• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi nhìn nụ cười đau khổ của Lâm Đông Lục, nước mắt cô lại vòng quanh.

Trong ánh mắt mơ hồ, nụ cười của anh bỗng trở nên rực rỡ.

- Phải, đó là những gì em muốn nói. Lâm Đông Lục, đây là kết quả tốt nhất rồi, anh có người yêu anh hết lòng, cô ấy sẽ luôn ở bên anh. Em cũng gặp Dạ Đình Sâm, anh ấy rất yêu em, em cũng rất yêu anh ấy.

- Ừ, kết quả này quả là tốt.

Hiện tại, anh không thể phản bác câu nói này.

Tâm tư trước kia anh luôn chôn giấu, luôn cố gắng để nhớ lại quá khứ, có thể nhớ lại ký ức giữa mình và Nhạc Yên Nhi thì hẳn sẽ càng thêm hạnh phúc.

Thật ra, Lâm Đông Lục đang tìm một thứ để chứng minh rằng Nhạc Yên Nhi nên chọn mình hơn là chọn Dạ Đình Sâm.

Nhưng sự thật đã cho thấy cô sẽ mãi mãi không thể có được hạnh phúc nếu ở lại bên anh.

Lần này, Lâm Đông Lục đã hoàn toàn tuyệt vọng.

- Cảm ơn em đã cho anh biết chuyện của năm năm đó, chỉ là anh muốn hỏi thêm một câu, em có hối hận không? Em có hối hận đã ở bên anh không? Anh đã mang đến cho em nhiều đau khổ như vậy.

Lâm Đông Lục run rẩy tự trách mình.

Dưới ánh mắt sáng rực của anh, cô khẽ lắc đầu, đôi mắt cô rớm lệ nhưng lại cười rất vui.

- Em không hối hận. Hoàn cảnh ở nhà của em rất tệ, em luôn cho là Thượng Đế đã bỏ mặc mình, người muốn giam em trong bóng tối vĩnh viễn. Thế nhưng em lại được gặp anh, anh đẹp như ánh nắng vậy, thật sự rất mê người. Anh khiến em cảm thấy cuộc đời thật đẹp chứ không tồi tệ như em nghĩ. Cho nên, nếu không gặp được anh, sẽ không có em của bây giờ.

- Anh cũng không hối hận, không hối hận vì đã làm mọi thứ cho em.

Lâm Đông Lục lẩm bẩm, anh cười tươi hơn.

Nụ cười này cũng thoải mái hơn trước.

Nhạc Yên Nhi ở lại bệnh viện với Lâm Đông Lục thêm một lúc, cô hỏi thăm tình hình bệnh của anh cẩn thận, hy vọng anh có thể sớm khỏi.

Lúc sắp ra về, cô hỏi:

- Anh có tham dự hôn lễ của em không?

- Có.

Lâm Đông Lục cười nói, giọng nói của anh lần này đã vui vẻ và thoải mái hơn nhiều.

- Được, em sẽ giữ cho anh một chỗ. Anh phải thấy em hạnh phúc, em cũng phải thấy anh hạnh phúc, anh với Bạch Nhược Mai hãy sống vui vẻ nhé.

- Được, anh chắc chắn sẽ hạnh phúc cho em xem.

Anh cười.

Yêu cầu của em với anh, chắc chắn anh sẽ làm được.

Nhạc Yên Nhi, anh đã đồng ý với em rồi, em nhớ nhé.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì vui mừng gật đầu, lúc này cô định rời đi thì chẳng ngờ Hank lại hoảng hốt chạy vào.

- Hank, sao thế?

- Đỗ Hồng Tuyết mất tích rồi!

Hank nói, giọng rất nghiêm trọng.

- Mất tích?

Lâm Đông Lục nhíu mày:

- Căn nhà đó là sở hữu tư nhân của tôi, làm sao có thể mất tích đột ngột được. Có đầu mối gì không?

- Có dấu vết cửa sổ bị cạy mở, nhìn hiện trường thì có vẻ là bị người ta đưa đi.

Lâm Đông Lục nghe thế thì sắc mặt cũng nghiêm trọng hơn, anh nhắc nhở:

- Yên Nhi, Đỗ Hồng Tuyết rất kỳ quái, dường như cô ta biết rất nhiều bí mật. Có vẻ như cô ta không chỉ có một mình đâu.

- Là sao? Không chỉ có một mình? Ý anh là có người đang bí mật giở trò, sai khiến cô ta?

Tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch, hô hấp cũng rối loạn.

- Anh đang nghi ngờ chứ chưa có bằng chứng cụ thể, anh đã điều tra tất cả về cô ta nhưng không thấy có bất cứ dấu hiệu khả nghi nào. Tạm thời em không cần quan tâm, cứ cử hành hôn lễ đi, mọi chuyện có anh lo. Anh không làm được thì còn có Dạ Đình Sâm, dù sao nước Anh cũng chính là địa bàn của anh ta.

Lâm Đông Lục cố ý nói nhẹ đi để cô không phải lo lắng.

Đúng là anh không điều tra được điểm gì khả nghi, nhưng chính vì thế anh mới càng bồn chồn.

Điều này chứng tỏ người kia làm việc cực kỳ cẩn thận, dù Đỗ Hồng Tuyết bại lộ thì cô ta cũng chỉ là một con cờ của hắn, có phải hy sinh cũng không tiếc.

Nếu là như thế thì chắc chắn kẻ đứng sau rất mạnh.

Như vậy người đó đang có âm mưu gì?

Lâm Đông Lục cảm thấy sự việc rất nghiêm trọng nhưng anh không dám thể hiện lo lắng trước mặt Nhạc Yên Nhi, dù sao cô cũng sắp kết hôn, không thể khiến cô hoang mang vào lúc này được.

Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng đã có anh lo rồi.

- Không còn sớm nữa, anh bảo Hank đưa em về trước, em về một mình anh không yên tâm.

Cô gật đầu, cô biết lúc này có suy đoán cũng vô dụng, hơn nữa còn làm mình bất an.

- Em về đây, anh bảo trọng.

Cô dặn dò.

- Ừ.

Lâm Đông Lục gật đầu như hứa hẹn rồi nhìn cô ra về.

Cô lên xe, nhìn đồng hồ đã chín giờ tối, thời gian trôi qua thật nhanh, nếu Dạ Đình Sâm không ở phòng ngủ thì hẳn đang trong thư phòng rồi.

Hank nhìn Nhạc Yên Nhi ngồi trên ghế phụ, sắc mặt cô có vẻ mệt mỏi.

- Cô muốn ăn gì không?

- Không, muộn rồi, về sớm thì hơn.

- Được.

Hank gật đầu, chần chừ một lát rồi anh ta mới nói:

- Cảm ơn.

Ngay lúc này, biệt thự nhà họ Dạ.

Một cô gái đang lén lút bước trên hành lang, cuối cùng dừng bước trước một căn phòng.

Cố Tâm Nguyệt thấp thỏm đặt tay lên nắm cửa, hít sâu hai lần rồi mới mở cửa ra.

Cửa không khóa.

Cô ta từ từ mở cửa, nghe được tiếng nước vọng ra, cô ta biết người đàn ông kia đang tắm.

Cố Tâm Nguyệt mau chóng xem xét bố cục căn phòng, ở đây tràn đầy hơi thở của Dạ Đình Sâm.

Trong phòng chỉ có hai màu đen trắng, nghiêm túc đến khó mà tưởng tượng nổi.

Cô ta cứ nghĩ Nhạc Yên Nhi ở đây sẽ khiến nơi này thay đổi, thế nhưng xem ra chẳng ai có thể thay đổi người đàn ông kia cả.

Cô ta chỉ định xem xét một lát rồi đi nhưng cuối cùng, không khống chế nổi bước chân mình, Cố Tâm Nguyệt bước tới trước tủ quần áo, mở ra.

Bên trong là rất nhiều vest và sơ mi, chủ đạo là hai màu xám bạc và đen, thậm chí cô ta có thể tưởng tượng tới cảnh người đàn ông kia thay quần áo mỗi sáng, ngón tay dài mảnh cài cúc áo sẽ quyến rũ đến nhường nào.

Quần áo và đồ trang sức của Nhạc Yên Nhi không nhiều, vậy nên tủ quần áo của cô trông khá trống.

Cô ta đóng tủ lại, nhìn lên giường.

Bao giờ mình mới có thể ngủ trên chiếc giường này?

Ngay khi cô ta bắt đầu có những suy nghĩ kỳ quái thì tiếng nước dừng lại, Cố Tâm Nguyệt vội tranh thủ lấy một thứ trong ngực ra rồi cho vào chén nước trên chiếc bàn đen.

Làm xong, cô ta lách mình núp ngoài ban công.

Dạ Đình Sâm ra ngoài, hắn quấn khăn tăm bên dưới, dùng một tay chậm rãi lau tóc.

Hình tượng nghiêm túc hằng ngày không còn, lúc này lưng hắn thả lỏng, trông hiền lành hơn rất nhiều, vậy nhưng sự cao quý thì không hề biến mất.

Nét mặt hắn vẫn lạnh lùng như vậy, Nhạc Yên Nhi không ở bên thì khuôn mặt ấy dường như chẳng bao giờ có biểu cảm nào khác ngoài lãnh đạm.

Hắn lau tóc rồi ngồi xuống ghế, mở laptop ra, có vẻ như chuẩn bị làm việc.
 
Advertisement
  • Chương 490

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc Dạ Đình Sâm về nhà đã là tối muộn, hắn cũng muốn về sớm nhưng lại bị một vụ làm ăn kéo chân.

Vừa về biệt thự Dạ Đình Sâm đã kéo lỏng carvat, hình tượng nghiêm cẩn lập tức thay đổi, nhưng khí thế vẫn khiến người khác không dám khinh nhờn.

Nghiêm lão tới rót cho hắn một tách trà, nói:

- Hôm nay thiếu phu nhân muốn ra ngoài, Trần Lạc không ở đây nên tôi đã ngăn cô ấy lại… có thể cô ấy đã nghi ngờ rồi.

- Ông làm tốt lắm, chuyện kia đừng cho cô ấy biết vội.

Dạ Đình Sâm nhíu mày, lạnh lùng phân phó.

- Nhưng chỗ thiếu phu nhân…

- Tôi sẽ giải quyết.

Hắn lãnh đạm đáp, uống một tách trà xong có cảm giác không quá mệt mỏi nữa hắn mới đứng dậy lên gác.

Vừa vào phòng liền thấy cô vợ nhỏ của hắn đang quay lưng về phía cửa, cô mặc áo tắm trắng, tóc vẫn còn đang nhỏ nước.

Cô đang chuẩn bị quần áo trên giường, động tác nhẹ nhàng thật khiến người ta ấm lòng.

Dạ Đình Sâm bước tới, khẽ ôm lấy cô. Đặt cằm trên hõm vai cô, hắn tham lam hít vào mùi hương thơm ngát sau khi tắm của cô.

Tất cả mỏi mệt tại thời khắc chạm vào thân thể mềm mại của cô đã hoàn toàn tan biến, giờ tràn ngập trong lòng hắn là sự thỏa mãn vô bờ.

Người hắn ôm không có phản ứng gì, động tác trên tay cô ngừng lại trong chớp mắt sau đó lại tiếp tục như không có gì xảy ra.

- Để anh đi lấy máy sấy tóc cho em.

Dạ Đình Sâm thỏa mãn híp mắt, giọng nói khàn khàn mang theo cảm giác biếng nhác mê người.

Dứt lời hắn định đi nhưng cổ tay lại bị Nhạc Yên Nhi nắm chắc.

- Dạ Đình Sâm, chúng ta nói chuyện đi.

Cô quay lại, đôi mắt trong sáng nhìn hắn không chớp.

- Nói chuyện không cho em ra khỏi cửa sao?

Dạ Đình Sâm cười nói, không nhịn được giơ tay vuốt ve mái tóc cô:

- Anh chỉ muốn tốt cho em, sợ em lại bị tổn thương một lần nữa.

- Thế à? Thế xin hỏi anh vì sao lại muốn hủy hoại Bất động sản Quảng Thịnh, Lâm Đông Lục cũng làm hại tới em à?

Cô gằn lên từng chữ, giọng nói chứa đầy phẫn nộ.

Nghe thế sắc mặt Dạ Đình Sâm tối sầm xuống.

Nhìn sắc mặt hắn là cô biết những gì Arthur nói đều là sự thật!

- Sao anh lại làm thế Dạ Đình Sâm? Chẳng lẽ vì chuyện của cha Lâm Đông Lục và phó chủ tịch sao?

- Phải.

Hắn rất thành thực, không hề e ngại nói ra nguyên nhân.

Cô nghe thế không kìm được quát lên:

- Vì sao chứ?! Bác Lâm năm đó đã giúp phó chủ tịch cơ mà? Nói thế nào thì ông ấy cũng là ân nhân của anh, không có ông ấy giúp sao anh có ngày hôm nay được chứ!

Nghe thế đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm đột ngột trở lên lạnh băng.

Hai tay hắn nắm chặt cánh tay Nhạc Yên Nhi, từ đôi môi mỏng tràn ra tiếng nói lạnh lùng:

- Ân nhân ư? Em biết năm đó anh nghe được chuyện gì không? Lâm Viễn Đường, bác Lâm đáng kính trong miệng em dùng anh để uy hiếp mẹ anh, bắt bà ấy phải ở bên ông ta ba năm đấy! Cha anh vừa mất ông ta đã thừa cơ chen vào, thứ đàn ông khốn nạn đó còn khiến mẹ anh đến giờ vẫn bị người ta nhạo báng.

- Đây… Không phải sự thật, bác Lâm không phải người như thế…

Khi còn ở bên Lâm Đông Lục cô vẫn nghe anh ta nói về cha mình.

Trong lòng anh ta thì cha là một người đàn ông tao nhã thanh lịch, cả đời đều sống rất đúng mực, không hề làm ra chuyện gì có lỗi với ai.

Bác Lâm chính là thần tượng của Lâm Đông Lục.

Cô không thể tin sau lưng mọi người ông ấy lại là một tên đàn ông hèn hạ như thế, chắc chắn đã có hiểu lầm gì đó.

- Năm đó tận mắt anh thấy, tận tai anh nghe, ông ta chính miệng nói ra! Em có biết ba năm đó anh trải qua thế nào không? Phu nhân Rose dùng đó làm lý do để hãm hại anh, khiến mỗi bước đi của anh đều gian nan. Dù Lâm Viễn Đường giúp mẹ anh, giúp anh ngồi lên được vị trí chủ tịch của LN nhưng em có biết lúc anh không có ai bên cạnh đã chịu giày vò đến thế nào không? Em có biết cảm giác mọi người đều nhạo báng em, nói mẹ em gian díu với đàn ông khi chồng vừa chết, nói cha anh bị cắm sừng… Em có hiểu được cảm giác của anh lúc đó không?

- …

Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm, cô không thể phản bác được, chỉ đành cho hắn nắm chặt bả vai mình, đẩy cô lùi lại phía sau.

Đến khi…

Lưng cô đã dựa vào tường, cách một lớp áo tắm vẫn cảm nhận được cái lạnh thấm vào tận xương.

Dù hoàn cảnh của cô và Dạ Đình Sâm hoàn toàn khác nhau nhưng cô cũng từng trải qua những năm tháng gian nan, cảm giác đau đớn bất lực không ai quan tâm tới, chỉ có tự mình gánh chịu.

Nhưng bên cạnh cô dù gì cũng còn mẹ, năm đó Dạ Đình Sâm thì sao… Dạ Đình Sâm có cái gì cơ chứ?

Năm đó hắn còn là một cậu thiếu niên mà đã phải gánh vác gian khổ đến thế.

- Em nói đi?

- Em…

Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của hắn cổ họng cô như nghẹn lại, mãi mới thốt lên lời:

- Nhưng… Tất cả đều là ân oán của người đời trước, mọi chuyện cũng qua cả rồi, vì sao anh còn không muốn buông tha.

- Bởi vì…

Hắn ngừng một chút, ánh mắt lại càng khủng khiếp hơn.

- Vì Quảng Thịnh còn không sụp đổ thì những lời đồn đại kia sẽ không bao giờ ngừng!

- Miệng của người khác sao có thể ngăn được chứ!

Nhạc Yên Nhi vội hô lên.

Nghe thế hắn chỉ cười lạnh, sắc mặt đáng sợ như sứ giả địa ngục mang theo cái chết tới.

Hắn nói:

- Quảng Thịnh ngã xuống thì đám người nhiều chuyện kia sẽ lấy đó làm gương, sẽ hiểu mình còn dám ăn nói lung tung thì sẽ có hậu quả thế nào!

Trung Quốc có một câu ngạn ngữ là giết gà dọa khỉ.

Dạ Đình Sâm chính là muốn lấy đầu sỏ gây tội Quảng Thịnh ra khai đao.

Bất động sản Quảng Thịnh dù địa bàn tại thành phố A nhưng tài lực lại lớn mạnh vô cùng, nếu không phải năm xưa trợ giúp phó chủ tịch thì Quảng Thịnh đã đứng đầu cả thành phố A, sao phải ngang hàng với các công ty khác như hiện giờ? Nếu nó sụp đổ thì đám người đưa chuyện kia sẽ tự biết thân biết phận mà ngậm chặt miệng lại.

Dạ Đình Sâm vì bản thân không thể chạm vào phụ nữ mà không lấy được quyền lực thực tế ở LN, thế nên hắn mới đồng ý với phó chủ tịch, đến thành phố A lo liệu việc kết hôn, không ngờ lại còn gặp được niềm vui ngoài ý muốn là Nhạc Yên Nhi.

Đã nắm được quyền lực trong tay thì hắn cũng bắt đầu xử lý Bất động sản Quảng Thịnh!

- Yên Nhi, anh hy vọng em có thể hiểu anh!

Dạ Đình Sâm nhìn sự kinh ngạc trên mặt vợ mình, rõ ràng cô vẫn chưa chấp nhận được sự thật khiến hắn xót xa vô cùng.

Nghe hắn nói lòng cô như thắt lại, cổ họng thì như bị đá chặn, không nói nổi một lời, khó chịu tưởng chết được.

Một lời nhẹ nhàng của hắn lại cho cô cả một bài toán khó.

Giữa hắn và Lâm Đông Lục cô nhất định phải chọn một người.

Cô yêu Dạ Đình Sâm, điều này không có gì phải bàn cãi.

Tuy cô đã không còn tình cảm với Lâm Đông Lục nhưng còn có tình bạn, những năm trước nếu không có anh ta chắc cô đã không sống nổi. Quảng Thịnh là tâm huyết, là giấc mộng cả đời của Lâm Đông Lục, phá hủy nó không khác nào giết anh ta!

Giờ sức khỏe của Lâm Đông Lục cũng không ổn định, bệnh tinh thần còn chưa chữa khỏi, đang có nguy cơ tâm phần phân liệt cao, Dạ Đình Sâm làm vậy không chỉ hủy hoại một công ty mà còn là hủy hoại cuộc đời một con người!

Cô, làm không được… Xem thêm...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom