• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi nghe thấy thế thì mặt đỏ lên, cô muốn giãy ra khỏi tay hắn, nhưng lại không ăn thua gì.

- Nhưng hôm nay đừng đánh, tôi muốn xuống bếp nấu ăn, trước kia bận quá nên không có cơ hội nấu cơm cho hai mẹ con Vãn Vãn, hôm nay chắc phải mượn nhà bếp của anh chị một lần.

- Sao mà để khách xuống bếp được...

- Lần sau hai anh chị đến nhà tôi làm khách thì lại phiền chị nấu vậy.

Hắn bình tĩnh nói, trong giọng nói ẩn chứa ma lực khiến người ta căn bản không thể chối từ.

- Được rồi, em để ông béo nhà em giúp anh vậy.

- Không cần đâu, một mình tôi là được rồi.

Hắn nõi xong thì ôm Nhạc Yên Nhi, kéo cô đến chỗ sofa:

- Em ngồi đây một chút là được rồi, đồ ăn hôm nay là do mẹ Đinh Đang mua, có thể không vừa miệng em lắm, em thích thì ăn nhiều một chút, không thích thì cứ ăn ít thôi. Hôm nào có dịp... Anh lại nấu thêm cho em.

Câu nói sau cùng nghe có phần chua chát.

Nói xong thì hắn xoay người đi vào bếp.

Cô nhìn bóng lưng kia bước đi đầy ưu nhã với nhịp bước của riêng hắn.

Hắn thuận đường đi vào bếp, động tác thuần thục đến mức tựa như khôngphải lần đầu, nhanh chóng mang tạp dề vào, bắt đầu rửa rau chuẩn bị.

Nhạc Yên Nhi nhìn mà trong lòng thắt lại, có cảm giác muốn khóc.

Trước kia...

Đã lâu lắm rồi cô không ăn thức ăn do hắn nấu.

Lúc này mẹ của Đinh Đang đi tới trước mặt cô, nói với vẻ kinh ngạc:

- Không ngờ chồng chị còn nấu ăn được, em còn tưởng kiểu đàn ông giỏi giang công việc như anh ấy sẽ không giỏi chuyện bếp núc! Ông béo, anh nhìn ba của Vãn Vãn giỏi chưa kìa!

- Ừ.

Nhạc Yên Nhi khẽ đáp một tiếng, sau đó cố giấu ánh lệ trong mắt:

- Em vào bếp giúp anh ấy.

Nói xong thì cô bước nhanh vào bếp.

Cô nhìn bóng lưng của Dạ Đình Sâm, hít sâu một hơi mới tức giận gặng hỏi:

- Dạ Đình Sâm, sao anh lại đến đây làm gì? Tôi nghĩ mình đã nói đủ rõ ràng rồi, anh đừng có làm phiền mẹ con tôi nữa. Anh và tôi chẳng còn chút quan hệ nào hết, xét mặt pháp luật thì Vãn Vãn cũng không phải con của anh!

- Vì em.

Dạ Đình Sâm cũng không quay đầu lại:

- Trước khi có được em thì anh sẽ không đi đâu.

Nói xong hắn lại đưa một cái rổ sang:

- Em rửa cải đi.

- ... Tôi vào là muốn chuyện với anh thôi!!

Nhạc Yên Nhi tức giận gắt lại.

- Nhưng em cũng bảo vào giúp anh còn gì.

Hắn nói với vẻ đương nhiên, môi khẽ nhếch, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào cô với vẻ vô tội.

Hình như ban nãy cô viện cớ vào đây giúp hắn.

Nhạc Yên Nhi bĩu môi, trừng mắt nhìn hắn một cái, bộ dạng đầy vẻ dỗi hờn.

Cô giật lấy cái rổ, sau đó cam chịu bắt đầu đứng kế bên rửa rau, miệng càu nhàu:

- Có phải là anh cấu kết với Vãn Vãn hay không?

- Em nói kỳ thế, cha con anh chỉ bồi đắp tình cảm thôi.

Hắn cười khẽ.

- Anh tưởng tôi sẽ tin chắc! Vãn Vãn nó bị di truyền từ anh nên mới có kiểu cao lãnh như thế, ở trường sắp bị tẩy chay luôn rồi kìa!

Nhạc Yên Nhi tức giận trừng mắt.

- Có phải nó gây phiền phức cho em không? Có cứng đầu khó dạy gì không?

Hắn dừng lại, nghiêng đầu sang, nghiêm mặt hỏi cô.

- Đương nhiên là khó dạy rồi, giáo dục khi còn bé rất quan trọng, quyết định tam quan của trẻ con về sau, đã bảo với anh rồi...

Nhạc Yên Nhi đang định truyền thụ kinh nghiệm dạy trẻ con đúng đắn cho hắn, bảo hắn ít tiếp xúc với Vãn Vãn, tránh việc khiến Vãn Vãn càng ngày càng khác bè bạn.

Nào ngờ cô còn chưa nói xong thì Dạ Đình Sâm đã nhíu mày, lạnh giọng nói:

- Dạ Vị Ương có một giáo viên dạy kèm riêng, cách học hành rất hợp với bé gái, để anh mang Vãn Vãn sang. Sau này nó lại chọc em nổi giận thì cứ nói với anh, anh sẽ nói chuyện đàng hoàng với nó. Đừng tưởng là con gái của anh thì có thể bắt nạt vợ anh!

- ... Không phải... Anh hiểu lầm rồi, không phải Vãn Vãn lỳ lợm gì cả, tôi đang nói anh đấy! Dạ Đình Sâm, anh đừng có xuyên tạc ý của tôi, sự có mặt của anh sẽ ảnh hưởng đến Vãn Vãn, cho nên cách tốt nhất là anh hãy di đi!

Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ trợn mắt liếc hắn, không thể nào hiểu nổi tư duy của hắn.

- Nếu anh có thể khiến Vãn Vãn hòa đồng với bè bạn thì khỏi phải đi đúng không?

Hắn hỏi lại.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì hai mắt sáng lên, nhìn hắn với vẻ kinh ngạc:

- Anh có cách ư?

- Ừ, bảo đảm hiệu quả, thứ hai là có thể nhìn thấy hiệu quả ngay lập tức. Đến lúc đó em sẽ hiểu sức ảnh hưởng của cha đối với con cái.

Đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm sáng ngời, khẽ nhếch môi cười.

Trong đáy mắt ẩn giấu ý cười tinh ranh.

Điều Nhạc Yên Nhi lo lắng nhất chính là Vãn Vãn, nếu như ra tay từ chỗ Vãn Vãn thì coi như làm ít công to.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì cũng rục rịch, sở dĩ cô hay đến trường học như thế cũng là vì muốn kéo quan hệ giúp Nhạc Vãn Vãn, khiến cho mấy bé trong trường chịu chơi với Vãn Vãn.

Nếu như Dạ Đình Sâm thật sự có cách hữu hiệu thì có thể thử xem sao.

Dù sao thì thứ hai là thấy rõ hiệu quả ngay, cứ để mặc hắn ta lượn lờ trước mặt vài hôm vậy.

- Được, nếu không có hiệu quả thì anh phải đi ngay đấy!

- Nếu có hiệu quả thì sao?

Hắn thản nhiên hỏi lại, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm lóe sáng.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên là lạ.

Nếu có thì sao đâu?

- Nếu có thì tôi sẽ cho anh tiếp xúc với Vãn Vãn, chỉ được thế thôi.

- Cũng được.

Ý cười trên môi Dạ Đình Sâm lại càng sâu hơn, Nhạc Yên Nhi nhìn mà tim đập thình thịch, có cảm giác như vừa bị lừa lên thuyền giặc.

Cô nhanh chóng rửa rau xong xuôi, hắn lại đưa thêm vài món qua cho cô rửa, hai người không nói tiếng nào, nhưng không khí trong bếp vô cùng hài hòa và ấm cúng.

Đến Vãn Vãn giờ thì năm món một canh cũng được đưa lên bàn.

Sắc hương vị đều đủ, bát canh thơm ngát lại càng tuyệt vời hơn, hương thơm lan tỏa khắp phòng.

Chỉ nhìn món ăn và ngửi mùi hương kia thôi là đã thấy thèm rồi.

- Mọi người nếm thử đi.

Dạ Đình Sâm thản nhiên nói.

- Nhìn thôi đã biết ngon rồi, mẹ Dạ Đình Sâm, sao chị khéo tìm được một ông chồng vừa đẹp trai vừa giỏi giang thế chứ, em hâm mộ quá!

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì cười gượng hai tiếng.

Nếu mẹ Đinh Đang biết 5 năm trước ngày nào hắn cũng nấu cơm cho mình ăn thì không biết sẽ có cảm tưởng gì đây.

Nếu lại biết Dạ Đình Sâm là tổng tài của L.N thì không rõ sẽ có phản ứng thế nào nữa.

- Ba của Đinh Đang cũng giỏi lắm mà, còn tốt với chị nữa! Em nghe Đinh Đang nói anh ấy hay mua quà tặng cho chị, nghe thôi đã thấy lãng mạn rồi, thế này cũng quý lắm đấy.

- Chuyện này cũng dễ thôi, em muốn thì anh cũng làm được.

Dạ Đình Sâm đứng bên cạnh nghe thế bèn cất lời.

Không khí trên bàn cơm thoáng cương cứng lại.

Khóe miệng của Nhạc Yên Nhi co giật, không khỏi cảm thán EQ siêu thấp của Dạ Đình Sâm.

5 năm rồi mà chẳng tiến bộ chút nào! Người ta khen mình thì mình phải khen lại lấy lẹ chứ. Nào ngờ hắn lại hộc ra một câu dễ thôi!

- À... Hay là chúng ta ăn cơm đi nhé!

Nhạc Yên Nhi cười khổ một tiếng, lên tiếng cho bớt xấu hổ.

Dạ Đình Sâm múc một bát canh cá cho cô, Vãn Vãn cũng tự giác đưa bát qua, nào ngờ Dạ Đình Sâm lại ngó lơ, còn hờ hững nói:

- Tự múc đi.
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 684

Cô vừa mong đèn phòng giải phẫu sớm tắt, nhưng cũng vô cùng lo lắng nó tắt.

Thời gian trôi qua chậm rãi, cuối cùng nghe ‘Ting’ một tiếng, đèn tắt, cô lập tức đứng bật dậy, vì ngồi xổm quá lâu mà chân cô run lẩy bẩy, vội vàng đứng lên khiến chân cô tê rần đến mức khuỵu xuống.

Y tá thấy thế nên vội qua đỡ cô dậy.

Nhưng cô không để ý đến bản thân được mà chạy tới nắm chặt lấy tay bác sĩ, hỏi:

- Anh ấy sao rồi?

- Viên đạn sau lưng không sâu, chưa ảnh hưởng đến nội tạng nên không nguy hiểm, nhưng cần phải chuyển người bệnh tới phòng ICU để theo dõi thêm.

Bác sĩ nói xong liền rời đi, y tá đẩy băng ca ra, đưa Dạ Đình Sâm tới phòng theo dõi đặc biệt.

Nhạc Yên Nhi đi theo phía sau, nhìn người đàn ông mặt mũi tái nhợt nhưng vẫn vô cùng an tĩnh, như thể hắn chỉ đang ngủ mà thôi.

Cô đi theo vào phòng bệnh, mặc đồ vô khuẩn rồi ngồi cạnh hắn, nắm tay hắn thật chặt, dán sát vào má mình.

Tay hắn rất lạnh, lạnh đến mức khiến cô rùng cả mình, nước mắt nóng ấm nháy mắt lăn dài trên má.

Ngón tay hắn bỗng nhiên khẽ xoa mặt cô.

Cô giật nảy mình, sửng sốt nhìn Dạ Đình Sâm.

Đôi mắt hắn vẫn nhắm chặt, không hề có dấu hiệu đã tỉnh, động tác vừa rồi chỉ là thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức.

Nhạc Yên Nhi vốn còn không muốn khóc nhưng lại bị động tác nhỏ này của hắn khiến cho xót xa, nước mắt cứ thế rơi không ngừng được.

Cô khóc nấc lên, còn tay hắn thì cứ chốc lát lại lặp lại động tác kia, dù thế vẫn không hề tỉnh dậy, cứ như việc đó đã trở thành bản năng ăn sâu vào máu hắn.

Cô không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể lo lắng ngắm hắn qua làn nước mắt.



Nửa đêm…

Dạ Đình Sâm chậm rãi khôi phục ý thức, vừa mở mắt đã thấy khung cảnh lạ lẫm, trong mũi ngửi được toàn mùi thuốc tẩy trùng, hắn hiểu ngay mình đang ở bệnh viện.

Hắn muốn ngồi dậy nhưng cánh tay lại bị vật nặng đè lên, vừa cúi xuống nhìn thì không ngờ lại thấy được Nhạc Yên Nhi.

Không biết cô đã khóc bao lâu mà đôi mắt sưng đỏ cả lên, lông mi vẫn còn hơi nước, thậm chí khóe mắt cũng chưa khô.

Dù đang ngủ mơ nhưng cô cũng bứt rứt không yên.

Trái tim hắn mềm cả đi, có nén đau đớn để rút tay ra, rồi ôm Nhạc Yên Nhi lên giường.

Vừa mới được đặt lên giường cô đã nhíu chặt mi lại, đôi tay nhỏ bé luống cuống nắm chặt vạt áo hắn.

- Xin anh… nhất định phải tỉnh lại, nhất định phải khỏe mạnh… Không có anh em và con biết phải làm sao? Em phải sống thế nào bây giờ? Anh đi rồi… em phải làm sao đây? Dạ Đình Sâm…

Cô vừa khóc vừa gọi tên hắn, đôi mắt nhắm nghiền như đang rơi vào một cơn ác mộng kinh khủng.

Dạ Đình Sâm nghe vợ yêu bé nhỏ thốt ra những lời này, chỗ cứng rắn nhất trong lòng cũng phải mềm xuống.

Bàn tay to lớn ôm chặt cô vào lòng, rồi nhẹ giọng dỗ dành:

- Anh sẽ không để em rời xa nữa, đời không thể, kiếp sau cũng đừng mơ!

Cả đêm này hắn ôm cô mà ngủ.

Sáng hôm sau Nhạc Yên Nhi dậy rất sớm, cô muốn lau người cho Dạ Đình Sâm nhưng vừa tỉnh đã thấy không thích hợp, cô đang nằm trên giường, còn vùi mình trong lòng ai đó nữa.

Cô sợ tới mức không dám thở mạnh, nghi ngờ có phải bản thân đang nằm mơ không.

Nhạc Yên Nhi vừa giãy nhẹ một cái thì trên đầu bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.

- Đừng nghịch, ngủ ngoan đi nào.

A…

Nếu cô nhớ không lầm thì giờ Dạ Đình Sâm đang hôn mê trên giường bệnh mới phải…

Sao lại có thể lên tiếng mạnh mẽ vang dội thế này, trong giọng nói còn có ý yêu chiều rõ rệt nữa.

Chẳng lẽ cô vẫn đang nằm mơ sao?

Nếu như là mơ thì cả đời này cũng không cần tỉnh lại.

Khóe mắt cô ướt đẫm, không nhịn được mà vòng tay ôm eo hắn, vùi mặt vào hõm vai hắn, sau đó dè dặt mở miệng, chỉ sợ phá vỡ giấc mộng này, mộng vỡ cô cũng phải tỉnh dậy.

- Em đang mơ phải không Dạ Đình Sâm, nếu không sao em lại nằm trong lòng anh thế này được? Anh có biết hôm qua người anh toàn là máu làm em sợ lắm không? Sao một người lại có thể chảy nhiều máu thế chứ, tay chân anh còn lạnh ngắt ấy, làm trái tim em cũng lạnh theo. Em chỉ sợ anh không thể tỉnh lại được nữa!

Nghe cô nói mà sống lưng Dạ Đình Sâm căng lên, động nhẹ hắn cũng không dám, chỉ để mặc cô ôm siết mình rồi khóc kể những khổ sở trong lòng.

Chắc chắn cô đã bị dọa cho chết khiếp rồi!

Hắn ôm cô, bàn tay đưa lên vuốt ve mái tóc cô rồi nhỏ giọng an ủi:

- Giờ ổn cả rồi, em nhắm mắt lại đi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết là được.

- Lần sau tỉnh dậy em có thể thấy anh khỏe mạnh đứng trước mặt mình không? Em có phải đang đòi hỏi quá nhiều rồi không?

Cô mỉm cười tự giễu.

Chỉ là một giấc mơ đã đủ để cô thỏa mãn, thế mà cô còn dám mong ước nhiều hơn.

Trong lúc cô cho rằng không có khả năng thì Dạ Đình Sâm lại nghiêm túc đáp lời.

- Chờ em tỉnh nhất định sẽ thấy anh.

Cô khẽ cười, tiếp tục ôm chặt hắn, từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.

Rất nhanh sau đó tiếng thở của cô trở nên đều đặn hơn.

Hôm qua cô như mất hết sức sống, còn khóc rất lâu nên cơ thể mỏng manh này không chịu nổi thêm nữa, lần này cô chìm vào giấc ngủ sâu.

Đúng lúc này y tá vào phòng thay thuốc, thấy người bệnh đã bỏ ống thở ra nhưng trên tay vẫn cắm kim truyền thì vô cùng kinh ngạc.

Sức sống của người này không biết mạnh mẽ tới đâu mà có thể phục hồi nhanh thế, cứ như hắn được làm bằng sắt vậy.

Y tá bước tới định tiêm cho Dạ Đình Sâm nhưng lại thấy trong ngực hắn đang ôm một người, chính là cô gái người nhà hôm qua.

Cô y tá giật mình, loay hoay không biết làm thế nào cho phải thì lại nghe thấy Dạ Đình Sâm lên tiếng.

- Cô làm nhẹ nhàng thôi, đừng đánh thức cô ấy.

Lúc nói chuyện mắt hắn vẫn không rời Nhạc Yên Nhi, cái nhìn dịu dàng như nước, tiếc rẻ như thể phải rời đường nhìn dù chỉ một giây cũng là tra tấn với hắn.

Cô y tá tiêm cho hắn mà hắn cũng không hề nhíu mày một cái, còn giơ một tay vén tóc giúp cô gái trong lòng, rồi sợ cô lạnh nên lại kéo cả nửa cái chăn đơn đắp cho cô.

- Thưa ông giờ ông có thể chuyển sang phòng bệnh thường được rồi.

- Tôi biết rồi, nhưng giờ cứ ở tạm đây đã, chờ cô ấy dậy rồi nói sau.

Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp.

Cô y tá tiêm xong thì đi ra, Dạ Đình Sâm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Adler, để anh ta qua nhà họ Dạ mang ít cháo hoa sang đây, hắn sợ Nhạc Yên Nhi tỉnh dậy sẽ đói.

Nhạc Vãn Vãn đang ở gần Adler nên biết Dạ Đình Sâm gọi về, cô bé lập tức bật dậy rồi giật điện thoại của anh ta.

- Cái người cha hờ này, mẹ con đâu mất rồi?

Nó nôn nóng hỏi.

- Cô ấy đang ở trong lòng ba.

- Gì… Trong lòng ba… Ba làm gì mẹ rồi hả?!

Nhạc Vãn Vãn như tiểu thú dựng lông, hung hăng hô lên.

- Ngủ một đêm thôi.

Dạ Đình Sâm trả lời rất thật thà.

- …

Vãn Vãn lúc này đã có ý muốn đập đầu vào tường, nước mắt sắp sửa tuôn như suối rồi, cha nó khoe ân ái đúng là khắp mọi nơi mà, còn nhất định không biết thế nào gọi là kìm chế nữa chứ. Đứa nhóc như nó nghe xong cũng xấu hổ lắm đấy!

Trong lúc con bé đang nghẹn lời thì Dạ Đình Sâm lại nói tiếp.

- Ngoan ngoãn ở nhà chờ ba mẹ về, giờ ba lại ngủ thêm một lát với mẹ con đây.

Nói xong hắn thẳng tay dập máy, tiếp tục ôm Nhạc Yên Nhi ngủ, hoàn toàn không để ý tới việc con gái mình liệu có bị bóng ma tâm lý hay không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom