• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Cuối cùng Nhạc Yên Nhi cũng hoàn hồn, cô khẽ cười. Đuôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết.

- Thật ra cậu không cần áy náy làm gì, lần trước cậu giả chết tôi đã rất khổ sở, cũng đã nghĩ kỹ, chuyện đã qua tôi đều tha thứ cho cậu lâu rồi. Nhân sinh vô thường, hà tất để những cảm xúc không tốt ấy trói buộc chúng ta mãi? Tôi không cần biết cậu rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu, chỉ biết cậu là người thân của tôi!

Người thân...

Nghe thế Anjoye ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng.

Hai từ người thân này quý báu biết bao.

Anh ta vội bước tới rồi ôm cô thật chặt:

- Ừ, em biết rồi, không cần biết chị là chị dâu hay người yêu của em thì cũng là người thân nhất, đáng giá để em dùng cả đời này bảo vệ nhất!

- Tôi cũng sẽ bảo vệ cậu, đúng ra cậu còn là em trai tôi nữa mà.

Nhạc Yên Nhi tươi cười tinh nghịch.

Dù biết rõ tấm lòng của Anjoye với mình nhưng cô vẫn có thể thản nhiên đối diện anh ta.

Mặt Anjoye đen xì, buông người trong lòng ra rồi gõ lên trán cô một cái:

- Nhóc con hư hỏng, lại còn dám nói thế nữa! Thật ra em cũng định nghiêm túc nói một tiếng yêu với chị, thế nhưng không có cơ hội rồi, mà có lẽ chị cũng đoán được mà, phải không?

Đến giờ vẫn chưa từng nói với chị lần nào, chỉ luôn ngấm ngầm bày mưu hại người, thái độ thì ngả ngớn nên chị mới luôn cho là em nói đùa thôi. Thật ra đều là em đóng kịch thôi, nếu lúc nghiêm túc nhất là bị chị từ chối thì em biết phải làm sao đây? Từ đầu em chỉ cho rằng mình say mê người phụ nữ anh hai chọn thôi, vì mải đuổi theo anh ấy nên cũng tò mò về người anh ấy chọn. Nhưng càng tiếp xúc với chị em lại phát hiện sự thật khác xa tưởng tượng, chị rất thành thực, rất sáng lạn.

Đến giờ em mới hiểu được vì sao bản thân lại có tình cảm với chị. Nguyên do không phải là anh hai, mà thật ra do em và anh ấy là cùng một loại người. Như dã thú bị giam lỏng trong chiếc lồng của nhà họ Dạ. Sự có mặt của chị đã phá vỡ lồng cho anh hai, còn em... cũng khát khao thoát khỏi chiếc lồng ấy. Anh hai may mắn có thể tránh xa, em cũng rất may mắn rồi, dù không có được chị nhưng giờ nhà họ Dạ đã không còn là chiếc lồng giam của em nữa.

Nhạc Yên Nhi, trước kia em thích chị, luôn ích kỷ muốn chiếm hữu chị. Nhưng giờ em yêu chị nên chỉ mong chỉ được vui vẻ hạnh phúc.

Anjoye càng nói càng nhỏ, cuối cùng thì im bặt.

Bởi đôi môi mỏng kia đã nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Hôn lên trán có nghĩa là chúc phúc.

Nhạc Yên Nhi nghe đến ngây người, thậm chí không có phản ứng gì.

- Hứa với em, nhất định phải hạnh phúc nhé. Vất vả lắm em mới thuyết phục bản thân buông tay được đấy.

Môi anh ta rất ấm, đặt trên trán cô, hơi thở đàn ông sát vào da thịt cô, rất lạ.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được tình cảm chân thành của người này, trước kia luôn nghĩ Anjoye cứ lông ba lông bông, không ngờ trái tim anh ta lại căng tràn nhiệt huyết như thế.

Tay cô đặt trên lồng ngực anh ta, cảm nhận độ ấm của nơi đó, còn có nhịp đập trái tim Anjoye, sống động, mạnh mẽ.

Nhạc Yên Nhi không đẩy ra, cô cảm giác nụ hôn và cái ôm này mang theo sự bi thương khiến tim mình chua xót.

Cô may mắn biết chừng nào mới có được tình yêu của hai anh em họ.

Một người yêu như nước chảy thành sông.

Một người yêu như pháo hoa rực rỡ.

Đều là ký ức đáng giá nhất trong đời cô.

Mũi cô cay xè, cố gắng nén khóc rồi từ từ giơ tay lên, đáp lại cái ôm của Anjoye.

- Tôi hứa với cậu, nhưng cậu cũng phải hứa với tôi một chuyện, cậu cũng phải sống thật hạnh phúc đấy, đừng ngủ trên sàn nhà nữa, thói quen này không tốt đâu.

- Chị yên tâm, em sẽ tìm một bà quản gia, phải lải nhải nhiều hơn chị nữa, rồi phải thích khóc nhè nữa. Em không muốn thua anh hai, thế nên anh ấy đã hạnh phúc thì sao em tụt hậu được chứ? Anh ấy là người anh em kính trọng, chị thì là chị dâu mà em yêu quý nhất, hai người bên nhau em cũng vui lây. Thế nên tí xíu đau khổ này nào có đáng gì.

Anh ta buông cô ra, khóe mắt đã hơi ươn ướt, nhưng miệng vẫn đang cười, còn lộ ra hàm răng trắng bóc, trông vừa vô tội lại vừa xấu xa.

- Được rồi, chúng ta quay lại thôi không anh hai lại cuống lên tìm chị bây giờ.

Anh ta nói.

- Ừ.

Nhạc Yên Nhi cũng mỉm cười, sau đó cả hai lại quay về theo đường cũ.

Anjoye chậm rãi bước phía sau cô, thật ra anh ta không nỡ đi trước hay bên cạnh, nếu thế sẽ không có cơ hội để nhìn cô chăm chú thế này.

Cái nhìn cuối cùng này hãy xem như lời từ biệt đi.

Chỉ là không biết sau này anh ta sẽ tìm một cô gái thế nào để bầu bạn đây? Có giống Nhạc Yên Nhi hay không?

Đây là lần đầu Anjoye tưởng tượng về người sẽ ở bên mình mai sau, rốt cuộc vì anh ta cần một người ở bên hay vì cần được yêu...

Nhạc Yên Nhi vừa về tới thì Dạ Đinh Sâm đã vội tiến lên rồi ôm chặt lấy cô, thấy mắt cô còn ướt nên nhíu mày hỏi:

- Sao thế?

- Không có gì đâu, nghĩ đến sắp rời khỏi đây nên em hơi buồn thôi.

Anjoye lại nói:

- Anh muốn biết tại em làm chị ấy khóc hay không rồi đánh em một trận phải không?

- Đúng là có ý đó thật.

Dạ Đinh Sâm thờ ơ liếc sang, khí thế của hai anh em cũng chẳng kém gì nhau.

Hắn từ nơi cao lui xuống nên đã không còn lạnh lùng như trước, hơn nữa vì thường ở cùng Nhạc Yên Nhi nên đã trở nên ôn hòa hơn nhiều, dù nói chuyện vẫn lạnh nhạt nhưng tính ra thì khá hơn xưa nhiều rồi.

Mà năm năm qua Anjoye cũng thay đổi không ít, ý cười trên môi không rõ thật giả, cặp mắt hồ ly lại càng sâu không thấy đáy, làm người ta không biết thật ra anh đang nghĩ gì.

Giống như bảo kiếm sắc bén, dù đã che lấp mũi nhọn nhưng vẫn còn khí thế khiến người khác không thể nào xem thường.

Hai anh em nhìn nhau chằm chằm, Nhạc Yên Nhi đứng giữa cũng đã cảm nhận được mùi thuốc súng trong không khí.

Cô tức giận véo chồng mình một cái, vẻ mặt nghiêm nghị của Dạ Đinh Sâm lập tức thay đổi, trở nên hiền lành hệt như một con cọp giấy.

Hắn nắm tay cô lên xem:

- Có đau không?

- Không đau, hai người trợn trừng mắt nhìn nhau thế không khó chịu à?

Cô hỏi lại.

- Anh biết rồi.

Dạ Đinh Sâm ngoan ngoãn nhận lệnh, sắc mặt trở nên dịu dàng hẳn.

Anjoye hớn hở trêu:

- Anh hai cứ như chuột thấy mèo áy, đúng là chỉ có chị mới quản được anh ấy. Thấy anh sợ vợ thế tâm trạng em cũng khá hơn nhiều rồi.

Anh ta bước lên, bất ngờ ôm chầm lấy Dạ Đinh Sâm, còn vỗ lên lưng hắn mấy cái.

- Anh hai, em rất nhớ khi ông nội còn sống, chúng ta vì diễn kịch cho ông xem mà phải giả vờ thân thiết, những ngày tháng cùng ăn cùng ngủ đúng là khó quên.

Những tấm ảnh trước đây anh ta dùng để lừa Nhạc Yên Nhi rằng Dạ Đinh Sâm là gay cũng được chụp vào khoảng thời gian đó, giờ chúng đều nằm trong điện thoại của anh ta, coi như kỷ niệm.

Khi đó họ còn chưa căm ghét lẫn nhau.
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 736

- Cô đã yêu tha thiết như vậy thì vì sao phải làm nhục anh ấy?

Nhạc Yên Nhi tức giận nói.

- Tôi cũng yêu anh ta nhưng anh ta đối xử với tôi thế nào? Bắt tay với Norman để hủy hoại gia tộc William. Chạy ngược chạy xuôi bao năm chỉ còn từng đó người sống sót, vậy mà anh ta đối xử với tôi như thế đấy!

Giọng Julia đã trở nên cực kỳ hung ác.

Nhạc Yên Nhi nhíu mày, cô liếc nhìn đồng hồ trên tường.

Đã qua năm phút, cô phải kiên trì thêm ít nhất là năm mươi nhăm phút.

Cô cắn môi, đã có ý định.

Nhạc yên Nhi che giấu tất cả những hành vi nhỏ nhặt này, cô bắt đầu mỉm cười, khẽ nói:

- Dạ Đình Sâm không làm sai gì cả, vì William vốn đáng chết. Anh cô rất ghê tởm, là một tên trùm tội phạm, không tự tay giải quyết anh ta chính là việc sai lầm nhất trong đời Norman. Hơn nữa, không chỉ giết William, phải giết cả cô nữa, như thế thì thế giới mới hòa bình được.

- Mày nói gì?

Julia đứng phắt lên, giận dữ quát.

Gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên đáng sợ chỉ trong chớp mắt.

Nhạc Yên Nhi không sợ cơn giận kia, cô tiếp tục nói:

- Cô còn rất ngu ngốc nữa, biết không? Thật ra William không hề muốn cô lấy Dạ Đình Sâm, nếu dùng lời của nước tôi mà nói thì cô chính là người phụ nữ bại gia, cô ở bên Dạ Đình Sâm sẽ khiến tiền đồ của gia tộc William mất sạch, vì cô ngu ngốc, hiểu không?

Cô tự nhận là cô yêu, cô vô tư kính dâng, cô vì Dạ Đình Sâm mà cố gắng, yêu không hối tiếc. Nhưng thực tế thì cô đang mang cả gia tộc ra làm trò đùa! William luôn đề phòng cô, cô biết không? Vậy nên trong nhà William, cô chỉ là một cô chủ chứ không có thực quyền vì anh ta cũng không dám cho cô thực quyền!

Nhạc Yên Nhi siết chặt nắm đấm, nói bừa.

Ở gia tộc William, Julia đúng là không có thực quyền, trước kia Nhạc Yên Nhi từng nghe Dạ Đình Sâm đề cập tới, về sau Bách Quỷ cũng nhấn mạnh việc này, dù Julia lớn lên trong giới xã hội đen, có vẻ rất tàn nhẫn nhưng thực ra cô ta chỉ là con nhãi bốc đồng mà thôi.

Vậy nên dù giới xã hội đen gọi cô ta một câu cô chủ, nhưng thực quyền thì Julia hoàn toàn không có.

Nhạc Yên Nhi không biết vì sao William không giao quyền cho cô ta, lúc này cô cũng chẳng có lòng dạ nào tìm hiểu nguyên nhân chân chính, cô chỉ biết mình thành công chọc giận Julia thì phần thắng của họ sẽ lớn hơn nhiều.

- Mày nói vớ vẩn! Mày câm miệng lại cho tao, nếu không tao sẽ cắt lưỡi mày!

Julia điên cuồng nói, tay đã đặt lên roi, từ từ nắm chặt.

Mắt Nhạc Yên Nhi sáng bừng nhìn cô ta, khi thấy được những động tác nhỏ này, cô lại nói:

- Vì anh trai cô biết nếu giao quyền cho cô thì nhất định sẽ bị Dạ Đình Sâm lợi dụng, đến khi đó gia tộc William sẽ không chịu nổi một đòn. Trên thực tế, cô chỉ là con ngốc, Dạ Đình Sâm khinh thường không thèm lừa cô, cô nên cảm kích mới phải.

- Mày muốn chết à?

Nhạc Yên Nhi chưa nói xong thì Julia đã tức giận cắt ngang, cô ta rút roi, quật mạnh.

Một roi kia quật thẳng vào người Nhạc Yên Nhi, cô mặc áo len nhưng không ăn thua, một roi này làm cô da tróc thịt bong.

Sự đau đớn này làm cô suýt ngất đi.

Nhưng cô cố gắng chịu đựng, cắn nát lưỡi mới có thể tỉnh táo lại.

Đau.

Đau thấu xương.

Julia vừa quất roi này đã thấy hối hận.

Vì cô ta đã đồng ý với Dạ Đình Sâm sẽ đưa Nhạc Yên Nhi tới gặp hắn, hắn muốn thấy Nhạc Yên Nhi bình yên vô sự.

Nhưng lời vừa nãy Nhạc Yên nhi nói là lời mà một người nên nói à? Đáng đời!

Julia cố nén giận rồi sai bảo người bên cạnh:

- Đưa cô ta đi rửa mặt thay đồ sạch sẽ rồi mang đi.

- Cô... cô muốn mang tôi đi đâu?

Nhạc Yên Nhi gượng bò dậy từ dưới đất, cố gắng hỏi.

Julia híp mắt, hung dữ nhìn Nhạc Yên Nhi rồi nói:

- Dẫn cô đi thăm chồng mình, mấy ngày không gặp hẳn là rất nhớ đấy nhỉ?

- Ừ, quả thật là nhớ, cũng thấy mấy người quả là nhàm chán! Biết tôi là uy hiếp của Dạ Đình Sâm nên ai nấy đều như nổi điên lao tới bắt tôi, cảm giác như các người là một đám chó dại, không một chút bản lĩnh nào mà chỉ biết cắn bừa. Julia, cô đường đường là tiểu thư xã hội đen mà không thể dùng thủ đoạn mới lạ hơn à?

Julia mặt đỏ tới mang tai, không phải thẹn mà là tức giận.

Cô ta quanh co lòng vòng mắng mình là chó!

Nhạc Yên Nhi, cô ta lấy gan ở đâu ra?

Nếu Julia lúc này có thể suy nghĩ sâu xa hơn, cô ta sẽ nhận ra vấn đề gì đó, thế nhưng mối hận của cô ta với Nhạc Yên Nhi đã quá sâu sắc, vậy nên cô ta không có thừa lý trí để suy nghĩ sâu thêm nữa.

Cô ta nheo mắt, giơ roi lên, giận dữ chỉ vào Nhạc Yên Nhi:

- Mày câm miệng cho tao, nếu mày còn nói nhảm nữa thì tao sẽ cắt lưỡi mày đấy!

- Cô không dám đâu, nếu cô làm tổn thương tới tôi thì cô sẽ không thể ăn nói với Dạ Đình Sâm được.

- Mày đừng khiêu chiến với sự kiên nhẫn của tao, Nhạc Yên Nhi!

Cô ta gằn từng chữ.

- Julia, tôi biết âm mưu của cô, đơn giản thôi, cô muốn dùng tôi để kiềm chế Dạ Đình Sâm, tôi sẽ không để cô được như ý đâu!

Cô nói bừa một lý do để giảm sự nghi ngờ của Julia, cũng như tăng thêm động lực cho hành động không sợ chết của bản thân.

- Tôi không quan tâm cô ta muốn làm gì, tôi sẽ không để cô làm tổn thương Dạ Đình Sâm! Yêu một người là không muốn để người đó khó xử, sẽ đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương để suy nghĩ, cô không hiểu yêu là gì, cô chỉ muốn chiếm hữu thôi! Julia, cô luôn cho rằng tôi không xứng với Dạ Đình Sâm mà? Trên thực tế thì người không xứng với anh ấy là cô!

- Mày... Nhạc Yên Nhi, mày muốn chết rồi, mày cho là tao không dám làm gì mày à?

Julia gầm lên, cô ta lại quật roi xuống đất, tấm thảm lập tức xuất hiện đầy vết rách.

Nếu chúng giáng xuống người thì có thể tưởng tượng ra kết quả.

Nhạc Yên Nhi thầm cắn răng, ánh mắt cô trở nên kiên định lạ thường, tiếp tục nói:

- Cô muốn kết hôn với Dạ Đình Sâm, nằm mơ đi! Tôi không đồng ý! Cô để tôi đi gặp anh ấy chỉ vì muốn làm anh ấy an tâm thôi, tôi không đi.

- Không đi à?

Julia cười lạnh, cô ta lại giơ roi lên, chuẩn xác quấn lấy cổ Nhạc Yên Nhi rồi kéo cô lại gần.

Nhạc Yên Nhi lảo đảo ngã xuống trước mặt Julia, roi quấn rất chặt, nó từ từ cướp đi không khí trong ngực cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Cô không phản kháng, thậm chí là chẳng giơ tay lên gỡ roi ra, như một lòng muốn chết.

Julia nhíu mày, cô ta không tin có ai yêu được người khác tới độ nguyện đánh đổi cả mạng sống của mình!

Cô ta không yêu Dạ Đình Sâm tới vậy.

Dù mê đắm Dạ Đình Sâm nhưng cô ta vẫn có chừng mực.

Chờ lâu nhưng vẫn không thấy Nhạc Yên Nhi cầu xin tha thứ, thấy cô sắp mất ý thức, Julia vội thả roi ra.

- Muốn chết à? Nghĩ hay lắm! Nếu mày chết thì tao sẽ giết Dạ Đình Sâm để diệt trừ hậu họa!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom