• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Julia hất mặt cô ra, cô ta dùng sức rất lớn, khiến cho cô cảm thấy đau đớn khó chịu.



Ngón tay của Julia vô ý xẹt qua vết thương của cô, ngay lập tức cô cảm nhận được nỗi đau thấu tim.



Nhạc Yên Nhi cố nhịn đau, hít một ngụm khí lạnh, nói:



- Cô muốn nghe cái gì?



- Nói cô không bằng tôi, không xứng với Dạ Đình Sâm…



- Julia, nếu cô muốn tôi làm thế thì tôi sẽ nghĩ là cô đang chột dạ đấy.



Nhạc Yên Nhi nhẹ giọng nói.



- Cô nói cái gì!



Julia nhíu chặt mày lại, đôi mắt xinh đẹp của cô ta phút chốc trở nên dữ tợn, cô ta tát một cái thật mạnh vào mặt Nhạc Yên Nhi.



Nhạc Yên Nhi bị cô ta đánh ngã xuống ghế, qua hồi lâu không thể động đậy được.



Trong miệng cô tràn ngập mùi máu tươi, có máu từ từ rỉ ra từ khóe miệng.



Cô lau sạch vết máu, nói:



- Thực ra để tôi nói những lời đó không khó, tôi quả thật không bằng cô, cô có gia thế, có quyền lực tiền bạc, có gương mặt xinh đẹp tôi không bì kịp, cô hơn tôi mọi mặt, điểm này tôi thừa nhận. Nhưng mà, tôi có xứng với Dạ Đình Sâm hay không không phải tôi nói là xong, Dạ Đình Sâm nói tôi xứng thì tôi liền xứng.



- Xem ra, cô không bận tâm đến sự sống chết của con gái mình nữa rồi!



Julia vô cùng tức giận, cô ta hổn hển rít từng chữ ra từ kẽ răng.



- Tôi bận tâm chứ, nhưng tôi cũng biết dù tôi có cầu xin cô cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu như cô muốn bắt Vãn Vãn thì tôi không thể ngăn cản được, hơn nữa tôi cũng chỉ nói thật mà thôi.



- Được! Hay cho câu chỉ nói thật mà thôi. Nếu cô đã nói thế rồi thì tôi sẽ để cho mẹ con cô đoàn tụ với nhau.



Julia đứng dậy, cầm lấy chai rượu rồi đổ hết rượu trong chai ra.



Chất lỏng màu đỏ tươi đó phát ra mùi thơm nồng nàn, có thể nhìn ra đây là rượu ngon, giá thành không hề thấp.



Bây giờ cả chai rượu đều đổ hết lên người Nhạc Yên Nhi.



Thời tiết hôm nay rất lạnh, ở phòng khách còn có gió thổi qua.



Cô lạnh tới mức run cầm cập.



Bên tai cô là tiếng cười của Julia:



- Đừng vội, cứ từ từ, trò hay còn ở phía sau kìa.



Nói xong cô ta xoay người bỏ đi, đôi giày da của cô ta phát ra tiếng cộp cộp đinh tai nhức óc.



Nhạc Yên Nhi ôm chặt lấy cơ thể mình, đi về phòng thay quần áo.



Một người làm gõ cửa phòng cô, cô ta nói Julia bảo cô ta mang quần áo sang cho cô.



Đây là một người mới, cô mới gặp cô ta lần đầu, chắc người kia sẽ không cải trang thành cô gái này đâu.



Cô ta rất trẻ, tầm khoảng hơn hai mươi, vẫn còn là một cô gái non nớt.



Cô thay quần áo sạch vào, cẩn thận phơi chiếc áo khoác màu xanh nhạt kia ra, người làm kia thấy cô cẩn thận như thế thì không nhịn được nói:



- Bộ quần áo này quý lắm à?



- Đúng thế, nhưng bị đổ rượu vang vào rồi, không biết có thể giặt sạch được không.



- Cô cứ giao cho tôi đi, để tôi thử xem, nói không chừng lại được đấy, tôi giặt sạch phơi khô rồi mang đến cho cô.



- Thật sao? Cảm ơn cô nhé.



Nhạc Yên Nhi vô cùng vui mừng, đưa quần áo cho cô ta, cô ta liền xoay người ra khỏi phòng.



Cô ở trong phòng đợi một tiếng thì cô người làm đó quay lại, trong tay cầm chiếc áo dạ màu xanh nhạt kia, không biết cô ta dùng cách gì mà thật sự có thể giặt sạch vết rượu trên quần áo.



- Thật sự rất cảm ơn cô, cảm ơn cô đã giúp tôi, tôi không biết phải báo đáp cô thế nào nữa…



Cô còn chưa nói xong, cô gái kia liền ngượng ngùng gãi đầu nói:



- Tôi chỉ là người làm, đây đều là những chuyện tôi nên làm. Cô có còn chuyện gì thì cứ việc dặn dò.



- Mạnh Y Bạch đâu rồi?



- Ai cơ?



- Chính là cô gái trên mặt…



- À! Cô nói tới cái nơi trút giận đó à.



- Nơi trút giận? Tại sao lại gọi cô ấy như thế?



Mấy chữ ‘nơi trút giận này’ khiến cho cô hoảng hốt một cách kỳ lạ.



- Không phải mình tôi gọi thế đâu, tất cả mọi người đều gọi như vậy, bởi vì cô ta không nói chuyện, tay chân vụng về, thường chọc tức cô chủ. Hơn nữa cô ta thường xuyên nói mình không quen một người, đụng chạm tới cô chủ, cô chủ thường lấy cô ta ra để trút giận. Hơn nữa cô ta là người làm thấp hèn nhất trong số chúng tôi, đến cả người mới cũng có địa vị cao hơn cô ta!



Đây cũng được coi như chuyện phiếm, vừa nói tới cô gái kia liền kể bằng giọng rất say sưa.



Trái tim của Nhạc Yên Nhi run lên, cô tiếp tục hỏi:



- Vì thế… các người đều có thể lấy cô ấy ra trút giận đúng không?



- A…



Cô người làm kia ngại ngùng vò đầu:



- Cũng không hẳn, lúc đầu thì là như thế, nhưng lâu dần cũng thấy cô ta đáng thương. Lần nào cô ta cũng bị cô chủ đánh đập rất thảm, hơn nữa không cho gọi bác sĩ, cô ta đành tự xem bệnh cho mình. Nhưng cô ta cũng có chút bản lĩnh, người làm trong nhà có bị đau đầu phát sốt gì đều do cô ta khám, vì thế mọi người cũng tử tế với cô ta hơn.



- Vậy cô ấy có từng cười không?



- Tôi chưa từng nhìn thấy cô ta cười, hình như cô ta chỉ có một vẻ mặt thôi ấy, nói chuyện thì lạnh nhạt, nghe… rất khó chịu. Chúng tôi đều nói cô ta là một kẻ lập dị, bị cô chủ đánh đập thảm như thế mà cũng không kêu một tiếng, lúc đau quá thì co người lại, đợi mọi người đi rồi mới tự bò dậy, thật là kỳ lạ!



- Cô ấy thường như thế sao?



- Từ khi cô ta ở bên cạnh cô chủ thì đều như thế!



- Vậy à, tôi biết rồi, cô đi xuống đi.



Nhạc Yên Nhi thấy lòng mình nặng trĩu.



Cô người làm đó nói rất qua loa, chỉ mấy câu liền tóm lược lại quãng thời gian bao nhiêu năm qua của Mạnh Y Bạch, bao nhiêu năm qua làm sao cô ấy sống được, là niềm tin nào tiếp sức cho cô ấy tiếp tục chống đỡ để sống tiếp đây?



Nhạc Yên Nhi không dám nghĩ.



Cô từ từ nhắm mắt lại, những giọt nước mắt lạnh lẽo tràn ra, lạnh thấu tâm can.



Thời gian cứ thế trôi đi, cô không tiếp xúc với người thứ tư nữa.



Julia đến đây mấy lần, dạy dỗ cô một phen rồi huênh hoang bỏ đi như một con sư tử cái thắng trận.



Chẳng mấy chốc đã đến mười hai giờ đêm.



Nhạc Yên Nhi đang đợi người đó gõ cửa.



Quả nhiên, đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, tiếng gõ cửa liền vang lên.



- Mời vào.



Người đi vào vẫn là người lính hôm qua, trên người y mặc quần áo rằn ri và áo chống đạn màu đen, trong tay cầm súng trường, tuy không chính quy nhưng cũng có bài có bản.



Y nhìn Nhạc Yên Nhi, mỉm cười khả ố:



- Đã hết thời gian rồi, giờ là lúc quyết định thắng thua.



- Ừm, cậu cải trang cả ngày chắc cũng mệt rồi.



Cô nhẹ giọng nói.



Tuy giọng của cô không lớn nhưng lại đầy mạnh mẽ, khiến cho sắc mặt của người đó hơi thay đổi.



Nụ cười trên gương mặt của y từ từ biến mất, nhíu chặt lông mày, y hỏi:



- Cô nói thế là có ý gì? Cô đoán được rồi ư?



- Buổi sáng, người bưng bữa sáng vào là cậu đúng không?



- Sao cô biết?



Y cười hỏi, dường như chẳng hề tâm.



- Bởi vì khi tôi nhắc đến cậu, thì cậu nói đi nói lại là không rõ thân phận, cố bày ra cảm giác mạnh mẽ thần bí. Thật ra cậu rất tự phụ cũng vô cùng tự tin với thuật hóa trang của mình, vì thế khi nhắc tới bản thân mình, bất tri bất giác đã để lộ rất nhiều sơ hở. Tuy thời gian tôi tiếp xúc với Mạnh Y Bạch không nhiều nhưng đại khái tôi nhìn ra, sống trong hoàn cảnh này nhiều năm đã khiến cô ấy không sợ hãi trước sóng gió nữa, vậy khi nhắc tới một người không quan trọng gì, tại sao cô ấy lại có phản ứng như thế được?
 
Advertisement
  • Chương 752

Đã gần tám giờ, Mạnh Y Bạch ra khỏi phòng Julia. Tâm trạng cô ta không tốt nên cần thời gian bình tâm lại vì vậy bữa tiệc tạm hoãn nửa giờ.

Mạnh Y Bạch nhìn quanh hành lang rồi đi về phía bãi đỗ xe dưới hầm, ở đây có một cánh cửa.

Cô đứng trước cửa, cầm chiếc chìa khóa duy nhất trong tay, tâm trạng bất ổn.

Có lẽ đây là điều duy nhất cô có thể làm vì Dạ Đình Sâm, coi như là báo đáp ước mơ về tình yêu mà hắn đã dành cho mình.

Chẳng mấy chốc đã tới tám rưỡi, bữa tiệc sắp bắt đầu.

Julia đã điều chỉnh xong tâm trạng, đang tự ngắm bản thân trong gương. Hôm nay cô ta mặc một bộ lễ phục trắng, xinh đẹp động lòng người. Mạnh Y Bạch giúp cô ta trang điểm, cô hệt như người giúp việc của cô ta vậy.

Chuẩn bị xong xuôi, Julia vào phòng Dạ Đình Sâm, hắn đã thay vest, trông rất phong độ.

Vest là do Julia chọn, màu đen có hoa văn chìm rất chín chắn, carvat là màu rượu vang, dù hơi nổi nhưng vẫn không làm mất đi vẻ trầm ổn.

Dạ Đình Sâm rất cao, hắn mặc sơ mi trắng, vest và đi giày da trông hệt như ma nơ canh, quả là không có bất cứ chỗ bất ổn nào, ai thấy cũng phải gật đầu lia lịa.

- Xuống thôi.

Hắn thản nhiên nói.

Julia mỉm cười, dù oán thầm trong lòng nhưng đây là cảnh tượng cô ta đã luôn tưởng tượng trong nhiều năm, vậy nên ngoài mặt, Julia vẫn tỏ vẻ thẹn thùng.

Cô ta vươn tay, nói:

- Vị hôn phu chẳng phải nên nắm tay vị hôn thê sao?

- Ồ, vậy à?

Dạ Đình Sâm nhướng mày, đôi môi gợi cảm thốt lên ba chữ này, giọng cao lên như trào phúng.

Trong mắt hắn là ý cười rất lạ, khi hắn nhìn Julia, cô ta cảm thấy lạnh người.

Còn chưa kịp hỏi, Dạ Đình Sâm đã nói:

- Tôi lười diễn kịch với cô.

Nói xong, hắn bước qua, sửa sang quần áo rồi đi thẳng ra ngoài.

Nụ cười của Julia tắt ngấm, vẻ mặt cô ta trở nên khó coi.

Quả nhiên cô ta không nên kỳ vọng gì vào người đàn ông này!

Julia nghiến răng đuổi theo, sóng vai đi cạnh hắn.

Lúc này, người trong sảnh đã xôn xao, ai nấy đều thầm thì to nhỏ, không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng, trong sự chờ đợi của họ, hai người cùng bước xuống.

Có lẽ đây là lễ đính hôn quái dị nhất mà những người ở đây từng tham gia.

Dạ Đình Sâm không có bất cứ biểu cảm nào, hắn lạnh lùng nhìn đám người khiến họ không rét mà run.

Nụ cười của Julia cũng không duy trì được lâu, dù sao chỉ có mình cô ta vui thì thật nực cười. Cuối cùng, cô ta chỉ mỉm cười cho xong chuyện.

Lễ đính hôn mà nam nữ đều không cười, chẳng khác gì đưa tang cả.

Anjoye hôm nay bị kéo tới làm người dẫn chương trình bất đắc dĩ, anh bước lên sân khấu, nói:

- Chắc hẳn mọi người đều biết hôm nay là ngày gì, đây là lễ đính hôn của anh trai tôi, Dạ Đình Sâm và cô Julia William. Bây giờ, buổi lễ xin được bắt đầu!

- Vậy Nhạc Yên Nhi thì sao?

Có người đột ngột kêu lên, bầu không khí lập tức đóng băng.

Julia nhìn về phía tiếng nói, đó là một người đàn ông da trắng mặc vest xám bạc, vì phải xã giao lâu năm, người này có vẻ mập, hơn nữa người này còn cao, quả đúng với miêu tả "to cao".

Cô ta có ấn tượng về người này.

Julia đã nghiên cứu kỹ về thân phận của từng người được mời tới hôm nay, nên chỉ cần nhìn qua cô ta cũng biết đối phương là ai.

Đây là nhà thiết kế âu phục Albert, trước kia người này từng hợp tác với LN, cũng là bạn của Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi.

Julia cười khẽ, đôi mắt xanh nhìn về Dạ Đình Sâm, chờ câu trả lời của hắn.

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào Albert, ánh mắt hắn vẫn thế, lạnh lẽo đến đáng sợ như cất giấu ánh sáng lạnh.

- Người tới đều là khách, nếu chúc phúc tôi và Julia thì ở lại, nếu không thì mời ra ngoài.

Hắn nói rất khó nghe.

Vậy mà chẳng ai dám phản bác, dù hắn không phải người cầm quyền của LN nhưng địa vị chẳng thế khinh thường.

Mọi người nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Albert.

Albert làm nghệ thuật nên tính cách rất thẳng thắn, không thích nói lòng vòng, càng không thích những kiểu lõi đời thế này.

- Tôi còn nhớ khi trước cậu và cô Nhạc tới chỗ tôi để chọn lễ phục, hai người chọn đúng bộ đồ tôi yêu quý nhất, tôi coi cậu như bạn bè nên mới trao bộ đồ tôi yêu nhất cho người vợ cậu yêu quý, nhưng bây giờ cậu đính hôn với người khác, tôi không thể tham dự được!

Albert không hề sợ hãi mà nói thẳng suy nghĩ của mình, trực tiếp đối đầu với nhà họ Dạ!

Dạ Đình Sâm nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, đôi mắt sâu kia xuất hiện sự lạnh lẽo của tử vong, hắn nhìn chằm chằm vào Albert.

Hắn nói:

- Anjoye, tiễn khách!

Mấy chữ ngắn gọn đủ để khiến mọi người run lên.

Anjoye bước tới trước mặt Albert, khẽ nói:

- Ngài Albert, mời qua đây.

Albert rất thản nhiên nhìn hai người trên sân khấu rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Anjoye đưa Albert tới cửa, anh tỏ vẻ áy náy, nói:

- Ngài Albert đừng giận, tình huống đặc biệt, tôi còn có việc nên sẽ không tiễn ngài.

Albert cũng nhận ra có vấn đề nên mới nhíu mày hỏi:

- Theo như tôi biết, tình cảm của Samuel và cô Nhạc vẫn như trước, sao đột nhiên giờ lại đính hôn với người khác? Có phải xảy ra chuyện không?

Anjoye nghe vậy thì nhíu mày, chuyện này đã không thể khống chế nữa, dù cảnh sát tới cũng vô ích, mình không thể làm người vô tội liên lụy được.

Anh vỗ vai Albert, cảm kích nói:

- Cảm ơn ý tốt của ngài, chuyện này chúng tôi sẽ giải quyết, ngài Albert nếu muốn giúp thì chờ sau khi bữa tiệc này kết thúc, ngài hãy giúp chúng tôi phong tỏa tin tức, đây chính là trợ giúp lớn nhất với LN.

Albert nghe thế thì nhíu mày, vội nói:

- Yên tâm, chút chuyện này tôi nhất định làm được.

Anjoye gật đầu tiễn Albert đi rồi quay lại sảnh.

Lễ đính hôn vẫn tiếp tục, những người kia nói lời chúc phúc qua loa, liên tục nịnh bợ Dạ Đình Sâm, không khí trong biệt thự cực kỳ vui vẻ, ăn uống linh đình, rất náo nhiệt.

Thời gian trôi qua từng giây, bữa tiệc đã tới cao trào, chẳng ngờ ngay lúc này, một bóng dáng nhỏ gầy vọt vào, trong tay cầm một thứ đồ vật gì đó, la lên:

- Mọi người chạy đi, ở đây có bom!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom