• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Hôm sau, Nhạc Yên Nhi vừa dậy đã thấy Dạ Đình Sâm mặc đồ xong xuôi.

Hôm nay hắn mặc vest đen, đeo carvat xanh đen, chiếc sơ mi trắng được là ủi rất cẩn thận.

Hắn coi trọng buổi chụp hôm nay vậy à?

- Sao anh lại mặc thế?

- Thích không?

Hắn hỏi.

- Ừ, đẹp trai lắm, nhưng mà... long trọng quá nhỉ?

Mặc thế này đi gặp Nina liệu có dọa người ta không?

- Chẳng lẽ việc này không nên long trọng à?

Hắn nhìn cô.

Hôm nay là thứ hai, họ phải đi đăng ký kết hôn, tất nhiên nên mặc vậy rồi.

Nhạc Yên Nhi nghĩ dù sao Nina cũng bán cho mình một nhân tình nên mặc vậy cũng không sai, cô không nói thêm gì nữa.

Dạ Đình Sâm đã chuẩn bị xong quần áo cho Nhạc Yên Nhi. Đồ của cô không long trọng như vậy, áo khoác màu lam nhạt rất tôn da.

Dạ Đình Sâm còn không cho cô buộc tóc, nói thả tóc như vậy đẹp hơn.

Trước ki ra ngoài, hắn còn cẩn thận vén tóc cô ra sau tai, nói như vậy sẽ không ảnh hưởng tới việc chụp ảnh.

Nhạc Yên Nhi khó chịu, cô có chụp cho mình đâu, ảnh hưởng hay không có liên quan gì?

Mở cửa xe, Nhạc Yên Nhi liềm ôm đồ vào, Dạ Đình Sâm thấy giá máy ảnh thì dừng bước, nhíu mày hỏi:

- Em làm gì thế?

- Hôm nay hẹn Nina chụp ảnh mà? Chín giờ rồi, muộn rồi kìa.

Dạ Đình Sâm đen mặt.

Hắn sát lại gần cô, chặn cô ở cửa xe, trầm giọng hỏi:

- Nhạc Yên Nhi, có phải em quên chuyện gì rồi không?

- Hả? Em quên gì?

Cô cảm thấy không ổn, lập tức cố gắng lục trong trí nhớ nhưng lại chẳng nhớ ra gì cả. Cô nuốt nước miếng, run run hỏi.

Dạ Đình Sâm híp mắt.

Chuyện quan trọng thế này mà cô vợ bé nhỏ yêu dấu của hắn lại quên. Hắn cực khổ chờ tới thứ hai để Cục dân chính làm việc, vậy mà cô lại quên mất.

Được!

Được lắm!

- Anh cho em thêm ba phút, em nghĩ cho kỹ vào, nếu không anh sẽ phạt em không được đi đâu trong mấy ngày hôm nay.

- Đừng mà, em còn phải chụp ảnh, siêu mẫu quốc tế đấy, cơ hội khó có được đấy!

Nhạc Yên Nhi cuống lên, cô cố gắng suy nghĩ.

Hôm nay là thứ hai, một ngày rất bình thường, trời không có tuyết, Vãn Vãn và Evan đã đi học, mẹ Đinh Đang không gọi chơi mạt chược.

Hôm nay là ngày quan trọng gì vậy?

- Chúc mừng chúng ta về ngày thứ tư?

- Chúc mừng Vãn Vãn trốn học lâu như vậy mà vẫn có thể đứng đầu toàn trường trong kỳ thi lần này?

- Chúc mừng ngài Dạ... có việc mới?

- Chúc mừng...

Cô chưa nói hết lời đã bị Dạ Đình Sâm cắn vào tai như trừng phạt. Nhạc Yên Nhi thấy đau, khuôn mặt nhăn lại.

Xem ra là trả lời sai rồi, nhưng cô thực sự không biết!

Cô ấm ức nhìn hắn, túm áo hắn, đáng thương nói:

- Rốt cuộc là gì thế, anh nói cho em biết được không? Em không thông minh như anh, đừng bắt nạt em!

Thấy cô như thế, hắn lập tức mềm lòng, nào còn trách cứ được nữa.

Hắn búng trán cô, nói:

- Lên xe, anh đưa em đi.

Chưa tới mười lăm phút sau, xe dừng ở cổng Cục dân chính, lúc này Nhạc Yên Nhi mới nhớ ra.

Hôm nay là ngày Cục dân chính làm việc, có thể đăng ký kết hôn!

Cô áy náy ôm Dạ Đình Sâm, nói:

- Xin lỗi xin lỗi, hai hôm nay vui quá nên em quên mất hôm nay có thể tới Cục dân chính đăng ký.

- Vậy nên phải đền bù tổn thất cho anh thế nào?

Hắn hỏi, giọng nói trầm vang lên trong xe, cực kỳ quyến rũ.

Đôi môi mỏng mở ra, hơi thở trêu đùa trên da dẻ cô, nóng rực.

Cái tên này lại bắt đầu trêu chọc!

Không đứng đắn!

- Dạ Đình Sâm... Chúng ta đi đăng ký đi, hôm nay là ngày đẹp, đừng bỏ lỡ!

Cô vội xuống xe nhưng cửa xe lại khóa.

- Không chú tâm, phải phạt.

Dứt lời, hắn hôn cô, mặc kệ người khác có thấy không.

Nhạc Yên Nhi nhìn một cặp vợ chồng già đi ngang qua đầu xe, khi thấy họ, hai người còn nói:

- Tuổi trẻ tốt thật.

Cuối cùng, cô bị hôn tới chóng mặt, không kịp thở, khuôn mặt đỏ bừng. Lúc ấy, hắn mới chịu buông ra.

Giọng Dạ Đình Sâm càng thêm trầm, đây là hậu quả của việc kìm nén ham muốn.

- Về sau dù làm gì cũng phải đặt chồng em lên hàng đầu.

- Biết rồi biết rồi, trời đất bao la, chồng em lớn nhất!

Nhạc Yên Nhi vội gật đầu.

Dạ Đình Sâm nhìn cái đầu nhỏ đang gật lia lịa thì thấy rất vui, hắn vén tóc trên trán của cô, nói:

- Đi đăng ký nào.

Đây là lần thứ tư họ tới Cục dân chính.

Lần đầu tiên là kết hôn, lần thứ hai là ly hôn, lần thứ ba chuẩn bị kết hôn nhưng không thành.

Đây sẽ là lần cuối.

Người đăng ký vào thứ hai rất đông, trước mặt họ đã có mười mấy đôi.

Khi tới họ, họ giao hộ khẩu và chứng nhận tình trạng hôn nhân ra.

Nhạc Yên Nhi đổi một thân phận hoàn toàn mới nên cô là người chưa lập gia đình, còn Dạ Đình Sâm là đã ly dị.

Lần đăng ký này, Nhạc yên Nhi không ngẩn ra, không do dự mà lập tức ký tên.

Dạ Đình Sâm nhướng mày:

- Cứ tưởng hôm nay anh phải hôn em thêm lần nữa.

Hắn nhắc tới lần đầu họ đăng ký, hắn bất mãn vì sự do dự của cô nên kiếm cớ hôn cô.

Nhạc Yên Nhi xấu hổ tới đỏ mặt, cô đánh hắn:

- Không đứng đắn.

Người phát giấy chứng nhận thấy họ như vậy thì cười:

- Hai thanh niên này tình cảm tốt thật, chúc hai người đầu bạc răng long.

Dạ Đình Sâm nhận đăng ký đỏ, nghiêm túc nói:

- Cảm ơn.

Sau đó là chuyển hộ khẩu cho con, khi mọi chuyện xong xuôi đã giữa trưa, xem ra sáng nay không thể đi chụp được.

Ra khỏi Cục dân chính, Nhạc Yên Nhi túm tay hắn lại.

- Dạ Đình Sâm, từ nay về sau em là người của anh, anh phải thương em, yêu em, bảo vệ em, không được chọc giận em, không được làm em khóc. Dọn nhà, giặt quần áo, nấu cơm anh làm hết, ra ngoài phải xách túi cho em, đi mua sắm cũng chủ động xách đồ, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, có thể từ chối phụ nữ, có thể đánh lưu manh, biết chưa?

- Được, dù em yêu cầu gì anh cũng đồng ý, anh chỉ cần em đồng ý với anh một việc thôi.

- Việc gì?

Cô tò mò hỏi.

Nghe vậy, hắn cười, nụ cười ấm áp trong ngày đông:

- Yêu anh, trên giường, dưới giường đều phải yêu anh.

- ...

Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, cô thấy hắn ngày càng cợt nhả, sao bây giờ cái gì cũng nói mà không thấy xấu hổ vậy?
 
Advertisement
Last edited:
  • Chương 743

- Yên Nhi, em có trong đó không?

Bách Qủy nghe tiếng hắn thì nhíu chặt mày lại, lập tức nhìn xung quanh, nhưng y phát hiện ra cả tầng thượng trống trơn, không có bất cứ vật gì có thể che chắn cơ thể, nếu như cửa mở, Dạ Đình Sâm đi vào là sẽ thấy y ngay.

- Má ơi, ông đây xong đời thế này ư?

Bách Qủy thầm rủa vận số xui xẻo của mình.

- Có tôi ở đây, Dạ Đình Sâm sẽ không làm gì cậu đâu!

Cô lập tức nói.

- Nhưng tôi sợ lúc cô không có ở đây cơ, cô đưa được tôi ra đến cổng, nhưng nếu như ngay sau đó tôi bị Dạ Đình Sâm giết thì làm sao? Không dễ gì tôi mới giữ được cái mạng này, tôi không thể tùy tiện mạo hiểm được! Chết tiệt, giờ nên làm sao đây!

Nhạc Yên Nhi vẫn còn muốn an ủi Bách Qủy, rằng Dạ Đình Sâm không phải là người như thế, nhưng những lời ấy nghẹn lại ở cổ họng không thể thốt ra được, cô chỉ có thể mấp máp cánh môi.

Giọng nói bất đắc dĩ của cô nhẹ nhàng hòa vào cơn gió.

- Tôi sẽ giúp cậu, đừng sợ, tôi sẽ không làm hại bạn của mình đâu.

Lời nói của cô như gió lạnh ngày đông, khiến cho Bách Qủy bình tĩnh lại.

Y nhìn chăm chú vào gương mặt của Nhạc Yên Nhi, thấy sắc mặt cô trắng bệnh thì lo lắng cau mày lại, rồi ngượng ngùng mở miệng:

- Tôi không có ý nói Dạ Đình Sâm là tiểu nhân… có điều anh ta là nhân vật lớn, làm đại sự tất phải có hy sinh, tôi lo mình xui xẻo, trở thành người phải hy sinh thôi…

- Tôi biết, tôi vẫn luôn biết cách làm người của Dạ Đình Sâm, anh ấy đã từng nói thật ra mình là một người xấu, chỉ là tôi không nhìn thấy mặt đó mà thôi. Tôi biết, anh ấy cũng sẽ vì lợi ích của mình mà làm hại người khác, nhưng tôi yêu anh ấy, dù có sợ hơn đi nữa, tôi cũng sẽ ép mình phải chấp nhận. Vì Dạ Đình Sâm nên cậu phải lo lắng thế này, tôi xin lỗi trước…

- Tôi không có ý đó, cô làm tôi thành kẻ lấy oán báo ân mất rồi…

- Cậu đừng nghĩ nhiều.

Nhạc Yên Nhi không kìm được nhếch môi lên mỉm cười.

Cô vỗ một cái thật mạnh vào vai y, bảo:

- Cậu là bạn tôi, tôi có trách nhiệm bảo vệ cậu an toàn, tôi còn muốn học thuật hóa trang của cậu đấy! Cậu mà chết trước tôi thì chẳng phải tôi sẽ chịu thiệt ư?

Bách Qủy biết Nhạc Yên Nhi muốn hóa giải không khí lúng túng ban nãy nên cũng thuận theo ý cô:

- Tôi sẽ không chết đâu, cô cũng sẽ không chết! Đợi xử lý xong Julia, tôi nhất định sẽ nhận cô làm học trò.

- Được! Cứ quyết thế nhé!

Nhạc Yên Nhi nhấn mạnh từng từ một, giọng nói của cô tan dần trong gió.

Mà lúc này ở ngoài cửa, đôi mày kiếm của Dạ Đình Sâm nhíu chặt, hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt ở sân thượng, do dự không biết có nên trở về lấy chìa khóa hay không.

Nhưng đúng lúc này, cửa mở ra, ánh sáng từ sân thượng chiếu xuống thông qua khe hở.

- Yên Nhi, em lên sân thượng làm gì?

Hắn liếc qua người cô để nhìn ra sau, nhưng Nhạc Yên Nhi chỉ hơi hé cửa, đủ để cho một mình cô đi ra thôi, vì thế có nhiều chỗ hắn không thể quan sát được.

Hắn che giấu rất kỹ ánh sáng kỳ lạ trong đôi mắt phượng của mình, Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không hề phát hiện ra.

- Buổi sáng dậy thấy trời âm u, hình như sắp có tuyết rơi nên em muốn lên sân thượng xem xem. Nếu anh đã lên tìm thì em đi xuống vậy, em cũng đói rồi.

Nhạc Yên Nhi vừa cười vừa nói, đi xuống rồi tiện tay đóng cửa, không cho Dạ Đình Sâm bất cứ cơ hội dò xét nào.

Mà Dạ Đình Sâm cũng tự nhiên thu lại tầm nhìn, cánh tay mạnh mẽ của hắn quấn chặt quanh cơ thể Nhạc Yên Nhi, cất giọng ấm áp:

- Lần sau nếu muốn lên đây thì nói với anh một tiếng, anh đi cùng em. Hơn nữa, em vẫn chưa khỏe hẳn, ăn mặc phong phanh thế mà lên đây làm anh lo lắm, lần sau không được như thế nữa!

- Em biết rồi! Anh càng ngày càng giống bà quản gia rồi, sáng nay mình ăn gì thế anh?

- Mỳ Ý và salad hoa quả.

Hắn hờ hững đáp, ôm lấy cô đi xuống, khóe mắt liếc qua phía cánh cửa sắt kia rồi làm như không xảy ra chuyện gì.

Bọn họ về phòng ngủ, bữa sáng đã được chuẩn bị xong.

Nhạc Yên Nhi ngồi xuống ăn sáng, Dạ Đình Sâm nói đi rót cho cô một cốc sữa bò nóng nên đi xuống bếp một chút.

Cô nhanh trí đi theo sau hắn.

Thấy Dạ Đình Sâm đi vào trong bếp rồi lấy điện thoại, có vẻ như định gọi cho ai đó.

Hắn có điện thoại ư! Tại sao Julia lại để hắn tự do như thế, trong căn biệt thự này có tín hiệu, họ hoàn toàn có thể gọi điện cầu cứu, tại sao cô ta lại để Dạ Đình Sâm giữ điện thoại?

Lúc này, Nhạc Yên Nhi không có nhiều thời gian để suy nghĩ, vì cô phải bảo vệ sự an toàn cho Bách Qủy.

Quả nhiên, vừa mở miệng Dạ Đình Sâm đã nói:

- Tăng cường canh phòng, có người….

Nhạc Yên Nhi đúng lúc ngắt lời hắn:

- Dạ Đình Sâm, trong phòng em hết nước rồi, trong bếp có nước không?

Dạ Đình Sâm nghe thế thì thong dong cất điện thoại vào trong túi.

Mà Nhạc Yên Nhi cũng giả vờ như không thấy gì, chỉ ngơ ngác hỏi.

- Anh tìm hộ em.

Lúc này Nhạc Yên Nhi có cảm giác, thực ra cả hai người đều hiểu rõ, thậm chí còn đoán được đối phương đã biết hết mọi chuyện nhưng vẫn mỉm cười nói dối.

Cảm giác này thật khó chịu.

Nhạc Yên Nhi biết, Dạ Đình Sâm giấu cô là vì muốn tốt cho cô. Vì thế cô lựa chọn giả vờ câm điếc, thuận theo ý của hắn, vì cô yêu hắn không lối thoát nên cô cam tâm tình nguyện chịu uất ức.

Chỉ cần…

Dạ Đình Sâm không rời xa cô là được rồi, mặc kệ hắn là người tốt hay người xấu, là thần tiên hay yêu ma quỷ quái, cô đều không quan tâm.

Cả con người, trái tim, sinh mệnh của cô đều là của hắn, còn tính toán mấy thứ kia làm gì?

Hai người về phòng ăn sáng, Dạ Đình Sâm còn kể chuyện cười để tạo không khí, dỗ cho cô vui, nhưng mấy câu chuyện cười của hắn đều nhạt thếch.

Dù vậy Nhạc Yên Nhi vẫn cười lớn.

Vì Dạ Đình Sâm có trái tim, trái tim của hắn đang thay đổi vì cô.

Như thế là đủ rồi!

Tự lừa mình dối người có gì không tốt đâu?

Đêm dần sâu, Nhạc Yên Nhi đứng trước cửa sổ nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài và đám vệ sĩ ngày càng nhiều bên dưới.

Dường như cô đã không còn cảm nhận được cái lạnh mà cơn gió tràn từ cửa vào mang tới.

So với thời tiết, sự lạnh lẽo trong lòng…mới thật sự băng giá.

Cô đã suy nghĩ cả một ngày rồi chợt hiểu ra, có lẽ thời gian Dạ Đình Sâm được ở bên cô chỉ có năm ngày!

Năm ngày sau sẽ có kết cục thế gì, cô không biết.

Năm ngày…

Ngắn ngủi biết bao!

Đúng vào lúc này, cánh cửa đằng sau lưng cô bật mở, tiếng bước chân quen thuộc truyền tới.

Giọng nói riêng biệt thuộc về hắn vang lên.

- Sao em lại mở cửa thế?

Dạ Đình Sâm bước nhanh tới định đóng cửa lại, nhưng không ngờ Nhạc Yên Nhi lại vòng tay ôm chặt lấy hắn từ phía sau, nép mặt vào lưng hắn, nhẹ giọng nói:

- Anh đừng cử động, cứ để em ôm anh, em sợ… qua mấy ngày nữa, em sẽ không còn được ôm anh.

- Em biết hết rồi ư?

Cơ thể của Dạ Đình Sâm run lên, trầm giọng hỏi.

- Em không biết gì hết, em không biết anh định làm gì, nhưng em biết anh làm tất cả đều vì muốn tốt cho em, anh muốn bảo vệ em đúng không? Có phải chuyện này rất nguy hiểm lắm không, có phải một trong hai chúng ta… sẽ phải chết không?

Nhạc Yên Nhi lấy hết toàn bộ dũng khí để hỏi hắn, những giọt nước mắt lặng lẽ của cô khiến lưng hắn ướt đẫm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom