• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Cô thấy Lâm Đông Lục đã tỉnh, lại còn dứt cả mặt nạ oxy xuống nên rất lo:
- Anh tỉnh rồi à? Cảm thấy sao rồi, anh đợi chút để tôi đi gọi bác sĩ nhé.
Trong lúc vội vàng thậm chí cô còn quên đầu giường bệnh có chuông mà đứng bật dậy định đi gọi người.
Nhưng cô vừa mới xoay người đã bị Lâm Đông Lục nắm chặt cổ tay kéo lại.
- Không cần đâu, anh ổn rồi.
Tiếng anh ta rất nhẹ, có thể do vừa tỉnh lại nên chưa có sức, nhưng Nhạc Yên Nhi nghe thấy thế lại rất khó chịu.
- Anh đã thế này rồi mà còn ổn cái gì hả?
Nhạc Yên Nhi giận dữ quay lại, không ngờ nhìn thấy Lâm Đông Lục nhợt nhạt mỉm cười.
- Em cũng biết rồi phải không? Em biết anh sắp điên rồi, sắp không kiểm soát bản thân được nữa phải không?
Anh ta cười hỏi lại, trong đó cất giấu cả bi ai khó nén.
Cô thấy sắc mặt tái nhợt cùng nụ cười yếu đuối kia trong lòng cũng xót xa, gật nhẹ đầu.
Từ bé đến giờ anh ta đều rất xuất sắc, sao có thể chấp nhận việc mình sẽ trở thành kẻ điên được chứ?
Cảm xúc trong mắt cô như lưỡi dao đâm vào tim Lâm Đông Lục.
Giọng anh ta bỗng trở nên nghiêm túc hẳn:
  • Sao em lại tới thăm anh, vì thương hại à?
  • Bác sĩ Trương gọi cho tôi báo tình trạng của anh rất tệ, tôi cũng không ngờ lại đã tới mức này. Tại sao anh lại đến bệnh viện một mình? Sao Hank và Bạch Nhược Mai không đi cùng anh? Cả mẹ anh nữa, anh đã giấu tất cả mọi người chuyện này sao?
Nhạc Yên Nhi hỏi dồn dập làm Lâm Đông Lục á khẩu không trả lời được, anh ta lảng tránh, bảo:
  • Sao bác sĩ Trương lại gọi cho em thế?
  • Không phải anh bảo ông ấy gọi cho tôi à? Chuyện lớn thế này sao anh lại giấu đến tận giờ, lẽ ra anh phải nói cho tôi biết từ lâu rồi mới phải!
Nhạc Yên Nhi xúc động tuôn ra một tràng.
Giờ anh ta mới hiểu người gọi cô đến chính là mình.
Có lẽ trong lúc đầu óc không tỉnh táo anh ta đã nhắc đến tên cô. Tình cảm sâu nặng như khắc vào cốt tủy đó chắc chắn anh không thể nào quên được.
Lúc này Lâm Đông Lục không có tư cách gì trách móc cô nữa, từ khi phát hiện sự thật tới nay vẫn là anh ta không buông tay được, tự chủ động dây dưa với cô.
Nếu cô đã biết vậy cũng đành thôi, thương hại hay thờ ơ cũng vậy, chỉ cần có thể thấy cô là đủ lắm rồi.
Nhìn ngắm khuôn mặt mình mong nhớ ngày đêm ngay trước mắt, Lâm Đông Lục không kìm được hỏi lại:
  • Nếu em biết sớm một chút có phải sẽ không để anh phát bệnh không?
  • Phải, tôi sẽ không để anh khổ sở như vậy.
Cô dừng một lát mới nói tiếp:
- Dù thế nào anh vẫn là bạn của tôi.
Nghe thấy nửa câu trước trong lòng Lâm Đông Lục cảm thấy cực kỳ hạnh phúc nhưng còn chưa kịp mừng thì nửa câu sau lại đẩy anh ta từ trên mây ngã xuống.
Hai người họ chỉ là bạn bè mà thôi.
Anh ta cười như giễu cợt, đầy vẻ cô đơn:
  • Cảm ơn ý tốt của em, anh đã hiểu rồi, nhưng đây là chuyện của anh, anh sẽ tự giải quyết.
  • Anh giải quyết thế nào?
Nhớ đến những lời bác sĩ nói lúc trước Nhạc Yên Nhi lại thấy giận điên lên:
- Anh đã biết bệnh của mình mà vẫn từ chối điều trị, cứ kéo dài mãi thế là muốn để mình điên hẳn phải không?
Lâm Đông Lục vẫn cứ cười giễu:
- Chấp nhận điều trị sao? Xác suất thành công không phải trăm phần trăm em có biết không? Nếu thất bại anh có thể mất trí nhớ lần thứ hai, có khi còn nghiêm trọng hơn lần trước, còn dẫn đến suy giảm trí lực nữa!
Nhạc Yên Nhi giật nảy mình, cô không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng thế.
Nhưng cô vẫn nói:
- Bởi vì có nguy hiểm nên anh không điều trị nữa sao? Kể cả anh có mất trí nhớ lần thứ hai cũng có thể bắt đầu lại cơ mà! Anh có Hank, có Bạch Nhược Mai, có rất nhiều người quan tâm đến anh, yêu thương anh, anh muốn bọn họ phải lo lắng vì anh thế sao?
Đối với chất vấn của Nhạc Yên Nhi thật sự Lâm Đông Lục không đáp lại nổi, anh ta không thể nói thẳng ra những việc mình đã làm được.
Đây có lẽ chính là tự làm tự chịu.
Thấy Lâm Đông Lục im lặng không nói Nhạc Yên Nhi cũng dần bình tĩnh lại.
Giờ cô chỉ là bạn bè bình thường chứ không phải bạn gái của anh ta nữa, cô có tư cách gì để trách cứ anh ta đây?
Hơn nữa nên thương tiếc anh ta cũng không phải là cô mà là những người thân cận với anh ta kìa.
Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi, dằn xuống cơn tức của mình, lãnh đạm nhìn thẳng vào Lâm Đông Lục:
- Tôi sẽ gọi Hank tới chăm sóc anh, anh thế này tôi không yên tâm được.
Dứt lời cô lập tức lấy điện thoại ra định ấn số của Hank.
Nhưng không ngờ Lâm Đông Lục đang thoi thóp trên giường bệnh lại bật dậy như lò xo, giằng phắt lấy máy cô ném bốp xuống sàn, chỉ nghe một tiếng đập rất mạnh, chiếc di động kia đã vỡ thành vài mảnh.
Nhạc Yên Nhi bị anh ta dọa sợ, ngây người nhìn Lâm Đông Lục, dường như lại quay về lúc anh ta bóp cổ cô trong bữa tiệc hôm nào.
Mặt anh ta nổi đầy gân xanh, đến đôi mắt cũng vằn đỏ lên.
Cô vẫn tự nói với mình lần trước là Lâm Đông Lục không kiềm chế được cảm xúc mới hành động như thế, nếu không cô không đủ can đảm để đối mặt với kẻ từng muốn giết mình.
Nhưng giờ Lâm Đông Lục lại gây cho cô cảm giác như vậy lần thứ hai.
Bệnh của anh ta lâu thế rồi mà không đỡ, ngược lại còn nghiêm trọng hơn ư?
Chính Lâm Đông Lục dường như cũng bị hành động của mình dọa sợ, anh ta cứ nhìn chằm chằm đôi tay mình, lại nhìn đến khuôn mặt đã trắng bệch của Nhạc Yên Nhi, cuối cùng đau đớn bước lùi lại phía sau.
Anh ta buồn bã vò đầu bứt tóc, kích động kêu lên:
- Xin lỗi, anh không cố ý! Anh… anh không khống chế được bản thân… Nhưng anh không nói cho ai biết được, bộ dáng anh thế này không thể để bất cứ ai thấy được! Bên phía công ty mà biết bệnh của anh thì anh sẽ mất hết! Anh không thể để ai biết anh đã điên rồi được! Anh không thể!
Những từ cuối cùng gần như anh ta đã gào lên, đôi mắt cũng đỏ rực.
Thế nhưng…
Trong ánh mắt đỏ rực đó lại có nước mắt vì đau đớn.
Nhạc Yên Nhi cứ ngây ra.
Giờ cô mới hiểu vì sao bác sĩ lại nói anh ta đang rất kích động, phải chịu đựng áp lực lớn đến thế thử hỏi Lâm Đông Lục làm sao không phát điên cho được?
Đến nước này mà anh ta vẫn không dám nói với ai, ngay cả người thân nhất cũng không thể nói, giờ anh ta chỉ có một thân một mình gánh chịu tất cả.
Đột nhiên cô cảm thấy Lâm Đông Lục mới là kẻ đáng thương nhất.
Anh ta theo đuổi quá nhiều, nhưng cuối cùng lại chẳng còn gì hết.
Cô muốn bước tới an ủi, để anh ta bình tâm lại nhưng lại bị chính Lâm Đông Lục ngăn cản.
- Đừng lại gần… anh… anh sợ mình sẽ làm hại em, dù không phải anh muốn làm thế… Yên Nhi, anh không còn là anh nữa rồi…
Trong giọng nói của anh ta chứa đầy bi thương và bất đắc dĩ, còn có cả sự chán ghét chính bản thân mình.
Những lời này khiến trái tim Nhạc Yên Nhi như bị giáng cho một đòn đau đớn.
Cô như còn thấy năm đó anh ta phấn chấn vui tươi thế nào, từ bề ngoài đến hoàn cảnh gia đình, hay nhân phẩm đến tính cách không có điểm nào chê được. Cô vẫn luôn thấy là mình không xứng với anh ta.
Nhưng lúc này người thanh niên sáng chói kia đã mất hết tinh thần, không còn sót lại hào quang rực rỡ năm nào mà biến thành một người đàn ông bệnh tật yếu đuối.
Trái tim cô đau thắt lại.
 
Advertisement
  • Chương 352

Khi Nhạc Yên Nhi tỉnh lại thì nhận ra mình đã về đến biệt thự Hoàng Đình.

Mở mắt ra nhìn thấy căn phòng quen thuộc, cô còn ngạc nhiên tưởng mình đang nằm mơ.

Chẳng phải cô bị hai kẻ kia bắt lên xe rồi sao?

Cô nhớ loáng thoáng hình như có ai đó xuất hiện cứu mình, nhưng lại không thể nhớ được người đó là ai.

Ngay lúc cô còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cửa đã mở, Dạ Đình Sâm bưng canh gà bước vào.

Nhạc Yên Nhi giật nảy cả mình, bật thốt lên:

- Dạ Đình Sâm!

Dạ Đình Sâm đáp:

  • Ừ, tôi ở đây.
  • Sao em lại ở đây? Anh đưa em về đây à?
Dạ Đình Sâm lời ít ý nhiều:

- Ừ.

Nhạc Yên Nhi hơi nghi hoặc:

- Nhưng sao em lại nhớ là… hình như em thấy Giang Sở Thù…

Dạ Đình Sâm không đáp lại câu hỏi của cô, mà múc một thìa canh gà đưa tới bên miệng cô:

- Uống canh trước đã.

Nhạc Yên Nhi không từ chối được nên đành phải ngoan ngoãn uống hết.

Nhìn thấy cô uống canh xong, sắc mặt dần dần hồng hào trở lại, Dạ Đình Sâm mới buông bát rồi nói rất thản nhiên:

- Hôm qua em bị bắt cóc, Giang Sở Thù đến cứu em, rồi tôi đón em về nhà.

Cả câu chuyện đáng sợ tối qua lại chỉ gói gọn trong một câu giản đơn của hắn.

- Ai bắt cóc em vậy? Em nghe bọn người đó nói chúng muốn chụp ảnh em….

Nhạc Yên Nhi không thể nói được hai chữ kia thành lời, cô dừng một chút:

- Dù thế nào thì cũng không phải là bắt cóc tống tiền.

Ánh mắt Dạ Đình Sâm hơi động:

- Tôi đã điều tra xong rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ qua cho kẻ đó. Để tôi giải quyết chuyện này, em không cần quan tâm nữa.

Nếu Dạ Đình Sâm đã nói như vậy thì Nhạc Yên Nhi cũng không quan tâm kẻ đầu sỏ là ai nữa.

Dù sao cô cũng tin tưởng Dạ Đình Sâm. Nếu anh nói anh có thể giải quyết thì cô sẽ cảm thấy an toàn tuyệt đối.

  • Giang Sở Thù đâu rồi, sao em không thấy anh ta nhỉ?
  • Cậu ta có một số việc cần giải quyết nên đã chạy về Hương Giang gấp rồi, bao giờ cậu ta xử lý xong mọi chuyện thì sẽ về gặp em.
Ồ, Giang Sở Thù đi mất rồi à…

Không hiểu sao, Nhạc Yên Nhi luôn cảm thấy giữa mình và Giang Sở Thù có cảm giác thân thiết quen thuộc khó tả. Khi biết anh ta chẳng chào một tiếng đã về Hương Giang, trong lòng cô bỗng có cảm giác mất mác.

Nhưng dù sao thì về nhà một chuyến cũng hay. Phần diễn trong "Hoàng triều vãn ca" kết thúc, vốn dĩ cô cũng phải về nhà, bây giờ tuy quá trình không như mong đợi nhưng mục đích cũng đã đạt được rồi.

Dạ Đình Sâm vén tóc trên khuôn mặt cô, nhìn thấy má cô sưng đỏ lên vẫn chưa tan, ánh mắt hắn lại tối đi như nung nấu cơn giận khôn tả.

- Hôm qua em sợ lắm phải không? Nghỉ ngơi thêm một chút đi.

Nói đoạn, hắn kéo chăn cho cô rồi cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn dịu nhẹ.

Dạ Đình Sâm bảo Nhạc Yên Nhi nghỉ ngơi, nhưng không phải chỉ là nghỉ ngơi vài ngày, mà là gọi thẳng cho Danny bảo anh ta trước mắt không cần sắp xếp công việc cho cô.

Thời gian vừa qua Nhạc Yên Nhi quay phim cũng mệt nên không hề phản đối, tiện thể chuẩn bị nghỉ ngơi một kì dài.

Quan trọng nhất là, cô còn có một kế hoạch.

Đợi hai ngày cho vết sưng trên mặt biến mất, Nhạc Yên Nhi trước nay chưa từng xuống bếp bắt đầu tranh thủ lúc Dạ Đình Sâm đi làm để chạy tới phòng làm bánh ngọt, chỉ với một mục đích duy nhất là học làm bánh.

Cô còn nhớ trước kia Nghiêm lão có nói Dạ Đình Sâm chưa từng đón sinh nhật, cảm thấy đau lòng vô cùng.

Cho nên bây giờ Nhạc Yên Nhi đặt ra cho mình một mục tiêu vĩ đại là tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật cho Dạ Đình Sâm!

Cô cứ tưởng việc mình làm đã bí mật lắm rồi, có biết đâu quản gia Thẩm đã nói cho Dạ Đình Sâm ngay từ khi bắt đầu kế hoạch.

Sau khi Dạ Đình Sâm biết việc này thì vui lắm. Hắn không ngăn cản mà để cho cô đi học thỏa thích.

Hai người họ, một người giả vờ mình không làm gì, người còn lại thì vờ như không biết gì cả.

Mỗi tối Dạ Đình Sâm ở nhà, Nhạc Yên Nhi lại lấy ra đủ loại bánh ngọt cho hắn ăn thử.

Dạ Đình Sâm biết rõ mà còn cố hỏi:

  • Gần đây em hay mua bánh ngọt thế, thích ăn lắm à?
  • Đúng vậy, đồ ngon là phải chia sẻ với nhau nha, em không ăn mảnh một mình đâu nhé. Mau nếm thử xem bánh lần này có ngon không nào.
Cô coi Dạ Đình Sâm thành chuột thí nghiệm của mình luôn, bao nhiêu lần thử nghiệm bánh ngọt đều vào hết trong bụng hắn.

Cho dù Dạ Đình Sâm chẳng thích đồ ngọt tí nào thì cũng không nỡ khiến cô thất vọng, thế là lần nào cũng cố gắng ăn cho bằng hết.

Vì muốn làm ra hương vị hắn thích mà cô ấy vất vả như thế, hắn làm sao nỡ không ăn được đây?

Dạ Đình Sâm ăn thử một miếng, cô lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt chờ mong lấp lánh:

  • Thế nào? Có ngon không?
  • Ừm, ngon hơn hôm qua một chút.
Dạ Đình Sâm chẳng tiếc lời khen ngợi, khiến cho ánh mắt của Nhạc Yên Nhi sáng bừng lên sung sướng.

Trong lúc biệt thự Hoàng Đình đang chìm trong không khí ngọt ngào ấm áp, thì một ngôi nhà cũ ở vùng ngoại ô thành phố lại nghênh đón một vị khách mới.

Cánh cổng gỗ dày nặng từ từ mở ra, Annie lui về trốn phía sau Anjoye theo bản năng như đang sợ hãi.

Anjoye rũ mi nhìn con bé, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tà mị:

- Sao thế Annie, sợ à?

Annie nhỏ bé nuốt nước miếng, rồi ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt hồ ly như tỏa sáng của Anjoye, ánh sáng ấy còn đẹp hơn ánh nắng mặt trời. Nó vươn tay nắm lấy tay của Anjoye rồi lắc đầu quả quyết:

- Em không sợ, đây là nhà anh mà.

Có vẻ Anjoye rất vừa lòng với đáp án của con bé. Anh ta xoa đầu nó rồi bảo:

- Đúng rồi, đây là nhà của anh, về sau nó cũng sẽ là nhà em.

Anh ta nắm tay Annie, dẫn cô bé bước vào nhà.

Tuy nhìn vẻ ngoài của ngôi nhà có vẻ cổ kính và cũ kĩ, thế nhưng bên trong lại trang hoàng lộng lẫy. Hai mắt Annie sáng bừng lên.

Blake đã chờ ở đại sảnh từ lâu.

  • Thiếu gia, nghe nói phó chủ tịch đã gặp Nhạc Yên Nhi và thừa nhận cô ta, về sau chúng ta không thể ra tay với Nhạc Yên Nhi dễ dàng như trước nữa. Muốn đánh hạ đại thiếu thì cần phải bàn bạc kĩ hơn.
  • Bàn bạc kĩ hơn?
Nghe Blake nói xong, Anjoye nhoẻn miệng cười tà tứ, đôi mát sóng sánh ánh sáng nhìn lại y với vẻ nghịch ngợm.

Blake đẩy cặp kính gọng vàng:

  • Đúng vậy, chỉ có thể bàn bạc kĩ hơn…
  • Các người đưa tiểu thư Annie xuống trước đi, tôi còn vài việc cần xử lý.
Anjoye làm như không nghe thấy lời Blake nói. Anh ta giao Annie cho người hầu, tầm mắt dán chặt vào cô bé không buông, đến khi cô bé đi khuất thì nụ cười của anh ta mới từ từ lụi tắt.

Anh ta quay lại nhìn Blake rồi cười lạnh:

- Anh bảo phải bàn bạc kĩ hơn ư? Đồ rác rưởi, anh còn muốn bắt tôi đợi bao lâu nữa?

Nắm đấm đến như mưa sa, đánh cho Blake trở tay không kịp.

Blake chỉ là một thư kí, làm sao có thể so quyền cước với Anjoye từng được huấn luyện chuyên nghiệp? Hơn nữa y cũng không dám đánh nhau với Anjoye… Chẳng bao lâu sau, y đã bị Anjoye đánh cho nằm rạp trên mặt đất.

- Thiếu gia…

Blake rên lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom