• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Lúc Nhạc Yên Nhi được nhân viên dẫn vào tổ công tác, cô liền sửng sốt.
Đạo diễn Lộ, nhà sản xuất, biên kịch Kim và phiên dịch viên đều ngồi ở đó, quan sát cô bằng
những vẻ mặt khác nhau, có chút giống như đang hội thẩm.
Dù sao Nhạc Yên Nhi cũng là người từng trải, cô rất bình tĩnh chào hỏi:
- Chào mọi người, tôi là Nhạc Yên Nhi.
Mấy người trong phòng cũng đang đánh giá cô.
Làn da trắng sứ, đôi mắt sáng trong, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi đầy đặn lại đỏ tự nhiên, kể cả
trong giới giải trí thì ngũ quan này cũng có thể nói là rất tinh tế, chưa nói đến khí chất ưu nhã
hiếm thấy, xếp cùng hàng loạt các nữ ngôi sao đã già đời hiện nay, Nhạc Yên Nhi như một bông
sen thuần khiết, xinh đẹp và sạch sẽ.
Đạo diễn Lộ nghĩ thầm "Rất khá", nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào:
- Cô Nhạc, xin chào. Không bằng cô đi trang điểm rồi chụp ảnh tạo hình trước đi.
Nhạc Yên Nhi đồng ý.
Lúc đầu có chút lo lắng diễn viên mới sẽ không ổn, nhưng thấy Nhạc Yên Nhi xinh đẹp như vậy,
nhà sản xuất lập tức thấy đắc ý, quay đầu sang hỏi biên kịch Kim:
- Biên kịch Kim thấy cô ấy thế nào?
Phiên dịch viên tường thuật lại lời nhà sản xuất.
Biên kịch Kim không lên tiếng.
Cô là biên kịch vàng của Hàn Quốc, có yêu cầu rất cao với diễn viên, trước đó cô ủng hộ An Tri
Ý là vì đã từng xem qua các tác phẩm của cô ta, cảm thấy diễn xuất khá, lại thêm buổi sáng hôm
nay, An Tri Ý gọi cho cô khóc rất thương tâm, cô thấy đối xử với một cô gái như vậy thực sự bất
công, vậy nên lập tức có thành kiến với Nhạc Yên Nhi.
Thế nhưng bây giờ biên kịch Kim có chút dao động.
Ôn Tố Tố của White Lover là một cô gái ngây thơ trong sáng, trong giây phút nhìn thấy Nhạc
Yên Nhi, biên kịch Kim cảm thấy Nhạc Yên Nhi quả là mang theo bóng dáng của Ôn Tố Tố, sạch
sẽ, sáng lấp lánh, không tranh với đời.
Đặc biệt là đôi mắt của Nhạc Yên Nhi, sáng long lanh như không hề vương tạp chất.
- Chờ tạo hình xong để cô ấy diễn thử vài cảnh đi.
Biên kịch Kim nói.
Nhà sản xuất vui vẻ.
Có hy vọng rồi.
Nhà sản xuất đã bắt đầu sung sướng tính thầm trong lòng xem có thêm một trăm triệu đầu tư
thì sẽ dùng thế nào.
Tạo hình của phim hiện đại sẽ không phức tạp, tóc Nhạc Yên Nhi dài và thẳng sẵn nên không
cần xử lý nhiều, chỉ nửa giờ là đã làm xong.
Nhạc Yên Nhi nhìn mình trong gương, thầm tính toán trong lòng.
Ôn Tố Tố thực ra là một nhân vật khó diễn, trong phim, cô bị câm bẩm sinh, vốn là thiên kim
của thị trưởng thành phố thế nhưng vừa ra đời lại bị nhầm lẫn với nữ chính, lớn lên trong khu ổ
chuột tới năm mười bốn tuổi mới được đón về. Nữ chính trở về nhà, bắt buộc phải rời xa nam
chính, Ôn Tố Tố luôn thấy mình nợ bọn họ. Về sau, cô yêu nam chính nhưng từ đầu tới cuối vẫn
luôn giấu kín tình cảm này, kết cục cô bị tai nạn giao thông qua đời, trước khi chết đã hiến tim
cho nữ chính vốn bị bệnh tim.
Lúc Nhạc Yên Nhi đọc kịch bản đã từng rơi nước mắt vì Ôn Tố Tố, cô gái này quá lương thiện,
tình yêu của cô là chôn giấu và nhượng bộ, giống như một thiên sứ thực sự.
Nếu như có thể diễn tốt nhân vật này thì sẽ hút fan cực kỳ, nhất định sự nghiệp cũng sẽ lên cao
thêm một bước.
Nhân vật này mình nhất định phải có.
Khi Nhạc Yên Nhi quay trở lại, mắt tất cả mọi người đều sáng lên.
Cô chỉ thay đổi tạo hình nhưng khí chất lại không giống khi nãy.
Váy trắng thuần, tóc dài cùng với nụ cười e lệ, đôi mắt to ngây thơ như nai con, trong sáng như
chưa từng bị trần thế vấy bẩn.
Trong phòng yên lặng tới mười giây dài đằng đẵng.
- Cô... cô tới thử một cảnh đi.
Đạo diễn Lộ cũng bị sự thay đổi nhanh chóng của cô gái này làm giật mình, thế nhưng ông vẫn
giữ được phong độ, lên tiếng.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, sau đó trong mắt xuất hiện vẻ áy náy, hai bàn tay trắng nõn giơ lên trước
mặt, nhẹ nhàng tạo thủ thế "Xin lỗi, tôi không nói được".
Cô bắt đầu nhập vai một cách rất tự nhiên!
Biên kịch Kim kinh ngạc đứng lên, ghế ngồi của cô bị kéo ra tạo thành âm thanh chói tai, thế
nhưng biên kịch Kim cứ như không nghe thấy mà chỉ vào Nhạc Yên Nhi, nói một loạt tiếng Hàn.
Đạo diễn Lộ và nhà sản xuất nhìn về phía phiên dịch viên xin trợ giúp. Phiên dịch nói:
- Biên kịch Kim nói cô gái này chính là Ôn Tố Tố mà cô ấy cần!
Biên kịch Kim thậm chí không quan tâm họ đang nói gì, cô hưng phấn lao tới trước mặt Nhạc
Yên Nhi, xì xà xì xồ một hồi.
Phiên dịch nói:
- Biên kịch Kim bảo rằng cảm giác của cô rất chuẩn, đây chính là cảm giác về Ôn Tố Tố, thiện
lương và thuần khiết từ nội tâm, luôn luôn suy nghĩ vì người khác như một thiên sứ. Cô Nhạc, cô
cũng rất giống một thiên sứ.
Nhạc Yên Nhi vội vàng cảm ơn.
Nhà sản xuất đứng đằng sau, khẽ cười xùy một tiếng, thì thầm với đạo diễn:
- Trở mặt nhanh quá, khi nãy là ai sống chết cũng không chịu thay người, ngay cả phim cũng
không cho quay. Người Hàn Quốc đúng là trở mặt còn nhanh hơn trở trời.
- Bớt bớt cái mồm thôi, những người làm nghệ thuật như vậy chỉ quan trọng cảm giác thôi, bây
giờ Nhạc Yên Nhi vừa đúng sở thích của biên kịch, chẳng phải tất cả đều vui đấy à?
- Phải phải phải, mấy người làm nghệ thuật còn tôi chỉ toàn tính toán.
Đạo diễn sờ cằm:
- Ông nói xem Nhạc Yên Nhi diễn tốt như vậy thì tới thử vai luôn có phải hơn không, cần gì phải
mang đầu tư để tham gia?
- Thử vai? Cô ta chẳng qua chỉ là một diễn viên nhỏ thôi, ngay cả hồ sơ cũng không đưa vào
đoàn phim được, nếu cô ta tới thử vai thật thì mấy người có để cho một diễn viên không có nổi
tác phẩm tiêu biểu đi diễn nữ phụ số một không?
  • Nói cũng phải, chẳng biết ai là người chống lưng cho Nhạc Yên Nhi nữa.
  • Cái này không bàn được đâu, nghe nói không phải là cao tầng của LN mà là tầng cao nhất
đấy!
Trong đầu đạo diễn Lộ lập tức xuất hiện một cái tên, sau đó ông ta không dám nhắc tới nữa.
Nhạc Yên Nhi chụp ảnh tạo hình và quay clip PR trong phòng chụp ảnh xong thì ngay lập tức ký
hợp đồng.
Nhà sản xuất tự mình tiễn Nhạc Yên Nhi, lúc cô gần đi, ông ta còn xoa tay nói:
  • Còn phải nhờ cô Nhạc về sau quan tâm nhiều hơn, giúp tôi nói tốt vài lời...
  • Nói tốt?
Nhạc Yên Nhi nghi hoặc.
Nhà sản xuất là kẻ lõi đời, cho là cô không muốn người khác biết mình được ai chống lưng,
chuyện này trong ngành giải trí cũng là bình thường, vậy nên ông ta lập tức làm vẻ "Tôi hiểu
cả", sửa lời:
- Không không, tôi nói là Công ty giải trí Tinh Huy có thể thành lập quan hệ hợp tác với chúng
tôi thì cần cô nói nhiều lời hay với bên đó.
Nhạc Yên Nhi gật đầu:
- Đây là điều tất nhiên rồi.
Tạm biệt nhà sản xuất, Nhạc Yên Nhi cảm thấy rất vui, muốn gọi điện chia sẻ với một ai đó.
Chẳng ngờ cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là Dạ Đình Sâm.
Nhạc Yên Nhi chẹp miệng, Dạ Đình Sâm xem thường nghề nghiệp của mình, dù cho có biết
mình sẽ quay White Lover có khi cũng chẳng thể hiểu được mình vui mừng biết bao nhiêu,
thậm chí còn chế nhạo mình cũng nên.
Lúc này điện thoại lại đổ chuông, cô lấy ra xem, là Dư San San.
  • Alo.
  • Alo, Yên Nhi, tối nay cùng ăn cơm đi! Ha ha ha, hôm nay chị đây vui quá!
Da San San có vẻ rất vui, nói chuyện điện thoại cũng không ngăn nổi tiếng cười.
Nhạc Yên Nhi cũng vui lây, đáp:
- Được, tớ đến tòa soạn đón cậu.
Đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, lái xe ra ngoài, cô đi thẳng tới tòa soạn đón Dư San San.
Dư San San vừa lên xe đã cười đến không thể ngậm miệng:
- Chị đây hôm nay rất vui đấy, tên chủ biên keo kiệt kia bình thường chỉ thanh toán tiền xe thôi
mà đã như cắt thịt ông ta rồi, thế mà hôm nay lại thêm tiền thưởng cho tớ! Đi, tối nay tớ mời
cậu ăn cơm!
 
Advertisement
  • Chương 31

Không ai hay biết từ đầu tới cuối chuyện này đã rơi hết vào mắt Dạ Đình Sâm và Âu Duyên Tây đang ngồi trong quán cafe trên tầng hai.

Ánh mắt Dạ Đình Sâm vẫn luôn chăm chú nhìn theo thân ảnh màu đỏ kia, hắn cũng đã nghe được toàn bộ câu chuyện, từ đầu tới cuối.

Âu Duyên Tây hưng phấn nhấp một ngụm cafe:

- Anh cả, người đó là vị hôn thê họ Cố mà gia tộc đã chọn cho anh phải không? Đúng là ngông cuồng ha! Mắt phượng của Dạ Đình Sâm đong đầy lạnh lẽo, hắn chỉ há miệng phun ra mấy chữ:
  • Cô ta xứng sao?
  • Không phải là vấn đề có xứng hay không, mà anh cả đang mải nhìn gì thế? Trò hay sắp diễn
xong rồi kìa! Mặc kệ lời trêu ghẹo của Âu Duyên Tây, Dạ Đình Sâm hướng sau lưng vẫy tay một cái, thấy thế Nghiêm lão nhanh chóng tiến lên, cúi người đưa tai tới trước mặt hắn.

Dạ Đình Sâm nói nhỏ vài câu vào tai ông rồi chỉ nghe “Vâng”

một tiếng, xong ông lập tức rời khỏi đó.

Âu Duyên Tây càng tò mò hơn, gã hưng phấn hỏi han:

- Anh cả, anh định giải quyết chuyện này hả? Dạ Đình Sâm cũng chẳng ừ hữ gì mà chỉ bình thản nhấp một ngụm cafe, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân hình gầy yếu, mỏng manh của Nhạc Yên Nhi.

Trong cửa hàng, Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định nhường Cố Tâm Nguyệt:
  • Được rồi, tôi sẽ cởi ra cho cô!
  • Đừng mà Yên Nhi, chỉ là một cái váy thôi, để tớ mua cho cậu!
Thấy Nhạc Yên Nhi muốn chịu thua, Dư San San nóng nảy kêu lên.

Đúng lúc này, một ông lão mặc âu phục thẳng tắp đi tới, nói với nhân viên cửa hàng:

- Nhân viên, làm phiền cô gói lại tất cả các size của bộ váy này cho cô Nhạc! Câu nói đơn giản này lại như quả bom được ném xuống mặt đất, khiến ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía ông lão.

- Nghiêm lão… Nhạc Yên Nhi kinh ngạc thốt lên.

Sao ông ấy lại ở đây? Nếu ông ấy đã ở đây thì có phải Dạ Đình Sâm cũng đang ở đây hay không? Nhạc Yên Nhi không nhịn được bất an xoay trái xoay phải xem xét, thế nhưng không hề thấy bóng dáng người kia đâu cả.

Nghiêm lão cung kính chào theo lễ nghi quý tộc Anh với Nhạc Yên Nhi:

- Cô Nhạc cũng quá tiết kiệm rồi, biết tính cô không muốn lãng phí nên thiếu gia đã dặn dò, chỉ cần cô thích thì cứ mua hết về.

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh vẫn chưa hiểu gì hết, cô ta cho rằng mình đang nghe nhầm nên hỏi lại ngay:
  • Ông nói là tất cả các size phải không ạ? Cửa hàng chúng tôi có tới mười cái lận…
  • Đúng vậy, lấy hết đi!
Lúc nói chuyện với người khác Nghiêm lão luôn toát lên vẻ phong độ của quý tộc nước Anh.

  • Không cần đâu, mua nhiều như thế về để làm gì…
  • Thưa cô Nhạc, thiếu gia đã dặn là không muốn để cho cô và người phụ nữ tầm thường này
mặc đồ giống nhau, cho nên nếu cô thích bộ nào thì sẽ mua toàn bộ các size của bộ đó về! Cố Tâm Nguyệt kinh hãi, ngay cả cô chủ nhỏ của nhà họ Cố như cô ta cũng chưa chắc dám tiêu xài thoải mái như thế, vị “thiếu gia”

này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian vừa qua Nhạc Yên Nhi đã tìm được chỗ dựa rồi sao? Điều này cũng không phải là không thể, Nhạc Yên Nhi là người lăn lộn trong giới giải trí.

Mà phụ nữ làm trong giới đó có ai thật sự là “đóa sen trắng”

thanh khiết đâu.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng gói kỹ quần áo lại, nụ cười rạng rỡ nở trên môi báo giá tiền với Nghiêm lão.

Nghiêm lão xách túi lên rồi cung kính thưa:

- Cô Nhạc, nếu cô còn muốn đi mua thứ gì thì xin cứ tự nhiên, cứ để tôi thanh toán là được! Thái độ của Nghiêm lão khiến Nhạc Yên Nhi có chút ngượng ngùng, cô muốn hỏi cho rõ ràng chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng tự biết nơi này không thích hợp thế nên cô thầm nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Nghe thế cô chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài.

Nhạc Yên Nhi mới vừa nhấc chân định đi thì lại nghe thấy giọng nói bén nhọn của Cố Tâm Nguyệt vang lên:

- Nhạc Yên Nhi, cô đúng là không biết xấu hổ nhỉ.

Không ngờ cô lại đi làm vợ bé cho người khác đấy.

Nhạc Yên Nhi cũng không ngờ Cố Tâm Nguyệt lại nói ra những lời này, cô cau mày:
  • Cố Tâm Nguyệt, cô đừng ăn nói linh tinh!
  • A, đừng tưởng tôi không nhìn ra được là cô đã dựa vào người giàu có nào đó rồi! Đúng là mẹ
nào con đó mà, mẹ cô làm kẻ thứ ba, bây giờ bà ta chết rồi thì đến lượt cô đi làm vợ bé ha! Chát – Nhạc Yên Nhi không nhịn nổi nữa, cô giơ tay tát thẳng vào mặt Cố Tâm Nguyệt.

Cố Tâm Nguyệt bị đánh đến choáng váng, cô ta ôm mặt, hai mắt trợn to, nhìn Nhạc Yên Nhi với vẻ bàng hoàng.

- Nhạc Yên Nhi! Mày dám đánh tao hả? Mày là cái thá gì mà dám đánh tao? Cố phu nhân vừa rồi còn không thèm đếm xỉa tới tranh chấp giữa hai người bây giờ lại giống như động vật xù lông lên, cẩn thận, nâng niu ôm lấy con gái mình, bà ta đau lòng nhìn mặt của Cố Tâm Nguyệt rồi độc địa trừng Nhạc Yên Nhi.

- Nhạc Yên Nhi, mày mới rời khỏi nhà họ Cố có mấy năm mà sao càng lúc càng vô giáo dục thế hả? Nhạc Yên Nhi lạnh lùng nhìn hai mẹ con nhà họ Cố khiến người ta khó chịu này:

- Các người có thể sỉ nhục tôi, tôi cũng sẽ nhịn, coi như là tôi thiếu công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Cố của các người đi, mặc dù các người cũng không nuôi tôi đàng hoàng lắm, nhưng ít nhất đúng là tôi cũng không chết đói.

Thế nhưng, các người không có tư cách nhắc đến mẹ tôi.

Cái tát hôm nay là một bài học dành cho các người, nếu như lần sau mà miệng mấy người còn không sạch sẽ như thế thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu! Cố Tâm Nguyệt hoàn toàn bị bộ dạng ngạo mạn này của cô chọc giận, cô ta không thèm để ý tới thân phận nữa mà chỉ muốn xông lên đánh trả.

Đáng tiếc, lúc tay cô ta vừa giơ lên thì đã bị Nghiêm lão tóm được.

- Cô Cố, nếu như cô không thể khống chế được lời nói của mình thì sợ là trung tâm thương mại Thời Đại này sẽ không tiếp được cô nữa đâu! Nghiêm lão mặc âu phục phẳng phiu, thái độ không kiêu không nóng như thế thì không đơn giản chỉ là một người giúp việc có thể có được, đây chính là nề nếp gia phong của giới quý tộc Anh.

- Ông là cái thá gì chứ? Ông có tư cách gì mà đuổi tôi! Tôi có tiền, tôi muốn đến đâu thì sẽ đến đó!

- Cô Cố, thật không khéo rồi! Trung tâm thương mại Thời Đại này chính là sản nghiệp của thiếu gia nhà tôi, nếu như cô tiếp tục gây rối thì cô và người nhà của cô đều sẽ được ghi tên vào sổ đen của trung tâm! Vẻ mặt bình thản lúc nói lời này của Nghiêm lão khiến Cố Tâm Nguyệt hoảng thật sự.

Quả thực cô ta cảm thấy rất khó tin, không ngờ Nhạc Yên Nhi có thể tìm được chỗ dựa có hậu trường cứng như thế! Nhưng cô ta cũng không dám tiếp tục làm ầm ĩ nữa, bị ghi vào sổ đen là chuyện nhỏ nhưng nếu như việc này bị truyền ra ngoài thì danh tiếng nhà họ Cố sẽ bị phá hủy, lúc đó cô ta cũng sẽ trở thành trò cười trong mắt người khác.

Nhạc Yên Nhi thấy Cố Tâm Nguyệt đã im lặng thì kéo Dư San San xoay người bước ra ngoài, Nghiêm lão cũng đi theo sau cách cô hai bước.

- Nhạc Yên Nhi, không ngờ mày lại bị người ta bao nuôi, mày đã làm mất hết mặt mũi của nhà họ Cố rồi! Tao sẽ nói với ba! Tao sẽ nói mấy chuyện bẩn thỉu mày làm cho ba nghe! Mày cứ chờ đó mà xem! Cố Tâm Nguyệt ở phía sau gào lên, gương mặt trang điểm lộng lẫy lộ ra vẻ hung tợn khó tả.

Nhạc Yên Nhi ở trong lòng lạnh lùng cười một tiếng.

- Cô Cố, cô họ Cố còn tôi họ Nhạc, tôi có làm gì thì cũng không thể vứt xa vạn dặm, vứt đến mặt mũi nhà họ Cố của cô chứ nhỉ? Mặt mũi của nhà họ Cố cũng chỉ có cô chủ nhỏ của nhà họ Cố là cô làm mất được thôi! Ba ư? Dù cô muốn ông ta làm ba mình thì ông ta có muốn nhận đứa con gái là cô không đã? Cố Tâm Nguyệt nghe thế có vẻ ủ rũ, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định hô lên:

- Mày cứ chờ đấy mà xem! Ra khỏi trung tâm thương mại Thời Đại, Nhạc Yên Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, cô quay người nói với Nghiêm lão:
  • Hôm nay cám ơn ông nhiều lắm!
  • Thiếu phu nhân khách sáo rồi, đây đều là bổn phận của tôi mà!
Nhạc Yên Nhi có chút do dự hỏi:
  • Không biết sao vừa hay ông lại có mặt ở đây thế?
  • Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia và bạn của cậu ấy đang gặp mặt ở gần đây, vừa hay thấy được
việc khi nãy nên mới kêu tôi xuống xử lý! Thì ra Dạ Đình Sâm đang ở gần đây thật! Hơn nữa, hắn còn thấy hết chuyện vừa rồi mà không hề xem thường cô, còn bảo Nghiêm lão giúp cô nữa.

Nghĩ tới chuyện Dạ Đình Sâm vừa giúp đỡ mình như thế, trong lòng Nhạc Yên Nhi thấy thật ấm áp.

- Thiếu phu nhân còn muốn đi dạo không? Quả thật thiếu gia có dặn tôi đi theo giúp cô mua quần áo nếu cần! Nhạc Yên Nhi liền lắc đầu:

- Ông mau về chỗ Dạ Đình Sâm đi! Tôi đi dạo với bạn một vòng rồi cũng về luôn thôi, ông… chuyển lời cám ơn của tôi tới Dạ Đình Sâm nhé! Trên mặt Nghiêm lão hiện lên ý cười ôn hòa:

- Đến tối thiếu phu nhân có thể tự nói cảm ơn với thiếu gia mà, như thế thiếu gia cũng sẽ vui hơn! Nói xong ông chào cô rồi rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom