• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Hank hít sâu, cảm thấy thật bi thương.

Mình mãi mãi không thắng nổi anh ta.

Khi Hank nhìn về phía Nhạc Yên Nhi lần nữa, trong mắt anh ta có áy náy khó nhận ra:

- Phải, tôi lo lắng Đông Lục uống rượu rồi sẽ không lái xe được nên tới đón anh ấy về, lại thấy cô Nhạc đang chờ xe ở đây nên muốn chào hỏi cô thôi.

Hank cười lễ phép khiến người ta không thể nhận ra bất kỳ sự bất thường nào.

Nhạc Yên Nhi cũng cười, cô gật đầu:

- Đúng thế, đã lâu rồi không gặp anh, lần sau có dịp thì cùng tụ tập nhé. Hai người về đi, tôi cũng phải đi gọi xe nữa.

- Ừm, em chú ý an toàn, anh với Hank về trước.

Lâm Đông Lục cười hiền rồi ôm lấy cổ Hank, hai người cùng rời đi.

Bước chân Hank thoáng chần chừ nhưng lập tức bị sức mạnh đặt trên cổ ép phải bước về phía trước.

Lâm Đông Lục nheo mắt đầy nguy hiểm, ánh mắt âm u và lạnh lẽo như rắn độc khiến người ta tê dại.

- Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám nói bất cứ điều gì, tôi cam đoan Bạch Nhược Mai sẽ chết không có chỗ chôn!

Hank nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lâm Đông Lục, cảm thấy lạnh buốt cả tim.

Sao anh ta lại biến thành thế này?

Hank là con riêng của Lâm Hồng, thế nhưng vì căn bệnh tim bẩm sinh nên anh không thể thừa kế Bất động sản Quảng Thịnh, mà bản thân Hank cũng không có hứng thú gì với những thứ danh lợi này, vậy nên anh ta luôn dốc lòng trợ giúp cho Lâm Đông Lục, bao năm qua luôn là Lâm Đông Lục nói gì, Hank nghe nấy.

Ngay cả Lâm Hồng trước khi lâm chung cũng chỉ có một nguyện vọng duy nhất đó là mong Hank luôn ở bên Lâm Đông Lục, giúp anh ta đoạt lại quyền điều hành Quảng Thịnh.

Những năm gần đây, Hank luôn xông pha mưa gió để đảm bảo bình an cho Lâm Đông Lục, đến bây giờ bản thân anh ta cũng quên mất rằng mình chỉ hơn Lâm Đông Lục có hai tuổi mà thôi. Năm nay Hank đã hai mươi tám, thế nhưng anh ta cảm thấy mình chưa sống vì bản thân một ngày nào.

Thế nhưng Lâm Đông Lục mà Hank trợ giúp bao năm giờ đã điên rồi. Khi nãy Hank phản bội Lâm Đông Lục, ngẫm lại kết quả của Bạch Nhược Mai mà xem, liệu anh ta còn có thể sống sót không?

Hank chỉ mong Nhạc Yên Nhi đừng trở thành vật hy sinh trong tay Lâm Đông Lục mà thôi.

Hank thở dài, đôi mắt đen sâu nhìn thẳng vào mắt Lâm Đông Lục, giọng nói đầy đau đớn:

- Anh không cần đe dọa tôi như vậy, nếu muốn nói gì thì khi nãy tôi cũng đã nói luôn rồi.

- Khi nãy à?

Lâm Đông Lục nở một nụ cười thâm độc:

- Chẳng phải khi nãy anh định phản bội tôi đấy à?

- Tôi chỉ sợ anh gây ra chuyện khiến mình hối hận, cuối cùng không thể cứu vãn thôi!

Lâm Đông Lục không nhúc nhích, giọng nói anh ta lạnh lẽo âm u như con dao băng tẩm thuốc độc, cảnh cáo Hank:

- Nghe lời tôi, nếu không anh cứ chờ nhặt xác con khốn Bạch Nhược Mai đi.

Hank cảm thấy tuyệt vọng, thế nhưng anh không giãy giụa mà lên xe theo Lâm Đông Lục.

Ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ.

Xe lao nhanh trên đường lớn, Hank ngồi ở ghế phó lái, chăm chú nhìn khuôn mặt mà mình đã không thể nhận ra kia.

Vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, rõ ràng đây là ma quỷ đến từ địa ngục chứ đâu còn là Lâm Đông Lục ấm áp khi xưa?

Anh ta nhốt Bạch Nhược Mai lại, điều duy nhất Hank có thể khẳng định đó là cô ta chưa chết, thế nhưng cô ta bị nhốt ở đâu thì anh không hề biết!

Từ khi về nước tới nay, Lâm Đông Lục đã điên cuồng dùng tất cả những mối quan hệ mà anh ta có để điều tra chuyện của Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm.

Hank hiểu mục đích của Lâm Đông Lục là nhớ lại Nhạc yên Nhi.

Nhưng Hank không thể trơ mắt nhìn Lâm Đông Lục tiếp tục điên cuồng, vậy nên hôm nay anh mới bám đuôi anh ta, chờ họ ăn xong, Lâm Đông Lục trở về thì Hank sẽ tìm cô để nói hết sự thật, mong cô tìm cách ngăn cản anh ấy.

Chẳng ngờ lại bị Lâm Đông Lục phát hiện.

Cái giá Hank phải trả chính là tín nhiệm từ Lâm Đông Lục.

Sau đó, chỉ sợ rằng điều đang chờ đợi anh chính là vực sâu vô tận.

Trong xe không một ai nói chuyện, im lặng đến chết chóc.

Đúng lúc này, di động Hank reo lên, âm thanh này quả thực rất đột ngột trong không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Hank cẩn thận nhìn sang Lâm Đông Lục, thấy anh ta không có phản ứng gì thì mới nhận điện thoại.

- Anh Hank, không ổn rồi! Không thấy chủ tịch đâu cả!

- Không thấy là thế nào?

Hank nhíu mày, nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông đang tập trung lái xe bên cạnh.

- Hai giờ chiều nay, khi chủ tịch ở công ty một mình thì bỗng có một vị khách hẹn bà ấy ra ngoài. Sau đó mãi đến khi tan ca rồi mà chủ tịch vẫn chưa quay về, thư ký cũng không liên lạc được, thế nhưng lạ là bà có gửi một bức thư về nói mình không sao cả. Chữ viết đã được xác nhận là của bà ấy.

Đầu dây bên kia chưa nói xong, Hank đã từ từ bỏ di động xuống.

Đôi mắt anh lẳng lặng nhìn Lâm Đông Lục, trong lòng lại dậy sóng.

- Anh bắt cóc chủ tịch?

Không thể tin nổi Lâm Đông Lục lại làm chuyện như vậy.

Chủ tịch là mẹ ruột của anh ta!

Nghe thấy câu hỏi của Hank, Lâm Đông Lục nở một nụ cười lạnh đến đáng sợ, anh ta hờ hững lên tiếng:

- Sao có thể nói là bắt cóc được, khó nghe quá, tôi có làm bà ấy bị thương đâu. Tôi chỉ tìm ra nơi rất hợp để nghỉ ngơi thư giãn nên muốn đưa bà tới thôi, yên tâm đi, bà ấy cũng thích lắm.

- Anh...

Hank giận đến tăng xông, âm thanh kẹt cứng trong cổ họng, từ ngữ như gai nhọn quấn lấy làm anh đau đớn không thôi:

- Bà ấy là mẹ anh! Sao anh có thể đối xử với bà như thế?

Hank cảm thấy thật châm chọc, một đứa con riêng lại chất vấn con ruột về việc đối xử với mẹ của đứa con ruột đó ra sao.

Hẳn là Lâm Đông Lục cũng thấy vậy, anh ta bật cười.

- Không phải là mẹ ruột anh chết sớm quá nên mới coi bà ấy như mẹ thật chứ hả? Bà ta thì mẹ cái nỗi gì, không sinh cũng không dưỡng, chỉ là mẹ kế của tôi thôi. Bao nhiêu năm bà ta giả vờ như người mẹ hiền trước mặt cha tôi, thế nhưng khi ông không có ở nhà, bà ta lập tức dùng mọi thủ đoạn để ngược đãi tôi. Thậm chí sau khi cha tôi chết, bà ta còn nắm chặt lấy quyền điều hành Bất động sản Quảng Thịnh chứ không chịu giao cho tôi. Loại đàn bà đấy thì mẹ cái nỗi gì?

Mẹ ruột của Lâm Đông Lục đã mất vì khó sinh, Lâm Hồng sau đó nhanh chóng cưới Trương Lan, đáng tiếc bà ta không thể có con, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi, cuộc sống của Lâm Đông Lục trong suốt nhiều năm cũng vô cùng gian khổ.

Thế nhưng trước đây Lâm Đông Lục thật ấm áp, thật thiện lương, biết bao nhiêu năm vẫn không hề nói một chữ "Không" với bà ta.

Trạng thái của anh bây giờ hệt như đã thả tự do cho tất cả ác ma trong nội tâm, ngay cả nỗi hận với bà ta cũng mỗi lúc một tăng.

- Anh... Đông Lục, sao anh lại biến thành thế này? Tôi không nhận ra anh nữa rồi!

Hank không nhịn được nữa, gào lên.
 
Advertisement
  • Chương 297

Lúc Dạ Đình Sâm về phòng Nhạc Yên Nhi đã không còn ở đó, chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm.

Thế nên hắn đứng trước cửa phòng tắm hỏi:

- Yên Nhi, em đang tắm à?

Không ai đáp lại.

Dạ Đình Sâm cau mày, gõ cửa.

Bên trong vẫn không có động tĩnh.

Trong đầu hắn bỗng có dự cảm không hay, nóng nảy đến mức trực tiếp mở cửa xông vào.

Cửa vừa mở ra, hơi nước dày đặc đã đập vào mặt, Dạ Đình Sâm nheo mắt lại, lát sau mới thích ứng được mới thấy giữa làn hơi nước mù mịt là Nhạc Yên Nhi an tĩnh nằm trong bồn tắm lớn, mi mắt cô khép lại, hiển nhiên là ngủ quên.

Vòi nước chảy ồ ồ, nước sắp ngập tới tận cằm nhưng cô vẫn không hay.

Dạ Đình Sâm cuống lên, vội bế cô ra khỏi bồn tắm, mặc kệ bộ vest đắt tiền được cắt may thủ công ướt nhẹp.

- Yên Nhi, dậy đi…

Nhạc Yên Nhi cảm giác được động tác của hắn, mơ màng mở mắt, lúc này mới thấy một gương mặt tuấn tú đang lo lắng nhìn mình.

- Ưm... Dạ Đình Sâm.

Thấy cô đã tỉnh, Dạ Đình Sâm dám thở phào một hơi.

Cảnh vừa thấy làm hắn sợ chết khiếp, thậm chí không dám tưởng tượng nếu mình đến muộn một chút liệu cô ấy có chết đuối luôn không?

Cô nhóc này sao cứ khiến người khác phải lo lắng như thế chứ?

Dạ Đình Sâm lạnh lùng nhăn mặt, muốn trách mắng Nhạc Yên Nhi một trận ra trò, nhưng khi thấy cô nhìn mình vẻ vẫn chưa hiểu gì, một câu nặng lời hắn cũng không thốt ra được, chỉ gằn từng chữ:

- Đi tắm mà cũng ngủ được, nếu chết đuối thì làm sao hả? Em không có ý thức à?

- Sao cơ?

Nhạc Yên Nhi vẫn đang lơ mơ, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Hôm nay cô thật sự rất mệt.

Bị dọa một trận chết khiếp, trong lòng vẫn chưa an ổn, còn khóc lâu như vậy nên lúc về nhà cả người đều rã rời hết.

Lúc ngâm mình trong bồn tắm quả thực cô được thả lỏng nên rất thoải mái, chẳng may không ngăn được cơn buồn ngủ mới mơ màng thiếp đi một lát.

Cô không rõ vừa rồi nguy hiểm tới mức nào, chỉ biết lúc mình mở mắt ra có thể nhìn đến Dạ Đình Sâm, lập tức cảm thấy cả trái tim đều ấm dào dạt.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng ôm cổ hắn, miệng cười thật tươi.

- Sao mà chết đuối được chứ. Có anh rồi mà, em biết chắc anh sẽ cứu em mà.

- Em...

Lần đầu tiên trong đời Dạ Đình Sâm cảm thấy bất lực đến không thể nói gì nữa. Nghe cô nũng nịu như thế hắn không biết phải đáp lại thế nào, cũng không thể trách cô nữa:

- Nếu tôi không đến kịp thì sao?

- Không đâu.

Nhạc Yên Nhi đáp lại quả quyết, trong nụ cười tràn ngập sự tin cậy:

- Chồng em là người giỏi nhất thế giới, không gì không làm được, anh ấy thương em, không muốn em chịu khổ, dù thế nào cũng sẽ không đến muộn đâu, có đúng không nào?

Đôi mắt ướt át của cô chớp chớp, long lanh như chứa cả trời sao, tỏa ra ánh sáng động lòng người.

Vừa tỉnh ngủ nên sắc mặt cô rất thoải mái, giống như đang ở nơi an toàn nhất, tất cả phòng bị đều bị quên đi, hoàn toàn mang dáng dấp ngây ngô khờ dại.

Vẻ mặt như vậy chính là hấp dẫn trí mạng với Dạ Đình Sâm.

Con ngươi đen chăm chú nhìn cô, trịnh trọng nói từng chữ:

- Đúng vậy, tôi sẽ không bao giờ đến muộn.

- Chồng em thật tốt.

Nhạc Yên Nhi vui vẻ thốt lên, dâng đôi môi đỏ mọng của mình lên, như đứa trẻ ăn vụng kẹo, nhẹ nhàng chạm vào môi Dạ Đình Sâm.

Vốn chỉ muốn chạm nhẹ một cái nhưng đôi tay to lớn của hắn lại ôm chặt lấy cô, một tay giữ lấy tấm lưng trần trụi, kéo cô vào trong ngực.

- Quyến rũ tôi mà chỉ có vậy thôi sao?

Nhạc Yên Nhi bất mãn bĩu môi:

- Em đâu có quyến rũ anh.

Ngón tay nóng rực của Dạ Đình Sâm xoa nhẹ đôi môi đỏ mọng, trơn bóng của Nhạc Yên Nhi, mắt hắn tối lại, giọng nói trở nên trầm khàn khác hẳn.

- Không quyến rũ tôi vậy là đang làm gì?

Mặt Nhạc Yên Nhi lập tức đỏ rực, thanh âm của Dạ Đình Sâm rất gợi cảm, đúng là khiến người ta chỉ muốn phạm tội mà.

Hắn mới là người đang quyến rũ cô đấy chứ!

Dạ Đình Sâm xuyên qua mặt nước trong suốt ngắm nhìn thân thể của cô, ánh mắt dần trở lên nóng bỏng.

Ngâm nước ấm lâu, màu hồng phấn đã che kín cơ thể cô, dù khả năng kiềm chế của hắn có cao tới đâu, cũng cảm thấy cả người khô nóng khó nhịn.

Nhạc Yên Nhi bị ánh mắt trắng trợn của hắn làm cho ngượng ngùng, cô giơ tay muốn che mắt hắn lại.

- Không được nhìn, em còn chưa tắm xong đâu!

Dạ Đình Sâm không đáp lại, trực tiếp vươn tay ôm cô ra khỏi bồn tắm, làm cô giật mình kêu lên.

Nhạc Yên Nhi kinh hoảng nhắm chặt mắt, cứ tưởng Dạ Đình Sâm sẽ thô lỗ quăng cô lên giường, thế nhưng hắn lại lau khô tóc cùng cơ thể cô trước rồi dùng khăn quấn cô lại, sau đó mới ra khỏi phòng tắm.

Về phòng rồi hắn thậm chí còn giúp cô sấy tóc cho khô hẳn.

Nhớ đến ánh mắt hắn lúc nãy cũng có thể thấy hắn giờ đang khao khát điên cuồng thế nào, nghe nói, đàn ông đều là động vật chỉ biết nửa thân dưới, khi có dục vọng sẽ chỉ muốn thỏa mãn.

Nhưng hắn lại có thể kìm nén xúc động trong lòng, vì lo cô bị cảm nên ưu tiên chăm sóc cô trước.

Nếu không phải yêu tới khắc cốt ghi tâm, mấy ai có thể làm được như vậy?

Trong lòng Nhạc Yên Nhi thật sự rất ấm áp.

Lúc cô mải nghĩ lung tung tóc tóc cũng đã được sấy khô, hơi thở mạnh mẽ của Dạ Đình Sâm ập đến, kéo cô trở lại thực tại.

- Bên cạnh tôi mà em còn thất thần được sao?

Dạ Đình Sâm nhướng mày trêu ghẹo:

- Có vẻ tôi không đủ hấp dẫn rồi.

Nhạc Yên Nhi cố ý trêu lại:

- Anh cũng có sức hấp dẫn á? Sao em lại không biết nhỉ?

Tự làm tự chịu, giây tiếp theo, Nhạc Yên Nhi bị Dạ Đình Sâm ôm lấy, suy đoán bị ném lên giường ban nãy chính thức thành hiện thực.

Cô nằm trên giường còn chưa kịp phản ứng, người kia đã tiến đến gần.

- Không biết? Vậy bây giờ tôi sẽ tỉ mỉ cho em hay...

Giọng nói đầy đặn mê hoặc.

Nhạc Yên Nhi lập tức nghĩ tới trước đây hắn có bao nhiêu ‘tỉ mỉ’ giải thích cho mình, nháy mắt mặt cô đã đỏ bừng, hận không thể đào lỗ mà chui vào.

Rất nhanh, một phòng kiều diễm...

Ngày hôm sau, Nhạc Yên Nhi bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, cô vươn người một cái, lúc này mới hay người bên cạnh đã đi rồi.

Sờ chỗ bên cạnh, gần như không còn độ ấm, xem ra Dạ Đình Sâm đã dậy từ lâu.

Cô cảm thấy khó hiểu, đánh răng rửa mặt xong liền xuống nhà.

Đứng trên cầu thang đã nghe thấy tiếng từ phòng bếp truyền đến.

- Thiếu gia! Thiếu gia! Nhiều rượu đỏ quá rồi!

- A! Thiếu gia, thịt bò sắp cháy rồi! Mau lật đi... Trời ơi.... cháy mất rồi...

Nhạc Yên Nhi sửng sốt, Dạ Đình Sâm dậy sớm như vậy là để nấu cơm ư?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom