• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Phu nhân Minh Tú không nhìn ánh mắt nóng rực của Nhạc Yên Nhi mà hướng về phía xa, giọng nói cũng mịt mờ:
- Đây đều là chuyện đã xảy ra mười mấy năm rồi, có nhiều chuyện ta cũng không nói rõ được. Nhưng con phải nhớ mẹ con không có lỗi, tất cả đều là sai lầm của người khác...
Đầu Nhạc Yên Nhi xoay mòng mòng, không hiểu ra sao hết.
Ai cũng mắng mẹ cô là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, lại còn vô liêm sỉ sinh ra thứ nghiệt chủng là cô.
Thế nhưng bà không hề oán hận mà vẫn dạy dỗ Nhạc Yên Nhi thật tốt, cho cô tất cả những gì có thế... cho đến khi bị người kia dồn đến đường cùng.
Nhạc Yên Nhi đã kiên cường đến mức không quan tâm đúng sai, chỉ một lòng yêu thương mẹ mình là đủ thế nhưng giờ người mẹ chồng lần đầu gặp này lại nói với cô rằng mẹ cô không hề sai, tất cả lỗi lầm đều là của người khác.
Chẳng lẽ năm đó thật sự có chuyện gì khó nói sao?
Nhạc Yên Nhi kích động vô cùng, vội vàng hỏi lại:
- Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phu nhân nhất định biết rõ phải không?
Phu nhân Minh Tú thấy ánh mắt khao khát tìm hiểu sự thật của cô thì suýt nữa buột miệng nói ra, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.
Bà khẽ lắc đầu, lát sau mới lên tiếng:
- Ta cũng không rõ lắm nhưng ta biết tính tình của mẹ con. Bà ấy đã biết đối phương có vợ có con thì chắc chắn sẽ không hồ đồ đến thế. Nhưng chuyện đã qua từ lâu, giờ nhắc lại cũng chỉ thêm đau lòng mà thôi.
Ánh sáng trong mắt Nhạc Yên Nhi dần lụi tàn, nhưng cô vẫn quả quyết nói rằng:
- Cảm ơn phu nhân đã tin tưởng mẹ con. Dù đã hơn hai mươi năm nhưng để mình bà chịu tiếng oan con không chịu được, là con gái của bà con nhất định phải tìm hiểu chuyện này đến cùng.
Cô siết chặt nắm tay, trong lòng đã quyết ý.
Những đau khổ đó mẹ cô không thể chịu đựng vô ích được.
Phu nhân Minh Tú nhìn cô như vậy chỉ thở dài, mãi bà mới bảo:
- Con cứ tìm hiểu để trả lại công bằng cho bà ấy cũng tốt. Lần này ta không ở lại thành phố A được lâu nên con đừng lo ta sẽ quấy rầy hai đứa. Giờ cũng muộn rồi, ta phải về thôi.
Dứt lời bà quay người đi thẳng, không hề quay lại một lần.
Chỉ là ánh sáng trong mắt bà càng thêm phức tạp và khó hiểu.
Đến gần Dạ Đình Sâm chợt nghe thấy tiếng hắn lạnh lùng nói:
  • Bà có thể làm bất cứ điều gì nhưng đừng khiến cô ấy tổn thương, đây là điểm mấu chốt của tôi.
  • Yên tâm.
Lần đầu tiên bà không phản bác mà đồng ý ngay lập tức lắm hắn cũng phải giật mình.
Đôi mày kiếm của hắn cứ cau lại lúc nhìn theo bóng dáng rời đi của mẹ mình, bóng dáng ấy vẫn luôn thẳng tắp như thể bà sẽ không bao giờ chịu thua, không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai vậy.
Trong lúc hắn ngẩn người Nhạc Yên Nhi đã lại gần, ôm lấy cánh tay hắn, cô nói:
  • Chúng ta không đi tiễn bà sao?
  • Không cần, bà ấy không cần ai tiễn hết.
Giọng Dạ Đình Sâm có chút nặng nề.
Tuy thấy phu nhân Minh Tú không vô tình như bà biểu hiện nhưng Nhạc Yên Nhi lại không biết phải nói thế nào với Dạ Đình Sâm.
Mâu thuẫn của họ dù sao cũng không dễ hóa giải như thế.
Dạ Đình Sâm cúi xuống, thấy chiếc nhẫn trên tay Nhạc Yên Nhi thì ánh mắt bỗng trở nên khác lạ.
- Bà ấy đưa em à?
Nhạc Yên Nhi giơ chiếc nhẫn kim cương kia lên, dưới ánh mặt trời nó phản chiếu ánh sáng lấp lánh rạng ngời đến lóa mắt.
- Vâng, bà bảo cho em quà gặp mặt.
Dạ Đình Sâm nhìn chiếc nhẫn kia mà trong lòng ngổn ngang tâm sự.
Đây là chiếc nhẫn năm đó cha hắn dùng để cầu hôn bà ấy.
Phu nhân Minh Tú đã đeo nó hơn hai mươi năm, chưa từng tháo ra một lần. Giờ bà trao nó cho Nhạc Yên Nhi là có ý gì?
Hắn ngẩng lên, ánh mắt lạnh như băng dõi theo bóng dáng đã đi rất xa kia.
Mẹ, mẹ muốn gì đây?
...
phu nhân Minh Tú về đến khách sạn đã thấy Beyer đang chờ để báo cáo chuyện về Lâm Đông Lục.
Beyer ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước đánh thẳng vào trái tim bà.
Ông nhíu mi, nói:
- Hank mất tích, Trương Lan cũng không thấy đâu, giờ Bất động sản Quảng Thịnh đang loạn như ma. Có người tiến cử Lâm Đông Lục nhưng có người lại yêu cầu phải được chủ tịch trước đồng ý mới đưa cậu ta lên được... Cậu ta đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Nghe tin Hank mất tích phu nhân Minh Tú không nhịn được nhíu mày, chuyện có vẻ đã rất nghiêm trọng rồi.
  • Hank sẽ không tự ý rời khỏi cậu ta, có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra. Giờ thân phận của ông không tiện gặp Lâm Đông Lục, để tôi đi xem sao...
  • Nói đến thân phận thì bà cũng vậy thôi, phó chủ tịch của LN dựa vào cái gì để can thiệp chuyện của Bất động sản Quảng Thịnh đây? Bà ra mặt chẳng khác nào nói với người khác mình có quan hệ mờ ám với Lâm Viễn Đường cả.
Beyer cười khổ, giống như ông cũng rất bất đắc dĩ vậy.
Câu này khiến phu nhân Minh Tú nghẹn lời, nhưng bà vẫn nói cứng:
  • Thế thì sao? Tôi còn sợ người ta đánh giá sao? Ông đã vì tôi làm nhiều việc như vậy, từ bỏ nhiều thứ như vậy mà chút việc nhỏ này tôi lại không thể làm cho ông à?
  • Nhưng tôi luyến tiếc, không muốn để bà phải đối mặt với những chuyện đó.
Giọng Beyer rất nhẹ, rất nhỏ nhưng lại khiến cả căn phòng lập tức chìm trong yên lặng.
Ông thể hiện tình cảm quá thẳng thắn khiến phu nhân Minh Tú không dám đáp lời.
Khi bà còn đang chưa biết nói sao ông đã cười đổi chủ đề:
  • Tôi ở lại thành phố A để điều tra chuyện Hank mất tích, bà cứ về trước đi. Không có tôi bên cạnh bà nhớ phải tự chăm sóc mình đấy.
  • Ông không về thì tôi cũng ở lại, dù sao năm đó...
Bà vội phản bác ngay.
- Bà là phó chủ tịch của LN, không có quan hệ gì với Lâm Viễn Đường hết. Cứ để mình tôi giải quyết, bà yên tâm về đi, chỉ cần nhớ chăm sóc bản thân cho tốt là được.
Beyer quyết đoán nói ra, uy nghiêm không khác gì trở lại bộ dáng hai mươi năm trước.
Khi đó ông vẫn còn là...
Mãi sau phu nhân Minh Tú mới bất đắc dĩ gật đầu:
  • Tôi nợ ông ngày càng nhiều.
  • Tự tôi cam tâm, có gì mà nợ với không chứ.
Ông biết bà không thích nghe mình thể hiện tình cảm quá mức nên lại nhanh chóng đổi chủ đề:
  • Bà gặp đứa trẻ kia chưa? Thấy thế nào?
  • Con bé rất giống mẹ nó. Đình Sâm đối với nó cũng không giống như Dạ Tiêu năm đó đối với tôi, quả thực tôi rất mừng.
Beyer thấy bà chủ động nhắc đến Dạ Tiêu, lại nhìn xuống tay bà thì không thấy chiếc nhẫn kim cương bà vẫn đeo nên mới hỏi:
- Nhẫn ông ta đưa bà đâu rồi?
Nghe ông hỏi bà theo bản năng chạm vào ngón áp út rồi mỉm cười như được giải thoát:
- Tôi cho con bé kia làm quà gặp mặt rồi, coi như lời chúc phúc của tôi và Tiêu.
Những lời này cắt đứt hy vọng mong manh trong lòng Beyer.
Dù nhẫn đã tặng người khác nhưng Dạ Tiêu lại chưa từng biến mất trong tim bà ấy.
- Bà cũng bận cả ngày rồi, nghỉ sớm đi, tôi về phòng đây.
Ông chôn tất cả xót xa xuống đáy lòng, mỉm cười rời đi.
 
Advertisement
  • Chương 350

Rõ ràng hai người kia đã chuẩn bị từ trước. Một gã lấy khăn mặt ra bịt lên miệng của Nhạc Yên Nhi, gã còn lại bước lên một bước, đỡ lấy thân mình mềm oặt của cô.

Trên khăn có mùi nồng sặc sụa, Nhạc Yên Nhi thầm biết không ổn, muốn nín thở nhưng đã chậm rồi. Cô vẫn hít phải một hơi rất sâu.

Thuốc mê có tác dụng ngay lập tức. Nhạc Yên Nhi cảm thấy lưỡi mình bắt đầu tê dại, sau đó ngay cả bộ não cũng trở nên chết lặng. Ý thức của cô tan rã, chỉ hai giây sau đã rơi vào hôn mê.

Hai gã kia đã chuẩn bị kĩ càng. Họ lấy một chiếc áo gió ra khỏi túi đeo bên người, bọc kín từ đầu tới chân Nhạc Yên Nhi lại. Rồi một gã ôm eo Nhạc Yên Nhi, để đầu cô dựa vào vai mình, tóc dài buông xuống che kín khuôn mặt, khiến cho ai nhìn vào cũng tưởng rằng họ là một đôi tình nhân.

Động tác của hai kẻ kia lưu loát và thuần thục, rõ ràng là đã quen làm việc này rồi.

Hai gã chia nhau một trái một phải, kéo Nhạc Yên Nhi vào thang máy.

Nhạc Yên Nhi mơ mơ màng màng, chẳng còn chút sức lực, muốn hô lên cũng không hô thành tiếng, chỉ đành mặc cho hai gã muốn làm gì thì làm.

Bọn họ đi ra tận bên ngoài khách sạn mà trên đường không bị ai ngăn trở, thậm chí còn chẳng có ai hỏi han. Hai gã vạm vỡ đưa Nhạc Yên Nhi đi một cách cực kì nhẹ nhàng.

Lòng Nhạc Yên Nhi trầm xuống.

Sau khi ra khỏi khách sạn, cô nghe loáng thoáng thấy một trong hai gã kia nói vào điện thoại một câu:

- Bắt được rồi, không cần phải xử lý máy theo dõi nữa.

Những gã này… có chuẩn bị kĩ càng rồi mới ra tay.

Rốt cuộc thì bọn họ là ai…?

Nhạc Yên Nhi đau đầu đến mức không thể suy nghĩ được, thế nhưng cô lại không hoàn toàn ngất đi. Cô cảm thấy mình bị nhét vào ghế sau của một chiếc xe, đôi chân gập lại cực kì không thoải mái.

Bọn họ muốn đưa cô đi đâu?

Có lẽ hai gã kia coi thường Nhạc Yên Nhi là đàn bà con gái lại còn trúng thuốc mê, cho nên không cảnh giác lắm, vừa lái xe vừa nói chuyện rôm rả.

  • Anh Tiêu này, không ngờ chúng ta lại xong việc dễ thế nhỉ.
  • Ờ, đám đại lục này vô dụng thật, chẳng có tí cảnh giác nào cả, bắt nó dễ như bắt gà ấy.
  • Hahaha, thế mà tiểu thư còn không yên tâm, cứ dặn đi dặn lại mãi, tiểu thư nhát gan quá rồi…
Đại lục… bọn họ là người Hương Giang!

  • Nhỏ ngôi sao này đẹp ghê, tí nữa mình xử lý nó thế nào đây anh?
  • Sao? Đồ xôi thịt nhà mày lại ngứa tay à?
  • Nó đẹp thật mà, lâu lắm em không luộc đứa nào đẹp thế này rồi!
Người được gọi là “anh Tiêu” bật cười:

  • Tiểu thư bảo chúng ta chụp ảnh khỏa thân của nó, xong việc rồi ném cho các anh em chơi chút cũng được.
  • Em cảm ơn anh Tiêu thay các anh em, nhất định phải xếp em ở trước đấy!


Nằm nghe hai gã đàn ông thảo luận việc đem mình ra thay phiên nhau luộc là cảm giác gì?

Nhạc Yên Nhi chỉ thấy một luồng khí lạnh tràn lên sống lưng làm cả người rét buốt. Cô không nén nổi mà run lên cầm cập.

Đầu cô đặc quánh lại, thuốc mê và hơi cồn hòa cùng nhau khiến cô cảm thấy mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Thế nhưng cô vẫn cảnh cáo bản thân mình, không được phép ngất đi!

Nhạc Yên Nhi siết chặt nắm tay, móng tay cắm vào lòng tay chảy máu, cảm giác đau đớn khiến cho cô tỉnh táo hơn.

Nhạc Yên Nhi tích cóp sức lực mở to mắt ra nhìn xung quanh, thì nhận ra mình đang nằm trong một chiếc SUV. Hai gã đằng trước nói chuyện thoải mái, không ai nhận ra cô đã tỉnh rồi.

Có lẽ hai gã rất tự tin cho nên mới không trói Nhạc Yên Nhi lại, để mặc cô nằm ở ghế sau.

Nhạc Yên Nhi nhìn ánh đèn đường vùn vụt lướt qua ngoài cửa sổ xe. Cô biết hai gã kia muốn đưa mình về hang ổ.

Bây giờ cô còn không mang điện thoại, nếu bị bắt đi thật thì sẽ chẳng còn chút hi vọng nào.

Nhạc Yên Nhi cắn chặt răng rồi dồn hết sức nhéo mạnh lên đùi mình, đau đến mức suýt nữa thì cô phải kêu lên thành tiếng.

Thế nhưng đau đớn lại giúp người ta tỉnh táo hơn. Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình đã có thêm chút sức lực rồi.

Cô chọn đúng thời cơ để mở cửa xe ngay khi nó dừng đèn đỏ, và rồi lảo đảo chạy xuống.

Vừa bước xuống đất thì cả người Nhạc Yên Nhi đã mềm oặt như bún, thế nhưng nghĩ đến việc đây là đường sống duy nhất thì cô lại cắn răng chạy về phía trước.

  • Đệt, A Cường, sao mày không trói nó?
  • Anh có bảo em trói nó đâu!
Hai gã vạm vỡ trách nhau một câu rồi tháo dây an toàn ra, nhảy xuống đuổi theo Nhạc Yên Nhi, không cần biết chỗ này có cho đỗ xe hay không.

Tình hình cơ thể của Nhạc Yên Nhi hiện giờ khiến cho cô không tài nào chạy nhanh được. Hai gã kia lại đều là đàn ông sức dài vai rộng, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp cô rồi.

Gã được gọi là anh Tiêu nổi cơn tam bành túm tóc Nhạc Yên Nhi đẩy ngã xuống đất rồi quăng cho cô một bạt tai.

- Con điếm chết tiệt, tao thương mà còn không biết phận, không trói mày mà mày dám chạy à?

Bàn tay anh Tiêu như cái quạt hương bồ, gã tát một cái làm cho hai mắt Nhạc Yên Nhi tối sầm lại, răng nanh cũng cắn rách da trong miệng khiến cho cả khoang miệng cô tanh nồng.

Gã vẫn còn chưa hết giận, còn toan đánh tiếp. A Cường sợ gã đánh chết cô nên phải ngăn gã lại.

- Anh Tiêu, hoàn thành nhiệm vụ tiểu thư giao quan trọng hơn, chúng ta đừng lằng nhằng mãi ở đây.

Anh Tiêu trợn mắt lườm Nhạc Yên Nhi rồi hung hăng nói:

- Trói chặt nó vào cho tao, tao cảnh cáo mày, mày ngoan ngoãn thì chụp ảnh xong tao tha, mày mà dám chạy nữa là ông chặt chân mày!

Buổi tối uống nhiều rượu cộng thêm hít phải thuốc mê, vừa rồi lại bị tát một cái như trời giáng, thân thể của Nhạc Yên Nhi đã gắng gượng đến cực hạn. Cô không còn sức để giãy dụa nữa, đành mặc cho A Cường và anh Tiêu trói nghiến tay chân mình lại rồi vác lên xe.

- Thả… thả tôi ra… tôi cho các anh… tiền…

Nhạc Yên Nhi nói một câu hàm hồ không rõ.

Cô nghe ra hai kẻ này được người ta thuê làm việc, thế thì chúng chỉ cần tiền mà thôi. Dù “tiểu thư” trong lời chúng nói cho chúng bao nhiêu tiền thì cô cũng có thể trả cao hơn.

A Cường nâng nửa thân trên của Nhạc Yên Nhi,. Gã nghe xong câu nói của cô thì bật cười ha hả như thể vừa mới nghe chuyện gì khôi hài lắm:

- Anh Tiểu, con ả này bảo nó sẽ cho chúng ta tiền này!

Anh Tiêu cười tàn nhẫn, nụ cười mang mùi tàn nhẫn:

- Tiền? Tao nói cho mày biết, mày chọc phải người không thể chọc vào rồi. Nếu cô ấy muốn cái mạng của mày thì mày mong sống cũng đừng hòng sống, mày nghĩ đây là chuyện mà tiền có thể giải quyết được hay sao?

Nhạc Yên Nhi ngây ra, người không thể chọc vào? Lần này lại là ai đây?

Cô còn chưa nghĩ ra duyên cớ thì đã bị nhét lại vào xe, lần này thì cô không thể động đậy được nữa.

- Lái xe đi! Không lề mề được nữa đâu!

Anh Tiêu ra lệnh một tiếng, chiếc SUV lao đi như bay.

Nhạc Yên Nhi tuyệt vọng. Cô bị bắt đi quá đột ngột, ngay cả nhân viên khách sạn có khi cũng không biết chứ đừng nói là liên hệ với Dạ Đình Sâm.

Hơn nữa đã muộn thế này rồi, làm gì còn ai đến phòng cô tìm cô cơ chứ. Vậy thì phải đến ngày mai họ mới phát hiện ra cô mất tích rồi.

Trong đêm dài vô tận này sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Cả người Nhạc Yên Nhi lạnh ngắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom