Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Nhị thiếu sẽ không tha cho cô đâu, đến lúc đó cô cũng sẽ chết thôi! Nếu như cô tác thành cho hai vợ chồng chúng tôi thì tôi sẽ hậu tạ cô.



Nhạc Yên Nhi nói với giọng không sợ chết.



Julia cười lạnh đáp:



- Xem ra cô thật sự không sợ chết, vậy được thôi, tôi tác thành cho cô.



Ánh mắt của cô ta bỗng nhiên lạnh xuống, trong mắt chứa đầy sự hung ác đáng sợ.



Cô ta vốn là một người kiêu ngạo, bây giờ bị Nhạc Yên Nhi khiêu khích như thế, suýt nữa thì tức điên lên.



Julia không quan tâm đến hậu quả nữa mà vung roi lên quất thẳng vào người Nhạc Yên Nhi.



Nhạc Yên Nhi chỉ có thể cố bảo vệ đầu, có mấy lần suýt thì ngất lịm đi, nhưng cơn đau tiếp theo liền kéo tới, khiến cô muốn ngất cũng không được.



Cô cắn chặt răng khiến máu tươi rỉ qua khóe miệng.



Lúc mới bắt đầu, Nhạc Yên Nhi còn có thể lăn lộn nhưng về sau cô chỉ có thể thoi thóp nằm trên đất.



Cố sức ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, không ngờ đã qua một giờ rồi, nhưng chuông cảnh báo vẫn chưa vang lên, điều này có nghĩa là vẫn chưa giải quyết xong chuyện đó.



Cô phải cố chống đỡ!



Mà lúc này ở vùng ngoại ô đang diễn ra một cuộc phẫu thuật nguy hiểm trước nay chưa từng có.



Đây là một phòng phẫu thuật được dựng tạm thời, bên trong chỉ có ba người là bác sĩ mổ chính, Anjoye và bệnh nhân Bách Qủy.



Bác sĩ rạch lớp da ở mé đùi trái của Bách Qủy ra, bên trong có một con chip nhỏ.



Y đã đau đến mức toát hết mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố chịu không dùng thuốc gây tê, vì lát nữa khi bom nổ y còn phải dựa vào đôi chân này mà chạy.



Nhìn vào vết thương máu tươi đầm đìa của mình, y hít một hơi thật sâu, cố nhịn đau rồi cất giọng run rẩy:



- Con chip này có thiết kế cân bằng nhiệt, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của tôi, một khi lấy ra nó sẽ lập tức phát báo động, mà bên Julia cũng sẽ nhận được tin tức, chúng ta nhất định phải vứt con chip này đi, vứt càng xa càng tốt.



Bác sĩ cũng chưa từng thực hiện một ca phẫu thuật mạo hiểm như thế, anh ta nuốt một ngụm nước miếng rồi nói:



- Tôi đã chuẩn bị nước có nhiệt độ ba mươi tám độ, con chip sẽ chảy theo máu xuống chậu nước có cùng nhiệt độ với máu, có lẽ như thế sẽ giúp chúng ta tranh thủ được một chút thời gian.



- Cho dù cách này có ngu ngốc đến đâu chúng ta cũng phải thử! Nhị thiếu, cậu đi trước đi, thành bại đều phải dựa vào chuyện này. Tôi còn phải nhờ cậu đi cứu người, cậu mau đi đi.



Anjoye trịnh trọng gật đầu, đáp:



- Bên ngoài sẽ có người tiếp ứng để bảo đảm an toàn cho hai người. Tôi hỏi lại lần cuối, cậu chắc chắn Nhạc Yên Nhi không có việc gì đúng không?



- Thực ra, tôi không chắc…



Bách Qủy cười khổ đáp.



Từ ban đầu không nói thật với Anjoye vì sợ anh ta sẽ kích động chạy đi cứu người, vì thế cố nói mọi chuyện cho thật đơn giản, rằng đây là kế hoạch do Nhạc Yên Nhi đề ra, nhưng không hề nói với anh ta cô sẽ giữ chân Julia một tiếng. Bây giờ sống chết của y đang đứng trên bờ vực sống chết rồi. Nếu không nói thì sẽ không còn kịp nữa!



- Bây giờ Nhị thiếu lập tức cho người cài bên cạnh Julia hành động đi, một khi quả bom được gỡ, bất luận kết quả thế nào cậu cũng phải cho bọn họ võ trang đầy đủ, coi như là một lời cảnh cáo với Julia, nếu như cô ta dám động đến Nhạc Yên Nhi thì cô ta cũng không sống được, đây là biện pháp cuối cùng mà tôi có thể nghĩ ra.



- Cậu dám đẩy cô ấy vào vòng nguy hiểm ư!



Hai mắt của Anjoye đỏ ngầu lên.



Bách Qủy cười khổ:



- Tôi hết cách rồi, chỉ có thể làm như thế mà thôi, bác sĩ chuẩn bị bắt đầu đi!



Y đau đớn hít một ngụm khí lạnh, không còn sức lực để nói chuyện tiếp nữa.



Anjoye nắm thật chặt hai bàn tay, xông ngay ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Trần Lạc.



Anh ta không thể đứng nhìn Nhạc Yên Nhi xảy ra chuyện, tuyệt đối không được!



Lúc này, bên trong lều, bác sĩ mổ vết thương ra, nhưng không hề cầm máu mà cứ để máu tươi bao lấy con chip chảy vào trong nước ấm.



Người túc trực bên ngoài lập tức bê chậu nước lên xe lái đi, đưa thứ đó đi càng xa càng tốt.



Nhưng dù sao cũng là mùa đông.



Nhiệt độ cơ thể con người không thay đổi nhưng nhiệt độ của nước hạ xuống rất nhanh.



Xe còn chưa lái được ba phút thì con chip bất ngờ nổ tung, hai người trong xe cũng không kịp nhảy ra.



Nhưng ba phút này đã đủ cho Bách Qủy và bác sĩ thoát khỏi nơi nguy hiểm.



Bách Qủy nhìn khung cảnh đằng xa, thở phào một hơi, trước khi hôn mê, y nói:



- Nhị thiếu, mau đi cứu Nhạc Yên Nhi!







Mà lúc này, trong phòng của Nhạc Yên Nhi…



Julia kinh hãi nhìn di động, sau khi chuông cảnh báo vang lên một giây, cô ta quyết đoán ấn nút khởi động, bom đã nổ rồi, nhưng cô ta không biết liệu Bách Qủy đã chết chưa.



Nhìn Nhạc Yên Nhi đang thoi thóp trên đất, nếu lúc này mà cô ta còn không hiểu ra thì đúng là sống phí hoài bao nhiêu năm.



Nhạc Yên Nhi lừa cô ta.



Con đàn bà không biết sống chết này dám khiêu khích sự nhẫn nại của cô ta!



Nhưng lúc này Julia không có tâm trạng để đôi co nữa, cô ta lập tức phái người đi điều tra tung tích của Bách Qủy, nhưng người của cô ta nhanh chóng báo lại, không chỉ có mình Bách Qủy mất tích, Mạnh Y Bạch cũng biến mất rồi, đến cả những người bọn chúng cài bên cạnh Đỗ Hồng Tuyết cũng bị tóm gọn một mẻ, hơn nữa người ra tay lại chính là Nhị thiếu.



Nội ứng ngoại hợp…



Rốt cuộc cô ta đã hiểu cái gì là nội ứng ngoại hợp rồi!



Dưới cơn phẫn nộ, Julia lại có được sự bình tĩnh hiếm có.



Cô ta bước từng bước lên trước, đi tới trước mặt người đang nằm trong vũng máu là Nhạc Yên Nhi, sau đó giẫm thật mạnh lên miệng vết thương trên người cô.



Gót nhọn của giày cao gót chèn lên miệng vết thương của cô, Nhạc Yên Nhi vốn đang hôn mê phải tỉnh lại vì đau đớn.



Cô đau đến mức toát hết mồ hôi lạnh, cơ thể co rúm lại một cách nhỏ bé đáng thương, nhưng môi cô lại nhoẻn cười.



Trong lúc mê man, cô nghe thấy người của họ báo lại, cô thành công rồi!



Thấy nụ cười trên gương mặt cô, Julia không nhịn được cười lạnh:



- Nhạc Yên Nhi, tôi thật sự đã coi thường cô, không ngờ cô còn có bản lĩnh này! Chẳng trách Dạ Đình Sâm lại lưu luyến cô như thế, e rằng đến như tôi đây cả đời cũng không quên được cô mất!



Lúc này Nhạc Yên Nhi đã đau đến mức không chuyện được nữa, trong cổ họng cô toàn là máu tươi đặc quánh, tất cả những gì cô có thể ngửi thấy cũng chỉ là mùi máu tươi. Khắp nơi trên người cô chi chít vết roi, trên mặt cũng không tránh được bị đánh vài roi, cả người cô đều đau đớn, không thể phân biệt được chỗ nào đau nhiều hơn, chỗ nào đau ít hơn nữa rồi.



Nhưng điều may mắn là cô vẫn còn sống.



Chỉ cần cô còn sống, Julia sẽ không hành hạ cô đến chết nữa, vì Julia không ngốc, nếu như cô chết rồi thì cô ta sẽ không còn con tin để uy hiếp Dạ Đình Sâm, Anjoye cũng sẽ không nghe theo lời của cô ta.



Julia phẫn nộ đạp Nhạc Yên Nhi lật lại,cô ta thực sự rất muốn giết người này sau đó cùng chết với Dạ Đình Sâm.



- Nhạc Yên Nhi, bây giờ tôi sẽ giết cô, rồi tôi sẽ nhanh chóng giết Dạ Đình Sâm, tác thành cho hai người ở dưới địa ngục!



Julia điên rồi, cô ta đã bắt đầu không để ý đến hậu quả nữa.



Nhưng đúng vào lúc này, có người đột nhiên xông vào hét lớn:



- Không hay rồi!



- Người của Nhị thiếu đã bao vây biệt thự rồi! Cô chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?



Người mới chạy vào vội vã nói.



Nhị thiếu…



Anjoye!



Cô ta nhíu chặt mày, dừng động tác lại, đồng thời từ từ tìm lại được bình tĩnh.



Cô ta rõ hơn ai hết lý do tại sao Anjoye lại tới đây.



Nếu như bây giờ Nhạc Yên Nhi xảy ra bất trắc gì thì chính cô ta sẽ mất đi lá bùa hộ mệnh tốt nhất.



Cô ta dừng tay lại, lạnh giọng nói:



- Gọi bác sĩ tới đây.
 
Advertisement
  • Chương 759

- Thật ra tôi không muốn về nhà, ở đây làm việc cũng tốt.

Nhạc Yên Nhi nhún vai, khẽ nói.

- Tôi không dám hỏi cô, cô không sao chứ?

- Không sao, khiến cô lo lắng rồi.

Nhạc Yên Nhi khẽ cười rồi bảo biên tập Ngô lên xe, cô tiện đường đưa biên tập Ngô về.

Sau đó, cô mới lái xe về nhà.

Tám giờ tối, lượng xe lưu thông rất nhiều, ánh đèn đường vàng rọi xuống gương mặt gầy gò của Nhạc Yên Nhi, bao phủ lên khuôn mặt cô một vầng sáng.

Cô muốn rẽ nên nhìn vào gương chiếu hậu, chẳng ngờ thấy được một bóng hình quen thuộc.

Con ngươi cô co lại, phanh gấp, dừng xe ngay sát lề đường.

Cô vội xuống xe nhìn về phía đường đối diện, bóng người kia vừa mới lẫn vào dòng xe cộ.

Bóng lưng thẳng tắp, đầu cúi thấp, mặc sơ mi đen, dáng vẻ vội vàng.

Dù không thấy mặt nhưng bóng lưng kia làm cô thấy rất quen thuộc.

Giống như Dạ Đình Sâm!

Cô không dám khẳng định, chỉ có thể vội vã bước tới.

Xe cộ như mắc cửi, cô vừa tránh xe vừa bước vội, nhưng khi thấy người kia sắp bước vào một hẻm nhỏ tối thui, cô cuống lên!

Cô bất chấp lao tới.

Nhưng một chiếc xe nhào ra rồi phanh gấp trước mặt cô.

Nhạc Yên Nhi giật mình lùi lại, cô ngã xuống, đầu gối đập xuống đất, đau vô cùng.

Lái xe cũng giật mình vì Nhạc Yên Nhi lao ra quá đột ngột nên phanh gấp, sau đó thò đầu ra khỏi cửa xe, giận dữ gào lên:

- Muốn chết à? Không thấy đèn đỏ à?

Nhạc Yên Nhi dường như chẳng nghe thấy gì cả, cô bò dậy rồi tiếp tục chạy đuổi theo người kia.

Dù có đúng là hắn hay không, cô cũng muốn thử! Cô không hề từ bỏ ý định!

Đó là một con hẻm nhỏ, một bên có đèn đường, một bên là bóng tối do những tòa cao ốc đổ xuống khiến không gian trở nên đáng sợ, gió lạnh tháng ba thổi qua khiến cô run lẩy bẩy.

Cuối hẻm có hai con đường, cô đứng giữa, nhìn về hai phía.

Trống rỗng, không thấy bóng dáng người kia.

Hắn đi rồi.

Nhạc Yên Nhi ôm chặt thân thể, không biết là do gió lạnh hay do lòng mình lạnh, cô cảm thấy băng giá quá.

Cô ngã gục, nước mắt rơi xuống.

Nhạc Yên Nhi ôm chặt lấy mình, chôn mặt sau đầu gối, nước mắt làm ướt vết thương, rất đau.

- Vì sao không để em thấy anh lần cuối? Sống hay chết cũng cho em một tin được không? Vì sao không chào mà đi, kể cả anh có chọn người khác thì cũng nói cho em biết được không? Em muốn biết anh còn sống, chỉ cần anh còn sống thì bảo em làm gì em cũng chịu. Dạ Đình Sâm, anh ra đây! Nếu anh có gan biến mất, chẳng lẽ lại không có gan ra gặp em à? Khốn nạn, tên khốn nạn...

Cô nức nở nói, nước mắt như vỡ đê.

Nhạc Yên Nhi chẳng biết mình đã ngồi trong gió lạnh bao lâu, cuối cùng, cô bị chuông điện thoại đánh thức, Vãn Vãn gọi cô, hỏi bao giờ mới tới đón nó về.

Cô đứng dậy, rời khỏi con hẻm nhỏ, lưu luyến không muốn rời đi. Cuối cùng, cô nhìn con hẻm thật lâu rồi mới quay người.

Hôm sau, Nhạc Yên Nhi ngã bệnh.

Cô sốt nhẹ, khuôn mặt đỏ hồng. Nhạc Yên Nhi xin nghỉ, vì sợ Vãn Vãn lo lắng nên cô đưa hai đứa bé sang nhà Đinh Đang.

Cô ở nhà một mình, tự đun nước uống thuốc nhưng vẫn chẳng có chuyển biến tốt.

Tới chiều, bệnh còn trở nặng.

Cô nằm trên giường từ sáng tới trưa, giấc ngủ này làm đầu cô đau phát điên. Nhạc Yên Nhi mở mắt, nhìn nhiệt kế, chẳng ngờ đã sốt tới bốn mươi độ. Cô vốn không muốn đi viện nhưng tình hình này thì đành phải đi thôi.

Nhạc Yên Nhi khát nước, cô muốn dậy uống nước và thay quần áo, chẳng ngờ chân vừa chạm đất, thân thể cô đã mềm nhũn, ngón tay vô tình gạt vào chiếc cốc thủy tinh làm chiếc cốc rơi vỡ tan tành.

Tay cô cũng buông thõng xuống.

Trên tay Nhạc Yên Nhi là những vết đỏ do mảnh vỡ cứa.

Nhưng cô không thấy đau, đầu cô đau tới sắp nổ tung rồi, cô cuộn tròn người lại.

Khó chịu quá.

Cảm giác như đã chết đi một nửa.

Giữa cơn mê, cô mơ màng thấy một bóng người đi giày da đang chạy về phía mình, ôm lấy mình.

Nằm trong lồng ngực kia, cô mới thấy mặt người ấy.

Trong tầm mắt mơ hồ của Nhạc Yên Nhi là một khuôn mặt mờ ảo, nhưng hình dáng, hơi thở và nhiệt độ quen thuộc, thậm chí là cả nhịp tim cũng quen thuộc.

Là Dạ Đình Sâm ư?

- Là anh à?

Cô cố gắng vươn tay để chạm vào mặt hắn thế nhưng cô đã chẳng còn sức nữa.

Đầu ngón tay vừa chạm vào người kia, cô đã rơi vào hôn mê, bàn tay cũng buông xuống.

Dạ Đình Sâm nhíu mày, hắn nhìn người đang hôn mê trong ngực, trái tim đau thắt. Hắn bất chấp mọi thứ, tranh thủ đưa cô đi viện.

Bác sĩ nói nếu tới chậm một chút, chỉ cần cứ sốt cao thế này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới não.

Dạ Đình Sâm định vào thăm Nhạc Yên Nhi, chẳng ngờ có một lực nhỏ nhưng kiên quyết truyền tới tay hắn.

Sau lưng hắn là một người phụ nữ gầy yếu, cô mặc áo khoác rộng thùng thình, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang che khuất nửa mặt, cũng giấu đi những vết thương đáng sợ, chỉ có đôi mắt to lộ ra ngoài.

Người kia lộ cổ tay, cực kỳ yếu ớt.

Cô không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào hắn.

Đừng.

Ánh mắt cô nói vậy.

Dạ Đình Sâm nhìn thẳng vào cô, hắn run lên, nhíu mày nhớ lại ước định của mình và Mạnh Y Bạch.

Hắn cắn răng, siết chặt nắm đấm, gân xanh trên tay nổi dày đặc, có thể thấy hắn phải giày vò tới đâu.

Dạ Đình Sâm nhìn thoáng qua Nhạc Yên Nhi trong phòng bệnh, chỉ cách một cách cửa nhưng làm thế nào cũng không bước qua nổi.

Cuối cùng, hắn đau khổ rời mắt, đỡ lấy Mạnh Y Bạch, nói:

- Tôi với cô ra sân phơi nắng đi.

Lời này mang theo cay đắng và nhẫn nhịn.

Đây là áy náy của hắn dành cho Nhạc Yên Nhi.

Mạnh Y Bạch nghe vậy thì khó chịu, cô muốn buông tay nhưng cũng muốn chiếm hữu hắn một thời gian, nếu không đời cô chẳng phải quá đáng thương hay sao?

Julia còn có một người anh yêu thương cô ta, Nhạc Yên Nhi có con gái, có rất nhiều bạn và thân nhân, nhưng cô chẳng có gì.

Không thể tha thứ cho em gái.

Không có người yêu.

Một thân một mình đã đủ đáng thương, cô chỉ muốn chút ấm áp thôi, chẳng lẽ Thượng Đế không chịu cho cô một chút hi vọng ít ỏi như vậy sao?

Ích kỷ thì ích kỷ đi, cô không muốn ba mươi năm cuộc đời mình toàn là tiếc nuối.

Mạnh Y Bạch đau khổ nhắm mắt lại, ép mình phải nhẫn tâm.

Khoan dung với bản thân đi.

Chỉ chiếm hữu hắn một thời gian thôi rồi sẽ buông tay!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom