• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Chẳng ngờ sau khi cứu người ra, câu nói cuối cùng của cô ta trước khi hôn mê lại là "Sâm, em là Mạnh Y Bạch".

Lời này khiến tâm tình hắn xáo trộn, làm hắn quên việc đi chọn áo cưới cùng Nhạc Yên Nhi, thậm chí chạy tới bệnh viện trong đêm vì sợ cô ta xảy ra bất trắc, tất cả là vì câu nói đó.

Không phải vì tin tưởng mà là vì căm phẫn.

Tất nhiên hắn hy vọng Mạnh Y Bạch còn sống, nhưng hắn không thể chịu đựng được chuyện có người dùng khuôn mặt giống cô ấy để giả danh, để lừa bịp!

Hắn đã quá khoan dung với Đỗ Hồng Tuyết, nhưng điều đó không có nghĩa là lúc nào cũng khoan dung như thế, sự tồn tại của cô ta đã khiến Nhạc Yên Nhi bị tổn thương, vậy đừng trách hắn vô tình.

Tất nhiên Đỗ Hồng Tuyết biết nếu chỉ dựa vào một câu nói, Dạ Đình Sâm sẽ không tin, nhưng cô ta có bằng chứng!

- Trước đó không lâu, lúc quay phim em bất cẩn bị thương, cũng vì thế mà em đã nhớ lại tất cả. Năm đó em bị ép nhảy xuống biển nhưng không chết mà được một chiếc thuyền cứu lại, về sau em mất trí nhớ, dùng thân phận Đỗ Hồng Tuyết để sống tiếp. Em biết anh không tin em nhưng chắc chắn anh đã điều tra về em rồi, em và Mạnh Y Bạch giống cả về nhóm máu, giống cả về tướng mạo, thậm chí thời gian em được nhận nuôi cũng trùng khớp với thời gian Mạnh Y Bạch mất tích. Anh giải thích những điều đó thế nào?

Người kia đồng ý tìm lại trí nhớ cho cô ta, quả đúng là như vậy.

Lần này tỉnh lại, Đỗ Hồng Tuyết bất ngờ nhận ra ký ức của mình đã quay về, tất cả những kỉ niệm với Dạ Đình Sâm đều rõ mồn một trước mắt, hệt như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Cô ta vốn không muốn thừa nhận thân phận Mạnh Y Bạch, nhưng nếu không làm vậy cô ta sẽ mất Dạ Đình Sâm vĩnh viễn.

Năm ấy mình chết vì hắn, hắn không thể bỏ mặc mình. Dù là áy náy cũng được, yêu cũng được, chỉ cần hắn ở bên mình là đủ!

- Anh quên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau rồi sao? Đó là một đêm mưa, em với Joanna đi chơi về khuya, gặp anh bị đạn bắn, em đã đưa anh đi viện, cuối cùng mẹ anh xuất hiện, biết em có thể đụng vào anh nên bà để em về cùng anh, để em chăm sóc vết thương của anh. Anh không thích uống thuốc, bắt đầu làm việc là sẽ không dừng lại, thư phòng lúc nào cũng chỉ có hai màu đen và trắng, anh thích ngủ muộn dậy sớm, thường xuyên quá bữa,...

Mỗi câu nói ra, trong đầu cô ta như có một cuộn phim đang chiếu, cuối cùng mắt cô ta cũng nhòe đi.

Dạ Đình Sâm không lên tiếng cản lại, mặc kệ cho cô ta nói.

Mà ngoài cửa, Nhạc Yên Nhi vừa bước tới đã kịp nghe cuộc đối thoại này.

Máu cô như đông lại, cô chỉ có thể đứng trước cửa phòng không nhúc nhích, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ:

Đỗ Hồng Tuyết là Mạnh Y Bạch ư?

Trời ơi, đây không phải chuyện đùa chứ?

Khi nghe được câu cuối cùng của Đỗ Hồng Tuyết, trái tim cô như rơi vào hầm băng, bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa cũng ướt mồ hôi lạnh, chân cô nhũn ra, mồ hôi chảy ròng ròng.

Cô nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt mà chẳng có can đảm đẩy ra, giọng Đỗ Hồng Tuyết thì vẫn cứ văng vẳng bên tai.

- Anh không thích nghe nhạc, chỉ thích xem nhạc kịch. Nhưng biết em thích, anh đã đưa em đi nghe hòa nhạc. Anh đau dạ dày, không thích ăn cơm ở ngoài, em liền đi học nấu ăn, mỗi khi anh đi làm, em sẽ để thuốc dạ dày vào túi cho anh, những thứ này em đều nhớ rõ.

Từng câu từng chữ như đang đâm vào tim Nhạc Yên Nhi.

Bây giờ cô mới nhận ra những ý nghĩ trước kia của mình chỉ là dối mình dối người mà thôi.

Từ đầu tới cuối, Mạnh Y Bạch luôn tồn tại, chỉ có cô không nhận ra.

Nhạc Yên Nhi không còn can đảm nghe tiếp nữa, cô như một người ngoài cuộc nghe Đỗ Hồng Tuyết kể về quá khứ giữa hai người.

Cảm giác này rất đau đớn!

Trái tim cô đã sắp khô cạn rồi.

Cô chậm rãi lùi về sau, nước mắt nhạt nhòa đã che khuất tầm nhìn.

Hành lang rất dài, cô thất thểu bước đi, nhiều lần suýt ngã. Nhạc Yên Nhi vịn vào tường, cô cảm thấy sức lực toàn thân đã cạn kiệt.

Nhưng cô không quay đầu lại.

Ban đầu, cô không dám so sánh với người còn sống, vậy là cô có thể tự an ủi mình như trước.

Mạnh Y Bạch đã chết, cô không so nổi, bây giờ cô ta sống, vậy cô còn nổi một phần thắng nào hay sao?

Nhạc Yên Nhi không dám nghĩ, cô chỉ muốn chạy trốn.

Ngay lúc này, trong phòng bệnh, Đỗ Hồng Tuyết vẫn tiếp tục nhớ lại những hồi ức tốt đẹp giữa hai người.

Đôi mắt cô ta say đắm nhìn Dạ Đình Sâm, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường, đôi mắt đen không hề có bất cứ cảm xúc nào, điều này khiến Đỗ Hồng Tuyết sợ hãi.

Nói nhiều như vậy rồi, hẳn là Dạ Đình Sâm sẽ tin mình mới đúng.

Nhưng cô ta không thấy bất cứ sự tin tưởng nào trong mắt hắn cả.

Cuối cùng, Đỗ Hồng Tuyết không nói tiếp được nữa, cô ta há miệng nhưng chẳng nói thành lời.

Lúc này, người đàn ông vẫn im lặng từ đầu mới lên tiếng:

- Nói xong chưa?

- Anh... anh vẫn không tin em à? Em thực sự là Mạnh Y Bạch.

Đỗ Hồng Tuyết khổ sở nói.

- Ồ? Thật sao?

Dạ Đình Sâm cao giọng, vẻ mặt hắn lạnh đến ghê người:

- Cô là Mạnh Y Bạch, rồi sao nữa? Nói cho tôi biết tất cả những điều này, cô có mục đích gì?

Câu hỏi này khiến Đỗ Hồng Tuyết sững sờ.

Muốn gì?

Cô ta suýt chết vì người đàn ông này, bị người khác làm nhục, mười năm nay phải lăn lộn trong giới giải trí, nhận đủ mọi ức hiếp.

Bây giờ người đàn ông cô ta yêu lại đối xử với cô ta như vậy sao?

Đỗ Hồng Tuyết cười tự giễu:

- Sâm, anh đối xử với em như vậy ư? Không phải anh vô tình vô nghĩa mà là vì Nhạc Yên Nhi phải không? Dù em nhớ lại tất cả nhưng chưa bao giờ muốn làm phiền hai người, thấy hai người hạnh phúc, em cũng vui vẻ, nhưng vì sao anh lại trở thành thế này?

Đỗ Hồng Tuyết vừa dứt câu, người đàn ông cao lớn với khí chất lạnh lùng tôn quý đã bước tới trước mặt cô ta.

Hắn đứng ngược sáng, cô ta không thể thấy biểu cảm của hắn là thế nào, thế nhưng ánh mắt kia nặng nề như một thực thể, rơi xuống mặt cô ta.

Cuối cùng, hắn đứng trước mặt Đỗ Hồng Tuyết, cô ta ngửa đầu lên nhìn hắn.

Một giây sau, bàn tay lạnh băng của hắn ghìm lấy cổ cô ta, giọng nói buốt giá:

- Gọi tôi là chủ tịch Dạ, tôi không muốn lặp lại lần thứ ba, bởi lẽ cô không trả nổi cái giá đó đâu!

- Sâm... Chủ tịch... Dạ...

Đỗ Hồng Tuyết không thở nổi, cảm giác ngạt thở suýt nữa khiến cô ta sụp đổ.

Lực tay của Dạ Đình Sâm rất lớn, hắn không do dự siết chặt khiến cô ta không thở nổi.

Hắn thực sự muốn giết mình.

Gương mặt tuấn tú kia tới gần, Đỗ Hồng Tuyết cũng càng lúc càng cảm nhận được hơi thở rét lạnh của hắn.

Ánh mắt lạnh lẽo, tay cũng lạnh giá, ngay cả hơi thở cũng lạnh băng!

Cô ta cuống lên, bởi lẽ cảnh tượng này hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng!

Kể cả không có dịu dàng thì cũng tuyệt đối không lạnh lùng thế này.
 
Advertisement
  • Chương 448

Ánh mắt của hai người đàn ông này giao nhau trên không trung, dường như có tia lửa vô hình lóe lên.

William rời ánh mắt trước, gã kéo Julia đi.

- Anh, sao anh lại xin lỗi? Người phụ nữ đó có chỗ nào xứng với Dạ đâu?

Julia không cam lòng nói.

- Em câm miệng cho anh, em quên năm đó Dạ Đình Sâm báo thù điên cuồng như thế nào rồi sao?

William phẫn nộ nói.

Câu này của gã khiến Julia nghẹn lời, dường như đang nghĩ lại chuyện trước kia, cô ta không kìm được mà rụt cổ lại.

Khi đó… bọn họ đều phải trả giá bằng máu!

Lúc này Julia mới thấy sợ hãi, cô ta nói:

- Vậy… vừa rồi em đánh cô ta một roi, Dạ có trả thù chúng ta không?

Ánh mắt của William nặng nề:

- Cậu ta nói là nể mặt anh thì chắc sẽ không ra tay đâu, em nên thấy may mắn vì người mà em đánh trúng là Dạ chứ không phải vợ của cậu ta.

Julia không phục, nói:

- Chẳng lẽ người phụ nữ yếu đuối kia còn quan trọng hơn tính mạng của anh ấy sao?

- Tuy rằng em không tin nhưng anh nói cho em biết, sự thật chính là như thế đấy.

Ngữ khí của William trịnh trọng, không hề có cảm giác đùa cợt thường ngày.

Julia không nói gì nữa, ngoan ngoãn để anh trai mình kéo đi.

Nhưng ở nơi không ai nhìn thấy, trong đôi mắt cô ta lóe lên vẻ hung tàn.

Mà lúc này Nhạc Yên Nhi đang vội vàng dìu Dạ Đình Sâm ra xe, cô đã lo lắng đến mức không thốt nên nổi bất cứ lời nào được nữa, cổ họng cô nghẹn cứng, nhưng nước mắt lại không thể chảy xuống được.

Dạ Đình Sâm thấy cô buồn bã thì mỉm cười an ủi:

- Anh không sao, em không cần phải lo đâu, vết thương cỏn con này chẳng đáng là gì.

Với Dạ Đình Sâm vết thương này không đáng là gì, cô đã nhìn thấy cơ thể hắn, trên người hắn có rất nhiều vết sẹo, trên ngực còn có một vết sẹo do súng bắn rất nhạt, lúc đó là do Mạnh Y Bạch cứu hắn nên hắn mới không chết.

Cô đã từng hỏi Dạ Đình Sâm nhưng hắn không nói kỹ, chỉ nói là bị thương khi nhận trừng phạt của gia tộc mà thôi.

Nhưng cô biết, mọi chuyện không đơn giản như thế.

Hắn không nói, cô không hỏi, đây là sự ăn ý giữa hai người họ.

Nhưng cô không kiên cường đến thế, hắn đã quen nhìn thấy đủ loại vết thương nhưng với Nhạc Yên Nhi, đây mới là lần đầu.

Cô chỉ hận một roi đó không đánh vào người mình, thấy Dạ Đình Sâm bị thương cô càng khó chịu hơn.

Hơn nữa, người đàn ông này lại còn không kêu đau!

- Anh còn lái xe được không? Hay là để em lái nhé!

- Không sao, em thế này anh không yên tâm để em lái xe.

Dạ Đình Sâm giúp cô thắt dây an toàn như một người khỏe mạnh bình thường, nước mắt của Nhạc Yên Nhi không thể nhịn nổi nữa mà rơi xuống.

Cô không nói thêm mấy lời thừa thãi mà chỉ giục hắn mau lái xe, không được cử động lung tung, sớm đến bệnh viện thì sớm được xử lý vết thương.

Đến bệnh viện, Nhạc Yên Nhi luôn ở bên cạnh Dạ Đình Sâm, hắn bảo cô xử lý vết thương do mèo cào trước nhưng cô không đồng ý, cô chỉ muốn được ở bên cạnh hắn.

Hắn bảo cô rời đi là vì sợ cô nhìn thấy cảnh máu me sẽ sợ hãi, nhưng cô nhóc này còn quật cường hơn tưởng tượng của hắn.

Rõ ràng mặt cô đã tái mét cả ra nhưng cô vẫn mở to mắt nhìn hết toàn bộ quá trình trị thương của hắn.

Cuối cùng, bác sĩ băng bó lại vết thương cho cô xong Dạ Đình Sâm mới quỳ bên cạnh cô, hỏi:

- Có đau không?

Nhạc Yên Nhi nhìn hắn với ánh mắt đau lòng, cô nói:

- Câu này phải là em hỏi anh mới đúng.

Một người bị mèo cào, một người bị roi quất, ai đau hơn vừa nhìn là biết.

Thế mà hắn còn hỏi cô sao?

Dạ Đình Sâm nghe thế nhếch môi mỉm cười:

- Anh là đàn ông nên phải ra dáng đàn ông chứ. Chỉ cần em ở bên cạnh anh, vết thương gì cũng không đau, em chính là thuốc của anh, em có biết không?

- Anh…

Nhạc Yên Nhi nghe những lời này của hắn thì tức đến nỗi chảy nước mắt.

- Lý lẽ vô lý gì thế hả! Nếu như em ở bên cạnh anh lại hại anh bị thương thế này thì em thà rằng không ở còn hơn.

- Không được nói như thế!

Sắc mặt của Dạ Đình Sâm đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn lạnh giọng quát.

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô vội nói:

- Em chỉ ví dụ thôi chứ không phải nói thật đâu…

- Ví dụ cũng không được!

Hắn cau mày, rồi hắn ôm chặt lấy cô:

- Sau này, không được nói những chuyện như thế nữa! Em chỉ có thể ở bên anh, biết không?

- Em biết rồi mà! Thế anh có đau không, nếu anh đau thì đừng có nhịn, em… em sẽ đau lòng lắm…

Cô buồn bã nói.

Dạ Đình Sâm vừa nghe giọng nói mềm mại của cô thì sắc mặt hòa hoãn lại, hắn không ngừng vuốt ve lưng cô, dịu dàng nói:

- Được, anh không nhịn nữa, đau.

- Hu hu, em… em đi tìm bác sĩ, xem xem có cách gì giảm đau không…

Nước mắt của Nhạc Yên Nhi trào ra, cô đứng dậy định đi tìm bác sĩ thì bị Dạ Đình Sâm cản lại.

Hắn nói:

- Vì em khóc nên anh đau lòng!

- Anh…

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, nước mắt đọng lại nơi bờ mi giống như những viên trân châu lấp lánh.

Cô không ngờ đến lúc này rồi mà hắn còn có tâm trạng nói lời ngon tiếng ngọt!

- Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn nói linh tinh nữa hả!

Cô tức giận gắt.

- Chỗ nào không đứng đắn, những lời anh nói đều là lời thật lòng, nếu không… em nghe này!

Hắn kéo tay Nhạc Yên Nhi đặt lên trên ngực mình, cách một lớp quần áo mỏng, cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, còn cảm giác được cả chấn động nơi ấy nữa.

Trái tim của hắn đang đập một cách mạnh mẽ.

Nhạc Yên Nhi cắn chặt môi, cuối cùng không nói gì cả, cô tránh vết thương sau lưng hắn rồi ôm lấy hắn.

- Anh đưa em đi kiểm tra sức khỏe.

- Không cần, em chỉ muốn ôm anh thôi.

Giọng nói buồn bã của Nhạc Yên Nhi truyền tới.

Trước kia Dạ Đình Sâm luôn thích yên lặng ôm lấy cô, cô vốn không hiểu lý do vì sao.

Nhưng bây giờ khi cô yên lặng ôm lấy hắn, trong lòng cô đột nhiên tràn đầy cảm giác an toàn.

Lồng ngực của hắn nóng rực ấm áp, dường như… cả đời này cô cũng ôm không đủ.

Cảm giác này thật tốt, khiến cho cô không nhịn được cứ muốn ôm mãi, không nỡ buông tay ra.

- Dạ Đình Sâm… Anh mà xảy ra chuyện em sẽ lo lắng, sẽ đau lòng, sẽ tự trách… Em muốn anh bình an! Cô gái đó rốt cuộc là ai? Tại sao cô ta ra tay nặng như thế mà anh cũng không truy cứu?

Nhạc Yên Nhi vừa nghĩ tới cô gái tự nhiên nhảy ra bới móc kia thì không nhịn được tức giận.

- Một người quen cũ mà thôi, tính cách của cô ta là vậy, dễ hành động quá khích, anh trai của cô ta và anh có chút giao tình, vì thế anh nể mặt anh cô ta một lần.

Nói xong, mắt phượng của Dạ Đình Sâm híp lại đầy nguy hiểm.

Chỉ có điều, để hắn nể mặt là phải thu lãi đấy.

Nhạc Yên Nhi đột nhiên nghĩ tới ý chí chiến đấu mà Julia nói, cô lưu luyến rời khỏi vòng ôm của hắn và hỏi:

- Cô gái đó nói anh có ý chí chiến đấu của riêng mình, mục tiêu của anh là gì? Ở bên em sẽ cản trở điều gì sao?

Ánh mắt của cô trong suốt, sạch sẽ thuần khiết, hắn không nỡ để cô nhiễm phải bất cứ vật dơ bẩn nào.

Nhưng mà, bị cô nhìn như thế, Dạ Đình Sâm lập tức cau mày lại, cơ thể cứng đờ.

Nhạc Yên Nhi phát hiện ra sự kỳ lạ thì trong lòng thấy nghi hoặc.

Mục tiêu của Dạ Đình Sâm..

Rốt cuộc là gì?

- Trước đây anh cố chấp muốn giành lấy một số thứ, còn bây giờ anh chỉ cần em.

Qua hồi lâu, đôi môi đỏ của hắn hơi hé ra, hắn nhấn mạnh từng chữ một.

Nhạc Yên Nhi thấy hắn không nói thẳng thì mím môi, không hỏi tiếp nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom