau của mình, không để cô cố nén trong lòng.



Nhạc Yên Nhi không kìm nổi mà bật khóc.



Cô ôm chặt lấy Dạ Đình Sâm, cất giọng đứt quãng trong cơn nghẹn ngào:



- Dạ Đình Sâm… thật sự là anh, em tưởng rằng… mình sẽ không còn được gặp anh nữa!



- Đồ ngốc, sao thế được, anh vẫn luôn ở đây, anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ bắt tất cả những kẻ làm hại em phải trả giá!



Trong đôi mắt phượng thâm thúy của hắn ẩn chứa vô số sóng ngầm phức tạp mà ẩn nhẫn.



Hắn nhất định sẽ khiến ả đàn bà kia phải trả một cái giá thật đau đớn, dù có hy sinh tính mạng của mình hắn cũng không tiếc!



Nhạc Yên Nhi nghe thế thì càng khóc lớn hơn.



- Không cho anh rời xa em nữa, không được đi, không được, không được… Về sau không có lệnh của em thì anh không được rời xa em.



- Anh không đi đâu.



Giọng nói của hắn nhẹ nhàng ấm áp, nhưng vô cùng trịnh trọng.



Dù bằng cách nào, hắn cũng tin rằng mình nhất định sẽ ở bên bảo vệ cho cô.



Buổi tối lúc đi ngủ, Nhạc Yên Nhi vô cùng sợ hãi, chỉ khi nắm chặt lấy tay của hắn cô mới cảm thấy yên tâm hơn.



Cuối cùng cô đề nghị hắn lên giường ngủ cùng cô.



Nếu Dạ Đình Sâm ngồi bên giường, cô sẽ cảm thấy hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào, có khi nào cô ngủ một giấc dậy Dạ Đình Sâm đã biến mất rồi không?



Dạ Đình Sâm nhìn chiếc giường đơn của cô, nếu hai người cùng ngủ trên này thì rất chật, hơn nữa vóc dáng hắn to lớn, chiếm nhiều chỗ, hắn sợ mình sẽ đè lên cô. Hơn nữa bây giờ cô đang bị thương chưa khỏi hẳn, chỉ cần chạm nhẹ vào là đau.



Hắn nắm chặt lại tay của Nhạc Yên Nhi, nói với cô bằng chất giọng thật dịu dàng:



- Đừng sợ, em ngủ ngoan đi, anh sẽ ngồi đây với em mà.
 
Advertisement
  • Chương 761

Phần trước

Phần sau

Dạ Đình Sâm đắp lại chăn cho Mạnh Y Bạch, do dự một chút, hắn cảm thấy không yên lòng về Nhạc Yên Nhi.

Vậy là hắn vội sang phòng bệnh của cô để xem cô đã tỉnh chưa.

Tối qua, hắn đi mua đồ ăn cho Mạnh Y Bạch, chẳng ngờ lại bị Nhạc Yên Nhi gặp được. Hắn đã hứa với Mạnh Y Bạch, không thể nuốt lời, vậy nên đành phải vội vàng trốn đi.

Hắn nghe được cô khàn giọng chất vấn mình, thấy cô thút thít trong gió nhưng chỉ có thể nhìn, chỉ có thể núp trong bóng đêm quan sát mà không thể xuất hiện.

Sau khi về, lo lắng Nhạc Yên Nhi sẽ ốm, hắn không gỡ bỏ camera theo dõi trong nhà nên vẫn luôn chú ý tới.

Hắn thấy cô uống thuốc rồi đi nghỉ thì yên tâm hơn, nhưng thấy cô ngủ cũng đau khổ, khuôn mặt đỏ rực, hắn mới nhận ra có vấn đề nên vội vàng tới đó, vừa hay thấy cô ngã xuống đất.

Lúc này, hắn mới kịp thời đưa cô đi viện, nếu chậm một bước thôi, chắc chắn hắn sẽ hối hận đến chết.

Hắn bước trên hành lang, phòng của Nhạc Yên Nhi ở cuối cùng.

Đang định tới thì chẳng ngờ giọng nói của Vãn Vãn vang lên phía sau:

- Mẹ đâu?

Hắn vội nghiêng người đi, thấy Vãn Vãn, Evan và cha mẹ Đinh Đang đang vội vã chạy tới.

Nhạc Yên Nhi vừa tỉnh lại, thấy hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, rất lâu sau cô mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.

Sốt cao chưa hạ, đầu óc cô vẫn rất hỗn loạn.

Nhưng có một việc Nhạc Yên Nhi hoàn toàn rõ ràng, đó là có người đã xông vào nhà, ôm lấy mình trước khi mình hôn mê.

Hơi thở quen thuộc kia cả đời cô sẽ không quên, đó là Dạ Đình Sâm!

Nhất định là hắn!

Cô chạm được tới hắn, cảm giác ấm áp, hơi thở và cả nhịp tim bên tai.

Là hắn, nhất định là hắn!

Cô vội vàng túm lấy tay y tá, hỏi:

- Ai đưa tôi tới bệnh viện?

- Một người đàn ông ạ.

- Người ấy đâu?

Cô kích động hỏi.

- Không biết nữa, đưa tới xong thì đi luôn.

Y tá lắc đầu rồi đi mất.

Đưa tới xong thì đi luôn.

Vì sao?

Dạ Đình Sâm không muốn gặp mình? Chẳng lẽ hắn thực sự ở bên Mạnh Y Bạch, vậy vì sao lại kịp thời xuất hiện để đưa mình đi viện?

Đầu óc cô ong ong, mãi vẫn không phản ứng lại được, ngay lúc này thì cửa mở, Vãn Vãn lao vào.

- Mẹ!

Nó lao vào lòng cô, ôm chặt cô, sợ hãi khóc lên:

- Mẹ, mẹ đừng bỏ con, đừng bỏ con một mình, mẹ ơi!

Nhạc Yên Nhi mềm lòng, cô vội an ủi:

- Mẹ không sao, mẹ sẽ không bỏ con lại, sao hai đứa tới được đây?

- Bệnh viện gọi ạ, nghe giọng giống ba lắm!

Vãn Vãn vừa lau nước mắt vừa đáp.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì tim đập thình thịch.

Cô vội vén chăn, xông ra ngoài, không ai cản được.

Cô tới lễ tân hỏi thăm, nửa giờ sau mới tìm ra đúng là có một người đã gọi nhờ điện thoại của bệnh viện.

Nhưng người kia đi đâu thì không ai biết.

Không ai biết!

Nhạc Yên Nhi run rẩy cúp máy rồi thất hồn lạc phách trở lại phòng bệnh, một đoạn đường đi chỉ mất năm phút đã khiến mặt cô trắng bệch.

Dù cô luôn tỏ vẻ bình thản nhưng cô là người quan tâm tới tin tức của hắn hơn ai hết.

Nhưng lần nào cũng phải thất vọng.

Mọi người an ủi cô, cha mẹ Đinh Đang, Vãn Vãn, Evan.

Nhưng cô không nghe lọt câu nào.

Dạ Đình Sâm không chết, vẫn ở thành phố A, vì sao lại không tới gặp cô?

Đã biến mất thì sao không biến mất luôn, còn quan tâm sống chết của cô làm gì?

Nghĩ đến đây, Nhạc Yên Nhi nhíu mày, cô quay sang hỏi Vãn Vãn:

- Ba con có lắp camera ở nhà đúng không?

- Vâng, ở phòng khách, bếp với ban công.

Không, chắc chắn là có cả ở phòng ngủ nữa.

Nếu không mình ngất ở phòng ngủ, làm sao hắn có thể biết mà tới?

Nhạc Yên Nhi chẳng còn lòng dạ nào ở lại bệnh viện, cô vội làm thủ tục xuất viện, về nhà.

Cô tìm kiếm mọi ngóc ngách, cuối cùng tìm được một camera và một máy ghi âm.

Hắn luôn biết tình hình của cô nhưng cô không biết bất cứ tin tức nào của hắn trong thời gian hắn mất tích.

Thấy camera, cô tức giận:

- Khốn nạn! Dạ Đình Sâm, anh có phải đàn ông không? Vì sao không chịu xuất hiện gặp em? Hủy dung? Hay tàn tật? Hay bất lực? Em không gặp em thì cũng phải có lý do, sống hay chết phải nói với em một lời, để em và mọi người lo lắng thì vui lắm à? Đồ lừa đảo, lại chơi trò mất tích, anh có biết làm thế thì em sẽ sợ hãi lắm không?

Em biết anh đang nhìn em, em cho anh biết, dù anh biến thành thế nào em cũng cần anh, chỉ cần gia đình mình ở bên nhau thôi, được không? Dạ Đình Sâm, anh trả lời em, trả lời em đi!

Biết camera không thể nói chuyện nhưng cô vẫn tức giận gào lên.

Giống như nổi điên, cô giẫm nát tất cả camera và máy nghe lén rồi ném vào thùng rác.

Nhạc Yên Nhi cuộn tròn người lại, ngồi cạnh thùng rác, ngơ ngác nhìn những mảnh vụ kia rồi chảy nước mắt.

Cô đã chịu đủ cuộc sống thế này rồi.

Ngày ngày tìm kiếm dấu vết tồn tại của Dạ Đình Sâm như một kẻ điên, cô sắp không chịu được nữa rồi.

Kể cả hắn muốn ra đi, không cần mình và Vãn Vãn thì chỉ cần gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn thôi, còn hơn là để mình phải chờ đợi tin tức thế này.

Cô cười tự giễu.

Dạ Đình Sâm, anh biết không, kể cả anh có khổ tâm, em đã mệt rồi, không muốn nghe nữa.

Cô từ từ nhắm mắt lại, cảm thấy mình thật buồn cười, nước mắt cứ yên lặng rơi xuống. Nhạc yên Nhi sắp phát điên rồi.

Cùng lúc đó, Dạ Đình Sâm không còn thấy được bất kỳ hình ảnh nào, hắn hiểu camera đã bị phá.

Hắn cười khổ, rất cô đơn.

Ngón tay hắn đặt lên màn hình, khẽ nói:

- Anh nhớ em lắm, em biết không?

Câu nói tràn đầy bất đắc dĩ và đau lòng.

Mấy ngày trôi qua rất nhanh, Dạ Đình Sâm bận rộn chuẩn bị hôn lễ, hắn tìm thấy một nhà thờ ở ngoại ô thành phố, chủ yếu dùng để tổ chức cho những người xung quanh đây.

Nhà thờ không lớn nhưng yên tĩnh và còn khá mới.

Nơi này không có cha xứ và nữ tu, chỉ có một ông lão thờ Thiên Chúa, luôn hát thánh ca, truyền bá tư tưởng của Chúa.

Tối đến, Dạ Đình Sâm đưa những nơi mình tìm được cho Mạnh Y Bạch chọn, cô đã chọn nhà thờ tầm thường nhất này, nói là không muốn người khác quấy rầy.

Hẳn là người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái, khí sắc Mạnh Y Bạch tốt hơn nhiều, cô cũng bắt đầu chọn váy cưới.

Mạnh Y Bạch quá gầy nên mặc đồ trắng không đẹp, cuối cùng họ để nhà thiết kế vội lên bản vẽ một mẫu áo cưới Trung Quốc để cô trông không quá gầy.

Nếu cô nhớ không lầm thì trước đây Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi cũng tổ chức hôn lễ truyền thống, cô bỗng cảm thấy mình đã rất gần với hắn rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom