• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Cô muốn làm gì?



Nhạc Yên Nhi lạnh giọng hỏi.



Julia tiến lên trước một bước, nắm chặt lấy cằm của cô, hình như tâm trạng của cô ta rất tốt:



- Cứ đợi rồi sẽ biết thôi, cô nhất định sẽ rất hài lòng đấy!



Đúng vào lúc này, giọng nói của cô gái bị phá tướng kia truyền từ cầu thang tới:



- Bà Dạ, ăn cơm thôi.



- Ồ? Xem ra hai người đã gặp nhau rồi, cũng không cần tôi phải phí công giới thiệu nữa nhỉ, cô biết thân phận của cô ta rồi mà còn có thể thản nhiên như thế, tôi đúng là đã coi thường cô rồi.



- Cô nói thế là ý gì?



Nhạc Yên Nhi hoảng hốt nhìn sang cô gái kia, phát hiện ra ánh mắt của cô ấy lóe lên, dường như rất sợ hãi những lời tiếp theo của Julia.



Julia hơi kinh ngạc, nhưng cô ta nhanh chóng hiểu ra, cười ha ha nói:



- Xem ra cô vẫn còn chưa biết nhỉ, vậy tôi đành tốn chút nước bọt nói cho cô biết cô gái đó là ai vậy!



- Cô ấy là ai?



Nhạc Yên Nhi hỏi.



- Cô ta à, cô ta chính là người mà Dạ Đình Sâm nhớ mãi không quên,tìm kiếm suốt nhiều năm trời, Mạnh Y Bạch!



Mạnh Y Bạch…



Ba chữ này như sấm sét bổ vào đầu cô, khiến tai cô ù cả đi.



Cô nhìn chằm chằm cô gái đó, tuy rằng cô ấy đã không còn xinh đẹp như xưa nhưng đôi mắt lạnh nhạt của cô ấy giống như nước suối trong vắt lạnh lẽo bao quanh người cô.



- Sao… sao có thể thế được…



- Cô hỏi cô ta xem, hỏi xem cô ta có phải là Mạnh Y Bạch không.



Julia nhếch đôi môi đỏ lòm của mình lên mỉm cười, cô ta ‘tốt bụng’ nhắc nhở.



Nhạc Yên Nhi run rẩy bước tới, cô chỉ cảm thấy hai chân mình như đeo chì, nặng tựa ngàn cân.



Cuối cùng, cô đi tới chân cầu thang, ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang đứng trên bậc thang cao kia, đôi môi tái nhợt mất đi huyết sắc của cô mấp máy:



- Cô… cô là Mạnh Y Bạch ư? Là Mạnh Y Bạch bị mất tích năm đó…



Cô gái bị phá tướng kia bất đắc dĩ rũ mắt xuống, giọng nói cao vút bật khỏi môi cô ấy.



- Tôi đúng là Mạnh Y Bạch.



Bảy chữ này như một con dao chém dứt vọng tưởng của cô.



Trái tim Nhạc Yên Nhi như bị một tảng đá đè nặng, khiến cô không thể hô hấp được.



Nhưng, ngay sau đó cô gái kia lại nói:



- Tôi đúng là Mạnh Y Bạch nhưng tôi không quen Dạ Đình Sâm. Cô Julia trước giờ cứ nói tôi quen anh ta, nhưng tôi thật sự không biết. Người này hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong ký ức của tôi.



Cô ép bản thân mình phải bình tĩnh, cố dằn lại nỗi đau trong lòng để nói ra những lời đó.



Cô không quen Dạ Đình Sâm…



Mạnh Y Bạch hiện giờ không hề quen biết Dạ Đình Sâm.



Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn lên, không hiểu cô ấy có ý gì.



Julia cũng nhíu mày thật chặt, không ngờ đến lúc mấu chốt này cô vẫn còn kiên trì nói như thế.



Thật đúng là…



Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!



Julia tức giận rút roi ra, dùng sức quất thật mạnh về phía Mạnh Y Bạch.



Nhạc Yên Nhi đứng rất gần Mạnh Y Bạch nên cũng không may mắn thoát được, roi quất vào người cô rồi lại lướt qua, đánh vào người Mạnh Y Bạch.



Hiển nhiên cô ấy đau đớn hơn Nhạc Yên Nhi nhiều.



Cô đứng không vững, ngã từ trên cầu thang xuống.



Nhạc Yên Nhi bị dọa giật mình, không kịp lo cho mình mà chạy lên cứu người theo bản năng.



Cô xuất hiện kịp thời, giữ được Mạnh Y Bạch nên cô ấy không phải chịu nỗi khổ rơi xuống đó.



Julia nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được cười nhạo:



- Một người là bạn gái cũ một người là vợ hiện tại, cảnh tượng dìu dắt nhau như thế này thật sự khiến cho người ta cảm động, không biết Dạ Đình Sâm mà thấy cảnh này thì sẽ có cảm nghĩ như thế nào! Tôi thật sự rất tò mò, liệu anh ấy sẽ chọn ai đây!



Những lời nói này còn đáng sợ hơn roi vừa nãy, nó đánh thẳng vào hai người, khiến cho cả hai cùng run rẩy.



Nhạc Yên Nhi buồn bã nhìn sang Mạnh Y Bạch, phát hiện ra cô ấy cũng đang nhìn mình.



Cô mỉm cười bất đắc dĩ, không nhiều lời mà chỉ nói:



- Tôi đỡ cô về.



Lần này, Julia không hề ngăn cản.



Nhạc Yên Nhi dìu Mạnh Y Bạch về phòng, căn phòng rất đơn sơ, thật khó tưởng tượng trong một ngôi nhà xa hoa thế này lại có một nơi đơn sơ đến thế.



Bên trong chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và một cái ghế, ngoài ra không có thứ gì khác nữa.



Hơn nữa trong phòng không có gương, cũng không có mỹ phẩm dưỡng da, nó đơn giản đến mức đáng sợ.



- Cô sống ở đây ư?



- Ừ.



- Những vết thương trên người cô không phải bị chồng đánh mà là Julia đánh đúng không.



Sau khi đối chiếu với vết thương mới trên mặt Mạnh Y Bạch, cô liền biết vết sẹo trên mặt cô ấy từ đâu mà có.



Là bị roi đánh.



Không biết phải chịu bao nhiêu roi mới để lại vết sẹo sâu như thế.



- Thuốc đâu?



Nhạc Yên Nhi hỏi.



Vứt bỏ những thân phận kia, trong tình cảnh hiện tại, các cô phải biết bảo vệ đùm bọc nhau.



Mạnh Y Bạch lắc đầu, nói mình là bác sĩ, có thể tự xử lý được.



Cô lục dưới giường, lấy ra một cái hòm, bên trong có đủ mọi loại thuốc, Nhạc Yên Nhi thấy rất quen mắt, bởi vì trong biệt thự ở Anh cũng có một hòm thuốc như thế, thuốc men bên trong cũng được sắp xếp y hệt, bây giờ rốt cuộc cô cũng được gặp chính chủ rồi.



Cố áp chế sự khó chịu trong lòng xuống, bây giờ không phải là lúc để ghen tuông, làm thế nào để thoát khỏi đây mới là chuyện quan trọng.



Nhạc Yên Nhi không phải là bác sĩ, vì thế cô chỉ có thể giúp đun nước nóng, trước tiên Mạnh Y Bạch giúp Nhạc Yên Nhi xử lý vết thương, cô ấy bôi thuốc rất cẩn thận tỉ mỉ.



- Nếu hồi phục tốt thì sẽ không để lại vết sẹo sâu đâu, chỉ cần che một chút là sẽ không thấy nữa. Tôi sẽ giúp cô chú ý mặt ẩm thực, yên tâm đi.



- Cảm ơn cô.



Mạnh Y Bạch gật đầu thay như đáp lời rồi đi xử lý vết thương của mình.



Cô chỉ bôi thuốc chứ không hề băng bó, dường như không buồn để ý có để lại sẹo hay không.



- Thế này… không phải vết thương sẽ rất khó lành sao?



- Trên mặt tôi đã có nhiều vết sẹo thế rồi, có thêm một hai vết cũng chẳng sao cả.



Cô hờ hững đáp, trên mặt không có bất cứ vẻ đau khổ nào, cho dù cồn chạm vào vết thương cũng không kêu đau, cứ như hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn vậy.



Sau khi xử lý vết thương xong, cô ấy nói:



- Cơm nấu xong rồi, cô về phòng ăn cơm trước đi, mùa đông cơm nước nguội nhanh lắm.



- Cô ăn chưa?



Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu.



- Cùng ăn đi.



Nhạc Yên Nhi chủ động mời.



Mạnh Y Bạch ngẩn ra, giương mắt lên nhìn cô với vẻ kinh ngạc:



- Bà Dạ, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi, tôi đúng là Mạnh Y Bạch nhưng tôi hoàn toàn không quen biết Dạ Đình Sâm, hơn nữa lời nói của Julia có thể tin được à? Đây đều là thủ đoạn của cô ta, nếu cô tin là bị lừa đấy.



- Cơm là do cô nấu, cô không ăn mà tôi lại ăn thì không được hay lắm. Mặc kệ cô có phải là Mạnh Y Bạch mà tôi biết không, tôi cũng phải cảm ơn cô. Cùng ăn đi, không có việc gì đâu.



- Nếu vậy thì… được thôi.



Cuối cùng, Mạnh Y Bạch gật đầu đồng ý.



Lúc ăn cơm, hai người không nói chuyện, cả bầu không khí bị bao phủ bởi cảm giác rất quái dị.



Nhạc Yên Nhi cũng không biết mình có nên hỏi hay không, cuối cùng cô đành từ bỏ.



Sua khi ăn xong, Mạnh Y Bạch thu dọn chén bát rồi rời đi, không để cho cô có cơ hội giúp đỡ.



- Cô là ‘khách quý’ mà cô Julia mời tới, còn tôi chỉ là một người làm, mấy công việc chân tay này cứ để cho tôi.



Nói xong cô ấy liền xoay người đi ra ngoài.
 
Advertisement
  • Chương 750

- Thật ra em không trách anh, có lẽ đây là do số mệnh sắp đặt rồi.

Mạnh Y Bạch cười, nụ cười vẫn tươi đẹp.

- Dù em biến dạng nhưng em tự tin, trước đây, em chưa bao giờ dám cười thoải mái trước mặt anh, cũng không dám đối mặt với anh thế này. Hơn nữa, anh đã tìm được người mình yêu nhất rồi, phải không?

Câu cuối cùng khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi.

- Xin lỗi.

Hắn nói.

- Vì sao anh phải xin lỗi em?

- Vì dù cô có trở lại, tôi cũng không thể yêu cô được.

Với chuyện tình cảm, Dạ Đình Sâm không thể lừa gạt được. Dù lời thật thì gây tổn thương nhưng đây là cách tốt nhất để thể hiện tình cảm. Đời này hắn chỉ cần Nhạc Yên Nhi là đủ, những người còn lại, hắn quả là không có phúc hưởng.

Mạnh Y Bạch vốn nghĩ mình đã thực sự thanh tâm quả dục, nhận ra sự thật sẽ không đau lòng, chẳng ngờ lời này của Dạ Đình Sâm khiến cô đau thắt lòng, hệt như trái tim bị kim châm vậy.

Cúi thấp đầu, ở góc độ hắn không nhìn thấy, cô nở một nụ cười cay đắng.

Giọng nói Mạnh Y Bạch vẫn bình tĩnh:

- Điều này thì em biết.

- Vậy nên rất xin lỗi.

- Vậy... Nếu em không xảy ra chuyện, có phải anh sẽ ở bên em không?

Cô hi vọng hỏi.

Câu hỏi này khiến Dạ Đình Sâm yên lặng trong giây lát, hắn nhớ tới khuôn mặt Nhạc Yên Nhi, đôi mắt cô sáng lấp lánh, trông rất thông minh và tràn đầy sức sống. Cô ít khi sợ hắn, cô luôn nhìn thẳng vào mắt hắn mà không hề e ngại. Có lẽ do hắn hiền lành với cô quá, những người khác thì sợ hắn chết đi được, chỉ có mình cô, chỉ cần cô lên tiếng là bắt đầu sai bảo hắn, mà hắn thì vui vẻ để cô sai bảo.

Nhưng dù Mạnh Y Bạch không xảy ra chuyện, vẫn ở bên cạnh hắn...

Dạ Đình Sâm cười khổ, hắn nói:

- Tôi có thể tưởng tượng ra kết quả sẽ là bản thân vẫn làm tổn thương cô và chọn ở bên Yên Nhi. Đời này, tôi muốn gặp được cô ấy, rất muốn, vậy nên dù gặp được ai đi nữa, đến cuối cùng tôi vẫn sẽ ở bên cô ấy mà thôi.

Mạnh Y Bạch vừa khóc vừa cười, cuối cùng cô lên tiếng:

- Trước kia, anh sẽ không nói lời tâm tình như vậy. Thật ra em cũng biết anh không yêu em từ lâu rồi, nhưng em vẫn nghĩ chúng ta sẽ bên nhau, sẽ kết hôn rồi sinh con, vì em là người duy nhất có thể tới gần anh. Cho tới khi anh kết hôn, em chắc chắn anh không còn lựa chọn thứ hai. Em luôn chờ tới khi ấy, chẳng ngờ lại không chờ được.

- Gặp được Nhạc Yên Nhi là tôi lập tức muốn kết hôn, chẳng vì gì cả.

Dạ Đình Sâm biết lời này của mình sẽ khiến Mạnh Y Bạch đau lòng nhưng hắn vẫn nói.

Hắn không muốn cho cô thêm bất cứ mong đợi nào, sự kiên quyết này chính là một thiện ý.

- Cảm ơn anh đã thẳng thắn như vậy. Em cũng phải nói thẳng rằng những năm vừa qua, em không hoàn toàn vì anh mà cố sống. Nếu không vì em gái em là Đỗ Hồng Tuyết thì em cũng sẽ không cố gắng tới bây giờ, cho nên anh không cần áy náy. Em không muốn chỉ vì chuyện nhỏ này mà chiếm giữ một vị trí trong lòng anh, khiến cho tình yêu anh dành cho Nhạc Yên Nhi không thuần túy.

Mạnh Y Bạch nghiêm túc nói, không hề yếu thế trước Dạ Đình Sâm.

- Thiệt thòi là thiệt thòi, đây là món nợ của tôi, cô không cần trả thay. Tôi sẽ đền bù, từ từ đền bù.

- Được, chờ anh sống ra khỏi đây rồi làm.

Mạnh Y Bạch đáp.

Sau đó, cô đưa quần áo cho hắn, giúp hắn mặc áo như xưa.

Nhưng Dạ Đình Sâm cản lại.

- Để tôi.

Hai chữ này đã nói lên khoảng cách giữa họ.

Không phải Dạ Đình Sâm cố ý làm tổn thương người khác bằng cách xa lánh, hắn biết mình quá đáng, dù sao khi xưa không biết yêu là gì, hắn luôn đối xử với Mạnh Y Bạch rất đặc biệt, làm cô tưởng hắn yêu cô, hắn cho cô hi vọng rồi lại mang tới thất vọng tột cùng, thậm chí còn hại cô phải rơi vào nguy hiểm. Tất cả là lỗi của hắn.

Nhưng áy náy không phải tình yêu.

Tình yêu của hắn cả đời này chỉ dành cho Nhạc Yên Nhi, nếu hắn không tạo khoảng cách thì sẽ là vô trách nhiệm với cô, đồng thời cũng là lừa gạt Mạnh Y Bạch.

Hắn thà làm kẻ tuyệt tình chứ không muốn thành kẻ phụ tình.

Mạnh Y Bạch dừng lại, cô cũng hiểu thân phận hai người không phù hợp nên chỉ đưa quần áo tới rồi nói:

- Sắp bắt đầu buổi tiệc rồi, anh chuẩn bị kỹ rồi hãy xuống dưới, em đi trước.

Sự tồn tại của cô đã không còn cần thiết.

- Được.

Hắn gật đầu.

Mạnh Y Bạch run run quay đi, khi tới cửa, cô ngừng bước, hỏi:

- Thưa ngài, bây giờ ngài đã hiểu tình yêu là gì chưa?

Tình yêu... Một từ rất rộng, tình yêu là gì?

Dạ Đình Sâm dừng động tác mặc quần áo lại, điều đầu tiên hắn nghĩ tới khi nghe thấy câu hỏi này chính là Nhạc Yên Nhi.

Hắn cười ấm áp:

- Hẳn là ở bên người ấy, cứ thế qua quãng đời còn lại, không có mục đích gì.

- Đây là tình yêu của ngài? Có thể nói với tôi xem cụ thể là gì không? Tôi muốn biết tình yêu của ngài là gì.

Mạnh Y Bạch lại hỏi.

- Sẽ nhớ người ấy, rõ ràng người ấy ở trước mắt nhưng vẫn nhớ. Rời khỏi người ấy là thấy trong lòng trống vắng, luôn để ý thời gian xem khi nào mới có thể về nhà. Buổi tối, cô ấy sẽ để đèn chờ tôi trong phòng khách, tôi về nhà sẽ không phải đối mặt với căn nhà trống trải mà là khuôn mặt tươi cười và cái ôm của cô ấy. Dù không đói nhưng lại muốn cùng ngồi ăn với cô ấy. Khi đi ngủ, cô ấy sẽ gối lên tay tôi, nép trong ngực tôi, đó có lẽ là thời khắc hạnh phúc nhất.

Mạnh Y Bạch khá bất ngờ.

- Tôi cứ nghĩ tình yêu của ngài sẽ oanh liệt lắm, không ngờ lại đơn giản như vậy.

Tình yêu trái ngược này khiến người ta giật mình.

- Vì tôi ngu ngốc, không biết lãng mạn nên chỉ có thể nghĩ tới những thứ bình thường nhất, cũng thật thiệt thòi cho Yên Nhi.

Hắn cười có vẻ áy náy, hắn luôn cảm thấy mình chưa đủ tốt, nếu cho hắn thời gian, hắn sẽ làm tốt hơn, luôn luôn tiến bộ không ngừng.

- Nếu cô Nhạc biết ngài có lòng như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ thỏa mãn, ngài không cần nghiêm khắc với bản thân quá.

Mạnh Y Bạch xót xa nói.

Nhưng hắn lắc đầu:

- Cô ấy không thấy đủ đâu, làm gì có người phụ nữ nào thỏa mãn với người đàn ông của mình? Cô ấy luôn mong tôi tốt hơn. Cô ấy không thích khi tôi lạnh mặt, không thích việc EQ của tôi thấp, làm người khác khó chịu. Không thích tôi hằm hè, như vậy quá lạnh lẽo. Không thích tôi ăn lung tung, không nghe lời. Có lẽ vì cô ấy như vậy nên tôi mới thấy mình cần thay đổi để trở nên tốt hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom