• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Không hiểu vì sao, tim Nhạc Yên Nhi nghẹn lại, cố tránh ánh nhìn của hắn, chỉ sợ hắn thấy sự thảm hại của mình lúc này. Cô cúi thấp đầu, tiếp tục ăn mì giả vờ mình không quan tâm, thế nhưng bát mì bỗng trở nên đắng chát.

Cô giả bộ bình tĩnh hỏi:

- Vậy... vậy đợt trước anh bỗng bận rộn ấy, là vì cô ta đúng không?

- Ừ.

Dạ Đình Sâm vô cùng thành thật, hắn gật đầu, chỉ khẳng định rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi thấy mình ghét sự thành thật của Dạ Đình Sâm như vậy. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ nói dối, những cưng chiều của hắn là thật, lời tâm tình là thật, và không thể quên một người phụ nữ khác cũng là thật.

Cô hy vọng Dạ Đình Sâm có thể giải thích biết bao nhiêu, hoặc là hắn có thể nói dối cô, thế nào cũng được.

- Thế anh nói cho em biết làm gì? Người là do anh cứu, em đi không thích hợp lắm đâu?

Nhạc Yên Nhi cúi đầu, cô ép bản thân tỉnh táo nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã run rẩy không ngừng, hoàn toàn không thể giả vờ được.

Cô muốn rộng lượng, nhưng quá khó khăn. Thà rằng Dạ Đình Sâm không nói gì với mình, để mình cứ ngây ngốc còn hơn là thẳng thắn rồi để cô phải đau xót thế này.

- Đồ ngốc, em đang nghĩ gì đấy? Anh với cô ta làm gì có gì. Có người giở trò quỷ, biết cô ta với Mạnh Y Bạch giống nhau nên cố ý làm thế thôi. Anh không thể làm tổn thương thêm một ai khác chỉ vì mình. Mấy hôm trước không nói cho em là sợ em nghĩ nhiều đấy, bây giờ cô ta tỉnh rồi, vậy nên anh muốn em cùng đi thăm cô ta xem sao.

Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi oán thầm rằng hắn đã sợ cô nghĩ nhiều, thế thì đừng bao giờ lộ ra. Bây giờ biết nguyên nhân hắn không đi chọn váy cưới và giáo đường với mình là vì ở bên một người phụ nữ khác, cô càng khó chịu.

Cô biết Dạ Đình Sâm rất bao dung với Đỗ Hồng Tuyết vì tướng mạo cô ta giống Mạnh Y Bạch như đúc. Điều này cô hiểu, thế nhưng hiểu không có nghĩa là không sợ, dù sao phụ nữ đều là động vật sống theo cảm tính.

Nhạc Yên Nhi chưa bao giờ so sánh mình với Mạnh Y Bạch, cô tự an ủi rằng so sánh với người đã chết là vô ích, cô không cần phải như vậy.

Nhưng nếu đổi góc độ khác thì sao?

Người đã chết mới trở thành vĩnh hằng, người đó đột nhiên mất đi khi Dạ Đình Sâm đang trong thời gian yêu say đắm nhất, điều này khiến cho hắn vĩnh viễn không thể quên.

Dù sao hắn quen Mạnh Y Bạch trước, đó cũng là cô gái đầu tiên của hắn, họ hiểu nhau, lại được mọi người tán thành chỉ còn chờ tới lúc kết hôn. Tình đầu ngây ngô của thiếu niên luôn thuần khiết động lòng, thế nhưng người kia đã chết, còn chết vì hắn nữa, sự áy náy và tự trách đó không gì có thể so sánh.

Nhạc Yên Nhi tin tưởng rằng những năm vừa qua, Dạ Đình Sâm chắc chắn không hề thoải mái. Không thể bảo vệ người mình yêu, còn để người kia chịu khổ trước khi chết, đây là điều một người đàn ông không bao giờ có thể quên nổi.

Cô không biết Dạ Đình Sâm có còn yêu Mạnh Y Bạch hay không, nhưng áy náy chắc chắn là thứ luôn tồn tại.

Thứ áy náy này sẽ luôn ở đó, phát triển rộng ra cho tới khi sinh mệnh của hắn kết thúc.

Vì áy náy, hắn sẽ không thể trơ mắt nhìn Đỗ Hồng Tuyết, người giống y hệt Mạnh Y Bạch, xảy ra chuyện. Nếu cô ta chết, vậy cũng có nghĩa là Mạnh Y Bạch thứ hai chết một cách vô ích, một việc xảy ra hai lần, bản thân hắn sẽ không thể tha thứ cho mình.

Vậy nên Nhạc Yên Nhi hiểu vì sao Dạ Đình Sâm coi trọng cô ta như vậy, nhưng là vợ của hắn, cô làm sao có thể không ghen?

- Em không đi, cô ta là người của công ty anh, chẳng có quan hệ gì với em. Sáng mai em còn phải đi học, không đi đâu.

Nhạc Yên Nhi chọc chọc vào bát mì, cô cảm thấy thật nhạt nhẽo nhưng rồi nghĩ đến đây là mì trường thọ của Dạ Đình Sâm, hơn nữa là do hắn tự tay nấu, cô không nỡ đổ đi.

Nghĩ tới đây, Nhạc Yên Nhi tự mắng mình vô dụng, quá quan tâm tới người đàn ông này.

Dù trong lòng bất bình nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn ngoan ngoãn ăn hết bát mì, bưng bát không bỏ vào phòng bếp, vừa đi vừa nói:

- Anh cứ ăn từ từ, em đi ngủ trước, tối nay em ngủ với Minh Tinh Tinh.

Ra khỏi bếp, cô bị Dạ Đình Sâm chặn lại, hắn cười cười, ánh mắt ranh mãnh, hỏi:

- Em đang ghen đấy à?

- Không, trong mì của anh chẳng có tí dấm nào cả.

Cô nghiêm túc trả lời.

Sau đó, cô định tránh khỏi hắn nhưng lại bị ôm chặt, Nhạc Yên Nhi nổi giận:

- Buông ra, em muốn đi ngủ, không có thời gian làm loạn với anh đâu.

- Giận à? Anh sai rồi.

Dạ Đình Sâm thành khẩn xin lỗi, giọng hắn khiến cho tai cô ngưa ngứa.

- Sai ở đâu?

Cô hỏi.

- ...

- Anh còn chẳng biết mình sai ở đâu mà đã nhận sai à?

Nhạc Yên Nhi tức giận, cô giẫm mạnh lên giày hắn. Dạ Đình Sâm đau nhưng không thể hiện ra, hắn chỉ nói:

- Chỉ cần em giận thì mặc kệ ai đúng ai sai, tất cả là lỗi của anh hết.

Lời này phải nói là rất dễ nghe.

Nhạc Yên Nhi cảm động nhưng ngay lập tức cô nhận ra bất thường, cảm động cái rắm ấy!

- Rõ ràng là lỗi của anh mà! Nói như em là đứa không biết điều ấy, ngay từ đầu cứu người anh không nói, sợ em nghĩ nhiều, thế bây giờ người ta khỏe rồi, anh nói cho em biết thì không sợ em nghĩ nhiều à?

- Bởi vì...

Dạ Đình Sâm nghe thế thì nhíu mày, hắn định nói gì đó nhưng chỉ mấp máy môi, cuối cùng không nói gì cả mà chỉ ôm lấy Nhạc Yên Nhi.

- Anh nói xem nào? Bởi vì cái gì, sao không nói nữa?

Đối mặt với sự yên lặng của hắn, Nhạc Yên Nhi càng giận, cô giãy giụa để tránh khỏi ngực hắn:

- Anh buông em ra, em muốn đi ngủ. Anh muốn cứu ai thì cứu, muốn thăm ai thì thăm, không liên quan gì đến em hết.

Nhưng dù có giãy thế nào đi nữa, hắn cũng không buông cô ra, dù là cô cấu, cắn hay đánh, hắn vẫn cứ không buông.

Thấy hắn không phản ứng cũng không nói chuyện, Nhạc Yên Nhi càng tức. Cô mím môi rồi bất ngờ cắn mạnh lên vai Dạ Đình Sâm, dùng hết sức để cắn mà hắn vẫn chẳng kêu rên.

Mãi cho tới khi miệng cô ngập mùi máu, vị tanh lan tràn, cô mới nhận ra mình đã cắn rách vai hắn.

Nhạc Yên Nhi vội nhả ra, thấy hắn đau đến nhíu mày mà vẫn không nói gì, cô giận đến phát khóc.

- Anh bị ngốc à, không biết tránh à?

- Anh không nỡ buông ra, sợ em chạy mất.

Dạ Đình Sâm dùng một tay để lau nước mắt cho cô, cẩn thận từng li từng tí, dịu dàng như đang lau một món bảo vật vậy.

Ánh mắt của hắn rất phức tạp, trong đó là nhiều cảm xúc mà Nhạc Yên Nhi không hiểu, thế nhưng cô có thể cảm thấy sự đau đớn của hắn.

Dạ Đình Sâm đang đau lòng, tại sao?

Vì sao cô cảm thấy Dạ Đình Sâm đang lừa mình chuyện gì đó?

Nhạc Yên Nhi ngây ngốc nhìn hắn, cô nghe thấy hắn nói bên tai mình:

- Chỉ cần em không rời khỏi anh, em muốn làm gì anh cũng được.
 
Advertisement
  • Chương 446

Nhạc Yên Nhi tưởng tượng ra trong tương lai không xa, nơi đây sẽ được trải thảm đỏ, người ngồi ở đây cũng không phải những giáo đồ ngoan đạo mà là người thân bạn bè của hai người, vừa nhận những lời chúc phúc chân thành của họ, cô và hắn vừa cùng nhau đi lên đài cao trên cùng.

Những thứ này… đẹp như mơ, cô không dám nghĩ tiếp nữa.

Vào lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ, Dạ Đình Sâm nắm chặt lấy tay cô, rồi nói:

- Em thích là được, hôn lễ của chúng ta sẽ được tổ chức vào cuối tháng sau, ngày ba mươi mốt tháng tám, vừa hay anh có thể xử lý xong tất cả mọi chuyện, sau đó anh sẽ đưa em đi hưởng tuần trăng mật được không?

Tuy rằng, hắn rất muốn tổ chức hôn lễ sớm hơn, nhưng hắn là chủ tịch của LN, nếu như hắn muốn đi hưởng tuần trăng mật, không giải quyết công việc thì trước đó phải chuẩn bị rất nhiều, ngày ba mươi mốt tháng tám đã là thời gian sớm nhất mà hắn tranh thủ được rồi.

Nhạc Yên Nhi tất nhiên hiểu được những vất vả của hắn, cô gật đầu liên tục.

Không cần biết hôn lễ này muộn bao lâu, chỉ cần người ở bên cạnh cô là hắn thì được rồi.

Sau khi cô nghe xong một bài Thánh ca, Dạ Đình Sâm lại đưa cô đi nhìn ngắm xung quanh, cuối cùng khi đi mỏi chân rồi thì Dạ Đình Sâm bảo cô ngồi xuống rồi bóp chân cho cô.

- Anh đi lấy xe, em ở đây đợi anh.

Hắn dịu dàng bảo.

- Vâng.

Nhạc Yên Nhi chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Dạ Đình Sâm xoay người rời đi, nhưng vừa đi qua cửa đột nhiên có người gọi hắn lại.

- Hi, không ngờ có thể gặp được cậu ở đây, sao rồi, chủ tịch Dạ luôn không tin quỷ thần sao lại đến mấy chỗ thế này làm gì thế?

Giọng nói của người đó có hơi quái dị, giống như cổ họng từng bị thương vậy, tiếng phát ra khàn khàn rất khó nghe.

Dạ Đình Sâm nghe thấy giọng nói này thì nhíu mày, hắn thong thả xoay người lại liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai mặc áo bành tô, thắt cà vạt màu đỏ rượu, đầu đội mũ cao, tay còn cầm một chiếc gậy.

Tay còn lại của hắn kéo một người đẹp nóng bỏng, tuy là người da trắng, nhưng do làn da trắng nõn thường xuyên phơi ra dưới ánh mặt trời cực nóng nên đã chuyển thành màu lúa mạch khỏe mạnh.

Cô ta ăn mặc nóng bỏng gợi cảm như thế ở chốn thiêng liêng thế này nhưng lại không có ai ngăn cản.

Lúc này, khóe miệng người đẹp đó nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ, giống như một con thú hoang đói tới mức điên cuồng đột nhiên nhìn thấy con mồi yêu thích nhất của mình vậy.

Đôi mắt xanh thẫm của cô ta híp lại, mỉm cười chào hỏi:

- K, lâu rồi không gặp.

- Ồ, em gái à, cậu ta đã bỏ cái tên này nhiều năm rồi, bây giờ người ta thân phận trong sạch cao quý, em nên gọi cậu ta là chủ tịch Dạ mới đúng!

- Hứ, em cứ không thích gọi anh ấy như thế đấy, trong lòng em, anh ấy mãi mãi là King!

Đôi mắt của Julia hiện lên nét hoang dã, chúng nhìn chằm chằm Dạ Đình Sâm với vẻ nóng bỏng.

Trong tổ chức đó, trước giờ cô ta chưa từng phục ai, đến cả anh trai mình cũng không ngoại lệ, nhưng sau khi gặp được Dạ Đình Sâm, hắn liền trở thành người duy nhất mà cô ta khâm phục.

William mỉm cười không nói gì, chỉ ung dung nhìn sang Dạ Đình Sâm, đôi mắt gã quan sát hắn từ trên xuống dưới, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào trên gương mặt của hắn.

Nhưng gã phải thất vọng rồi, vì từ đầu đến cuối Dạ Đình Sâm đều chỉ tỏ ra thờ ơ.

Cho dù nghe thấy cái tên đó, vẻ mặt của hắn cũng không hề thay đổi.

William mỉm cười, giọng nói vẫn như cũ, gã chuyển sang câu hỏi khác:

- Hẳn là cậu sẽ không rảnh rỗi mà tới mấy nơi thế này, chắc là đi cùng vô vợ bé nhỏ của mình đúng không?

- Vợ ư? Anh kết hôn rồi à?

Julia nghe thấy tin tức này thì kinh ngạc hỏi lại.

- Em vừa từ nơi đó trở về nên có lẽ không biết, người đàn ông mà em khâm phục nhất đã kết hôn rồi!

- Có phải người đó mạnh hơn em không? Hay là cô ta có gia thế hùng hậu có thể trợ giúp được cho anh?

Julia hỏi thẳng.

William mỉm cười trả lời thay hắn:

- Đều không phải, đó chỉ là một cô gái bình thường thôi, anh gặp một lần rồi, vẫn còn nhớ rõ lắm.

- Sao anh còn nhớ rõ được?

- Bởi vì… cô ấy rất trong sạch, rất thuần khiết.

- Giống như một tấm vải trắng sạch sẽ đột nhiên bị ném vào trong một chảo nhuộm lớn, Dạ Đình Sâm cẩn thận từng li từng tí bảo vệ cho cô ấy, không để cô ấy bị nhiễm bẩn nên anh mới nhớ rõ thế.

Dạ Đình Sâm nghe thấy lời này thì hai mắt lóe lên, hắn nhìn thẳng vào gương mặt của gã bằng ánh mắt sắc bén, cất giọng lạnh lùng:

- Cậu đã nói xong chưa?

William lập tức phất tay, nói:

- Nói xong rồi, xong rồi, sao kết hôn xong lại nóng tính thế! Tôi và Julia còn có việc bận nên đi trước đây, chúc cậu vui vẻ.

Gã không hề chần chừ mà kéo tay Julia rồi xoay người đi luôn.

Lâu rồi Julia không gặp Dạ Đình Sâm, lần này không dễ gì mới được ra khỏi tổ chức, không ngờ ngay ngày đầu tiên lại may mắn gặp được hắn, nhưng anh trai lại cứ phăm phăm kéo cô ta đi như thế.

Vốn còn định nói gì đó, nhưng William đã trao cho cô ta một ánh mắt sắc bén khiến cô ta đành phải ngậm miệng.

Dạ Đình Sâm nhìn họ đi xa rồi mới đi lấy xe.

Mà lúc này, Nhạc Yên Nhi đang ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, không ngờ cô lại nhìn thấy hai con mèo con đang nằm ngủ, cô không nhịn được đi lên trước vuốt ve chúng.

Không biết có phải vì thường xuyên nhìn thấy người lạ hay không mà chúng không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn nằm ngửa bụng lên, phát ra tiếng rừ rừ như muốn bảo cô hãy sờ thêm đi.

Nhạc Yên Nhi bị con mèo thông minh này chọc cười, mỗi tay vuốt ve một con.

Đúng vào lúc này, một cái roi đột nhiên quất tới, vụt xuống trước mặt cô.

Hai con mèo bị dọa sợ, lập tức nhảy lên, lông trên người cũng dựng đứng cả lên, chúng kêu lên những tiếng bén nhọn, móng vuốt của cào vào Nhạc Yên Nhi khiến cho cô đau đớn cau mày lại.

Cô nhìn sang cô gái nóng bỏng trước mặt, đó là một người lạ, cô chưa từng gặp cô ta, nhưng trên mặt cô ta lại ẩn chứa vẻ căm ghét sâu sắc, điều này khiến cô thấy rất khó hiểu.

Julia híp mắt lại, nói:

- Con mèo này thật là bẩn thỉu, một nơi sạch sẽ thế này sao lại có mấy thứ ngu ngốc vậy chứ?

Cô ta nói tiếng Anh nên Nhạc Yên Nhi có thể hiểu được.

Cô cũng không phải là đứa ngốc, chẳng lẽ cô còn không nhìn ra rốt cuộc là cô gái này đang chửi cô hay chửi mấy con mèo ư?

Nhưng cô không đáp, vì cô không biết đến cùng cô ta muốn làm gì.

Cuối cùng, cô chỉ hờ hững liếc qua cô ta một cái rồi ngồi xuống ghế dài xử lý vết thương.

Julia thấy cô bình tĩnh như thế thì không nhịn được nhướng mày lên, hỏi:

- Tại sao cô không nói gì?

- Một nơi sạch sẽ thế này, sao lại có người lớn tiếng kêu gào thế?

Cô nói mà vẫn không ngẩng đầu lên.

Julia nghe thế thì lạnh mặt, phẫn nộ quát:

- Cô đang chửi tôi à?

- Nếu tôi nói là chó sủa thì mới đúng là chửi cô!

Nhạc Yên Nhi cũng đâu phải thánh nhân, cô cũng sẽ tức giận, nghe thấy cô gái kia hỏi lại, cô liền đáp trả không hề khách khí.

Julia tức giận, cầm luôn cây roi vụt một cái thật mạnh, cũng may Nhạc Yên Nhi đã nhanh nhẹn nhảy sang một bên, tránh được đòn này.

Cô cau mày nói:

- Cô rốt cuộc bị bệnh gì thế hả, sao tự nhiên lại đánh người khác? Tôi trêu chọc cô hả?

Julia hừ lạnh một tiếng:

- Bà đây muốn đánh thì đánh, cho dù tôi có giết cô cũng không ai dám nói gì tôi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom