• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Mọi người xếp hàng rồi đến chỗ ngồi theo thứ tự. Trước bài giảng hôm nay, giáo viên phát tài liệu cho người nghe, bọn họ xem qua, sau đó thấy giáo viên mở máy chiếu.
Vài chữ to xuất hiện trên màn hình:
[Toàn Bộ Quá Trình Sinh Sản].
Nhạc Yên Nhi tới đây với tâm thái học tập, chẳng ngờ vừa mới tới đã gặp ngay nội dung bùng nổ thế này.
Cô len lén nhìn sang Dạ Đình Sâm, chẳng ngờ hắn lại rất chăm chú.
"Hiện nay có hai cách sinh sản, một là sinh thường, hai là sinh mổ. Sau đây, chúng ta cùng xem hai đoạn video".
Video đầu tiên là về quá trình sinh thường, vì không thể gây tê nên trong phòng học liền vang lên những tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng của phụ nữ, thấy một đứa trẻ lớn như vậy ra khỏi nơi bé xíu kia, lại còn máu me đầm đìa, dù cho đã được rạch nhưng vẫn thấy vết thương do rách, sắc mặt Nhạc Yên Nhi liền thay đổi.
Phòng học rơi vào yên tĩnh, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ trong video ra thì không thể nghe thấy bất cứ tiếng gì khác.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc miệng, tim thì như đông cứng, nhất là phụ nữ, ai nấy đều che miệng vì cảnh tượng này.
Nhạc Yên Nhi run người, cho dù không sinh con nhưng cô cũng đồng cảm, thấy đau đớn dữ dội.
Cô không dám xem nhưng lại tò mò, biểu cảm trở nên rất bối rối.
Đúng lúc này, Dạ Đình Sâm nắm lấy tay cô. Bàn tay hắn thật lạnh khiến cô phải nhìn lên.
Sắc mặt hắn rất khó coi, mày nhíu chặt, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt có vẻ phức tạp.
Dạ Đình Sâm xem rất nghiêm túc đây.
Sau đó là video sinh mổ, vì gây tê nên không có tiếng kêu thảm thiết nào, nhưng khi thấy con dao giải phẫu sắc bén rạch một đường lên bụng, những người phụ nữ ở đây đều hít sâu một hơi.
Hai đoạn video chỉ dài tổng cộng mười lăm phút, thế nhưng họ biết thời gian không chỉ có vậy.
Video kết thúc, căn phòng rơi vào yên lặng.
Đột nhiên có một tiếng khóc lớn vang lên từ phía sau.
Một người phụ nữ đang mang thai đã òa khóc sau khi xem video, cô đánh vào ngực chồng mình liên tục:
  • Em... em không sinh con nữa, sinh con đáng sợ quá, tại anh hết!
  • Vợ, xin lỗi em, anh... là lỗi của anh... vợ, em đừng khóc!
Chồng cô là một người đàn ông thật thà, anh ta cuống đến đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống.
Quanh đó có những người phụ nữ từng sinh con, họ liên tục an ủi:
  • Sinh con không đáng sợ vậy đâu, tôi sinh hai đứa rồi, vẫn khỏe mạnh đây này. Phụ nữ mà không sinh con thì cả đời sẽ không hoàn chỉnh đâu.
  • Phải phải, dù lúc sinh Tiểu Bảo nhà tôi ấy, tôi bị khó sinh, đau tới hai mươi tư giờ, nhưng bây giờ cứ thấy Tiểu Bảo là tôi lại vui vẻ này!
  • Đừng khóc đừng khóc, chồng cô cuống lắm rồi kìa.
Nhạc Yên Nhi thấy thế thì chẳng biết an ủi thế nào, dù sao cô cũng chưa sinh, bản thân còn đang sợ đây này.
Cô sớm biết sinh con sẽ rất đau, nhưng bây giờ cô nhận ra sự đau đớn này vượt qua mức chịu đựng của mình nhiều.
Giáo viên nói trật tự, lớp học mau chóng ổn định lại.
- Tôi biết mọi người sẽ có rất nhiều cảm xúc sau khi xem video, vậy nên mới nói mỗi người mẹ đều vĩ đại, mỗi người vợ cũng vĩ đại. Họ đã vất vả vì bạn, sinh con cho bạn, vậy nên những người đàn ông hôm nay đã tới đây với vợ mình, xin mọi người hãy cố gắng trân trọng người bên cạnh! Mọi người nghỉ mười phút đã, sau đó chúng ta sẽ xem video về sinh non, bài học hôm nay khá nặng, mọi người phải chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé.
Lời này vừa nói ra, những người chồng đều vô thức nhìn về sang bên cạnh mình.
Khi Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm, cô thấy hắn cũng đang nhìn mình, đôi mắt đen mang theo cảm xúc mà cô không hiểu được.
Dạ Đình Sâm nheo mắt, đôi môi mấp máy, cuối cùng nói:
  • Sinh con... có thực sự đau vậy không?
  • Hẳn là rất đau đấy.
Cô cũng đã sinh bao giờ đâu.
Người phụ nữ mới nói mình sinh khó, đau tới hai mươi tư giờ khi nãy nghe thấy thế thì quay sang:
  • Đương nhiên đau rồi, cứ thử nghĩ xem, có người cắt thịt của cô mà cô còn không được tiêm tê thì đau đến đâu chứ! Tôi thấy chồng cô cũng khá lắm, đi học cùng vợ nữa, chứ như cái tên nhà tôi kia chẳng biết chết đâu rồi kia kìa!
  • Hẳn là vợ chồng trẻ mới kết hôn, tình yêu còn nồng nàn đấy! Chị này, kể tình huống chị sinh con đi, em cũng tính sinh một đứa nhưng xem video sợ quá, em định sinh mổ.
Người kia nghe thấy sinh mổ thì lắc đầu liên tục:
- Đừng mổ, chỉ thoải mái nhất thời thôi, về sau chữa trị đau chết đấy! Chị sinh thường, chưa tới hai giờ sau là cử động được rồi, nhưng ai mà mổ thì phải nằm im một tuần cơ, hậu sản rất đau, vết thương còn khó lành nữa. Em dâu chị sinh mổ đây, khổ lắm! Vậy nên sinh thường được thì cứ sinh đi, tốt cho con.
Nhạc Yên Nhi để ý tới sắc mặt Dạ Đình Sâm, chị gái kia nói một câu, mặt hắn lại tối xuống một ít. Mà ngay từ lúc buổi học bắt đầu, tay hắn vẫn không thả lỏng, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay hắn làm cô lo lắng.
Dạ Đình Sâm sao thế?
- Anh không sao chứ? Nếu không muốn nghe thì chúng ta về nhé.
Dạ Đình Sâm lắc đầu, không nói gì.
Cuối cùng hai người vẫn học hết buổi.
Ý nghĩ duy nhất của Nhạc Yên Nhi chính là mình quá vĩ đại, hy sinh bản thân để cứu vớt lần hẹn hò này của Trần Lạc.
Nhưng chẳng biết Dạ Đình Sâm nghĩ gì, trên đường về chẳng nói chẳng rằng, dù Nhạc Yên Nhi gợi chuyện thế nào sắc mặt hắn vẫn khó coi, hệt như đang suy nghĩ gì đó.
Về đến nhà, hắn đi thẳng lên thư phòng.
Quản gia Thẩm cẩn thận hỏi cô:
- Lúc thiếu gia ra ngoài còn vui vẻ mà, làm sao...
Nhạc Yên Nhi cũng bất an:
- Tôi cũng không biết nữa, để tôi lên xem sao.
Nhạc Yên Nhi vào thư phòng, thấy Dạ Đình Sâm đã bật máy tính xem gì đó.
- Dạ Đình Sâm, anh sao thế?
Nhạc Yên Nhi bước tới bên cạnh hắn, hỏi.
Chẳng ngờ vừa nhìn qua thì thấy Dạ Đình Sâm đang xem những biến chứng phổ biến khi có thai.
Cô kinh ngạc:
- Anh xem cái này làm gì?
Hắn quay sang, nhìn vào mắt cô, gằn từng chữ:
- Yên Nhi, chúng ta không cần có con đâu.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao hắn khác thường vậy rồi.
Ngay từ khi vừa xem được video trên lớp, hắn đã tính thế?
Vì yêu mình nên không cần có con ư?
Nhạc Yên Nhi cay mắt, cô khẽ ôm lấy hắn, ngửi mùi hương trên cơ thể hắn.
Cô cảm động vô cùng, một khi hắn bộc lộ tình cảm thì trái tim có cứng rắn hơn nữa cũng phải tan rã.
Cô thực sự có người chồng tốt nhất thế gian rồi.
 
Advertisement
  • Chương 292

Nghe vậy, Lâm Đông Lục như bị nhận đả kích nặng nề, anh ta run rẩy.

Lời này của Nhạc Yên Nhi như gai sắc, như sấm sét khắc sâu, vang vọng trong lòng anh ta.

Lần đầu tiên, anh ta nhìn thẳng vào sự thật rằng Nhạc Yên Nhi có lẽ đã không còn yêu mình nữa.

Cho đến bây giờ, anh ta luôn cảm thấy vì mình mất trí nhớ nên khiến cô đau lòng, trong cơn tức giận cô mới đồng ý lấy Dạ Đình Sâm, với mục đích chọc tức mình mà thôi.

Đó là toàn bộ niềm tin của Lâm Đông Lục, chỉ có giữ vững niềm tin này, anh mới thấy mối quan hệ giữa mình và Nhạc Yên Nhi còn có cơ hội.

Nhưng giờ phút này, niềm tin sụp đổ.

Nếu cô đã không còn yêu mình, vậy mình cố gắng có ý nghĩa gì đâu? Kể cả người trên khắp thế giới đều đồng ý việc họ ở bên nhau, nhưng Nhạc Yên Nhi liệu có đồng ý không?

Nội tâm Lâm Đông Lục cuộn trào, đôi môi tái nhợt mấp máy nhưng không nói nổi thành lời.

Anh ta nheo mắt lại, nhìn về phía Dạ Đình Sâm đang bị bắt gần đó.

Lúc này anh ta hy vọng người đàn ông kia hoàn toàn biến mất biết bao.

Lâm Đông Lục bỗng có một ý nghĩ điên cuồng, nó che lấp tất cả lý trí, anh ta buông Nhạc Yên Nhi ra, đi thẳng về phía hai người kia.

Bệnh nhân thấy một người đàn ông cao to bước tới gần thì cuống lên, luôn miệng nói:

- Cút! Mày cút ra xa cho tao! Nếu mày dám đến gần một bước nữa, tao sẽ lấy mạng nó!

- Ông cứ thử xem.

Lâm Đông Lục lạnh lùng nói.

Bệnh nhân tức giận, gã hận nhất việc bị người khác xem thường:

- Mày nghĩ là ông không dám à?

Vì giận dữ, tay gã run lên, trái tim của tất cả mọi người ở đây cũng thế.

Người bị bắt không phải người thường, nếu Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện trong bệnh viện này, vậy thì bệnh viện cũng đừng nghĩ đến chuyện hoạt động tiếp nữa!

Nhạc Yên Nhi bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, cô nhào tới ôm tay Lâm Đông Lục, ngăn lại bước chân anh ta, cầu khẩn:

- Lâm Đông Lục, anh đừng kích thích ông ta nữa! Tiên sinh, ông đừng làm tổn thương anh ấy được không, cầu xin ông đừng làm vậy, điều kiện gì tôi cũng đồng ý.

Dáng vẻ khóc lóc cầu xin của Nhạc Yên Nhi dường như đã khiến bệnh nhân bị kích động, gã hỏi Dạ Đình Sâm:

- Vợ mày à?

Dạ Đình Sâm khẽ đáp:

- Phải.

- Ôi, những kẻ giàu có này không chỉ có vật chất, muốn gì có đó, lại còn có vợ tốt thế nữa! Tao thì sao, cái gì cũng cho vợ hết, thế mà cô ta còn chê tao không có tiền đồ, lấy tiền của tao theo kẻ lắm tiền!

Lâm Đông Lục nghe vậy thì cười khinh bỉ:

- Ông cũng biết mình không có tiền đồ cơ đấy, bây giờ ông đang phạm tội đấy, vợ ông không chỉ là vợ bệnh nhân tâm thần mà còn là vợ của tội phạm giết người. Nếu tôi mà là vợ ông thì tôi cũng không ở với ông, tôi tìm người giàu có sống cho sướng rồi.

- Mày! Mày câm mồm cho ông! Mày biết cái thá gì? Tao yêu nó như thế, nuôi nó, kiếm tiền cho nó đi học, kết quả nó lại chạy theo giai! Loại đàn bà khốn nạn đó nên chết đi, cũng như kẻ giàu có chúng mày cũng nên chết hết đi! Con điếm kia đâu, gọi nó đến để tao đâm chết nó!

- Lý Phú Quý, năm nay ba mươi tám tuổi, đã từng là công nhân xây dựng, một năm trước bị thương ở công trường mới không thể làm việc nặng nữa, vậy nên chỉ có thể ở nhà chờ việc. Vợ ngoại tình, đồng thời mang theo tất cả tiền bồi thường bỏ đi nên tâm lý bị ảnh hưởng lớn, đồng thời xuất hiện triệu chứng vọng tưởng và tâm thần phân liệt.

Việc Lâm Đông Lục có thể nói rõ ra tư liệu của người đàn ông này khiến mọi người đều bất ngờ.

Lý Phú Quý nghe vậy thì vẻ mặt trở nên rất đáng sợ, gã giơ dao lên chỉ về phía Lâm Đông Lục.

- Mày dám điều tra tao?

Trong nháy mắt con dao rời xa, Dạ Đình Sâm cũng có hành động.

Hắn dứt khoát nâng cùi chỏ lên, dùng nơi cứng rắn nhất của con người để đập vào cằm Lý Phú Quý. Gã bị đau, lùi về sau mấy bước.

Trình độ chiến đấu và sanda của Dạ Đình Sâm có thể nói là chuyên nghiệp, trước đó hắn vẫn luôn án binh bất động là để chờ thời cơ mà thôi, bây giờ một đòn chuẩn xác đã khiến Lý Phú Quý cảm thấy cằm mình bị đánh nát.

Nhưng lúc con người tức giận thì tiềm lực của họ sẽ là vô hạn, khi nãy Lâm Đông Lục đã chọc cho gã nổi điên, bây giờ Lý Phú Quý chỉ còn sát ý, gã rít lên, giơ dao chém về phía trước.

Dạ Đình Sâm đứng gần gã nhất, trong giây lát hắn không thể tránh kịp mà chỉ có thể đỡ đòn từ chính diện, võ công của hắn rất lợi hại, hắn vung một đấm khiến Lý Phú Quý hộc máu, thế nhưng gã vẫn tiếp tục đấu đá như một người còn khỏe mạnh.

Dù sao gã có dao, kể cả Dạ Đình Sâm có đánh mạnh thế nào đi nữa, tay và dao của gã cứ như đã dính vào nhau, làm thế nào cũng không rời ra.

Dạ Đình Sâm nện hai quyền lên người Lý Phú Quý, người thường hẳn đã đau đớn lăn lộn nhưng gã lại chỉ nhíu mày, không hề bị ảnh hưởng bởi cảm giác đau đớn.

Cơ bắp trên người Lý Phú Quý không phải thứ cơ bắp hình thức có được nhờ tập trong phòng gym và ăn uống theo khẩu phần mà là dầm mưa dãi nắng công trường luyện thành.

Dạ Đình Sâm đúng là không làm gì được gã.

Hắn híp mắt lạnh lùng, giật carvat xuống, đôi mắt phượng nhìn lướt qua đám người rồi chiếu thẳng vào Lâm Đông Lục.

Cuộc trò chuyện của đàn ông đôi khi chỉ bằng một ánh mắt.

Đưa Nhạc Yên Nhi đi!

Nơi này quá nguy hiểm, dù sao đi nữa cũng không thể để cô ấy tiếp tục ở lại đây.

Yêu cầu này quá đúng với hy vọng của Lâm Đông Lục, anh ta chọc giận Lý Phú Quý cũng là vì thế, nếu Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì từ nay về sau sẽ không ai tranh giành Nhạc Yên Nhi với anh ta nữa.

Thấy Lâm Đông Lục hiểu ý mình, Dạ Đình Sâm mới quay lai nhìn Lý Phú Quý bằng ánh mắt lạnh buốt.

Hắn muốn xem gã điên này có năng lực gì.

Dù có chứng vọng tưởng nhưng Lý Phú Quý không ngu, gã vẫn có thể suy nghĩ bình thường, trải qua mấy lần tranh chấp, gã đã nhận ra Nhạc Yên Nhi mới là đối tượng để hai tên đàn ông này tranh đấu và bảo vệ.

Gã cười ha hả, rất điên cuồng:

- Đã quan tam vợ như thế thì tao giết vợ mày trước đi, để mày biết đau lòng là thế nào!

Dứt lời, gã không thèm nhìn Dạ Đình Sâm mà đi thẳng về phía Nhạc Yên Nhi.

Gã muốn vượt qua Dạ Đình Sâm để tổn thương Nhạc Yên Nhi.

Ý nghĩ này khiến hắn nổi giận.

- Mày muốn chết rồi!

Tốc độ lao về phía trước của Lý Phú Quý không hề giảm nhưng tốc độ của Dạ Đình Sâm còn hơn một bậc, nhanh như gió, hắn đã vượt lên trước mặt Lý Phú Quý, một đấm như sấm sét giáng xuống, như đao xé gió nện vào mặt gã khiến gã run lên, thân thể cũng lảo đảo về một bên.

Lý Phú Quý bị đánh choáng váng, gã ngã lăn ra, một lát sau mới phân rõ đông tây nam bắc.

Gã phun ra một búng máu, một chiếc răng cũng gãy.

- Mẹ mày, tao sẽ giết hết đám nhà giàu chúng mày!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom