Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nghe thấy câu hỏi của Hank, Lâm Đông Lục phanh xe lại.

Do bị bất ngờ, cả người Hank chúi về phía trước, đầu đập vào kính chắn gió.

Còn chưa kịp định thần thì anh ta đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Lâm Đông Lục vang lên:

- Anh hỏi Lâm Đông Lục năm xưa đi đâu à? Chẳng lẽ anh còn không biết sao? Chết rồi, chết ấy, anh biết không?

Giọng nói của Lâm Đông Lục như vọng lên từ địa ngục.

Hank run lên, anh có cảm giác bất an, hai tay giấu sau lưng định âm thầm mở cửa thế nhưng cửa xe đã bị Lâm Đông Lục khóa lại.

Một giây sau, bàn tay như kìm sắt của Lâm Đông Lục vươn ra bóp cổ Hank, sắc mặt thì dữ tợn, hung ác.

- Anh biết rõ chân tướng, ngay từ khi tôi vừa mất trí nhớ, anh có vô số cơ hội nói cho tôi biết. Nếu khi ấy tôi được chữa trị, rất có thể tôi sẽ khôi phục toàn bộ ký ức, vậy nhưng anh lại chọn cấu kết với Bạch Nhược Mai để lừa tôi lâu như thế, làm cho tôi nhường Yên Nhi cho người khác mà vẫn không hay biết gì! Hank, công của anh trong chuyện không nhỏ đâu!

Mấy chữ cuối cùng được Lâm Đông Lục nghiến răng nghiến lợi gằn ra.

Hank hoảng sợ.

Lúc ấy, Hank chỉ hy vọng Lâm Đông Lục có thể giành lại Bất động sản Quảng Thịnh.

Nếu vẫn tiếp tục yêu Nhạc Yên Nhi thì anh sẽ chẳng có gì cả, phải có được sự trợ giúp của nhà họ Bạch anh mới nắm được quyền điều hành công ty.

Đây là điều duy nhất mà người làm anh như Hank mong muốn.

Nhưng anh ta không thể nói một từ nào bởi bàn tay của Lâm Đông Lục đang siết mỗi lúc một mạnh, việc hô hấp của Hank dần khó khăn hơn.

Lần đầu tiên anh ta cảm thấy Lâm Đông Lục thật sự sẽ giết mình.

- Đông Lục, muốn giết tôi thật à?

Mặt Hank đỏ bừng, run run nói, anh không phản kháng mà chỉ nhìn người đối diện chằm chằm.

Lâm Đông Lục nghe vậy thì nở một nụ cười xấu xa, anh ta nháy mắt, nói:

- Anh giúp tôi nhiều như thế cơ mà, sao tôi nỡ giết anh được? Chuyện hôm nay anh suýt bán đứng tôi, tôi sẽ không truy cứu nữa, về sau anh cũng sẽ không có cơ hội xuất hiện trước mặt Nhạc Yên Nhi đâu, anh mệt rồi, vậy tôi tìm một nơi cho anh nghỉ ngơi được không?

Hank nghe vậy thì hốt hoảng, nếu như mình đi rồi thì làm gì có ai ngăn Lâm Đông Lục lại được nữa?

Hank liều mạng lắc đầu, cố hết sức để nói:

- Không... Đừng... Tôi, tôi cam đoan sẽ không để lộ bất cứ điều gì, hãy để tôi ở lại bên cạnh anh...

- Anh cho rằng tôi sẽ tin người từng phản bội mình thêm lần nữa à? Không giết anh là tôi nể tình bao năm qua anh quan tâm chăm sóc cho tôi rồi. Nhưng không một ai có thể ngăn cản tôi có được Yên Nhi, kể cả dùng mạng sống này, tôi cũng tuyệt không cho Dạ Đình Sâm được như ý!

- Đừng! Đừng! Đông Lục! Đừng làm chuyện điên rồ! Nếu anh chết thì tôi phải ăn nói với ba thế nào?

Hank thực sự cuống lên, anh ta quên cả thân phận con riêng của mình mà thốt lên tiếng ‘ba’.

Nụ cười của Lâm Đông Lục lại càng trở nên điên cuồng:

- Vậy anh ngoan ngoãn cút đi, đừng có cản trở tôi, chờ tới khi tôi và Yên Nhi được ở bên nhau tôi sẽ mời anh uống rượu mừng.

Hank cũng hiểu sự giãy giụa của mình là vô dụng, vào lúc này, Lâm Đông Lục có thể làm bất cứ điều gì, anh ta không giết mình đã là khai ân rồi, nếu còn không thức thời, chỉ sợ chẳng có kết quả tốt.

Mình bị cầm tù thì không sao, nhưng còn chủ tịch?

- Đông Lục, tôi đã nói tôi sẽ giúp anh giành lại quyền điều hành Quảng Thịnh, giờ anh bắt cóc chủ tịch như vậy thì kế hoạch của chúng ta mấy năm nay sẽ bị hủy hoại trong phút chốc!

- Kế hoạch à? Ồ, theo kế hoạch của anh thì nhanh nhất là nửa năm, chậm nhất là một năm tôi sẽ ngồi vào vị trí đó. Nhưng giờ khác rồi, tôi không chờ được nữa! Tôi không thể bỏ qua việc người phụ nữ tôi yêu nằm trong ngực thằng đàn ông khác, anh có biết tôi khổ sở đến thế nào không? Nửa đêm bừng tỉnh cũng là vì mơ thấy Yên Nhi rời xa tôi! Thần kinh tôi suy nhược quá rồi, sắp không chịu nổi nữa rồi, anh cả, coi như anh giúp em đi có được không? Để cho em thả lỏng một lần đi, dù sao vị trí đó sớm muộn cũng là của em.

Lời nói của Lâm Đông Lục bắt đầu trở nên lộn xộn, vẻ mặt lúc bi lúc hỉ khiến người ta trông mà căm hận nhưng cũng đồng thời cảm thấy đáng thương.

Hank đau khổ nhắm mắt.

- Đông Lục, yêu Nhạc Yên Nhi không sai, nhưng anh dùng sai cách rồi. Giờ anh đã làm tổn thương quá nhiều người, nếu biết sự thật làm sao cô ấy chịu được?

- Vậy nên...

Lâm Đông Lục si ngốc cười:

- Vậy nên đừng để cô ấy biết là xong, anh không nói tôi không nói, những người không nên nói đều im miệng hết, thế là ổn phải không?

Giọng Lâm Đông Lục bình thản nhưng sát ý trong đó khiến người ta kinh ngạc.

Hank dịu giọng:

- Đông Lục, đừng như thế, cứ để anh ở lại, anh giúp em được không? Không ai hiểu em hơn anh cả, em muốn có Quảng Thịnh, vậy anh giúp em, em muốn cướp Nhạc Yên Nhi về, anh cũng giúp em! Nhưng đừng giam giữ anh, coi như anh van em đấy.

Lâm Đông Lục nhìn Hank, tỏ vẻ đồng tình:

- Anh cả, anh làm em kinh ngạc quá đấy, nhưng em không dám dùng anh nữa rồi. Tất cả những ai có thể uy hiếp tới quan hệ của tôi và Yên Nhi, tôi sẽ không giữ lại một ai, đừng trách tôi ác, tôi chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!

Anh ta nở một nụ cười như quỷ satan, đôi mắt híp lại thành một đường cong, trông hệt như lưỡi rắn độc.

Hank nhìn nụ cười đó mà hoảng hốt, đang định nói thì Lâm Đông Lục bất thình lình lấy ra một chiếc khăn, che miệng anh ta lại.

- Đừng...

Hank trợn mắt nhưng không nói nổi một câu trọn vẹn.

Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Đông Lục để bày tỏ rằng mình không cam lòng, mãi cho tới khi đôi mắt mất đi tiêu cự, cuối cùng là nhắm lại.

Chắc chắn Hank đã ngất Lâm Đông Lục mới buông tay, tùy tiện nhét chiếc khăn mặt phía sau chỗ ngồi, sau đó thô lỗ đẩy Hank sang một bên.

Anh ta nhấn ga, xe lại khởi động rồi mau chóng xẹt qua màn đêm, biến mất như một ngôi sao băng.

Chẳng mấy chốc xe dừng lại bên một bến tàu.

Thuyền của Lâm Đông Lục đang chờ ở đây.

Anh ta ra hiệu, người trên thuyền lập tức tới, nhanh tay kéo Hank ra khỏi xe rồi mang lên thuyền.

Thuyền lại chạy đi ngay, biến mất dần trong màn đêm.

Người cản trở cũng đã không còn, Lâm Đông Lục cười hài lòng, nhưng chỉ một giây sau, đầu của anh ta đau như búa bổ, hệt như có vô số con kiến đang nhấm nháp dây thần kinh anh ta, khiến anh ta đứng cũng không vững. Lâm Đông Lục ngã xuống bờ cát, đau đớn cuộn tròn.

Đau đầu quá!

Bờ biển đêm chẳng có một bóng người, chỉ có ánh trăng rơi xuống người Lâm Đông Lục và nhìn anh ta quằn quại trong đau đớn.

Sóng biển đánh từng đợt lên người anh ta nhưng dường như Lâm Đông Lục không cảm giác được.

Một lúc lâu sau, cơn đau đớn điền cuồng cũng dần dần biến mất, Lâm Đông Lục nằm trên bờ cát ẩm ướt, ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời đêm. Anh ta chợt cười, cười cho tới khi nước mắt chảy xuống, hòa vào nước biển rồi biến mất.

- Yên Nhi, bệnh của anh ngày một nặng thêm rồi. Anh còn đợi em được nữa không đây?

Lâm Đông Lục nằm im trên bờ cát như một xác chết.
 
Advertisement
  • Chương 298

- Tự tôi biết nhìn, câm miệng.

Dạ Đình Sâm nóng giận gắt.

Quản gia Thẩm đứng bên cạnh vội vàng che miệng.

Hắn đang rất giận.

Hai ngày nay Nhạc Yên Nhi đều rất mệt mỏi, hắn nổi hứng muốn làm bít tết rượu vang cho cô nếm thử, bổ sung dinh dưỡng, nhưng không ngờ cứ làm hỏng liên tục, không phải là không khống chế được lượng rượu vang thì lại là không khống chế được độ lửa, bận rộn cả buổi sáng vẫn không thành công.

Dạ Đình Sâm nhíu mày đổ bít tết vào thùng rác bên cạnh, không hề quay đầu lại, chỉ bảo:

- Quản gia Thẩm, lấy cho tôi một miếng thịt bò nữa tới đây.

Quản gia Thẩm nghe thấy thế thì cười khổ:

- Thiếu gia, trong tủ lạnh có tổng cộng mười tám miếng thịt bò Úc, đều… đã nằm hết trong thùng rác bên cạnh ngài rồi.

Thùng rác đầy ự, đều là thành quả cả buổi sáng hôm nay của Dạ Đình Sâm.

- Buổi sáng ăn gì thế?

Nhạc Yên Nhi đi tới cửa phòng bếp, thấy bên trong có vẻ rất náo nhiệt liền tò mò hỏi.

Nghe thấy giọng nói này, cột sống của Dạ Đình Sâm đột nhiên cứng đờ.

Cô ấy vào từ bao giờ?

Hắn nhanh chóng cởi tạp dề ra, vứt thẳng vào trong lòng quản gia Thẩm rồi mới xoay người nghênh đón Nhạc Yên Nhi.

- Em muốn ăn gì?

Hắn chuyển hướng chủ đề, muốn phân tán lực chú ý của cô.

Nhưng Nhạc Yên Nhi quét mắt nhìn qua một vòng phòng bếp, phát hiện ra nhà bếp bừa bộn như vừa đánh trận xong vậy, thịt bò trong thùng rác thì đầy đến mức rơi cả ra ngoài.

Chuyện… chuyện gì thế này?

Nhạc Yên Nhi ngơ ngác quay lại nhìn Dạ Đình Sâm, hỏi:

- Do anh làm hả?

- Đương nhiên không phải, tôi giỏi nấu nướng lắm mà.

Dạ Đình Sâm quả quyết phủ nhận, không hề chột dạ.

Quản gia Thẩm không nghe tiếp nổi nữa, lúng túng xoay đầu ra chỗ khác.

- Vậy đây…

Nhạc Yên Nhi giơ tay chỉ cái thùng rác đã quá tải kia.

Nhìn thấy nhiều thịt bò như thế, cô thấy rất đau lòng, rõ ràng đang yên đang lành, nói vứt là vứt, lãng phí là hành vi đáng xấu hổ nhé!

Dạ Đình Sâm vẫn thản nhiên đáp:

- Không biết sáng nay quản gia Thẩm học được món mới ở đâu, cứ muốn làm cho chúng ta thử, tôi thấy ông ấy tự tin lắm nên mới giao phòng bếp lại, chỉ là không ngờ tài nấu nướng của quản gia Thẩm kém thế, làm cho nhà bếp thành thế này.

Nói xong hắn lại còn nhíu mày lại, trên mặt đầy vẻ bất mãn:

- Quản gia Thẩm, lần sau không biết nấu ăn thì đừng thử, xem ông làm gì với nhà bếp này, còn không mau gọi người vào dọn dẹp rồi làm bữa sáng đi à?

- Thiếu gia…

Quản gia Thẩm vô cùng tủi thân nhìn Dạ Đình Sâm.

Vì để giúp thiếu gia lấy lại mặt mũi trước mặt thiếu phu nhân, ông lớn tuổi thế này rồi mà còn phải đi đổ vỏ, đúng là thảm quá mà.

- Còn không mau đi đi?

Giọng nói của Dạ Đình Sâm nặng thêm mấy phần, quản gia Thẩm chỉ có thể thưa vâng rồi hậm hực quay người rời đi.

Lúc ra khỏi phòng bếp, còn nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói giúp cho ông:

- Quản gia Thẩm cũng có lòng tốt thôi mà, anh đừng nói bác ấy nữa, bữa sáng ăn cái gì chẳng được, không cần cầu kỳ thế đâu.

Dạ Đình Sâm gật đầu đồng ý:

- Được, lần sau anh sẽ nói với ông ấy.

Trong lòng quản gia Thẩm thật sự khóc thành một dòng sông.

Thiếu gia nhà ông đúng là gặp nguy không loạn, trấn định tự nhiên mà.

Dạ Đình Sâm từ bỏ việc nấu ăn nên mợ Trần vội vàng đi vào thu dọn nhà bếp rồi nhanh chóng làm một bữa sáng đơn giản.

Lúc ăn sáng xong, Nhạc Yên Nhi nói với Dạ Đình Sâm:

- Hoàng Triều Vãn Ca sắp khởi quay rồi, tuần sau em phải vào đoàn phim.

Vì Hoàng Triều Vãn Ca là phim cổ trang, cần phải đến phim trường Đường Thành nằm ở khu vực giao thoa giữa thành phố A và thành phố T, cách thành phố A ba tiếng chạy xe, chắc chắn cô phải ở lại đoàn phim.

Điều này có nghĩa là, hai người phải xa nhau một thời gian rồi.

Quả nhiên Dạ Đình Sâm lập tức cau mày lại:

- Phim trường hoang vu vắng vẻ lắm, nhất định phải ở lại đó à?

Theo như suy nghĩ của Dạ Đình Sâm, hắn thà Nhạc Yên Nhi không quay bất cứ phim gì cả, ở nhà hưởng phúc làm bà Dạ là được rồi.

Nhưng đóng phim là việc cô thích, cũng là sự nghiệp của cô, hắn không muốn ngăn cản cô, làm cô phải buồn.

Nhạc Yên Nhi thấy Dạ Đình Sâm không vui thì vội vàng an ủi:

- Đóng phim cổ trang thì đều phải ở lại phim trường, không còn cách nào khác cả. Nhưng đất diễn của nhân vật của em không nhiều, chắc là hơn một tháng là xong rồi, cũng không lâu lắm đâu.

- Rất lâu.

Dạ Đình Sâm quả quyết đáp.

Trước giờ chưa khi nào hắn không nhìn thấy cô cả một tháng, thế này mà còn không lâu à?

- Cứ được nghỉ là em sẽ về ngay, anh cũng có thể đến thăm em mà, nhưng nếu như anh muốn đến thì cẩn thận một chút, đừng để người trong đoàn nhìn thấy, cũng đừng để phóng viên chụp được nhé.

Dạ Đình Sâm không nói gì nữa, yên lặng ăn cơm.

Nhạc Yên Nhi tưởng rằng hắn chấp nhận biện pháp này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô không ngờ, điều mà hiện giờ ông xã đại nhân yêu quý của mình đang nghĩ lại là có nên mua một mảnh đất ở thành phố A rồi dựng phim trường luôn không.



Bệnh viện thành phố A.

Tinh thần Đỗ Hồng Tuyết hôm nay khá hơn nhiều, cô đang ngồi trên giường bệnh xem tin tức giải trí thì nghe thấy giọng nói của chị An truyền từ ngoài vào.

- Cô Kiều, hôm nay Hồng Tuyết không muốn tiếp khách, cô không thể vào… cô Kiều…

Đỗ Hồng Tuyết đã dặn chị An hôm nay không tiếp khách, nhưng người này hiển nhiên không nghe lời khuyến cáo của chị An mà cứ xông vào.

Cô đã đoán được người tới là ai.

Quả nhiên, Joanna đẩy mạnh cửa phòng bệnh ra.

Chị An đi theo cô ta vào, trên mặt có vẻ hơi lúng túng.

Vẻ mặt của Đỗ Hồng Tuyết lại rất bình thản, cô nói với chị An:

- Chị An, chị ra ngoài trước đi, tôi có vài lời muốn nói với cô Kiều đây.

Chị An thấy Đỗ Hồng Tuyết đã nói thế bèn gật đầu rời khỏi.

Joanna nhướng mày, nhìn cô với vẻ kinh ngạc:

- Cô cũng có chuyện muốn nói với tôi ư?

Đỗ Hồng Tuyết gật đầu:

- Chi bằng cô nói trước đi.

Joanna lớn lên ở nước ngoài, tính cách rất thẳng thắn, vì thế cô ta mở miệng nói luôn:

- Tôi phải về nhà rồi, không làm việc ở LN tiếp được, sau này chuyện của cô cũng không do tôi phụ trách nữa.

Lúc trước khi Joanna cố chấp muốn ở lại LN, Dạ Đình Sâm để cô ta làm quản lý dự án, phụ trách những việc liên quan đến Đỗ Hồng Tuyết.

Bây giờ Joanna chuẩn bị rời đi nên đến báo với Đỗ Hồng Tuyết một tiếng.

Thế nhưng điều bất ngờ là, Đỗ Hồng Tuyết nghe thế thì trên mặt lộ ra vẻ trào phúng, ngước mắt lên hờ hững liếc qua cô ta, bảo:

- Cô không phải là người của chủ tịch Dạ à? Sao nhanh thế đã không quản lý tôi nữa rồi?

Lúc trước vì Joanna là quản lý trực tiếp của mình nên cô vẫn luôn nhịn cô ta, rõ ràng biết trong bữa tiệc lần trước Joanna cố ý kích động mình nhưng vẫn không dám nói câu nào, bây giờ người đi trà lạnh, đương nhiên là thù mới nợ cũ cùng xông lên đầu rồi.

Joanna thấy trên gương mặt thuần khiết của Đỗ Hồng Tuyết lộ ra biểu cảm như thế thì không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Cô ta vẫn luôn tưởng rằng tính cách người này nhát gan, lúc nói chuyện cũng khép nép rụt rè, thật không ngờ lại có một mặt ngoa ngoắt như thế.

Là cô ta nhìn nhầm, hay là bản lĩnh ngụy trang của Đỗ Hồng Tuyết quá cao siêu đây?

- Qủa nhiên trước đây cô diễn kịch, sao nào, bây giờ không giả vờ nữa à?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom