• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Qua một đêm triền miên, Nhạc Yên Nhi mệt mỏi ngủ thiếp đi, cô ngủ rất say, sáng hôm sau thì bị một giọng nói đánh thức.
- Đỗ Hồng Tuyết sao rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?
Là giọng Dạ Đình Sâm.
Tiếng nói vang lên ngoài cửa, hiệu quả cách âm của biệt thự Hoàng Đình rất tốt vậy mà Nhạc yên Nhi vẫn nghe được, điều này chứng tỏ vì tình thế cấp bách nên hắn không khống chế âm lượng.
Nhạc Yên Nhi vừa tỉnh ngủ nên suy nghĩ chưa linh hoạt lắm, cô ngẩn ra một lúc mới phản ứng được.
Đỗ Hồng Tuyết xảy ra chuyện?
Chẳng biết vì sao sau khi nghe chuyện của Mạnh Y Bạch, cứ nghĩ đến Đỗ Hồng Tuyết là tâm tình của cô lại rất phức tạp.
Là một người phụ nữ, ghen với người yêu cũ của chồng là bình thường, thậm chí còn hy vọng họ có thể giữ khoảng cách, đây mới chính là phản ứng hợp lý.
Nhưng Mạnh Y Bạch quá đáng thương, vậy nên Nhạc Yên Nhi tràn đầy thông cảm với Đỗ Hồng Tuyết, không tài nào ghét cô ta nổi.
Nếu cô ta thực sự là Mạnh Y Bạch, vậy thì cô hy vọng cô ta có được hạnh phúc của riêng mình.
Dạ Đình Sâm cúp máy rồi vào phòng.
Hắn vẫn mặc bộ đồ ngủ tối qua, hiển nhiên là do điện thoại đột ngột vang lên, hắn sợ quấy rầy đến cô nên mới ra bên ngoài nghe.
Thấy Nhạc Yên Nhi đã tỉnh, Dạ Đình Sâm ngẩn ra rồi lập tức nhíu mày:
- Đánh thức em à?
Nhạc Yên Nhi giả vờ mỉm cười rồi hỏi xem sáng nay hắn muốn ăn gì để chuyển chủ đề.
Chẳng ngờ cô còn chưa lên tiếng, Dạ Đình Sâm đã nói:
- Đỗ Hồng Tuyết bị máy móc treo trên cao rơi vào đầu khi quay một chương trình giải trí, giờ đang hôn mê, đã được đưa vào viện rồi.
Nhạc Yên Nhi giật mình, chẳng ngờ lại nghiêm trọng vậy:
- Sao lại xảy ra chuyện như thế?
Đôi mắt Dạ Đình Sâm tối đi, sắc mặt nghiêm trọng, môi mỏng mấp máy nhưng không thể nói thành lời.
Báo cáo nghe được qua điện thoại khi nãy, hắn không thể nói với cô.
Trần Lạc nói sự cố này có dấu vết do người sắp xếp chứ không phải ngoài ý muốn.
Bây giờ hắn vẫn chưa biết người đứng sau chuyện này là ai, người kia lại có thể ra tay bất cứ lúc nào. Lần này khiến Đỗ Hồng Tuyết bị thương ảnh hưởng tới tính mạng, vậy lần sau có phải sẽ là Nhạc Yên Nhi không?
Chỉ cần nghĩ tới đây, Dạ Đình Sâm cảm thấy mình không bình tĩnh nổi.
Nếu có bất cứ kẻ nào dám làm tổn thương cô, hắn sẽ trả lại gấp trăm lần!
Những lời này được chôn sâu dưới đáy lòng Dạ Đình Sâm, hắn hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài mà vẫn bình tĩnh nói với cô:
  • Lát nữa em đi cùng anh đến bệnh viện thăm cô ta.
  • Em cũng đi á? Có ổn không?
Nhạc Yên Nhi chần chừ.
Nếu là lúc trước, cô chắc chắn sẽ vui mừng đi cùng, thế nhưng bây giờ cô nghĩ mình có nên cho Dạ Đình Sâm không gian riêng để xử lý chuyện của Đỗ Hồng Tuyết hay không.
Giống như những gì Dạ Đình Sâm nói hôm qua, tin hắn như tin chính bản thân mình.
Cô mong rằng mình cũng có thể tín nhiệm hắn như vậy.
- Không sao, em là vợ anh, đi cùng anh trong những lúc thế này cũng bình thường.
Vậy nên Nhạc Yên Nhi không từ chối nữa.
Đỗ Hồng Tuyết được đưa tới phòng VIP trên tầng cao nhất của bênh viện thành phố, truyền thông hoàn toàn không biết chuyện, ngoài hành lang đều là vệ sĩ của LN, sẽ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhạc Yên Nhi bước vào, nhìn thấy trên đầu cô ta băng đầy gạc trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cứ như sinh mệnh cô ta có thể tan biến bất cứ lúc nào. Cảnh tượng này khiến trái tim người nhìn như bị bóp nghẹt.
Người đại diện của Đỗ Hồng Tuyết, chị An, đang khóc nức nở bên cạnh.
- Sao Hồng Tuyết lại khổ thế này, vất vả lắm mới khá hơn mà giờ lại bị thương nặng...
Chị An là người đại diện được sắp xếp cho Đỗ Hồng Tuyết sau khi cô ta chuyển tới Hoàn Vũ, mặc dù không phải người có kinh nghiệm lâu năm nhưng chị ấy rất tốt tính, phù hợp làm việc với nghệ sĩ nữ.
Dạ Đình Sâm luôn lạnh nhạt ít lời, hắn chỉ nhìn thoáng qua Đỗ Hồng Tuyết, trên mặt không có biểu cảm gì.
Vậy nên việc an ủi chị An liền thuộc về Nhạc Yên Nhi, cô vụng về nói Đỗ Hồng Tuyết người tốt sẽ có phúc, chắc chắn không sao.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, đồng thời giọng nói không thể che giấu vui sướng chẳng hề thích hợp với không khí u ám trong phòng bệnh vang lên. Là tiếng Joanna:
- Đình Sâm, nghe bác sĩ nói anh tới...
Chưa dứt lời, cô ta đã thấy Nhạc Yên Nhi, mọi vui vẻ trong mắt đều biến mất, vẻ mặt kìm nén giận dữ rất buồn cười.
Nhạc Yên Nhi! Lại là Nhạc Yên Nhi!
Vì sao Nhạc Yên Nhi cứ dính lấy Dạ Đình Sâm như âm hồn không tan thế?
Đã nhiều ngày mình không được gặp Dạ Đình Sâm, sao Nhạc Yên Nhi còn muốn thò một chân vào đây?
Joanna cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười thà không có còn hơn của cô ta trông hệt như bị nghiến ra vậy.
- Yên Nhi... Cô cũng đến à?
Nhạc Yên Nhi nhìn thấy hết những biểu cảm của Joanna từ khi bước vào phòng tới nay, cô thầm trào phúng nhưng sắc mặt vẫn bình thường.
- Ừ, đến thăm Đỗ Hồng Tuyết.
Người phụ nữ tên Joanna này rất âm hiểm, hơn nữa tâm tư không trong sáng, luôn tìm cách khiêu khích mình, chắc chắn cô ta có ý đồ xấu.
Lại thêm chuyện cô ta hết lần này tới lần khác tuyên bố sẽ cướp Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi bây giờ còn bình tĩnh nói chuyện với cô ta được kể ra cũng là nhờ cô biết đối nhân xử thế.
Không khí trong phòng bệnh thật kỳ lạ, Joanna muốn đến gần Dạ Đình Sâm nhưng lại bị Nhạc Yên Nhi chắn giữa. Cô ta muốn vượt qua Nhạc Yên Nhi để đứng cạnh hắn nhưng hắn lại ôm eo cô không buông, hoàn toàn không để cô ta có cơ hội.
Người đàn ông Joanna yêu thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không muốn cho cô ta, vậy mà khi nhìn Nhạc Yên Nhi lại luôn nở nụ cười dịu dàng.
Tất cả yêu thương và say đắm của Joanna đã bị cảnh tượng này khiến cho máu me đầm đìa, cô ta cảm thấy sụp đổ.
Mấy người trong phòng nói chuyện một lát thì bác sĩ tới kiểm tra cho Đỗ Hồng Tuyết, Dạ Đình Sâm sau đó ra ngoài với bác sĩ để hỏi thăm tình hình cụ thể.
Chỉ còn lại mấy người phụ nữ trong phòng bệnh.
Không có Dạ Đình Sâm ở đây, Joanna cũng chẳng muốn giả vờ nữa, cô ta hít sâu, dường như đã quyết tâm, bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, nói:
- Nhạc Yên Nhi, tôi muốn nói chuyện với cô.
Cô nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên:
- Nói chuyện? Hình như tôi và cô chẳng có gì để nói với nhau cả.
Cô đã nhượng bộ Joanna rất nhiều lần, thế nhưng cô ta lại hiểu nhầm sự nhượng bộ của cô, cho rằng Nhạc Yên Nhi sợ mình, vậy nên mới liên tục được đằng chân lân đằng đầu.
Đã vậy cô không cần nhịn nữa.
 
Advertisement
  • Chương 301

Mạnh Y Bạch đột nhiên nhìn thẳng vào máy quay, hình như là có người giơ cái mà cô gọi là ‘thuốc’ lên, cô cứ nhìn chằm chằm vào vị trí đó, trong mắt toát lên khát khao nguyên thủy.

Một thiếu nữ đang tươi đẹp như hoa như ngọc lại bị hủy hoại đến mức này, đáng sợ nhất là ánh mắt giống như con nghiện của cô, trong đó chỉ có dục vọng, không phân thiện ác.

- Cho tôi… xin anh… cho tôi thuốc…

Mạnh Y Bạch rảo bước về phía máy quay, miệng không ngừng cầu xin, trong mắt đều là thống khổ, cánh tay gầy đến mức không thể tin nổi của cô ôm chặt lấy chính mình như thể cực kỳ lạnh.

- Nếu muốn thì tự nhặt đi.

Giọng nói ngả ngớn của gã đàn ông kia mang ý trào phúng rõ rệt.

Nói xong, ‘thuốc’ theo một đường cong hoàn mỹ bị quăng xuống biển.

- Đừng mà…

Nhạc Yên Nhi bị dọa đến mức phải hét lên, rõ ràng biết chuyện này đã không thể thay đổi được nữa nhưng cô vẫn không kìm được.

Trong ánh mắt kinh ngạc lẫn sợ hãi của cô, Mạnh Y Bạch gần như không do dự, nhảy thẳng xuống biển.

Chỉ có bọt nước bắn tóe lên, người đã biến mất không thấy bóng dáng, cô gái gầy yếu ấy trong chớp mắt đã bị những con sóng mênh mông nhấn chìm.

- Ha ha ha ha ha ha ha…

Trong video có tiếng cười điên cuồng truyền ra, sau đó đột nhiên ngừng lại, cả buồng xe rơi vào yên tĩnh như chết lặng, tiếng cười đáng sợ vừa nãy khiến cho sự tĩnh lặng hiện tại càng thêm đáng sợ.

Nhạc Yên Nhi ngơ ngác nhìn màn hình đã trở nên đen kịt trước mặt, cô cảm thấy đầu óc mình tê dại, không thể nghĩ gì được nữa.

Cô chỉ nhớ bộ dáng ngơ ngác của Mạnh Y Bạch, giống như một sinh vật không có tình cảm, khi cận kề cái chết, cô ấy đã không còn bất cứ cảm giác nào nữa rồi.

Cô nghĩ đến những gì Bạch Kính Thần nói với mình lúc trước, bảy ngày bảy đêm như một cơn ác mộng đó.

Nếu như lúc nghe kể lại cô còn có thể coi nó như một câu chuyện đáng sợ, giống như một bộ phim kinh dị mình đã xem, dù cô có sợ hãi đến đâu nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì.

Thế nhưng bây giờ, sau khi tận mắt chứng kiến kết cục của Mạnh Y Bạch, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.

Đó là một sinh mệnh sống động!

Đây chính là chuyện Anjoye làm năm đó ư?

Vì chiến thắng mà anh ta bất chấp mọi thủ đoạn!

Nhạc Yên Nhi đã hiểu ý của Anjoye khi gửi cho cô xem đoạn video này, anh ta đang cảnh cáo cô, nếu vẫn cố tình chống đối anh ta, kết cục của Mạnh Y Bạch chính là tấm gương cho cô!

Cả người cô run lên bần bật.

Lúc này, lái xe cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện va chạm ban nãy đã trở lại xe, miệng thì thào oán trách:

- Người kia đúng là không biết điều, lúc đầu chỉ đòi bồi thường tiền sửa xe là xong mà anh ta còn không chịu, cứ phải đợi tôi lấy tên LN ra anh ta mới chủ động đền bù gấp ba cơ…

Nói được một nửa, lái xe nhìn thấy dáng vẻ của Nhạc Yên Nhi mới giật mình hỏi:

- Thiếu phu nhân, cô sao thế?

Trên mặt cô lúc này chẳng những không còn màu máu mà thậm chí cả người đều ướt đẫm như mới ngâm nước, mồ hôi từ sau lưng thấm ướt quần áo cô, vốn tưởng mình quên bật điều hòa nhưng lúc anh ta ở ngoài vào vẫn cảm thấy trong xe hơi lạnh, hiển nhiên là điều hòa trong xe vẫn chạy, vậy sao người cô lại đầm đìa mồ hôi thế kia?

- Không… không sao

Giọng Nhạc Yên Nhi đã lạc hẳn đi.

Lái xe nhìn cô với vẻ quan tâm, vội vàng hỏi han:

- Thiếu phu nhân, hay là tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhé? Sắc mặt cô kém lắm.

Nhạc Yên Nhi lắc đầu:

- Không cần đâu… anh đưa tôi đến buổi tuyên truyền đi.

Nói xong, cô nhắm mắt lại tựa lưng lên ghế, có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Cô đã đồng ý tham dự hoạt động tuyên truyền rồi, làm người cần phải giữ chữ tín.

Chẳng phải Anjoye gửi video cho cô xem là để khiến cô hoảng sợ sao, cô sẽ không để anh ta được như ý.

Cô phải tin tưởng Dạ Đình Sâm, lúc biết chuyện quá khứ không phải cô đã quyết định rồi sao?

Cô không ngừng tự an ủi bản thân, nhưng trong lòng vẫn khó nén hoảng hốt.

Không ai không sợ hãi cái chết, đó là nỗi sợ cơ bản nhất, sâu nhất của con người, Nhạc Yên Nhi cũng không ngoại lệ, nhưng lúc trước, cô không có khái niệm quá rõ ràng về cái chết, chỉ cảm thấy chết là hết vậy thôi.

Lần này nhìn thấy cái chết của Mạnh Y Bạch, cô dường như tự mình cảm nhận nó rõ ràng hơn, sợ đến chết khiếp.

Cô đột nhiên nhận ra một chuyện.

Anjoye đột nhiên gửi video đến chắc chắn do biết cô đang ở trong xe một mình, vậy có phải chứng minh mỗi hành động của cô đều nằm trong dự tính của anh ta không?

Nghĩ tới đây, trái tim Nhạc Yên Nhi bỗng lạnh toát.

Nếu như Anjoye thật sự muốn báo thù, cô… hoàn toàn không thể trốn tránh nổi, Dạ Đình Sâm cũng không thể ở bên cạnh bảo vệ cô hai mươi tư giờ một ngày được.

Đầu óc Nhạc Yên Nhi rối như tơ vò, nhưng xe đã tới địa điểm tổ chức sự kiện rồi.

- Thiếu phu nhân, tới nơi rồi.

Lái xe nhìn Nhạc Yên Nhi, do dự hỏi lại:

- Cô không cần đến bệnh viện thật sao?

Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, nói:

- Không sao đâu, lát nữa xong việc còn phiền anh đến đón tôi.

- Nhiệm vụ hôm nay của tôi chính là đưa đón cô mà, tôi không đi đâu đâu, chỉ đậu xe dưới hầm đợi cô thôi.

- Được, cảm ơn anh.

Nói xong, Nhạc Yên Nhi mở cửa xuống xe.

Ánh nắng mặt trời buổi chiều chiếu lên người nhưng cô vẫn thấy rất lạnh.

Anjoye đang theo dõi cô sao? Lúc này, mọi hành động của cô đều nằm trong tầm quan sát của anh ta sao?

Cô bỗng cảm thấy mất hết dũng khí để bước về trước.

Yên Nhi…

Một giọng nữ dịu dàng vang lên sau lưng cô, Nhạc Yên Nhi giống như vừa tỉnh lại từ cơn mơ, cả người run lên một cái, cô vội quay đầu lại.

Là Diệp Thiên Hạ.

Kể từ sau khi hoàn thành vai diễn đã hơn một tháng hai người không gặp nhau, giờ nhìn thấy cô ấy cô cũng có chút vui mừng.

- Chị Thiên Hạ, lâu rồi không gặp.

Diệp Thiên Hạ đi tới, kéo tay cô, cùng nhau bước vào phía sau hội trường.

- Đúng thế, lâu rồi không gặp, vốn định quay xong thì hẹn em đi ăn nhưng gần đây chị bận quá, hôm kia mới từ Canada về, mãi không có lúc nào rảnh rỗi.

Ánh mắt Diệp Thiên Hạ dừng lại trên mặt cô, thấy sắc mặt cô mới ngẩn ra, nhỏ giọng hỏi:

- Yên Nhi, mặt em tái lắm, có chỗ nào khó chịu sao?

Khó chịu ư?

Không phải do cơ thể có vấn đề mà là do áp lực tâm lý.

Cô lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:

- Không sao… em hơi mệt thôi…

Diệp Thiên Hạ thấy ánh mắt của cô có vẻ hoảng hốt cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là bàn tay ấm áp dịu dàng nắm lấy tay Nhạc Yên Nhi, bảo:

- Nếu có chuyện gì khó khăn mà chị giúp được thì em có thể tới tìm chị.

Trong lòng Nhạc Yên Nhi thấy ấm áp, Diệp Thiên Hạ quả thực rất dịu dàng.

Nhưng cô không muốn để chuyện của mình liên lụy tới cô ấy, thế nên chỉ gật đầu:

- Vâng, chị Thiên Hạ, cảm ơn chị.

Diệp Thiên Hạ chỉ cười không nói, hai người cùng vào phòng trang điểm sau cánh gà, chuẩn bị makeup.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom