• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Chương 667: Tay mơ mạt chược

Lời này vừa ra thì bầu không khí trên bàn cơm lại cương cứng.

Nhạc Yên Nhi vội đứng lên nói:

- Để mommy làm cho.

Dạ Đình Sâm thấy cô đứng dậy thì níu tay cô nói:

- Vậy thôi đi, để anh làm.

Sau đó hắn cũng múc cho Vãn Vãn một bát rồi nói:

- Để yên cho mẹ ăn cơm, con tự mình ăn đi.

Nói xong thì ánh mắt lạnh lẽo đầy sát thương quét thẳng lên người cô bé.

Bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn cảm giác được nguy cơ khổng lồ!

Ba giỏi, vậy thì gắp thức ăn!

Vãn Vãn cũng không phải dạng vừa, vừa ăn canh vừa nói:

- Mẹ, con muốn ăn cái kia, xa quá con với không tới!

Nhạc Yên Nhi định gắp, nhưng Dạ Đình Sâm lại ngăn cản ý bảo để hắn làm.

- Mẹ ơi con muốn ăn tôm, mẹ bóc vỏ cho con đi.

Cô định buông đũa thì lại bị Dạ Đình Sâm ngăn cản, để hắn làm.

- Mẹ, cá này nhiều xương quá...

Cô bé còn chưa nói xong thì Dạ Đình Sâm đã ngoan ngoãn lọc xương giúp.

Tuy rằng hơi là lạ, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy gia đình rất hài hòa.

Xem ra trong nhà họ Nhạc Yên Nhi có địa vị cao nhất, hai người còn lại thì lấy Nhạc Yên Nhi làm trung tâm.

Ăn cơm xong, mẹ Đinh Đang dọn bàn, bắt đầu chơi mạt chược.

Bốn ván đầu Dạ Đình Sâm thua rất thảm, thậm chí còn không biết đếm điểm, không biết đưa bao nhiêu cho người ta.

Nhưng mấy ván sau thì lập tức thay đổi, Dạ Đình Sâm giống như có được thần công, ra bài quyết đoán, bốc bài cũng tuyệt vời, mấy ván sau không ai thắng nổi.

Hơn nữa hắn còn không nhường, dù sao cũng là tới nhà người ta làm khác, cứ ù mãi cũng kỳ, kiểu gì cũng phải cố ý thua vài ván cho người ta chút mặt mũi.

Tiền là chuyện nhỏ, quan trọng là mặt mũi ấy chứ, chẳng lẽ hắn không phát hiện mặt của mẹ Đinh Đang đã đen thui rồi hay sao?

Cô liên tục nháy mắt ra hiệu cho Dạ Đình Sâm, nhưng hắn không hề lĩnh hội, còn nhìn cô hỏi lại vô cùng nghiêm túc:

- Bụi bay vào mắt em à?

...

Bây giờ Nhạc Yên Nhi thật sự rất muốn cạy đầu Dạ Đình Sâm ra để xem bên trong chứa cái giống gì!

- Em... Em không sao... Chỉ là không ngờ anh lại giỏi như thế, không hề thua luôn. Sao anh lạikhông thua nhỉ? Anh thua chút đi chứ...

Giọng cô ngày càng nhỏ, mặt mày nhăn nhó, hận không thể đập chết tên này cho rồi.

Cuối cùng Dạ Đình Sâm cũng cảm thấy ngại vì mình thắng hơi nhiều, nên không lấy tiền nữa.

Nhưng chuyện này còn khiến người ta mất mặt hơn!!

Cũng không biết là hắn ăn may hay kỹ thuật chơi bài tốt, thắng được ít nhất cũng phải là tự mó, hoặc là thanh nhất sắc, thập tam yêu... Cứ như xài tool hack vậy.

Cho nên người ta cũng thua khá nhiều tiền.

Hắn bảo không lấy tiền, ba mẹ Đinh Đang nào chịu, cuối cùng nhét hết vào tay của Nhạc Vãn Vãn.

Sau cùng toàn bộ tiền trên bàn đều bị ăn sạch.

Nhạc Yên Nhi thật sự muốn khóc, bèn nói:

- Giờ cũng muộn rồi, buổi tối nhà em còn có việc.

- Không được, đã nói đánh 18 ván mà, còn 4 ván cuối, kiểu gì cũng phải đánh nốt, tôi không tin mình đen thế, không thắng được ván nào.

Ba Đinh Đang nói ngay.

- Đúng đấy, đã nói đánh 18 ván rồi, sao có thể thiếu 4 ván cuối được?

Mẹ Đinh Đang phụ họa.

- Thế...

Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi đột nhiên nghĩ ra một chiêu, vội nhăn mặt đau đớn ôm lấy bụng.

Dạ Đình Sâm lập tức dừng lại, đi đến bên cạnh ôm lấy cô, sốt ruột hỏi:

- Có phải là khó chịu ở đâu không? Anh đưa em đến bệnh viện nhé.

- Không cần... Anh đỡ em đến toilet đi, em muốn đi vệ sinh mà thôi.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì lập tức đỡ cô đến toilet.

Anh vốn định chờ ở cửa, nào ngờ Nhạc Yên Nhi kéo anh vào theo, khiến anh có phần nghi hoặc.

- Có phải là ở nhà người lạ ngại đi toilet nên kéo anh theo không?

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì lập tức cạn lời, trừng mắt nhìn anh:

- Anh cũng biết đây là nhà người ta đấy à! Cứ thắng suốt như thế thì người ta biết phải làm sao! Anh không thấy mặt của ba mẹ Đinh Đang đều đen thui lại rồi à?

- Không có, anh chỉ toàn nhìn em thôi, mắt em đỡ hơn chưa?

Dạ Đình Sâm thành thật đáp lại.

Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười, cuối cùng đành nói:

- Lát nữa anh cố ý nhường đi mấy ván cuối đi, vờ như bài xấu ấy. Tốt xấu gì cũng phải cho người ta chút mặt mũi chứ!

- Anh biết rồi.

Hắn ngoan ngoãn đáp lại, sau đó hỏi han cô:

- Bụng em còn đau không?

- Đần thế, không nhìn ra là tôi giả vờ à? Lát nữa ra ngoài anh biết phải làm thế nào rồi chứ?

- Anh biết rồi.

Cao thủ mạt chược mới nổi Dạ Đình Sâm nghiêm túc bảo đảm.

Vậy nên trong bốn ván cuối, ba mẹ Đinh Đang thắng trước, sau đó đến phiên Nhạc Yên Nhi, cuối cùng vẫn là Dạ Đình Sâm thắng.

Điều này khiến Nhạc Yên Nhi có cảm giác bất lực, thôi bỏ đi, hắn làm được như thế đã khá lắm rồi, khiến cho người chưa từng thua ai như Dạ Đình Sâm phải nhường, đúng là làm khó hắn.

Trên bàn mạt chược, ba mẹ Đinh Đang cười nói.

- Chồng chị trông không giống người mới biết chơi mạt chược chút nào!

- Đúng thế... lợi hại thật đấy...

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì cười gượng, sau đó kéo tay Dạ Đình Sâm:

- Thôi giờ cũng muộn rồi, bọn em cũng phải đi thôi, tối nay còn chút việc, bọn em đi trước đây. Vãn Vãn, đi thôi.

Cô vội vàng gọi Vãn Vãn đi về.

Nhưng sau khi xuống lầu thì Nhạc Yên Nhi ngu người, xe cô đỗ ở đây đâu rồi?

Ngay khi cô tìm kiếm khắp nơi thì sau lưng lại có giọng nam thản nhiên vang lên:

- Lúc nãy anh đã bảo người đến kéo xe em đi rồi.

...

- Ngồi xe anh về đi, giờ này đang là giờ cao điểm, khó đón xe lắm.

Hắn mở cửa xe, dáng người cao ngất dựa bên xe, mặt mày nhường kia đúng là có thể quyến rũ cả đống người.

Trai già hơn 30 tuổi rồi mà còn quyến rũ như thế!

Nhạc Yên Nhi vội dời mắt, sau đó nói:

- Không cần đâu, tôi với Vãn Vãn gọi xe về cũng được.

- Anh và em không thể ngồi lại nói chuyện bình tĩnh với nhau được à? Đưa Vãn Vãn về nhà xong chúng ta ngồi nói chuyện thẳng thắn với nhau đi.

Dạ Đình Sâm nói với vẻ thành khẩn.

Vãn Vãn cũng nắm lấy tay cô, mếu máo:

- Mẹ, hay là mẹ nói chuyện với ba đi!

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì hít sâu một hơi rồi đáp:

- Được, vậy đưa Vãn Vãn về nhà xong thì chúng ta nói chuyện.

Ánh mắt của cô sáng rực, nhìn người nọ, trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cắt đứt quan hệ với hắn.

Vì tốt cho cả hắn lẫn Vãn Vãn.

Sau khi đưa Vãn Vãn về thì hắn tìm một quán coffee để ngồi.

Nhạc Yên Nhi vừa ngồi xuống đã vào thẳng vấn đề:

- Nhạc Yên Nhi 5 năm trước đã chết rồi, tôi bây giờ không hề có quan hệ gì với anh cả.

- Đúng là 5 năm trước vợ anh đã qua đời. Cho nên anh nhìn vật nhớ người, ngắm cảnh sinh tình, gặp được một cô gái giống hệt vợ anh ở thành phố A, lại đang độc thân nên muốn theo đuổi người ta.

Hắn thản nhiên nói, ngón tay miết trên mép ly trà.

- Bây giờ anh có thể theo đuổi em được không, cô Sở?

Dạ Đình Sâm mỉm cười, làn khói nóng bốc lên từ tách trà khiến ánh mắt anh thăm thẳm, làm người ta không sao dời mắt được.
 
Advertisement
Last edited:
  • Chương 685

Nhạc Vãn Vãn chán nản ngồi sụp xuống sofa, vừa vẽ vòng tròn vừa hỏi:

- Chú Adler ơi, có khi nào cháu không phải là con ruột của ba không?

- Cô chủ chắc chắn là con ruột của chủ tịch.

- Nhưng mà… Sao cháu cứ có cảm giác mình được nhặt ở thùng rác về ấy? Cháu chỉ muốn có nhiều người thương mình hơn mà giờ toàn thấy người đến canh chừng mình thôi là thế nào! Tim cháu đau quá đi, lúc họ khoe ân ái chẳng nghĩ gì đến cảm giác của một đứa trẻ tội nghiệp cả! Đúng là… rất tàn nhẫn…

- Cô chủ…

Adler vẫn muốn khuyên con bé.

Nhưng Vãn Vãn đã đứng phắt dậy:

- Thôi, cháu đi tìm thằng nhóc Evan chơi cùng đây!

Adler nghe thế lập tức đi chuẩn bị xe, hộ tống Nhạc Vãn Vãn ra ngoài.

Trên đường đi, cô bé cúi đầu nghịch di động một lát, xong đột nhiên quay ra nói với tài xế:

- Chú ơi, đằng sau có xe đi theo chúng ta phải không?

Tài xế nghe thế mới nhìn qua kính chiếu hậu, đúng là thấy một chiếc xe màu đen đi cách họ một đoạn, không nhìn được biển số, cũng không chắc chiếc xe đó có phải đang theo dõi họ hay không.

- Chắc không phải đâu cô chủ.

Ông ta nhìn Nhạc Vãn Vãn ngồi ghế sau bằng ánh mắt kinh ngạc, bởi vì chính ông ta còn chưa thấy cô bé ngẩng đầu lên chút nào thế mà đã có thể nhận ra có xe đi phía sau.

Cô bé bất đắc dĩ chống cằm, đây không phải lần đầu tiên nó bị theo dõi, mỗi lần đều không cùng loại xe, hơn nữa biển số còn không giống nhau, nó thấy đến lần thứ ba rồi mới khẳng định là có người bám đuôi.

Mỗi lần đều duy trì khoảng cách nhất định, nhìn qua rất giống vô tình đi chung đường thôi, nhưng cái khoảng cách an toàn thế này thật sự rất đáng nghi.

Nhìn như không thể theo sát được nhưng lại không để mất dấu.

- Chú tăng tốc đi, đến chỗ rẽ tiếp thì rẽ ngoặt vào, để xem có cắt đuôi được chiếc xe kia không.

Nhạc Vãn Vãn sầm mặt ra lệnh.

Tài xế làm theo, vốn đang đi thẳng nhưng lại đổi lái rẽ ngoặt, xe phía sau bị bất ngờ nên đến tận chỗ rẽ mới phát hiện ra, vội vàng đi theo.

Nhưng xe của họ đã mất dấu giữa dòng xe cộ đông đúc, hơn hơn nữa đây là đường một chiều, lên một đoạn lại còn một chỗ rẽ khác.

Kỹ thuật lái xe của tài xế rất tốt, lao vút qua cột đèn giao thông, nhanh chóng cắt đuôi chiếc xe phía sau.

Mà Nhạc Vãn Vãn như đế vương, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt kiêu ngạo như thể đang xem thường chiếc xe bám đuôi ngu ngốc kia.

Cô bé ra lệnh rẽ từng khúc cua một, tài xế cũng bị làm cho váng đầu như thế nó không tin chiếc xe kia còn theo nổi.

Cuối cùng xe dừng trước cửa nhà Evan mà tài xế vẫn chưa hiểu gì:

- Giờ chúng ta đang ở đâu đây cô chủ? Đã đến nơi rồi à?

Nhạc Vãn Vãn nghi hoặc nhìn ông ta:

- Không phải chú là người lái xe à? Chẳng lẽ chú không biết đường sao?

Lái xe nhìn gia huy nhà Louis mới nhận ra, ông không khỏi thầm giật mình.

Cô chủ nhỏ nhớ rõ đường thế, chẳng lẽ đã thuộc hết bản đồ rồi sao?

Ông ta nuốt nước miếng, dè dặt hỏi:

- Cô chủ học thuộc hết bản đồ đấy à?

- Học bản đồ làm gì? Mấy thứ này không phải chỉ cần nhìn một cái là đủ nhớ rồi à?

Nhạc Vãn Vãn vẫn khoanh tay, ngếch cằm nói, sau đó mới ung dung bước qua cửa sắt.

Giờ nó là thiên kim tiểu thư của tập đoàn LN, ai cũng phải tôn trọng nó vài phần, với lại cũng không phải lần đầu tới nhà Evan, đám vệ sĩ gác cổng đều biết rõ cái uy của bà cô trẻ này rồi, mỗi lần nó đều dạy dỗ cậu chủ nhà họ một trận nên thân, lại còn giành cả quần áo của thiếu gia để mặc nữa. Cứ thấy Evan mặc đồ đẹp là nó lao đến lột luôn, chuyện cướp đồ khiến cậu chủ nhà họ chỉ còn độc một chiếc quần lót diễn ra như cơm bữa.

Đến bọn họ là người làm mà còn thấy mất hết cả thể diện.

Gia tộc Louis cũng rất có tiếng tăm tại Anh, dù không bằng LN nhưng đã đủ để người khác phải kính trọng.

Thiếu gia nhà họ cũng là người thừa kế được cả gia tộc o bế nha, sau có thể bị người ta bắt nạt thế được chứ?

Lần đầu tiên Evan bị lột đồ lão gia chủ đã lập tức gửi thiếp mời đến biệt thự của Dạ Đình Sâm, nhưng không ngờ đi được nửa đường thì bị Evan chặn lại.

Dù còn bé nhưng thằng nhóc đã có chính kiến riêng, nó nói tất cả đều do nó tự nguyện khiến lão gia chủ không làm gì được nữa.

Từ đó về sau Evan mời nhà thiết kế nổi tiếng giúp nó làm thật nhiều đồ đẹp, rồi cứ thế ngồi chờ Nhạc Vãn Vãn đến lột đồ thôi.

Evan đang ở trong thư phòng, nghe báo tiểu ma đầu kia lại tới thì không nhịn được cười.

Nó lập tức căn dặn:

- Mang quần áo mới của tôi tới đây.

Ngay sau đó có nhà thiết kế nhanh chóng mang đồ đã được chọn lựa kỹ càng tới.

Evan mặc xong còn cẩn thận ngắm mình trong gương rồi mới tươi cười xuống nhà dưới.

Lúc này Nhạc Vãn Vãn cũng đã vào trong phòng khách, xuyên qua hành lang hoa lệ, đang đi đến đầu cầu thang thì vừa hay thấy Evan đi xuống.

Đôi mắt của Nhạc Vãn Vãn liếc qua một cái, cứ có cảm giác mỗi lần mình tới thẩm mỹ của thằng nhóc Evan này lại nâng cao không ít.

Trước kia có cảm giác như nhà giàu mới nổi, đồ gì cũng phải màu vàng mới chịu, giấy dán tường vàng nhạt, đồ trang trí màu vàng, đèn cũng màu vàng nốt. Càng đáng sợ hơn là trong nhà họ toàn là đồ dùng bằng vàng! Dù không phải vàng thật thì cũng là mạ vàng.

Nó biết gia tộc Louis trước kia là họ của hoàng gia, chắc chắn rất giàu, nhưng trắng trợn khoe khoang thế này nó vẫn là lần đầu tiên được thấy.

Với lại nghe nói gia chủ đời này rất thích vàng, giống như truyện thần thoại có con rồng phương Tây thích nhất là những thứ lấp lánh.

Lần đầu tới nó đã không tránh được dè bỉu.

Lần thứ hai tới giấy dán tường đã được thay hết, dụng cụ bằng vàng cũng bị cất đi, tranh treo tường đổi thành những bức có tiếng của các danh họa.

Lần thứ ba tới thì từ thảm trải sàn đến sofa cũng đều đổi thành kiểu dáng trong lành nhẹ nhàng như ở một biệt thự thôn quê, trong phòng cũng thấy đặt bình sứ cắm hoa tươi, tóm lại là phẩm vị càng ngày càng khá.

Lúc này Evan xuất hiện trước mặt nó, trên người mặc một chiếc áo len đan màu trắng, dưới là quần âu đen giản dị, còn khoác một chiếc áo dạ dày, nhìn cực kỳ đẹp trai, đúng tiêu chuẩn một quý ông người Anh.

Evan mới sáu tuổi nhưng đã cao hơn bạn cùng trang lứa nhiều, xem ra sau này chắc chắc không thể thấp bé được.

Vãn Vãn vừa nhìn đồ cậu nhóc mặc thì đôi mắt lập tức tỏa sáng, vội vàng lao đến kéo áo khoác của nó, lôi một mạch Evan từ trên cầu thang xuống dưới.

- Thằng nhãi này, thẩm mỹ lại cao hơn rồi! Nhanh cởi đồ cho chị đây, chị sẽ tha cho mi khỏi chết!

Evan thì vẫn là bộ dáng khúm núm lần đầu gặp, sợ sệt cởi đồ rồi nâng bằng cả hai tay dâng lên cho Vãn Vãn.

Giờ đã là tháng mười một, trong phòng có dùng điều hòa âm tường loại tốt nhất nhưng đột nhiên cởi đồ vẫn sẽ cảm thấy rất lạnh.

Nó cởi xong thì lạnh đến run người, bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn thấy thế cũng không đành lòng, lại cởi áo khoác của mình xuống khoác cho nó:

- Đây là áo mẹ tôi mua, lát nữa nhớ phải trả đấy nhé.

- Thế… vì sao cậu cướp quần áo của tôi, lại còn không trả tôi nữa?

Evan chớp đôi mắt to, giả vờ như ngây thơ hỏi.

Nhạc Vãn Vãn nghe thế lườm nó một cái, hai tay chống nạnh như một mụ đàn bà chanh chua chính hiệu.

- Thế mà gọi là cướp à? Không phải tự cậu dâng lên cho tôi hả?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom