• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Lúc này, Julia như một con rắn đầy mê hoặc từ từ bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm, từ cửa phòng tắm tới ghế sofa chỉ mất vài bước, vậy mà cô ta đi rất chậm.



Mỗi bước, cô ta chỉ nhón nhẹ chân, hệt như bươm bướm đang bay lượn.



Nhưng người đàn ông trước mắt như chẳng hề trông thấy, hắn không rung động.



Julia thấy hắn vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng thì mỉm cười.



Cô ta thích sự cấm dục này của hắn, hệt như thần linh cao quý chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể tới gần, chẳng một ai có thể nhúng chàm hắn cả.



Hơn nữa, hơi thở thần bí và đáng sợ quanh người hắn như những u hồn vậy, đó cũng là biểu tượng tôn quý của Dạ Đình Sâm.



Người đàn ông này đang mặc sơ mi trắng, cúc áo được cài tới tận trên cùng, hắn thắt một chiếc carvat xanh đen rất đẹp. Lúc này, Dạ Đình Sâm trông rất lạnh lùng, đôi mắt phượng cũng như đêm tối quỷ dị và ẩm ướt.



Môi mỏng của hắn mím chặt, trông càng gợi cảm mê người.



Tay hắn bị đeo còng kim loại khiến vẻ cấm dục càng tăng cao.



Hai tay Dạ Đình Sâm đang đặt trên thành ghế, có vẻ tâm trạng hắn không tồi, những ngón tay đang gõ xuống tạo thành những tiếng động khe khẽ trong phòng.



Julia nở nụ cười quyến rũ, cô ta từ từ bước tới rồi ngồi lên người hắn.



Ngoài bộ đồ ngủ thì bên trong cô ta không mặc gì cả.



Lúc này, hai người chỉ còn cách một lớp vải là da thịt kề nhau.



- K của em, mắt anh đang nhìn đi đâu thế? Chẳng lẽ trong phòng này còn có những thứ khác đẹp hơn em hay sao?



Cô ta cười duyên, khẽ nâng mặt hắn lên để hắn nhìn thẳng vào mình.



Dạ Đình Sâm không nói gì, đôi mắt phượng nhìn lên nhưng hoàn toàn không có cảm xúc.



Nhưng Julia vẫn chú ý tới tay hắn, hắn đã siết tay thành nắm đấm.



Trừ Nhạc Yên Nhi, hắn sẽ không chạm vào bất cứ người phụ nữ nào phải không?



Bây giờ Julia ngồi trên người hắn mà hắn không thể làm gì ư?



Nghĩ lại đã thấy hay rồi!



Đôi môi đỏ của Dạ Đình Sâm mấp máy:



- Nếu là cô, tôi sẽ không đùa với lửa đâu.



Giọng hắn dù nhỏ nhưng lạnh băng tới mức khó bỏ qua.



Rõ ràng nhiệt độ trong phòng đang tăng cao, rất ấm, thế nhưng khí thế của hắn lạnh đi rõ ràng, điều này làm không khí trong phòng như lạnh hẳn xuống.



Julia rùng mình, thẹn quá hóa giận.



Cô ta mím môi, bất chấp hôn hắn nhưng miệng vừa đặt xuống đã chạm vào một thứ lành lạnh.



Mở mắt ra, Julia thấy được còng tay của Dạ Đình Sâm.



- Dạ Đình Sâm, nếu đêm nay anh không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thì tôi sẽ giết Nhạc Yên Nhi!



Lời này vừa nói ra, động tác của Dạ Đình Sâm lập tức yếu đi.



Julia cười đắc ý, cô ta từ từ vặn tay hắn ra rồi dâng lên đôi môi mình.



Dạ Đình Sâm nhìn đôi môi đỏ gần trong gang tấc thì nhíu mày, nét mặt cũng có sự thay đổi.



Môi Julia sát lại hơn nữa, cô ta cười:



- Em muốn anh hôn em, chủ động hôn em.



Nghe vậy, Dạ Đình Sâm lạnh mặt.



Julia yên tâm nhìn hắn, cô ta muốn biết hắn có thể cúi đầu tới đâu vì một người phụ nữ, có phải ngay cả việc hi sinh thân thể cũng không thành vấn đề không?



Ngay vào lúc cô ta tò mò thì chẳng ngờ trời đất bỗng quay cuồng, cô ta bị Dạ Đình Sâm đè xuống.



Trời ơi!



Julia mừng rỡ.



- K... Anh...



Giọng Julia đầy khao khát, cô ta không thể kìm nén kích động mà gọi tên Dạ Đình Sâm.



Cô ta mở to mắt nhìn người đàn ông bên trên, bàn tay nhỏ khẽ đặt lên ngực hắn rồi di chuyển ngón trỏ, vẽ từng vòng tròn qua lớp áo.



- K... Anh có biết em chờ ngày này đã bao lâu rồi không? Cuối cùng thì em...



- Đây là thứ cô muốn à?



Giọng Dạ Đình Sâm cực kỳ lạnh lẽo, không hề có chút dịu dàng nào, bàn tay hắn khẽ đặt lên cổ Julia rồi từ từ siết lại.



Bàn tay như xích sắt lạnh băng chạm vào da thịt khiến cô ta co rúm lại.



Cuồng nhiệt trong mắt dần biến mất, thay vào đó là cười lạnh.



- Anh muốn giết em à?



Julia cười hỏi, móng tay sơn đỏ chậm rãi vuốt lên tay hắn nhưng Dạ Đình Sâm lập tức vặn tay cô ta sang một bên, đè xuống salon.



Sức mạnh của hắn không thể coi thường, dù Julia tập võ từ nhỏ cũng không thể kháng cực được.



Cô ta mặc hắn, tiếp tục cười khanh khách:



- Anh sẽ không giết em đâu, chỉ cần em không thể bình yên vô sự ra khỏi căn phòng này thì Nhạc Yên Nhi cũng sẽ chôn cùng em thôi. Em hiểu anh mà, anh muốn bảo vệ cô ta, dù có hi sinh tính mạng mình cũng sẽ không hi sinh cô ta dâu.



- Đúng là thế, nhưng chính vì Nhạc Yên Nhi ở trong tay cô nên cô mới có thể bắt được tôi. Đừng mơ tưởng đùa bỡn, sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi, nói điều kiện của cô đi!



Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói.



- Anh đấy, anh chính là người kiên nhẫn nhất em từng gặp, mà sao vì một người đàn bà anh lại trở nên nóng nảy thế này?



Cô ta cười, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn hắn rồi dịu dàng thầm thì:



- K này, anh thấy dáng em thế nào? Đẹp hay xấu hơn Nhạc yên Nhi?



- Cút, cô đang nói nhảm gì đấy?



Sự kiên nhẫn của Dạ Đình Sâm hầu như đã hết, ánh mắt hắn như đang dâng lên giông bão.



Đôi mắt hắn như đêm tối đáng sợ, kèm theo hơi thở của tử vong.



- K, em đã thấy vẻ lạnh lùng đáng sợ của anh, một ánh mắt là có thể dọa lui người khác, thế nhưng em chưa bao giờ thấy anh nổi giận cả, quả là đẹp trai và đàn ông quá, khiến người ta rung động thực sự! Tiếc là sự đặc biệt này mãi mãi không phải vì em mà là vì những người phụ nữ khác!



Đoạn trước, cô ta nói như một thiếu nữ mộng mơ, thế nhưng câu sau cô ta bỗng nghiêm giọng, từng chữ lạnh lùng thốt ra khỏi bờ môi đỏ rực.



Đôi mắt đẹp cũng biến thành dữ tợn và tàn khốc.



Mỹ nhân rắn.



Đây hắn là từ thích hợp nhất với cô ta lúc này.



- Anh biết Nhạc Yên Nhi trong tay em mà còn dám đối xử với em như thế, dù em không lấy mạng cô ta nhưng cũng có thể khiến cô ta phải chịu đủ tra tấn đấy, sống không bằng chết nữa, anh muốn xem không?



- Cô dám!



Dạ Đình Sâm nổi cơn thịnh nộ, tay hắn siết mạnh hơn, chỉ cần thêm chút nữa là có thể bẻ gãy cổ Julia.



Cô ta không sợ hãi, dù lời nói có khó thốt ra nhưng vẫn khá trôi chảy.



- Có gì mà không dám? Nhà William đã mạnh mẽ bao năm nhưng giờ lại thành ra thế này vì anh. Norman vẫn còn truy đuổi không thôi khiến bọn em vô cùng khốn khổ. Tất cả là vì Dạ mà em yêu nhất! Ngoài chút thế lực ấy ra, em chẳng còn gì nhiều, em chỉ có thể bắt Nhạc Yên Nhi thôi. Nhưng anh có thể làm khó dễ em hay sao?



Người anh yêu đang nằm trong tay em, bây giờ anh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời em thôi. Cố gắng đi, em còn có thể cho anh gặp cô ta sớm một chút, thế nào?
 
Advertisement
  • Chương 755

- Nói cô là phế vật xem ra vẫn là khen cô, cô căn bản là đồ ngu, nếu một phát đạn này của tôi bắn trúng cô, vậy trò chơi sẽ kết thúc. Kể cả tôi chết thì gia tộc Capet vẫn đứng sừng sững đó thôi, hơn nữa cô còn giúp tôi giải quyết mối họa LN! Một mạng đổi hai mạng của anh em nhà họ Dạ, tôi lời đấy, biết không?

- Mày...

Julia bị nhục mạ, khuôn mặt cô ta đỏ bừng nhưng không nói được gì cả.

- Được! Tao để mày thấy sự lợi hại của tao! Người đâu!

Chẳng mấy chốc, đám người rút lui toàn bộ rồi chắn trước mặt Julia, họ mặc áo chống đạn, đây hoàn toàn là khiên từ thịt người!

Những người kia đều tình nguyện chết vì cô ta.

- Norman, khi nãy tao bận giải quyết Dạ Đình Sâm nên quên mất mày, anh tao biến thành người thực vật là nhờ ơn mày đấy! Tao phải trả lại cho mày mới đúng!

- Vậy để tôi thấy kỹ năng bắn súng của cô đi.

Norman vẫn không hề sợ hãi.

Julia trợn mắt, cô ta nhắm vào tim Norman. Lúc này chỉ còn cách thời gian bom nổ hơn mười phút, dù có dùng điều khiển cũng không kịp rồi.

Vậy giải quyết từng người đi.

Julia nhắm bắn rồi quyết đoán nổ súng.

Dựa vào kinh nghiệm quân ngũ nhiều năm, Norman có sức quan sát cực kỳ nhạy bén, ngay khi Julia vừa bóp cò, hắn cũng chuyển động bằng tốc độ cực nhanh rồi đổ nhào về một phía, đồng thời ném súng ra ngoài.

- Anjoye, đón!

Anjoye nghe vậy thì nhảy lên bàn, đón được súng.

Anh vội xoay người, dùng đèo treo làm giá đu, cuối cùng đứng sau lưng Julia.

Anjoye dí súng vào đầu Julia.

- Không được cử động!

Anh quát.

Lúc này, do Norman nhảy lên nên đường đạn đã chệch hướng, viên đạn không bắn vào tim anh ta mà là xuyên qua bụng, máu chảy ròng ròng.

Nhưng nhịn đau xuống, anh ta nhìn Anjoye vẻ hài lòng.

Chẳng ngờ họ lại phối hợp ăn ý như vậy, cứ tưởng chỉ có Dạ Đình Sâm xứng làm kẻ địch của mình, ai ngờ cậu hai luôn bị khinh thường lại có thể mạnh mẽ đến thế này.

Quả nhiên không giống nhau thì không phải người nhà, anh trai lợi hại thì sao em trai có thể yếu đuối được?

Tình hình trở nên giằng co mãnh liệt, Dạ Đình Sâm có điều khiển và con tin là Julia.

Nhưng bọn họ quá ít người, hơn nữa hai người đã bị thương, lại mang theo một người phụ nữ. Người có sức chiến đấu duy nhất lúc này là Anjoye, đạn lại chỉ còn một viên, kể cả có giết được Julia, họ cũng khó thoát khỏi bão đạn này.

Về phía Julia, cô ta có hơn hai mươi vệ sĩ, hơn nữa họ đều có đủ súng đạn.

Kể cả họ bắt được Julia thì sự chênh lệch lực lượng này cũng quá xa, huống hồ phía ngoài còn có bom sẽ nổ sau mười phút. Nếu bây giờ không đi, vậy tất cả cùng chết.

Bầu không khí trong sảnh rất quái dị.

Anjoye chĩa súng vào Julia, Julia chĩa súng về phía Norman, súng của đám vệ sĩ thì chĩa vào Anjoye.

Sợi dây tử vong đã kéo căng, ai nấy đều có thể cảm nhận được hơi thở của thần chết.

Lạnh lẽo và ẩm ướt.

Julia đối mặt với cái chết nhưng không hề sợ hãi:

- Mười phút nữa là bom nổ, mọi người không muốn đi thì cùng chờ chết thôi.

Norman là người bình tĩnh nhất.

Bởi lẽ nhà Capet còn có Arthur, kể cả anh ta có chết ở đây thì gia tộc cũng không tổn thất nhiều, ngược lại Chính phủ sẽ mất đi một sĩ quan ưu tú, phải bồi dưỡng lại một người, thời gian này sẽ rất lâu. Đây là chuyện cuối cùng anh ta có thể làm vì gia tộc.

Norman ôm bụng, bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm, cười nói:

- Hai người mà chết thì Dạ Vị Ương sẽ quản lý LN hả?

Dạ Đình Sâm mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái nhợt, thế nhưng hắn vẫn đứng thẳng, dường như không có bất cứ điều gì khiến hắn ngã xuống được.

Hắn khẽ gật đầu:

- Phải.

- Thế thì phiền quá, mong là Arthur có thể nể tình tôi mà chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn, đừng khiến cô ấy vất vả quá.

- Cậu coi thường Vị Ương quá, dù nó là con gái nhưng cực kỳ thông minh, ông nội chúng tôi thương nó nhất đấy.

- Trước khi có tôi, cô ấy có thể mạnh mẽ, nhưng tôi đã xuất hiện rồi, tôi vẫn hi vọng cô ấy có thể yếu đuối hơn. Cứ nghĩ sẽ may mắn thành thông gia với anh, bây giờ có vẻ là bất khả thi rồi. Tôi cứ nghĩ mình sẽ chết trên chiến trường, chẳng ngờ lại chết nơi đất khách quê người thế này.

Norman khẽ cười, dù có tiếc nuối nhưng đã phần vẫn là sảng khoái.

Anh ta luôn chuẩn bị cho cái chết của mình từng ngày, dù nó đến lúc nào, anh ta cũng có thể thản nhiên đối mặt, nhưng bây giờ, đột nhiên có một cô gái có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của mình xuất hiện, cảm giác này thật sự kỳ diệu.

Anh ta đã có thể hiểu được tâm trạng của Dạ Đình Sâm, luôn cẩn thận, xung quanh đều là kẻ địch, luôn có thể khiến Nhạc Yên Nhi rơi vào nguy hiểm.

Chính là cảm giác này.

Dạ Đình Sâm nhìn anh ta, cười nhạt:

- Nếu ra ngoài được thì chắc chắn tôi sẽ không làm khó dễ anh đâu.

- Có câu nói này là đủ rồi.

Norman cười chua xót.

Chẳng ai biết được họ có thể rời khỏi đây không.

Đôi mắt sáng rực của Dạ Đình Sâm nhìn về phía Mạnh Y Bạch, hắn dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe được, nói:

- Biệt thự này có cấu tạo giống ở Anh, chắc chắn cô biết rõ, lát nữa tôi đếm tới ba thì cô chạy ngay đi.

- Anh thì sao?

Mạnh Y Bạch lo lắng hỏi, nước mắt đã đong đầy.

- Họ là anh em của tôi, tất nhiên chúng tôi phải cùng chung sinh tử.

Hắn thản nhiên đáp, không hề sợ hãi trước cái chết.

Nghĩ một lát, hắn mới nói tiếp:

- Vốn không định dặn dò Yên Nhi vì sợ cô ấy đau lòng, nhưng thôi, nhờ cô chuyển lời giúp tôi vậy.

- Gì thế?

- Nói xin lỗi đi, nếu không gặp tôi, cuộc đời cô ấy sẽ bình an vui vẻ. Mong cô ấy sống tốt, năm mươi năm nữa tới tìm tôi, khi ấy tôi sẽ đón cô ấy, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Năm mươi năm nữa, em muốn tới, anh sẽ đi đón.

Gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Mạnh Y Bạch nghe câu này mà lòng đau như cắt.

Nước mắt cô lã chã tuôn rơi, cô nắm chặt tay áo hắn, hỏi:

- Còn em thì sao? Anh muốn nói gì với em? Mười mấy năm không gặp mà anh không muốn nói gì với em ư?

Lời này run rẩy thốt lên, mang theo tất cả dũng khí của cô.

Dạ Đình Sâm run lên, hắn thực sự nợ cô quá nhiều.

Nhưng tim hắn chỉ có một, người hắn yêu cũng thế, trái tim đã sớm trao cho Nhạc Yên Nhi rồi, làm sao có thể mong nhớ một người phụ nữ khác?

- Xin lỗi.

Hắn chần chừ rồi mới nói ra hai chữ, giọng điệu bất đắc dĩ.

Hắn chỉ có thể nói hai chữ này với cô mà thôi.

Mạnh Y Bạch đã vì hắn mà chết một lần, lần này, hắn trả mạng sống lại cho cô.

Phần trước
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom