• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Lời vừa dứt, căn phòng lớn lập tức chìm vào yên lặng.



Vì Dạ Đình Sâm không tiếp lời.



Gương mặt hắn đã tỉnh táo từ bao giờ, thậm chí đó còn là sự tỉnh táo không thuộc về người thường, như thể dù chuyện động trời gì xảy ra cũng không liên quan gì tới hắn.



Ánh mắt hắn rất lạnh, nhìn bất cứ thứ gì cũng không mang theo tình cảm, sau đó, ánh mắt ấy nhìn về phía Julia.



Ngay lập tức, hắn buông lỏng tay, ngón tay khẽ vén tóc mái Julia lên rồi chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô ta. Đầu ngón tay lạnh buốt xẹt qua da thịt ấm áp khiến Julia run rẩy.



Julia vừa tỉnh táo lại nhưng ngay lập tức đã đầu hàng.



Bên tai cô ta là giọng nói không có bất cứ cảm xúc nào của hắn:



- Cô làm thế cũng chỉ vì muốn có được tôi.



- Hửm? Vậy anh để em có được anh sao?



Julia cười, hai tay vòng qua cổ hắn như một cô vợ bé nhỏ đang nói lời tâm tình với chồng mình.



Mà trong nụ cười kia lại giấu cả lưỡi dao.



- Gương mặt cô rất đẹp, cảm giác cũng tốt.



Hắn thản nhiên nói, hoàn toàn không liên quan gì tới chủ đề.



- Rồi sao nữa?



- Không giống một sát thủ phải dãi nắng dầm mưa nên có, William bảo vệ cô khá đấy.



Nhắc tới William, sắc mặt Julia lập tức thay đổi, hiển nhiên là cô ta đau lòng.



Ánh mắt cô ta lập tức trở nên hung ác:



- Anh có ý gì?



Dạ Đình Sâm cười nhếch môi, nụ cười hệt như đông qua xuân tới, sắc bén mà không mất đi ôn hòa.



Hắn ngồi dậy, dịch người về phía rìa sofa như đang tránh khỏi vi khuẩn rồi thẳng người lên, không nói nhảm với Julia nữa mà đi thẳng vào vấn đề.



- Cô muốn báo thù cho anh cô, cô có được tôi là để hủy diệt tôi. Bây giờ Nhạc Yên Nhi không còn là kẻ thù của cô nữa, kẻ thù của cô hẳn là tôi mới phải.



Nghe thế, mặt Julia lúc đỏ lúc trắng rồi mới trở về bình thường.



Cô ta gật đầu thừa nhận:



- Phải, kẻ địch của tôi là anh mới đúng. Anh trai tôi bây giờ đã bị các người làm cho người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, thù này thế nào tôi cũng phải báo thay cho anh ấy! Trước kia tôi luôn thấy Nhạc Yên Nhi cướp anh, nhưng bây giờ tôi mới hiểu dù không có cô ta thì anh cũng chẳng yêu tôi. Hơn nữa, cô ta quá yếu đuối, chẳng có gì thú vị cả, vậy mà cô ta lại dễ dàng điều khiển anh. Tôi muốn mạng của anh, muốn anh giúp tôi hoàn thành một việc cuối cùng.



- Việc gì?



- Đến đó rồi sẽ biết, yên tâm đi, nhanh thôi.



- Tôi muốn gặp Yên Nhi.



Hắn ra điều kiện:



- Tôi muốn biết cô ấy có ổn không, nếu cô ấy bị thương thì cô sẽ phải trả bằng máu!



- Được, không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ sắp xếp.



Cô ta chậm rãi đứng lên, cầm lấy áo ngủ trên giường khoác lên người rồi bỏ đi.



Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.



Ánh mắt Dạ Đình Sâm tối dần.



Rất tối, rất đáng sợ.



Sáng hôm sau, Mạnh Y Bạch đưa bữa sáng tới cho Nhạc Yên Nhi như thường lệ, một bữa ăn giống hệt hôm qua.



Nhạc yên Nhi muốn cô ở lại ăn sáng cùng, Mạnh Y Bạch không nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống.



Nhạc Yên Nhi mím môi, nói:



- Mạnh Y Bạch, tôi và Bách Quỷ đã thương lượng một vài kế hoạch để đưa cô đi, kỹ năng hóa trang của Bách Quỷ rất lợi hại, hẳn sẽ lừa được người khác và đưa cô tới chỗ của Anjoye an toàn.



Mạnh Y Bạch nhíu mày, ánh mắt cô trở nên phức tạp rồi lạnh lùng lên tiếng:



- Tôi không đi.



- Tôi biết cô lo cho Đỗ Hồng Tuyết, bây giờ cô ta không ở trong tay Julia. Bách Quỷ có thể thông báo với Anjoye để bảo vệ cô ta rồi đưa cô đi, như vậy cả hai chị em cô đều an toàn.



- Cô thì sao?



Mạnh Y Bạch bình tĩnh hỏi.



- Julia sẽ không làm gì tôi đâu, cô yên tâm.



- Sao cô biết được? Tôi ở bên Julia nhiều năm rồi, cô ta là loại người gì thì tôi rõ nhất, cô đang nhổ râu hổ đấy. Nếu cô bất cẩn một chút thôi, cô sẽ không chỉ liên lụy đến bản thân mà còn làm hại chị em tôi. Dựa vào đâu tôi phải tin cô?



- Dựa vào việc cô phải sống, mà Đỗ Hồng Tuyết cũng phải sống! Cô ở đây lo lắng, chịu khổ để đổi lấy an toàn của em cô, vậy thà rằng vĩnh viễn diệt trừ hậu họa, đi luôn đi. Tôi có thể cam đoan, chỉ cần cô gật đầu thôi, Bách Quỷ sẽ giúp cô.



Nếu có cách để mãi mãi yên ổn, làm cho chị em họ yên tâm sống thì tất nhiên Mạnh Y Bạch muốn thử.



Nhưng...



Đôi mắt cô trong như suối nước vừa vào đông, lành lạnh đáng sợ.



Mạnh Y Bạch nhìn chằm chằm vào Nhạc Yên Nhi, thờ ơ nói:



- Vì sao cô phải giúp tôi? Vì sao cô không tự đi với Bách Quỷ?



- Bách Quỷ chỉ cần vừa lại gần tôi là Julia sẽ phát hiện hành tung ngay, vậy nên tôi không đi được. Tôi đi ngăn Julia, cô ta không rảnh phân thân, như vậy Bách Quỷ sẽ tranh thủ được thời gian đưa cô đi.



- Cô cản Julia?



Mạnh Y Bạch nhíu mày, đã cảm thấy nguy hiểm cận kề:



- Cô dùng cách gì? Tôi ở bên cô ta nhiều năm như vậy cũng chẳng thể tự tin nói ra câu này, vì sao cô dám chắc? Cô định làm gì?



Nhạc Yên Nhi cười khẽ:



- Cô quên tôi là vợ Dạ Đình Sâm à? Cô ta để tôi lại đây với mục đích chủ yếu là kiềm chế anh ấy. Vậy nên chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói, còn nói gì thì đó là bí mật của chúng tôi. Yên tâm, tôi không sao đâu.



Cô giơ ngón tay thề với trời, vẻ mặt rất nghiêm túc.



- Nhưng vì sao cô cứu tôi? Chẳng lẽ chỉ vì tôi là Mạnh Y Bạch? Nếu tôi và chồng cô có gì đó thì cũng là do chồng cô nợ tôi chứ không phải cô, cô không cần làm thế.



Mạnh Y Bạch nói.



Thật ra, cô đang khó chịu.



Thấy Nhạc Yên Nhi cố gắng như vậy nên cô khó chịu, vì cô biết Nhạc Yên Nhi làm thế hoàn toàn là để trả nợ cho Dạ Đình Sâm.



Bọn họ là vợ chồng, là một thể, cho nên có nợ sẽ cùng trả, có phúc cũng cùng hưởng.



Thấy họ ân ái như thế thì làm sao cô có thể không khó chịu? Chẳng qua là vết thương lòng mãi không nguôi nên giờ đã tê liệt, không cảm nhận được gì nữa thôi.



Cô nhìn ánh mắt chân thành của Nhạc Yên Nhi.



Nhạc Yên Nhi chỉ cười:



- Tôi nghĩ nếu Dạ Đình Sâm ở đây thì cũng sẽ quyết định như tôi thôi, tôi chỉ làm theo ý anh ấy. Anh ấy thật ra luôn mong cô còn sống thật tốt, mà tôi cũng hi vọng như thế.



Lời này khiến Mạnh Y Bạch run lên.



Chẳng ngờ đáp án lại là như vậy.
 
Advertisement
  • Chương 756

Mạnh Y Bạch nghe thấy hai chữ này thì nước mắt lại tuôn rơi.

Mười lăm năm.

Cả thanh xuân tươi đẹp của cô.

Chỉ chờ được hai chữ này.

Bàn tay nhỏ của cô trượt xuống, cô khẽ gật đầu:

- Em biết rồi.

Dạ Đình Sâm thấy vẻ đau lòng của cô, ngón tay hắn run rẩy, rất muốn an ủi cô nhưng hắn biết lúc này mình không nên khiến Mạnh Y Bạch có bất cứ hi vọng nào.

Cuối cùng, hắn buông tay, không có thêm động tác nào nữa.

Có người thích mập mờ, nhưng hắn không biết mập mờ là gì cả.

Giới hạn nam nữ nhìn thì mơ hồ nhưng thực ra nó nằm ở tâm thái của người ta mà thôi.

Yêu là yêu, không yêu là không yêu, kể cả bạn bè cũng có giới hạn rõ ràng, việc này phải do bản thân tự biết.

Dạ Đình Sâm nhìn về phía Julia.

Cô ta đứng ở trước bức tường treo TV, sảnh được dọn dẹp lại, mọi đồ dùng dư thừa bị bỏ đi nên không gian rất rộng. Lúc này, trên tường treo phông trắng, dưới đất là sân khấu được phủ thảm đỏ.

Mọi thứ đều có vẻ vui mừng.

Ngay trên tường có một cái nút, chỉ cần nhấn nút là giữa phòng khách sẽ xuất hiện một lỗ thủng, bên dưới là đá cẩm thạch, nếu nổ tung đi nữa thì ở đó cũng không gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Hắn không muốn an toàn rời khỏi. Anjoye còn ở đây, hắn sẽ không vứt bỏ anh em mình.

Bây giờ, hắn muốn Mạnh Y Bạch đi.

- Julia, đây là ân oán của chúng ta...

Hắn còn chưa dứt lời, Mạnh Y Bạch đã đột ngột tát rất mạnh vào mặt hắn. Tiếng tát cực kỳ vang dội trong đại sảnh trống rỗng.

Dạ Đình Sâm vốn đã suy yếu nên lảo đảo vì cái tát này, hắn lùi về sau mấy bước rồi mới đứng vững.

Hắn ho khan rồi nôn ra một ngụm máu.

Dạ Đình Sâm còn chưa hoàn hồn thì Mạnh Y Bạch đã bước tới, cô túm lấy cổ áo hắn, chẳng biết thân thể nho nhỏ kia lấy sức lực ở đâu ra.

- Dạ Đình Sâm, sao anh có thể đối xử với tôi như thế? Anh có biết mười lăm năm nay tôi đã chịu bao đau khổ vì anh không? Tôi chẳng muốn gì nhiều, chỉ muốn một chút tình yêu của anh. Vì sao anh không thể cho tôi?

- Khụ khụ...

Máu tươi đã tràn ngập cổ họng, Dạ Đình Sâm không nói nổi nữa, hắn chỉ có thể ho khan.

Tình hình thay đổi quá nhanh, mọi người đều khiếp sợ.

Julia thấy thế thì cười lạnh:

- Sao thế? Tương ái tương sát à? Hay lắm!

Mạnh Y Bạch như không hiểu ý Julia, cô đã điên cuồng như dã thú, cô đánh và cắn Dạ Đình Sâm như trút giận.

Hắn không nhúc nhích, chỉ có thể cố gắng không ngã xuống và để mặc cô trút giận.

Trút giận xong, Mạnh y Bạch bước về phía một vệ sĩ làm người này vội nhắm súng vào đầu cô.

Mạnh Y Bạch không hoảng sợ:

- Trước khi giết tôi thì để tôi giết chết tên đàn ông tuyệt tình này đi!

- Thú vị!

Julia cười. Cô ta ra hiệu cho vệ sĩ không đánh trả, cứ để Mạnh Y Bạch cướp súng.

Dù gì lát nữa mọi thứ sẽ nổ tung, chẳng ai có thể sống được nữa, nếu trước khi chết thấy một màn đặc sắc thế này cũng hay.

Mạnh Y Bạch lấy súng, mặt Anjoye đổi sắc, anh nhíu mày:

- Mạnh Y Bạch, cô làm gì thế? Cô điên rồi à?

- Tôi điên? Tôi điên rồi đấy. Tôi bị anh ta bức điên! Anh ta không yêu tôi sao còn đưa tôi về nhà? Không yêu tôi sao lại cho tôi đối đãi đặc biệt? Không yêu tôi vì sao lại tìm tôi lâu như thế? Anh ta cho tôi hi vọng rồi để tôi tuyệt vọng. Dạ Đình Sâm, đây là điều anh muốn thấy à?

- Xin lỗi.

Hắn khẽ nói.

- Tôi không muốn nghe anh xin lỗi! Tôi muốn anh yêu tôi! Anh chỉ cần nói một câu anh yêu tôi thôi, dù là nói dối cũng được! Nói đi!

Vừa nói, cô vừa chĩa súng vào ngực hắn. Đạn đã lên nòng, chỉ cần bóp cò là tính mạng Dạ Đình Sâm sẽ chấm dứt.

Mọi người đứng tim, bên tai là câu hỏi thê lương của cô.

- Xin lỗi. Cả đời này tôi chỉ yêu một mình Yên Nhi, nếu khi trước khiến cô hiểu lầm thì là do tôi khốn nạn. Tôi nợ cô, tôi thừa nhận. Nếu cô thấy giết tôi có thể khiến cô thoải mái thì cô làm gì cũng được, chỉ có yêu cô là tôi không làm được.

Dạ Đình Sâm nâng bàn tay máu me đầm đìa lên, vết thương trên vai còn đổ máu, cánh tay hắn đã ướt đẫm.

Hai bàn tay hắn trông rất kinh khủng nhưng vẫn cố chấp giơ lên, một tay hắn nắm chặt súng.

- Trí nhớ tôi không tồi, trước kia cô thường nhìn tôi tập bắn ở sân tập, dù cô chưa tự thử nhưng tôi thấy cô thông minh như vậy, hẳn kỹ năng bắn súng sẽ không tồi. Nếu làm vậy cô có thể giải thoát thì cứ làm đi, nhưng khi tôi không ở đây, cô phải bảo vệ tốt cho bản thân, phải sống và truyền lời cho Yên Nhi giúp tôi, được chứ?

Nửa câu đầu dịu dàng và quan tâm như thế nhưng nửa câu sau khiến Mạnh Y Bạch rét run.

Cô nhếch miệng cười lạnh rồi từ từ lên tiếng:

- Kỹ năng bắn súng của tôi có tốt không thì lát nữa là anh sẽ thấy.

Cô dùng một tay bóp chặt cổ Dạ Đình Sâm, tay kia thì chĩa súng về phía Julia.

Nhưng họng súng chệch về phía Anjoye.

- Y Bạch...

- Anjoye, hẳn anh sẽ không nổ súng với em chứ hả?

Anjoye yên lặng.

Mạnh Y Bạch ra tay, Anjoye sẽ không phản kháng, hệt như Dạ Đình Sâm vậy.

Hai anh em họ nợ cô quá nhiều.

- Tới đây ngay! Tất cả đau đớn trên người tôi đều là do hai anh em các người tạo nên, hôm nay tôi sẽ để các người đền mạng!

Anjoye nghe vậy thì cười tự giễu.

Anh từ từ buông súng, chỉ còn năm phút nữa là bom nổ, bây giờ chẳng còn ai thoát được nữa rồi.

Chết trong tay Mạnh Y Bạch cũng còn hơn chết trong tay Julia hay chết do bom nổ.

Anh từ từ lại gần, nói:

- Xin lỗi.

Norman thấy hai người họ đã giơ tay chịu trói thì bất đắc dĩ:

- Thật là không ngờ chúng ta lại chết thế này. Cô là Mạnh Y Bạch thật à? Rất hân hạnh được làm quen với cô, tôi là Norman Capet.

Giờ phút này mà Norman còn có lòng dạ chào hỏi.

- Hôm nay tôi sẽ tiễn cả ba người lên đường. Mười lăm năm qua tôi nhận tất cả ấm ức, các người nên có câu trả lời cho tôi!

Mạnh Y Bạch lộ rõ vẻ hung ác, oán niệm bao năm bộc phát trong chớp mắt.

Cô cũng là người, sẽ đố kỵ, sẽ oán hận. Nếu Dạ Đình Sâm cho cô thêm một chút dịu dàng, có lẽ cô sẽ cam tâm tình nguyện, nhưng ngay cả lừa gạt cô, hắn cũng không làm.

Quả là nực cười.

Mọi thứ nên kết thúc ở đây.

Cô lau nước mắt rồi từ từ lùi ra sau, nói:

- Bây giờ là lúc mọi thứ kết thúc. Dạ Đình Sâm, là anh nợ tôi!

Nói xong, cô nổ súng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom