• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Hai người bàn chuyện đi.

Dạ Đình Sâm lên tiếng.

- Ấy... Tôi... tôi không có tiền, không trả nổi chi phí...

Nhạc yên Nhi lắp bắp. Bây giờ Dạ Đình Sâm thất nghiệp ở nhà, thu nhập của cô rất khá nhưng để mời được siêu mẫu thì quả là chuyện đùa.

Nina nghe thế thì suýt xỉu.

Chỉ sợ Nhạc yên Nhi còn không rõ, vẫn coi Dạ Đình Sâm chỉ có siêu xe và biệt thự chứ không còn gì khác. Trên thực tế, hắn có cổ quyền ở LN, hoa hồng mỗi năm đếm không hết, lại thêm những dự án đầu tư cá nhân thì lại càng là một khoản lớn.

Dù hắn đã nộp hết thẻ tín dụng nhưng cô chưa bao giờ quẹt, nếu cô quẹt thì sẽ nhận ra chúng đều là thẻ không có hạn mức!

Có một ngân hàng sống bên người, một máy rút tiền di động, vậy mà cô không hề biết.

Đã thế còn suốt ngày lo chuyện Dạ Đình Sâm thất nghiệp.

Nina nghĩ Nhạc Yên Nhi nói đùa, chẳng ngờ cô lại nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ căng thẳng hẳn lên. Lúc này Nina mới biết Nhạc Yên Nhi nói thật.

Cô kinh ngạc nhìn Dạ Đình Sâm, thấy vị chủ tịch khôn khéo lạnh lùng trước truyền thông đang cười, ánh mắt dịu dàng nhìn vợ, vẻ mặt rất cưng chiều.

Xem ra buổi họp báo không hề sai.

Dạ Đình Sâm từ chức, ở nhà làm ông chồng nội trợ nhị thập tứ hiếu!

- Cô Dạ cứ đùa, có thể quen biết được với nhiếp ảnh gia nổi tiếng như cô là vinh hạnh của tôi rồi. Hơn nữa, tôi cũng được ngài Dạ quan tâm nhiều, cô không lấy tiền công thì thôi chứ tôi đâu dám đòi tiền cát xê của cô? Lần này là tôi mời cô Dạ chụp cho tôi, không ai nhắc chuyện tiền nhé, coi như là biết thêm một người bạn, được không?

Nina rất thông minh, thấy Dạ Đình Sâm cưng chiều vợ, không thể có ý khác nổi, như vậy chuyện giữa phụ nữ với nhau cũng dễ giải quyết thôi.

Nhạc Yên Nhi thấy không phải trả tiền còn được kết bạn với siêu mẫu quốc tế thì tất nhiên rất mừng, cô liên tục gật đầu.

Vì Nina còn có buổi chụp ở Milan nên không thể ở lại thành phố A quá lâu, cô chỉ có thể tranh thủ được ba ngày, hi vọng lần chụp này có thể kết thúc nhanh, vậy nên cô sẽ phối hợp 100%.

Được Nina cam đoan, Nhạc Yên Nhi mừng rỡ vô cùng.

Hai người vui vẻ trò chuyện nhưng phía Tả Tư Tư đã là mây mù che phủ.

Cô ta chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi thực sự có năng lực mời được siêu mẫu quốc tế, chút danh tiếng của cô ta hoàn toàn chẳng đáng để nhắc đến trước mặt Nina, đây thực sự là chuyện mất mặt vô cùng.

Biên tập Ngô bận rộn thương lượng công việc với đội của Nina, đối phương rất phối hợp, hỏi gì đáp nấy, chuyên viên trang điểm và trang phục còn bận rộn chuyển đồ, hoàn toàn nghe theo sắp xếp từ phía tạp chí, không hề kiêu ngạo.

Biên tập Ngô đi ngang quả Tả Tư Tư, thấy cô ta chưa đi thì nhếch môi, cười:

- Cô Tả này, sao cô lại ở đây vậy? Chỗ của chúng tôi có hạn, ghế nằm của cô ở đây vướng víu quá, để người ta dọn đi nhé!

- Cô...

Tả Tư Tư vào nghề chưa lâu, cô ta không có đoàn đội riêng mà chỉ được công ty phân cho hai trợ lý, những thứ khác đều do tạp chí hỗ trợ. Chiếc ghế nằm này là do cô ta yêu cầu biên tập Ngô mua, dùng làm "ghế chuyên dụng" cho mình cô ta. Bây giờ làm sao cô ta có thể rời nó đi nổi?

- Hừ, tôi bỏ nó rồi, không thèm! Đi, chúng ta đi!

Cô ta chẳng còn mặt mũi nào ở lại đây nữa nên phì phò bỏ đi, chẳng ngờ biên tập Ngô lại nói, giọng ghét bỏ:

- Mau ném cái ghế này đi, mua cái mới, cái ghế người khác nằm rồi thì làm sao xứng với cô Nina?

Lời này vừa đủ truyền vào tai Tả Tư Tư.

Cô ta giận run người, sắc mặt tái xanh, đúng là đã nện đá vào chân mình.

Biên tập Ngô thấy cô ta giận dữ bỏ đi thì quả là xả được cơn giận, đây đều là nhờ Nhạc Yên Nhi, đợi lát nữa phải cảm ơn cô ấy!

Buổi chụp ảnh rất thành công, nhờ có sự phối hợp tối đa của Nina, hơn nữa cô cũng có sự chuyện nghiệp lâu năm nên biểu cảm vô cùng hoàn mỹ. Hơn nữa, Nhạc Yên Nhi lại là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, cô cũng làm nghề đã lâu, kỹ thuật hạng nhất. Khi hai người cùng phối hợp ăn ý, thời gian làm việc vốn cần năm ngày lại chỉ tốn có hai ngày cuối tuần.

Ngay khi biên tập Ngô đang lo lắng chi phí lần này sẽ đắt đỏ, mình không hoàn thành được nhiệm vụ thì chẳng ngờ Nina lại nói:

- Tôi rất ngưỡng mộ cô ấy, lần này tôi có thể làm quen bạn mới là tôi đã có lời rồi, vậy nên buổi chụp ảnh lần này miễn phí. Đây là danh thiếp của tôi, nếu mọi người còn cần mà tôi không tới kịp thì tôi sẽ giới thiệu người khác tới.

- Thật... thật sao?

Biên tập Ngô thụ sủng nhược kinh.

Nina cười, không nói gì mà nhìn sang Nhạc Yên Nhi. Cô làm như vậy là bán cho Nhạc Yên Nhi một ân tình.

- Chúng tôi về khách sạn đây, từ thứ hai tới thứ tư, tìm tôi lúc nào cũng được.

Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi gật đầu, vui vẻ vô cùng.

Chào hỏi xong, Nina liền đi. Dạ Đình Sâm đã làm tròn chức trách chủ nhà, đặt khách sạn cho bọn họ xong, tất nhiên cũng sẽ không bạc đãi họ.

Về nhà, Nhạc Yên Nhi định làm đêm để dựng ảnh xong, như vậy sẽ không làm chậm tiến độ của buổi ngày mai.

Anjoye goi điện tới nói có một dự án cần Dạ Đình Sâm tự đàm phán, họ lập tức mở buổi họp online, đến mười một giờ mới kết thúc.

Về phòng, hắn thấy Nhạc Yên Nhi đang làm việc.

- Xong chưa? Nghỉ sớm đi, mai còn dậy sớm.

Hắn đau lòng bóp vai cho cô, đúng là ông chồng nhị thập tứ hiếu tiêu chuẩn.

- Một chút nữa, anh tắm đi, em xong ngay.

- Muốn tắm cùng em.

Người nào đó khàn giọng nói, lời nói vừa dứt, tay hắn cũng chuyển tới trước ngực Nhạc yên Nhi, bắt đầu cởi cúc áo.

Ông chồng này cái gì cũng tốt, chỉ có việc kia là quá bá đạo.

- Một chút nữa thôi, mười phút! Mười phút là xong rồi!

Nhạc Yên Nhi vội nắm tay hắn, lo lắng nói.

Nếu cô không tranh thủ được mười phút này thì chỉ cần bị hắn cởi quần áo, vào tắm xong là sẽ lập tức lăn giường, không xuống nổi nữa!

- Được, anh chờ em.

Hắn thản nhiên nói rồi thổi hơi bên tai cô, dù nới lỏng thời gian nhưng hắn không ngừng trêu chọc.

Nhạc Yên Nhi đang đấu tranh.

Cô vừa phải tĩnh tâm sửa ảnh, vừa phải chống lại sự cám dỗ của người đàn ông này, vất vả quá.

Tay cầm chuột của cô run rẩy, dù ngậm miệng chặt nhưng khi bị hắn trêu chọc, cô vẫn rên thành tiếng.

Giống như có một lưỡi cưa đang cưa đứt lý trí của cô, cô sắp điên rồi!

Mười phút sau, cô cũng có thể tính là xong việc, thậm chí chưa kịp gửi ảnh đi, Dạ Đình Sâm đã bế cô lên.

- Đừng...

Cánh môi bị người chiếm đoạt, không khí cũng thế.

Dạ Đình Sâm nhịn mười phút mà như lang như hổ.

Thật đáng sợ!
 
Advertisement
Last edited by a moderator:
  • Chương 742

Hắn nghiêm túc nói hết điều này đến điều kia.

Vốn câu chuyện không dài, nhưng cộng thêm những lời bình của hắn nên kể mất cả nửa tiếng đồng hồ, lúc đầu Nhạc Yên Nhi còn phấn chấn, nhưng qua một lúc liền ngáp ngắn ngáp dài.

Sau khi Dạ Đình Sâm kể hết một câu chuyện lại định kể tiếp câu chuyện nữa, Nhạc Yên Nhi sợ hãi vội ngăn hắn lại.

- Đừng… đừng đọc nữa, nếu như anh còn đọc tiếp thì em sẽ ngủ mất!

- Sao thế, anh đọc không hay à?

Dạ Đình Sâm kinh ngạc hỏi lại.

- Anh rất hợp làm giáo viên Ngữ văn đấy!

- Thế có vẻ cũng ổn mà, em định nói là anh đọc rất hay đúng không?

Dạ Đình Sâm hoàn toàn không nghe ra ý ngoài lời của Nhạc Yên Nhi, còn tưởng rằng cô đang khen mình nên không nhịn được nhướng mày lên, trên mặt đầy vẻ tự tin.

Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ đỡ trán:

- Tóm lại anh đừng đọc nữa, nói chuyện với em được không!

- Được, nếu em không thích thì anh không đọc nữa. Em muốn nghe lời ngọt ngào nào, anh sẽ nói cho em nghe, tất cả đều là thật lòng đấy.

- Anh dẻo miệng như thế từ bao giờ vậy!

Nhạc Yên Nhi tỏ ra giận dỗi.

- Chỉ với em anh mới thế thôi.

Nhạc Yên Nhi nghe thế liền thấy lòng ấm áp, cô mím môi, do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn nói ra nghi vấn của mình.

- Tại sao anh lại ở đây, với tính cách của Julia sao cô ta đồng ý cho anh vào đây được? Hơn nữa vừa nãy khi đi vào bếp em không nhìn thấy ai cả, rốt cuộc là tại sao, chắc… chắc không phải vì em mà anh giao dịch vì với Julia đấy chứ?

- Sao thế được? Julia cũng biết em là cách duy nhất để cô ta kiềm chế anh và Anjoye, vì thế khi đánh em thành ra thế này chính bản thân cô ta cũng lo lắng, nên mới để anh vào chăm sóc cho em, trấn an em, cô ta sợ anh và Anjoye nội ứng ngoại hợp phá hủy hoàn toàn gia tộc William của cô ta.

Hắn nói với giọng hờ hững, sắc mặt bình tĩnh, Nhạc Yên Nhi rất muốn tìm được một chút manh mối từ gương mặt của hắn.

Nhưng, đáng thất vọng là cô không tìm thấy gì cả.

Những gì hắn nói là thật sao?

Cô bán tín bán nghi gật đầu mà không biết vào lúc này, tận sâu trong mắt Dạ Đình Sâm xẹt qua ánh sáng phức tạp.

Mấy hôm nay Dạ Đình Sâm vẫn luôn ở bên cạnh Nhạc Yên Nhi, chăm sóc cô thật chu đáo, dường như bốn chữ cẩn thận tỉ mỉ được sinh ra là để dành riêng cho hắn vậy.

Mỗi buổi sáng khi Nhạc Yên Nhi thức dậy, Dạ Đình Sâm đã không còn ở bên cô nữa, nhưng cô không hề cảm thấy hoảng sợ, vì cô biết hắn đang ở trong bếp làm bữa sáng cho mình.

Cô ra khỏi phòng đi xuống bếp, nhà bếp ở khúc quanh dưới tầng một.

Đứng ở đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng động ở tầng dưới, Nhạc Yên Nhi bất giác mỉm cười.

Cô đang định xuống tìm Dạ Đình Sâm thì ở phía trước đột nhiên xuất hiện một ‘Dạ Đình Sâm’ khác.

Nhạc Yên Nhi nhíu mày lại, đứng chôn chân ở chỗ cũ quên mất cả việc xuống tầng.

‘Dạ Đình Sâm’ bước nhanh lên trước, lúc nắm lấy tay của cô y vô thức liếc sang nhà bếp một cái, sau khi chắc rằng hắn không đi ra y mới nhỏ giọng nói:

- Nhỏ giọng một chút, khó khăn lắm tôi mới trà trộn được vào đây, cô mau đi cùng tôi.

- Bách Qủy! Bây giờ Mạnh Y Bạch và Anjoye thế nào rồi? Họ đều ổn cả chứ?

Cô lo lắng hỏi.

- Đây không phải là chỗ để nói chuyện, cô đi với tôi đã.

Bách Qủy đưa cô đến tầng bốn, nơi đó là một sân thượng lớn.

Y khóa trái cửa dẫn lên sân thượng lại:

- Nhạc Yên Nhi, cô vẫn khỏe chứ? Tôi biết là cô sẽ không sao mà, tôi đã không nhìn nhầm cô!

Bách Qủy kích động vỗ vào vai cô một cái, y hóa trang giống đến từng chi tiết nhỏ, dù cô có quan sát cẩn thận cũng không tìm ra điểm khác biệt nào giữa gương mặt này và gương mặt của Dạ Đình Sâm, ngoại trừ đôi mắt…

Người khác không thể bắt chước ánh mắt của Dạ Đình Sâm được, nó thâm thúy bí ẩn, phải ở trên địa vị cao nhiều năm, trải qua mọi nguy hiểm mới có được ánh mắt đáng sợ như thế.

Vì thế lần trước khi đóng giả làm Dạ Đình Sâm, Bách Qủy luôn cố tránh nhìn thẳng vào mắt cô.

Tuy rằng gương mặt giống hệt nhau, nhưng cảm giác mà hai người mang đến cho Nhạc Yên Nhi lại khác nhau, bộ vest đen không hề khiến Bách Qủy thâm trầm hơn mà ngược lại còn có vẻ cợt nhả, không nghiêm chỉnh.

Cô thấy rất kỳ quái.

Y còn không biết nặng nhẹ gì mà vỗ vào vai cô, khiến cô đau đến mức cắn chặt răng lại.

- Cậu muốn mưu sát tôi đấy hả! Bây giờ mọi người đều an toàn rồi chứ?

- Cô bị thương à? Vẫn ổn chứ? Tôi và họ đều an toàn rồi, giờ chị em Mạnh Y Bạch đang ở biệt thự, sẽ không có chuyện gì đâu. Vết thương của tôi vẫn còn đau nhưng đã không có gì đáng ngại rồi, tôi vừa đi lại được là đến tìm cô ngay, tuy rằng cô bị thương nhưng vẫn còn sống, tôi có thể yên tâm ăn nói với Nhị thiếu rồi!

- Mọi người đều an toàn là tốt rồi. Tình hình bây giờ thế nào rồi, tại sao Julia không có ở trong biệt thự nhưng tôi và Dạ Đình Sâm đều không thể rời khỏi nơi này, có vẻ như chúng tôi vẫn bị cô ta khống chế. Julia mà tôi biết không tốt bụng thế này đâu!

- Cô ta đương nhiên chẳng tốt bụng gì, nhưng tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, không khí bên ngoài cũng rất lạ. Julia gửi thiệp mời rộng rãi cho giới thượng lưu, mời họ năm ngày sau đến đây dự tiệc, nhưng là tiệc gì thì không ai rõ.

- Tiệc ư?

Nhạc Yên Nhi nhíu mày lại, trước giờ Julia chẳng phải người lương thiện gì cho cam, cô ta đã nhốt họ ở đây thì chắc chắn là có liên quan đến bữa tiệc năm ngày sau.

Bữa tiệc năm ngày sau…

Rốt cuộc là gì?

- Tôi chưa từng rời khỏi biệt thự, không biết bên ngoài có nhiều người canh gác không? Anjoye có ứng phó được không?

Nhạc Yên Nhi lo lắng hỏi.

Cô vừa dứt lời, Bách Qủy đột nhiên trở nên kỳ lạ, y nhìn Nhạc Yên Nhi với ánh mắt đầy vẻ khó hiểu, khiến cô ngẩn ra.

- Cậu nhìn tôi như thế là sao?

Cô nghi hoặc hỏi.

- Cô có biết tại sao tôi lại phải cẩn thận thế không?

- Tại sao?

- Bởi vì có người ngăn cản tôi, không phải người của Julia, cô thử đoán xem là người của ai?

Giọng nói trầm thấp của Bách Qủy vang lên, tạo thành những tiếng vọng quái dị trên sân thượng.

Cơ thể Nhạc Yên Nhi run lên, tuy trong lòng đã có đáp án nhưng cô không dám nói ra khỏi miệng, mấp máy cánh môi một cách cứng ngắc, cô run giọng hỏi lại:

- Là… ai?

- Dạ Đình Sâm! Là Dạ Đình Sâm cô có biết không? Tôi đã trà trộn vào đây nghe ngóng, những người ở đây không nhận lệnh từ Julia mà là Dạ Đình Sâm, bọn họ được lệnh tăng cường canh gác, hơn nữa chỉ nhằm vào một mình tôi, xem ra anh ta đã biết đến sự tồn tại của tôi, thậm chí biết đến thuật hóa trang bách biến của tôi, sợ tôi trà trộn vào đây. Tôi không biết tại sao anh ta lại làm vậy, cô là vợ anh ta, chắc cô phải biết chứ?

Bách Qủy nhìn cô, nhưng y nhanh chóng nhíu mày lại khi thấy vẻ ngơ ngác trên gương mặt cô, hiển nhiên cô cũng không biết chuyện này.

- Anh ấy chưa từng nói với tôi, tại sao anh ấy phải làm vậy?

Lúc này Nhạc Yên Nhi cũng không hiểu nổi Dạ Đình Sâm, tại sao người ngăn cản bọn họ không phải là Julia mà lại là hắn!

- Nếu đến cô cũng không biết, vậy e rằng chỉ có mình anh ta biết thôi. Thời gian của tôi có hạn, lát nữa cô giúp tôi giữ chân Dạ Đình Sâm, chỉ cần anh ta không ra phòng khách thì tôi có chắc chắn có thể rời khỏi đây.

- Tôi biết rồi, vậy có tình hình gì…

Cô còn chưa nói xong thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Là Dạ Đình Sâm!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom