Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
- Cậu có thể tránh xa ra chút được không? Nóng quá.

Dạ Đình Sâm khó chịu lên tiếng.

- ...

Vốn Anjoye đang có rất nhiều cảm xúc, dù sao anh em họ mới làm hòa nhưng giờ đã phải tạm biệt nhau. Anh ta mới nhậm chức nên còn nhiều việc cần phải giải quyết, không biết đến bao giờ mới gặp lại được. Bản thân đang xúc động mà lại bị Dạ Đình Sâm tạt cho một chậu nước lạnh buốt, khiến tim Anjoye cũng lạnh lẽo theo luôn.

- Em ôm mà anh kêu nóng thế còn Yên Nhi thì sao? Chị ấy ôm anh có thấy nóng không?

- Cô ấy thì khác, muốn ôm bao lâu cứ ôm.

Hắn đáp lại một cách nghiêm túc.

Đây là khác biệt giữa anh em và vợ chồng.

Đồ sợ vợ!

Anjoye cũng khồng biết nên giận hay cười nữa, cuối cùng bất đắc dĩ rụt tay về, định cứ thế thôi nhưng không ngờ Dạ Đình Sâm lại bước tới, rồi vỗ thật mạnh lên vai anh ta.

Hắn nói:

- Tôi giao LN và nhà họ Dạ cho cậu, dù cậu không thắng nhưng chắc chắn không được thua đâu đấy!

Lời này khiến Anjoye ngẩn ra.

Nụ cười bất cần đời vụt tắt, anh ta đáp một cách nghiêm túc:

- Yên tâm, dù em không bằng anh nhưng cũng là con cháu nhà họ Dạ, cũng được huấn luyện theo tiêu chuẩn của người thừa kế. Trên phương diện làm ăn buôn bán đương nhiên cũng không kém anh được.

- Thế thì tốt, Vị Ương là đứa em gái duy nhất của chúng ta, nhớ chăm sóc con bé đấy.

- Em nghe nói chuyện của Norman và con bé đang tiến triển rồi, anh yên tâm, người nhà họ Dạ chúng ta xưa nay chỉ biết bắt nạt người khác chứ sao để người ta trèo lên đầu mình được. Đứa em rể này cứ để em xử lý cho. Anh với bác gái cứ yên tâm mà đi, ở đây có em rồi, sau này rảnh em sẽ đến thăm mọi người.

- Ừ, xử lý cho tốt vào, tôi tin cậu đấy.

Dạ Đình Sâm híp mắt, rõ ràng là bệnh nhỏ mọn lại tái phát.

Lúc trước Nhạc Yên Nhi bỏ đi đều vì Norman, hại vợ chồng họ chia cách nhiều năm mà giờ lại muốn cưới con gái nhà họ Dạ. Đây chính là cơ hội tốt để báo thù, nhất định không thể bỏ qua được.

Con đường tìm vợ của sếp Norman xem ra còn dài lắm.

Khi về họ ở lại biệt thự Hoàng Đình, dù sao lần này về khá nhiều người, căn nhà nho nhỏ của Nhạc Yên Nhi vốn không đủ chỗ cho tất cả được.

Cô vừa về đã bị Dư San San kéo ra ngoài dùng bữa.

Hai người đi ăn lẩu ven đường, trong ngày đông món này là thích hợp nhất.

Dư San San lần này không uống rượu mà gọi nước trái cây khiến Nhạc Yên Nhi cũng phải kinh ngạc.

- Không uống rượu à? Tớ chưa từng nghe cậu bảo cai rượu mà.

Dư San San đã được điều từ mảng tin giải trí sang mảng lữ hành, dạo này còn được thăng chức lên chủ biên. Gần đây còn mở một chuyên mục đánh giá rượu vang, tạo được hiệu ứng rất tốt, đến trang trại rượu nổi tiếng của Pháp cũng gửi cho cô lời mời hợp tác. Có thể nói sự nghiệp của cô đang phát triển rất mạnh.

Người đánh giá rượu sao có thể không uống rượu chứ.

- Không cai, chỉ là uống ít đi thôi. Tớ sợ cậu về sẽ khó báo cáo với vị kia nên mới không gọi rượu, cậu nên cảm ơn tớ đã nghĩ cho cậu mới đúng đấy.

- Rồi rồi, cậu tốt với tớ nhất. Giờ công việc của cậu thế nào, có bận lắm không?

- Dạo này không có cảm xúc viết bài mấy, thế nên mới gọi cậu ra ngoài thư giãn đây.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp bị hơi nóng hun cho đỏ bừng lên.

Năm năm qua Dư San San càng lúc càng đẹp, cả người tràn đầy vẻ tự tin và thành đạt, sức hấp dẫn cũng cao hơn hẳn.

Nhưng thi thoảng trong mắt cô lại lóe lên vẻ cô đơn.

Nhạc Yên Nhi nghĩ tới Bạch Kính Thần, nghe Dạ Đình Sâm nói anh ta đang nghỉ phép, nghe nói trên đơn xin nghỉ còn ghi “nghỉ vô thời hạn”, không biết lúc nào mới quay lại làm việc nữa.

- Thế giờ cậu định làm gì?

Nhạc Yên Nhi biết viết văn không giống các công việc khác có thể ép mình làm, nếu không có cảm xúc thật sự rất khó viết.

- Không biết nữa. Tớ chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn về nhà nằm ườn ra. Trước kia vẫn mong sẽ làm nên việc lớn, nhưng giờ... bỗng nhiên cảm thấy đã không còn mục tiêu để phấn đấu nữa rồi.

Dư San San nhấp một ngụm nước trái cây rồi nói, trông cô rất sầu não.

- Trước kia mục tiêu của cậu là gì?

Dư San San im lặng một lát mới lên tiếng.

- Lúc tớ còn bé xíu cha mẹ đã ly dị nên mỗi ngày đều bận rộn nghĩ cách để họ hòa hợp lại, thế nhưng cuối cùng biến thành chỉ có mình tớ. Rồi tớ về quê sống cùng bà, lúc bà mất họ cũng không đến tìm tớ. Mẹ tớ lấy được người chồng mới cũng tốt, ông ấy rất giàu, lại có đứa con trai. Mỗi tháng mẹ cho tớ nhiều tiền lắm, đủ để tớ sống thoải mái. Tớ lớn lên như vậy đấy.

Tớ không có người nhà, giống như sao chổi ấy, chẳng ai thích cả. Tớ chỉ muốn có một mái nhà nhưng cũng không được. Thật ra trước kia tớ không thế này, không thích uống rượu, không thích trang điểm, tính tình cũng không nóng nảy như bây giờ, nhưng... đã có chuyện hoàn toàn thay đổi con người tớ.

Giọng cô rất nhỏ, khàn đục cả đi, khóe mắt còn ướt nhòe tự lúc nào.

Nghe đến đây trái tim Nhạc Yên Nhi cũng run lên.

Những chuyện sau đó Dư San San chưa từng kể với cô.

Mỗi người đều có bí mật, giống như cô đã giấu thật kín chuyện của mẹ mình và nhà họ Cố.

Dư San San cũng có bí mật của riêng cô ấy.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Nhạc Yên Nhi dè dặt đặt câu hỏi.

- Yên Nhi, cậu nói thử xem... đàn ông có yêu một cô gái không thể sinh con không?

- Gì cơ?

Cô kinh ngạc nhìn bạn, những lời này có ý gì? Chẳng lẽ... cô ấy không thể sinh con được ư?

Đó là lý do cô nhiều lần từ chối Bạch Kính Thần sao?

Nhưng không đợi cô hỏi tiếp Dư San San đã chuyển chủ đề.

- Thôi, tớ đi lấy ít bia đây, ăn lẩu nóng thế này không có bia không được. Một mình tớ uống thôi, cậu đừng uống.

Nói xong lập tức quay đi, không cho cô có cơ hội lên tiếng.

Khi trở lại Dư San San giống như đã quên sạch chuyện vừa nãy, mải miết nói đủ thứ chuyện, còn hỏi tường tận cuộc sống của Nhạc Yên Nhi trong năm năm vừa qua nữa.

Cô vội vàng hồi tưởng rồi trả lời Dư San San, đến mức dần quên đi chuyện vừa rồi.

Cô vẫn nhớ, trước bản thân vô ý can thiệp vào chuyện giữa cô ấy và Bạch Kính Thần từng khiến bạn mình khó chịu thế nào.

Dù là bạn thân cũng cần cho nhau không gian riêng, nếu San San muốn nói thì sẽ có ngày cô ấy chủ động kể với cô.

Cơm nước xong hai người tự trở về, Dư San San uống bia nên gọi taxi về.

Còn Nhạc Yên Nhi thì đứng trước cửa chờ Dạ Đình Sâm đến đón.

- Tớ đi trước nhé Yên Nhi, đi đường cẩn thận nhé.

- Ừ... sau này muốn tâm sự cứ tìm tớ, dạo này tớ rảnh lắm.

Cô nói khẽ, chỉ thế mà đã khiến Dư San San run lên, nụ cười trên mặt cũng vỡ vụn, rõ ràng... cô ấy không ngờ được cô sẽ nói những lời này.

Dư San San rũ mi, rồi lại lập tức tươi cười rạng rỡ:

- Biết rồi, tớ không khách sáo với cậu đâu. Đi trước nhé, bye bye!

Cô không gọi xe đến nhà mà dừng cách đó một đoạn, ngay trước một quán mì đêm.

Lúc cô vừa vào bà chủ quán đã nhận ra ngay:

- Lâu lắm không thấy cô, hôm nay cô Dư đi một mình à?

- Vâng, bà chủ cho một chén mì thịt bò lớn nhé!

Cô bình tĩnh đáp lại, sau đó bước tới chỗ ngồi tận trong cùng, đó là nơi cô và Bạch Kính Thần vẫn ngồi mỗi khi đến đây.

Từ khi anh bỏ đi đến nay cô cũng không dám tới đây nữa, càng không dám uống rượu, chỉ sợ chính mình dựa vào hơi men mà lại tìm tới nơi thương tâm này.

Hôm nay cô có hơi men trong người, tâm trạng cũng không tốt chút nào.
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 737

- Nhị thiếu sẽ không tha cho cô đâu, đến lúc đó cô cũng sẽ chết thôi! Nếu như cô tác thành cho hai vợ chồng chúng tôi thì tôi sẽ hậu tạ cô.

Nhạc Yên Nhi nói với giọng không sợ chết.

Julia cười lạnh đáp:

- Xem ra cô thật sự không sợ chết, vậy được thôi, tôi tác thành cho cô.

Ánh mắt của cô ta bỗng nhiên lạnh xuống, trong mắt chứa đầy sự hung ác đáng sợ.

Cô ta vốn là một người kiêu ngạo, bây giờ bị Nhạc Yên Nhi khiêu khích như thế, suýt nữa thì tức điên lên.

Julia không quan tâm đến hậu quả nữa mà vung roi lên quất thẳng vào người Nhạc Yên Nhi.

Nhạc Yên Nhi chỉ có thể cố bảo vệ đầu, có mấy lần suýt thì ngất lịm đi, nhưng cơn đau tiếp theo liền kéo tới, khiến cô muốn ngất cũng không được.

Cô cắn chặt răng khiến máu tươi rỉ qua khóe miệng.

Lúc mới bắt đầu, Nhạc Yên Nhi còn có thể lăn lộn nhưng về sau cô chỉ có thể thoi thóp nằm trên đất.

Cố sức ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, không ngờ đã qua một giờ rồi, nhưng chuông cảnh báo vẫn chưa vang lên, điều này có nghĩa là vẫn chưa giải quyết xong chuyện đó.

Cô phải cố chống đỡ!

Mà lúc này ở vùng ngoại ô đang diễn ra một cuộc phẫu thuật nguy hiểm trước nay chưa từng có.

Đây là một phòng phẫu thuật được dựng tạm thời, bên trong chỉ có ba người là bác sĩ mổ chính, Anjoye và bệnh nhân Bách Qủy.

Bác sĩ rạch lớp da ở mé đùi trái của Bách Qủy ra, bên trong có một con chip nhỏ.

Y đã đau đến mức toát hết mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố chịu không dùng thuốc gây tê, vì lát nữa khi bom nổ y còn phải dựa vào đôi chân này mà chạy.

Nhìn vào vết thương máu tươi đầm đìa của mình, y hít một hơi thật sâu, cố nhịn đau rồi cất giọng run rẩy:

- Con chip này có thiết kế cân bằng nhiệt, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của tôi, một khi lấy ra nó sẽ lập tức phát báo động, mà bên Julia cũng sẽ nhận được tin tức, chúng ta nhất định phải vứt con chip này đi, vứt càng xa càng tốt.

Bác sĩ cũng chưa từng thực hiện một ca phẫu thuật mạo hiểm như thế, anh ta nuốt một ngụm nước miếng rồi nói:

- Tôi đã chuẩn bị nước có nhiệt độ ba mươi tám độ, con chip sẽ chảy theo máu xuống chậu nước có cùng nhiệt độ với máu, có lẽ như thế sẽ giúp chúng ta tranh thủ được một chút thời gian.

- Cho dù cách này có ngu ngốc đến đâu chúng ta cũng phải thử! Nhị thiếu, cậu đi trước đi, thành bại đều phải dựa vào chuyện này. Tôi còn phải nhờ cậu đi cứu người, cậu mau đi đi.

Anjoye trịnh trọng gật đầu, đáp:

- Bên ngoài sẽ có người tiếp ứng để bảo đảm an toàn cho hai người. Tôi hỏi lại lần cuối, cậu chắc chắn Nhạc Yên Nhi không có việc gì đúng không?

- Thực ra, tôi không chắc…

Bách Qủy cười khổ đáp.

Từ ban đầu không nói thật với Anjoye vì sợ anh ta sẽ kích động chạy đi cứu người, vì thế cố nói mọi chuyện cho thật đơn giản, rằng đây là kế hoạch do Nhạc Yên Nhi đề ra, nhưng không hề nói với anh ta cô sẽ giữ chân Julia một tiếng. Bây giờ sống chết của y đang đứng trên bờ vực sống chết rồi. Nếu không nói thì sẽ không còn kịp nữa!

- Bây giờ Nhị thiếu lập tức cho người cài bên cạnh Julia hành động đi, một khi quả bom được gỡ, bất luận kết quả thế nào cậu cũng phải cho bọn họ võ trang đầy đủ, coi như là một lời cảnh cáo với Julia, nếu như cô ta dám động đến Nhạc Yên Nhi thì cô ta cũng không sống được, đây là biện pháp cuối cùng mà tôi có thể nghĩ ra.

- Cậu dám đẩy cô ấy vào vòng nguy hiểm ư!

Hai mắt của Anjoye đỏ ngầu lên.

Bách Qủy cười khổ:

- Tôi hết cách rồi, chỉ có thể làm như thế mà thôi, bác sĩ chuẩn bị bắt đầu đi!

Y đau đớn hít một ngụm khí lạnh, không còn sức lực để nói chuyện tiếp nữa.

Anjoye nắm thật chặt hai bàn tay, xông ngay ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Trần Lạc.

Anh ta không thể đứng nhìn Nhạc Yên Nhi xảy ra chuyện, tuyệt đối không được!

Lúc này, bên trong lều, bác sĩ mổ vết thương ra, nhưng không hề cầm máu mà cứ để máu tươi bao lấy con chip chảy vào trong nước ấm.

Người túc trực bên ngoài lập tức bê chậu nước lên xe lái đi, đưa thứ đó đi càng xa càng tốt.

Nhưng dù sao cũng là mùa đông.

Nhiệt độ cơ thể con người không thay đổi nhưng nhiệt độ của nước hạ xuống rất nhanh.

Xe còn chưa lái được ba phút thì con chip bất ngờ nổ tung, hai người trong xe cũng không kịp nhảy ra.

Nhưng ba phút này đã đủ cho Bách Qủy và bác sĩ thoát khỏi nơi nguy hiểm.

Bách Qủy nhìn khung cảnh đằng xa, thở phào một hơi, trước khi hôn mê, y nói:

- Nhị thiếu, mau đi cứu Nhạc Yên Nhi!



Mà lúc này, trong phòng của Nhạc Yên Nhi…

Julia kinh hãi nhìn di động, sau khi chuông cảnh báo vang lên một giây, cô ta quyết đoán ấn nút khởi động, bom đã nổ rồi, nhưng cô ta không biết liệu Bách Qủy đã chết chưa.

Nhìn Nhạc Yên Nhi đang thoi thóp trên đất, nếu lúc này mà cô ta còn không hiểu ra thì đúng là sống phí hoài bao nhiêu năm.

Nhạc Yên Nhi lừa cô ta.

Con đàn bà không biết sống chết này dám khiêu khích sự nhẫn nại của cô ta!

Nhưng lúc này Julia không có tâm trạng để đôi co nữa, cô ta lập tức phái người đi điều tra tung tích của Bách Qủy, nhưng người của cô ta nhanh chóng báo lại, không chỉ có mình Bách Qủy mất tích, Mạnh Y Bạch cũng biến mất rồi, đến cả những người bọn chúng cài bên cạnh Đỗ Hồng Tuyết cũng bị tóm gọn một mẻ, hơn nữa người ra tay lại chính là Nhị thiếu.

Nội ứng ngoại hợp…

Rốt cuộc cô ta đã hiểu cái gì là nội ứng ngoại hợp rồi!

Dưới cơn phẫn nộ, Julia lại có được sự bình tĩnh hiếm có.

Cô ta bước từng bước lên trước, đi tới trước mặt người đang nằm trong vũng máu là Nhạc Yên Nhi, sau đó giẫm thật mạnh lên miệng vết thương trên người cô.

Gót nhọn của giày cao gót chèn lên miệng vết thương của cô, Nhạc Yên Nhi vốn đang hôn mê phải tỉnh lại vì đau đớn.

Cô đau đến mức toát hết mồ hôi lạnh, cơ thể co rúm lại một cách nhỏ bé đáng thương, nhưng môi cô lại nhoẻn cười.

Trong lúc mê man, cô nghe thấy người của họ báo lại, cô thành công rồi!

Thấy nụ cười trên gương mặt cô, Julia không nhịn được cười lạnh:

- Nhạc Yên Nhi, tôi thật sự đã coi thường cô, không ngờ cô còn có bản lĩnh này! Chẳng trách Dạ Đình Sâm lại lưu luyến cô như thế, e rằng đến như tôi đây cả đời cũng không quên được cô mất!

Lúc này Nhạc Yên Nhi đã đau đến mức không chuyện được nữa, trong cổ họng cô toàn là máu tươi đặc quánh, tất cả những gì cô có thể ngửi thấy cũng chỉ là mùi máu tươi. Khắp nơi trên người cô chi chít vết roi, trên mặt cũng không tránh được bị đánh vài roi, cả người cô đều đau đớn, không thể phân biệt được chỗ nào đau nhiều hơn, chỗ nào đau ít hơn nữa rồi.

Nhưng điều may mắn là cô vẫn còn sống.

Chỉ cần cô còn sống, Julia sẽ không hành hạ cô đến chết nữa, vì Julia không ngốc, nếu như cô chết rồi thì cô ta sẽ không còn con tin để uy hiếp Dạ Đình Sâm, Anjoye cũng sẽ không nghe theo lời của cô ta.

Julia phẫn nộ đạp Nhạc Yên Nhi lật lại,cô ta thực sự rất muốn giết người này sau đó cùng chết với Dạ Đình Sâm.

- Nhạc Yên Nhi, bây giờ tôi sẽ giết cô, rồi tôi sẽ nhanh chóng giết Dạ Đình Sâm, tác thành cho hai người ở dưới địa ngục!

Julia điên rồi, cô ta đã bắt đầu không để ý đến hậu quả nữa.

Nhưng đúng vào lúc này, có người đột nhiên xông vào hét lớn:

- Không hay rồi!

- Người của Nhị thiếu đã bao vây biệt thự rồi! Cô chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Người mới chạy vào vội vã nói.

Nhị thiếu…

Anjoye!

Cô ta nhíu chặt mày, dừng động tác lại, đồng thời từ từ tìm lại được bình tĩnh.

Cô ta rõ hơn ai hết lý do tại sao Anjoye lại tới đây.

Nếu như bây giờ Nhạc Yên Nhi xảy ra bất trắc gì thì chính cô ta sẽ mất đi lá bùa hộ mệnh tốt nhất.

Cô ta dừng tay lại, lạnh giọng nói:

- Gọi bác sĩ tới đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom