• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Đúng lúc này, Lâm Đông Lục xô Hank sang một bên, giận dữ nói:

- Anh nói với cô ấy những chuyện đó làm gì? Đây không phải lỗi của Yên Nhi, đó là do tôi quyết định, cô ấy chẳng biết gì cả, cô ấy sai ở đâu?

Nhạc Yên Nhi không làm sai gì cả.

Cô không buộc anh uống thuốc an thần, không buộc anh phải kết hôn với Bạch Nhược Mai, cũng không buộc Hank giấu video.

Cô bị động, cô vô tội, thậm chí cô còn chẳng biết mình đã sai ở đâu, vậy mà tình cảm năm năm bỗng biến mất không còn dấu vết.

Cô cố gắng một năm, bị hạ nhục một năm nhưng vẫn gắng hết sức để níu kéo, bây giờ cô đã nghĩ thoáng ra, đã buông tay thế nhưng Hank lại chỉ trích cô là người khiến Lâm Đông Lục thành ra thế này.

Cô có lỗi gì đâu?

Hank gật đầu:

- Phải, cô ấy chẳng sai gì cả, mọi điều cậu làm vì cô ấy cũng không sai, nhưng bây giờ cô ấy đã ở bên người khác rồi, vì sao cậu còn không quên được? Cậu có cơ hội khỏi hẳn, nhưng vì chuyện của Nhạc Yên Nhi mà cậu chưa bao giờ tập trung chữa bệnh. Bác sĩ và thiết bị chữa bệnh tốt nhất đều ở Mỹ, vậy mà cậu vì cô ấy lại chọn đến Anh! Cậu còn suýt nữa giết người vì cô ấy! Bây giờ Đỗ Hồng Tuyết còn đang bị trói trong nhà kia kìa!

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì run rẩy cả người.

Cô kinh ngạc nhìn anh, tâm trạng tồi tệ đến cùng cực.

- Vì sao? Vì sao không chữa bệnh, vì sao lại tới đây, vì sao?

- Không có vì sao cả, tất cả là do anh tình nguyện.

- Anh điên rồi! Anh có biết cứ thế này thì anh sẽ điên mất, sẽ chết mất không?

Nhạc Yên Nhi siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào thịt.

Trái tim cô đau đớn vô cùng.

Cô hy vọng nếu Lâm Đông Lục đã suy nghĩ kỹ, đã tàn nhẫn cự tuyệt mình như vậy thì anh phải sống thật hạnh phúc.

Cô cảm thấy như có người đang bóp chặt trái tim mình, Nhạc Yên Nhi đau không thở nổi, cô chỉ mới nói một câu mà họng đã đau đớn vô cùng.

Lâm Đông Lục thấy cô khóc không thành tiếng thì trái tim cũng run lên.

Anh muốn bước tới, muốn vuốt ve khuôn mặt cô, muốn giúp cô lau nước mắt.

Anh không biết khi trước yêu mình thì Nhạc Yên Nhi đã bao giờ khóc đến đau lòng thế này chưa, nhưng trong trí nhớ của Lâm Đông Lục thì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Nhạc Yên Nhi luôn mạnh mẽ, hệt như một cây tường vi có gai, khi cười vui hay giận dữ đều rất quyến rũ.

Lâm Đông Lục không chịu đựng nổi khi cô khóc, không thể chịu nổi khi cô rơi lệ vì người đàn ông khác, càng không thể chịu nổi khi cô khóc vì mình.

Anh kiềm chế để không bước tới, lạnh lùng nói:

- Tôi thành ra thế này cũng chẳng có liên quan gì đến cô cả.

- Em van anh dừng tay lại được không? Anh có thể mặc kệ em không? Bây giờ em rất hạnh phúc, anh có thể nghe lời Hank đi chữa bệnh không? Bạch Nhược Mai còn đang chờ anh mà.

Nhạc Yên Nhi vừa khóc vừa cầu xin.

Hank nghe vậy thì há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn yên lặng.

Anh ta không có tin gì của Bạch Nhược Mai, bây giờ cô ta thế nào, còn sống hay chết cũng không biết.

Nếu Lâm Đông Lục vẫn say đắm Nhạc Yên Nhi thì không chỉ bản thân anh mãi mãi không thoát ra được mà ngay cả người khác cũng chẳng có kết cục tốt.

Nhạc Yên Nhi vô tội nhưng Lâm Đông Lục cũng đâu có tội gì để phải chịu đau khổ như vậy?

Cô khóc rất đáng thương, cô muốn túm tay Lâm Đông Lục để xin anh dừng lại, thế nhưng anh lại tránh ra.

- Cô cút đi, hai ngày nữa là hôn lễ của cô rồi, cứ làm cô dâu của cô đi, đừng đến nữa!

- Lâm Đông Lục...

Nhạc Yên Nhi nhìn bàn tay trống rỗng của mình, nước mắt như mưa.

- Lâm Đông Lục, em xin anh đừng vì em mà làm tổn thương người khác, được không? Hank nói đúng, chỉ quên em anh mới có thể tiếp tục sống, anh còn có Bạch Nhược Mai, còn có Quảng Thịnh, anh còn có tương lai! Anh đừng như thế được không? Em kết hôn rồi, em không yêu anh nữa, sao anh còn như vậy?

Nhạc Yên Nhi đau đớn nói.

Lâm Đông Lục quay lưng đi, anh không dám nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô.

Anh không nỡ làm cô khóc, thế nhưng bây giờ cô đang khóc, anh lại không có tư cách lau nước mắt giúp cô.

Anh là người ngoài, chỉ có thể lấy danh nghĩa bạn bè để thầm yêu cô.

Đây là chuyện duy nhất anh có thể làm vào lúc này.

- Em không yêu anh, anh biết. Nhưng anh yêu em. Việc anh làm, anh sẽ tự gánh hậu quả, không liên quan gì tới em hết!

Lâm Đông Lục nhấn mạnh từng chữ, cố kìm nén đau đớn trong lòng để có thể lạnh lùng nói vậy.

Nhạc Yên Nhi đau khổ nhắm mắt lại.

Lâm Đông Lục lại định đuổi cô đi, thế nhưng giọng nói yếu ớt của Nhạc Yên Nhi lại vang lên:

- Hank nói anh đã quên chuyện năm năm đó, không sao cả, em có thể kể cho anh nghe. Chẳng phải anh luôn tìm kiếm bằng chứng rằng chúng ta từng yêu nhau sao? Em nói hết cho anh, được không? Có phải em nói ra thì anh sẽ không cố chấp nữa? Có phải em nói ra là anh sẽ buông tay được không?

Bằng chứng cho tình yêu năm năm?

Mấy chữ này như bùa chú quấn chặt lấy trái tim Lâm Đông Lục, vừa nghe thế, đầu anh đã không còn đau đớn nữa.

Lâm Đông Lục quay lại, nhìn cô khóc sướt mướt, trái tim anh cảm thấy rất đau rất đau.

Nhạc Yên Nhi bước lại gần, nắm lấy tay anh, nói:

- Anh về giường để bác sĩ băng bó vết thương đã, đừng kích động như thế, em sẽ từ từ kể chuyện của chúng ta, được không?

- Có phải chuyện chưa kể xong thì em sẽ không đi không?

Ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Đông Lục lại hỏi như vậy.

Rõ ràng anh chỉ mong cô có thể mau chóng rời khỏi đây, mong cô không thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của mình, thế nhưng khi nghe cô nhắc tới năm năm kia, anh vẫn cảm thấy tò mò.

Có phải họ từng rất hạnh phúc không? Anh có khiến Nhạc Yên Nhi phải ấm ức bao giờ không? Bọn họ đã yêu đương lén lút như thế nào?

Những câu hỏi này như đang quấn lấy anh.

Nhạc Yên Nhi gật đầu thật mạnh, nước mắt vẫn tuôn rơi.

- Anh vào với bác sĩ trước đã, em vào ngay.

- Được.

Giọng Lâm Đông Lục dịu xuống, con ngươi hổ phách sáng lên như nắng ấm.

Anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Cả bác sĩ và Hank đang đứng đó đều vô cùng kinh ngạc, bởi lẽ rất ít khi Lâm Đông Lục bình tĩnh thế này.

Anh vào phòng rồi, Hank mới thắc mắc:

- Vì sao cô để cậu ấy biết chuyện đó, cô sẽ khiến cậu ấy lún sâu hơn mà thôi.

- Nếu không nói anh ấy sẽ càng khó chịu. Năm năm ấy chúng tôi đã phải vất vả lắm mới trải qua được, bây giờ buông tay chính là giải thoát, tôi tin anh ấy hiểu. Hơn nữa anh cũng nói Đỗ Hồng Tuyết bị bắt cóc mà? Tranh thủ lúc anh ấy đang tỉnh táo, mau đi cứu người đi.

Hank nghe vậy thì hiểu ngay ý của cô, cô đang cố ý ngăn Lâm Đông Lục để mình nghĩ cách cứu người.

Hank muốn cứu cô ta nhưng lại sợ việc đó sẽ khiến Lâm Đông Lục càng cực đoan, vậy nên anh ta không dám rời đi nửa bước.

Nếu ở đây có Nhạc Yên Nhi thì chắc chắn sẽ không sao.

Hank nghiêm túc gật đầu:

- Được, tôi đi ngay, giao Đông Lục cho cô. Lời tôi nói hôm nay... nếu khiến cô tổn thương thì tôi xin lỗi, cả hai người đều vô tội, mọi thứ đều là lỗi của tôi.
 
Advertisement
  • Chương 488

Vì có liên quan đến nghề nghiệp nên đây đã trở thành thói quen của Nhạc Yên Nhi mỗi khi mở máy tính hoặc điện thoại, dù giờ cô không ở thành phố A nhưng vẫn rất quan tâm tới giới showbiz tại đó.

Nhưng cô lại phát hiện ra gần đây thành phố A rất thanh bình, đến đầu đề các bài báo cũng đều rất nhẹ nhàng.

Lúc cô nhập mật mã vào web lại được báo sai, cô rất nghi hoặc, cứ nghĩ mình nhớ nhầm? Sao lại thế nhỉ…

Lúc Nhạc Yên Nhi vò đầu bứt tóc nhớ pass thì có người đã thấy toàn bộ cảnh này.

Nửa tiếng sau Trần Lạc đã có mặt trong thư phòng, nhìn người đàn ông lạnh lùng đối diện, cậu ngập ngừng thưa:

- Phu nhân không hề nghi ngờ.

Dạ Đình Sâm nghe thế cũng không tỏ vẻ gì, sắc mặt vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng trong con ngươi đã thêm vài phần tăm tối.

Hắn nhìn chằm chằm chiếc laptop trước mặt mình.

“Giá Cổ Phiếu Bất Động Sản Quảng Thịnh Bỗng Giảm Mạnh, Có Người Cho Rằng Vì Thay Đổi Người Lãnh Đạo Đột Ngột!”

Tiêu đề dài dòng được nhấn mạnh cực kỳ bắt mắt.

Trần Lạc thấy hắn không nói năng gì, chần chừ mãi mới mở miệng:

- Chủ tịch, ngài giấu phu nhân chuyện này nếu về sau để cô ấy biết được, thì hậu quả…

Cậu ta dù chưa nói thẳng ra nhưng chắc chắn Dạ Đình Sâm cũng đã hiểu.

- Ra ngoài đi.

Giọng hắn lạnh đến đáng sợ, như thể đã được băng tuyết thấm vào vậy.

Trần Lạc thầm thở dài, nhưng cũng không dám nói gì nữa, lẳng lặng rời đi.

Trong phòng lập tức lại rơi vào yên tĩnh.

- Lâm Viễn Đường…

Giọng nói cất lên lạnh như băng ngàn năm, cất chứa hận ý mãnh liệt.



Thời gian trôi qua rất nhanh, Nhạc Yên Nhi ngoài việc không thể chơi di động thì những thứ khác không bị ngăn cấm nữa. Vết thương của cô cũng đã dần khép miệng, Dạ Đình Sâm đã lại bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.

Đợi lúc Nhạc Yên Nhi khỏe hẳn cũng đã sang tháng mười, điện thoại di động của cô cũng trở về, việc đầu tiên cô làm là gọi cho Lâm Đông Lục, muốn hỏi thăm tình hình gần đây của anh ta. Nhưng lạ là gọi mãi cũng không có ai nghe máy, gọi cho Hank cũng tương tự.

Trần Lạc lái xe đưa Nhạc Yên Nhi đến bệnh viện Lâm Đông Lục điều trị, nhưng anh đã ra viện từ lâu, cũng không nhắn lại gì.

Đã về…

Cô thấy rất lo, chỉ mong là họ đã bình an về nước nếu không cô không tài nào yên lòng được.

Hai tháng này Nhạc Yên Nhi rất rảnh rỗi nên lôi Arthur với Minh Tinh Tinh ra cùng học tiếng Pháp, cô vẫn nhớ lúc trước vì mình không nói được tiếng Pháp mà đã từng bị ức hiếp thế nào.

Nhưng học được mấy buổi thì Nhạc Yên Nhi phải đối mặt với tình huống chỉ số thông minh liên tiếp bị khinh bỉ.

- Không được, nói chuyện với chị đúng là làm ảnh hưởng tới IQ quý tộc của em!

Arthur vênh mặt nói thế.

Nhạc Yên Nhi bĩu môi, quay sang phía Minh Tinh Tinh.

Thằng nhóc buồn bã bảo:

- Chị ơi, không phải là em không muốn giúp đâu, nhưng mà chị nói chuyện kinh lắm ấy. Em dù không thông mình bằng Arthur nhưng cũng không chịu nổi nữa rồi.

- Không phải chỉ có IQ là mi không bằng ta đâu.

Arthur nghe được nhóc mập nói lập tức đính chính ngay, không phải nó kiêu ngạo mà đó chính là sự thật.

Minh Tinh Tinh chỉ có thể âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Arthur chứ ngoài mặt không dám để lộ mảy may, lại còn lên tiếng nịnh bợ:

- Chủ nhân nói đúng quá ạ!

Nhạc Yên Nhi nhìn hai đứa nhóc, cười tủm tỉm đề nghị:

- Thế nào thì các em mới giúp chị đây, chị có thể cho các em thứ tốt đấy.

- Thiếu gia đây chẳng thiếu cái gì cả.

Arthur thản nhiên đáp, hệt như vương tử cao quý làm người ta vừa yêu vừa hận.

Lúc này Minh Tinh Tinh lại nở nụ cười gian xảo, nó lén lút xoa tay, hỏi lại:

- Chỗ tốt á? Mua đồ ăn vặt cho em có được không?

- Chị có phải là người không có nguyên tắc đâu!

Nhạc Yên Nhi cười gian:

- Nhưng mỗi ngày chị có thể tăng thêm bánh quy và trái cây cho em, còn cho em vài món ăn nhẹ nữa, được chưa?

- Không không! Em muốn khoai tây miếng, muốn thịt bò khô cơ…

- Chị này, em muốn ăn mấy thứ kia, nô lệ của em cho chị mượn dùng tập nói đó, nhớ trả em là được.

Chủ nhân Arthur bỗng lên tiếng.

- …

Minh Tinh Tinh đã nghẹn họng.

- Được! Giờ chị lập tức dẫn hai đứa đi mua luôn, lâu lắm chị cũng không đi siêu thị rồi, mình đi luôn nhé!

Nhạc Yên Nhi vui vẻ, còn nhân cơ hội hôn lên đôi má phúng phính của Arthur nữa.

Nó đã bảy tuổi, trên người tỏa ra khí chất cao quý vô cùng, đã thế còn đẹp trai nhiều tiền, IQ cũng rất cao nữa, đứa trẻ xuất sắc thế này biết tìm đâu ra chứ? So với thằng bé thì Minh Tinh Tinh đúng là không bằng một góc.

Nhạc Yên Nhi dắt hai đứa trẻ định ra cửa nhưng lại bị Nghiêm lão cản lại.

- Dạo này thiếu phu nhân đều không ra ngoài mà, sao hôm nay cô lại đi thế?

- Tôi cho hai đứa này đi siêu thị chơi thôi, đợt rồi tôi bệnh suốt cũng không chăm sóc chúng tử tế được.

- Có gì cần mua cô cứ nói, tôi sẽ cho người đi mua về.

Nghiêm lão cười rất ôn hòa nhưng thái độ lại cực kỳ cương quyết.

Vừa dứt lời ông đã gọi người giúp việc đến:

- Cậu đi mua đồ cho thiếu phu nhân đi.

- Nghiêm lão, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo, rồi còn dẫn bọn nhỏ đi chơi nữa.

Nhạc Yên Nhi rất kinh ngạc vì thái độ của Nghiêm lão, không biết sao cô lại có cảm giác ông không muốn cô ra khỏi cửa.

Ông vẫn nói chuyện rất cung kính:

- Trần Lạc có việc đến công ty rồi, không có ai lái xe đưa cô đi nên tôi lo lắm.

Câu này lại càng khiến Nhạc Yên Nhi nghi ngờ hơn.

- Sao lại cứ phải Trần Lạc đưa tôi đi mới được? Không phải còn có lái xe khác à?

- Hôm nay tất cả họ đều đã xin nghỉ.

Nghiêm lão cười nói.

- Thế tôi gọi xe cũng được, ở đây cũng dễ bắt taxi mà.

- Thiếu phu nhân còn chưa khỏe hẳn đâu, không nên chờ đợi cho vất vả, với lại cũng chưa chắc có taxi đến tận đây đâu.

- Thế để người của Arthur lái xe có được không?

Mắt Nhạc Yên Nhi sáng rực lên, cô nhìn Nghiêm lão chằm chằm, cứ có cảm giác ông đang giấu giếm điều gì đó thì phải.

Mà thứ bị giấu đang nằm ngoài phía bên kia cánh cửa này.

Ánh sáng trong mắt Nghiêm lão hơi tối đi, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

- Đó là người của cậu Arthur, tôi cũng không tiện điều động họ.

- Không sao đâu, dù sao tôi cũng định ra ngoài mà.

Cậu bé nghe thế thì nhún vai tỏ ý mình không để ý chuyện vặt thế đâu.

Nô lệ của cậu đói rồi, đã đến lúc phải đi mua ít thức ăn cho nhóc đó.

Nhạc Yên Nhi im lặng nhìn Nghiêm lão, cô muốn xem ông còn lý do gì để từ chối nữa.

Ông vừa cười vừa nói:

- Thiếu phu nhân cần gì cứ nói tôi sẽ cho người đi mua ngay. Nếu cô còn muốn ra ngoài thì để tôi gọi cho Trần Lạc nhé.

- Ông có chuyện gì giấu tôi phải không Nghiêm lão? Là ông hay là Dạ Đình Sâm?

Nhạc Yên Nhi hiểu rất rõ ông, mọi sự ông đều vì Dạ Đình Sâm mà làm, chuyện này chắc chắn cũng vì hắn.

Thế này Nhạc Yên Nhi mới giật mình phát hiện, mấy hôm nay cô cũng có ra ngoài nhưng đều là Trần Lạc đưa cô đi, bất kể cô đi đến đâu cậu ta đều theo sát, thậm chí cô đi WC cậu ta cũng phải đứng ngoài chờ.

Cô vốn tưởng do mình liên tiếp gặp chuyện không may nên Dạ Đình Sâm lo lắng quá mới cho Trần Lạc kè kè theo bên cạnh.

Giờ cô lại cảm thấy như mình đang bị cầm tù!

Dạ Đình Sâm… tại sao lại làm thế? Hắn đang lo lắng điều gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom