• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Ở một nơi khác, An Tri Ý đã nổi điên.
Trong văn phòng của người đại diện là một mớ hỗn độn, những thứ có thể đều đã bị An Tri Ý
đập vỡ, mảnh vụn thủy tinh nằm đầy dưới đất, tóc tai cô ta rối tung, hai mắt đỏ ngầu, không
còn một chút dáng vẻ ngôi sao nào.
- Vì sao? Vì sao?
An Tri Ý gào lên, lại ném một chiếc bình hoa xuống đất.
Người đại diện biết cô ta đang cáu gắt nên cũng không dám trái ý, chỉ có thể cố gắng khuyên
nhủ nhẹ nhàng:
- Tri Ý, đây là quyết định của Công ty giải trí Hoàn Vũ, chúng ta không còn cách nào khác cả.
An Tri Y siết chặt nắm tay, tức đến run cả người.
Mình đã ngủ với thằng sản xuất phim béo ú chết bầm của Hoàn Vũ nhiều lần như thế rồi, lão ta
cũng hứa chắc như đinh đóng cột rằng mình sẽ là nữ phụ số một, ngay cả ảnh tạo hình cũng
chụp xong rồi, cớ làm sao trước khi bắt đầu lại trở thành nữ phụ số hai?
Mà thái độ của Hoàn Vũ rất kiên quyết, nếu không nhận vai này, mình sẽ bị đá ra khỏi đoàn
phim, hoàn toàn không lo lắng đến chuyện phí vi phạm hợp đồng.
- Nhà sản xuất Vương nói thế nào?
Nhắc tới nhà sản xuất Vương, An Tri Ý lại thấy buồn nôn, khi đè lên người mình thằng béo chết
bầm đó nói rất dễ nghe, mình đã nhịn cơn buồn nôn ngủ với lão, chẳng ngờ đã thế mà không
đáng tin một chút nào.
Trợ lý đứng cạnh run rẩy đáp:
- Nhà sản xuất Vương nói rằng ông ấy cũng hết cách, đây là cấp cao trong công ty quyết định,
ông ấy chỉ có thể tranh cho chị vai nữ phụ số hai.
Người đại diện cũng khuyên can:
- Tri Ý này, nữ phụ số hai thì nữ phụ số hai, phim đầu tư lớn như vậy mấy năm rồi cũng chỉ có
một mà thôi, rất nhiều người còn không tham gia nổi một vai quần chúng, nếu bỏ lỡ cơ hội này
lần sau sẽ khó khăn lắm.
Nữ phụ số một với nữ phụ số hai làm sao có thể giống nhau được!
Nữ phụ số một của bộ phim này được xây dựng với hình tượng chính diện, khiến người yêu
thích, còn nữ phụ số hai là một kẻ khốn nạn, âm hiểm độc ác. Vài năm gần đây, An Tri Ý đã diễn
đủ nhiều những vai phản diện rồi, nhân duyên với công chúng luôn không được tốt, vốn định
dựa vào bộ phim này để chuyển đổi hình tượng, nâng địa vị trong giới lên hòng nhận được các
vai nữ chính, chẳng ngờ kế hoạch lần này bị làm cho rối tung hết!
Diễn một vai phụ nhỏ bé lại là nhân vật phản diện như thế còn cần vất vả khổ sở ngủ với nhà
sản xuất của Hoàn Vũ hay sao?
Người đại diện như nhớ ra gì đó, liền hỏi:
- Tri Ý, sao tôi cứ có cảm giác chuyện này là cố ý nhắm vào cô? Dạo gần đây cô có đắc tội với ai
không? Ảnh tạo hình cũng đã chụp rồi, nào có chuyện trước khi quay một tuần lại thay người.
An Tri Ý nghe thế thì tỉnh táo lại, nghiêm túc suy nghĩ một lát.
Nhưng khổ nỗi bình thường cô ta đã quen càn rỡ ngang ngược, đắc tội không ít người, cho nên
nếu bảo có ai sẽ hãm hại mình thế này cô ta cũng không nghĩ ra nổi.
  • Nữ phụ số một đổi thành ai?
  • Ôi chao, khi nãy trong điện thoại không thấy nói, để tôi hỏi người của đoàn phim xem.
Người đại diện vội vàng cầm di động, gửi wechat.
Hai phút sau, người đại diện ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi:
- Đổi thành Nhạc Yên Nhi, đây là ngôi sao của công ty nào thế? Sao tôi chưa bao giờ nghe tên?
Sắc mặt trợ lý thay đổi, khẽ kêu lên:
- Chị An... Có phải cô ta đang trả thù chị không?
Sắc mặt An Tri Ý còn trở nên khó coi hơn khi nãy, cô ta nghiến răng kèn kẹt.
Mười vạn tệ kia đã khiến mình đủ nhục nhã rồi, vậy mà Nhạc Yên Nhi còn dám tới đây để chọc
tức mình, cô ta thực sự cho rằng mình dễ bắt nạt lắm à?
Mình vào nghề cũng đã tám năm, sóng gió gì cũng đã trải qua, nhưng đây là lần đầu tiên bị
người ngáng chân như thế.
- Nhạc Yên Nhi phải không, quả thực là tôi coi thường cô ta quá.
Trợ lý cũng biết ân oán giữa An Tri Ý và Nhạc Yên Nhi, dè dặt hỏi:
- Chị An, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?
An Tri Ý sửa lại đầu tóc rối bù, cười lạnh:
  • Cô ta nghĩ mình đã thắng rồi sao? Chúng ta cứ chờ xem.
  • Chị An, vậy bây giờ phải làm thế nào?
An Tri Ý u ám suy nghĩ một lát rồi cười rộ lên:
- Biên kịch người Hàn Quốc kia là một người rất cố chấp, khi đó đã từng nói tôi chính là Ôn Tố
Tố cô ta cần, tôi không tin cô ta sẽ thờ ơ với lần thay người này. Đưa di động của tôi đây, tối
nay hẹn biên kịch Kim đi ăn tối.
Trong tổ công tác của đoàn phim hiện giờ đang xảy ra tranh cãi.
Biên kịch Kim được đoàn phim đặc biệt mời tới từ Hàn Quốc vừa mới biết được tin sẽ đổi người
thì lập tức giận tím mặt, một tràng tiếng Hàn xổ ra như súng liên thanh.
Nhà sản xuất chẳng hiểu chữ nào còn bị phun nước miếng đầy mặt, lập tức liếc nhìn về phía
phiên dịch.
- Biên kịch Kim nói mọi người tự tiện thay người mà không hề báo trước với cô ấy, đây chính là
coi thường cô ấy, bộ phim này là tác phẩm tâm huyết của cô, cô không thể chịu được việc mọi
người phá hủy nó chỉ vì những giao dịch tiền tài bẩn thỉu.
Nhớ tới biểu hiện như muốn ăn thịt người khi nãy của biên kịch Kim, chắc hẳn những lời này đã
được phiên dịch điểm tô cho đẹp rồi.
Nhà sản xuất đành nhẫn nại cười làm lành:
- Biên kịch Kim, chẳng qua chỉ là một vai nữ phụ số một mà thôi, sẽ không gây ra nhiều ảnh
hưởng với phim đâu, nam nữ chính chẳng phải cũng đổi đấy sao?
Phiên dịch truyền đạt lại, lời còn chưa nói xong, biên kịch Kim đã kêu ầm lên.
- Biên kịch Kim nói ông thì hiểu cái... gì, bất kỳ một vai diễn nào đều liên quan tới nội dung của
bộ phim, thay ai cũng sẽ ảnh hưởng tới tính hoàn chỉnh của phim hết.
Biên kịch Kim quả là mắng người thuận miệng, suýt nữa thì phiên dịch cũng mắng ra theo, cố
gắng hết sức mới có thể kìm lại hai chữ "cái rắm" kia.
- Biên kịch Kim, chỉ cần đổi một vai nữ phụ số một, chúng ta lập tức có thêm một trăm triệu đầu
tư! Chẳng lẽ cô không hy vọng kinh phí của chúng ta dư dả hơn một chút sao?
Biên dịch Kim nghe được lời của phiên dịch như thế, khuôn mặt căm phẫn vốn có cũng cứng lại,
cô không ngờ rằng nữ phụ mới tới lại có thể mang thêm nhiều đầu tư như vậy, nhưng nhớ tới
An Tri Ý khóc lóc thảm thiết trong điện thoại khi nãy, lại thêm việc cô rất hài lòng với khả năng
của An Tri Ý, biên kịch cũng liền bỏ qua chút dao động vừa rồi.
- Biên kịch Kim nói nếu như các người thay An Tri Ý, cô ấy cũng sẽ thu hồi bản quyền, từ chối
hợp tác với Công ty giải trí Hoàn Vũ!
Nhà sản xuất và đạo diễn Lộ Hoài An liếc nhau, thầm nhủ không hay rồi, biên kịch Kim làm thật
rồi.
Đạo diễn Lộ hòa giải:
- Hay là thế này đi, hôm nay cũng đã thông báo Nhạc Yên Nhi tới chụp ảnh tạo hình rồi, có lẽ
lát nữa là cô ấy sẽ tới. Chờ cô ấy tới, biên kịch Kim tự xem xét, nếu như cảm thấy Nhạc Yên Nhi
thực sự không hợp với nhân vậy này thì chúng ta sẽ bàn lại.
Mặc dù không nói là ủng hộ nhưng dù sao cũng lưu lại chỗ trống.
Biên kịch Kim do dự một chút, lại thấy đạo diễn Lộ đã xoa dịu, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.
Nhà sản xuất thấy thế liền vội vàng lôi đạo diễn Lộ sang một bên, vì biên kịch Kim không hiểu
tiếng Trung nên ông ta nói không nhỏ:
- Đạo diễn Lộ, đây là lệnh trực tiếp từ cấp trên, rõ ràng là không cho chúng ta quyền từ chối,
người Hàn Quốc não toàn cơ bắp, sao ông lại còn nói hùa với cô ta?
- Còn biết làm sao được nữa? Dù sao bản quyền kịch bản cũng nằm trong tay biên kịch Kim,
nếu cô ta kiên quyết không đồng ý thì chúng ta cũng chẳng thể ép được. Với lại mang đầu tư
tham gia đoàn phim tôi đã gặp nhiều rồi nhưng lần đầu tiên thấy mang hẳn một trăm triệu, nếu
không phải khả năng quá kém thì còn cần đến nhiều tiền thế làm gì? Nếu để một bình hoa diễn
Ôn Tố Tố, phá hủy danh tiếng của tôi, vậy bộ phim này thà tôi không quay còn hơn.
Đạo diễn Lộ đã hành nghề gần hai mươi năm, trong giới đạo diễn phim truyền hình cũng được
coi là số một số hai, tính tình luôn rất cố chấp, người đã tới địa vị này như ông cũng sớm không
quan tâm tới tiền tài, cái mà ông ta theo đuổi chính là địa vị.
Nếu bộ phim này làm hỏng danh tiếng của mình, ảnh hưởng tới địa vị trong giới, quả thật có
thể ông ta sẽ không quay.
Nhà sản xuất thật sự cuống chết được, vốn cho rằng thêm một trăm triệu đầu tư là chuyện tốt,
chẳng ngờ hai người quan trọng nhất đều không đồng ý.
Nhưng bảo có can đảm từ chối cao tầng của Hoàn Vũ thì chính là chuyện muốn quay cũng
không quay nổi!
- Đạo diễn Lộ, đạo diễn Lộ, chúng ta thương lượng một chút đi.
Lúc này, cửa của tổ công tác bỗng nhiên bị gõ vang.
- Đạo diễn Lộ, Nhạc Yên Nhi đến rồi ạ.
 
Advertisement
  • Chương 30

- Được đó, thăng chức tăng lương, cưới CEO cũng trong tầm tay rồi! Hai người Nhạc Yên Nhi vừa cười nói vừa đi tới quán ăn họ thường đến.

- Hì hì, đổi chỗ đi, đừng ăn trong quán nhỏ kia nữa.

Hôm nay chị đây có tiền, chị sẽ dẫn cưng ra khách sạn Hoa Đình ăn thử cho biết với người ta nha! Hoa Đình là khách sạn lớn số một số hai trong thành phố.

Giá một bữa cơm ít nhất phải bốn chữ số, xem ra lần này Dư San San đúng là kiếm được không ít tiền thưởng.

Cả hai vốn đều không phải người lòng vòng, khi người này hết tiền thì người kia lại giúp đỡ, lúc rủng rỉnh cũng là cả hai cùng tiêu pha.

Một bữa ăn hải sản thoải mái khiến Dư San San mất hơn hai ngàn.

Nhạc Yên Nhi bất ngờ khi thấy cô bạn thoải mái quẹt thẻ mà không hề tỏ ra xót tiền chút nào, cơm nước xong xuôi còn lôi cô tới trung tâm thương mại Thời Đại, lớn tiếng tuyên bố lần này phải càn quét một trận ra trò.

Sau đó Nhạc Yên Nhi đúng là được mở rộng tầm mắt, cô ngây người nhìn Dư San San thử từng thứ một trong bộ sưu tập mới nhất của nơi này.

- Thưa quý khách, mùa hè này chúng tôi có ra rất nhiều kiểu dáng mới, sao cô không thử xem một chút ạ? Có nhân viên bán hàng thấy Nhạc Yên Nhi đang ngồi đợi Dư San San thử đồ thì nhanh chóng tới mời chào.

- Không cần đâu, hôm nay tôi không muốn mua quần áo! Nhạc Yên Nhi cười từ chối một cách lịch sự.

Thực ra, gần đây tình hình tài chính của cô không được ổn lắm, năm nay mới trả hết tiền nợ đã mượn để học đại học, trước khi lấy được tiền cát xê của phim “White Lover”

cô không có có khả năng mua sắm bạt mạng.

- Cô xem thử cái váy này đi, màu này tôn da lắm đấy ạ! Hay cô cứ mặc thử xem thế nào, nếu không thích thì mình không lấy cũng được mà! Nhân viên cửa hàng này rất biết cách bán hàng, cô ta không hề ép buộc Nhạc Yên Nhi mà chỉ nhẹ nhàng mời cô thử xem thế nào.

Đúng lúc Dư San San thay một bộ khác xong đang định ra soi gương.

Vừa thấy cái cái váy trên tay nhân viên liền khen không dứt miệng:

- Cái váy này đẹp đó! Màu đỏ rất hợp da cậu.

Yên Nhi, cậu đi thử xem thế nào! Nhạc Yên Nhi nghe Dư San San nói cũng không kìm được nhìn thử.

Thế mới phát hiện chiếc váy này có chất vải rất tốt.

Trên thân váy đỏ thắm là đường chỉ bạc thấp thoáng, dưới ánh đèn giống như những gợn sóng lăn tăn, vô cùng thu hút ánh mắt người khác.

Không chịu nổi thúc giục của hai người, Nhạc Yên Nhi mãi mới ngại ngùng vào phòng thay đồ.

Chiếc váy này hơi ngắn, mới đầu hè nên cô chưa mặc chiếc váy nào ngắn như vậy.

Khi ra khỏi phòng thay đồ cô có chút mất tự nhiên, ngập ngừng xem thử thái độ của người bên ngoài.

- Trông đẹp không? Từ lúc Nhạc Yên Nhi vừa bước ra, Dư San San và nhân viên bán hàng đã nhìn đến ngây người, nghe thấy câu hỏi của cô cả hai cùng dùng hết sức gật đầu.

Nhạc Yên Nhi bị động tác của hai người này chọc cười, cô xoay người tự ngắm nghía mình trong gương.

Chiếc váy liền áo có màu đỏ rất sang, phần lưng áo cũng vừa khít, vừa hay tôn lên vòng eo thon gọn của Nhạc Yên Nhi, đường chỉ bạc lấp lánh tựa như dải ngân hà chảy xuôi trên làn váy.

Chiếc váy làm chân cô trông dài và thẳng hơn hẳn.

Quả thực khiến người nhìn sáng ngời cả hai mắt! Đúng là rất đẹp! Nhạc Yên Nhi cũng có chút động lòng!

- Cái váy này bao nhiêu tiền vậy? Các cửa hàng ở tầng một trung tâm thương mại Thời Đại đều là cửa hàng kinh doanh cao cấp, nếu không hỏi giá trước thì cô thật sự không dám cứ liều mua.

Nhân viên bán hàng thấy Nhạc Yên Nhi đã có ý muốn mua hai mắt liền sáng ngời, cô ta nở nụ cười chuyên nghiệp, báo giá: Cô thật có mắt chọn đồ, đây là mẫu váy mùa hè mới nhất của chúng tôi đấy ạ! Nó mới vừa được mang ra trưng bày, cả thành phố A này cũng chỉ có mười chiếc, giá bán là 58 nghìn 800 tệ một chiếc thôi ạ! …Số dư trong thẻ của cô lúc này còn chưa được năm con số đâu.

Nghe thấy giá tiền xong Nhạc Yên Nhi khựng lại một lát, sau đó cô âm thầm hít sâu một hơi, vẫn nở nụ cười lịch sự rồi nói với nhân viên cửa hàng:

- Tôi muốn thay đồ trước đã… Đúng lúc này, Nhạc Yên Nhi nghe được một giọng nữ đắc ý vang lên sau lưng mình:

- Nhân viên, tôi muốn mua cái váy này! Giọng nói vô cùng quen thuộc dù đã lâu không nghe thấy… Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng của Cố Tâm Nguyệt.

Khuôn mặt đó luôn nhìn cô với vẻ khinh thường.

Từ khi mười hai tuổi đã mang đến cho cô biết bao khổ sở, cô chủ nhỏ của nhà họ Cố

- Cố Tâm Nguyệt.

Nhạc Yên Nhi quay đầu nhìn lại thì quả nhiên là gương mặt đã quá quen kia.

Mái tóc dài của Cố Tâm Nguyệt được uốn thành từng búp lớn, mấy năm nay đều ở nước ngoài nên giờ cô ta trang điểm phong cách rất Tây, kiểu trang điểm đậm này khiến khuôn mặt vốn chỉ là dễ nhìn giờ lại trở nên khá đẹp.

Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh Cố Tâm Nguyệt mặc sườn xám màu xanh lục, hai tay đeo đầy đồ trang sức, thậm chí trên tai còn đeo hai viên trân châu lớn bằng ngón tay cái.

Cả người đều toát lên vẻ “có tiền”

, bộ dạng giống như sợ người khác không biết mình là người giàu có vậy.

Đây chính là mẹ ruột của Cố Tâm Nguyệt

- Cố phu nhân.

Cố phu nhân luôn coi cô như con chó con mèo trong nhà, chưa bao giờ bà ta thèm liếc mắt nhìn cô một cái.

Mười năm trước, lúc mẹ cô mới qua đời chưa được bao lâu, khi cô bị mang về Cố gia đã phải nghe Cố phu nhân lạnh nhạt mỉa mai:

- Coi như nhà chúng ta nuôi thêm một con chó là được rồi! Đó là cảnh tượng cả đời này cô cũng không thể quên.

- Nhân viên, cái váy này cô ta mua không nổi đâu! Tôi muốn nó, nhanh gói lại cho tôi! Cố Tâm Nguyệt ngẩng cao đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy vẻ khinh thường, bộ dạng rõ ràng là không thèm để ý tới cái váy này mà chỉ muốn sỉ nhục Nhạc Yên Nhi.

- Dạ vâng! Xin hỏi cô đây mặc size nào ạ? Nhân viên cửa hàng nhìn kiểu cách của hai mẹ con nhà này thì hiểu ngay đây là khách hàng lớn, trong nụ cười cũng bắt đầu có vẻ xu nịnh, hỏi không ngừng miệng.

Ánh mắt Cố Tâm Nguyệt đảo một vòng rồi rơi xuống trên người Nhạc Yên Nhi, giễu cợt cười lớn:

- Tôi ấy à, tôi mặc cùng size với cô Nhạc Yên Nhi này này.

Dù sao thì cô Nhạc cũng mặc lại quần áo cũ của tôi suốt nhiều năm qua rồi mà! Nhạc Yên Nhi nắm chặt hai tay, cô không muốn tranh cãi với hai mẹ con nhà này nên dùng hết sức nhịn xuống.

- Vâng thưa quý khách, vậy để tôi đi gói lại cho cô! Nhân viên cửa hàng cũng không quan tâm đến mối quan hệ phức tạp của bọn họ, chỉ cần kiếm được tiền là được rồi.

Vì thế cô nhân viên nhanh nhẹn quay người chuẩn bị đi lấy đồ, nhưng lại bị Cố Tâm Nguyệt ngăn lại.

- Không cần tìm bộ khác làm gì, lấy luôn cái trên người cô ta đi.

Bảo cô ta cởi ra rồi gói lại cho tôi! Cố Tâm Nguyệt hất cắm về phía Nhạc Yên Nhi, trong mắt cô ta phủ đầy khiêu khích và xem thường, giống như đang nói

- Nhạc Yên Nhi, đời này cô sẽ không thể mua nổi thứ mình muốn, cô chỉ xứng dùng đồ tôi đã vứt đi thôi! Nhân viên cửa hàng nhìn hai người một lát rồi khó xử nói:
  • Chuyện này… cô Nhạc…
  • Cố Tâm Nguyệt, cô phát điên cái gì thế hả? Có ai lại làm nhục người khác như cô không!
Chúng tôi có bảo là không mua à? Dư San San cũng không phải là người dễ nói chuyện như Nhạc Yên Nhi, nghe thế mới tức giận quát lên.

Cố Tâm Nguyệt nhìn từ trên xuống dưới Dư San San một lần rồi thốt ra câu giễu cợt:

- Nhạc Yên Nhi, cô đúng là không khá hơn chút nào, bao năm rồi mà vẫn chơi với loại bạn bè nghèo rách thế này, khó trách cô vẫn không làm nên trò trống gì!

- Cố Tâm Nguyệt, cô nói chuyện nên tôn trọng người khác một chút, tôi có thể nhường cô nhưng cô không có tư cách động đến bạn bè của tôi! Nhạc Yên Nhi tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Cố Tâm Nguyệt.

Vì nhà họ Cố đã nuôi cô mười năm nên cô có thể để cho Cố Tâm Nguyệt tùy ý sỉ nhục mình, nhưng Dư San San là người bạn tốt nhất của cô, cô không thể để cô ấy chịu vì cô mà chịu uất ức được.

Cố Tâm Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cô ta căn bản không coi Nhạc Yên Nhi ra gì.

- Tôn trọng sao? Cô cũng xứng để tôi tôn trọng sao? Muốn tôi tôn trọng cô à, được thôi, vậy cô mua cái váy này cho tôi xem đi, chỉ có hơn năm mươi nghìn thôi, không phải là cô Nhạc đây không có tiền trả đấy chứ?

- Tâm Nguyệt! Cố phu nhân đứng bên cạnh hờ hững gọi, thậm chí bà ta còn không liếc nhìn Nhạc Yên Nhi lấy một cái:

- Con không nên làm khó người khác như thế, đây cũng đâu phải lần đầu con biết nó không có tiền, nói chuyện với nó ở chỗ đông người thế này sẽ làm ảnh hưởng đến thân phận của con đó! Cố Tâm Nguyệt nghe thế thì cười rộ lên:

- Mẹ tôi nói đúng, cô đáng để tôi nói đến sao? Cô nên ra khỏi cửa rồi quẹo trái để mua mấy thứ đồ ngoài vỉa hè kia đi! Đừng đứng ở đây cản trở việc làm ăn của người ta, còn cái váy này tôi chắc chắn sẽ mua rồi, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn cởi ra nhanh lên!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom