• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Joanna cay đắng:
- Tôi sắp phải đi rồi, cô không muốn nói chuyện với tôi à?
Nhạc Yên Nhi cảm thấy bất ngờ:
  • Cô đi đâu?
  • Về Anh, tôi vẫn chưa nói với Dạ Đình Sâm đâu, tôi mong mình có thể ngẩng cao đầu mà đi. Nhưng trước khi đi tôi có vài lời muốn nói, cô có thể cho tôi một cơ hội chứ?
Lúc nói chuyện, mắt Joanna đỏ ửng khiến người ta thấy tội nghiệp.
Nhạc Yên Nhi vốn mềm lòng, hơn nữa hai người cũng không có thâm cừu đại hận gì, vậy nên cô không từ chối được mà vẫn ra khỏi phòng bệnh cùng cô ta.
Hai người sóng vai đi xuống dưới, tới một khoảng sân nhỏ sau bệnh viện, vừa đi Joanna vừa nói:
  • Lần đầu tiên tôi gặp Dạ Đình Sâm là trong một buổi học cưỡi ngựa, kể ra cũng xấu hổ, tôi là con gái út ở nhà, được chiều chuộng thành quen, hoàn toàn không có ý học trò đó. Hôm ấy, vừa học không bao lâu tôi đã đòi về nhà.
  • Cũng đúng lúc ấy tôi bỗng thấy một người trạc tuổi mình, người đó mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đen, ngồi trên thân ngựa phi nhanh qua trước mặt. Ngay lúc ấy, tôi đã bị mê hoặc, tôi bảo cha rằng mình muốn học cưỡi ngựa, thật ra cũng là để tiếp cận người đó mà thôi.
  • Người ấy là Dạ Đình Sâm. Từ đầu, anh ấy hoàn toàn không để ý tới tôi, dùng thời gian một năm ròng, anh ấy mới chịu nói với tôi câu đầu tiên. Sau đó, tôi mất năm năm mới thành bạn anh ấy.
Joanna nhớ về quá khứ, cô ta mỉm cười, vừa đắng chát lại vừa hạnh phúc.
Cô ta quay lại nhìn Nhạc Yên Nhi, thấy cô không nói gì thì hỏi:
- Những ký ức này nhàm chán nhỉ?
Nhạc Yên Nhi khẽ lắc đầu:
- Đây là những điều tôi không thể tham gia, là quá khứ thuộc về hai người.
Ánh mắt Joanna rất phức tạp:
- Thật ra tôi vô cùng ghen tị với cô, tôi quen anh ấy mười mấy năm nhưng mới chỉ có thể thành bạn bè bình thường, vậy mà cô, chỉ vỏn vẹn có mấy tháng đã trở thành tình yêu đích thực của anh ấy. Cô nói xem, nếu cô là tôi, cô có cam tâm không?
Nhạc Yên Nhi không trả lời được câu hỏi này, dù không ưa Joanna nhưng cô cũng thấy thông cảm với cô ta.
  • Trước kia tôi vẫn nghĩ Dạ Đình Sâm trời sinh đã lạnh lùng, vậy nên dù anh ấy lạnh nhạt với tôi đến đâu đi nữa, tôi cũng vẫn cứ liều lĩnh lao vào, nhưng bây giờ tôi biết mình sai rồi, khi có cô, ánh mắt anh ấy chỉ hướng về phía cô, vẻ mặt dịu dàng nữa, dường như trong mắt anh ấy chỉ có cô thôi.
  • Cuối cùng tôi cũng hiểu ra mình sai rồi, không phải anh ấy không dịu dàng, anh ấy chỉ không dịu dàng với tôi thôi. Là tôi chen vào thế giới của hai người, khách không mời như tôi cũng đến lúc phải đi rồi.
Joanna càng nói càng cay đắng, có mấy lời cứ nghẹn ứ nơi cổ họng, mãi mới thốt ra được.
Cô ta quay lại, lau nước mắt, nói:
- Có lẽ tôi có quá khứ bên anh ấy nhưng thứ cô có là tương lai của anh ấy, tôi biết mình không có hy vọng gì cả, chúc hai người hạnh phúc.
Nhạc Yên Nhi chẳng ngờ Joanna lại mở rộng lòng mình với cô.
Tính cách của cô gái đến từ phương Tây này cũng rất Âu hóa, yêu và hận đều rõ ràng dứt khoát, khi yêu, cô ta không ngại tuyên chiến với Nhạc Yên Nhi; khi chuẩn bị rút lui, cô ta cũng thoải mái chúc phúc cho cô.
Nhạc Yên Nhi tự thấy mình không có được sự hào sảng này.
- Cảm ơn cô, Joanna, cô cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình thôi.
Joanna cười chua chát.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Joanna nhìn màn hình rồi xin lỗi Nhạc Yên Nhi:
- Ngại quá, tôi nghe máy đã.
Nhạc Yên Nhi gật đầu.
Joanna ra một góc để nghe điện thoại.
Nhạc Yên Nhi đứng chờ, ánh nắng sớm chiếu trên người cô khiến cô cảm thấy thật ấm áp.
Đột nhiên, một loạt tiếng la hét từ phương xa truyền tới, cô nhìn về phía đó, thấy một bệnh nhân nam tầm tuổi trung niên mặc đồ sọc trắng xanh, khuôn mặt dữ tợn, cầm dao trong tay đang khua khoắng loạn lên, vừa khua vừa chạy.
Đối mặt với người kia, tim cô như ngừng đập, một cảm giác bất an nảy sinh.
Quả nhiên, người kia đổi hướng chạy thẳng về phía Nhạc Yên Nhi, dễ dàng túm được cô.
Một đám bác sĩ và y tá lập tức đuổi tới, ngoài ý muốn nhất là Nhạc Yên Nhi nhìn thấy cả Lâm Đông Lục.
Nhạc Yên Nhi bị người kia tóm lấy, ông ta kéo cô chắn trước ngực, con dao đặt trước người cô, ánh sáng lạnh lẽo sắc bén khiến người ta sợ hãi.
  • Các người đừng qua đây, tôi đã bảo tôi không bị bệnh, tôi muốn tìm con đàn bà khốn nạn kia! Cô ta phản bội tôi để đến với thằng đàn ông khác, đã thế còn mang theo toàn bộ tiền của tôi! Các người tìm cô ta về đây cho tôi, tôi phải chém chết con đàn bà đó!
  • Anh... Anh bình tĩnh đã, bỏ dao xuống, có gì chúng ta từ từ nói.
Bác sĩ cuống đến độ mồ hôi ướt trán, chẳng biết vì sao bệnh nhân đã bắt đầu ổn định cảm xúc được vài ngày đến hôm nay lại phát bệnh, chẳng biết kiếm được một con dao ở đâu, lại còn bắt con tin nữa.
Y tá đã bí mật báo cảnh sát, trước khi họ tới, các bác sĩ phải đảm bảo an toàn cho con tin.
- Không! Lũ ngu các người đều nói tôi có bệnh, ông đây không sao hết! Các người tìm vợ của tôi tới đây, tôi muốn đối chất với cô ta, tôi phải chém chết cô ta!
Cảm xúc của bệnh nhân cực kỳ kích động, ông ta dí dao sát cổ Nhạc Yên Nhi hơn, dữ tợn quát tháo.
Giọng nói của bệnh nhân vang lên bên tai Nhạc Yên Nhi như tiếng sấm, cô sợ đến không dám cử động.
Chưa bao giờ gặp phải tình huống này, giờ đầu óc cô đang trống rỗng, không kịp phản ứng.
Bác sĩ vẫn cố gắng thuyết phục:
  • Anh bắt cô gái này cũng vô dụng, có chuyện gì chúng ta cứ bình tĩnh nói được không? Đừng làm hại người vô tội.
  • Có cái rắm! Ông đây không thèm nói chuyện với mày, ông muốn nói chuyện với vợ ông! Ông muốn hỏi nó sao lại đối xử với ông như thế! Hôm nay ông mà không gặp được nó thì đứa con gái này phải chôn cùng ông, dù sao đám đàn bà xinh đẹp chẳng có đứa nào tử tế cả! Chết hết là tốt nhất!
Nói xong, bệnh nhân lại dí dao sát thêm.
Nhạc Yên Nhi đã cảm thấy sự lạnh lẽo của lưỡi dao, nó chỉ còn cách da cô có một chút, cô chỉ cần giãy nhẹ thôi là con dao sẽ cắt đứt cổ cô.
- Đừng... Anh tỉnh táo lại...
Nhạc Yên Nhi run run lên tiếng.
- Câm mồm! Đừng có lắm lời!
Người kia hung tợn quát.
Nhạc Yên Nhi hoảng sợ kêu lên.
Lâm Đông Lục đứng trong đám người, nghe thấy giọng nói của cô, hoảng đến suýt nữa đã xông tới.
Anh ta hận mình phản ứng quá chậm, lẽ ra phải túm được tên bệnh nhân này ngay khi hắn vừa bắt được cô mới phải.
Chỉ vì một giây ngẩn người của mình, Nhạc Yên Nhi đã gặp nguy hiểm.
 
Advertisement
  • Chương 302

Tuy rằng đây chỉ là một buổi tuyên truyền quy mô nhỏ nhưng cũng có hơn ba nghìn người đến tham dự, không chỉ mời những hãng truyền thông lớn mà còn có không ít nhà phê bình điện ảnh và fan, có thể nói đạo diễn Lộ đã tốn không ít công sức.

Từ lúc bắt đầu makeup Nhạc Yên Nhi đã có vẻ mất hồn mất vía rồi, mặc cho thợ trang điểm tô trát thế nào cô cũng không nói năng gì.

Diệp Thiên Hạ tất nhiên đã nhìn ra hôm nay Nhạc Yên Nhi không bình thường, nhưng ngặt nỗi bên cạnh lúc nào cũng có người đi đi lại lại nên không tiện hỏi thăm, đợi sau khi trang điểm xong lại phải chuẩn bị ra sân khấu luôn.

MC của hoạt động lần này là một người dẫn chương trình rất có tiếng trong giới giải trí, trước khi bọn họ ra người đó đã làm cho cả hội trường nóng lên rồi, đợi khi hai nữ diễn viên chính ra lập tức nghe được tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy bản thân quả thật đã bị đoạn video đó ám ảnh rồi, nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt bên dưới, cô bỗng nhiên hoa hết cả mắt.

MC làm nóng không khí sau đó mời hai người lần lượt giới thiệu vai diễn của mình trong White Lover.

Diệp Thiên Hạ đã quen với những trường hợp thế này, cô nhận lấy micro, ung dung giới thiệu.

Sau đó đến lượt Nhạc Yên Nhi.

Nhưng cô lại có cảm giác không điều khiển được chính mình, thấy mấy nghìn đôi mắt nhìn chòng chọc vào mình, cô bỗng nghẹt thở giống như bị đuối nước vậy, một câu cũng không nói ra được.

Sau khi yên tĩnh chờ đợi một phút, hội trường bắt đầu xáo động.

Rất nhiều ánh mắt của các nhà báo khi nhìn Nhạc Yên Nhi đều biến thành hoài nghi và soi mói khiến cô càng không thể thốt ra lời.

Nhạc Yên Nhi không phải là người vừa mới debut, cũng xem như đã thấy không ít chuyện đời rồi, trước giờ chưa từng gặp phải chuyện thế này.

Video xem trên xe khi nãy quả thực ảnh hưởng đến cô không nhỏ.

Lại đợi thêm một lúc, thấy cô vẫn không lên tiếng MC chỉ đành nói:

- Xem ra cô Nhạc vẫn chưa nghĩ xong, vậy thì chi bằng chúng ta…

- Yên Nhi giới thiệu xong rồi.

Diệp Thiên Hạ đột nhiên lên tiếng.

MC có hơi bất ngờ:

- Hả, lẽ nào micro gặp trục trặc rồi sao?

Diệp Thiên Hạ mỉm cười có vẻ tinh nghịch:

- Ôn Tố Tố trong White Lover bị câm bẩm sinh, lúc nãy Yên Nhi đã dùng hành động để giới thiệu với mọi người về nhân vật đấy thôi.

MC bừng tỉnh, nói:

- Hóa ra là thế, đúng là một cách giới thiệu đặc biệt, thông qua giới thiệu của cô Nhạc, chắc hẳn mọi người đều có ấn tượng rất sâu với nhân vật Ôn Tố Tố này rồi, nhưng tôi lại tò mò không biết lúc diễn vai này cô Nhạc có gặp khó khăn gì không?

Câu hỏi này chỉ đích danh Nhạc Yên Nhi trả lời, Diệp Thiên Hạ không tiện nói thay, chỉ đành nhìn sang cô với ánh mắt ẩn chứa sự lo âu.

Trải qua sự điều chỉnh vừa rồi trạng thái của Nhạc Yên Nhi đã tốt hơn hẳn, cô cho Diệp Thiên Hạ một ánh mắt trấn an rồi mới cầm mic lên.

- Có thể diễn vai Ôn Tố Tố này tôi cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng quả thực cũng gặp phải một số khó khăn, ví dụ như trong quá trình quay phim phải học thủ ngữ…

Chuyện lúc nãy chỉ như một bước nhạc đệm nho nhỏ, cũng được Diệp Thiên Hạ giải quyết một cách khéo léo rồi, tuy rằng hôm nay Nhạc Yên Nhi không quá sôi nổi, nhưng cũng rất phối hợp với MC, xét về tổng thể cả buồi tuyên truyền đều rất thành công.

Sau khi buổi tuyên truyền kết thúc, đạo diễn Lộ mời mọi người ăn cơm.

Nhưng Nhạc Yên Nhi quả thật không có tâm trạng, cô cảm ơn đạo diễn rồi xin phép về trước.

Không ngờ Diệp Thiên Hạ cũng theo ra.

Cô có hơi kinh ngạc:

- Chị Thiên Hạ, chị không ăn cơm với mọi người sao?

- Chị đang giảm béo nên không ăn cùng mọi người thì hơn, nếu không thấy chị không ăn được gì lại khiến mọi người mất hứng. Còn em đó, trạng thái hôm nay luôn không ổn, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô cắn môi, khó xử không biết có nên nói không.

Không phải cô không tin Diệp Thiên Hạ, chỉ là cái tên Anjoye này quá nguy hiểm, cô vẫn thấy càng ít người bị liên lụy vào thì càng tốt.

Diệp Thiên Hạ hiểu, mỉm cười bảo:

- Em không cần khó xử, không phải chị muốn thăm dò chuyện riêng tư của em, chị chỉ cảm thấy mình lớn hơn em mấy tuổi, nếu như có vấn đề gì còn có thể cho em ý kiến, nếu em thấy không tiện chị sẽ không hỏi nữa.

Nhạc Yên Nhi thấy Diệp Thiên Hạ hiểu lầm thì vội vàng lắc đầu:

- Không phải, không có gì không tiện đâu chị, hay chị em mình đi uống cốc cafe đi, em cũng đang muốn tìm một người để tâm sự.

Hai người vào ngồi trong một quán cafe nằm ở góc trong cùng gần hội trường.

Đợi cho cafe được mang lên, Nhạc Yên Nhi nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi mở lời:

- Chị Thiên Hạ, chị đã biết em và Dạ Đình Sâm ở bên nhau, em cũng không giấu chị, thực ra bọn em kết hôn rồi.

Diệp Thiên Hạ khựng lại một lát rồi mới cảm khái:

- Chị vốn tưởng rằng em giống như chị, nhưng thực ra, em hạnh phúc hơn chị nhiều lắm.

Nhạc Yên Nhi nghĩ, chắc Diệp Thiên Hạ đang nhớ đến chuyện giữa mình và Âu Duyên Tây.

Tuy rằng cô không biết nhiều về chuyện của họ, nhưng theo tình hình hiện tại mà nói, năm đó chắc chắn là chia tay không vui vẻ gì rồi.

Cô thở dài thườn thượt, nói:

- Em cũng không biết rốt cuộc đây có phải là hạnh phúc hay không, vì em phát hiện ra, đoạn tình cảm này không đơn giản như em vẫn tưởng, có thể sẽ có rất nhiều chướng ngại mà em không gánh vác nổi.

- Vậy em muốn rời xa anh ta sao?

Nhạc Yên Nhi lắc đầu quyết đoán:

- Không, dù có ra sao em cũng sẽ không rời xa anh ấy, em chỉ là sợ hãi mà thôi.

Diệp Thiên Hạ cười vô cùng dịu dàng:

- Chị nói em may mắn hơn chị, không phải vì em có thể gả cho Dạ thiếu mà là vì hai người đều yêu nhau, chị có thể nhìn ra anh ta đối xử với em rất thật lòng, thực ra, tiền tài hay danh vọng đều chỉ là hư danh mà thôi, thứ mà một người phụ nữ muốn có nhất vẫn là một người yêu mình chân thành.

Nhạc Yên Nhi đột nhiên nghĩ tới Âu Duyên Tây, lần đó ở trong phòng bệnh của cô, gã vừa nhìn thấy Diệp Thiên Hạ thì sắc mặt lập tức thay đổi, dáng vẻ không giống như đã buông xuôi.

- Chị và Âu Duyên Tây…

Nhắc đến cái tên này, vẻ mặt Diệp Thiên Hạ có chút phức tạp.

- Chị và anh ta đã từng ở bên nhau, nhưng từ trước tới nay chị chưa từng có được tình yêu của anh ta.

Cô từng tưởng rằng đó là tình yêu, nhưng cuối cùng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.

Cô sẽ không bao giờ quên ngày đó, cô quay phim về sớm muốn cho gã một bất ngờ, nhưng vừa mở cửa đã nghe thấy Âu Duyên Tây đang nói chuyện điện thoại.

- …Cô gái hôm nay xem mặt á? Cô hai nhà họ Trần, trông cũng được, có điều tính cách nhạt nhẽo quá…

- …Ai? Người phụ nữ hiện tại á? Đừng đùa nữa, chơi đùa mà thôi, tôi cũng đâu thể cưới cô ta…

Cô đứng ngoài phòng nghe hết những lời gã nói, lần đầu tiên Diệp Thiên Hạ biết trái tim tan vỡ là cảm giác thế nào.

Cô trao trái tim nhầm chỗ, yêu sai người, cuối cùng mới rơi vào kết cục thảm hại như thế.

Nhưng Nhạc Yên Nhi thì khác, cô may mắn hơn mình nhiều, có thể có được tình yêu của Dạ Đình Sâm, cô xứng đáng có được hạnh phúc.

- Yên Nhi.

Diệp Thiên Hạ thoát ra khỏi hồi ức, thong thả nói:

- Hãy quý trọng đoạn tình cảm này, đừng để cho bản thân sau này phải hối hận, có thể gặp được người yêu mình không dễ đâu, bất luận là khó khăn gì, hai người cùng giải quyết dễ hơn một mình đối mặt nhiều lắm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom